Thượng bang chủ thấy vậy thì chắp tay nói: "Có những lời này của chư vị, Thượng mỗ cũng an tâm. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hợp lực, đại sự tất sẽ thành công."
Mọi người đều đã hạ quyết tâm, đương nhiên sẽ không do dự nữa, đều xoa tay tỏ vẻ đồng ý. Dù sao thì cơ hội rời khỏi Hung đảo hiểm ác này chính là ước mơ bấy lâu nay của bọn họ.
"Chuyện đêm nay nói tới đây thôi. Sau khi đội thuyền Ô Mộc của triều đình tới, ba bang chúng ta sẽ thương lượng kế hoạch cụ thể." Thượng bang chủ đứng lên, chậm rãi nói.
Mọi người nghe vậy thì đều đáp ứng.
"Ngoài ra, những chuyện tối nay hi vọng các vị hãy giữ bí mật. Bởi tin Hung đảo sắp chìm này còn chưa tới thời điểm công bố, nếu không sẽ gây đại loạn. Chờ tới thời cơ thích hợp, ta sẽ nói rõ tất cả với toàn bang. Nếu để ta phát hiện ra có người lộ ra tin này thì đừng tránh Thượng mỗ tâm ngoan thủ lạt." Thượng bang chủ lạnh lùng nói.
Mọi người xung quanh im lặng một chút rồi mới đồng ý, sau đó lần lượt rời đi sơn động.
Liễu Minh đi ra ngoài, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi qua như tràn cả vào phổi của hắn, làm trong lòng hắn chợt có cảm giác lạnh như băng. Mặc dù Thượng bang chủ không nói rõ, thế nhưng hắn vẫn đoán được một phần, sợ rằng những bang chúng bình thường sẽ trở thành vật hy sinh trong đợt cướp tàu này.
Mà hắn cũng không có ý thay đổi chuyện gì cả.
Dù sao thì một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi như hắn, tới tính mạng của mình còn chưa chắc đã giữ được thì sao còn dám nói tới người khác chứ?
Liễu Minh thở phào một hơi như muốn ném đi tâm trạng bị kiềm nén nãy giờ, cất bước đi về phía trước.
Màn đêm đen kịt nhanh chóng nuốt chửng toàn bộ thân hình hắn.
Trong nháy mắt, thời gian đã qua một tháng.
Gần đây, phủ Trữ Châu bỗng nhiều việc hẳn lên. Đặc biệt là Lâm đại nhân Tri phủ Trữ Châu càng bận rộn hơn. Vừa kiểm kê tình hình thuế trong năm, vừa sắp xếp nha môn chuẩn bị đón tiếp khâm sai triều đình, thậm chí còn cho người sửa sang lại đường xá cẩn thận, mọi việc đều làm một cách chu đáo.
Phủ Trữ châu là một tòa thành nhỏ nằm ở phía Đông nước Đại Huyền. Có câu Trời ở cao, Hoàng Đế ở xa, bình thường cũng chẳng có ai thèm lui tới, cũng may mà cách Trữ Châu hơn trăm dặm có một tòa Hung đảo chuyên giam giữ những kẻ cùng hung cực ác, hàng năm đều có người đưa lương thực tới tiếp tế mới có cơ hội cho phủ Trữ Châu làm quen với người của Triều đình. Chờ mãi mới tới dịp, vậy nên Tri phủ đại nhân đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, hy vọng mình sẽ được Triều đình coi trọng, có cơ hội đề bạt để thăng chức. Đây cũng là một trong số đạo làm quan mà Tri phủ Trữ Châu hiểu rõ nhất.
Đứng giữa đám nha sai trên bến cảng Đông Trữ Châu, vẫy vẫy tay với hai chiếc thuyền Ô Mộc đi tới Hung đảo, Lâm Tri phủ bận rộn mấy ngày cuối cùng cũng thở được một hơi.
"Năm nay người dẫn đội đưa lương thực là Từ Giai. Người này chính là thân tín của Tả Tướng, nếu có thể kết giao với y, để y nói tốt với Tả Tướng mấy câu thì lo gì ta không được thăng chức chứ?" Lâm Tri phủ âm thầm nghĩ xem sau khi đội tàu trở về sẽ đặt quan hệ với Từ Giai như thế nào.
Từ cảng Trữ Châu tới Hung Đảo khá xa, nếu thuận buồm xuôi gió cũng mất tới hai mươi mấy ngày, vậy nên một lần cả đi cả về cũng phải ngót hai tháng. Thời gian lâu như vậy, xem ra cũng đủ để Lâm Tri phủ y chuẩn bị ổn thỏa mọi việc rồi. Nghĩ vậy, y liền lên kiệu, vội vàng trở về phủ.
Trên mặt biển, hai chiếc thuyền rộng được làm từ Ô Mộc đang chậm rãi đi về hướng Hung đảo. Trên thuyền treo một lá cờ thêu mấy chữ Huyền Kinh màu vàng sống động, trong khoang thuyền chất đầy những túi lương thực màu xám và vài cái túi nhỏ tản ra vị thuốc nhàn nhạt. Hai chiếc thuyền này chính là thuyền Ô Mộc nổi tiếng ở phủ Trữ Châu, chở đội ngũ vận lương năm năm một lần của nước Đại Huyền tới Hung đảo.
Trên mỗi chiếc thuyền có chừng năm mươi người, người nào người nấy đều cường tráng cao lớn, mặc áo giáp đen, hông đeo đại đao, khuôn mặt lạnh lùng như những tướng sĩ đã trải qua hàng trăm trận chiến. Trên đầu chiếc thuyền bên trái có một đại hán cao hơn một trượng. Người này không mặc giáp, chỉ mặc một tấm giáp nhẹ, vai khoác một chiếc áo choàng rộng, thần sắc bình tĩnh, thế đứng trầm ổn, bộ dáng độc lập ngạo nghễ, chính là đội trưởng của đội ngũ kia.
"Từ đại nhân, thuyền đã đã đến gần hung đảo." Một binh sĩ tới, báo với đại hán áo đen.
Phía trước thuyền Ô Mộc có thể thấy một hòn đảo nhỏ mờ mờ.
"Truyền lệnh xuống, giảm tốc độ, giới nghiêm ở mức cao nhất!" Đại hán áo đen lạnh lùng ra lệnh.
Hai chiếc thuyền Ô Mộc dần dần đến gần Hung đảo, tốc độ càng ngày càng chậm xuống. Càng tới gần hòn đảo, nước biển càng đen hơn, giống như một loại dầu đặc dính, con thuyền đi tới giống như đi vào đầm lầy, không biết là ai phát hiện được thuyền Ô Mộc sẽ đi qua vùng biển này nữa.
Ô Mộc là một loại gỗ khá hiếm thấy, thường có tiền cũng không mua nổi. Những gia đình giàu có kiếm được một chút gỗ này cũng chỉ dám chế tác một số vật trang trí quý trọng trong nhà mà thôi. Cũng chỉ có chiều đình mới có thể chế tạo được chiếc thuyền Ô Mộc lớn tới vậy. Thế nên vì người bình thường không thể đi vào Hung Đảo nên triều đình mới yên tâm đưa trọng phạm tới nơi này.
Thuyền lại gần Hung đảo, sắc mặt mọi người đều cực kỳ im lặng, không dám tùy ý đi lại, đương nhiên họ đều biết nước biển bên dưới nguy hiểm tới thế nào.
Lúc này, đứng trên thuyền đã có thể nhìn rõ hình dáng hòn đảo, đen kịt, giống như một con hải thú đang lười biếng nằm trên biển. Nhìn vào ven bờ thấy bóng dáng nhiều tù phạm đang đang nhìn về hướng hai chiếc thuyền, trong mắt tràn ngập hưng phấn.
"Đội tàu vận lương đã đến!" Có người không kìm lòng được kêu lên, những người còn lại nghe vậy cũng hoan hô liên tiếp.
Đối với những tù phạm trên Hung đảo này thì đội tàu từ bên ngoài tới, dù chỉ là tàu vận lương của triều đình cũng đủ làm cho họ có chút hồi ức về thế giới ngoài kia. Hầu như tất cả mọi người đều đi tới bờ biển. Ba bang đã cho người dựng lên mấy cái lều nhỏ, những thế lực khác cũng tụ tập lại, nhưng đứng ở phía xa nhìn vào.
Nơi trú quân của Mệnh Nhị Bang, trên mặt đất gác những chiếc giá đỡ, bên trên treo rất nhiều những chiếc túi da thú, trong đó là dược liệu, da thú, xương thú có thể trao đổi với triều đình.
"Chỗ này vốn dĩ là một cồn cát, không ngờ cũng bị nước biển nhấn chìm rồi." Không phải tất cả mọi người đều mừng rỡ, Hoàng Tam ngồi trên một tảng đá, quan sát địa hình xung quanh, sắc mặt có chút khó coi nói.
"Nước biển đã xâm lấn vào tới đây. Cứ đà này, chỉ sợ không lâu nữa Thi Cốt Lâm cũng ngập trong nước biển mất. Dù lần này có đổi được lương thực thì xem ra cũng chẳng thể kiên trì được bao lâu nữa." Một nam tử trung niên cụt một tay thở dài nói.
Lời nói của hai người làm những kẻ nghe được cũng lo sợ bàn tán với nhau. Một bầu không khí trầm trọng dần dần lấn át tâm trạng tươi vui vừa rồi.
"Ồ, tiểu tử Liễu Minh kia đâu rồi?" Hoàng Tam quét mắt qua đám người, thầm nghĩ.
Những biến hóa trên đảo này, Liễu Minh đã nói với hắn mấy lần. Hoàng Tam biết hắn là người trong đội săn bắn, bình thường cũng đi lại nhiều trong đảo, thế nên lúc này muốn hỏi ý kiến của hắn.
"Tiểu tử kia không biết chạy đi đâu rồi?" Ánh mắt Hoàng Tam nhìn kỹ trong đám người, khi không thấy bóng dáng Liễu Minh thì cũng chẳng để tâm, lại ngồi xuống lần nữa.
Dưới một cái lều đơn giản Thượng bang chủ Mệnh Nhị Bang, Độc Nhãn Long Hạc Pha Đường Bang, lão giả họ Vân Bách Độc Bang đang đứng cùng một nơi, xung quanh ngoài mấy người tâm phúc thì những bang chúng bình thường đều đứng khá xa.
"Thuyền Ô Mộc cuối cùng cũng tới. Hai vị bang chủ đã thuyết phục tinh anh trong bang chưa?" Lão giả họ Vân vội vàng hỏi.
"Đương nhiên!" Thượng bang chủ nhẹ nhàng nói, Độc Nhãn Long cũng gật đầu.
"Tốt! Bây giờ chúng ta hãy hành động theo kế hoạch, thành bại chỉ ở lần này mà thôi." Lão giả họ Vân thở nhẹ ra một hơi.
Ba người liếc nhau một cái, bỗng nhiên đứng lên, ra khỏi căn lều, đứng trên một nơi cao. Thượng bang chủ liếc Chu Phó bang chủ một cái, y lập tức hiểu ý đi ra ngoài.
Trong chốc lát, tất cả bang chúng ba bang đều được triệu tập lại.
"Chuyện gì vậy?" Bang chúng ba bang thấy bang chủ bang mình sắc mặt nặng nề đứng cùng với nhau thì không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Hôm nay ở đây, tất cả mọi người trên Hung đảo đã tụ tập lại. Ba bang chúng ta có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố với mọi người." Thượng bang chủ tiến lên trước một bước, giọng nói to rõ truyền ra bên ngoài.
"Chắc hẳn các vị cũng đều thấy được, hiện nay Hung đảo thay đổi rất nhiều, nước biển đã xâm nhập vào sâu trong đất. Trong đất liền cũng xuất hiện nhiều hồ nước lớn, thậm chí nhiều nơi còn thấy những khe nứt cực lớn trong đất.
Ba bang Mệnh Nhị Bang, Bách Độc Bang, Hạc Pha Đường Bang chúng ta đã triệu tập nhân thủ, điều tra tình hình các nơi trên Hung Đảo thì đưa ra một kết luận làm cho tất cả mọi người tuyệt vọng. Đó là Hung đảo này đang từ từ chìm xuống, không bao lâu nữa, Hung đảo sẽ chìm xuống đáy biển." Thượng bang chủ sắc mặt nặng nề nói.
"Cái gì?"
Vừa nghe tới đây, bang chúng phía dưới liền chấn động, các thế lực khác đứng đằng xa cũng giật mình kinh hãi.
Trên Hung đảo này không có ai là kẻ ngu cả, xung quanh nơi đây đều là nước đen, thuyền không nổi được, một khi chìm xuống sẽ có hậu quả như thế nào, mọi người đều hiểu rõ.
"Thượng bang chủ, việc này đã xác định chưa?" Một tên bang chúng Mệnh Nhị Bang run giọng hỏi, còn các bang chúng hai bang còn lại đều đưa mắt nhìn về hướng bang chủ bang mình.
"Việc này hoàn toàn là thực. Nếu còn có chút hy vọng thì chúng ta cũng không tin vào chuyện này đâu." Lão giả họ Vân trầm giọng nói.
Gần ngàn bang chúng ba bang vừa nghe lời này thì sắc mặt tái nhợt lại. Thay đổi gần đây trên Hung đảo, đương nhiên bọn họ cũng biết, cũng có sợ hãi, lúc này lại nghe câu khẳng định của ba vị bang chủ, làm cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
"Tình hình đã như vậy, ba bang chúng ta đã thương lượng với nhau, đều cho rằng lúc này muốn sống thì chỉ còn cách cướp lấy thuyền Ô Mộc của triều đình trong đợt vận lương này mà thôi. Hơn nữa một khi cướp được thuyền Ô Mộc thì chúng ta vẫn còn cơ hội trở về với thế giới bên ngoài."
Lão giả họ Vân thấy phản ứng của đám đông bên dưới, nói tiếp.