Ma Thiên Ký

Chương 186: Khâu Long Tử

Dịch giả: hungprods

"Ngươi cũng là Kim Linh Khách khanh?" Liễu Minh cuối cùng cũng mở miệng.

"Đúng vậy, tại hạ Khâu Long Tử, là một trong bốn Đại thống lĩnh Kim Linh Khách khanh. Hôm qua ta mới nhận được báo cáo của hai gã thủ hạ, nói Huyền Kinh mới xuất hiện một vị đạo hữu cùng cảnh giới Đại viên mãn, tại hạ nhất thời ngứa tay, muốn tới đây luận bàn với đạo hữu một chút." Đại hán tóc xanh râu tím bỗng nhiên cười cười nói, biểu lộ lạnh như băng trước kia không còn sót lại chút gì.

"A, nói như vậy các hạ không phải đến đây vì một nhà Tôn đại nhân sao?" Liễu Minh nghe xong lời này, thần sắc hơi đổi một chút.

"Hắc hắc, ta đã điều tra thân phận hai phạm quan bị ngươi cướp đi, cơ bản chỉ là hai tiểu nhân vật không quan trọng trong triều đình, làm sao đáng để ta đích thân xuất mã. Đạo hữu yên tâm, nếu hai người này có quan hệ với ngươi, mặc kệ lúc trước bọn hắn vì tội gì mà bị nhốt vào ngục, chỉ cần không xuất hiện ở Huyền Kinh này, ta cam đoan sẽ không có ai lại đi tìm hai nhà bọn hắn gây phiền toái." Khâu Long Tử cười quái dị một tiếng, nói.

"Xem ra Khâu đạo hữu đến đây thực sự là vì tại hạ. Nếu đã như vậy, ta và ngươi không ngại đi xa một chút chứ, tránh hủy diệt con đường chính dẫn vào thành này." Liễu Minh liếc nhìn một nhà Tôn đại nhân trong xe ngựa phía dưới, sau đó thản nhiên nói.

"Điều này đương nhiên không thành vấn đề. Xin mời đạo hữu!" Khâu Long Tử không do dự nói, thân hình khẽ chuyển động, thúc giục đám mây xám tro dưới chân bay thật nhanh về phía một rừng cây nhỏ cách đó không xa.

Liễu Minh truyền âm dặn dò Tôn đại nhân phía dưới vài câu, sau đó thân hình cũng chuyển động, theo sát đối phương.

Một lát sau, hai người đã xuất hiện trên không trung một rừng cây.

Khâu Long Tử thấy vậy, thấp giọng nói mấy câu:

"Các hạ hãy cẩn thận, thực lực bản thân Khâu mỗ thì không đáng kể, nhưng lại tinh thông một ít thuật điều khiển trùng độc. Chỉ cần đạo hữu có thể ngăn cản được trùng độc của ta, trận luận bàn này tại hạ tự nhận không bằng.”

Vừa dứt lời, gã chậm rãi đeo lên hai cái găng tay, sau đó một tay tháo xuống một chiếc túi da đeo ở hông, tay còn lại giơ lên.

Lập tức tiếng động ‘ông ông’ vang lên, hàng trăm phi trùng xanh biếc thoáng cái đã xuất hiện, bay múa cao thấp xung quanh đại hán.

Hai mắt Liễu Minh nheo lại, lập tức nhìn rõ bộ dạng những phi trùng này. Chúng là những con chuồn chuồn màu xanh biếc, chỉ có điều to hơn bình thường gấp bội, ngoài miệng có thêm hai đôi răng nanh, cuối đuôi còn mọc ra một cái gai độc màu đen, thoạt nhìn hết sức dữ tợn.

"Đi!"

Khâu Long Tử quát khẽ một tiếng, ngón tay điểm vào hư không về phía Liễu Minh, gần nửa số trùng độc thoáng cái hóa thành một đám mây màu xanh nhạt ùn ùn kéo tới chỗ Liễu Minh.

Đuôi lông mày Liễu Minh nhướng lên, một tay bấm niệm pháp quyết, lập tức trước người xuất hiện từng điểm sáng màu đỏ, sau đó liền ngưng tụ thành ba quả cầu lửa màu đỏ thẫm. Tay áo hắn run lên một cái, chúng mang theo những tiếng rít chói tai, lập tức bay vút về phía trùng vân.

"Oanh", "Oanh", "Oanh", ba tiếng nổ lớn vang lên!

Ba quả cầu lửa đánh chuẩn xác vào giữa đám trùng vân, hóa thành từng đợt sóng lửa cuồn cuộn bao phủ toàn bộ đám trùng vân vào trong.

Nhưng thần sắc Liễu Minh lại không buông lỏng chút nào, trái lại pháp quyết trong tay biến đổi, bảy tám đạo Phong Nhận đột nhiên xuất hiện giữa không trung.

Khâu Long Tử thấy trùng độc của mình bị sóng lửa bao phủ lại không tỏ vẻ lo lắng, trái lại khóe miệng còn khẽ nhếch lên mỉm cười.

Quả nhiên sau một khắc, trong biển lửa cuồn cuộn vang lên những tiếng xé gió, không ngờ đám trùng độc kia lại từ trong đó lao ra. Ngoại trừ thân thể bọn chúng hơi có vết lửa bén, vậy mà tất cả đều có vẻ không bị ảnh hưởng gì.

Trong lòng Liễu Minh đã sớm có dự đoán, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh này, con ngươi cũng không kìm được mà co rụt lại. Sau đó hắn lại thúc giục pháp quyết trong tay một chút, Phong Nhận trước người liền trước sau bắn đi, nối liền thành một dải sáng màu xanh.

"Phanh", "Phanh" … sau mấy tiếng trầm đục vang lên liên tiếp, dải sáng màu xanh do những đạo Phong Nhận biến thành đã chém vào đám trùng vân.

Nhưng ngoại trừ mấy con bay phía trước không kịp tránh né bị bổ làm hai nửa tại chỗ, đám trùng độc còn lại lập tức tản ra tránh đi, tiếp đó lại phát ra tiếng ‘ông ông’ bay nhào đến Liễu Minh.

Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên tay áo run lên, một thanh đoản kiếm màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay. Nó chỉ lóe lên mấy cái đã có từng đạo kiếm quang lành lạnh xuất hiện trước người hắn.

"Linh Khí! Quay về! Đây chỉ là luận bàn mà thôi, vậy mà Linh Khí đạo hữu cũng lấy ra rồi. Mặc dù đám trùng độc này coi như không tệ, nhưng làm sao có thể ngăn cản được công kích chính thức của Linh Khí. Ta phải đổi một loại trùng độc khác mới được." Sau khi Khâu Long Tử hơi cảm ứng được uy năng khủng bố ẩn chứa trong kiếm quang phía đối diện, không thể nào giữ được vẻ bình tĩnh được nữa, vội vàng hét lớn một tiếng, tay lại bấm niệm pháp quyết thúc giục đám trùng độc.

Thân hình đám trùng độc trông như chuồn chuồn kia lập tức dừng lại, sau đó đua nhau quay đầu bay trở về.

Cùng lúc đó, Khâu Long Tử lại lấy ra một túi da khác, ném về phía Liễu Minh bên này.

Rõ ràng là một đầu giáp trùng (*) màu đen toàn thân bóng loáng, kích thước lớn cỡ nắm tay. Sau khi hai cánh sau lưng đó khẽ vỗ liền biến thành một đường sáng màu đen lao thẳng tới Liễu Minh.

(*) bọ cánh cứng.

Liễu Minh không chần chừ chút nào, vung Thanh Nguyệt Kiếm trong tay ra phía trước, mấy đạo kiếm quang màu xanh trước mặt lập tức cuốn lấy giáp trùng kia tạo thành mòa quả cầu.

Lúc này, thanh âm kim loại ma sát ghê tai vang lên!

Từng đạo hàn quang lành lạnh chém lên giáp trùng màu đen, ngoại trừ đánh cho nó nghiêng trái ngã phải, lớp vỏ cứng bên ngoài xuất hiện thêm chi chít những vết mờ màu trắng mờ, không ngờ đầu giáp trùng này vẫn bình yên vô sự.

"Hặc hặc, đạo hữu thấy đầu Thiết Cổ Trùng biến dị này thế nào! Thân thể nó đã đạt tới trình độ đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm từ lâu rồi, Linh Khí bình thường cơ bản không thể nào làm tổn thương đến nó." Khâu Long Tử phía đối diện thấy vậy, phá lên cười.

"Vậy sao? Nếu đã không thể chém vỡ, vậy tại hạ vây khốn nó lại là được a." Liễu Minh nghe xong lời đó, vẻ lạnh lùng trong mắt lóe lên, sau đó một cánh tay bỗng nhiên nhoáng lên, một bàn tay được khí đen bao bọc nhanh như chớp thò vào trong màn kiếm quang, bắt lấy giáp trùng màu đen.

Giáp trùng màu đen kinh sợ, miệng mở lớn ra, nhe răng định hung hăng cắn vào mu bàn tay Liễu Minh.

Nhưng đúng lúc này, bàn tay đang nắm chặt nó bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng màu lam, sau đó tiếng “xì xì” vang lên, từng tầng từng tầng hàn băng đột nhiên xuất hiện bên ngoài cơ thể giáp trùng, lập tức đóng băng nó thành một khối băng khá lớn.

Tiếp đó cổ tay Liễu Minh run lên, ném khối băng đó ra ngoài, thanh đoản kiếm màu xanh trong tay kia khẽ chuyển động, mắt thấy sắp chém vào khối băng.

"Đạo hữu hạ thủ lưu tình! Trận luận bàn này, tại hạ nhận thua. Thiết Cổ Trùng của ta không sợ cái gì, chỉ duy nhất sợ công kích thuộc tính hàn, lực phòng ngự hiện tại chỉ còn chưa đến một phần mười so với lúc bình thường, lúc này chỉ e không thể tiếp được một kiếm của đạo hữu." Khâu Long Tử thấy một màn này cực kỳ hoảng sợ, vội vàng lớn tiếng nói.

Liễu Minh nghe được lời đó liền cười hắc hắc một tiếng, vỗn dĩ một kiếm đang chém ra, bỗng chốc lưỡi kiếm biến thành sống kiếm, đập mạnh vào khối băng phía đối diện.

Một tiếng trầm đục vang lên!

Khối băng lập tức bay vút về phía xa.

Khâu Long Tử thấy vậy, trong lòng mới thả lỏng, một tay nắm một cái vào hư không, hút khối băng vào lòng bàn tay mình. Sau đó gã lại bấm niệm pháp quyết, mấy ngọn lửa bùng lên, bao kín cả khối băng, chỉ trong chốc lát hàn băng bắt đầu tan ra.

"Đạo hữu thực sự rất bản lĩnh, trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được nhược điểm của Thiết Cổ Trùng. Nhưng chiêu ấy của đạo hữu có lẽ xuất phát từ Thuật Băng Trùy a, dường như còn tu luyện đến cảnh giới tiểu thành. Nếu không trùng độc của ta cũng sẽ không bị vây khốn nhanh như vậy." Khâu Long Tử vừa thi pháp, vừa tán dương nói.

"Khâu đạo hữu thật tinh tường, thủ đoạn vừa rồi đúng là Thuật Băng Trùy biến hóa mà ra. Đạo hữu còn có trùng độc nào khác, có muốn tiếp tục luận bàn hay không?" Liễu Minh hỏi lại một câu.

"Không cần luận bàn nữa. Mặc dù Khâu mỗ còn có một vài loại trùng độc khác, nhưng cũng không thể dùng để chiến đấu được. Chậc chậc, qua trận tỷ thí vừa rồi, tại hạ đã khẳng định đạo hữu đích xác không phải là tu sĩ Linh Đồ hậu kỳ bình thường, đâu cần phải động thủ lần nữa. Thần thông thủ đoạn của đạo hữu như thế, nếu chịu gia nhập vào triều đình mà nói, một vị trí thống lĩnh tám chín phần mười là không chạy đi đâu được. Thế nào, đạo hữu có hứng thú không?" Sau khi Khâu Long Tử cứu giáp trùng màu đen ra khỏi khối băng trong tay, liền mỉm cười hỏi Liễu Minh.

"Gia nhập Kim Linh Khách khanh sao? Điều này e rằng không được rồi, tại hạ đã đảm nhiệm chức vị Khách khanh của Bách Linh Cư." Liễu Minh vốn khẽ giật mình, nhưng lập tức thần sắc trấn tĩnh lại, lắc đầu nói.

"Đạo hữu là Khách khanh của Bách Linh Cư, đứng phía sau chính là Tam Vương gia a. Chậc chậc, điều này thật sự rất đáng tiếc. Ta đúng là không dám đi đào góc tường Tam Vương gia rồi. Nếu đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng nữa. Đúng rồi, còn chưa biết tôn tính đại danh của đạo hữu. Sau đây không lâu, Huyền Kinh có một hội trao đổi ngầm, người tham gia đều là những kẻ có máu mặt, chắc hẳn sẽ có rất nhiều đồ tốt xuất hiện. Đạo hữu có hứng thú tham gia hay không?" Khâu Long Tử vốn dĩ lộ ra thần sắc tiếc hận, nhưng ngay sau đó như nhớ ra điều gì, hỏi một câu.

"Tại hạ họ Càn tên Minh. Nếu là hội trao đổi ngầm, tại hạ đúng là có chút hứng thú. Nhưng không biết lúc nào tiến hành?" Liễu Minh nghe thế, trong lòng hơi xao động, trả lời.

"Phải hai tháng nữa. Dù sao một ít đạo hữu cũng không phải là người sinh sống ở Huyền Kinh, còn phải từ địa phương khác chạy tới." Khâu Long Tử thấy Liễu Minh thật sự có hứng thú, khẽ nhếch miệng trả lời.

"Được, vậy tại hạ nhất định sẽ tham gia đúng hẹn." Liễu Minh không lưỡng lự trả lời.

"Rất tốt, đến lúc đó ta sẽ thay Càn đạo hữu đảm bảo một chút, cũng sẽ gửi thiếp mời tới cho đạo hữu một cách sớm nhất." Khâu Long Tử nghe vậy, hết sức cao hứng trả lời.

Liễu Minh đương nhiên cũng cảm ơn một phen.

Thời gian sau đó, hai người nói chuyện vài câu, sau đó Liễu Minh cáo từ, bay thật nhanh về phía đoàn xe ngựa.

Một lát sau, ba chiếc xe ngựa đang đứng bên lề con đường chính lần nữa chạy như bay về phía trước.

Khâu Long Tử vẫn ở trên không trung phía trên rừng cây, mắt nhìn theo đoàn xe đi càng ngày càng xa, trên mặt tràn đầy vẻ suy nghĩ.

"Khâu lão đại, không động thủ thật sao? Chúng ta đã bố trí hai bộ trận kỳ ở phía dưới, chỉ cần dẫn hắn vào đó, hai người bọn ta lại xuất thủ tương trợ, cho dù thực lực của hắn có mạnh mẽ như thế nào cũng chạy không thoát."

Trong rừng cây bỗng nhiên truyền đến một giọng nói đầy vẻ nghi hoặc của một nam tử.

Tiếp đó ánh sáng màu xanh lục trên một cây đại thụ bắt đầu chớp lóe, hai bóng người từ trong đó lướt ra, sau mấy cái nhoáng lên đã xuất hiện bên người Khâu Long Tử tựa như ma quỷ.

"Hai vị hiền đệ, ta để các ngươi bố trí pháp trận ở phía dưới chỉ vì phòng ngựa vạn nhất mà thôi. Người có thực lực nhường này, ai dám nói chắc chắn mười phần có thể bắt lại. Vạn nhất để hắn chạy mất, chỉ sợ sau này ta và hai ngươi đều hậu hoạn vô cùng. Điểm mấu chốt chính là vì sao ta phải làm kẻ ác, đi đắc tội người này làm gì!" Khâu Long Tử lạnh nhạt trả lời.

Hai người mới xuất hiện là hai nam tử gầy gò có khuôn mặt rất giống nhau, cả hai đều mặc quần áo đen, tóc tai bù xù, mười móng tay sắc bén, gây cho người ta có cảm giác lạnh lẽo như ban ngày gặp ma vậy.

"Thế nhưng lúc trước, khi lão đại thương lượng với những thống lĩnh khác đã..." Một tên nam tử áo đen trong đó nghe vậy, có chút chần chừ nói.