Ma Thiên Ký

Chương 1548: Lưu tình

Dịch giả: Thiết Huyết

Biên: nila32

Liễu Minh vừa dứt lời, một đám tu sĩ Thông Huyền xung quanh vốn đang trợn mắt há miệng nhìn, thân hình đồng thời run rẩy. Tuy Liễu Minh nói là vì Diệp Thiên My và Già Lam, nhưng thật ra đã sớm biết rõ chủ mưu chính là ba người này. Dù hắn không giết bọn họ, nhưng thủ đoạn như vậy so với hạ sát còn đáng sợ hơn nhiều.

Nên biết, thọ nguyên của Thông Huyền vô cùng lâu dài, chỉ sợ trong vô vàn năm tháng tiếp theo họ sẽ phải chịu sự tra tấn bất tận. Hơn nữa, tinh phách trải qua sự chuy luyện của Cửu Thiên Thần Lôi thì cuối cùng cũng tan thành mây khói khi thọ nguyên hao hết mà thôi.

Giờ khắc này, trong mắt của những tu sĩ Thông Huyền còn lại ở đây đều toát lên vài phần may mắn, bởi vì mình đã sáng suốt không nghe theo ý kiến của ba người nọ, đi chém giết hai nữ.

Ba người bị nhốt này đều là nhân vật đỉnh phong của đại lục Trung Thiên, trình độ lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa đã đạt tới mức kinh người, nhưng vạn năm tu hành chỉ trong chớp mắt đã hóa thành gió bay. Đây gọi là tính toán cả đời, trầm luân trong một ý niệm, cuối cùng ngộ nhập luân hồi.

Sau khi Liễu Minh làm xong tất cả thì tiện tay thi triển một vòng bảo hộ cách âm, ngăn cản tiếng kêu thảm thiết của ba người vào trong đó, nhìn cảnh tượng thống khổ không lời của bọn họ quỷ dị vô cùng. Hắn không để ý nữa mà quay đầu lại, ánh mắt từ từ đảo qua bọn người… ông lão mày trắng của Âu Dương thế gia, các chủ Bắc Đẩu Các và cốc chủ Thiên Yêu Cốc.

Mấy người này vốn còn đang cảm khái chuyện vừa rồi, dưới ánh mắt của Liễu Minh, sắc mặt ai nấy cũng lập tức trắng bệch như tờ giấy, không còn tâm tư nào đi tội nghiệp cho ba người Chân phu nhân nữa. Bọn họ nhao nhao chắp tay mở miệng, định nói gì đó.

Nhưng lúc này, tử quang lưu chuyển trong mắt Liễu Minh, tiếp đó, một cỗ linh áp bất ngờ bộc phát. Linh áp này cường đại đến khó tin, trừ ba người Thái Thanh Môn ra, hơn mười tên tu sĩ Thông Huyền cảnh còn lại đều cảm thấy thân thể trầm xuống, hai mắt tối sầm, “Phù phù” mấy tiếng rồi trực tiếp ngã quỳ trên đất. Bọn họ phản ứng chậm, như là phản xạ có điều kiện, thúc giục pháp lực trong cơ thể để chống lại, nhưng càng như thế thì càng nhận lấy phản phệ, thất khiếu mơ hồ chảy máu. Thiên ngôn vạn ngữ vốn đã vọt tới cửa miệng đột nhiên quay ngược trở vào.

“Ta biết các ngươi định nói gì, cũng chỉ đơn giản là muốn phủi sạch hết thảy quan hệ mà thôi. Tuy các ngươi không phải kẻ chủ mưu chuyện này, nhưng cũng là đồng lõa, tuy nhiên dù sao đi nữa thì các ngươi cũng không quá tuyệt tình với Thiên Mi cùng Già Lam.” Liễu Minh không lộ chút cảm xúc nào, thản nhiên nói.

Hơn mười tên tu sĩ này nghe vậy, trong lòng hơi buông lỏng. Nhưng lúc đó, Liễu Minh lại chậm rãi giơ tay lên, âm thanh đồm độp vang lên trong lòng bàn tay, ngũ sắc lôi quang lại tuôn ra ngưng tụ thành một lôi cầu ngũ sắc. Đồng thời ngũ sắc lôi ấn trước ngực cũng tỏa sáng rực rỡ, tiếng nổ quanh thân vang lên rung trời, từng đạo ngũ sắc hồ quang lượn lờ phóng ra rồi tiến đến lôi cầu nơi lòng bàn tay. Lôi cầu càng ngày càng to, phút chốc đã như một cái chậu rửa chén.

Điều này khiến cho đám Thông Huyền sợ tới mức mặt không còn chút máu, chẳng qua là thân thể bị cầm cố nên không thể nào nhúc nhích, ngay cả nói cũng không nói được.

Liễu Minh chẳng thèm để ý tới vẻ mặt của bọn họ, pháp quyết trong tay biến hóa liên tục, sau một hồi mới há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, hóa thành hơn mười cái phù văn cổ quái, chúng lóe lên rồi nhao nhao chui vào trong lôi cầu. Mỗi một đạo phù văn chui vào thì lôi cầu lại phân ra một đoàn lôi cầu nhỏ cỡ nắm tay, trong lôi cầu nhỏ mơ hồ ẩn chứa vài tia máu, dần dần lôi cầu ngũ sắc nọ cũng nhỏ lại.

Một lúc sau, trước người Liễu Minh bất ngờ lơ lửng hơn mười lôi cầu nhỏ ngũ sắc mà bên trong có chứa tia máu, số lượng lại ngang với số Thông Huyền ở đây. Giờ khắc này, đám tu sĩ Thông Huyền sao còn không biết Liễu Minh sắp sửa thi triển cấm chế lên người bọn họ, hơn nữa trong cấm chế này dường như còn ẩn chứa nhiều loại lực lượng pháp tắc. Vừa liếc nhìn cảnh tượng thê thảm của ba người Chân phu nhân, trong lòng ai nấy đều thầm hối hận vô cùng.

“Đừng nên chống cự, nếu không hậu quả tự gánh lấy.” Liễu Minh nhàn nhạt nói.

Hắn vừa dứt lời, liền phất tay lên. Hơn mười viên lôi cầu lập tức nhoáng cái bay đến trước người đám tu sĩ Thông Huyền với một tốc độ khó tưởng tượng nổi, sau đó chui vào đan điền bọn họ rồi biến mất hút.

Khi Liễu Minh nói xong thì thân thể những người này chợt trở nên nhẹ bẫng, họ đã khôi phục năng lực khống chế, nhưng vốn trong lòng sợ hãi nên chẳng dám phản kháng chút nào, ngoan ngoãn để lôi cầu nhập thể.

Sau một khắc, bọn họ cảm giác được Kim Đan trong Đan Điền bất ngờ bị một tầng lôi y (vỏ bọc) ngũ sắc bao vây.

Lập tức, sắc mặt mọi người đại biến. Bởi vì bọn họ phát hiện, liên hệ giữa mình và Kim Đan gần như đã bị chặt đứt hoàn toàn, chỉ có một cái lỗ còn nhỏ hơn lỗ kim trên lôi y là có thể toát ra một tia pháp lực nhàn nhạt. Nhưng lúc này, giọng nói của Liễu Minh vang lên bên tai mỗi người:

“Ta để lại trên người các ngươi phong ấn pháp tắc, kéo dài ngàn năm, các ngươi chỉ có thể vận dụng pháp lực không đến một phần vạn mà thôi. Đó xem như là cái giá mà các ngươi phải trả.”

“Đương nhiên, trong ngàn năm này, nếu đại lục Trung Thiên gặp hạo kiếp gì thì sẽ có người thay các ngươi cởi bỏ phong ấn.”

Mọi người trong cấm chế nghe vậy, sắc mặt thay đổi liên tục. Bình thường, trước mặt tu sĩ cấp thấp, bọn họ đều thích che giấu khí tức của mình, thậm chí biểu hiện ra bề ngoài như một phàm nhân. Nhưng giờ thì hay rồi, không cần đi che giấu cũng giống hệt phàm nhân. Đương nhiên với tên tuổi, uy danh Thông Huyền của bọn họ thì không ai dám tới ức hiếp, nhưng loại chua xót này quả thật khó nói nên lời.

Lúc này trong lòng mỗi người đều có chung một suy nghĩ, đó là sau khi rời khỏi đây liền quay về tộc bế quan ngàn năm. Thời gian ngàn năm đối với bọn họ mà nói cũng không phải quá dài, chẳng qua hôm nay chỉ có thể vận dụng một tia pháp lực vô cùng nhỏ nhoi, ngay cả phi hành còn không được, nói chi đến việc tu luyện. Vừa nghĩ vây, trong lòng họ lại thêm đắng chát, cũng chẳng biết nói gì hơn. Bọn họ không tuyệt tình với Già Lam và Diệp Thiên Mi, cho nên quả thật Liễu Minh cũng đã lưu lại một con đường sống rồi.

Liễu Minh xử trí xong mấy người này, cuối cùng đưa mắt nhìn tới ba vị Thông Huyền của Thái Thanh Môn là Huyền Ngư, Thanh Phong và Hỏa Diệp.

“Liễu tiền bối, chúng ta có mắt như mù, lại làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy, trong lòng xấu hổ vô cùng, ba người chúng ta đều tùy tiền bối xử tội, không hề oán hận một câu nào hết. Có điều, chuyện này không quan hệ đến đệ tử Thái Thanh Môn khác, hi vọng tiền bối không giận lây người vô tội.” Huyền Ngư lão tổ than nhẹ rồi chắp tay nói.

Hai người kia cũng chắp tay, im lặng đứng. Liễu Minh phất tay đánh ra một tầng cấm chế cách âm, bao phủ ba người lại, sau đó nhàn nhạt nói:

“Liễu mỗ từ lúc bắt đầu tu luyện tới nay đã gắn bó với Thái Thanh Môn như keo sơn. Hôm nay đắc đạo Vĩnh Sinh, vốn định quay về tận tâm báo đáp ân nghĩa, đáng tiếc mọi chuyện không như mong muốn. May mà các ngươi còn chút thiện tâm, ta cũng không làm khó các ngươi. Chẳng qua từ nay về sau, Liễu Minh ta cùng Thái Thanh Môn… không còn nợ gì nhau!”

Câu nói cuối cùng, Liễu Minh từng chữ từng chữ nói ra, mang theo một loại dứt khoát khiến người ta không thể hoài nghi. Ba người Huyền Ngư lão tổ chấn động, cùng nhìn về phía Liễu Minh, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Liễu Minh khoát tay ngăn cản. Màn cách âm tiêu tán trong ánh mắt kinh nghi của những người xung quanh. Nét mặt Liễu Minh hiện một tia buồn bã, hắn không hề nhìn lại thứ gì mà kéo tay Già Lam cùng Thiên Mi, nhẹ nhàng nói:

“Đi thôi.”

Già Lam và Thiên Mi nhìn ánh mắt Liễu Minh, dường như thấu hiểu điều gì, khẽ gật đầu. Liễu Minh khẽ mỉm cười, phất tay lên, hắc quang bao lấy ba người. Nhoáng cái thân ảnh họ đã biến mất khỏi đại điện, còn lại hơn mười tên tu sĩ Thông Huyền đưa mắt nhìn nhau cười khổ.



Trên bầu trời sơn mạch Vạn Linh, Liễu Minh chắp tay đứng, Diệp Thiên Mi và Già Lam ở cạnh bên. Ba người đều ở trong một tầng thanh quang nhàn nhạt, từ ngoài nhìn vào không những trống trơn mà ngay cả khí tức cũng không tìm thấy được chút nào. Bên trong sơn mạch lúc này, đại điển Vĩnh Sinh vẫn còn đang náo nhiệt, không ai phát giác được chuyện xảy ra ở chủ điện.

“Phu quân, cớ sao không giết sạch tất cả những kẻ vong ân phụ nghĩa kia?” Già Lam nghi hoặc hỏi.

“Giết thì được gì, ai có thể cam đoan người kế nhiệm của bọn chúng sẽ trọng đạo nghĩa hơn?” Liễu Minh quay sang nhìn gương mặt khuynh thành của nàng, như cười như không nói.

Diệp Thiên Mi và Gia Lam đều hơi ngẩn ngơ, giống như đang suy tư gì vậy.

“Kẻ tu luyện vốn như thế, nếu như những tu sĩ cao giai này để ý đến ân nghĩa, sợ rằng hôm nay các ngươi cũng không còn được nhìn thấy bọn họ đâu.”

Liễu Minh thản nhiên nói tiếp.



Khi đại điển Vĩnh Sinh kết thúc, chúng tu sĩ đến dự cũng nhao nhao rời đi, lời đồn về đại điển cũng từ đó truyền ra khắp đại lục Trung Thiên. Trong đó, trọng yếu nhất là chuyện hôm ấy Liễu Minh xuất hiện, tự mình giảng giải đại đạo, điều này làm cho những người vì nhiều nguyên nhân mà không đến được kêu to hối hận không thôi, còn mấy người có tham gia thì luôn miệng hô may mắn.

Hơn nữa, sự tình ngày đó vì cứu vớt muôn dân trăm họ mà Liễu Minh không tiếc hi sinh hai thanh Huyền Linh Chi Bảo độc nhất vô nhị, vì thế hơn hai mươi vị tu sĩ Thông Huyền, nhân dịp đại điển Vĩnh Sinh đã hợp sức mấy phái để đúc lại thần binh, cũng được thêm mắm thêm muối mà truyền đi xa, trở thành một giai thoại của đại lục.

Nghe nói, vì chuyện này mà Liễu Minh đã tự mình chỉ điểm những tu sĩ Thông Huyền nọ một chút, cho nên bọn họ đã có những cảm ngộ mới, vội vàng tuyên bố với tông môn là muốn bế quan ngàn năm, tìm hiểu thiên đạo, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy.

Hơn nữa còn nghe nói Chân phu nhân của Thiên Công Tông, Hạo Thủ trưởng lão của Hạo Nhiên Thư Viện và Tư Đồ trưởng lão của Ma Huyền Tông, đều có đốn ngộ càng sâu, đã thương lượng với nhau cùng ở lại Thái Thanh Môn bế quan sinh tử, tìm kiếm đại đạo, đột phá Vĩnh Sinh.

Đối với chuyện này, Huyền Ngư thái thượng của Thái Thanh Môn đã tự mình ra mặt chứng thực là đúng, cũng tuyên bố nguyện đem di chỉ chủ điện, nơi Liễu Minh từng giảng đạo đổi tên thành “Vĩnh Sinh điện”, cấp cho tam đại tu sĩ Thông Huyền đương thời sử dụng bế quan. Đồng thời nơi đó cũng trở thành cấm địa của Thái Thanh Môn, bất luận ai cũng không được đến gần.

Đương nhiên, những chuyện này đều về sau mới nói.