Ma Thiên Ký

Chương 1388: Thế Cục Nghịch Chuyển

Dịch giả: Duocsybinh

Liễu Tung Dương cả đời mưu trí

Thực lực cao cường quỷ dị sắp thành công

Nhưng giờ đây mạng nhỏ sắp đi tong

Trúng độc, lực tàn giữa vòng tam đối thủ.

(trancongminh1950)

Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh trắng như tờ giấy, cánh tay vội vàng đánh ra một đạo pháp quyết thu hồi tàn nhận.

Cùng lúc lúc đó, xiềng xích màu đen bỗng lóe lên màn sáng trắng, lần nữa hiện ra hình dáng của mười hai khỏa Cấm Ma Hoàn, hư ảnh Cấm Ma Hoàn hiện lên chằng chịt tấn công tới Hồng Phát nam tử và đại hán mặt xanh.

Nàng lúc này tuy rằng pháp lực đã hao tổn rất nhiều, nhưng vì phẩm chất của Cấm Ma Hoàn cao hơn nhiều so với Pháp Bảo của hai người kia, cho nên bất luận Hồng Phát nam tử và đại hán mặt xanh có tấn công mạnh như thế nào thì mười hai khỏa Cấm Ma Hoàn vẫn có thể công thủ chặt chẽ.

Vào lúc này một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ phía xa truyền lại khiến cho bốn người Triệu thiên Dĩnh phải vội vã nhìn sang.

Kết quả trước mắt, khiến cho hai người nam tử mặt xanh và Hồng Phát đại hán không nén được vui mừng, trong miệng tung hô một tiếng. Còn hai người Âu Dương Minh và Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt càng trở nên khó coi, trong mắt mơ hồ hiện ra một tia tuyệt vọng.

Chỉ thấy Sơn Hà Châu biến thành mười hai ngọn núi, lúc này không còn khả năng chèo chống trước công kích đầy trời của cự thương màu đen, một tiếng nổ vang lên cự sơn tức thì hiện nguyên hình là mười hai khỏa Sơn Hà Châu bay trở về bên cạnh Liễu Minh, bên ngoài quang mang thập phần ảm đạm.

Lúc này Liễu Minh cũng đang thở dốc, trên người tuy có lân giáp bảo hộ nhưng đã thụ thương không ít, may mắn là Thiên Yêu tinh huyết trong người phát huy tác dụng khiến cho các vết thương nhanh chóng lành lại, điều này làm cho Liễu Tung Dương một hồi kinh ngạc không thôi.

Sau khi thu hồi Sơn Hà Châu, bên ngoài Lôi Trạch Sa trường bào của hắn bất ngờ hiện ra lôi mang chói lóa, nhanh chóng biến thành một cái điện lưới hình tròn cực lớn, thương ảnh đánh tới thì cả hai đều tiêu tan sau từng hồi va chạm, dù vậy cơ thể hắn cũng nhận một cỗ phản lực khiến hắn khó lòng đứng vững, phải lui ra sau vài bước mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.

Lúc này trường bào Lôi Trạch Sa của hắn cũng nhận kết cục thảm hại, Linh Quang ảm đạm có phần muốn rách, sau một cái lóe lên đã biến thành một mảnh vải đen được hắn thu vào trữ vật.

"Tiểu tử, nhận lấy cái chết đi!"

Liễu Tung Dương phẫn nộ quát to một tiếng, tới lúc này thì hình như hắn đã dốc hết toàn lực để đánh, ngay cả ma hóa cũng đã thi triển vậy mà tới lúc này chưa thể tiêu diệt được một tên Ma Nhân Thiên Tượng Cảnh, làm cho trong lòng hắn có chút tức giận lẫn hoảng sợ.

Hắc sắc ma thương trong tay hắn run lên, thương ảnh đầy trời lập tức tiêu tán, hình thành một cự thương lớn chừng mười trượng.

Cánh tay Liễu Tung Dương khẽ động, trong miệng thét một tiếng, hư ảnh cự thương giống như thuấn di đã bất ngờ đâm tới Liễu Minh.

Tình huống cấp bách, sắc mặt Liễu Minh Kinh hoàng, vội vàng đánh tay ra Thanh Ma Nhận hóa thành ánh sáng xanh lóe lên lao tới trước người. Đồng thời trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, tinh huyết lóe lên chui vào trong Thanh Ma Nhận.

Thanh quang bên ngoài Thanh Ma Nhận đại chấn, nhanh chóng cuồng trướng gấp mấy lần so với lúc đầu, thanh quang tản ra mang theo khí thế ép người, theo cánh tay Liễu Minh huy động, Thanh Ma Nhận đánh tới nghênh đón hư ảnh cự thương trước mặt.

Liễu Tung Dương hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay không ngừng huy động đồng thời từ đó bắn ra hơn mười đạo hắc tuyến, ngay lúc đao thương chạm nhau, hắc tuyến đã kịp thời chui vào trong hư ảnh cự thương.

Cụ thương tức thì lóe lên quang mang chói mắt, bên ngoài hiện ra vô số phù văn nhìn như những con rắn, theo số lượng phù văn tăng lên, cự thương càng trở nên rõ nét hơn không còn là một hư ảnh mờ nhạt nữa.

Một khắc sau, một tiếng nổ như Thiên Băng Địa Liệt vang lên, giữa không trung hai màu xanh đen bao trùm cả bầu trời, cự thương thì thoáng mờ nhạt đi rồi khẽ run lên mấy cái, còn Thanh Ma Nhận lại bị đánh bay ra xa.

"Đi chết đi!"

Liễu Tung Dương hét lớn một tiếng, hai tay khẽ động hư ảnh cự thương lần nữa lóe lên đâm vào trước ngực Liễu Minh.

Trong miệng Liễu Minh phun ra một ngụm máu tươi, lân phiến trên người cũng bị máu làm ướt đẫm, cả người giống như bao cát bay ngược ra sau, đâm vào vách động.

UỲNH UỲNH RẦM RẦM, thành động chấn động kịch liệt, vô số đất đá rơi xuống, chôn vùi Liễu Minh vào trong đó. sinh tử không ai rõ.

Ma khí cuồng bạo trên người Liễu Tung Dương dần dần tan đi, lân giáp màu đen trên người hắn cũng theo đó mà tiêu tán, sắc mặt có vài phần tái nhợt.

Dù hắn là Thông Huyền cảnh bị áp chế, pháp lực có hùng hậu đi nữa thì để khống chế thân thể bị Ma Hóa thời gian lâu như vậy cũng không phải là chuyện dễ tiêu hóa.

Liễu Tung Dương nhìn về đống đất đá đã che mất thi thể Liễu Minh, đồng thời đánh giá khí tức Liễu Minh càng lúc càng suy yếu sau đó thì biến mất. Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đi chứ không bước tới kiểm tra thi thể Liễu Minh. Ma Long U Hồn Thương là Bản Mệnh Pháp Bảo của hắn, không phải là loại Pháp Bảo chỉ công kích ngoại thương như bình thường mà trong đó còn ẩn chứa công kích Thần Hồn Âm Minh cực kỳ lợi hại.

Liễu Minh trúng một thương này, thần hồn câu diệt là chuyện không thể khác, chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra khi hắn sử dụng Pháp Bảo này, cho nên hắn cũng không phí thời gian tới kiểm tra.

"Liễu huynh!"

"Liễu đạo hữu!"

Triệu Thiên Dĩnh cùng Âu Dương Minh nhìn thấy cảnh này sắc mặt không khỏi đại biến.

Liễu Tung Dương quay đầu nhìn hai người Triệu Thiên Dĩnh một cái, cánh tay hắn lại vung lên hư ảnh cự thương lóe lên đâm tới vòng tử quang hộ thể của Triệu Thiên Dĩnh

Bành!

Tử sắc quang mang ầm ầm tán loạn, tử sắc đại đỉnh giống như gặp phải đại địch bị chấn bay ngược ra xa.

Trong miệng Triệu thiên dĩnh không ngăn được cũng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngược ra sau.

"Đem Triệu Thiên Dĩnh bắt lại còn lại tất cả đều giết đi.” Thanh âm lạnh như băng, Liễu Tung Dương hạ lệnh cho hai tên Thiên Tượng Ma Nhân phía xa, sau đó thân hình run lên đã xuất hiện ở gần trái tim màu đen đằng trước, ánh mắt hiện lên nét vui mừng khôn xiết, nét mặt không ngừng đánh giá quả tim trước mặt.

Hồng Phát nam tử cùng đại hán mặt xanh đáp ứng một tiếng, sau đó đại hán mặt xanh phất tay một cái thả ra một luồng hắc quang cuốn tới Triệu Thiên Dĩnh.

Mà Hồng Phát nam tử thì thân hình lóe lên cũng bay về phía Âu Dương Minh.

Hắn vung tay lên hai cái huyết sắc chủy thủ trong tay lóe lên mơ hồ biến thành hai đạo huyết sắc hàn mang, nhanh chóng đánh tới Âu Dương Minh.

Trên mặt Âu Dương Minh hiện ra vẻ tuyệt vọng, pháp lực trong cơ thể đã sớm cạn kiệt, hắc quang hộ thể cũng cực kỳ ảm đạm, sở dĩ có thể chèo chống tới lúc này là vì ý chí trong đầu, hy vọng Liễu Minh sẽ đánh bại Liễu Tung Dương, nhưng vừa rồi chuyện xảy ra khiến cho sinh ý của hắn chìm sâu trong đáy lòng, một mình hắn thì sao còn đường sống chứ.

Hai đạo huyết sắc hàn mang chém xuống, Âu Dương Minh cười thảm một tiếng nhắm mắt chờ chết.

Nhưng lúc này, hư không lóe lên một ánh kim quang, trước người Âu Dương Minh bất ngờ hiện ra một kim sắc Khôi Lỗi, bàn tay kim sắc chụp tới, dễ dàng nắm lấy hai đạo huyết sắc hàn mang vào trong tay.

Kinh biến xảy ra khiến cho Hồng Phát nam tử kinh hoàng, nhưng chưa kịp hoàn hồn thì một cái kim sắc cự thủ khác đã bất ngờ xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Hồng Phát nam tử không kịp làm gì khác, chỉ có thể toàn lực rót pháp lực vào trong cái gương trên đầu, tấm gương tỏa hào quang sáng rực, mở ra một màng sương trắng trên đầu hắn.

Kim sắc Khôi Lỗi cười xùy một tiếng, bàn tay không chút dừng lại, xuyên nhẹ qua màng sương màu trắng, cánh tay lại nắm lấy tấm gương trắng vung lên đập xuống Hồng Phát nam tử như đập ruồi.

Thân thể Hồng Phát nam tử chỉ trong chớp mắt chỉ còn lại một đống thịt, một tiếng kêu thảm cũng chưa kịp thốt ra, cứ như vậy mà chết.

Gần như cùng lúc đó, một tiếng kêu thảm lại từ phía khác truyền đến, đúng là thanh âm của đại hán mặt xanh, chỉ thấy lúc này hắn đang lơ lửng giữa trời, nhưng trên người lại có một cái hố đen ngòm, mà trong đó lại không có một giọt máu nào chảy ra, cực kỳ quỷ dị.

Ngay sau đó, cái hố đen bất ngờ xoáy động, thân thê của đại hán cũng mơ hồ vặn vẹo theo, nhanh chóng chui vào trong cái hố đen kia.

Chỉ sau một cái hô hấp cả người đại hán đã chìm vào trong hố đen, sau đó vòng xoáy ngừng lại hiện ra một bàn tay màu đen, bất ngờ chính là cánh tay của Khôi Lỗi mặt đen.

Biến cố quá mức bất ngờ, Liễu Tung Dương căn bản không kịp phản ứng, quay mặt lại đã thấy hai người kia vẫn lạc.

Nhưng vào lúc này, trái tim sau lưng hắn bất ngờ khẽ động, vang lên mấy tiếng xùy xùy, từ trong trái tim bất ngờ bắn ra mấy chục đạo tơ huyết.

Liễu Tung Dương bị hai đầu Khôi Lỗi làm kinh ngạc chưa dứt, nên không chút đề phòng sau lưng, nên tơ huyết kia chỉ một cái lóe lên đã xuyên qua cơ thể hắn, lân giáp màu đen trên người hắn vậy mà một chút cũng không thể cản trở.

Tơ Huyết ti giống như vật còn sống, không ngừng hút lấy Khí Huyết trong người hắn, làm cho người bên ngoài dù lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ khô héo của thân người hắn.

Liễu Tung Dương kinh hãi hét một tiếng, Pháp Lực trong Linh Hải vận chuyển tới cực hạn, hai tay mãnh liệt vũ động cự thương chém vào tơ huyết.

Một màn chấn động xảy ra!

Những tơ máu kia nhìn như cực kỳ mỏng manh, vậy mà với độ sắc bén kinh người của cự thương lại chỉ có thể chém đứt non nửa mà thôi.

Hơn nữa những tơ huyết bị đứt kia lại giống như được trái tim điều khiển, vừa bị chém đứt đã nhanh chóng lao tới đâm vào người Liễu Tung Dương.

Cứ chém đứt lại mọc ra liến tiếp mấy lần, nên Khí Huyết Liễu Tung Dương bị nó cắn nuốt không ít chút nào, cơ thể hắn vốn đã gầy còm, bây giờ bị hút mấy phần khí huyết lúc này cả người trở nên khô đét như chỉ còn da bọc xương.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh sợ, lúc này trong miệng vang lên tiếng chú ngữ trầm thấp, pháp lực trong cơ thể điên cuồn rót vào trong ma thương, cánh tay lần nữa vung lên.

Hắc mang quanh thân nổi lên, cự thương hung hăng chém xuống.

Huyết quang văng khắp nơi!

Sau một kích toàn lực Liễu Tung Dương đã chém đứt tất cả sợi tơ huyết trên người hắn, thân hình cũng theo đó lùi ra phía sau, tránh xa trái tim màu đen kia.

"Ha ha, hiện tại muốn chạy trốn thì đã muộn! Trong cơ thể ngươi đã trúng một loại Thi độc rồi, loại chất độc này tuy không thể giết được Thông Huyền tu sĩ, nhưng trong thời gian ngắn ngươi sẽ không thể huy động được Pháp Lực.” Hư không phía trên trái tim bấn ngờ chấn động hiện ra thân ảnh một nữ tử trung niên mặc áo trắng.

Liễu Tung Dương nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

Giống như để xác nhận lời của nữ tử kia, hắc quang trên người hắn nhanh chóng ảm đạm đi, ngay cả quang mang trên ma thương trên tay hắn cũng dần mờ nhạt.

"Là ngươi! Ngươi đến tột cùng là người phương nào?" Liễu Tung Dương sắc mặt trắng bệch, nhìn nữ tử trung niên gằn giọng hỏi.

Sưu sưu!

Kim sắc Khôi Lỗi cùng mặt đen Khôi Lỗi lóe lên, một trái một phải đã xuất hiện ở sau lưng Liễu Tung Dương, cùng với với nữ tử trung niên tạo thành hình tam giác vây Liễu tung Dương vào giữa.

Trong tay Kim sắc Khôi Lỗi đang nắm lấy Âu Dương Minh, mặt đen Khôi Lỗi trong tay cũng cầm một người, đúng là Triệu Thiên Dĩnh.

Âu Dương Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh lúc này đây tuy còn một chút ý thức, nhưng muốn cử động cơ thể thì là chuyện không thể nào.

Triệu Thiên Dĩnh nhìn thấy tình huống trước mắt, không khỏi có chút trợn mắt hốc mồm.

Âu Dương Minh nhìn Kim sắc Khôi Lỗi một hồi trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, sau đó nhìn thấy nữ tử trung niên thì ánh mắt hiện lên một tia dị sắc.

Cùng lúc đó, trong mắt Liễu Tung Dương không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng, bằng vào lịch duyệt của hắn cùng Thần Thức tự nhiên có thể nhìn ra được, bất kể là hai đầu Khôi Lỗi sau lưng hay nữ tử áo trắng thực lực đều không thua hắn, nếu một chọi một hắn không nhất định thua, nhưng bây giờ là ba người, cơ thể lại trúng độc, pháp lực còn lại không bao nhiêu.