Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 11: Hung đảo thiên (11)

Đây chính là môn công phu mạnh nhất của thanh niên áo đỏ, lợi hại ở chỗ hai tay của y biến hóa thất thường, người bình thường chỉ xem cũng đã hoa mắt chóng mặt, chẳng thể nào biết đâu là thật đâu là ảo cả. Đáng tiếc, kẻ đối đầu với y lại là Liễu Minh. Từ khi tu luyện bộ khẩu quyết vô danh kia, nhãn lực của hắn đã tăng lên đáng kể, cho nên tốc độ của thanh niên áo đỏ dù có nhanh đến đâu cũng không thể trốn thoát cặp mắt của hắn được.

Thanh niên áo đỏ chỉ thấy cánh tay tê rần, chưởng đao của Liễu Minh đã chặt xuống đúng đầu gân của y làm cho cánh tay y lập tức rũ xuống. Tiếp đó, Liễu Minh lại cực nhanh phóng tay ra, nắm lấy hai tay của thanh niên kia. Bị bắt giữ, sắc mặt y lập tức đại biến, vội vàng dùng sức giãy dụa, thế nhưng bàn tay của Liễu Minh lại như móng diều hâu, bấm chặt vào cổ tay y làm cho y không thể nào cử động được.

Thanh niên áo đỏ đang muốn nghĩ cách khác thì đột nhiên trước mắt tối sầm, Liễu Minh đã tung một quyền vào mặt của y. Đùng một tiếng, thanh niên áo đỏ còn chưa hết choáng váng thì Liễu Minh lại tiếp tục nên thêm mấy quyền nữa vào mũi y. Thấy trên mặt vô cùng đau nhức, y không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui về phía sau.

"Đi xuống đi." Liễu Minh thấp giọng hô, hai chân bước tới, ngáng vào giữa hai chân thanh niên kia đồng thời hai tay cũng đẩy ra thật mạnh.

Bị ngáng chân, thanh niên áo đỏ lập tức mất thăng bằng, ngã thẳng xuống lôi đài.

"Không ngờ tên Liễu Minh này lại có thể đánh bại Trì Thanh, quả thật là có chút bổn sự."

"Ngươi thì biết cái gì, người ta là đệ tử của Càn Đồng đấy, lúc trước bị hơn mười người đàn ông của Hạc Pha Đường Bang vây bắt còn có thể chạy thoát nữa kìa."

Thấy kết quả vượt ra ngoài dự kiến, đám người quanh lôi đài lập tức nhao nhao bình luận, đều dùng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn về Liễu Minh. Những người biết lai lịch của hắn cũng nhanh chóng kể ra, lại làm cho bên dưới bàn tán xôn xao.

Càn thúc nhìn theo bóng lưng Liễu Minh đi xuống lôi đài, cúi đầu than thở, thực lực của hắn như thế nào, y là người rõ ràng nhất, chẳng qua là khi xem trận tỷ thí này y mới hiểu rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà xem ra, thực lực của Liễu Minh lại tiến bộ không ít.

Liễu Minh xuống lôi đài, tới một nơi hẻo lánh khoanh chân ngồi xuống, tiến hành thổ nạp. Trận tỷ thí vừa rồi làm cho hắn tiêu hao không ít thể lực, cần mau chóng khôi phục lại vì lúc sau còn hai trận nữa cần đánh.

Vòng đầu tiên, sau hai canh giờ, một trăm hai mươi người đã tỷ thí xong, đã bắt đầu vòng thứ hai.

Liễu Minh chậm rãi đứng lên, chậm rãi nhúc nhích tay chân, khuôn mặt lộ nét vui mừng. Bộ khẩu quyết vô danh này thực sự tinh diệu, vừa luyện một lát đã làm cho toàn thân ấp áp, khôi phục toàn bộ thể lực.

"Bộ khẩu quyết này rốt cuộc là . . ." Thấy vậy, Liễu Minh không khỏi có chút tò mò.

Trước khi hắn tới Hung Đảo thì cũng là một thiếu gia của một thế gia, từ nhỏ đã được luyện võ, lại được tiếp xúc với khá nhiều nội công tâm pháp khác nhau. Sau khi đến đây cũng nghe nhiều người nói về các loại công phu xa lạ, thế nhưng tất cả đều không giống với bộ khẩu quyết vô danh kia. Các công pháp khác đều là chú trọng việc rèn luyện gân cốt, tu luyện nội công. Còn bộ khẩu quyết này thì mặc dù cũng có phương pháp thổ nạp, thế nhưng càng là tu luyện về mặt tinh thần nhiều hơn.

Liễu Minh suy nghĩ lung tung một hồi rồi lắc đầu, ném những suy nghĩ vừa rồi ra sau đầu, nhìn lại tấm ván gỗ. Lúc này trên tấm ván chỉ còn lại hơn sáu mươi cái tên, đều là những người còn trụ lại trong vòng hai.

Vòng này, đối thủ của hắn là một người tên Hồng Nhãn.


"Hồng Nhãn. . ." Liễu Minh thì thào nói. Người này thì hắn biết rõ, y là người khá có tên tuổi trong Mệnh Nhị Bang, chỉ tiếc rằng đa số thời gian hắn đều dành cho tu luyện nên hắn cũng chẳng biết thân thủ của y ra sao.

Vòng tỷ thí thứ hai đã bắt đầu, Liễu Minh lại chen vào đám người, quan sát kỹ càng từng người lên lôi đài một. Lúc này, trên lôi đài, hai đạo nhân ảnh đang kịch liệt giao chiến. Lát sau, một nam tử áo vàng dường như đã cố hết sức, y đạp chân lùi lại mấy bước, sắc mặt đỏ lên rồi ôm quyền thi lễ một cái, xoay người nhảy xuống lôi đài.

Chu phó bang chủ mặt không biểu cảm tuyên bố kết quả trận chiến, ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói: "Vòng tiếp theo, Liễu Minh với Hồng Nhãn."

Liễu Minh thở sâu, chậm rãi lên lôi đài. Bên đối diện cũng có một đạo thân ảnh bước lên. Người này là một nam tử trung niên, tóc đã hoa râm, dáng người nhỏ gầy, duy chỉ có đôi mắt là đỏ rực, nhìn có chút sợ hãi.

Lúc này, đột nhiên Liễu Minh có cảm giác vận khí của mình không tệ, hai đối thủ đều không phải là những đại hán có khí lực lớn. Như vậy hắn cũng không phải lo nhiều về sự chênh lệch thể lực, làm cho hắn cảm thấy có thêm vài phần thắng.

"Mời." Liễu Minh không nói nhảm, sau khi nói một câu khi thì vẻ mặt lạnh lẽo, song chưởng lập tức che ở trước ngực rồi cả người như một cơn gió lao thẳng ra ngoài.

Bên kia, Hồng Nhãn cũng xem qua những trận tỷ thí nên không chút coi thường Liễu Minh, y điểm nhẹ chân xuống đất, thân thể liền xông lên, đồng thời đùi phải vung lên, định đá vào bụng dưới Liễu Minh.

Thấy tình hình này, Liễu Minh liền nhoáng lên một cái, chân trượt nhẹ, cả người đã lui về sau hơn nửa trượng. Đây cũng là do hắn cẩn thận, khi động thủ với người khác thì đầu tiên đều tìm hiểu nhược điểm của đối phương, kế đó mới tính toán một kích phá địch.

Thấy Liễu Minh lùi về sau, hai mắt Hồng Nhãn liền sáng lên, y tiếp tục nhảy tới trước, đùi phải quay tròn, như một cái roi sắt, vù vù quét tới. Liễu Minh mặt trầm như nước, tinh quang trong mắt chớp động rồi lui sang một bên đồng thời song chưởng hóa đao chém ra, cắt ngang thế công của đối phương.

"Đùng" một tiếng giòn vang, chân và chưởng chạm nhau, Liễu Minh lập tức lui về sau mấy bước, bàn tay đã sưng đỏ lên. Còn Hồng Nhãn thì xoay người một vòng mới đứng vững, hiển nhiên cũng có chút đau đớn.

Bên kia, Liễu Minh cử động nhẹ bàn tay, thấy mặc dù nóng rát đau đớn nhưng không ảnh hưởng tới xương cốt thì thở ra một hơi, đưa mắt nhìn Hồng Nhãn một cái. Trải qua hai trận giao chiến này, hắn đã nhìn ra sở trường của y là dùng cước, thân pháp cũng không tệ, chẳng qua là do tuổi cao nên sức lực đã giảm đi nhiều.

Trong mắt Hồng Nhãn ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo, màn giao đấu vừa rồi, không ngờ y lại không chiếm được thượng phong. Trong lòng liền không khỏi lo lắng, nghĩ vậy, y liền tiếp tục lao tới, hai chân đá ra vô số cước ảnh như những thanh đao thép mang theo từng luồng kình phong về hướng Liễu Minh.

Đối mặt với thế công mãnh liệt của đối phương, Liễu Minh đành liên tục lùi về sau, trái ngăn phải tránh, thỉnh thoảng lại dùng chưởng đao cắt ngang, dễ dàng hóa giải công kích của y.

Không gian lôi đài khá rộng lớn, vì thế nên dù Hồng Nhãn có tấn công thế nào thì Liễu Minh chỉ cần tránh ra xa lão cũng chẳng có biện pháp nào cả. Bên ngoài lôi đài, người sáng suốt một cái đều có thể nhìn ra, cước pháp của Hồng Nhãn dù có mãnh liệt thì cũng không có mấy tác dụng, sớm muộn gì cũng sẽ thua.

"Càn huynh đệ, tên đệ tử này của ngươi rất tốt. Tuổi còn trẻ đã biết rõ đạo tiến thối, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng." Khuôn mặt Thượng Bang chủ lộ nét tán thưởng.


"Bang chủ quá khen rồi, Liễu Minh còn kém lắm." Càn thúc ngoài miệng khiêm tốn, thế nhưng khuôn mặt đầy sẹo vẫn hiện ra vẻ tươi cười.

Trên lôi đài, Hồng Nhãn tấn công mạnh một hồi, quả nhiên khí thế đã giảm sút không ít, niên kỷ của y đã lớn, liên tiếp đá ra hơn hai mươi cước thì thể lực đã tiêu hao hết. Còn Liễu Minh thì lợi dụng lúc Hồng Nhãn thu chân vào liền lao tới sát người đối phương, tay nện một chưởng vào bụng dưới của y. Hồng Nhãn chưa kịp hồi sức thì thấy vậy, chỉ đành vung tay cản lại, khóa cánh tay Liễu Minh.

"Hắc!" Liễu Minh thở mạnh ra, cánh tay dùng sức.

Đùng một tiếng, thân hình Hồng Nhãn liền bay lên trời rồi rơi xuống bên dưới lôi đài.

"Đa tạ." Liễu Minh chắp tay, khuôn mặt không lộ chút hưng phấn mà chỉ xoay người đi xuống.

Thực lực của Hồng Nhãn so với đối thủ lần trước của hắn là Trì Thanh thì còn kém hơn một ít nên trận đấu này hắn cũng không mất bao nhiêu sức lực, nên cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi mà lại xem tiếp các trận tỷ thí khác.

Niên kỷ của Liễu Minh nhỏ như vậy, lại liên tiếp thắng hai trận, làm cho những người ở đây chú ý. Vậy nên hắn đã cố gắng đứng trong một góc khuất thì cũng có không ít người đưa mắt nhìn sang. Liễu Minh cảm thấy có chút không quen cảm giác này, không khỏi nhíu mày, đang muốn đi sang nơi khác.

"Ha ha, Tiểu Liễu, không ngờ thực lực của ngươi lại mạnh như vậy." Một nam tử thô lỗ đi tới bên người Liễu Minh, tay vỗ xuống vai hắn.

"Hoàng Tam." Liễu Minh chuẩn bị rời đi thì thấy Hoàng Tam tới, đành đứng lại tiếp chuyện với y.

"Không thể tin tưởng được tiểu tử ngươi lại muốn đi vào nội đảo, lúc này nội đảo rất nguy hiểm đấy." Hoàng Tam đứng cạnh Liễu Minh, giọng than thở.

"Ta có nguyên nhân riêng, nhất định phải đi nội đảo, hơn nữa bằng vào thực lực bây giờ của ta, có lẽ chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa." Liễu Minh nhàn nhạt nói ra.

"Còn có một cuộc tỷ thí, ngươi khẳng định mình sẽ chiến thắng?" Hoàng Tam cười nói.

Liễu Minh không nói gì, trong mắt hiện lên nét tự tin. "Thôi được rồi, bằng vào bổn sự của tiểu tử ngươi, có lẽ cũng chẳng có chuyện gì đâu. Nếu như ngươi thực sự lấy được tư cách vào nội đảo thì ta có việc muốn nhờ." Hoàng Tam nhếch miệng cười cười, nói ra.

"Chuyện gì?" Liễu Minh khẽ giật mình, hỏi.

"Bây giờ nói cái này còn quá sớm, chờ khi ngươi chiếm được danh ngạch vào nội đảo hãy nói sau." Hoàng Tam nói một câu rồi xoay người rời đi. Liễu Minh nhìn theo bóng lưng của y, mày nhíu lại.

Đợt tỷ thí thứ hai chỉ có ba mươi trận, sau một canh giờ đã kết thúc. Ba mươi người Liễu Minh chỉ cần thắng thêm một trận nữa là gần như chắc chắn có thể đi vào đảo rồi.

Nghỉ ngơi giây lát, vòng tỷ thí thứ ba đã chính thức bắt đầu.

Vòng này, trận đầu tiên chính là lượt lên đài của Liễu Minh. Đối thủ của hắn là một tráng hán tên Lôi Hổ, cao hơn Liễu Minh tới một cái đầu, thần sắc dũng mãnh, làn da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn lộ rõ trên bộ y phục. Vừa thấy đối thủ, Liễu Minh liền rùng mình. Hắn đã từng xem đại hán Lôi Hổ này động thủ, y dùng Ngạnh Khí Công với thân thể mạnh mẽ và một đôi thiết quyền cứng rắn. Bằng vào dáng người của Liễu Minh, e rằng một quyền của y cũng chịu không nổi.

Liễu Minh nhìn chằm chằm vào đối phương, các suy nghĩ trong đầu chuyển động liên hồi, tìm cơ hội thủ thắng.

Bên kia, Lôi Hổ cũng giương mắt, có chút hiếu kỳ nhìn Liễu Minh.

"Trận đầu tỷ thí là Liễu Minh với Lôi Hổ, bắt đầu." Chu phó bang chủ tuyên bố.