Mặc Sắc Liên Y

Chương 66: Nhàm chán tán gẫu

Qua năm ngày tới chính là võ lâm đại hội, đường phố cũng càng náo nhiệt lên. Nơi nơi có thể nhìn đến đại đao chói lọi, bội kiếm khảm các loại bảo thạch, vũ lâm nhân sĩ cách ăn mặc kỳ quái. Trà lâu và những nơi đại loại thế trở thành nơi chủ yếu cho bọn họ tụ tập, liền thấy hoặc là một đống người vây quanh một người nghe ba hoa khoác lác, hoặc là vài người tụm lại cùng lấm la lấm lét khe khẽ nói nhỏ, hoặc là một người khốc khốc đơn độc ngồi một chỗ, bày ra một bộ dáng không để ý đến chuyện bên ngoài. Tóm lại, hành hành sắc sắc người nào cũng có. Đại đường Vân Lai khách sạn bọn ta ở cũng là thuộc tình huống như vậy, hơn nữa ta ngại người bên ngoài rất phiền toái, cho nên trên cơ bản đều ở trong phòng. Cứ như vậy thì nhàm chán quá! Sẽ nơi nơi tìm tòi chuyện tán gẫu. Hôm nay chuyện để tán chính là Anh hùng thiếp.

Ngồi cạnh bàn, cắn một cái điểm tâm nổi danh ở Hồng Diệp trấn—— hồng diệp tô, lại uống một hơi trà xanh. A ngày như vậy, thật sự là hạnh phúc a! Đợi cho ăn uống no đủ, ở một cái, ta mới cầm lấy Anh hùng thiếp để lại trên bàn sáng sớm nay, tinh tế nghiên cứu.

Đây là một tờ giấy cứng màu đỏ. Một mặt vẽ hoa văn rầy rà, hợp lại thành hình dạng một chiếc lá phong, dập chìm, màu bạc. Đại khái là đại biểu gia huy gì đó. Phía trên bên trái mặt khác viết “Thiên Diện Độc Y” cùng tên phụ thân, phía dưới bên phải viết thời gian địa điểm cùng vài lời khen tặng, màu đen, dập nổi. Thật không biết lấy khoa học sản xuất thời này, bọn họ là làm thế nào được nữa. Chế tác thủ công tỉ mỉ như vậy, tiêu phí không ít nhân lực vật lực tài lực đi? Hồng Diệp sơn trang thật đúng là có vốn mà.

“Thiệp mời của Hồng Diệp sơn trang đều là như vậy.” Phụ thân nhàn nhàn sáp vào một câu, bộ dáng không có gì đáng ngạc nhiên.

Ta chỉ có thể nói, Hồng Diệp sơn trang này thực TMD có tiền!

Nói thêm, con chim công cũng đi võ lâm đại hội, hẳn là cũng có Anh hùng thiếp đi? Nhưng mà, Hồng Diệp sơn trang như thế nào đưa Anh hùng thiếp đến tay chim công mà? Chim công lại không có chỗ ở cố định. Suy luận như thế, trên giang hồ cũng chỉ nơi có môn có phái có chỗ ở cố định thì còn dễ phát thiếp, du hiệp hay gì đó thì có vẻ phiền toái. Ngẫm lại đúng là một chuyện thực thần kỳ.


Giày vò Anh hùng thiếp xong, ta lại không có chuyện gì làm, hảo nhàm chán

Phụ thân thở dài một tiếng, vỗ vỗ đầu ta.”Như thế nào không đi dạo phố?”

“Không muốn mang mặt nạ, phiền.”

Phụ thân cười khẽ, đưa tay vuốt ve mặt của ta, “Ai bảo ngươi có gương mặt gây họa này mà?” [Gin: anh thích còn không hết, bày đặt hoài =3=]

“Mà nắng thế này ở nhà vẫn hơn [ hơn nữa đi dạo phố mệt mỏi quá]” Ta nhíu mày, giơ tay muốn gạt đi bàn tay phụ thân đang vuốt ve mặt ta, lại bị hắn nắm lấy tinh tế hôn lên.

“Phụ thân!” Ta sắc mặt ửng đỏ, xem xét xem xét bốn bề vắng lặng, mặc dù có chút yên tâm, nhưng rõ như ban ngày, như vậy vẫn là không tốt, muốn rút tay mình về. Bất đắc dĩ phụ thân không buông tay, đành phải mặc hắn hôn cho đủ.


“Không muốn mang mặt nạ thì không mang, ta cho ngươi dùng dược vật dịch dung là được, mặt nạ kia cũng cần nghỉ ngơi một chút. Ngày mai vẫn là ra ngoài phơi nắng đi! Khó được thời tiết thật là tốt.”

“Hảo.” Ta ngoan ngoãn trả lời, rầu rĩ cắn một khối hồng diệp tô.

Ngày hôm sau, dĩ nhiên là bốn người cùng nhau dạo phố, ngẫm lại thật đúng là không thể tưởng tượng nổi. Ta ôm một bao điểm tâm, đi bên cạnh phụ thân, chậm rì rì ngắm nghía, chậm rì rì ăn, ngáp liên tục. Vì cái gì? Bởi vì tối hôm qua mệt quá rồi. Tuy rằng phụ thân thực khắc chế, bất quá khổ nhất mệt nhất vẫn là ta a! Cho nên, ta phải phản công! Tuy rằng hy vọng xa vời, bất quá là muốn thử một lần, vạn nhất ngày nào đó phụ thân tâm tình hảo...... Đúng không? Có một câu nói như thế nào nhỉ? Làm thì không nhất định sẽ thành công, không làm thì tuyệt đối sẽ không thành công. Ân, đại khái chính là ý tứ như vậy. Cho nên là việc luôn phải thử một lần mới được.

Giữa bọn ta giữa phải kể tới Bạch Liên hưng phấn nhất, người này ngó một cái, chỗ kia nhìn một cái, giống con thỏ con chạy tới chạy lui, như vậy cũng rất dễ dàng đụng vào người khác. Quả nhiên ——

“Thực xin lỗi!”


Quay đầu, liền nhìn thấy Bạch Liên cúi đầu đang xin lỗi một hắc y nam tử, người nọ thái độ tốt bụng đáng ngạc nhiên, tuyệt không để ý, còn hướng bọn ta gật đầu thăm hỏi, thản nhiên cười rồi đi.

Khổng tước còn đang thuyết giáo cho Bạch Liên. Ta quay đầu nhìn nhìn người nọ, cảm thấy người này thật sự là thân sĩ khó được, ở giữa đường phố thế này, có thể nhìn thấy một người như vậy vẫn là làm cho người ta tâm tình thư sướng. Nhưng mà ta đã không biết, chính là một thân sĩ như vậy, lại làm cho ta một đoạn cuộc sống về sau chịu nhiều đau khổ.

“Hoàn hảo không xảy ra chuyện gì.” Chim công tạm dừng thuyết giáo, thở phào thật dài nhẹ nhõm.

“Như thế nào?” Lo lắng như vậy? Trước võ lâm đại hội, giang hồ nhân sĩ hẳn là không nghĩ muốn gây chuyện mới đúng.

Khổng tước trắng trợn liếc ta một cái, “Đó là người của Vô Môn!”

“Vô Môn?” Ta quay đầu nhìn phụ thân, sau cùng chỉ có phụ thân không khinh thường ta.

“Liên Nhi, đã quên hôm trước nói qua với ngươi tình hình giang hồ?”


Ta sửng sốt, cực lực lùng sục trong não một trận long trời lỡ đất, vẫn không có gì rõ ràng. Đành phải ha ha nói: “Nga! Vô Môn a ra vẻ, đại khái, có thể...... Là một môn phái rất lợi hại đi?”

Phụ thân thở dài, vỗ vỗ đầu của ta, nói: “Vô Môn, tức là tà ma ngoại đạo trong miệng danh môn chính phái, làm việc quỷ dị, xử sự quái đản, bị người trong giang hồ khinh thường.”

“Nga.” Ta gật đầu. Quả nhiên rất lợi hại! Kia......”Các ngươi như thế nào biết hắn là người Vô Môn?”

“Đen.” Chim công giành trước phụ thân mở miệng, “Người Vô Môn ra ngoài luôn một thân hắc y, toàn thân cao thấp trang sức duy nhất là một cây trâm gài tóc dùng thiết đen tạo ra trên đầu.”

Ta lại gật đầu. Không chỉ có lợi hại, còn rất đặc sắc. Đại khái tổ chức môn phái lợi hại sẽ có một dấu hiệu độc đáo đi!

Rồi, nghi vấn giải đáp xong, tiếp tục dạo phố thôi.