Ma Thiên Ký

Chương 295: Đuổi giết triền miên

Dịch giả: Bá Tước Ngàn Năm

Biên: nila32

“Phu quân? Bắt đầu từ lúc hắn lựa chọn giao ta cho tên ác tặc kia, Trương Nha này đã không còn phu quân nào nữa rồi. Mặc dù ta không trách hắn nhưng cũng tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn được. Nếu tiểu muội có thể báo được huyết cừu, từ nay về sau nguyện làm bạn với phật đăng không mong muốn bất kỳ điều gì nữa.” Trương Nha nghe vậy,trên mặt xuất hiện một nỗi buồn thê lương, đáp lời.

Liễu Minh nghe đến đó, thần sắc hơi lộ vẻ xúc động. Một lát sau hắn mới khẽ thở dài nói ra:

“Nếu Trương gia muội tử đã thật sự hạ quyết tâm, ta đương nhiên sẽ không tiếc rẻ chút bổn sự trên người này. Đi theo ta,ta dẫn muội đến một nơi!”

“Đến chỗ nào?”

“Hắc hắc, dĩ nhiên là một chỗ không có ai quấy rầy, để muội có thể dốc lòng tu luyện!”



Ba năm sau, trong một sơn cốc cực kỳ hoang vu,có một vị thiếu phụ xinh đẹp thân mặc trường bào màu xanh lục đang đứng múa kiếm trên một vùng đất bằng phẳng, hai thanh kiếm một dài một ngắn trong tay đồng thời hóa thành hai luồng hàn quang bao phủ toàn bộ cơ thể nàng vào trong kiếm ảnh rợp trời. Bỗng nhiên thiếu phụ nhảy vọt lên không trung,cổ tay lắc một cái, hai thanh bảo kiếm lập tức biến thành hai đạo hàn quang bắn vọt ra.

Chỉ nghe hai tiếng Ầm” “Ầm” vang lên.

Hai lưỡi kiếm sắc bén này đã xuất hiên trên thân một cây tùng lớn nằm cách đó mấy trượng, hơn nữa còn cắm sâu vào hơn nửa đoạn thân cây, đủ thấy một kích vừa rồi mang theo uy lực lớn đến nhường nào.

“Hay lắm, muội tử, một chiêu kiếm thoát khỏi tay này của muội đã là trò giỏi hơn thầy rồi, cả ta cũng không thể sánh bằng. Nếu như lại xuất kỳ bất ý thi triển,có lẽ trên thế gian này cũng chẳng mấy người có thể tránh được.” Từ bên cạnh vang lên một tràng tiếng vỗ tay, ở gần quảng trường chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một gã thanh niên da bào,trên mặt mang theo vẻ tươi cười nói với thiếu phụ.

“Liễu đại ca, đây đều là thành quả do huynh hết lòng dạy dỗ. Vả lại, chút bổn sự này của tiểu muội nào có khoa trương đến mức như huynh nói, trong lòng ta còn hiểu rất rõ, nếu như ta và huynh động thủ, căn bản không chống đỡ nổi mười chiêu.”

Vị thiếu phụ này dĩ nhiên chính là Trương Nha, có điều trông nàng bây giờ rõ ràng đã trưởng thành hơn ba năm trước một chút, dáng người lại càng thêm phần thướt tha quyến rũ, đã hiện lộ hết nét phong tình của người thiếu phụ rồi.

“Lời ta vừa nói đâu có khoa trương tí nào. Chẳng lẽ muội không nhận thấy, vào lúc tu luyện kiếm thuật rõ ràng sẽ còn thuận tay hơn những so với binh khí khác sao?” Liễu Minh mỉm cười đáp lời.

“Tiểu muội cũng có chút buồn bực! Mấy năm qua, Liễu đại ca cũng truyền thụ rất nhiều bản lĩnh khác nhưng duy chỉ có kiếm khí là ta lại thuần thục một cách dễ dàng, quả thật cứ như trước kia đã từng luyện tập rồi vậy.” Trương Nha nghe thế hơi ngẩn ra, song lập tức gượng cười một tiếng đáp lại.

“Như vậy chứng minh muội thật sự có thiên phú không giống bình thường trên phương diện kiếm đạo, nói không chừng kiếp trước muội quả thật cũng là một vị cường giả kiếm đạo!” Liễu Minh lại nói với vẻ đăm chiêu.

“Liễu đại ca, huynh lại nói đùa rồi. Được rồi, huynh cảm thấy với bản lĩnh hiện giờ của ta, có thể giết chết tên ác tặc kia hay không?” Nữ tử lắc đầu,trên mặt lại mang theo hận ý hỏi dò một câu.

“Với bản lĩnh của muội bây giờ nếu đọ sức chính diện một đấu một,hẳn là ngang tài ngang sức với tên tên ác tặc kia. Nhưng nếu là dùng chiêu kiếm thoát khỏi tay vừa rồi đánh lén thì xác suất thành công rất lớn.” Liễu Minh nghe xong, hơi trầm ngâm một lát rồi trả lời.

“Nếu Liễu đại ca đã nói như thế, vậy nhất định là không sai. Ngày mai tiểu muội xin cáo từ rời khỏi đây, lập tức ra bên ngoài để đi tìm tên ác tặc kia.” Trương Nha bỗng cảm thấy phấn chấn.

“Ngày mai! Như vậy phải chăng là quá gấp gáp.” Liễu Minh nhướng mày.

“Liễu đại ca, huynh cũng biết rõ, ba năm qua căn bản ta sống một ngày dài như một năm. Mỗi đêm khi nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ tới hình dáng của hài nhi đã chết, nói thế nào cũng không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.” Sắc mặt Trương Nha âm trầm, trả lời.

“Ta hiểu. Nếu đã vậy, Liễu mỗ cũng không giữ muội lại nữa, muội ở thêm một đêm rồi sớm mai hẵng rời khỏi cốc.” Liễu Minh nghe vậy, chỉ đành gật đầu đáp ứng.

Tối hôm đó, nữ tử họ Trương đặc biệt làm một bàn thức ăn ngon hơn nữa còn chuẩn bị một chút thanh tửu, nói là muốn báo đáp ân nghĩa truyền nghệ ba năm qua của Liễu Minh. Trước sự khuyên nhủ của cô gái này, Liễu Minh cũng bất tri bất giác uống nhiều hơn vài chén, không lâu sau cũng quay về phòng mình,nằm trên giường thiêm thiếp ngủ say sưa. Đêm hôm đó, hắn đã mơ một giấc xuân mộng vô cùng hương diễm. Ở trong mộng ẩn ước có một nữ tử mặt mũi hơi chút mơ hồ đã bò lên giường của hắn, sau đó không nói không rằng cởi hết y phục, dùng thân thể trơn láng như lụa ôm chặt lấy hắn, dốc sức triền miên cùng hắn trải qua một đêm cực kỳ hoang đường. Sáng sớm hôm sau, khi Liễu Minh tỉnh lại trong một cơn đau đầu,trên giường ngoại trừ vẫn còn lưu lại làn hương quen thuộc trên cơ thể nữ tử, không ngờ lại chẳng còn bất kỳ người nào nữa. Mà ở đầu giường, lại xuất hiện thêm một tờ giấy có những vệt nước mắt còn đọng lại. Hắn vội vàng cầm tờ giấy lên nhìn qua một lượt, sau đó không khỏi cười khổ không thôi.

….

Ba tháng sau,trong một lều trà gần quan đạo nào đó, có vài người đi đường dừng lại chỗ này nghỉ chân uống trà, trong đó có bốn người gã đại hán sở hữu thân hình lực lưỡng vạm vỡ, hơn nữa phần lớn đều mang theo đao kiếm bên người, có vẻ như đều là người hành tẩu trong giang hồ. Ngoài ra còn có hai người bán hàng rong và một bà lão tóc bạc trắng mỗi người đều chiếm một cái bàn, song đều yên lặng uống trà, bộ dạng nhát gan căn bản không dám nhìn về phía mấy người đại hán kia thêm một chút nào nữa.

Đúng lúc này, từ xa xa trên quan đạo truyền đến một hồi tiếng vó ngựa. Tiếp đó một con tuấn mã toàn thân đen xì phi thật nhanh tới, một lát sau đã tới trước lều trà, đồng thời bị người cưỡi ghì dây cương dừng lại. Người phía trên không ngờ là một gã thanh niên xấu xí trên người mặc áo bào màu xanh, chỉ quét mắt nhìn phía trong lều trà một cái, sau đó không nói lời nào nhảy xuống ngựa, nhanh chân bước quán.

“Xin mời, không biết khách quan muốn uống trà gì.” Một tên tiểu nhị vội vàng đi tới, dẫn gã thanh niên đi về phía một cái bàn ở bên cạnh bà lão, vẻ mặt cười xòa nói.

“Bớt nói nhảm đi, mang cho ta một bình đắt tiền nhất ra đây.” Thanh niên xấu xì đĩnh đạc nói,sau đó khẽ lắc người một cái,định từ bên cạnh bà lão lướt qua.

Tên tiểu nhị kia nghe vậy thì mừng húm, lúc đang định nịnh hót thêm vài câu, trên người bà lão kia lại có chút run rẩy, bỗng nhiên hàn quang lóe lên, hai thanh bảo kiếm một dài một ngắn bỗng dưng hiện ra trong tay,giống như điện quang hỏa thạch đâm về phía gã thanh niên xấu xí. Gã thanh niên kia cả kinh, song cánh tay khẽ chuyển động, liền rút một thanh nhuyễn đao đồng dạng sáng loáng từ bên hông ra miễn cưỡng đỡ được hai lưỡi kiếm sắc bén, đồng thời lập tức giận giữ quát lên:

“Kẻ nào lại dám đánh lén bổn đại gia!”

“Ác tặc, ta phải lấy mạng của ngươi, đến địa ngục rồi tìm Diêm Vương hỏi tên của ta.” Bà lão kia trả lời bằng giọng nói tràn đầy sự thù hận, nhưng giọng nói lại vô cùng êm tai, rất không tương xứng với bộ dạng bề ngoài. Chỉ thấy hai thanh bảo kiếm trong tay bà vung lên lập tức biến thành hai luồng hàn quang cuồn cuộn bay về phía đối diện.

“Hừ, đại gia của nhà ngươi có nhiều cừu nhân lắm, nhiều thêm một tên cũng chẳng khác gì nhau cả.” Thanh niên xấu xí nghe vậy, lại cuồng tiếu một hồi, chẳng hề tỏ ra sợ hãi cũng huy động binh khí trong tay nghênh đón.

Trong thoáng chốc, hai người đã chiến đấu với nhau giữa màn đao quang kiếm ảnh đầy trời. Lúc này, những người còn lại trong lều trà, tự nhiên biết rằng gặp phải mấy chuyện báo thù thường thấy nhất trên giang hồ, vô cùng kinh sợ nhao nhao tránh sang một bên. Nhưng sau khi hai người vừa đấu được một lát, thân hình gã thanh niên xấu xí kia chợt nhoáng lên chạy thẳng ra bên ngoài lều trà, nhào tới con tuấn mã, đồng thời miệng cười to nói:

“Bổn đại gia còn có chuyên quan trọng, làm gì có thời giờ để ở đây dây dưa với ngươi!”

“Muốn đi, trước hết để cái mạng lại cho ta đã.” Bà lão kia thét lên một tiếng thê lương, hai thanh bảo kiếm trong tay rung lên liền hóa thành hai đạo hàn quang bắn ra khỏi tay.

Chỉ nhoáng lên một cái mà thanh trường kiếm đó đã chặt đứt đầu con tuấn mã kia, còn thanh đoản kiếm kia lại chợt lóe lên rồi lập tức đâm vào trên bả vai gã thanh niên xấu xí kia. Gã thanh niên kia đau đớn rên lên, sau đó đạp mạnh một chân thay đổi hướng đi, nhảy như bay về phía khác, sau vài cú nhảy đã trốn vào trong một khu rừng phụ cận lều trà cùng thanh đoản kiếm vẫn cắm trên bả vai. Thân hình bà lão kia nhoáng lên một cái,nhẹ nhàng như gió thu hồi thanh bảo kiếm hơi dài ở gần thi thể con tuấn mã, rồi cũng thay đổi phương hướng chạy vào trong khu rừng, tiếp tục đuổi theo.

Một lát sau, trong khu rừng lại một lần nữa vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.

Điều này khiến cho đám người trong lều trà sau khi sắc mắt tái nhợt, không khỏi bắt đầu ngơ ngác nhìn nhau.

Một khắc sau, ở bên cạnh một con đường sông cuồn cuộn cách đó vài dặm, bà lão trong tay cầm thanh bảo kiếm đứng ở trên bờ, nhìn theo nước sông cuồn cuộn trước mắt, đôi mắt chỉ có một màu huyết hồng. Bỗng nhiên bà ta lấy tay xoa lên mặt một vòng, lúc này lộ gương mặt của một thiếu phụ vô cùng thanh tú, nhưng từ trong miệng lại phát ra tiếng kêu lớn tràn đầy sự thù hận:

“Ác tặc, nhớ cho kỹ,cho dù lần này tính mạng của ngươi có thể thoát khỏi tay ta, nhưng cho dù là mười lần, một trăm lần, một ngàn lần, ta cũng phải bầm thây ngươi ra thành vạn mảnh,để trả mối thù cho hài nhi của ta.”

Sau khi nói xong lời này, thiếu phụ quay người lại, không hề có chút chần chừ rời khỏi bờ sông.



Ba năm sau, trên một cánh đồng hoang vu,có đôi nam nữ đang vừa chém giết nhau,vừa chạy băng băng về phía trước.

“Con mụ điên nhà ngươi, đây đã là lần thứ năm ngươi quấy rầy ta rồi, ngươi thật sự cho rằng ta không giết được ngươi sao?”Thanh niên xấu xí ở phía trước vừa vung vẩy thanh nhuyễn đao trong tay, vừa kinh ngạc giận dữ đến cực điểm mắng to về phía đằng sau.

“Hừ, bằng công phu của ngươi nếu như chịu liều mạng với ta, tất nhiên có thể giết được ta.Nhưng mà chỉ cần có thể báo thù cho hài nhi của ta, ta vốn đã không muốn sống ở trên đời này rồi, đến lúc đó nhất định sẽ kéo theo ngươi cùng xuống chốn cửu tuyền.

Thiếu phụ ở đằng sau trong tay cầm hai thanh bảo kiếm, chiêu nào chiêu nấy đều là những đòn tấn công đồng quy vu tận khiến cho gã thanh niên xấu xí ở phía trước căn bản không dám tiếp tục dây dưa nhiều hơn, chỉ đành đỡ vài chiêu, sau đó lại tiếp tục chạy thục mạng về phía trước. Thiếu phụ thì dĩ nhiên là đuổi sát không tha. Thoáng chốc, hai người đã biến mất không còn tăm hơi trên một hòn dốc cao.



Mười năm sau, trên sườn núi một ngọn núi lớn, có hai bóng người bắn xuống từ trên đỉnh núi, thỉnh thoảng binh khí của họ lại vang lên tiếng đánh nhau ”Đương đương”.

“Con quỷ cái này, đây là lần thứ mười sáu ngươi đánh lén ta. Hừ,nhưng bổn đại gia sao có thể để ngươi đắc thủ được chứ.” Tiếng một nam tử thét lớn vọng ra.

“Ta sớm đã nói, mười lần trăm lần không được,vậy thì giết ngươi ngàn lần vạn lần.” Giọng nói của một nữ tử khác lạnh lùng vang lên.

“Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, cứ việc tới thử xem!” Nam tử giận dữ cực độ trả lời

Chỉ chốc lát sau, thân ảnh của hai người đã như một cơn gió mất hút trong núi rừng phía dưới.



Hai mươi năm sau, trong một vùng sa mạc cực kỳ nóng bức, có một nam một nữ giống như đang liều mạng công kích nhau, trong nháy mắt toàn thân hai người đã lốm đốm vết máu.

Bỗng nhiên gã nam tử xấu xí mặc áo bào xanh ở phía trước thu binh khí trong tay lại, không nói hai lời xoay người bỏ chạy.

Vị mỹ phụ trung niên ở đằng sau thì cũng không nói lời nào cầm song kiếm đuổi sát theo.