Mặc Sắc Liên Y

Chương 56: Chung đường

Cảm giác đầu tiên khi tỉnh lại vào sáng sớm chính là, thân mình đau quá đi thôi. Ở trong lòng đau mắng một chút phụ thân vô lương, cẩn thận trở mình, cuộn mình tiến đến ***g ngực ấm áp bên cạnh.

“Tỉnh? Tỉnh liền dậy đi! Đói bụng không?” Cùng với lời nói mềm nhẹ như lông chim, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.

Ngô, thoải mái. Ta rên rỉ một tiếng, hướng về phía trước mặt cọ cọ.

“Liên Nhi, nếu ngươi cứ làm động tác dụ dỗ người khác như vậy, thì ta không khách khí đâu đó.”

Bàn tay vuốt ve sau lưng ta dừng một chút, tiếp theo dùng tốc độ thong thả tiến vào trong quần của ta.

Ta lập tức bừng tỉnh, giống cá lên bờ nhảy dựng lên, đáng tiếc mới được một nửa liền “Ôi” một tiếng ngã về giường.

Ta nhất thời mặt nhăn thành trái khổ qua, đáng thương hề hề quay về trong lòng phụ thân. “Đau ”

“Ta biết, Liên Nhi vất vả.” Nói xong, cánh tay thon dài trượt trên cơ thể của ta, mềm nhẹ vuốt ve phần eo, đùi rồi đến nơi đau nhức kia.

Ta thoải mái khẽ hừ một tiếng, dúi đầu vào trong ngực phụ thân, tìm vị trí thoải mái, cọ cọ, lại nhắm mắt, buồn ngủ.

“Liên Nhi, chớ có trách ta trước đó không nhắc nhở ngươi, nam nhân buổi sáng là chịu nổi dụ dỗ đâu.”

Thanh âm hơi khàn khàn tựa hồ cách rất xa truyền vào tai ta, còn chưa chờ ta phản ứng, bàn tay vốn đang mát xa cho ta lại chuyển thành âu yếm. Cho đến khi hai ngón tay vói vào trong cơ thể, ta mới giống như bị điện giật hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng mà hết thảy đã không kịp nữa rồi.

“Phụ...... thân, ngươi ân...... sao có thể như vậy a......” Ta khóa ngồi trên người phụ thân, hai tay bấu lấy đầu vai hắn, vô lực vặn vẹo thắt lưng, “Ta, ta a...... đã...... rất đau rồi mà ân............”

“Vậy đau thêm một chút cũng không sao đâu.”

Ta ngẩng đầu lên, khóc không ra nước mắt. Sao có thể như vậy a? Ý thức rất nhanh tiêu tán theo từng đợt va chạm như gió to mưa lớn dưới thân.

Chờ ta lại khôi phục ý thức lại, đã ngâm mình trong dục dũng rồi. Nước ấm khiến đau nhức toàn thân của ta giảm bớt ở một mức nhất định, hơn nữa phụ thân mát xa đúng mực, quả thực thoải mái làm cho ta muốn thở dài.


“Sắp giữa trưa, Liên Nhi không đói bụng sao?”

Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới ta liền cảm thấy bụng thật đúng là trống trơn, có chút đói. Vì thế ta thành thực gật đầu.

“Ta làm chút điểm tâm cho ngươi lót bụng trước nha.” Nói xong phụ thân cho ta một nụ hôn, dặn dò: “Đừng ngủ nữa đó!”

Nhìn bóng dáng phụ thân rời đi, ta bất tri bất giác cười ngây ngô. Làm sao bây giờ? Ta cảm thấy chính mình thật hạnh phúc nga! Hạnh phúc muốn chết đi được!

“Mấy ngày không thấy, xem ra bộ dáng ngươi thật sự không tồi.” Đột nhiên một tiếng nam trung âm thực đột ngột xuất hiện trong phòng.

Ta phản xạ có điều kiện ngẩng đầu hướng trái bốn mươi lăm độ. Người tới mặc trường bào xanh thẫm, bên hông một trường kiếm chạm lục bảo thạch, cả người thoải mái mà tựa vào khung cửa.

Này, này không phải là giang hồ đệ nhất kiếm hiệp —— Bạch Nhất sao? Y như thế nào xuất hiện ở trong này?

Ta ngẩn ngơ, lập tức trầm mình xuống nước, dựa vào thành dũng, “Ngươi, ngươi xâm nhập gia cư bất hợp pháp!”

Miệng y nhếch lên, lập tức ngửa đầu, “Ngươi đúng là khiến ta thấy vẻ vang thật.”

Hắc tuyến...... Người này hình như không quên.

“Được rồi, ta không cãi với ngươi. Vẻ vang thì vẻ vang đi! Vậy Bạch đại hiệp hôm nay lấy loại phương thức không bình thường này lên sân khấu để làm chi vậy?”

Y sửng sốt, nhất thời ấp a ấp úng. Ngắm ta vài lần, thế nhưng đỏ mặt quỷ dị.

Ách, ta có dự cảm bất hảo.

“Ngươi đợi lát nữa rồi nói sau. Trước để ta mặc quần áo vào được hay không?” Ta hiện tại cái dạng này thật sự không thích hợp nói chuyện.

Nghe ta nói như vậy mặt y lại ửng đỏ một mảnh, ta không khỏi nhìn kỹ đỉnh đầu y có dòng khói trắng nào không.”Đương, đương nhiên.”


Nhìn y đi ra ngoài rồi, còn thay ta đóng cửa lại, ta hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Cũng may người này không phải tới giết ta, ta cũng không muốn lại bị kiếm làm cho ôm đầu tán loạn thêm lần nào nữa.

Bước ra dục dũng, lau khô thân mình. Chịu đựng thân thể đau nhức từng phần mặc vào y phục đặt ở một bên, vừa vuốt vạt áo ngoại bào xong, ngoài phòng ẩn ẩn truyền đến tiếng người.

“Ngươi?”

A, xem ra phụ thân đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi.

“Trầm tiên sinh.”

Kì quái a! Tên Bạch Nhất tự kỷ kia vậy mà còn quá tôn kính kêu phụ thân”Trầm tiên sinh”, tuy rằng thanh âm nghe có chút không được tự nhiên.

“Ngươi vào bằng cách nào?”

“Ách, bởi vì y quán không mở cửa...... Tại hạ liền tự chủ trương...... Mong rằng tiên sinh không trách.”

Tự chủ trương làm gì? Cũng không nói rõ ràng, thiệt là.

“Tường này cũng không phải là để cho ngươi trèo.”

Đùa! Trèo tường! Thực sự tư bản.

“Vâng, sẽ không có lần sau.”

Bạch Nhất rất kỳ quái, như thế nào lập tức cung kính với phụ thân như vậy? Đổi tính? Lần trước nhìn thấy, y còn trừng mắt lạnh lẽo nhìn phụ thân mà.

Cửa phòng “Chi” một tiếng bị đẩy ra, phụ thân bưng bữa trưa sớm...... bữa sáng của ta vào đi. Ta vui vẻ nhào qua, được phụ thân ôm vào lòng.


“Hảo hảo, ta biết Liên Nhi đói bụng, đến, cẩn thận nóng.”

Nga, ăn nào!

Phụ thân xem ta ăn được mấy khối, xoay người tiếp đón Bạch mỗ nhân bị xem nhẹ thật lâu ngồi xuống.

“Tại hạ hôm nay đến, là hy vọng có thể cùng các ngươi kết bạn đi đường.”

Ta nuốt xuống một hơi cháo, nghi hoặc nói: “Đi đường? Đường gì?”

Bạch Nhất nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn về phía phụ thân.

“Là ta sơ xuất.” Phụ thân cong môi, xoa xoa tóc của ta, “Liên Nhi, chúng ta phải đi Nam Kì sơn một chuyến.”

“Tại sao?”

“Giải dược cho người nọ còn thiếu một vị long thiệt thảo.”

“Dược *** không mua được sao?” Hảo phiền toái nga! Bụng gấu chó cùng nương y chẳng phải là sẽ đau thêm một thời gian?

“Đương nhiên.”

“Được rồi!” Ta nghiêng đầu, “Bạch đại hiệp cùng chúng ta đi đường?”

“Cũng gần như thế.”

“Vậy ngươi trực tiếp hỏi phụ thân thì được rồi nha! Cần gì ngay từ đầu phải hỏi ta?” Thật sự là, lúc ấy phụ thân ở ngay phòng bếp, sao phải tới tìm ta trước?

Bạch Nhất cười khổ, “Trầm tiên sinh ý tứ muốn..... Hy vọng ta có thể được ngươi đồng ý.”

“Nga.” Ta liếc mắt phụ thân, “Tốt! Ta đồng ý.”

Sau đó phụ thân cùng Bạch Nhất thương lượng một chút vật phẩm và linh tinh cần trên đường đi, ta ở một bên cúi đầu uống cháo. Thời gian định là sáng ngày hôm sau, cùng huynh đệ Bạch Nhất tập hợp ở cửa thành.


Bất quá, phụ thân vì cái gì nhất định muốn Bạch Nhất được ta đồng ý mà?

“Liên Nhi không phải đối Bạch Liên kia có chút thành kiến sao?” Phụ thân liếc ta một cái, cười yếu ớt nói.

“Hừ! Ta nhỏ nhen vậy sao? Bụng ta là có thể chống thuyền được luôn mà.”

“Phải không?”

“Đương nhiên rồi!” Ta gật đầu, ngẫm lại lại có chút bất an. Trộm ngắm liếc phụ thân một cái, nhìn hắn thật yên lặng, không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là luôn cười.

“Phụ thân.”

“Ân?”

“Ngươi...... không thể cùng Bạch Liên quá mức thân cận nga!”

“Cái gì gọi là ‘ quá mức thân cận ’ mà?” Phụ thân rất có tinh thần học thuật tham thảo truy vấn.

“Chính là, chính là...... Dù sao tận lực tránh hết thảy tiếp xúc thân thể với hắn!”

“Nga ——” Thanh âm bị kéo thật sự dài.

“Cũng không thể liếc mắt đưa tình!” Ngẫm lại vẫn chưa thấy an toàn, thêm một cái nữa.

Phụ thân cười khẽ ra tiếng, xoay người lại ôm lấy ta.” Liên Nhi của ta hảo đáng yêu a!”

“Ta đang nói nghiêm túc với ngươi mà!”

“Ta biết. Còn nói bụng ngươi có thể chống thuyền......” Phụ thân vô cùng thân thiết chỉ chỉ chóp mũi của ta, hôn hôn môi ta, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ yêu Liên Nhi thôi.”

Lòng ta vui vẻ, rặng mây đỏ hiện lên hai má.

“Ta đáp ứng ngươi, bảo trì khoảng cách với hắn.”