Ma Thiên Ký

Chương 1438: Mai phục

Dịch giả: nila32

Sau một canh giờ, tình hình bên trong thành Âm Phong cơ bản đã được ổn định, đại trận hộ thành cũng được chữa trị gần như hoàn chỉnh.

Một tiếng “Phanh” qua đi, đại trận hộ thành hình tháp màu vàng đất đã hé mở một khe hở rộng lớn. Lại nghe tiếng xé gió vang lên, quân đoàn Huyết Sư toàn quân xuất động. Bóng người không ngừng lay động giữa không trung. Mấy vạn người bay lên trời lập tức trùng điệp đánh tới cứ điểm của Liễu gia bên ngoài thành Ân Phong. Thoạt nhìn giống như một mảnh mây đen rợp trời kín đất khiến thiên địa trở nên ảm đạm biến sắc. Điều kỳ lạ là mười chiếc chiến thuyền Nhật Nguyệt không hề xuất hiện.

Chính giữa quân đoàn Huyết Sư có một phi xa cực kỳ đồ sộ đang chậm rãi bay về phía trước. Trên xe có một tòa nhà ba tầng hình tháp. Thân xe được lắp ba cặp cánh chim bằng gỗ lớn chừng mấy trượng trông rất sống động. Bên trên cánh chim còn có ma văn mơ hồ cùng vô số hào quang màu tím quấn quanh. Tại tầng cao nhất của tòa nhà hình tháp, có thể thấy được Hoàng Phủ Ngọc Phách dựa lưng vào lan can. Ngoài ra còn có đám người Liễu MInh, Triệu Thiên Dĩnh, Hoàng Phủ Kiếm Cốc cùng thống lĩnh thành Ân Phong, Hoàng Phủ Bành.

“Ngọc Phách trưởng lão, địa thế phản quân Liễu gia đồn đóng vô cùng bằng phẳng. Bất quá trong núi thường xuyên xuất hiện sương đen tràn ngập, rất có thể bọn chúng sẽ thiết lập phục binh tại đó.” Hoàng Phủ Bành nghĩ tới điều gì bèn thận trọng nói ra.

“Không sao, việc này ta đã có sắp xếp, ngươi không cần phải lo lắng.” Hoàng Phủ Ngọc Phách không nhanh không chậm trả lời.

Hoàng Phủ Bành nghe vậy bèn lui về sau mấy bước. Lúc này, Triệu Thiên Dĩnh đang đứng bên trái Hoàng Phủ Ngọc Phách. Gió thốc mãnh liệt khiến cho mái tóc tím biếc của nàng không ngừng vũ động như sóng lớn đón gió. Họ Triệu mặc dù thân là công chúa, tu vi lại đạt đến Thiên Tượng cảnh trung kỳ thế nhưng chỉ mới lần đầu tham dự tác chiến có quy mô lớn thế này vì vậy nội âm khó tránh vài phần kích động. Hai gò má ôn nhuận như ngọc quý tinh tế tỉ mỉ theo đó nổi lên vẻ hồng nhuận khiến nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người. Dung mạo tuyệt sắc của nàng tuy rằng có chút không hợp với hoàn cảnh khắc nghiệt của chiến trận lúc này thế nhưng vì thế lại hình thành nét đối lập tươi sáng. Tướng sĩ Ma Nhân chung quanh tuy rằng cũng có không ít người ngấp nghé sắc đẹp của họ Triệu thế nhưng bọn họ tự biét thân phận cùng địa vị thua kém đối phương quá xa. Phần lớn chỉ dám nhìn trộm từ xa chứ không có gan nhìn thẳng một cách trắng trợn.

Không biết Hoàng Phủ Ngọc Phách vô tình hay cố ý lại an bàn Liễu Minh đứng cạnh cô công chúa này. Lại nói tiếp, cảm giác của Triệu Thiên Dĩnh đối với nam nhân cướp đi sự trong sạch của mình trong lúc vô tình vẫn có chút phức tạp. Tuy rằng hai người đã kết làm đạo lữ song tu trên danh nghĩa thế nhưng ngoại trừ Ma Hoàng cùng số ít cao tầng tại vương triều biết được, việc này vẫn chưa hoàn toàn công khai vì vậy họ Triệu vẫn tận lực duy trì vài phần khoảng cách với đối phương.

Với tâm tư kín đáo của mình, Liễu Minh sớm đã nhận ra một ít khác thường trong thần sắc cử chỉ của Triệu Thiên Dĩnh. Bất quá hắn cũng không để tâm chút nào, còn lớn mật đứng cạnh cô gái này, trong lúc đưa mắt quan sát tình hình chung quanh còn có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể thấm đẫm lòng người của đối phương. Lại nói tiếp, tuy không phải lần đầu tham gia đại chiến có quy mô lớn thế này thế nhưng quy mô khổng lồ của quân đoàn Huyết Sư khi tiến về phía trước lại không rối loạn trận hình, tám hân đội mơ hồ sắp xếp theo quy luật nào đó, điều này khiến hắn không khỏi âm thầm tán thưởng. Tuy không hiểu biết nhiều lắm về việc hành quân đánh trận thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn vài điểm mấu chốt, biết rõ trận hình như vậy quả thật không sợ người ngoài phục kích. Ngoài ra, dựa theo an bài của Hoàng Phủ Ngọc Phách, hắn cũng biết một ít tin tức. Trước khi bọn hắn xuất phát không lâu, đã có một cánh quân được Hoàng Phủ Ngọc Phách phái đi dò xét tình hình quân địch.

Bên phải Hoàng Phủ Ngọc Phách, Hoàng Phủ Kiếm Cốc chắp tay sa lưng, khuôn mặt tràn ngập thần sắc kiêu ngạo. Tuy rằng đôi lúc gã vãn âm thầm liếc nhìn Liễu Minh thế nhưng tận sâu ánh mắt có thể nhận ra thần sắc khinh thường cùng ghen ghét.

...

Cùng lúc đo, tại một doanh trướng bên trong doanh trại của Liễu gia tại núi Hắc Phong.

Nam tử áo xám mang quân vây công thành Ân Phong lúc trước giờ đang cầm trên tay một trận bàn đưa tin mịt mờ bạch quang. Hào quang mặt ngoài trận bàn đang dần trở nên ảm đạm, sắc mặt của nam tử áo xám cũng giống như vậy.

“Đến nhanh vậy sao...” Nam tử áo xám thì thầm lẩm bẩm.

Vừa rồi, gã đã nhận được tin tức quân đoàn Huyết Sư xuất động toàn quân, thẳng đến nơi này. Mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc bởi hành động mau lẹ của đối phương cộng thêm đại quân Liễu gia bởi vì trở tay không kịp vừa bị bại lui thế nhưng nhờ vào phản ứng nhanh chóng, bọn gã cũng không gánh chịu tổn thất quá lớn. Trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủ, giờ phút này cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn.

“Hừ! Tới thật đúng lúc. Trận chiến lần trước bọn ta không hề chuẩn bị, lại thêm hai mặt thụ địch vì vậy chỉ có thể tạm thời lui quân. Hôm nay vừa vặn để cho Hoàng Phủ thế gia các ngươi mở mang một chút kiến thức về uy lực của Thượng Cổ Ma Thi.” Nam tử áo xám thu hồi trận bàn đưa tin trong tay sau đó cười lạnh rồi nói.

“Nguyễn trưởng lão, người của Hoàng Phủ thế gia đã dám đến đây, đoán chừng đã co chuẩn bị vẹn toàn. Mặc dù chúng ta nắm bài quân bài chủ lực là Ma Thi trong tay thế nhưng vẫn nên chú ý cẩn thận một chút.” Một lão già lông mày bạc bên cạnh nam tử áo xám chợt lên tiếng nhắc nhở.

Người này mặc cẩm y màu xám, thoạt nhìn toát lên vài phần nho nhã. Tuy rằng tu vi của lão chỉ đạt đến Thiên Tượng sơ kỳ thê nhưng ánh mắt thỉnh thoảng chớp động hào quang cơ tri, tựa hồ chính là quân sư ở đây.

“A, Kỳ lão có suy đoán gì cứ nói đừng ngại.” Nam tử áo xám nghe vậy, sắc mặt khẽ động nhìn về phía đối phương.

Lão già này là người túc trí đa mưu. Ngay đến gia chủ nhà họ Liễu là Liễu Hồi Phong cũng có chút kính trọng vì vậy nam tử áo xám dù là đại năng Thông Huyền thế nhưng khi nói chuyện với lão vẫn dùng giọng điệu hết sức khách khí.

“Nguyễn trưởng lão, thuộc hạ có kế này có lẽ có thể thực hiện.” Lão già cẩm y khẽ động hai mắt, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt.

...

Phía trước quân đoàn Huyết Sư hơn mười dặm, vạn tên binh sĩ tiên phong đang ra sức bay về phia trước, đồng thời sử dụng thần thức cẩn thận dò xét tình huống chung quanh. Thống lĩnh của họ là một đại hán tóc đỏ mặc chiến giáp Tử Văn đứng ở trước nhất. Sau lưng y còn có mười người xếp thành một hàng. Tiếp đó là lượng lớn binh sĩ Ma Nhân khôi giáp giống nhau, xếp thành mấy trăm phương trận loại nhỏ, triển khai một cách chậm rãi giữa không trung, lần nữa hợp thành phương trận cỡ lớn. Phần lớn những binh sĩ này chỉ có tu vi Ngưng Dịch kỳ cùng Hóa Tinh kỳ thế nhưng trận thế tạo thành lại mang khí thế phô thiên cái địa, cực kỳ hoành tráng.

Núi Hắc Phong cách thành Ân Phong cũng không quá xa. Chưa tới nửa giờ sau, cánh quân tiên phong chỉ còn cách nơi này chưa đầy mười dặm. Chỉ thấy trước mắt là sơn mạch trùng điệp, chập chùng, thế núi dốc đứng quái dị. Đồng thời bốn phía trong hư không bắt đầu nổi lên sương mù màu đen nhàn nhạt.

“Toàn quân đề phòng!”

Đại hán tóc đỏ tựa hộ nhận ra điểm gì khác thường bèn quát to một tiếng.

“Thống lĩnh đại nhân, ta lúc trước hỏi thăm quân sĩ trong thành Ân Phong, sương mù này thường xuất hiện tại khu vực bên cạnh núi Hắc Phong, hẳn không phải trò quỷ của quân địch.” Nam tử cao gầy bên cạnh tới gần, bẩm báo với đại hán tóc đỏ.

“Hừ! Bất kể có phải là do quân địch gây nên hay không, chúng ta vẫn nên cẩn thận. Địa thế nơi đây vô cùng thích hợp để tiến hành mai phục.” Đại hán tóc đỏ trầm giọng nói ra.

Nam tử cao gầy vội vàng đáp ứng, sau đó truyền đạt quân lệnh của đại hán kia xuống dưới. Tuy rằng chung quanh bắt đầu nổ lên sương mù nhưng cánh tiên phong vốn có tác dụng dò đường, năm ngàn người ngựa không hề chậm lại mà tiếp tục cẩn thận bay về phía trước từng chút một.

Kết quả khi bọn họ khó khăn lắm tiến vào được vài dặm, sương mù trước mặt bỗng truyền đến từng hồi tùng tùng vang dội giống như tiếng trống trận. Đại hán tóc đỏ biến sắc, phất tay ra hiệu. Hơn vạn binh sĩ tiên phong lập tức ngừng lại cùng lúc. Nhưng vào lúc này, hai bên biển sương dày đặc trước mặt bỗng nhiên rung động kịch liệt, từ đó chậm rãi hiện ra vô số Ma Nhân mặc chiến giáp màu xám mơ hồ xếp thành đại trận hình vuông. Nhân số cộng lại cũng chừng năm sáu ngàn người.

Đúng là đại quân Liễu gia!

Đối phương xuất hiện không chút dấu hiệu. Giờ phút này, khoảng cách hai bên chỉ còn không đến một dặm.

“Thống lĩnh đại nhân, khoảng cách quá gần lại không biết đối phương có tiếp viện phía sau hay không nhưng nếu trực tiếp lui lại chỉ sợ sẽ bị đối phương đánh lén từ phía sau!” Nam tử cao gầy bên cạnh đại hán tóc đỏ vội vàng nói ra.

“Hừ, ta nhiều địch ít, truyền lệnh xuống, toàn quân công kich, tốc chiến tốc thắng!”

Đại hán tóc đỏ tự nhiên cũng nhìn ra tình thế lưỡng nan lúc này bèn quyết đoán vung tay, ra lệnh cho binh sĩ phía sau. Đồng thời, y khẽ lật tay trái lấy ra một mặt trận bàn đưa tin. Theo pháp quyết đánh ra, mâm tròn màu tím liền hiện lên màn sáng cùng màu tạo nên một hồi vặn vẹo như sóng gợn. Từ đó dần dần nổi lên một mặt người mờ ảo, đúng là thống soái tối cao của quân đoàn Huyết Sư, Hoàng Phủ Ngọc Phách.

“Ngọc Phách trưởng lão, quân ta đã gặp phải phục kích của mấy nghìn quân Liễu gia ẩn núp trong sương mù dày đặc tại núi Hắc Phong. Ta đã ra lệnh cho quân tiên phong toàn lực công kích!” Đại hán tóc đỏ nhanh chóng bẩm báo.

Trong lúc đó, đại quân hai bên đã bắt đầu giao thủ. Âm thanh chú ngữ vang lên liên tiếp tạo nên Linh quang lúc sáng lúc tối. Từng đạo pháp thuật, Ma khí rào rạt bắn ra từ vị trí của đại quân hai bên mang theo từng hồi nổ mạnh. Quang mang đủ màu ầm ầm chạm vào nhau giữa không trung. Tuy rằng phân nửa trong đó cứ vậy tiêu tán thế nhưng cũng có không ít công kích rơi vào trận doanh bên phía đối phương.

Oanh long long!

Tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh trầm đục không ngừng vang lên. Lần giao thủ thứ nhất trôi qua, đã có hơn trăm mạnh tổn thương.

“Nếu nói đối phương có ý định mai phục thì nhân số của chúng có chút thiếu hụt... Hành sự tùy theo hoàn cảnh, không cần truy đuổi mù quáng, chờ chúng ta đến!” Bên trong màn sáng tím biếc, Hoàng Phủ Ngọc Phách trầm giọng nói ra.

“Thuộc hạ quyết không phụ kỳ vọng của tôn giả!” Đại hán tóc đỏ nghe vậy lập tức lĩnh mệnh.

Màn sáng tử sắc lập lòe vài cái rồi lập tức tiêu tán. Trận bàn đưa tin rất nhanh đã khôi phục hình dạng vốn có được đại hán tóc đỏ vẫy tay thu lại.

“Tế ra Huyết Khiên thuẫn!” Đại hán tóc đỏ rống lớn một tiếng.

Vừa dứt lời, hơn mười tên phó tướng chung quanh liền tán ra, trong miệng đồng thời vang lên từng tràng chú ngữ. Lập tức, mười tấm thuẫn màu máu được đưa lên một cách rãi, miễn cưỡng bao bọc quân tiên phong của Huyết Sư vào giữa.

Vòng bảo hộ vừa mới tạo ra, đợt công kích thứ hai cũng đồng thời triển khai. Bên phía quân đoàn Huyết Sư có trăm tên áo tim cầm trong tay một lá đại kỳ tím biếc bay ra. Từng đạo pháp quyết rơi lên mặt cờ khiến nó lập tức tỏa sáng rực rỡ. Trung tâm đại kỳ thình lình hiện lên đồ án một đầu Giao Long. Chỉ thấy Giao Long đột nhiên mở mắt, giống như muốn bay ra khỏi lá cờ khiến đại kỳ bắn ra từng cột lửa thô to, bắn về phía Liễu gia ở phía đối diện. Những nơi mà nó đi qua, hư không như bị tan vỡ thành hơn trăm phần, khí thế cực kỳ kinh người.