Ma Trận Án

Chương 20: Ai là nội gián

Type: Ký Ức Bỉ Ngạn

Hàn Phong liệt kê một lượt các manh mối của vụ án trong báo cáo, viết lại ra giấy.

Anh ta làm xong mọi việc thì đã bốn rưỡi chiều, Lãnh Kính Hàn trở về phòng Cảnh sát hình sự: “Có tin của Đinh Nhất Tiếu rồi, mọi người chuẩn bị đi.”

Hàn Phong hỏi: “Sao anh biết?”

“Ba tiếng trước, Đinh Nhất Tiếu dùng điện thoại di động liên lạc với tay chân của hắn, thông qua thiết bị định vị tín hiệu, chúng ta có thể khóa được vị trí của người sử dụng điện thoại di động, độ chính xác trong phạm vi hai trăm mét. Đi thôi, lần này hắn không thoát được đâu.”

Khi họ đến khu vực có tín hiệu phát ra, Hướng Thiên Tề đã đến trước một bước, anh ta báo cáo: “Tối qua bọn chúng ở đây, đi rất vội, có người qua đường trông thấy chiếc Mercedes ấy vừa mới đi chưa được mười phút. Chúng tôi đã phái người truy kích rồi.”

Bọn Lưu Định Cường chạy đi thu thập vật chứng, Hàn Phong liếc mắt quan sát, trong căn nhà nhỏ, thấy chăn đệm nhàu nhĩ, chai rượu vất bừa bãi, đầu mẩu thuốc lá ở khắp nơi, mùi thuốc vẫn chưa tan hết. Anh ta cười nhếch mép, hỏi: “Hắn chạy xe Mercedes à?”

Hướng Thiên Tề đáp: “Chắc chắn, loại xe ấy cả thành phố chúng ta chỉ có ba chiếc, ai cũng nhận ra được.”

Hàn Phong lại hỏi: “Nhưng không phải hắn lái chiếc MTP của hãng Mercedes sao?”

Lãnh Kính Hàn nói: “Chắc là chúng đổi xe rồi, tính năng của chiếc xe kia tốt hơn MTP nhiều.”

Hàn Phong vẫn nghi ngờ: “Nhưng còn tiền thì sao? Bọn chúng nhét một xe đầy tiền đấy.”

Lãnh Kính Hàn ngẩn người ra, đúng lúc này, Lưu Định Cường nói: “Trên giường có lông tóc, có dấu vân tay.”

“Ồ.” Hàn Phòng ngờ vực: “Không lầm lẫn gì chứ?”

Hạ Mạt cũng lên tiếng: “Chân tường có dấu vết ma sát, có giấy vụn.”

Long Giai nói: “Trong bếp có dấu vết nấu bữa tối, nhưng chỉ có một bộ bát đĩa.”

Hàn Phong thắc mắc: “Chẳng lẽ chỉ có mình hắn? A Bát không đi theo hắn à?”

Hướng Thiên Tề đột nhiên ấn lên tai nghe: “Cái gì? Đã tìm được chiếc Mercedes ấy rồi hả? Được, lập tức chặn lại, thiết lập rào chắn ở đường Thanh Huy.”

Hàn Phong hỏi ngay: “Đường Thanh Huy? Không phải đường ra bến cảng hả?”

Lãnh Kính Hàn lắc đầu: “Không, là đường đến sở Công an.”

Hàn Phong bật cười: “Haha, chắc hắn không mang theo cả đống tiền mặt đi tự thú đấy chứ?”

Hướng Thiên Tề lại nói: “Chặn được rồi? Cái gì? Xe của ủy ban thành phố hả? Thế là thế nào? Các cậu đuổi theo hướng ấy phải không?”

Lãnh Kính Hàn nói với Hàn Phong: “Ủy ban thành phố cũng ở trên cung đường đó.”

Hướng Thiên Tề nói thêm mấy câu rồi bảo Lãnh Kính Hàn: “Nhầm rồi, đó là xe của ủy ban thành phố. Nhưng tài xế nói, văn phòng ủy ban gọi điện bảo anh ta tới đó, nói là thị trưởng Trình ở đấy, anh ta đợi mười phút mới được thông báo là nhầm địa điểm, báo quay về ủy ban.”

Hàn Phong ồ lên: “Ra là vậy.”

Lãnh Kính Hàn lập tức hỏi: “Sao hả?”

Hàn Phong nói: “Lợi dụng kiểu xe giống nhau, để kẻ nằm vùng của mình trong cơ quan chính phủ gọi điện thoại, thông báo xe của ủy ban đến nới đó, thu hút sự chú ý của mọi người., mình thì lái chiếc MPV bỏ trốn, mọi người đều dồn sự chú ý lên chiếc Mercedes nên không để ý đến chiếc xe kia nữa, bị lừa rồi.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Chết tiệt thật, lại uổng công một chuyến.”

Hàn Phong nói: “Không hẳn, ít nhất hắn đến một chỗ, thì sẽ lộ ra một chỗ ẩn mình, thỏ khôn cũng chỉ có ba hang, tôi không tin hắn ta có nhà ở khắp nới trong cái thành phố này.”

Hàn Phong đi vào bếp, bảo với Long Giai: “Các vị luc soat kiểu này cũng vô dụng thôi, nếu đối phương có năng lực phản điều tra thì những manh mối mọi người tìm được rất có thể là những chỉ dẫn sai lầm, muốn tra thì phải tra những manh mối ngầm ấy.”

Long Giai thắc mắc: “Thế nào gọi là manh mối ngầm?”

Hàn Phong đáp: “Ví dụ…” Anh ta giật đường ống thoát nước ra, nói với Long Giai: “Nhíp.”

Hàn Phong gắp từ trong đường ống nước bằng nhựa mềm ấy ra một sợi mỳ, nói: “Xem ra, đúng là đã ăn ở đây rồi, ví dụ nữa…”

Anh ta lại mở túi rác trong bếp, dốc hết rác rưởi ra sàn, cẩn thận bới móc, Long Giai bịt chặt mũi lại.

Hàn Phong hí húi một lúc rồi nhặt lên một sợi dây còn mảnh hơn cả sợi tóc. Long Giai hỏi: “Đây là cái gì?”

Hàn Phong đáp: “Tơ.”

Long Giai thắc mắc: “Những manh mối này hữu dụng à?”

Hàn Phong cười cười, bỏ sợi tơ vào túi đựng vật chứng. nói: “Thứ này không giống như sợi vải trên quần áo, tôi cũng không nghĩ ra chỗ nào trong căn nhà này có thể có nó, cô nói xem có hữu dụng hay không nào? Phép tắc đầu tiên khi tìm vật chứng, thứ không nên có mặt ở hiện trường là đối tượng hoài nghi số 1.”

Tìm kiếm vật chứng xong xuôi, cả bọn lại trở về phòng Cảnh sát hình sự, Lưu Định Cường và Hạ Mạt lập tức đi làm thí nghiệm. Lãnh Kính Hàn nói: “Lại vồ hụt nữa, đúng là đau đầu thật.”

Hàn Phong chỉ cười: “Vồ hụt mới gọi là bình thường, nếu vừa ra quân đã bắt được hắn luôn tôi sẽ nghi ngờ không biết hắn có phải Đinh Nhất Tiếu thật hay không đó.”

Lãnh Kính Hàn ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế?”

Hàn Phong nói: “Hình như ông anh đã quên mất một người, kẻ ấy ở giữa chúng ta nhưng luôn giữu liên hệ với bọn chúng.”

Lãnh Kính Hàn há hốc miệng, hồi lâu sau mới ngậm vào được: “Cậu không nói, tôi cũng quên béng mất đấy. Ý cậu là, hắn ta vẫn tiếp tục tiết lộ tin tức?”

Hàn Phong mỉm cười: “E là thế.”

“Vậy được, bảo bọn họ nộp hết điện thoại di động ra đây, như vậy không ai tiết lộ thông tin được nữa.”

“Không cần, tôi nghĩ mình đã có một số manh mối rồi. Từ khi trở về, tôi đã luôn chú ý tới chuyện này, chẳng bao lâu nữa chúng ta có thể tìm ra tên ấy thôi, cần gì phải đánh rắn động cỏ lúc này. Anh biết tại sao chúng ta lại chặn được Đinh Nhất Tiếu ở mỏ khoáng không?”

“Chẳng phải để hắn chạy mất rồi còn gì?”

Hàn Phong nói: “Hắn chạy là vì từ đầu tôi không để ý, cho rằng hắn đã trốn đi lâu rồi, ai ngờ hắn vẫn ở lại đấy, thành thử tính toán bị sai lầm. Nhưng lúc chúng ta lên đường, hắn ta vẫn ở trong khu mỏ, chứng tỏ hắn chưa nhận được tin tức, cũng không ngờ chúng ta thình lình đến lục soát khu mỏ của hắn, đó chính là vì tính bất ngờ của chúng ta. Đinh Nhất Tiếu vẫn luôn cho rằng chúng ta đang đau đầu vì những vụ bạo lực nổ ra khắp nơi trên thành phố, đồng thời sự thần tốc lúc đó cũng khiến người chúng cài cắm ở đây không kịp tiết lộ thông tin ra ngoài. Vì vậy, khi nắm được chứng cứ, tôi lập tức sẽ bắt tên nội gián ấy, vấn đề bây giờ là chứng cứ, tôi vẫn chứ tìm được chứng cứ xác đáng.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cậu đã biết là ai rồi hả? Là ai? Có phải Long Giai không?”

Hàn Phong lắc đầu: “Sao tôi phải nói với anh chứ? Nói cho anh xong chắc chắn anh không thể giả bộ như không có chuyện gì được, nhất định sẽ lộ ra.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Được rồi, tạm thời vẫn không tiết lộ thì hơn.”

Hàn Phong vừa ra khỏi phòng làm việc của Lãnh Kính Hàn thì Lưu Định Cường nói: “Đối chiếu dấu vân tay xong rồi, là vân tay của Đinh Nhất Tiếu.”

Hạ Mạt cũng nói: “Những mẩu giấy có hàm lượng mực in, có lẽ là tiền.”

Long Giai nói: “Không phát hiện ra dấu vân tay của người thứ hai, hay bất cứ chứng cứ nào chứng tỏ người thứ hai có tồn tại lúc đó chắc chỉ có một mình Đinh Nhất Tiếu.”

Hàn Phong chau mày: “Không thể nào, chẳng lẽ tôi nhầm?”

Một giờ sáng, Lãnh Kính Hàn đột nhiên lay Hàn Phong dậy: “Nhạnh lên, phát hiện tung tích của Đinh Nhất Tiếu rồi.”

Hàn Phong phẫn nộ gắt gỏng: “Tại sao lại phát hiện tung tích lúc nửa đêm nửa hôm thế này? Chẳng lẽ bọn họ không thể phát hiện vào buổi sáng à?”

Lãnh Kính Hàn nói: “Ai mà biết được, bây giờ Đinh Nhất Tiếu mới gọi điện thoại mà.”

Trên xe, Hàn Phong tranh thủ ngủ nốt, lúc Lãnh Kính Hàn lay anh ta dậy lần thứ hai, họ đã đến trước cửa một khách sạn, ông chủ không biết gì cả, nhưng nhân viên phục vụ trực ban thì từng thấy một chiếc xe MPV màu đỏ, tiếc rằng xe đã đi rồi. Mọi người lục soát khách sạn một hồi mà không có phát hiện gì, đành trở về phòng Cảnh sát hình sự. Hàn Phong nói: “Thấy chưa, lại công toi một chuyến.”

Lãnh Kính Hàn than phiền: “Bực thật, lại chậm mất một bước.”

Hàn Phong nói: “Vô dụng thôi, lần nào hắn cũng gọi điện thoại trước khi lái xe, cảnh sát các anh có cách thức gì, bọn chúng đều biết rõ từ trước rồi.”

Lâm Phàm và Hạ Mạt đều ngáp ngắn ngáp dài, bảo rằng đi ngủ là quan trọng hơn, nhưng Long Giai lại nói: “Chúng ta nên xem bản đồ, từ hai chỗ phát ra tín hiệu mà lần tìm tuyến đường hành động của Đinh Nhất Tiếu, biết đâu lại tìm ra manh mối gì.”

Hàn Phong bước tới, vỗ vai Long Giai thở dài: “Tôi không muốn che giấu cho cô nữa rồi, cô muốn hành hạ để mọi người đều không ngủ được, hòng giúp Đinh Nhất Tiếu thừa cơ chạy trốn đúng không?”

Long Giai hoang mang hỏi: “Anh nói cái gì vậy? Cái gì mà không muốn che giấu? Ý anh là sao?”

Hàn Phong quay người lại nói: “Xin lỗi mọi người, chuyện này tôi và sếp Lãnh đã bàn bạc rất lâu, nhưng vẫn không nói ra. Tối hôm nay, bí ẩn này sẽ được vạch trần. Chúng tôi bấy lâu này vẫn hoài nghi, bên trong đội ngũ của chúng ta có một người cấu kết với kẻ chủ mưu vụ án này. Cũng có nghĩa là, trong chúng ta có nội gián.”

“Hả?” Hạ Mạt há hốc miệng, không dám tin đó là sự thật. “Không phải vậy chứ, anh có lầm không đấy?”

“Tôi cũng mong là mình đã lầm, nhưng trong vụ án này có rất nhiều sự thực chứng tỏ rằng hành tung của chúng ta đã bị đối thủ nắm rõ. Đầu tiên, khi tôi và sếp Lãnh lần đầu tới căn nhà nơi ông ấy chuyên dùng để nghỉ ngơi trong quá trình phá án, ông ấy bảo tôi, rất ít người biết chỗ đó, trừ hai thành viên kỳ cựu là Lưu Định Cường và Lâm Phàm, cả các cậu cũng không biết được, có đúng không?” Hàn Phong hỏi Hạ Mạt.

Hạ Mạt gật đầu: “Đúng là tôi không biết.”

“Nhưng hung thủ thì biết, đồng thời còn biết tối hôm đó chúng tôi ở đấy nữa, nếu không phải tôi mất ngủ thì người đứng đây nói chuyện hôm nay không phải là tôi và sếp Lãnh của các cậu nữa rồi. Lần thứ hai là ở nhà máy Lương Hưng Thịnh, lúc chúng ta tới điều tra thì vẫn yên lành tử tế, sao chúng tôi vừa mới đi khỏi, ông bác họ Cát canh cửa lại chết thảm? Chẳng những vậy, nửa đêm chúng ta đi tra án còn bị tập kích lần nữa, nếu không phải tôi cảnh giác cao, người đứng đấy nói chuyện hôm nay cũng không phải là tôi và sếp Lãnh của các cậu nữa rồi.”

Lãnh Kính Hàn đứng bên cạnh thì thầm: “Đừng nói mình vĩ đại vậy chứ.”

Hàn Phong cười cười, nói tiếp: “Lần thứ ba, ở nhà tôi, chuyện này thì không ai biết cả, ngoại trừ hung thủ. Có người để một con rắn trong nhà tôi, nhưng người biết nhà tôi ở đâu quả thực cực kỳ ít, ngoài sếp Lãnh chỉ có Hạ Mạt và Lâm Phàm từng đến, còn người khác hoàn toàn không biết địa chỉ nhà tôi, Vả lại, tôi giữa chừng mới tham gia vụ án này, cho dù hung thủ có điều tra kỹ càng từng thành viên trong phòng Cảnh sát hình sự, cũng không thể nào biết được tôi ở đâu ra, càng không cần phỉa nhắc đến chuyện thả rắn.”

Hàn Phong ngừng lại giây lát, ánh mắt lướt qua từng người một, đoạn tiếp lời: “Về sau, chúng tôi phát hiện, từ ngày thứ hai bị giám sát, Đinh Nhất Tiếu bắt đầu cảnh giác khi nói chuyện, các cậu không phát hiện là vì chúng tôi không nói ra. Sauk hi mọi người lắp đặt thiết bị nghe trộm, trước khi nói, Đinh Nhất Tiếu đều nghĩ khoảng ba giây, nhưng trước đó thì không như thế, chi tiết nhỏ này cơ hồ rất khó phát giác, nhưng nó cho chúng ta biết một thông tin, hung thủ chỉ mất chưa đầy nửa ngày đã biết chúng ta lắp đặt thiết bị nghe trộm. Còn nữa, tại sao lúc mọi người đến điều tra mỏ khai thác của Đinh Nhất Tiếu lại không phát hiện được gì, chính là bởi thông tin đã bị tiết lộ, bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng. Tại sao hai lần hành động này của chúng ta đều thất bại, cũng chính bởi vì, có người tiết lộ tình hình của chúng ta cho Đinh Nhất Tiếu, hắn biết được chúng ta lúc nào ở đâu, mà chúng ta lại chẳng hề biết gì.”

Lâm Phàm nói: “Vậy, người anh nghi ngờ chính là…”

Hàn Phong gật đầu: “Đúng thế, lúc nãy tôi đã nói rồi, người nằm vùng giữa chúng ta chính là cô… Long Giai.” Hàn Phong giơ ngón tay chỉ vào Long Giai.

Long Giai trợn tròn mắt, khóe miệng run rẩy vì kích động, cô kêu lên: “Tôi không làm! Không phải tôi!”

Hạ Mạt cũng nói: “Có lầm không vậy, không phải là Long Giai chứ?”

Lưu Định Cường hỏi: “Tại sao cậu nghi ngờ cô ấy?”

Hàn Phong cười khẩy: “Được rồi, tôi sẽ nói cho mọi người biết tại sao tôi nghi ngờ cô ta. Nói từ vụ đầu tiên nhé, lúc đó người biết chỗ ở của sếp Lãnh, chỉ có Lưu Định Cường, Lý Hưởng, tôi và chính ông ấy…”

Hạ Mạt ngắt lời: “Đúng đó, Long Giai không biết sếp Lãnh ở đâu mà?”

Hàn Phong nói: “Sai! Cậu đã quên mất, hôm đó chính Long Giai là người đã đưa tôi và sếp Lãnh về nhà, vì vậy, cô ta không chỉ biết chỗ ở của sếp Lãnh, mà cũng chỉ có cô ta và Phan Khả Hân ngồi cùng xe với chúng tôi biết được, tối hôm đó, tôi và sếp Lãnh ở trong căn nhà ấy.”

Lưu Định Cường đưa mắt nhìn Long Giai, đúng vậy, tối đó Lãnh Kính Hàn không hề tỏ ý muốn ở lại căn nhà chuyên dùng để nghỉ ngơi khi phá án ấy, nếu không phải là người đi cùng Lãnh Kính Hàn và Hàn Phong đến đó thì không thể nào biết hai người họ muốn ở lại.

Hàn Phong lại tiếp lời: “Vụ việc thứ hai, là việc ở nhà máy của Lương Hưng Thịnh, lúc đó tôi nhờ Long Giai điều tra nhà máy của Lương Hưng Thịnh, nhưng cô ta chẳng thu được manh mối nào, cô ta đã che giấu sự thực, ở nhà máy của Lương Hưng Thịnh có một dây chuyền sản xuất bị di dời, nhưng cô ta không nói với tôi. Chẳng những vậy, sau khi chúng tôi điều tra lại nhà máy, ông bác họ Cát lập tức bị hại, kỳ thực lúc đó tôi vẫn chưa có phát hiện gì mới, nhưng Long Giai sợ tôi đã phát hiện ra bí mật của linh kiện, nên báo ngay với hung thủ để hắn bố trí người chuyển linh kiện đi, đồng thời sát hại người canh cửa.” Hàn Phong lạnh lùng nhìn Long Giai, nói: “Khi ông Cát nhắc với tôi chuyện một dây chuyền trong nhà sản xuất đã bị di dời, cô liền hạ quyết tâm giết ông ấy phải không?”

Long Giai đỏ hoe mắt, lí nhí biện bạch: “Tôi không làm, tôi không làm.”

Hàn Phong nói tiếp: “Tối hôm đó, cô cũng là người đầu tiên nhận được điện thoại từ Sở Công an, cô biết trước bọn họ sẽ gọi điện nên mới ở lại phòng Cảnh sát hình sự đúng không? Đợi cho tôi và sếp Lãnh đến hiện trường, cô lại báo với đồng bọn đẻ chúng dùng bom gắn trên xe đồ chơi hòng cho chúng tôi nổ banh xác. Cô độc ác thật đấy.” Hàn Phong vừa nói vừa vung vẩy ngón tay.

Long Giai ngân ngấn nước mắt, chỉ biết lắc đầu. Hàn Phong vẫn không ngừng: “Chuyện thứ ba, cũng là chuyện khiến tôi canh cánh hoài nghi, lúc đó sếp Lãnh cũng có mặt, chúng tôi đã hỏi bà chủ cho tôi thuê nhà, bà ấy nói, có một nữ cảnh sát tóc ngắn cao chừng này ghé qua, tôi không nói sai chứ?” Hàn Phong giơ tay thể hiện chiều cao, Lãnh Kính Hàn gật đầu, chính là tầm cao của Long Giai.

Hàn Phong tiếp lời: “Long Giai có thể búi tóc lên giấu trong mũ, trông sẽ giống tóc ngắn ngay. Nhưng điều tôi không hiểu là, chỉ có Lãnh Kính Hàn, Lý Hưởng, Hạ Mạt và Phan Khả Hân biết địa chỉ nhà tôi, Long Giai không biết tôi sống ở đâu.”

Hạ Mạt nói: “Đúng vậy, Long Giai không biết anh ở đâu.”

Lưu Định Cường cúi đầu trầm ngâm, Hàn Phong nhìn anh ta, nói: “Nhưng có một chuyện mọi người chớ quên, không nhất thiết phải đến nơi rồi mới biết, một số người có năng lực diễn đạt rất tốt, đồng thời một số người lại sở hữu năng lực lý giải rất tốt, mà Lý Hưởng và Long Giai, vừa khéo là hai người có năng lực biểu đạt và lý giải rất mạnh. Lý Hưởng từng kể tường tận địa chỉ trong phòng tôi cho Long Giai, đúng không?”

Lưu Định Cường bất đắc dĩ phải gật đầu. Hàn Phong nói: “Vì thế, người làm được ba chuyện này, chỉ có Long Giai.”

Hạ Mạt nói: “Không, không đúng. Nói như anh thì cô phóng viên kia, Phan Khả Hân cũng đáng ngờ chứ.”

Long Giai cảm kích liếc nhìn Hạ Mạt, nhưng Hàn Phong chẳng nể nang gì nói toạc ra ngay: “Thế à? Nhưng nếu phân tích dựa trên động cơ, Khả Hân lại chẳng có điểm gì đáng nghi nữa. Về điểm này, tôi nghĩ sếp Lãnh có thể giải thích cho mọi người, có lẽ là rõ ràng hơn tôi nhiều.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Phan Khả Hân là cháu gái nuôi của tôi, vì vậy khá thân thiết với tôi, không phải tôi thiên vị, nhưng các cậu vẫn chưa biết thân thế của con bé đâu. Ông nội con bé, tên là Phan Thắng Quốc.”

Lâm Phàm kêu lên: “Hả, có phải ông Phan Thắng Quốc đó không?”

Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Đúng vậy, chính là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu Phan Thắng Quốc. Tài sản của gia tộc bọn họ, tính sơ sơ phải khoảng ba đến năm chục tỷ, mà mục đích của hung thủ lần này chính xác là tiền. Các cậu biết không, khi một người có tài khoản cá nhân lên đến hàng trăm triệu, tiền đối với họ chỉ là một con số thôi. Khả Hân là cháu gái duy nhất của Phan Thắng Quốc, ngoài ra ông ấy không có con cháu nào khác nữa, vậy thì, cô ấy liệu có vì mấy tỷ mà chẳng màng đến thân giá mấy chục tỷ của mình không? Luận điểm này, chắc là khó đứng vững rồi nhỉ?”

Hàn Phong tiếp lời: “Nhưng còn cô, Long Giai, cô thì khác, cô xuất thân từ cô nhi viện, nghèo khổ từ nhỏ, mà đãi ngộ của phòng Cảnh sát hình sự cũng không cao lắm, nhìn các người xem, hàng ngày chỉ ăn mì ăn liền qua bữa, sớm muộn gì cũng suy dinh dưỡng, bởi vậy, vì dung nhan của mình, được cho bản thân được ăn ngon hơn mà mạo hiểm thì cũng không có gì quá đáng nhỉ? Cô nói đi, bọn chúng đã hứa cho cô những gì?”

Long Giai nghiêng đầu, lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ dựa vào những suy đoán ấy của anh, khó mà khiến người ta phục được!”

Hàn Phong nói: “Được rồi, tôi sẽ nói thêm mấy chuyện nữa, hai năm trước cô mới gia nhập phòng Cảnh sát hình sự đúng không? Cô là người gia nhập sau cùng, còn những người khác, ít nhất cũng đã làm việc bốn năm, mà vụ án này, hung thủ bắt đầu vạch kế hoạch từ ba năm trước. Tối qua Đinh Nhất Tiếu không hề nôn nóng bỏ trốn, là vì cô đã báo với hắn buổi tối chúng ta tăng cường giới bị đúng không? Hôm nay chúng ta mấy lần vồ hụt, cũng là vì hắn biết được đường đi nước bước của chúng ta chứ gì?”

Long Giai kêu lên: “Anh ngậm máu phun người, trong những sự kiện mà anh nói cũng đều có anh tham dự cả, tại sao không phải là anh thông báo cho hung thủ chứ?”

“Được rồi, vậy thì để tôi nói cho cô biết nguyên nhân, chứng cứ nằm ngay trên người cô đấy…”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Long Giai. Hàn Phong nói rành rọt từng chữ một: “Phiền cô, lấy điện thoại di động ra đây.”

Long Giai bấy giờ mới biến sắc mặt, Hàn Phong lại tiếp: “Nếu đã gửi tin nhắn mà chưa có thời gian xóa đi, tin nhắn vẫn còn lưu lại trong máy nhỉ? Cô định nhân lúc về phòng ngủ thì xóa chứ gì? Không còn cơ hội nữa rồi.”

Long Giai lấy điện thoại di động ra, lẩm bẩm: “Đây, không phải, tôi không biết chuyện ấy, lẽ nào…”

Hàn Phong cầm lấy điện thoại, bấm bấm rồi nói: “Đây rồi, tin nhắn này gửi đến số máy 239xxxx2345, mọi người có lẽ cảm thấy số máy này rất lạ, nhưng tôi nói thêm một số nữa, mọi người nhất định đều biết. 239xxxx2341, vẫn còn ấn tượng chứ, Lâm Phàm?”

Lâm Phàm giật nảy mình, kinh ngạc thốt lên: “Đó là, đó là số điện thoại chúng ta nghi ngờ Đinh Nhất Tiếu dùng để liên lạc với chủ mưu phía sau, chẳng lẽ giữa hai số điện thoại này có liên hệ gì?”

Hàn Phong nói: “Đúng thế, lần trước mấy người cho chúng tôi số điện thoại này để đi điều tra, kết quả đến Thiên Nhai tra ra được tay nông dân KiềuMinh Cương cho người ta mượn chứng minh thư. Khi đó, tôi cũng không chú ý việc này, nhưng hôm nay xem xét tư liệu mới phát hiện, Long Giai từng điều tra ra, số điện thoại di động gọi cho Lâm Chính trước khi anh ta chết là 239xxxx2349. Đồng thời, khi chúng tôi điều tra ở Thiên Nhai, từng ghi lại số điện thoại của trưởng phòng Tôn là 239xxxx2343, vì vậy, tôi tin rằng những số điện thoại này có một mối liên hệ nào đấy, nên đã gọi cho bà chủ cửa hàng điện thoại, bà ta kiểm tra rồi báo lại tôi, khi đó có người đã dùng chứng minh thư giả ấy đăng ký mười số di động, đều bắt đầu bằng 239, ba số sát cuối cùng đều là 234, số cuối cùng thì lần lượt từ 0 đến 9. Vậy thì, cảnh sát Long, cô làm ơn cho tôi biết, tin nhắn này rốt cuộc thì gửi cho ai?”

Long Giai hoảng hốt nói: “Tôi, tôi không biết.”

Hàn Phong phá lên cười: “ Ha ha, cô không biết? Vậy được rồi, chúng ta chỉ cần gọi đến số này là sẽ rõ cả phải không? Mang loa ra đây, tôi muốn tất cả mọi người đều nghe thấy số điện thoại đó rốt cuộc là do ai sử dụng?”

Lâm Phàm hình như không được thoải mái lắm, nhưng vẫn lấy ra một cặp loa nhỏ, nối vào lỗ cắm tai nghe của điện thoại di động. Sau đó cả bọn đều nín thở, lặng lẽ chờ đợi, đêm tối vốn đã tĩnh mịch như tờ, lúc này chỉ còn lại tiếng bấm nút: “tút tút tút tút tút tút tút…”

Sau khi kết nối, một giọng gấp gáp vang lên: “Sao hả? Chẳng lẽ bọn chúng phát hiện ra tôi rồi? Sao không gửi tin nhắn? Này, nói gì đi chứ…”

Hàn Phong nhanh chóng viết lên giấy ba chữ “ấn nhầm nút” để Long Giai trả lời, Long Giai thấy sống mũi cay cay, cố gượng nói: “Ấn nhầm nút.”

Người bên kia nói: “Sao mà bất cẩn vậy, để bị phát hiện thì không xong đâu, được rồi, tôi tắt máy đây.”

Cả đại sảnh không một tiếng động. Lâm Phàm. Lưu Định Cường, Hàn phong và Lãnh Kính Hàn đều nhận ra, đó chính là Đinh Nhất Tiếu.

Âm thanh tắt máy vang lên, Hàn Phong nói: “Rồi, cô còn muốn giải thích gì nữa không?”

Long Giai ủ rũ đáp: “Tôi không muốn giải thích, tóm lại là không phải tôi, các anh tin cũng được, không tin cũng được. Sếp Lãnh, sếp có tin tôi không?”

Hàn Phong ngắt lời: “Còn cãi cố nữa, tôi nói cho cô biết, người đầu tiên nghi ngờ cô chính là sếp Lãnh của cô đó.”

Đôi mắt to tròn của Long Giai đầy vẻ bất lực, tựa hồ không dám tin đây là sự thực, cô buồn bã hỏi: “Đúng thế ạ? Sếp Lãnh?”

Lãnh Kính Hàn đau lòng ngoảnh mặt đi, trả lời: “Đúng vậy.”

Long Giai đưa mắt nhìn Lâm Phàm, Lưu Định Cường, Hạ Mạt, hỏi: “Còn các anh? Các anh? Các anh cũng tin là tôi làm ư?”

Mọi người đều cúi gằm mặt xuống, rõ ràng không ai muốn tin vào sự thực này, thế nhưng đây lại là sự thực không thể phản bác được.

Hàn Phong nói: “Tôi nói tới đây thôi, phải xử lý thế nào thì các người tự đi mà làm.”

Im lặng hồi lâu, Lãnh Kính Hàn nói: “Thế này đi, Long Giai, cô tạm thời tar lại huy hiệu cảnh sát, tôi sẽ phái người chăm sóc cô 24/24, đợi vụ án này kết thúc, nếu như phát hiện là người khác, chúng tôi sẽ không để cô bị oan uổng đâu.”

Hàn Phong chẳng hề khách khí: “Việc quái gì phải nói năng nhẹ nhàng thế? Long Giai, kể từ giờ phút này,chúng tôi muốn giải trừ vũ trang của cô, tạm giam cô lại, có thể không cần phải còng tay, nhưng một ngày hai bốn tiếng đồng hồ, cô buộc phải chịu sự giám sát và khống chế của chúng tôi, đợi vụ án này kết thúc, chúng tôi sẽ định tội cô sau.”

Long Giai không phản kháng, đi vào phòng giam. Lãnh Kính Hàn thở dài: “Chà, đêm nay chắc tôi không ngủ được rồi.”

Hàn Phong ngáp dài: “Đây là chuyện tốt mà, rốt cuộc cũng móc được tên nội gián ra, tôi có thể ngủ yên được rồi.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Phải rồi, sao cậu biết Long Giai gửi tin nhắn mà chưa kịp xóa đi?”

Hàn Phong đáp: “Đơn giản lắm, nhưng tôi không nói cho anh biết đâu.”

Hôm sau, Hàn Phong lại ngủ đến lúc mặt trời lên gần ba con sào mới thức giấc. Lãnh Kính Hàn thông báo: “Chúng ta lại bắt được tín hiệu điện thoại lần thứ ba, vì sợ không bắt được người nên cũng không đánh thức cậu dậy.”

“Nói thế xem ra không có tiến triển gì rồi. Có phải các anh đã giám sát cả hai tín hiệu di động không?”

“Đúng vậy, cái tên Đinh Nhất Tiếu này quả nhiên dùng hai máy điện thoại, nhưng giữa đường hắn gọi cho Long Giai lần nữa, có thể việc chúng ta nắm được Long Giai đã bị lộ rồi. Hắn gọi điện ở trên xe, lần nào chúng ta cũng không đuổi kịp. Tôi vốn định giám sát ở khắp nơi, thiết lập chốt chặn, chỉ cho xe cộ lưu thông một chiều, nhưng trong thành phố lại xảy ra mấy vụ bạo động, phân tán binh lực của chúng ta. Bên sở Công an thì vẫn đang điều tra các cơ quan chính phủ có liên quan, bộ đội thì tập trung trọng điểm vào việc canh giữ và giám sát bến cảng. Tên khốn đó, không ngờ vẫn có thể đường hoàng thong dong đi lại trong thành phố.”

“Hắn làm vậy chẳng qua muốn kéo dài thời gian để chúng ta mệt lử, giống kiểu Hồng quân trường chinh ấy, béo thì kéo cho gầy, gầy thì kéo cho mệt rã ra, sau đó hắn có thể bình yên ra biển rồi. Vả lại, số điện thoại chúng ta đang giám sát rốt cuộc có phải do Đinh Nhất Tiếu sử dụng hay không vẫn còn chưa rõ. Hắn có thể đưa điện thoại cho bất cứ ai, đồng thời sắp đặt một chiếc xe MPV màu đỏ thu hút sự chú ý của phía cảnh sát. Cứ tiếp tục thế này chẳng có tác dụng gì cả.”

Lưu Định Cường cầm một tập tài liệu đến, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Cũng không thể cứ để hắn dắt mũi chạy hết bên này lại bên kia như thế này được.”

Hàn Phong nói: “Thật ra làn này mục đích thật sự của tôi khi quay lại đây không phải để bắt Đinh Nhất Tiếu, tôi chỉ muốn moi lên nội gián trong hàng ngũ chúng ta ra. Nói thật lòng, người không muốn vạch trần Long Giai nhất, chính là tôi đây này, nhưng chẳng còn cách nào khác cả, nếu không lôi kẻ nội gián ra, hành động của chúng ta sẽ bị đối phương nắm được hết.”

Lãnh Kính Hàn nghi hoặc: “Cậu chỉ muốn xác nhận Long Giai là nội gián thôi à? Thế bước tiếp theo định làm thế nào?”

Hàn Phong nói: “Đinh Nhất Tiếu chẳng qua chỉ là nhân vật cấp quản lý được bọn chúng cài cắm ở Hải Giác, kẻ chúng ta cần bắt, là kẻ chủ mưu đứng sau cả vụ án này kia.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Chẳng lẽ cậu đã biết tên đó là ai rồi?”

Hàn Phong cười khẩy: “Đúng vậy, đại khái đã biết rồi, bằng không việc gì tôi phải đi Thượng Hải chứ.”

Lãnh Kính Hàn gặng: “Rốt cuộc là thế nào vậy?”

Lâm Phàm và Hạ Mạt thở hồng hộc chạy về, hằn học nói: “Lại để tên đó chạy mất rồi.”

Hàn Phong giải thích: “Trong kế hoạch này, kẻ chủ mưu phía sau đã lấy bảy tội lỗi làm nguyên mẫu, lần lượt giết chết những người có liên quan ở ngân hàng Hằng Phúc, có lẽ hắn chuẩn bị thu thập khoảng 30% cổ phiếu, đợi khi chứng khoán lưu hành thì bán toàn bộ, như vậy có thể thu được khoảng chừng ba chục tỷ. Nguời đầu tiên là Trang Khánh Long, bố của Trang Hiểu Quân, giám đốc tài vụ tập đoàn Hằng Phúc, chết vì phàm ăn, bản thân Trang Khánh Long vốn có bệnh tim, vì vậy bọn chúng đã khéo léo giăng ra một cái bẫy tinh vi, khiến sơ Công an thành phố Thiên Nhai cũng không điều tra ra manh mối gì; người thứ hai, là Khải Khai Hoa, giám đốc khu vực Thượng Hải, chết vì nóng nảy, về nguyên nhân cái chết, tôi vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn suy đoán, đang đợi người bên đó gửi chứng cứ cho, anh ta sẽ gọi điện cho tôi; người thứ ba, chính là giám đốc khu vực Bắc Kinh Tra Hiếu Lễ, chết vì đố kỵ; người thứ tư mới là Lâm Chính, chắc hẳn chết vì dâm dục; người thứ năm, Lương Hưng Thịnh, chết vì tham lam; người thứ sau, Tôn Hướng Hiền, chết vì ngạo mạn. Ngày cải cách cổ phần càng lúc càng đến gần, bước chân của hung thủ càng lúc càng nhanh, nếu chúng ta chỉ ở Hải Giác này nghĩ cách bắt Đinh Nhất Tiếu, thì tên chủ mưu thật sự rất có thể sẽ đem số tiền lớn kia chuyển đi. Mấy chục triệu trong tay Đinh Nhất Tiếu, so với ba chục tỷ trong tay cảu cả vụ án này chẳng đáng là gì cả.”

Lâm Phàm nói: “Chúng tôi đều đã nghe sếp Lãnh kể lại tình hình điều tra của hai người ở Thiên Nhai rồi, nhưng chẳng phải vẫn chưa có kết luận gì sao? Rốt cuộc kẻ chủ mưu đứng sau kia là ai vậy?”

Hàn Phong đưa mắt đánh giá từng người một, đoạn nói: “Nếu Long Giai vẫn còn ở đây, tôi cũng không dám nói, có điều, giờ đã có thể nói cho mọi người biết, kẻ chủ mưu thật sự chính là chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của ngân hàng Hằng Phúc – Giang Vĩnh Thọ, mà người giúp ông ta lập mưu giết người, chính là trưởng phòng Chăm sóc khách hàng của bọn họ, Vu Thành Long.”

“Hả?” “Sao lại là hai người bọn họ?” “Không thể nào chứ? Tự mình bán công ty của chính mình?” Nhất thời, ai nấy đều xôn xao cả lên.

Hàn Phong nói: “Đúng thế, có vẻ vì Giang vĩnh Thọ đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị nên không bị nghi ngờ, nhưng trên thực tế, cổ phần của ông ta chỉ chiếm 23% thôi, trong mười cổ đông lớn, cổ phần của hai người bất kỳ hợp lại cũng nhiều hơn ông ta rồi. Mấy kế hoạch đầu tư gần đây của ông ta cũng thất bại, ngân hàng Henry ở nước ngoài không ngừng gây áp lực, yêu cầu ông ta bán cổ phiếu tập đoàn, đồng thời từ bỏ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị. Nếu Giang Vĩnh Thọ không khống chế được nhiều cổ phần hơn nữa, ông ta sẽ rơi xuống đáy vực, huống hồ, người nhà ông ta đều đã ra nước ngoài, xem ra người này đã chuẩn bị từ trước, sẵn sàng bỏ trốn bất cứ lúc nào. Chẳng những vậy, chỉ có ông ta mới biết bao giờ công ty tiến hành cải cách cổ phần, cũng chỉ có ông ta mới đủ năng lực khống chế sự tiến triển của toàn bộ vụ việc này thôi.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Nhưng mà, không phải có bảy tội lội sao, hình như cậu mới chỉ nói sau người.”

Hàn Phong gật đầu: “Đúng thế, bởi vì vẫn còn một người chưa bị giết, chúng ta cũng chưa biết mục tiêu tiếp theo của bọn chúng là ai.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Nhưng lúc ở sở Công an thành phố Thiên Nhai, cậu cũng đã nói, không loại thuốc nào có thể khiến người ta tử vong trong một phútmaf nửa tiếng đồng hồ trước lại không có phản ứng gì, vậy Vu Thành Long giết Tôn Hướng Hiền bằng cách nào chứ?”

Hàn Phong đáp: “Hôm đó là tôi sơ suất, đúng là có loại thuốc như thế. Dùng bao con nhộng. Khi ấy Tôn Hướng Hiền đã ở trong trạng thái vô thức, ăn uống đều phải qua đường mũi(*), vì vậy chỉ cần bỏ viên con nhộng vào ống thông mũi cho trôi xuống dạ dày là được. Nửa tiếng trước, dịch vị chưa hòa tan được bao con nhộng, vì vậy không có phản ứng trúng độc, nhưng một khi bao bọc bên ngoài bị rách một lỗ nhỏ, chất độc chết người sẽ nhanh chóng chảy vào mạch máu, lúc ấy cơ thể Tôn Hướng Hiền đang cực kỳ yếu ớt, chỉ một thay đổi rất nhỏ cũng có thể khiến anh ta tử vong rồi. Một khi tim đã ngừng đập, máu cũng ngừng lưu chuyển trong cơ thể, vì vậy chất độc không lan đi khắp toàn thân, xát nghiệm máu tất nhiên là không có tác dụng gì.”

(*) Khi người bệnh không thể nuốt thức ăn qua đường miệng, người ta dùng ống đặc chế cắm qua xoang mũi vào dạ dày đẻ thức ăn lỏng chảy vào.

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Vậy thì bây giờ, chúng ta sẽ đi Thiên Nhai hả?”

Hàn Phong đáp: “Ừm, chuyện này… để tôi nghĩ đã. Long Giai có nói gì không?”

Lãnh Kính Hàn lắc đầu: “Không. Cô ấy nhất quyết không chịu thừa nhận, những cũng không thể giải thích được về số điện thoại kia, tôi không biết phải làm thế nào nữa.”

Hàn Phong gật đầu: “Ra là vậy, được rồi, chúng ta thử xem đồ đạc của cô nàng, biết đâu lại phát hiện được gì trong đống đồ ấy.”

Lâm Phàm nói: “Vô ích, chúng tôi đã kiểm tra rồi, trong đống vật phẩm cá nhân của Long Giai chẳng phát hiện được gì đặc biệt, chỉ còn máy tính của cô ấy nữa thôi, nhưng bản thân Long Giai là một cao thủ, chúng tôi không mở được mật khẩu máy tính, cô ấy cũng từ chối không chịu tiết lộ, giờ vẫn chưa thuyết phục được.”

Hàn Phong nói: “Thế à? Chúng ta đi xem sao.”

Điện thoại đổ chuông, Lãnh Kính Hàn nhấc máy, Hàn Phong và Lâm Phàm đi tới trước bàn làm việc của Long Giai.

Lâm Phàm bật máy Long Giai lên, nói: “Đây là hệ thống bảo mật ba lớp, phần mềm phá mã bình thường không có tác dụng.”

Hàn Phong nói: “Nhưng nếu phóng điện vào máy tính thì mật mã cũng bị vô hiệu mà?”

Lâm Phàm nói: “Máy tính của phòng Cảnh sát hình sự chúng ta đều cài đặt phần mềm bảo vệ, chỉ cần bị phóng điện, những tài liệu bí mật được định sẵn sẽ tự động xóa.”

Hàn Phong gật đầu: “Được rồi, cậu tránh ra, đế đấy tôi xem.”

Thấy Hàn Phong ngồi xuống trước máy tính, Lâm Phàm kinh ngạc kêu lên: “Nhưng, nhưng, không phải anh không biết dùng máy tính hả?”

Hàn Phong đáp: “Không phải không biết, mà là không thể thao tác quá lâu.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của ba người, ngón tay Hàn Phong gõ nhanh như đang lướt dạo trên phím đàn tỳ bà, hai tay như thể có hai chục ngón, hoàn toàn không nhìn rõ được động tác của các đầu ngón tay. Lãnh Kính Hàn nhủ thầm trong bụng: “Thằng ranh này, rốt cuộc còn mang đến cho chúng ta bao nhiêu kinh ngạc nữa đây?”

Thoáng sau, Hàn Phong thốt lên: “Xong. Có thể mở ra được rồi.”

Lâm Phàm giơ tay lên xem đồng hồ, một phút ba mươi giây, còn nhanh hơn cả phần mềm phá mã nữa. Anh ta ngỡ ngàng: “Sao anh làm được vậy?”

Hàn Phong nói: “GIờ mà cần hỏi những câu như thế nữa à? Cậu mở máy tính của cô nàng ra xem có thứ gì đặc biệt không?”

Nói đoạn, Hàn Phong đứng khỏi ghế. Lâm Phàm lại càng ngạc nhiên, thầm nhủ: “Anh mở ra xem là được rồi, sao còn bắt tôi làm nữa?” Nhưng anh ta vẫn mỡ máy tính, bắt dầu tìm kiếm trong trình duyệt.

Lâm Phàm nói: “Đây là những trang mạng cô ấy hay vào, đây là thư từ cô ấy nhận qua hòm thư điện tử, đây là các thư cô ấy gửi đi, cô ấy không dùng phần mềm chat kliên lạc với người khác. Xem ra cũng không có gì đặc biệt cả.”

Hàn Phong nói: “Cô nàng có sở thích gì đặc biệt không?”

Lưu Định Cường nhớ lại: “Phải rồi, Long Giai rất thích lên một trang giải đố, trên ấy có các thể loại đố chữ, tên trang ấy là gì ấy nhỉ?”

Lưu Định Cường trỏ ngón tay vào trán, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng kêu lên: “Nhớ ra rồi, là trang này này.” Anh ta chỉ vào một địa chỉ trên màn hình, Lâm Phàm lập tức mở ra, trên trang web có các câu đố chữ truyền thống, đố thơ, đố ô chữ, đố đoán từ, Sudoku…

Lâm Phàm lại đọc ra được tài khoản và mật khẩu của Long Giai trong máy tính, đăng nhập vào, xem thử một lượt, thấy số câu đố Long Giai đã giải khá nhiều, trò cô chơi nhiều nhất là Sudoku. Hàn Phong nói: “Thì ra là mạng đố chữ, có vẻ rất dễ truyền tin cho nhau đấy.”

Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào màn hình: “Nhưng đây là cái gì chứ, chúng ta chẳng biết đây là trò gì cả?”

Hàn Phong trừng mắt lên: “Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết.”

Hạ Mạt lên tiếng: “Sudoku, là trò chơi điền số do nhà toán học châu Âu Euler phát minh ra hồi thế kỷ 18, phải dùng phương pháp toán học luận ra số duy nhất, kiểu như chơi rubic ấy, nhìn thì đơn giản, nhưng muốn hoàn thành thực không dễ đâu. Dạo gần đây, trò này hình như khá thịnh hành trên mạng.”

Lưu Định Cường lên tiếng: “Nói thử xem, chơi thế nào?” Lâm Phàm cũng bảo: “Nói nghe xem nào?”

Hạ Mạt giải thích: “Gồm có 9 ô vuông nhỏ ghép thành một hình vuông 3x3, sau đó chin hình vuông 3x3 này lại ghép thành một hình vuông lớn, đây là bảng số Sudoku. Đó thực ra là một hình vuông, ngang chin ô, dọc chin ô, việc cần làm là điền vào từng ô vuông ấy một con số từ 1 đến 9, chin con số trong cùng hàng ngang hoặc hàng dọc không được lặp lại, mà trong một hình vuông 3x3 cũng phải điền đủ từ 1 đến 9, không được trùng lặp. Câu đố trong trò Sudoku này, chính là người ta sẽ điền sẵn một vài con số trong bảng, người chơi cần điền nốt những con số còn lại.”

Lưu Định Cường nói: “Nghe cậu nói thì cũng không phức tạp mà. Chỉ là điền vào 9 ô của từng hàng ngang các con số từ 1 đến 9, mỗi hàng dọc cũng điền số từ 1 đến 9, điền hết cả 81 ô số là xong?”

Hạ Mạt bổ sung: “Còn nữa, mỗi hình vuông 3x3 cũng phải điền đủ số từ 1 đến 9, vả lại, trong mỗi hàng ngang và cột dọc, không thể xuất hiện các con số giống nhau.”

Lâm Phàm đang xem xét các ván Sudoku mà Long Giai hoàn thành trước đó, nói: “Ở đây còn một bảng số vừa mới gửi đến, ngày hôm qua đấy. Anh nói xem, liệu có thông tin gì không?”

Hàn Phong nói: “Nếu là mật mã số thì cũng có thể truyền đạt một số thông tin, xem những bảng số cô nàng hoàn thành trước đó là biết thôi.”

Lâm Phàm mở ngẫu nhiên một bảng số Long Giai đã điền kín, Hàn Phong nói: “Nhặt ra những con số mà Long Giai điền vào, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, xếp thành một hàng.”

Lâm Phàm sắp xếp xong xuôi, được một nhóm số.

Hàn Phong nói: “Hai mưới bảy số à, phức tạp vậy?”

Hạ Mạt nói: “Thế này tính là đơn giản đó, ô trống càng nhiều thì độ khó càng cao.”

Hàn Phong lắc đầu: “Không phải thế, ý tôi là nếu đây là thông tin thì không dễ gì phá giải được. Long Giai thích đọc sách không?”

Lâm Phàm nhìn Lưu Định Cường, Lưu Định Cường đáp: “Cô ấy thích đọc sách về máy tính.”

Hàn Phong: “Sao cái gì anh cũng biết hết vậy?”

Lưu Định Cường nở nụ cười hồn hậu. Lâm Phàm nói: “Cậu không biết đấy thôi, anh Cường của chúng ta bình thường suốt ngày ở đây làm thí nghiệm, là người yêu nghề nhất đấy. Vì vậy, chúng tôi ai có thói quen gì, anh Cường là người hiểu rõ nhất.”

Hàn Phong nói: “Ồ. Thế thì mau tìm những sách vở của cô nàng đó ra đây.”

Hạ Mạt sốt sắng: “Để tôi đi lấy.”

Giây lát sau, Hạ Mạt bê ra một chồng sách dày, toàn là về kỹ thuật máy tính. Hàn Phong nói: “Tìm thử xem có thứ gì kiểu như mã số không?”

Bốn người lại bắt đầu lục lọi những sách vở Long Giai từng xem, Lưu Định Cường là người đầu tiên có phát hiện, anh ta rút ra một tờ giấy từ trong tập tạp chí máy tính, mừng rỡ reo lên: “Ở đây có một tờ giấy, toàn là chữ này. Ồ, còn một tờ nữa.”

Lâm Phàm cũng có phát hiện: “Chỗ tôi cũng có này.”

Hạ Mạt nói: “Tôi cũng có hai tờ.”

Hàn Phong giơ tay lên: “Anh Cường có ba tờ, Lâm Phàm có hai tờ, Hạ Mạt có hai tờ, chỗ tôi có hai tờ, tổng cộng có 9 tờ bản mã, giờ thì đủ rồi. Đã có bảng mã, chúng ta thử phá giải mật mã xem sao.”

Lưu Định Cường nhìn những con số trên máy tính, hỏi: “Những con số này chẳng có quy luật gì cả, làm sao giải mã được đây?”

Hàn Phong đáp: “Vừa nãy tôi nói rồi mà, có hai mươi bảy số, muốn giải mã, đầu tiên phải ngắt ra trước đã.”

“À, anh nói là ngắt đoạn ra hả?” Lâm Phàm tiếp lời: “Sao tôi lại quên mất được nhỉ.”

Hàn Phong cười: “Vì cậu chưa từng sử dụng phương pháp này, vì vậy, những thứ đã học được sẽ dần dần quên mất.”

Hạ Mạt nói: “Ngắt đoạn là như thế nào?”

Lâm Phàm nói: “Đối với các mật mã số, vì từ đầu chí cuối chỉ có các số từ 0 dến 9, vì vậy cần phải tìm ra quy luật của chúng, nếu như những con số ấy liền rịt vào nhau, vậy thì phải tách chúng ra, còn tách thành mấy số một nhóm thì trừ người đặt mã ra, không ai biết được. Có điều, một con số đơn lẻ không thể biểu đạt ý nghĩa gì, vì vậy, khi ngắt đoạn, thông thường người ta lựa chọn 2, 3, 4, 5 con số là một nhóm, sau đó bắt đầu tìm tòi bí mật giữa các nhóm số với nhau. Nếu có bảng mã nữa…”

Hàn Phong nói: “Thế là quá rõ ràng rồi, hai mươi bảy chữ số, chỉ chia hết cho 3 và 9. Nếu chia thành nhóm 9 chữ số, vậy thì tổng cộng chỉ có 3 nhóm mật mã, không thể biểu đạt được ý nghĩa gì cả, vì vậy, lần ngắt mã này, phải chia thành nhóm 3 chữ số. tổng cộng có 9 nhóm mật mã. Với sự trợ giúp của bảng mã, mỗi nhóm mật mã tướng ứng với một chữ Hán, chín chữ hẳn là có thể biểu đạt được rất nhiều ý nghĩa đó.”

Hạ Mạt nói: “Nhưng mà, sau khi có được mật mã gồm ba chữ số một nhóm, chúng ta nên làm thế nào nữa?”

Lâm Phàm giải thích: “Có bảng mã đây mà, đây chính là mật mã cơ bản nhất rồi, gần như không cần phá giải luôn, anh nhìn đi, tổng cộng có 9 bảng mã, mỗi bảng mã này đều có 9 hàng ngang, 9 cột dọc, cũn có nghĩa là, chữ số đầu tiên là số trang, chữ số thứ hai là số hàng, chữ số thứ ba là số cột.”

Lưu Định Cường thắc mắc: “Bảng mã chỉ có mấy chữ thế này, có thể diễn đạt được chính xác thông tin không?”

Hàn Phong cười bảo: “Đừng coi thường mấy cái bảng chữ này nhé, tuy mỗi tờ chỉ có tám mươi mốt chữ nhưng chín tờ là bảy trăm hai mươi chín chữ Hán rồi đấy, bảy trăm hai mươi chín chữ Hán thường dùng có thể diễn đật chính xác bất cứ ý gì. Chữ Hán là loại hình thức biểu đạt có tính độc lập và phức tạp nhất thế giới, vào thời kỳ toàn thịnh, số lượng chữ Hán đạt đến hơn năm mươi nghìn, còn số chữ Hán thông dụng thì chỉ khoảng một nghìn hai mà thôi. Nắm được thành thạo năm trăm chữ Hán, là có thể hiểu được mọi điều trong xã hội; nắm được thành thạo một nghìn chữ, thì có thể làm tác gia; người nào nắm được thành thạo hai nghìn chữ Hán, thì làm nhà tư tưởng cũng được; nếu như đã nắm được thành thạo năm nghìn chữ, vậy thì thành triết gia rồi.”

Lưu Định Cường phá lên cười ha hả: “Thế cậu thì sao, Hàn Phong, cậu biết được bao nhiêu chữ Hán?”

Hàn Phong nói: “Tôi ấy à? Từ lâu đã biết hơn mười nghìn chữ rồi.”

Lâm Phàm làu bàu: “Đừng đùa nữa, phá giải mật mã đi.”

Hạ Mạt nói: “Nhưng mấy bảng mã này không đánh dấu trang nào là trang số một, số hai mà, chúng ta làm sao phá giải đây?”

Hàn Phong nói: “Cậu cũng hơi ngu thì phải? Thế này đâu có giống cậu. Coi cả chín trang đều là trang đầu tiên mà thử một lượt, viết chữ tương ứng với nhóm mã số đầu tiên ra, sau đó lần lượt loại suy, cùng lắm là làm chín chín tám mốt lần, thế nào chẳng có một câu thông thuận.”

Hạ Mạt thắc mắc: “Thế nếu không có câu nào đọc xuôi được thì sao?”

Hàn Phong nói: “Chứng tỏ phương pháp giải mã của chúng ta không đúng. Bắt đầu đi.”

Bốn người cùng bắt tay vào, những câu đầu tiên toàn là chín chữ chẳng có nghĩa gì chắp vá lại vơi nhau, nhưng khi thử đến câu thứ 59, liền được câu này: “Báo cho Lãnh Kính Hàn đến nhà máy Lương.”

“A, đây là…” Cả bọn đều kinh ngạc ngẩn ra. Lưu Định Cường thốt lên: “Quả nhiên là mật mã.”

Hàn Phong nói: “Đã biết được thứ tự các bảng mã rồi, chúng ta thử một nhóm số khác đi.”

Bọn họ lại chọn ra một bảng số Sudoku khác, lần này tổng cộng điền ba mươi chín số, vẫn tiếp tục chia ba số một nhóm, liền được 13 chữ Hán: “Tìm cách thăm dò nhà Hàn Phong, đã chuẩn bị xong rắn độc.”

Lâm Phàm nói: “Bọn khốn, quả đã lợi dụng mạng Internet để truyền tin, lại còn ở ngay trước mũi chúng ta, thế mà lại không ai biết gì.”

Hàn Phong bảo: “Giờ nói mấy chuyện này cũng vô dụng thôi, chúng ta hoàn thành bảng Sudoku mới nhất đi, cái đó mới là quan trọng nhất. Tối qua mới truyền tin đến, bọn chúng muốn nói gì với Long Giai nhỉ?”

Lâm Phàm nhăn nhó: “Nhưng mà, chúng ta chưa bao giờ chơi cái trò Sudoku này, phải làm sao giờ?”

Lưu Định Cường nói: “Cái này dễ ợt mà, loáng cái là điền xong thôi, để đấy tôi.”

Hạ Mạt nói: “Tôi cũng từng chơi rồi, để đấy cho tôi.”

Hàn Phong gắt lên: “Đừng tranh nhau nữa, mỗi người chép ra một bảng, mọi người cùng động não, như vậy sẽ làm xong nhanh hơn.”

Lãnh Kính Hàn bước ra hỏi: “Sao vậy, tìm được gì chưa?”

Hàn Phong đáp: “Chúng tôi đã tra ra bí mật bọn chúng lợi dụng mạng Internet để truyền tin rồi, đang chuẩn bị phá giải thông tin được mã hóa gửi đến ngày hôm qua.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Lão Quách vừa gọi điện, báo lại phát hiện tung tích của Đinh Nhất Tiếu, bọn họ đã phái người đi điều tra rồi, tuy biết là khả năng không lớn lắm, nhưng không điều tra cũng không được. Tiểu đoàn trưởng Trần cũng đã hỏi tôi một số tình hình cụ thể của vụ án này, ông ấy rất kinh hãi trước suy nghĩ số sắt thép chênh lệch kia được dùng để chế tạo vũ khí, cho rằng cần phải lập tức báo cáo lên cấp trên, yêu cầu tăng thêm viện binh.”

Hàn Phong gật đầu: “Tốt thôi. Lần này phải đánh trận lớn rồi. Vậy thì chúng ta lại đi vẽ bản đồ đi.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Gì cơ?”

Hàn Phong nhìn ba người bọn Lâm Phàm đang vùi đầu điền ô số, cười nói: “Từ những nơi không ai nghĩ đến, có thể có những phát hiện bất ngờ đó.”

Hai người đến chỗ tấm bản đồ chi tiết thành phố Hải Giác dán trên tường, Hàn Phong nói: “Nhìn xem, đầu tiên hắn thuận theo đường Giang Hoài đi về phía Bắc, sau đó lại theo đường Giang Âm chuyển sang hướng Tây, đi một vòng lại trở về đường Mã An, rồi theo đường Giang Tân ven bờ sông Nhập Hải đi về hướng Nam.” Hàn phong chỉ bản đồ: “Ở đây có một vấn đề, đường duyên hải ở phía Đông, các bến cảng đều xây ven biển, hắn đi về phía này, chẳng phải là càng lúc càng xa biển sao?”

Lãnh Kính Hàn hít vào một hơi: “Đúng là đi ngược hướng ra bến cảng.”

Hàn Phong tiếp lời: “Nếu xe của hắn liên tiếp cuát hiện trong phạm vi theo dõi của cảnh sát, các anh sẽ làm thế nào?”

Lãnh Kính Hàn nói: “Còn làm thế nào được nữa? Thì lập rào chắn, phong tỏa tuyến đường, xuất quân truy kích chứ còn gì nữa.”

Hàn Phong gật đầu: “Đúng thế, nhưng anh nhìn tuyến đường hắn đi mà xem, nếu hắn lên thuyền ở thượng du sông Nhập Hải, phía trên cầu lớn thì sao?”

Lãnh Kính Hàn nói: “Tuyến đường này vốn là tuyến đường du lịch vòng quanh thành phố và đi sâu vào đất liền, nhưng nếu muốn ra biển thì phía trước quả thực không có chốt chặn nào cả, ý cậu là, hắn muốn từ sông ra biển, sau đó bỏ trốn theo đường biển ư?”

“Nhưng còn tiền thì sao nhỉ?”

Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Đúng thế, hắn mang theo một lượng tiền mặt lớn. Nếu như muốn lên thuyền ở sông Nhập Hải thì chỉ có du thuyền đi vòng quanh thành phố là ra được, nhưng hắn không thể mang nhiều tiền như thế lên du thuyền. Còn nếu hắn đi thuyền tự lái, một là không có chỗ dừng đậu, hai là cảnh sát đường sông sẽ kiểm tra…”

“Đúng thế, vậy nên chỉ có một khả năng, chính là hắn không hề mang theo tiền mặt, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta bắt được tín hiệu điện thoại của Đinh Nhất Tiếu không? Ở đó chỉ phát hiện dấu vân tay của Đinh Nhất Tiếu và vật dụng sinh hoạt của một người thôi, thế A Bát đâu? Từ những gì chúng ta giám sát được thì chúng đi đâu cũng như bóng với hình kia mà!”

Lãnh Kính Hàn nói: “Cậu muốn nói, Đinh Nhất Tiếu để lại giấy dính mực chỉ là dấu vết giả, tiền đã được A Bát chuyển đi từ trước rồi, Đinh Nhất Tiếu chỉ có một thân một mình, mục đích là để thu hút sự chú ý của cảnh sát, giúp chúng có thể an toàn ra biển đồng thời mang theo tiền mặt mà chúng ta không hề hay biết? Nhưng bản thân hắn thì sao? Đinh Nhất Tiếu cũng đâu phải loại vừa, làm gì có chuyện hắn chịu công toi một chuyến mà không được lợi lộc gì?”

Hàn Phong nói: “Đừng nóng vội, nghe tôi nói tiếp đã nào. Một trong những điểm lợi khi Đinh Nhất Tiếu một thân một mình, không mang theo nhiều tiền mặt ấy chính là hắn có thể dễ dàng che giấu thân phận hơn, cũng tiện bỏ trốn hơn nhiều. Bây giờ, kể cả hắn đi qua biên giới nước ngoài cũng không phải là không thể. Nhưng mà, đúng như anh nói đấy, hắn không thể bỏ số tiền kia được, đó là mục đích cuối cùng của hắn cơ mà. Vì vậy, tiền chắc chắn đã được đưa đến một nơi an toàn, đồng thời có cả phương tiện cho hắn chạy trốn, nếu hắn lên du thuyền ở đây, tránh khỏi sự kiểm tra của cảnh sát, vậy thì du thuyền sẽ đi qua những bến cảng nào?”

Lãnh Kính Hàn đáp: “Cảng quốc tế Đông Phương là phồn hoa nhất, cũng là bến cảng có lượng hàng hóa vận chuyển lớn nhất hiện nay, các du thuyền đều dừng đậu ở đó.”

“Vậy giả sử hắn đã chuẩn bị sẵn du thuyền cao tốc, đồng thời chuyển tiền mặt lên đó trước thì sao?”

Lãnh Kính Hàn reo lên: “Tôi biết rồi, hắn ở trên đất liền chạy đi chạy lại thu hút sự chú ý của cảnh sát để đồng bọn chuyển tiền mặt đến bến cảng bọn chúng đã chọn trước, sau đó nhân lúc chúng ta tập trung chú ý vào các tuyến đường và các bến cảng, hắn lại lợi dụng tàu du lịch đến bến cảng gần nhất, rồi sử dụng du thuyền đã chuẩn bị trước bỏ trốn!”

Hàn Phong tiếp lơi: “Ra đến vùng biển quốc tế, hắn có thể lên thuyền nước ngoài. Cảnh sát xe không thể hỏi han hay can thiệp gì được, đây chính là bí mật kế hoạch dương đông kích tây của hắn.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Tôi sẽ báo ngay với lão Quách để bọn họ tăng cường bảo vệ và kiểm tra bến cảng quốc tế Đông Phương!”

Hàn Phong nói: “Gượm chút đã, vẫn chưa thể xác định hắn có chọn lựa bến cảng quốc tế Đông Phương hay không, nếu mạo hiểm tập trung quân lực, có khả năng bọn hắn ẽ đột phá vòng vây từ một bến cảng khác cũng không chừng.”

Lãnh Kính Hàn sốt ruột hỏi: “Vậy tính sao bây giờ?”

Hàn Phong đáp: “Chúng ta xem bọn Lâm Phàm đã giải được câu đó Sudoku chưa đã, nói gì thì Long Giai cũng là một phần tử trong bọn chúng, chúng không thể bỏ rơi đồng bọn mà bỏ chạy như thế chứ nhỉ? Bọn chúng còn phải đề phòng Long Giai bán đứng chúng nữa cơ mà.”

Lãnh Kính Hàn chạy ra khỏi phòng, hỏi: “Các cậu điền đến đâu rồi?”

Lưu Định Cường đầm đìa mồ hôi: “Trông thì có vẻ đơn giản, nhưng cái thứ này cũng khó giải thật đấy, chỉ riêng chuyện mỗi hàng mỗi cột đều không thể có số trùng lặp đã là thử thách lắm rồi, lại còn đòi hỏi trong các ô vuông 3x3 không có số trùng lặp nữa, khó hơn tôi làm giám định hóa học nhiều.”

Lâm Phàm quăng bút sang một bên, chán nản nói: “Không làm nữa, thứ này căn bản không phải dành cho con người điền, chỉ có loại thiên tài máy tính như Long Giai mới đi chơi cái trò này thôi, tôi có phải nhà toán học đâu chứ.”

Lãnh Kính Hàn nhìn đồng hồ, nói: “Sắp 2 giờ rồi đấy, các cậu làm nhanh lên. Đinh Nhất Tiếu không thể dây dưa lâu quá được, thời gian càng kéo dài càng bất lợi cho hắn, giờ hắn đã ở rất gần cầu lớn rồi. Rất có thể chúng sẽ bỏ trônd trong đêm nay. Vả lại, hôm nay cũng là ngày cuối cùng của thời hạn phá án rồi đấy.” Nói đoạn, ông lại bảo Hàn Phong: “Cậu cũng giúp một tay đi.”

Hàn Phong chối: “Tôi thật sự không biết cách chơi món này mà. Hay là trực tiếp hỏi Long Giai đi, phải rồi, Long Giai bị các anh nhốt ở đâu thế?”

Lãnh Kính Hàn đáp: “Long Giai giờ đang ở trong căn hộ tập thể của cô ấy, tôi dẫn cậu đi. Thế còn bọn họ…”

Hàn Phong cười: “Yên tâm, chúng ta đi rồi quay lại, chưa chắc họ đã giải được bảng số Sudoku ấy đâu.”

Lâm Phàm kêu lên: “Đừng coi thường người khác thế chứ.”

Hàn Phong cười ha hả, cùng Lãnh Kính Hàn đi ra cửa.