Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 265: Nhân du

Mọi người vừa kết thành trận thế hình tròn, đám Lục mãng liền lao lên, trong miệng tản mát ra một mùi hôi thối, hai mắt màu xanh nổi lên một tia màu đỏ, thêm vào đó là cái lưỡi đỏ tươi vừa nhìn vô cùng dữ tợn.
"Tất cả bắn"
Đối mặt với đám Lục xà nhanh chóng lao đến, Dương Lăng hạ lệnh. Nhời đám Tinh linh xạ thủ cầm Lê Hoa Nỗ trong tay đều bắn, làn mưa tên sắc bén bắn ra ngoài. Vì tăng lực công kích, trên đầu mỗi mũi tên đều bôi Hủ Thi Thủy kinh khủng.
Ba mươi tên Tinh linh xạ thủ, số người mặc dù không nhiều, nhưng uy lực vô cùng kinh người. Một cây Lê Hoa Nỗ có thể trong nháy mắt bắn ra trăm mũi tên, ba mươi người cùng bắn, trong nháy mắt bắn ra 3000 mũi tên sắc bén.
Dưới tác dụng của Ma pháp trận gia tốc Phong hệ, tốc độ mũi tên nhanh như thiểm điện, đám Lục mãng lao lên cơ bản không kịp né tránh, đều bị bắn thành tổ ong.
Tê.
Đau đớn, đám Lục mãng bị trong thương vừa khó khăn nhúc nhích thân thể, vừa phát ra tiếng kêu đau đơn.
Nếu mũi tên trên người làm chúng đau không muốn sống, vậy Hủ Thi Thủy trên mũi tên lại khiến chúng sống không bằng chết.
Sau khi trúng tên, xung quanh vết thương nhanh chóng bị phồng lên, càng lúc càng lớn, rất nhanh tất cả đều vỡ tan. Theo sát sau đó, cơ thể nhanh chóng thối rữa, hóa thành giọt máu nhỏ xuống mặt đất. Xương cốt cảm rất đau đớn, giống như cũng muốn hóa làm vũng máu.
Bị phản kích, đám lục mãng còn lại không những không rút lui, ngược lại Thú tính đại phát, điên cuồng lao lên. Tốc độ của chúng rất nhanh, nhưng tốc độ của đám Tinh linh còn nhanh hơn nhiều.
Lấy tấm thẻ ra, bỏ vào một tấm thẻ đã để đầy tên, đặt nhanh xuống.
Tốc độ của Tinh linh rất nhanh, không có động tác thừa. Bở vì phạm vi tấn công của Lê Hoa Nỗ quá lớn, bởi vì đám Lục mãng lao lên thật sự quá nhiều, nên bọn họ căn bản không cần nhắm bắn, mũi tên sau khi bắn ra trúng một mảng lớn Lục mãng.
Thời khắc quyết định, sự kinh khủng của Lê Hoa Nỗ được thể hiện rất rõ ràng.
Tê.
Sau khi tổn thất nghiêm trọng, đối mặt với Đại quân của Dương Lăng, đối mặt với cung tên liên miên không ngớt của Tinh linh, đám Lục mãng còn lại rút lui như thủy triều. Đáng tiếc đã quá muộn.
Trong bóng tối không biết lúc nào xuất hiện một đám Ma thú như Giác phong thú, Tà nhãn, Biên bức, Tri thù, chấn giữ ở gần các con đường. Không đợi đám Lục mãng kịp phản ứng, chúng nó lao hết lên, công kích như mưa to gió lớn.
Bị Ma thú đại quân liên hợp tấn công, bị mọi người chế trụ, không lâu sau đám Lục mãng đến tập kích bị tiêu diệt hoàn toàn.

"Áo Lan Đa, nhanh, thu tất cả thi thể Lục mãng lại, trở về Duy Sâm tòa thành mới lấy Tinh thạch ra; Cổ Đức dẫn người quét rọn chiến trường, lấy lại tất cả cung tên, không được lãng phí, nhanh" Đoạt được toàn thắng, Dương Lăng lớn tiếng hạ lệnh.
Lục mãng là một loại Ma thú bốn giai, phẩm chất của Tinh hạch không cao, nhưng bởi vì hiếm thấy nên bán được không ít Tinh tệ ở các Đại thành thị loài người như Mông Đặc Sâm và Ba Phạt Lợi á. Tấm da rắn cứng cỏi trên người cũng rất tốt, tại hầu hết thành trấn nhỏ loài người cũng được không ít tiền. Mùa hè nóng nực mà đi một đôi giày làm từ da Lục mãng chính là giấc mộng của không ít Tiểu quý tộc.
Thi thể Lục mãng không thể bỏ qua, mà cung tên bắn ra cũng không thể dễ dàng lãng phí. Lấy về còn có thể sử dụng tiếp.
Vì tránh bị Hủ thi thủy ăn mòn, vì tăng độ cứng của mũi tên, khi luyện chế cung tên bỏ vào không ít sao thiết trân quý. Vì đảm bảo giảm lực cản không khí khi bắn ra, thân tên sử dụng cây tre cứng cỏi. Cứ như vậy, một mũi tên có giá mấy trăm Hắc Tinh tệ, mỗi một trận đại chiến cũng là đợt cháy tiền, không thể lãng phí được.
Nghỉ ngơi hồi phục một lát, quét dọn sạch sẽ chiến trường, mọi người tiếp tục đi. Lúc này, vì tránh bị Ma thú đột nhiên tập kích, Dương Lăng phái ra rất nhiều do thám và Giác phong thú dò đường.
Dọc theo đường đi, các con đường nhỏ hai bên càng ngày càng nhiều, thi thoảng gặp phải một ít Dong binh nằm im không nhúc nhích. Có khi gặp phải một ít Dong binh bị thương nặng nằm co quắp trên mặt đất. Nhìn vết thương bọn hắn, ngoại trừ dấu vết Ma thú lưu lại, cũng có vết thương do đao kiếm gây ra, hoặc là bị Ma pháp tấn công.
"Đại nhân, người nhìn xem, đây là cái gì?"
Đi qua một ngã rẽ, đột nhiên Áo Lan Đa chỉ vào một góc tối cách đó không xa lớn tiếng kêu lên. Theo tay hắn chỉ, mọi người phát hiện rất nhiều tro tàn, có điểm giống như củi cháy hết lưu lại, nhưng lại có một mùi khó chịu.
Không cần Dương Lăng nói, Duy Áo Lạp dẫn theo vài tên đi lên. Chỉ thấy hắn đi vài vòng quanh đống tro tàn, lấy tay nếm thử, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, như gặp phải quỷ: "Đại nhân, người ngày là tro người, người bị đốt sống lưu lại tro tàn"
Tro người?
Ngoài ý muốn, Dương Lăng đi đến trước cẩn thận quan sát, rất nhanh hắn phát hiện rất nhiều điểm khả nghi.
Xung quanh đống tro, có một ít xương và tóc không bị đốt hoàn toàn thành cho, thậm chí còn phát hiện một hàm răng bọc thủy tinh.
Rõ ràng đây là dấu vết lưu lại của một đám người bị lửa đốt sống.
Hiểu được chuyện gì xảy ra, ngửi thấy mùi khó chịu trong không khí, không ít Tinh linh nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ. Sắc mặt của Vưu Na trở lên tái nhợt, tựa vào lòng ngực của Dương Lăng, không dám ngẩng đầu nhìn lại đám tro tàn vẫn còn nóng.
Có lén cảm giác muốn nôn, Duy Áo Lạp từ trong góc tìm được một huy chương chữ thập vặn vẹo, trong lòng vừa động liền hiểu ra, đi nhanh đến trước mặt Dương Lăng: "Đại nhân, chỉ có Thần thánh ngọn lửa của Giáo Đình, mới có thể đốt cháy hoàn toàn cơ thể con người, nếu ta đoán không sai, đây hẳn là do Giáo Đình ra tay"
Giáo Đình ra tay?

Cầm lấy huy chương chữ thập trong tay Duy Áo Lạp, Dương Lăng vô cùng nghi hoặc. Các thế lực lớn cơ bản đi trên các thông đạo khác nhau, cao thủ Giáo Đình sao đột nhiên chạy đến đây? Càng kỳ quái là sao bọn họ lại Đại khai sát giới, trực tiếp sử dụng Ma pháp cường đại đốt hơn mười tên Dong binh thành tro bụi?
Mùi đám tro tàn này tản mát ra thật sự rất khó ngửi, tìm không được đầu mối có giá trị, Dương Lăng dẫn mọi người nhanh chóng rời đi. Dọc theo đường đi gặp không ít thi thể chết khác nhau, có người bị đóng thành băng, có người thi thể thối rữa, có người thậm chí mất tất cả chất lỏng, giống như cái xác ướp nằm trên đường.
Người chế ngoại trừ Dong binh còn có Mạo hiểm giả, có Ma pháp sư Giáo Đình mặc áo bào trắng, có Thú nhân đầu lợn thân người. Rất bất hạnh, Cổ Đức còn phát hiện được nhân viên của Anh vũ. Trách không được lâu như vậy bọn họ không có tin tức, xem ra có không ít người lành ít dữ nhiều.
Chẳng lẽ, tất cả các Thông đạo đều thông các con đường nhỏ hai bên đường tụ tập lại, các tiểu đội của các thế lực lạc đường vô ý gặp nhau mà ra tay?
Dương Lăng lắc đầu nghi hoặc, cảm giác chuyện đã vượt xa dự liệu của mình, bất tri bất giác dẫn mọi người đi ngang qua một đám thi thể thảm đến độ không muốn nhìn.
Một chuyện mà thấy nhiều lần, tự nhiên sẽ không ngạc nhiên.
Trong khi mọi người chuẩn bị nhanh chóng đi qua, đột nhiên Dương Lăng nghe được tiếng kêu cứu yếu ớt. Giọng nói mặc dù đứt quãng, rất nhỏ nhưng cho hắn một cảm giác quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu.
"Áo Lan Đa, nhanh, bỏ những thi thể này ra"
Ngưng thần lắng nghe, Dương Lăng rất nhanh xác nhận thanh âm phát ra từ dưới đống thi thể. Chỉ huy mọi người gạt bỏ đám thi thể phía trên, lập tức phát hiện một tên dáng người cao gầy. Không phải ai khác, mà chính là tên A Khắc Tô mới gia nhập Thợ săn Công hội chưa lâu.
Được Cổ Đức cứu giúp, A Khắc Tô từ từ tỉnh lại, xoa xoa mắt rồi giãy dụa quỳ xuống trước mặt Dương Lăng: "Đại trưởng lão, bọn Khắc Lý Tư Đa và Đan ni đều đã chết"
Tất cả đều đã chết?
Nhìn A Khắc Tô hai mắt đỏ bừng, trong lòng Dương Lăng trầm xuống. Mặc dù lo lắng cho đám Anh vũ xuất phát trước, nhưng hắn vẫn không nói gì, ra hiệu cho A Khắc Tô nói tiếp. Được tên này giải thích, từ từ hiểu được có chuyện gì xảy ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thì ra, mặc dù Cổ Đức đã ra thông báo trong Thợ săn Công hội, nhưng nghe nói bên trong Sơn động có rất nhiều bảo bối, A Khắc Tô bị vài tên huynh đệ dụ dỗ, cùng với hơn mười tên Thợ săn lập thành một tổ đi vào Sơn động.
Vừa mới bắt đầu, thì đám Dong binh còn không có cử động gì, nhưng trên đường gặp được các bảo bối cực phẩm thủy tinh bảo thạch càng lúc càng nhiều, không ít tên liền bắt đầu ra tay cướp đoạt.
Bị hại đầu tiên chính là Thợ săn trong đám Dong binh. Bị đông đảo Dong binh chém chết. A Khắc Tô bị thương nặng thừa dịp hỗn loạn trốn vào trong đám thi thể. Nếu không sợ rằng hắn đã bị loạn đao phân thây.
"Giết chết hơn 10 Thợ săn nhóm chúng ta, không lâu sau, đám Thợ săn tự giết lẫn nhau, điên cuồng cướp đoạt Thủy tinh và bảo vật đối phương nhặt được"
A Khắc Tô hít vào một hơi thật sâu, hoảng sợ nhìn bốn phía: "Sau này, bên trong thông đạo trước sau tới rất nhiều tên thực lực cường đại, thấy người là giết, cướp lấy bảo vật trên người đám Dong binh. Có Ma pháp sư và Kỵ sĩ của Giáo Đình, có Cương thi, còn có Quái vật đầu thú mình người"
Nhớ đến vẻ mặt lạnh như băng của Võ sĩ Giáo Đình, nhớ đến đám Cương thi xé người thành hai mảnh, nhớ đến bộ dạng của đám Dong binh bị đốt thành tro bụi, A Khắc Tô run lên, lộ ra một tia sợ hãi.
Ma Thú Lĩnh Chủ.