Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 7: Hung đảo thiên (7)

“Càn Đồng, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một hán tử mũi như mũi ưng nhìn sang Càn thúc hỏi.

Trong đội săn bắn, Càn thúc là người có thực lực mạnh nhất, trong những săn bắn tại Tê Hà Lâm này thì mấy người đều nghe theo mệnh lệnh của y.

Những người khác cũng đưa mắt sang nhìn y.

Trên khuôn mặt đầy sẹo của Càn thúc lại trông như rất bình tĩnh, qua một lúc mới nói:

“Tuy Tiểu Minh phỏng đoán rằng Ô Vân Cốc đã bị công hãm rồi, có điều tình huống thực tế thế nào thì còn chưa rõ, trước hãy đi xem tình hình Ô Vân Cốc rồi tính tiếp a.”

Những người khác nghe xong lời này, đều cảm thấy có lý, nhao nhao gật đầu.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta giờ lập tức xuất phát.” Hán tử mũi ưng lập tức đứng lên.

Mọi người nhanh chóng chuẩn bị hành trang cẩn thận rồi xuất phát ngay.

Sợ bị kẻ khác phát hiện hướng mà đám Càn thúc đi là một đầu đường nhỏ khác, sau một canh giờ, Ô Vân Cốc đã ở trong tầm mắt rồi.

“Dừng lại.” Càn thúc khoát tay chặn ngăn mấy người kia dừng lại, hiện tại mấy người đang núp trong rừng rậm ở trước sơn cốc một đoạn, nhìn xuyên qua đám lá cây, lờ mờ thấy ở chỗ cốc khẩu Ô Vân Cốc có lố nhố mấy người.

Thấy tình cảnh này, nội tâm mấy người đều trầm xuống.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên. Từ khi hắn luyện khẩu quyết vô danh của Càn thúc thì ngũ giác của hắn dần dần trở nên nhạy bén hơn nhiều, ở khoảng cách này đã có thể thấy bóng người ở cốc khẩu Ô Vân Cốc, đúng là bang chúng Hạc Pha Đường Bang.

Còn đám người hán tử mũi ưng thì hình như còn chưa trông thấy rõ.

Lại nhích thêm một chút tới gần cốc khẩu, mấy người đám hán tử mũi ưng mới nhìn rõ mấy gã đại hán đang cầm vũ khí trong tay, đứng đó canh gác.

“Là người Hạc Pha Đường Bang.” Thiết Đầu dùng âm thanh âm trầm pha bực bội nói.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau một hồi, biết rõ Ô Vân Cốc đã thực sự thất thủ mà Ô Vân Bang cũng đã không còn nữa.

Có vẻ đã thăm dò, xác thực được thong tin nên mấy người cũng không dám ở quanh đó thêm nữa, lập tức trốn vào trong một rừng cây nhỏ gần đó.

Sau một hai mặt nhìn nhau, hán tử mũi ưng thở dài, nói: “Ô Vân Bang hiện giờ đã không có ở đây, xem ra mấy người chúng ta cũng không cần phải tụ lại thành một nhóm nữa.”

Nghe xong lời này, những người khác cùng im lặng một lúc.

Nếu Ô Vân Bang đã không còn ở đây, bọn y cũng đều có dự tính của riêng mình.

Trong những ngày qua, bọn y ở Tê Hà Lâm đã săn được kha khá thú rừng, đem ra chia cho tất cả thì mỗi người cũng không ít.

“Chư vị bảo trọng nhé!” Đại hán mũi ưng chắp tay, quay người đi về phía ngoài Tê Hà Lâm

Mấy người cũng lên tiếng chào rồi tách nhau ra mà đi.

Vừa từ biệt ở đây, mọi người tất nhiên sẽ gia nhập thế lực khác trên đảo, lần tới gặp lại, đoán chừng rất có khả năng là địch không phải bạn, tức thì trên mặt mỗi người đều mơ hồ mang thần sắc phòng bị.

Càn thức cười hắc hắc một tiếng xong liền dẫn theo Liễu Minh, không nói không rằng xoay người rời đi.

Liễu Minh đi theo ngay sau lưng Càn thúc, cũng không có hỏi phải đi đâu, hai người xuyên qua rừng cây, tiếp tục di chuyển về phía tây.


Mãi cho đến khi trời xẩm tối, hai người mới tìm một sơn động để nghỉ ngơi.

Liễu Minh buông gói đồ trên lưng xuống, thở một hơi thật dài.

“Khí tức của ngươi có chút hỗn loạn, hôm qua bị thương sao?” Càn thúc không nhìn Liễu Minh, cất tiếng nói, tiếp đó nhóm lên một đống lửa, lấy hai khối thịt tươi ra nướng.

“Khi trốn từ Ô Vân Cốc ra, con đụng phải hai gã người Hạc Pha Đường Bang, bất đắc dĩ đành phải sử dụng bí kỹ mới diệt được chúng.” Liễu Minh không giấu diếm đáp.

“Ngươi dùng bí kỹ?” Càn thúc nghe thế, sắc mặt tức thì thay đổi, quay đầu nhìn sang.

“Vâng!” Liễu Minh có chút kinh ngạc nhìn về phía Càn thúc, không rõ vì sao mà y lại phản ứng mạnh như thế.

“Để ta xem.” Càn thúc mang thần sắc trịnh trọng cầm cổ tay Liễu Minh, truyền vào một tia nhiệt lưu dũng mãnh, nó nhanh chóng đi lại một vòng trong người Liễu Minh.

Sau một lúc, Càn thúc buông tay, ánh mắt đang nhìn Liễu Minh hiện lên một tia sáng kỳ lạ.

“Càn thúc, có phải là thân thể của con có vấn đề gì không?” Liễu Minh thấy thần sắc khác thường của Càn thúc, tức thì mặt biến sắc, hỏi.

“Thân thể của ngươi không có vấn đề, nội thương do sử dụng bí kỹ đã bị áp xuống, nghỉ ngơi thêm hai ngày là có thể khôi phục như thường thôi.” Càn thúc chậm rãi đáp.

Liễu Minh nghe thế mới bình tĩnh lại, lập tức khẽ thở ra, có phần hưng phấn nói: “Đây đều là nhờ bộ khẩu quyết vô danh của Càn thúc hỗ trợ, con sau khi tu luyện, trong cơ thể không biết thế nào mà lại có thêm một luồng nhiệt khí, chẳng những lực lượng tăng mạnh thêm không ít mà ngũ quan càng thêm nhạt bén hơn so với trước kia.”

“Quả nhiên, ngươi là người thân mang linh mạch!” Càn thúc lại thở dài một tiếng, dung âm thanh cực thấp tự nói.

“Càn thúc, người vừa mới nói cái gì?” Liễu Minh không có nghe được lời Càn thúc mới lẩm nhẩm.

“Không có gì, bộ khẩu quyết vô danh kia, sau này ngươi nhất định phải siêng năng tu luyện.” Càn thúc lắc đầu, đổi chủ đề.

“Con biết rõ rồi.” Liễu Minh dùng thần sắc nghiêm nghị đáp.

Một đêm bình an vô sự, vừa khi rạng động ngày thứ hai, hai người tiếp tục chạy đi.

Cứ đi ba ngày như thế, hai người đi tới chỗ nằm ở tây bắc đảo.

Trên Hung Đảo có bốn thế lực lớn, ngoài Ô Vân và Hạc Pha Đường Bang đã nói ra thì còn có hai thế lực lớn khác là Bách Độc và Mệnh Nhị. Hiện tại, sau khi Ô Vân bị diệt thì chỉ còn lại tam đại thế lực.

Khu vực tây bắc đảo là nơi nằm trong phạm vi thế lực của Mệnh Nhị Bang, luận thực lực thì Mệnh Nhị còn mạnh hơn Hạc Pha Đường Bang.

“Nơi này thuộc về thế lực Mệnh Nhị Bang, Càn thúc, người muốn đầu nhập cho bọn chúng?” Liễu Minh hỏi. Đêm nay, hai người tìm một sơn động thuộc một khe núi gần đó để nghỉ ngơi.

“Ở trên Hung Đảo, chỉ bằng vào mấy người thì không cách nào sinh tồn, ta lúc vừa mới tới Hung Đảo có chút giao tình với người Mệnh Nhị Bang, đầu nhập vào bọn chúng là lựa chọn tương đối tốt.” Càn thúc nói xong, lấy từ trong ngực áo ra một cây đao được bọc bằng da thú màu đen rồi đưa cho Liễu Minh.

“Cái gì đây ạ?” Liễu Minh đưa tay nhận, kéo vỏ đao ra, trong chính là một cây đao màu trắng, dài chừng một xích, đao này nhẹ mà sắc bén, Liễu Minh không khỏi tò mò, đưa một tay chạm thử vào lưỡi đao.

“Cẩn thận! Đao này là ta lúc trước ở Tê Hà Lâm bắt được một con quái thú, lấy xương sườn của nó chế tạo, có kịch độc, không thể tùy tiện tiếp xúc trực tiếp. Vỏ đao và chuôi dao đều là làm từ da thú, ngươi mang trên người mà phòng thân, khi sử dụng cũng như mang theo nó đều phải hết sức cẩn thận.” Càn thúc dặn dò một phen.

Liễu Minh tự nhiên cảm động, khẽ gật đầu, hắn cầm cốt đao mân mê một hồi rồi mới cẩn thận thu vào.

Hai người nghỉ ngơi một đêm trong sơn động. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, khi Liễu Minh đang tu luyện phương pháp thổ nạp theo khẩu quyết vô danh.


“Bên ngoài có hai người tới!” Liễu Minh đột nhiên mở mắt ra, nói.

Càn thúc khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng cảm nhận được.

Chỉ chốc lát sau, một tràng tiếng bước chân truyền đến rồi dừng ở bên ngoài sơn động.

“Hai vị đi vào Mệnh Nhị Bang ta, không biết có gì chỉ giáo?” Một âm thanh già nui truyền vào.

“Đi thôi, đi ra ngoài.” Càn thúc đứng lên, đi ra phía ngoài, Liễu Minh đem cốt đao giấu trong tay áo, áp sát vào cánh tay, đi theo sau.

Bên ngoài sơn động có một lão giả đang đứng, thân vận áo bào xám, sắc mặt có phần vui vẻ, bộ dáng có vẻ rất sắc sảo, đằng sau y còn có một tráng hán đi theo.

“Thạch huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Càn thúc thấy lão giả bèn chắp tay thi lễ.

“Hóa ra là Càn Đồng huynh đệ.” Lão giả vừa mới nhìn thấy Càn thúc liền lộ ra vẻ mừng rỡ.

“Nghe nói trong quý bốc bị người tập kích, tại hạ đó giờ vẫn lo lắng an nguy của Càn huynh, sau nghe nói Càn huynh tránh được kiếp nạn này mới cảm thấy có phần an tâm. Thạch mỗ một mực phái người đi nghe ngóng tung tích Càn huynh, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây, thật là may mắn lắm thay.”

“Bang phái gặp đại nạn, hiện tại hai người chúng ta đã không có chỗ để đi, đặc biệt tìm nơi nương tựa, kinh xin Thạch huynh tiến cử giúp.” Càn thúc cười khổ một tiếng nói.

“Càn huynh nói đi đâu vậy, bằng vào bí thuật Bế Tức Công của ngươi, ở Hung Đảo này vào đâu mà không làm ra chuyện lớn, bổn bang tự nhiên chào mừng huynh tới rồi.” Lão giả áo bào xám nghe thế, cao hứng nói, tiếp đó đưa mắt nhìn về phía Liễu Minh.

"Vị này chính là?"

“Đây là tiểu đồ Liễu Minh, còn không bái kiến Thạch huynh.” Càn thúc thản nhiên nói.

“Bái kiến Thạch bá.” Liễu Minh khom người thi lễ một cái.

“Tốt tốt, tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ mà có thể bái được danh dư, tiền đồ về sau không thể đo đếm được a.” Lão giả áo bào xám cười ha ha nói.

"Hai vị đi theo ta a."

Liễu Minh và Càn thúc được lão giả áo bào xám, sau khi đi nửa ngày đã tiến vào một cánh rừng ở phía bắc, nơi đây đúng là lãnh địa Mệnh Nhị Bang.

Chỉ thấy nơi đây bốn phía toàn là núi, trong rừng thỉnh thoảng có thể thấy hoa dại mọc lốm đa lốm đốm. Địa thế so ra dù kém hiểm yếu hơn Ô Vân Cốc nhưng bốn phía thủ hộ sâm nghiêm, ở trung tâm ngẫu nhiên còn thấy vài hành rào, bên trong có nuôi nhốt để thuần hóa động vật hoang dã.

Đi tiếp thỉnh thoảng có thể thấy nhiều người Mệnh Nhị Bang, lãnh địa lớn và nhân số đông đến độ Ô Vân Cốc khi trước khó có thể so sánh.

Lão giả áo bào xám dẫn hai người tới một ngôi nhà gỗ rộng rãi được dựng dựa vào vách núi, gặp một hán tử lưng hùm vai gấu, đầu to tay dài, chính là bang chủ Mệnh Nhị Bang.

Liễu Minh trước kia cũng chỉ là nghe qua tên tuổi đại hán này, biết người này họ Thượng.

“Ha ha ha, thì ra là Càn huynh đệ nổi danh lừng lẫy, hạnh ngộ. Sự việc Ô Vân Cốc tại hạ đã nghe nói, nếu hai vị đã tới bổn bang thì cứ coi nơi đây là nhà huynh đệ.” Thượng bang chủ cười ha ha, dáng vẻ một bộ hào sảng.

“Đa tạ Thượng huynh thu lưu.” Càn thúc chắp tay thi lễ nói.

“Lão Thạch, Càn huynh đệ và vị đồ đệ kia liền giao việc an bài cho ngươi, buổi tối thiết yến chào mừng hai vị huynh đệ.” Thượng bang chủ vung tay nói.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, Thượng bang chủ khi vung tay, hắn thấy được lòng bàn tay y là một màu đỏ thẫm, hiển nhiên bên người cũng có tu luyện bí kỹ nào đó.

Lão giả áo bào xám dẫn hai người Liễu Minh đi thu xếp cho một gian thạch động gần đó, Mệnh Nhị Bang giống như Ô Vân Cốc, chỗ ở của phần đông bang chúng là ở sơn dộng được mở ra trên sườn núi.

Trên Hung Đảo chẳng những có đủ loại dã thú hung mãnh mà độc trùng cũng lắm nên ở trong sơn động tự nhiên càng thêm an toàn.

“Vị Thượng bang chủ này, mới trông thực cũng không tệ.” Đợi lão giả áo bào xám rời đi, Liễu Minh tự nhiên nhận xét.

“Đó là do ngươi không biết rõ chi tiết về người này, gã này bề ngoài khiến cho người ta cảm giác hào phóng, kỳ thực tâm tử xảo quyệt, nếu không cũng sẽ không thể lên làm thủ lĩnh Mệnh Nhị bang rồi.” Càn Thúc mặt không biểu tình, nói.

“Càn thúc, người biết rất rõ gã này sao?” Liễu Minh nhíu mày hỏi.

“Không tính là rất rõ, có điều theo ta biết, gã này đến Hung Đảo từ bốn mươi năm trước, là kẻ ở trên Hung Đảo này lâu nhất trong số tất cả mọi người ở đây.” Cản thúc không biết nghĩ tới điều gì, thoáng thở dài đáp.

“Bốn mươi năm?” Liễu Minh lắp bắp kĩnh hãi, “Nhìn dáng vẻ của hắn, nhiều lắm cũng chỉ chừng ba bốn mươi tuổi.”

“Trên đời này, có rất nhiều chuyện mà người ta không thể nào tưởng tượng nổi, giữ dung nhan không già cũng không phải không được, những sự việc khác có liên quan vị bang chủ này, ngươi thầm lưu ý là được rồi, không nên nhiều lời nói với người ngoài, dù sao chúng ta hiện giờ là ăn nhờ ở đậu thôi.” Càn thúc lại dặn dò một câu.

Liễu Minh im lặng gật đầu.