Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 125: Ma pháp trận cổ quái

Sau khi tăng cường tinh thần lực, Dương Lăng thấy được một bức họa diện thần kỳ.
Trên mặt đất bằng phẳng, một mảnh thạch lâm được dựng lên, thiên kỳ bách quái, vô kì bất hữu (không gì kỳ quái mà không có). Có thứ giống như một gốc cây tựa thúy tựa tùng, có thứ lại giống như một đầu Vân báo, còn có thứ thậm chí giống y như cự long đang giương nanh múa vuốt......
Thông qua linh xảo giác phong thú, thậm chí còn có thể thấy trên thạch lâm khắc đầy hoa văn rậm rạp. Loáng thoáng, còn có chữ giống như loại chữ tiểu khoa đẩu, lại có điểm giống như huyền ảo phù văn của vu phù. Sau khi xem kỹ lại vài lần, không biết vì sao, Dương Lăng tổng hữu một cỗ cảm giác quen thuộc.
Đây rốt cuộc là cái gì, tấm bia đá, hay là...?
Dương Lăng nghi hoặc không giải thích được, rốt cục không rõ là chuyện gì xảy ra, bất quá có thể khẳng định, tấm bia đá tuyệt đối không phải tự nhiên sản vật. Phiến thạch lâm cổ quái này, nhất định ẩn dấu bí mật gì đó.
Hấp thu tánh mạng năng lượng càng nhiều, tinh thần lực lại càng cường đại, hoa văn trên thạch lâm cũng càng có thể nhìn rõ ràng. Quan sát nửa ngày sau Dương Lăng càng ngày càng nghi hoặc, hoa văn trên thạch lâm quả thực rất giống với phù văn của vu phù, chỉ bất quá càng thêm phức tạp, càng thêm khổng lồ mà thôi.
Chẳng lẽ, tảng đá này chính là một đạo siêu đại vu phù?
Nghi hoặc, Dương Lăng mở rộng pham vi thăm dò của giác phong thú, hy vọng có thể phát hiện thấy dấu vết gì. Không lâu, một con giác phong thú phát hiện một huyệt động quỷ dị vô cùng ở phía bên trái.
Huyệt động rất lớn, nhưng không biết vì sao, bên trong lại tản mát ra một cổ thất thải quang mang. Giác phong thú đem hết sức lực cũng không thể bay vào, phảng phất gặp một tầng pha lê bảy mầu.
Chẳng lẽ, đây là một loại vòng phòng ngự đặc biệt?
Vốn, Dương Lăng định chuẩn bị cẩn thận nghiên cứu cổ quái thất thải quang mang, nhưng ngay khi hắn lệnh cho giác phong thú tập trung đến cái động khẩu thì bên trong sơn động đột nhiên truyền ra một trận trầm thấp rít gào. Chỗ nào thanh ba đi qua không khí đều nổi lên một vòng quyển rung động quỷ dị, ngay cả tuyết đọng trong nháy mắt cũng bị khí hóa.
Thoáng chốc, hơn mười con giác phong thú kêu thảm thiết một tiếng rồi vô lực té xuống mặt đất. Tựa hồ đã bị tiếng gầm chấn thương nghiêm trọng, rất nhanh mất đi liên lạc cùng Dương Lăng.
Cùng lúc đó, Dương Lăng cảm giác đầu" oanh" một tiếng muộn hưởng, choáng váng đầu não, hít thở không thông thiếu chút nữa không thể hô hấp được.
Cố gắng dùng sức mở mắt ra rồi Dương Lăng hấp một hơi khó nhọc. Không biết là cảm giác nhầm hay vì nguyên nhân gì mà từ lúc bước vào sơn cốc thì cảm giác bị rình rập càng thêm rõ ràng, phảng phất có một con rắn đang lạnh lùng quan sát hắn.
" Đại nhân, ngươi không sao chứ!"
Mắt thấy Dương Lăng đột nhiên sắc mặt tái nhợt. A Cổ Tô kinh hãi thất sắc. Khoát khoát tay rồi Dương Lăng kiệt lực điều chỉnh khí tức trong cơ thể, một lúc lâu mới thở một thật sâu, nói:
" A Cổ Tô, truyền lệnh tsa, bất luận kẻ nào không được tự ý đến gần đại trận, càng không thể đi ra phía sau đống loạn thạch kia!"
" Rõ. Đại nhân!"
Mắt thấy Dương Lăng sắc mặt ngưng trọng, A Cổ Tô không dám coi thường, vội xoay người đi. Cổ quái thạch lâm. Rốt cuộc có thể ẩn dấu bí mật gì ? Sơn động quỷ dị càng ẩn núp thứ quái vật gì?

Nhìn A Cổ Tô cách đó không xa đang lớn tiếng hạ lệnh cho thuộc hạ, Dương Lăng sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng. Chỉ đơn giản một trận rít gào đã đánh chết hơn mười con giác phong thú, khiến cho tự mình hít thở không thông, quái vật bên trong sơn động đáng sợ thế nào, cũng có thể tưởng tượng biết!
Trước khi chưa rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì sơn cốc ở trong thạch lâm chính là một mảnh cấm địa, Dương Lăng cũng không hy vọng có tên nào xông vào chịu chết. Ngay cả hắn vì khinh thường cũng bị chút thiệt hại, thì dã man nhân cùng tinh linh lại càng không cần nói.
Rõ ràng ngoài thạch lâm thì các địa phương khác không hề có nguy hiểm hay quái vật gì rồi Dương Lăng mới chỉ huy mọi người hạ trại ở một chỗ trống trải. Đầu tiên, có thể tiện để thăm dò thần bí thạch lâm, tiếp theo, cũng tiện cho việc đại quy mô khai thác lưu hoàng quáng ở đây.
Bên trong sơn cốc không có gì chứ tảng đá thì đầy rẫy, đáng tiếc không có công cụ thích hợp, hơn nữa tuyết bay tán loạn, tiến độ phi thường chậm, bận rộn suốt một ngày mới kiến khởi được một cái thạch cơ. May là ngày thứ hai, hồ tộc trưởng lão đã nghe tin chạy tới, không chỉ có mang đến đại lượng thân cường lực tráng người đầu chó, mà còn có rất nhiều công cụ.
Nhìn số lượng khổng lồ thi thể cự giải chu trong sơn cốc lại thấy một lượng không nhỏ lang chu đang dũng hình tiến hóa, cả đám bán thú nhân đều kinh ngạc không thôi, ngay cả người kiến đa thức quảng như hồ tộc trưởng lão cũng không ngoại lệ.
Lúc đầu, bọn họ tổ kiến một đội ba trăm lính tinh duệ tiến đến thăm dò thì cũng là bị một đám cự giải chu vây công nhưng chỉ không được nửa canh giờ cơ hồ toàn quân đã bị diệt. Nghĩ không ra bên trong sơn cốc hoang tàn lại có mấy vạn đầu cự giải chu, càng không ngờ rằng Dương Lăng chẳng những đứng vững trước sự tấn công của cự giải chu, ngược lại còn hoàn toàn tiêu diệt bọn nó, không hổ là Duy Sâm lĩnh chủ.
Đạp lên thi thể của cự giải chu, lướt qua những đống tuyết loang đầy vết máu, đi tới trước mảnh lưu hoàng quáng khổng lồ thì, cả đám bán thú nhân đều trợn mắt há hốc mồm!
Rung động, thật sự là quá rung động !
Bọn họ đoán rằng bên trong sơn cốc có một mỏ lưu hoàng lớn nhưng vô luận thế nào, cũng không ngờ nó lớn đến mức này. Cho dù tốc độ nhanh như đầu chó nhân, sợ rằng không có hơn nửa canh giờ cũng không thể đi một vòng quanh mỏ, càng thêm khó được chính là, đây là một tòa lưu hoàng quáng lộ thiên, cực tiện khai thác.
" Lĩnh chủ đại nhân, sản lượng của mỏ lưu hoàng này, chúng ta muốn ngũ thành. Từ khai thác đến vận chuyển hoàn toàn do bán thú nhân chúng ta đảm bảo!"
Nhìn mỏ lưu hoàng lộ thiên khổng lồ, hồ tộc trưởng lão kích động không thôi.
" Trưởng lão, đây là chúng ta dụng tánh mạng đổi lấy, nhiều nhất, cũng chỉ có thể cho ngươi một thành thôi!"
Lắc đầu rồi Dương Lăng tiếp :
"Ngoài việc có thể bồi dưỡng cho hắc tương thụ thì lưu hoàng còn có rất nhiều tác dụng khác. Đáng tiếc, từ Duy Sâm trấn đến các đế quốc lộ đồ đều rất xa xôi, giá tiền vận chuyển cực cao, nếu mất năm phần thì thật sự là không thể có lãi được. Nếu chia cho ngươi năm thành thì ta lỗ vốn mất!"
Nhiều nhất một thành?
Mặc dù đã sớm chuẩn bị việc thương lượng nhưng hồ tộc trưởng lão vẫn không ngừng thất kinh, như thế nào chưa từng nghĩ đến Dương Lăng trực tiếp áp tới một thành. Hắc tương quả là át chủ bài để bán thú nhân hưng thịnh lên, có thể hay không thu được đại lượng hắc tương quả, nói cách khác là có thể có đủ lưu hoàng để xúc tiến hắc tương thụ sinh trưởng hay không. Vô luận như thế nào, lão cũng muốn có được đại lượng lưu hoàng.
" Đại nhân, ta biết ngươi đang chuẩn bị khoách triển đường xá từ Duy Sâm trấn đến A Lạp Sơn có lẽ rất cần lao lực. Chỉ cần cho chúng ta bán thú nhân bốn thành quáng sản, chuyện này bán thú nhân chúng ta có thể đáp ứng!"
Hồ tộc trưởng lão dừng một chút, nói tiếp :
"Bộ lạc chúng ta mặc dù nhân số không nhiều lắm, nhưng cả tòa Lạp Đạt Khắc sơn mạch có rất nhiều bộ lạc bán thú nhân. Vì tương lai toàn cộng đồng, ta có thể triệu hồi tất cả bọn họ lại đây!"

Triệu tập toàn bộ bán thú nhân của Lạp Đạt Khắc sơn mạch lại đây ? Nhìn hồ tộc trưởng lão đang im lặng chờ đợi lại nhìn sang những người đầu chó đang đứng chung quanh, Dương Lăng bắt đầu trầm tư. Lưu hoàng quáng mặc dù rất trọng yếu, nhưng chỉ cần có thể kiếm được đại lượng lao công miễn phí trong một thời gian ngắn thì cấp thêm cho đối phương một chút lợi ích cũng không phải là thiệt hại.
Bán thú nhân rất nhiều chủng tộc, lại có rất nhiều dị năng, hơn nữa người đông thế mạnh. Không chỉ là lao lực rẻ mạt mà còn có thể tổ kiến một chi binh lính cường hãn từ bọn họ, có lẽ...... nhớ tới Lạp Đạt Khắc sơn mạch liên miên, nhớ tới đại hoang nguyên rộng lớn bên ngoài A Lạp Sơn, lại còn muốn khám phá thần bí thạch lâm cùng sơn động quỷ dị, hắn chợt nghĩ ra một chủ ý.
Sau một phen trả giá xong, Dương Lăng đồng ý với cái giá hai thành quáng sản để đổi lấy sáu ngàn danh cường tráng bán thú nhân. Trong đó, hai ngàn người phụ trách oạt quáng và vận chuyển. Ba ngàn phụ trách mở rộng con đường từ Duy Sâm trấn đến A Lạp Sơn, còn thừa một ngàn người trực tiếp gia nhập đại quân của Dương Lăng.
Sau khi đàm phán, dưới sự chỉ huy của Hồ tộc trưởng lão, bán thú nhân đều bắt đầu hành động. Có người phụ trách tu kiến chỗ ở trong sơn cốc, có người phụ trách liên lạc bán thú nhân bộ lạc ở phụ cận, còn có người phụ trách thăm dò cả tòa sơn cốc hoang phế.
Không lâu sau nhóm bán thú nhân phụ trách thăm dò địa hình đã phát hiện cổ quái thạch lâm cùng sơn động. Nhưng điều khiến Dương Lăng bất ngờ chính là, bọn họ lại không bị tổn thương gì. Cũng không phát hiện bên trong sơn động có quái vật gì.
Chẳng lẽ, quái vật bên trong sơn động chỉ muốn nhằm vào hắn sao?
Sau khi lắc đầu, Dương Lăng nghi hoặc không giải thích được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Bất quá, nhìn bán thú nhân mang thi thể mấy con giác phong thú quay lại thì hắn có thể khẳng định tiếng gầm kinh khủng kia quyết không phải là ảo giác.
Dương Lăng nghi hoặc không giải thích được, mà ngay cả Hồ tộc trưởng lão sau khi biết được thạch lâm và sơn động cổ quái cũng đồng dạng không rõ chuyện gì xảy ra. Vì an toàn và tránh tương lai đột nhiên xuất hiện quái vật lao ra lai tập kích tộc nhân đang oạt quáng cả đoàn quyết định thăm dò một chuyến.
Sau khi trưởng lão của Cẩu nhân dẫn đông đảo tộc nhân chạy tới, Hồ tộc trưởng lão không hề chần chờ liền dẫn một chi tinh duệ đi tới trước thạch lâm cổ quái. Có mấy trăm tên bán thú nhân mở đường, Dương Lăng cũng không hề do dự. Bất quá, vì an toàn, hắn đem ma thú đại quân tất cả đều thu hồi lại, dưới sự hộ vệ của song đầu thực nhân ma Gia Lạp Tư cùng mấy tên thực nhân ma bắt đầu đi theo bán thú nhân đại quân. Trước khi đi còn phân phó A Cổ Tô hết sức đề phòng, vạn vạn không thể khinh suất vọng động.
Sau khi cùng xuyên qua loạn thạch cùng rừng cây, không lâu sau mọi người đã tới trước thạch lâm.
Giống y như những gì đã nhìn thấy, trên tấm bia đá có khắc đầy huyền ảo hoa văn, giống như một loại khoa đẩu văn. Còn phía ngoài động khẩu có một tầng thất thải quang mang rất giống với ánh sáng do tinh hạch của ma thú tỏa ra lúc lập tụ linh trận, vô luận thế nào cũng không thể đi vào được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
" Lĩnh chủ đại nhân, ngươi có biết về tấm bia đá cùng sơn động cổ quái này không?"
Kinh ngạc trôi qua, hồ tộc trưởng lão sắc mặt ngưng trọng. Không biết vì sao, lão tổng cảm giác thấy có chút bất thường, phảng phất phụ cận sát khí đầy rẫy, nguy hiểm trọng trọng.
" Không có, mấy con giác phong thú của ta chính là bởi vì tới gần sơn động này mà thần bí tử vong !"
Nuốt nuốt nước miếng một cách khó khăn rồi Dương Lăng nói tiếp :
" Nếu ta không đoán sai, bên trong sơn động khẳng định có quái vật hoặc ma thú kinh khủng gì đó, ngày nào chưa đem nó giết chết, chúng ta sẽ không cách nào đại quy mô khai thác lưu hoàng quáng!"
Tới gần sơn động liền thần bí tử vong ?
Nhớ tới xác mấy con giác phong thú được tộc nhân mang quay lại, sắc mặt hồ tộc trưởng lão càng thêm ngưng trọng, đến tận lúc này, lão mới hiểu được Dương Lăng tại sao lại đáp ứng cấp lão hai thành quáng sản. Bất quá, lưu hoàng đối với bộ lạc thật sự là quá trọng yếu, cho dù biết tình huống nghiêm trọng cũng không thể không gồng cứng da đầu đối mặt.
Đặt tay phải lên trên tầng thất thải quang mang, phóng một tia ma lực vào dò xét một lát sau trong lòng lão vừa động, nhớ tới một điển tịch mà nhiều năm trước lão đã xem qua liền lên tiếng :
" Lĩnh chủ đại nhân, nếu ta không đoán nhầm thì thạch lâm cùng quang mang của sơn động này hẳn là hai cái ma pháp trận từ thượng cổ truyền lưu xuống !"
Ma pháp trận từ thượng cổ lưu lại?
Dưới sự nhận xét của tại hồ tộc trưởng lão Dương Lăng trong lòng vừa động. Vu thuật tu luyện đến cao giai thì chủ yếu là tu luyện về sự hiểu biết đối với linh hồn và nghiên cứu bổn nguyên lực lượng tối huyền ảo trong thiên địa. Trong quá trình tu luyện, các loại vu trận tất không thể thiếu, có lẽ, hai tòa ma pháp trận từ thượng cổ lưu lại đúng là một loại vu trận mà hắn còn chưa có tiếp xúc đến !
Ma Thú Lĩnh Chủ.