Ma Thiên Ký

Chương 1404: Thiên Huyễn Lĩnh Vực

Dịch giả: Khoivt

"Rời đi!"

Thanh Tông quát một tiếng chói tai, hơn mười chuôi cự kiếm màu xanh nổ vang bay đi, trên mỗi thân kiếm thả ra từng đạo kiếm quang màu xanh cao vài trượng, kết thành một võng kiếm cực lớn va đụng vào hỏa vũ đầy trời.

Tại trảm kích hoa mắt của kiếm quang, hỏa vũ bị phân tán, nhao nhao tán loạn mà diệt.

Vào lúc này, thuận thủy thôi châu, pháp quyết trong tay Thanh Tông tiếp tục vung lên, hơn một nửa chuôi cự kiếm màu xanh thay đổi đổi phương hướng, kích bắn về phía Địch U, trong nháy mắt liền đã đến, chém xuống trước người hắn.

Địch U cười lạnh một tiếng, không thèm tránh né, một cánh tay vẫn tiếp tục huy động loan đao lửa đỏ, đồng thời tay khác vỗ lên ót, trên đỉnh đầu lóe lên hắc quang, từ đó toát ra một tấm thuẫn màu đen hình lục giác.

Mặt trên tấm thuẫn đầy ma văn rậm rạp chằng chịt, sau khi xuất hiện liền lóe lên, hóa thành một quang cầu màu đen bao phủ toàn thân hắn.

"Oành! Oành! Oành!"

Bảy tám đạo cự kiếm màu xanh liên tiếp oanh kích như sấm rền lên quang cầu mầu đen, làm mặt ngoài quang cầu bộc phát ra từng đoàn vầng sáng đen.

Sau một khắc, bảy tám chuôi cự kiếm màu xanh đều bị bắn ra, quang cầu màu đen vậy mà chưa tổn thương chút nào.

Thanh Tông biến sắc, công kích thì thất bại, mà hỏa vũ rơi xuống từ giữa không trung lại đang mãnh liệt, khiến cho võng kiếm được tạo từ bảy tám chuôi cự kiếm còn lại trở nên tràn đầy nguy cơ.

Trong lòng thấy không ổn, hắn đành phải phất tay, triệu hồi mấy cự kiếm đang công kích Địch U.

Nhưng vào lúc này, chẳng biết từ lúc nào, Địch U đã thu hồi quang cầu bảo hộ màu đen, đồng thời, ánh lửa sau lưng lóe lên, ngưng tụ thành hai cái cánh lửa đỏ lớn mấy trượng. Tiếp đó, cả người lập tức biến mất vô tung, vô ảnh..

Hỏa vũ đầy trời do mất đi người duy trì, liền tán loạn hầu như không còn trước võng kiếm màu xanh.

Nhưng chưa kịp buông lỏng một hơi, cách sau lưng Thanh Tông không xa, trong hư không lóe lên thân ảnh quỷ mị của Địch U, hắn vung loan đao lên tạo thành mấy đạo đao mang lửa đỏ tỏa sáng óng ánh, trảm về phía Thanh Tông.

Ánh đao chưa đến, mà Thanh Tông liền đã cảm thấy một cảm giác nóng bỏng, truyền tới từ bên ngoài màn sáng màu vàng.

Hắn biến sắc, dù còn chưa kịp quay người, hai tay đã mãnh liệt giơ lên, hơn mười cự kiếm màu xanh mang theo mảng lớn hào quang màu xanh bay ra, nhưng không có đi về phía hướng đao mang lửa đỏ, mà hung hăng trảm về phía Địch U.

Thật đã rõ ràng ý định lưỡng bại câu thương!

Sắc mặt Địch U biến hóa, dù muốn tế ra tấm thuẫn màu đen nhưng đã chậm, quanh thân chỉ có một tầng hộ thể hồng mang.

Dưới tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Địch U không cần suy nghĩ nhiều, loan đao đưa ra trước ngực, há miệng, phun ra mấy ngụm máu, đồng thời liên tục đọc các câu chú ngữ trầm thấp.

Ánh lửa trên loan đao lập tức đại thịnh, ma khí nóng rực nhè nhẹ phóng lên trời!

Tiếp theo, một ánh đao lửa đỏ dài hơn mười trượng bổ ngang vô thanh vô tức, kiếm quang chưa đến mà mảng lớn hào quang màu xanh đã nhao nhao tán loạn!

"Bành! Bành! Bành!"

Ba tiếng giòn vang, ba thanh cự kiếm bay tại phía trước đã bị ánh đao lửa đỏ cắn nát, biến thành từng điểm màu xanh, tiêu tán vô tung.

Cùng lúc đó, mấy đạo ánh đao lửa đỏ lúc trước cũng đã hung hăng trảm đến bên trên vòng bảo hộ màu vàng mờ mịt.

Quang mang vòng bảo hộ màu vàng chớp chớp liên tục, Thanh Đồng kính đang chậm rãi xoay tròn chợt đột nhiên đình trệ. Tuy vòng bảo hộ không vỡ, nhưng Thanh Tông vẫn cảm thấy một cỗ lực như núi đánh tới, cả người bị đẩy bay mãnh liệt ra sau.

Không để Thanh Tông kịp đứng vững, Địch U lần nữa lại quỷ mị xuất hiện sau lưng.

Địch U hét lớn một tiếng "Chết đi!", hai tay nắm chặt loan đao, pháp lực trong cơ thể điên cuồng, dũng mãnh chảy vào trong đao.

Loan đao lập tức bị ánh lửa màu đỏ bao phủ, lóe lên, ngưng tụ thành một thanh loan đao khổng lồ đỏ thẫm dài trăm trượng, mặt ngoài tản mát quang mang óng ánh, chém như thiểm điện xuống chỗ Thanh Tông.

Thanh Tông thực sự run sợ, lúc này bởi vừa mới chấn động, pháp lực trong cơ thể không cách nào ngưng tụ, đúng là rơi vào tình thế lực cũ vừa tiêu, lực mới không sinh. Mà vòng bảo hộ hiển nhiên không cách nào ngăn được một kích này.

Bất quá vào thời khắc này, bạch sắc quang mang chung quanh lóe lên một chút, một cỗ hơi nước tinh thuần chui vào trong cơ thể Thanh Tông, đúng là khí tức của Tam Quang Chi Thủy.

Thông qua cấm chế trận pháp, Thanh gia đem hơi nước Tam Quang tràn ngập trong không gian lôi đài. Tam Quang Chi Thủy có tính chất đặc thù, cùng với các chủng loại Ma Khí, Sát khí cũng không kém bao nhiêu, nhưng lại không sợ người ngoài nhận ra.

Đạt được một cỗ Tam Quang Chi Thủy này tương trợ, pháp lực đang hỗn loạn trong cơ thể Thanh Tông lập tức khôi phục được không ít.

Trong mắt hiện lên sự vui vẻ, thân thể đang bay ngược lập tức ổn định, ánh sáng màu xanh toàn thân đại phóng, ngưng tụ thành một cái pháp tướng mặt quỷ áo xanh hơn trăm trượng.

Trước thế rơi ầm ầm của cự đao đỏ thẫm, hai mắt của pháp tướng màu xanh sau lưng Thanh Tông lóe lên, bắn ra hai đạo cột sáng màu xanh, trong không trung uốn éo, hoá thành hai bàn tay to, nâng dưới đao mang đỏ thẫm.

Nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh!

Khóe miệng Dịch U nhếch lên nụ cười giả tạo, tay trái vung lên đột ngột, đánh ra một đạo pháp quyết.

Bên trong ánh sáng màu đỏ của đao mang, một ánh mắt màu đen lóe lên tại chuôi đao, từ trong bắn ra một cái xám xịt, mảnh như sợi tóc, lóe lên, nhập vào bên trong lông mày pháp tướng của Thanh Tông.

"A!"

Thanh Tông biến sắc, hai tay đột nhiên ôm lấy đầu, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn cực kỳ thảm thiết.

Pháp tướng màu xanh đang nâng Xích Viêm đao cũng lộ ra thần sắc thống khổ, thân thể màu xanh to lớn lập tức ầm ầm bạo liệt.

Bất quá, Xích Viêm đao cực lớn cũng bị cuốn vào trong, cùng nổ tung, xé nứt.

Thanh Tông cố nén đau nhức kịch liệt trong óc, thân hình bắn ngược về đằng sau, hơi nước Tam Quang chung quanh nhao nhao tụ về cơ thể, đau nhức kịch liệt trong đầu nhanh chóng giảm bớt, ánh sáng màu xanh hỗn loạn trên người cũng khôi phục, ổn định lại.

Lúc này, sắc mặt Địch U cũng có chút tái nhợt, hiển nhiên tiêu hao của chiêu vừa công kích kia cũng không phải nhỏ.

Mắt thấy quang mang màu xanh trên người Thanh Tổng vẫn vững chắc, hắn liền biến sắc, ánh sáng màu đỏ trên người đại phóng, một cái pháp tướng màu lửa đỏ cao trăm trượng hiển hiện ra.

Pháp tướng này hỏa diễm cuồn cuộn, tuy ngoại hình nhìn giống người, nhưng thật ra là một cái đầu sói lớn dữ tợn, ngón tay co duỗi bất định với móng vuốt sắc bén dài vài thước.

Pháp tướng đầu sói vừa hiện đã lập tức nhào mãnh liệt tới chỗ Thanh Tông.

Hình thể nó tuy lớn, mà tốc độ lại như thiểm điện, vừa lóe lên đã nhào tới trước người Thanh Tông, móng vuốt vung lên, năm đạo quang mang lửa đỏ hung hăng oanh kích bên trên vòng bảo hộ màu vàng.

Rặc rặc!

Vòng bảo hộ màu vàng bên ngoài Thanh Tông vậy mà chợt hiện lên vài đạo vết rạn, rồi vỡ vụn.

Linh quang mặt ngoài Cổ Đồng kính đại giảm, phát ra một tiếng gào thét, mơ hồ bay trở về trong cơ thể Thanh Tông.

Ánh sáng màu xanh trên người Thanh Tông lần nữa lại hỗn loạn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Địch U đại hỉ, phun ra một cột sáng màu máu khác, sáp nhập vào bên trong pháp tướng đầu sói. Quanh thân hỏa diễm đại thịnh, pháp tướng đầu sói mở miệng, điên cuồng phun ra vô số hỏa cầu khổng lồ đỏ sậm.

Hỏa cầu vừa mới ly thể, liền nhao nhao nổ tung, biến thành một đám hỏa điểu đỏ sậm, rậm rạp chằng chịt, vây bốn phương tám hướng, liền muốn bao phủ trọn Thanh Tông trong đó.

Giao phong liên tiếp mô tả thì dài, kỳ thật mới chỉ qua một lát; mắt thấy Thanh Tông lúc đầu còn ứng phó được, vậy mà đảo mắt liền rơi vào hạ phong; nhiều đệ tử Thanh gia lặng ngắt như tờ, đám người Thanh Cổ thì sắc mặt đều đại biến.

Thanh Tông cùng Địch U đều là Thiên Tượng hậu kỳ, hơn nữa lại có Tam Quang Chi Thủy ám trợ, vậy mà không chịu được một kích như thế, đảo mắt đã hoàn toàn bị áp chế.

Mắt thấy Thanh Tông sắp bị vô số hỏa điểu bao phủ, nhưng do đã có thương định lúc trước tỷ thí rằng dù Thanh Tông bị đánh chết thì người khác cũng không thể quấy nhiễu, nên đám người Thanh Cổ chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn.

Trái lại với Thanh Gia, đám người Địch Gia sắc mặt đại hỉ, trong mắt lộ ra vẻ ngạo nghễ, khinh miệt.

Trên lôi đài, Cái Hải Bằng đang xem xét tình huống, ánh sáng trong mắt lóe lên, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhàng.

Lần này, được Địch gia mời đến với tư cách trọng tài, bất quá hắn đã thu lễ trọng của Địch gia, tất sẽ có thiên vị. Thế nhưng tình huống trước mắt, Địch U chiếm hết thượng phong, nếu cứ như vậy đánh chết Thanh Tông thì quả thật hắn cũng không cần phải thiên vị nữa.

Bỗng lúc này, tình huống trên lôi đài lại phát sinh biến hóa.

Mắt thấy sắp bị vô số Hỏa Điểu bao phủ, dưới tình huống sống chết, máu tươi trong miệng Thanh Tông tuôn ra, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia kiên quyết, ánh sáng màu xanh trên tay trái lóe lên, ngón tay như thiểm điện liên tiếp điểm vài cái vào ngực, bụng.

Trên mặt hắn bỗng nhiên hiện ra huyết sắc nồng đậm, thình lình hé miệng phun ra một viên Chân Đan màu xanh lóng lánh.

Sau một khắc, hào quang màu xanh từ Chân Đan tỏa ra, lóe lên, dũng mãnh lao tới bốn phương tám hướng, tràn ngập lôi đài, ngưng tụ thành một cái hào quang màu xanh, tạo thành kết giới Lĩnh Vực.

"Thiên Huyễn Lĩnh Vực!"

Địch U biến sắc, nhưng lĩnh vực mở ra quá nhanh, hắn còn chưa kịp phản ứng liền đã bị bao bọc trong Thiên Huyễn Lĩnh Vực.

Trong kết giới Lĩnh Vực, trôi nổi bồng bềnh vô số quang điểm màu xanh lóng lánh, như những ngôi sao trong bầu trời đêm, những hỏa điểu bị các quang điểm này bao vây, liền mất đi phương hướng, trong kết giới điên cuồng đi loạn, mà động tại lại chậm chạp, dường như bị lực lượng của Lĩnh Vực giam cầm.

Địch U vẫn còn bảo trì tư thế hai tay cầm đao, mặt lộ ra một tia mờ mịt, nhưng trong mắt hắn vẫn lộ ra thần sắc giãy giụa, quang mang lập loè, hiển nhiên đang chống lại Thiên Huyễn Lĩnh Vực xâm nhập.

Tình huống chuyển tiếp đột ngột, tất cả con em Thanh gia như gặp được đường sống trong cõi chết, nhịn không được hoan hô lên, hai người Thanh Phương cùng Diêm Sơn cũng thở dài một hơi, trên mặt có vài phần vui vẻ.

Thanh Cổ ánh mắt lóe lên, thân thể lập tức chấn động, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt lộ vẻ sầu thảm.

Thấy tình hình trên lôi đài, Địch Long biến sắc, lông mày cau chặt, bờ môi khẽ nhúc nhích, truyền âm, nói gì đó với hai trưởng lão bên cạnh.

Hai trưởng lão, một nam, một nữ, sắc mặt biến hóa, thân thể có chút lắc lư.