Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Hoàng Phủ Ngọc Phách thấy thái độ Liễu Minh không nóng không lạnh thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Bình thường, Tộc trưởng các gia tộc khi thấy người của Trung ương Hoàng tộc thì phần lớn sẽ khom lưng nịnh bợ, muốn dùng toàn bộ các biện pháp để tiếp cận mới phải. Bởi dù sao thì hiện nay, thế lực của gia tộc Hoàng Phủ vẫn là lớn nhất, không những vậy, mà một số trưởng lão trong tộc như nàng còn nắm giữ quyền lực và tài nguyên không nhỏ nữa. Thanh gia ở Tang Châu, nàng còn chẳng có chút ấn tượng nào với gia tộc này, nên đương nhiên đây là một gia tộc nhỏ chẳng có danh tiếng gì cả, vậy mà kẻ tên Liễu Minh kia, với tư cách là một Tộc trưởng, khi nghe mình nói xong lại có biểu hiện như vậy thì thật là kỳ lạ. Có điều tuy rằng thấy vậy, nhưng nàng cũng chẳng buồn hỏi kỹ làm gì, chỉ nói chuyện với Liễu Minh mấy câu rồi chẳng thèm để ý tới hắn nữa.
Lúc này, Hoàng Phủ Ngọc Phách đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Triệu Thiên Dĩnh, trên gương mặt biểu hiện nét yêu thương vô bờ. Tuy rằng lần hành động này của Trung ương Hoàng tộc thất bại, tới Khôi Triệu trưởng lão cũng vẫn lạc, nhưng lại may mắn tìm được công chúa, như vậy cũng coi như cũng có kết quả để giao lại với Ma Hoàng. Triệu Thiên Dĩnh cầm tay Hoàng Phủ Ngọc Phách, trong mắt cũng tràn đầy tình cảm. Từ nhỏ mẫu thân của nàng đã không ở bên cạnh, vậy nên nàng cực kỳ thân thiết với vị sư tôn này, giống như vừa làm thầy vừa là mẹ. Hiện giờ, sau khi trải qua bao gian nguy mới gặp lại, lại càng có nhiều điều muốn nói, thế nhưng lời vừa đến miệng, lại chẳng biết nói từ đâu.
"Dĩnh nhi, hình như con đã tiến cấp Thiên Tượng trung kỳ rồi phải không? Ồ, không đúng, tại sao lực lượng Thuần Âm của công pháp Ngũ Cực Huyễn Ma lại mất rồi! Điều này... " Hoàng Phủ Ngọc Phách quan sát kỹ càng Triệu Thiên Dĩnh mấy lần, sắc mặt chợt biến.
Nàng liếc Liễu Minh đứng cách đó không xa, câu cuối dùng truyền âm nói với Triệu Thiên Dĩnh.
Triệu Thiên Dĩnh khẽ giật mình, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở, nhưng cũng không nói gì cả.
Thấy vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách trầm xuống, vội vàng vung tay, tạo ra một kết giới màu tím nhạt, bao phủ lấy bản thân và Triệu Thiên Dĩnh.
Cách đó không xa, sắc mặt Liễu Minh cũng hơi đổi, tuy rằng câu cuối cùng Hoàng Phủ Ngọc Phách dùng thuật truyền âm, thế nhưng dựa vào hiểu biết của hắn, đương nhiên cũng đoán được Hoàng Phủ Ngọc Phách vừa nói gì. Nghĩ vậy, trong lòng hắn lại xoay chuyển vô vàn ý niệm, sắc mặt biến đổi mấy lần, thế nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ thở nhẹ một tiếng, yên lặng đứng tại đó, ánh mắt nhìn về chân trời phía xa.
Trong kết giới, Triệu Thiên Dĩnh đỏ mặt đứng đối diện Hoàng Phủ Ngọc Phách, xấu hổ khẽ nói:
"Sư phụ, con..."
Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn Triệu Thiên Dĩnh một lát rồi mới khẽ thở dài nói:
"Công pháp Ngũ Cực Huyễn Ma là điển tịch bí truyền cấp cao của gia tộc Hoàng Phủ ta, chỉ có xử nữ mới có thể tu luyện. Có điều hiện giờ ngươi đã tu luyện tới cảnh giới Thiên Tượng Cảnh trung kỳ, công pháp đã đại thành, nên cũng không cần thân thể nguyên âm nữa, chỉ là... "
Nói tới đây, chợt Hoàng Phủ Ngọc Phách dừng lại một lát, tiếp đó dùng một ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Thiên Dĩnh, giọng nói trầm xuống:
"Chỉ là, nam nhân kia là ai?"
Nghe vậy, Triệu Thiên Dĩnh chỉ im lặng không nói, đôi mắt đẹp liếc qua thân ảnh Liễu Minh đứng ngoài kết giới.
Lúc này kẻ tên Liễu Minh kia đang đứng bên ngoài, chỉ cần nàng nói một tiếng, Hoàng Phủ Ngọc Phách nhất định sẽ ra tay cho hắn một bài học. Thậm chí nếu nàng muốn, Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng có thể đánh chết hắn để giải hận cho nàng nữa. Ý nghĩ này, mấy hôm nay trong lòng nàng không lúc nào không xuất hiện, thế nhưng khi tới lúc cần nói, không hiểu sao nàng lại có phần do dự.
"Quả nhiên là hắn!" Hoàng Phủ Ngọc Phách là người cực kỳ tinh ý, chỉ thấy ánh mắt Triệu Thiên Dĩnh liếc qua thì đã đoán ngay ra mọi chuyện.
Hoàng Phủ Ngọc Phách liếc kẻ đứng ngoài kết giới, trên gương mặt thoáng hiện sát khí, có điều khi nhớ tới Liễu Minh từng cứu mình, thì sát khí trên mặt lại có phần thu lại, nhưng vẫn không biến mất.
Bên ngoài kết giới, sắc mặt Liễu Minh biến đổi, hắn có thể cảm nhận được một cỗ sát khí mãnh liệt lộ ra bên ngoài kết giới. Thế nhưng ngoài việc cười khổ một tiếng thì hắn cũng chẳng làm gì cả, vẫn đứng im ở đó.
"Dĩnh nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao hắn lại..." Hoàng Phủ Ngọc Phách trầm ngâm một lát, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo hơn rồi mới hỏi.
Nghe tới đây, gương mặt Triệu Thiên Dĩnh đỏ lên, nhăn nhó một hồi, cuối cùng cũng kể lại chuyện hai người họ ăn Thăng Tiên Đan, rồi lâm vào huyễn cảnh, cuối cùng lại vô tình hợp thể, đồng thời cũng nói Thăng Tiên Đan này chính là nguyên nhân thực sự làm mình tiến giai. Có điều, mấy câu cuối cùng có phần lộn xộn, đôi tai nàng cũng đỏ rực lên.
"Thăng Tiên Đan..." Hoàng Phủ Ngọc Phách thì thào nói như đang suy nghĩ, một lát sau, sắc mặt mới khôi phục bình thường.
"Như vậy thì điều này cũng không thể trách hắn hoàn toàn được." Cuối cùng Hoàng Phủ Ngọc Phách thở dài nói.
"Sư phụ người cũng biết rồi đấy, là do Thăng Tiên Đan, chắc là con và hắn đã bị đan này ảnh hưởng nên mới..." Triệu Thiên Dĩnh cố gắng nói, vẫn không giấu được nét e lệ.
"Cũng có thể nói vậy. Thăng Tiên Đan này là một loại đan dược thời Thượng cổ, do sau khi phục dụng thuốc này, ngoài việc tinh tiến pháp lực ra, cả người cũng sẽ có cảm giác lâng lâng như lên tiên giới, vậy nên mới có tên gọi này. Sau khi phục dụng thuốc này, người dùng sẽ chìm vào trong một giấc mơ, tại đó dục vọng của bản thân sẽ tăng lên, làm cho người ta không thể kìm nén được bản thân, do đó chuyện nam nữ cũng không thể tránh khỏi được." Hoàng Phủ Ngọc Phách nói tới đây, gương mặt Triệu Thiên Dĩnh lại đỏ lên.
"Chính vì vậy, cho nên tu sĩ Thượng cổ trước khi dùng thuốc này đều tự nhốt bản thân trong một không gian kín, để tránh hành vi trong vô thức của mình làm bản thân gặp rắc rối. Các ngươi không biết cấm kỵ này, lại ở cùng một nơi khi ăn Thăng Tiên Đan, vậy nên mới xảy ra chuyện như vậy." Hoàng Phủ Ngọc Phách nói tiếp.
"Thì ra là vậy... " Đôi mắt dễ thương của Triệu Thiên Dĩnh lóe lên, khẽ nói.
"Sự việc đã như vậy, con có định giải quyết thế nào chưa?" Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn Triệu Thiên Dĩnh, hỏi.
"Điều này... con... " Triệu Thiên Dĩnh lắp bắp, nhất thời nói không nên lời.
"Nếu như con giận người này làm mất sự trong sạch của con, sư phụ có thể thay con ra tay giết hắn để giải mối hận trong lòng." Hoàng Phủ Ngọc Phách nhẹ nhàng nói, nhưng lời thì tràn ngập sát ý.
Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh biến đổi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Thấy vậy, đôi mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách lóe lên, trong lòng thở dài nói:
"Thực ra thì ta thấy tên Liễu Minh này cũng không cố ý, hơn nữa hắn cũng là một Tộc trưởng gia tộc, tu vi cũng không tồi, nghe nói đã tới cấp Thiên Tượng hậu kỳ. Hơn nữa khi nghe con kể về hắn thì thấy thực lực của hắn cũng không kém. Nếu đã như vậy, xem ra hắn cũng xứng làm hôn phu của con, làm phò mã của gia tộc Hoàng Phủ ta."
"Sư phụ, sao người lại... sao lại nói vậy... " Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh đỏ ửng, dậm dậm chân, líu ríu nói.
"Gái lớn gả chồng, bây giờ tuổi của con cũng đâu còn nhỏ nữa, những chuyện này nên nghĩ tới rồi mới phải." Hoàng Phủ Ngọc Phách cười nhẹ một tiếng nói.
"Sư phụ..." Thanh âm Triệu Thiên Dĩnh kéo dài, như làm nũng nói.
Với tư cách là công chúa của gia tộc quyền lực nhất đại lục Vạn Ma, có thể nói từ khi ra đời nàng đã được "ngậm chìa khóa vàng", tài nguyên tu luyện chưa từng thiếu, lại càng được sự chiều chuộng của tất cả các trưởng bối trong tộc. Lại thêm dung mạo tuyệt mỹ, thế nên nàng là nhân vật được tất cả các công tử thế gia, thậm chí cả hậu duệ quý tộc để ý từ lâu, có thể nói là ngàn vạn sủng ái tại thân. Cho nên gần đây nàng luôn cho rằng mình thanh cao, đối với chuyện được nhiều người theo đuổi cũng chẳng thèm ngó tới. Vậy nên khi trời đưa đất đẩy thế nào lại mất thân thể nguyên âm, thế nên nàng luôn hận Liễu Minh đã cướp đi trong sạch của mình. Nhưng lúc này khi đã hiểu được mọi chuyện, thì những oán hận của nàng dành cho hắn đã tan đi quá nửa. Cũng bởi dù sao thì trong bí cảnh Ma Uyên này, biểu hiện cả về thực lực, tâm trí của hắn đều cực cao, hơn nữa lại mấy lần cứu mình nữa. Từ đáy lòng, thực ra nàng rất có hảo cảm với hắn, hơn nữa trong sạch cũng mất trong tay hắn, vậy nên hiện giờ có lẽ đâm lao phải theo lao là biện pháp giải quyết tốt nhất. Thế nhưng vừa nghĩ tới biểu hiện của hắn đối với mình lúc trước, và mấy lời nói khi đó của hắn, thì dường như hắn không có hứng thú với nàng lắm thì phải?
"Có điều... người ta cũng không vừa ý con." Triệu Thiên Dĩnh vụng trộm liếc Liễu Minh đứng gần đó, trên mặt hiện lên vài tia lo lắng.
"Được rồi, việc này sau hãy nói tiếp. Lần này con đi Ma Uyên, có tìm được tung tích của mẫu thân con không?" Hoàng Phủ Ngọc Phách thấy Triệu Thiên Dĩnh lắp bắp thì cho rằng nàng đang thẹn thùng, vậy nên nói sang chuyện khác.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, vài tia đỏ ửng trên mặt liền biến mất.
"Tại thông đạo nối liền với giới diện Cổ Ma tại tầng thứ chín tháp Ma Uyên, quả thực con đã cảm nhận được khí tức của kẻ đã bắt mẫu thân lưu lại, vậy xem ra phụ hoàng cũng không gạt con, mẫu thân đã bị bắt đi Cổ Ma giới rồi." Gương mặt Triệu Thiên Dĩnh lạnh lẽo nói.
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách biến đổi mấy lần, nhưng cũng không nói gì cả. Một lúc sau, nàng mới thở dài một hơi nói.
"Kỳ thật chuyện về Hủy tỷ tỷ, chúng ta cũng vô cùng tiếc nuối. Có điều việc này cũng không thể hoàn toàn trách Ma Hoàng đại nhân được, con vẫn không thể tha thứ cho ngài sao?"
Triệu Thiên Dĩnh chỉ hừ một tiếng, cũng không nói gì cả.
Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng đành thở dài, không tiếp tục khuyên nữa mà vung tay, kết giới bao phủ hai người liền biến mất.
Gần đó, Liễu Minh chợt cảm thấy điều gì, quay người nhìn về phía đối phương.
"Liễu Minh đúng không? Ta đã biết chuyện của ngươi và Dĩnh nhi, không biết ngươi định xử lý việc này thế nào?" Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn chằm chằm Liễu Minh, lạnh lùng nói.
"Về việc này, Liễu mỗ cũng không muốn giải thích thêm nữa. Việc đã đến nước này, nếu Triệu cô nương đồng ý, tại hạ sẽ chịu trách nhiệm. Có điều tại hạ có chuyện cũng cần nói rõ, Liễu mỗ đã có ba vị hồng nhan tri kỷ, tình ý sâu nặng, mà một người trong số đó cũng đã có hôn ước với ta từ lâu, chỉ còn chưa tiến hành đại điển song tu mà thôi, vậy nên hy vọng Triệu cô nương hãy cân nhắc kỹ." Liễu Minh nhẹ nhàng nói.
"Cái gì!" Nghe vậy, gương mặt vốn đỏ ửng của Triệu Thiên Dĩnh trầm xuống, như bị phủ một lớp băng lạnh giá.
Liễu Minh vẫn nhìn thẳng vào nàng, sắc mặt bình tĩnh.
Hai người đối mặt một lát, mi mắt Triệu Thiên Dĩnh hơi đỏ lên, thế nhưng chỉ thoáng qua đã khôi phục nét lạnh lùng, há miệng định nói gì đó.
Thế nhưng lúc này, chợt Hoàng Phủ Ngọc Phách bước tới, chắn trước người nàng, đồng thời đưa tay ngăn lại lời nàng định nói. Tiếp đó Hoàng Phủ Ngọc Phách quay đầu nhìn về phía Liễu Minh, nhìn chằm chằm hắn.
"Thật can đảm, ngươi cũng biết hiện giờ ngươi đang nguy hiểm không? Chỉ cần Dĩnh nhi mở miệng, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ vẫn lạc tại đây." Hoàng Phủ Ngọc Phách lạnh lùng nói.
"Lời của Liễu mỗ hoàn toàn là thật. Nếu Hoàng Phủ đạo hữu muốn lấy tính mạng tại hạ thì cứ việc ra tay. Mặc dù tại hạ chỉ là một Ma Nhân cấp Thiên Tượng nhưng cũng không yếu ớt tới vậy." Liễu Minh cười ha ha mấy tiếng, không chút sợ hãi nói với Hoàng Phủ Ngọc Phách.