Dịch giả: nila32
Lo Quảng Hàn cẩn thận cài tai mắt
An động phủ nhẹ lòng vấn môn nhân.
(Duy Trúc)
Thuý Trúc Cư tạm yên chốn ở
Vân Sơn mạch gia tộc náu thân.
(vuongtuphuong)
“Hoàn cảnh nơi đây quả thật không tệ.” Sau khi quan sát xung quanh một chút, Liễu Minh liền nhẹ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Đình viện trước mắt thoạt nhìn có chút rộng rãi, chỉ là đôi chỗ tương đối cũ nát giống như đã lâu chưa được tu sửa qua.
“Tiền bối minh giám. Nơi đây vốn là chỗ ở của nhà họ Ngôn, một thế gia không nhỏ trong thành. Tục truyền nơi này còn chứa một vùng Ma Nguyên với phẩm cấp không thấp. Đáng tiếc sau khi Ngôn gia sa sút, hậu nhân của họ liền cải biến nơi này thành một tòa độc viện chuyên để một ít Ma Nhân cao cấp ưa thích yên lặng thuê dùng làm nơi cư ngụ.” Thanh niên áo nâu giải thích một cách cặn kẽ.
Liễu Minh nghe vậy liền nhẹ gật đầu một cách chậm rãi. Khi hai người đang nói chuyện với nhau, bên trong Thủy Trúc cư thình lình xuất hiện một người đàn ông trung niên tiến về phía họ.
“Ngôn chưởng quầy, xem ta mang sinh ý gì đến cho ngươi đây. Vị tiền bối này muốn thuê một chỗ tạm thời ở đây.” Vừa nhìn thấy người đàn ông bận hoa phục, thanh niên áo bào nâu lập tức giương giọng gọi lớn một tiếng.
Liễu Minh nhìn thoáng qua người đàn ông vừa xuất hiện, phát hiện đối phương chỉ có tu vi Hóa Tinh trung kỳ, khó trách thanh niên áo bào nâu lại nói bọn họ gia đạo sa sút.
“Tiền bối đến thật là trùng hợp. Thủy Trúc cư của tại hạ vừa khéo chỉ còn lại một gian phòng trống.” Người đàn ông mặc hoa phục nhìn thấy Liễu Minh có tu vi không kém liền bày vẻ tươi cười nịnh nọt, liên tục gật đầu.
“Không nên cảm thấy kỳ quái. Ngoại trừ trung ương Hoàng tộc cùng tứ đại gia tộc, vẫn có không ít thế lực lớn cũng nắm trong tay chìa khóa tiến vào Ma Uyên. Có điều phần lớn bọn chúng là cùng nắm giữ với nhau. Những kẻ này thường cải trang giả dạng, thuê trọn vài địa phương làm chỗ ở, lẳng lặng đợi ngày bí cảnh mở ra để che giấu tai mắt người khác.” Giọng nói của Ma Thiên nhàn nhạt vang lên.
“Tốt lắm, trước tiên hãy xem qua một chút. Nếu thật sự phù hợp, ta sẽ thuê nó.” Liễu Minh nghe vậy, tâm ý đã quyết liền trả lời một câu.
“Tốt, tiền bối, mời theo ta.” Người đàn ông mặc hoa phục tươi cười đi trước dẫn đường.
Ba người đi vào Thúy Trúc cư. Bên trong quả nhiên giống như thanh niên áo bào nâu đã nói, khuôn viên được phân tách thành những động phủ độc lập, cách nhau một khoảng không xa cũng chẳng gần. Tổng cộng có khoảng năm, sáu động phủ như vậy.
“Xin hỏi tiền bối họ gì? Người dự định lưu lại thành Quảng Hàn bao lâu?” Nam tử trung niên vừa đi trước dẫn đường vừa cẩn thận dò xét Liễu Minh.
Tuy rằng tu vi của họ Ngôn không cao thế nhưng nhãn lực lại không đến nỗi tệ. Tuy rằng không thể cảm ứng chính xác tu vi của Liễu Minh thế nhưng trực giác của y cho biết người thành niên là một tồn tại cấp Chân Đan.
“Ta họ Diệp. Những thứ khác ngươi không cần biết. Nếu là địa phương phù hợp, ta sẽ thuê hẳn một hai năm hơn nữa còn đảm bảo thanh toán mọi phí tổn cho ngươi.” Liễu Minh trả lời một cách thản nhiên.
“Vâng, phải…” Người đàn ông bận hoa phục nghe vậy liền gật đầu liên tục.
Không bao lâu sau, dưới sự dẫn dắt của y, Liễu Minh cùng thanh niên áo bào nâu đã tiến sâu vào trong khuôn viên đình viện được xây dựng lưng vào núi. Lúc này, người đàn ông họ Ngôn mới lấy ra một tấm lệnh bài màu trắng, từ đó bắn ra một đạo bạch quang rơi lên cánh cửa đối diện. Nghe một tiếng “Két”, đại môn từ từ mở ra, để lộ một tòa đình viện không lớn.
“Diệp tiền bối, mời vào.” Người đàn ông mặc hoa phục làm ra động tác chào mời.
Liễu Minh thấy vậy cũng không tỏ vẻ khiêm nhường mà liền cất bước đi vào. Trong sân có trồng một mảnh rừng trúc xanh rì. Gió trời thổi tới, lá trúc lập tức phát ra một hồi “Rào rạt” nhẹ vang, thoạt nhìn vô cùng u tĩnh. Phía sau đình viện là vài gian thạch thất bên trong động phủ với đủ vật dụng cần thiết cho việc tu luyện, thậm chí còn có một phòng Địa Hỏa nho nhỏ. Liễu Minh dạo quanh động phủ một vòng. Tuy rằng Ma khí nơi đây không thể nói là vô cùng nồng đậm thế nhưng hoàn cảnh đích thật không tệ.
“Được rồi, ta sẽ lưu lại nơi này trong vòng hai năm.” Liễu Minh nhẹ gật đầu sau đó nhẹ giọng tuyên bố.
“Được, tiền bối, tiền thuê một năm ở đây là năm vạn Ma tinh, hai năm tổng cộng mười vạn.” Nam tử mặc hoa phục vui vẻ đáp lời.
Thanh niên áo bào nâu nghe vậy sắc mặt không khỏi biến đổi. Phí tổn như vậy quả thật không thấp. Thế nhưng Liễu Minh chỉ khẽ vung tay, lấy ra một túi đựng tiền, ném cho viên chưởng quầy họ Ngôn. Người đàn ông này vội vàng nhận lấy sau đó sử dụng thần thức quét qua, nét mặt theo đó lộ vẻ vui mừng. Bên trong bao vải rõ ràng là mười khối Ma Tinh thượng phẩm tản ra hắc quang mãnh liệt.
“Đa tạ tiền bối. Bắt đầu từ hôm nay, động phủ này chính là nơi ở của người. Đây là lệnh bài thông hành, mong ngài cất kỹ.” Người đàn ông mặc hoa phục vui vẻ giao cho Liễu Minh một tấm lệnh bài màu trắng.
Liễu Minh mặt không biểu tình thu hồi lệnh bài trên tay. Thanh niên áo bào nâu thấy vậy cũng âm thầm thở nhẹ một hơi. Đối phương đã hài lòng với hoàn cảnh nơi đây, trường đao màu đen kia xem như đã thuộc về hắn. Sau khi giới thiệu sơ qua về cấm chế nơi đây, người đàn ông họ Ngôn liền thức thời cáo từ rời đi. Về phần thanh niên áo bào nâu, vốn định cáo từ rời đi thì bị Liễu Minh lên tiếng gọi lại.
“Tiền bối, người còn cái gì phân phó?” Thanh niên áo bào nâu kính sợ liếc nhìn Liễu Minh một cái rồi dò hỏi một cách cẩn thận.
Liễu Minh có thể mặt không đổi sắc xuất ra mười vạn Ma tinh thì tuyệt đối không phải Ma Nhân bình thường, tám chín phần mười là một cường giả Chân Đan trung, hậu kỳ. Đối với một gã Linh Đồ kỳ cấp thấp như hắn, Ma Nhân cấp Hóa Tinh, thậm chí là Ngưng Dịch kỳ đã là tồn tại bên trên huống chi là cường giả Chân Đan cảnh.
“Ngươi tên là gì?” Liễu Minh mở miệng hỏi.
“Tiểu nhân là Lô Toàn.” Thanh niên áo nâu giật mình, vội vàng trả lời.
“Lô Toàn… Ta xem ngươi cũng là người lanh lợi. Nơi đây có một cuộc giao dịch. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày một lần, ngươi hãy báo lại cho ta bất cứ tình huống nào phát sinh trong thành, đặc biệt là về những kẻ lạ mặt xuất hiện trong thời gian gần đây. Mỗi lần hai mươi khối Ma Tinh. Nếu làm tốt, ta còn có thể tặng thêm cho ngươi một kiện chiến giáp cấp bậc Ma khí thượng phẩm.” Liễu Minh trên mặt lộ vẻ tươi cười, chậm rãi nói ra.
Lô Toàn nghe vậy lập tức trở nên kích động. Hắn làm người dẫn đường lâu nay, mỗi ngày phải chịu không ít vất vả. Vận khí tốt cùng lắm chỉ được vài khối Ma tinh hạ phẩm. Con số hai mươi khối tuyệt đối đã là thu nhập không nhỏ với hắn rồi. Về phần chiến giáp cấp bậc Ma khí thượng phẩm chính là chí bảo kể cả là với Ma Nhân Hóa Tinh kỳ. Bất quá, họ Lô tuy rằng tu vi thấp kém nhưng cũng là người cẩn thận. Sau khi hít sâu một hơi, hắn liền chắp tay trả lời Liễu Minh:
“Khởi bẩm tiền bối, tiểu nhân tu vi thấp kém, chỉ sợ không thể thực hiện việc theo dõi…”
“Không cần ngươi phải theo dõi, chỉ cần mỗi ngày báo cho ta biết tình hình trong thành là được. Những chuyện khác không cần ngươi làm.” Liễu Minh khoát tay áo, trả lời.
“Thật đúng như vậy? Tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực, làm việc theo sự phân phó của tiền bối.” Lộ Toàn tỏ vẻ mừng rỡ, gật đầu liên tục.
Liễu Minh mỉm cười, lật tay lấy ra một khối trân bàn màu trắng giao cho thanh niên trước mặt rồi nói:
“Về sau, ngươi hãy dùng thứ này để liên lạc với ta.”
“Vâng.” Lô Toàn vừa gật đầu lia lịa vừa thu lấy trận bàn màu trắng.
Sau khi nghe Liễu Minh dặn dò vài câu, hắn liền cáo từ rời đi.
Sau khi đứng yên trong tiểu viện một lúc lâu, họ Liễu mới lật tay lấy ra lệnh bài màu trắng, điều khiển đại môn động phủ khép lại một cách trậm rãi. Đồng thời, trên không động phủ còn nổi lên một tầng cấm chế màu ngà sữa. Sử dụng thần thức quét qua, hắn không khỏi có chút kinh ngạc. Cấm chế bên ngoài động phủ chẳng ngờ có chút cao minh, không những có thể ngăn cản sự dò xét của thần thức mà còn mang năng lực phòng hộ không đến nỗi tồi. Sau khi kích hoạt toàn bộ cấm chế chung quanh, Liễu Minh mới cất bước đi vào mật thất bên trong. Tiếp đó, hắn liền vung tay phóng ra vài đạo hào quang tạo thành một tòa trận pháp tỏa sáng. Làm xong mọi việc, họ Liễu mới nhẹ nhàng thở ra, tiến đến ngồi xuống bồ đoàn bên trong mật thất.
“Một gã Ma Nhân cấp Linh Đồ có thể cung cấp cho ngươi bao nhiêu tin tức cơ chứ?” Ma Thiên thình liền ra, giọng nói có chút khinh thường.
“Ngươi từng nói Liễu gia đã cử người âm thầm tìm kiếm tung tích của ta. Đã như vậy, trong một năm này, ta vẫn nên đóng cửa không ra thì tốt hơn, chỉ cần lưu lại bên ngoài một ánh mắt để hiểu rõ tình huống đại khái trong thành là được.” Liễu Minh trả lời một cách hờ hững.
“Liễu tiểu tử, lá gan của ngươi không khỏi quá nhỏ. Chỉ là một Liễu gia đã dọa ngươi sợ đến mức này…” Ma Thiên cười hắc hắc, giọng điệu có chút mỉa mai.
“Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nếu ta xảy ra điều gì ngoài ý muốn vào lúc này, kế hoạch ngưng tụ Ma thân cho tiền e rằng cũng chịu gián đoạn không nhỏ.” Liễu Minh nghe vậy chẳng những không hề tỏ ra tức giận mà còn mỉm cười trả lời.
Ma Thiên hừ một tiếng, vung tay ném tới trước người họ Liễu một khối ngọc giản màu trắng. Liễu Minh tuy rằng cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn thò tay tiếp lấy.
“Bên trong ngọc giản là địa đồ những nơi ta từng đi qua tại Ma Uyên lần trước, còn một ít kiến thức cần biết. Ngươi cầm lấy, tham khảo cẩn thận một chút đi.” Ma Thiên nhàn nhạt nói ra.
Liễu Minh nghe vậy vui mừng chắp tay nói:
“Đa tạ tiền bối.”
Ma Thiên lại hừ một tiếng rồi khẽ động thân hình, hóa thành một đạo hắc quang chui vào bên trong cơ thể Liễu Minh. Họ Liễu vuốt vuốt ngọc giản trong tay nhưng không vội quan sát ngay mà vung tay lấy ra một khối trận bàn hình vuông màu xanh. Chỉ thấy hắn đặt lên trận bàn một tấm Linh phù màu bạc đồng thời lẩm bẩm tụng niệm gì đó, một tòa pháp trận màu xanh lớn chừng một xích liền nhanh chóng thành hình, mang theo từng điểm Linh quang quẩn quanh. Sau một lát, pháp trận lại nổi lên hào quang tạo thành một bóng người lờ mờ không rõ.
“Gia chủ?” Giọng nói truyền ra từ tiểu nhân màu xanh tựa hồ là của Thanh Cổ.
“Thanh Cổ trưởng lão, mọi việc trong tộc vẫn ổn chứ?” Liễu Minh lên tiếng đáp lời.
“Thật sự là gia chủ? Tốt quá rồi, từ khi tin tức Liễu gia làm phản trong trận chiến tại thung lũng Hắc Phong, chúng ta đều rất lo lắng cho người.” Giọng nói của Thanh Cổ có chút kích động.
“Ta hiện tại rất tốt, các ngươi đã rời khỏi Tàng châu hay chưa?” Liễu Minh cảm thấy ấm áp trong lòng bèn mở miệng nói ra.
“Khi ấy, sau khi phát hiện chiến trường xảy ra biến cố, ta liền mang theo tộc nhân rời khỏi sơn mạch Đà Tàng. Về sau, khi liên hệ thành công với Thanh Phương, ta liền dựa theo phân phó của ngài, ra lệnh cho tộc nhanh di chuyển về phía phụ cận sơn mạch Vân Sơn tại Tuyền châu.” Thanh Cổ trả lời.
Liễu Minh nghe vậy mới khẽ buông lỏng sắc mặt. Tuyền châu là châu quận nằm giữa đại lục Vạn Ma. Khoảng cách từ nơi này đến Vũ châu cũng không xa. Thanh gia dời đến đây hẳn là sẽ được an toàn.
“Tốt, các ngươi tạm thời nán lại nơi đó một thời gian. Một thời gian nữa ta mới có thể trở về. Hiện tại thế cục của đại lục Vạn Ma không ngừng rung chuyển, các ngươi tận lực không nên trêu chọc thị phi, hết thảy chờ ta trở về lại bàn bạc kỹ hơn.” Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh liền dặn thêm một câu.
“Vâng.” Thanh Cổ vội vàng đáp ứng.
Thời gian tiếp theo, sau khi hỏi thêm tình huống của gia tộc, Liễu Minh liền kết thúc việc truyền tin. Toàn bộ Thanh gia đều bình an, vậy là hắn có thể yên tâm tập trung vào hành trình Ma uyên sắp tới. Sau khi thu hồi trận bàn màu xanh cùng linh phù, họ Liễu mới lấy ra ngọc giản mà Ma Thiên giao cho đồng thời thả ra thần thức, thăm dò cẩn thận bên trong.