Ma Thiên Ký

Chương 125: Mai phục

Dịch giả: hoangphu

Biên: hungprods

Một lát sau, Huyết Tứ vẫn đứng thẳng tắp ở nguyên chỗ cũ, nhưng sắc mặt lại vô cùng tái nhợt, đồng thời cả đầu tóc đen đã biến thành màu đỏ như máu.

Mặt đất xung quanh cũng hằn lên chằng chịt vết kiếm, cùng với một khe nứt thật lớn dài chừng bảy tám trượng.

"Vậy mà có thể thực sự tiếp được ba kiếm, xem ra ngươi còn mạnh hơn đôi chút so với lời đồn. Nếu đã như vậy thì việc liên thủ xem như là ta đáp ứng. Chỉ có điều đến khi đoạt được trứng của Thiết Vũ Điêu, nếu như có hơn hai quả, ta muốn lấy hai phần ba. Ngươi không có ý kiến gì với điều đó chứ?" Nữ tử trẻ tuổi Thiên Nguyệt Tông hô lên một tiếng, sau đó liền cắm thanh trường kiếm trắng như tuyết trong tay vào vỏ kiếm sau lưng, hờ hững nói.

"Không thể tưởng tượng được, kiếm thuật của ngươi vậy mà đã tu luyện đến loại cảnh giới này rồi. Thực lực của ta yếu hơn ngươi, dĩ nhiên tất cả đều nghe theo lời ngươi mà làm." Huyết Tứ nâng một cánh tay lên, liếc nhìn cổ tay tràn đầy máu tươi, cười gượng trả lời.

"Tốt lắm, nếu như hai người chúng ta đã liên thủ thì việc đối phó với mấy con Thiết Vũ điêu kia hẳn là có cơ hội rất lớn." Nữ tử Thiên Nguyệt Tông gật gật đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi dốc đứng cách đó không xa, sát khí trên mặt mơ hồ lộ ra.

******

Trên một cái bệ đá trống trải dưới chân ngọn núi cao nhất, Cao Trùng, Phong Thiền cùng bảy tám tên đệ tử của các tông khác đang tụ tập, nhưng lại không hề ra tay đánh nhau, trái lại dường như đang thấp giọng trò chuyện gì đó với nhau.

Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện, thỉnh thoảng lại có người không nhịn được mà quay đầu nhìn về chỗ ngọn núi cao lớn ở không xa phía sau lưng, nét mặt tràn đầy vẻ tham lam.

*****

Trong một sơn động dưới chân ngọn núi khổng lồ, toàn thân Lôi Thần đang lượn lờ lôi điện, hai tay cầm một thanh chùy nhỏ màu bạc cũng đang chớp lóe điện quang. Gã đang điên cuồng bổ chùy nhỏ về phía một khối đá lớn đen tuyền được khảm vào trong vách đá đối diện.

Mỗi một lần Lôi Thần huy động chùy nhỏ đều có một tia chớp thô to bắn ra, hung hăng đánh lên trên khối đá lớn kia, khiến cho nó chấn động rung lên. Bề mặt khối đá lớn này đã hiện ra vài vết rạn, chúng càng ngày càng lan rộng ra.

Sau thời gian ăn hết một bữa cơm, Lôi Thần hét lớn một tiếng, mạnh mẽ chém ra một kích, lúc này lôi điện bên ngoài thân gã cũng hoàn toàn biến mất. Tiếp đó gã thu lại chùy bạc, khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, bắt đầu thổ nạp điều tức.

Hiện tại, khí tức trên người gã vô cùng yếu ớt, hiển nhiên là do Pháp lực bị tiêu hao quá nhiều.

Nhưng lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện trên tảng đá màu đen.

Sau khi không còn bị công kích nữa, những vết rạn trên bề mặt tảng đá bắt đầu chậm rãi khép lại.

Rất nhanh sau đó, bề mặt tảng đá màu đen đã trở nên vô cùng bóng loáng, chỉ là thể tích dường như hơi nhỏ hơn một chút so với ban đầu mà thôi.

Sau mấy canh giờ, lúc hai mắt Lôi Thần một lần nữa mở ra, khí tức trên người cuối cùng cũng đã được hồi phục. Gã tiện tay nhặt lên một hòn đá vụn bên người, cổ tay run lên ném mạnh về phía tảng đá màu đen kia.

"Oanh" một tiếng.

Đá vụn chỉ mới bay đến gần hòn đá màu đen trong phạm vi hơn trượng bỗng nhiên run lên, bị một cỗ lực lượng vô hình cắt thành phấn vụn. Đồng thời toàn bộ bột phấn nhao nhao chui vào trong khối đá màu đen, trở thành một bộ phận của nó.

"Không được, vẫn chưa bị suy yếu đến mức ta có thể đập vỡ, vẫn phải công kích tiếp một lát nữa mới có thể lấy được bảo vật bên trong ra."

Lôi Thần thì thào một câu, ánh mắt nhìn vào khối đá màu đen lộ rõ sự tham lam.

Tảng đá màu đen này là thứ mà hắn trong lúc đuổi theo một con Yêu thú mà vô tình phát hiện ra vào hai ngày trước.

Khi ấy, con Yêu thú đang bị đuổi giết kia vừa đến gần hòn đá màu đen, đã lập tức hóa thành bùn máu rồi bị hòn đá này hút vào trong. Gã lập tức biết mình đã phát hiện ra một bảo vật khó lường.

Vì thế trong thời gian còn lại, gã vẫn không ngừng dùng lực lượng Lôi điện mà mình am hiểu nhất đánh vào bên ngoài hòn đá màu đen này, từ từ tiêu hao loại lực lượng quỷ dị đang bao bọc bên ngoài tảng đá.

Tuy nhiên xem hiệu quả hai ngày công kích vừa rồi, nếu thực sự muốn hao tổn loại lực lượng quỷ dị này, chỉ sợ không hao phí thời gian mười ngày nửa tháng tuyệt đối không thể làm được. Nhưng cũng may là gã không cần thật sự tiêu hao toàn bộ loại lực lượng này. Chỉ cần nó yếu đến một mức mình có khả năng phòng ngự được là có thể cưỡng ép tới gần, sau đó gã sẽ dùng Linh Khí trực tiếp đánh nát nó mà lấy vật ẩn giấu bên trong.

Mặc dù gã không biết rút cuộc bảo vật này là thứ gì, nhưng chỉ nhìn vào những biểu hiện quỷ dị của nó thì gã cũng tuyệt đối chắc chắn rằng, chỉ cần có thể thu được vật ấy thì thu hoạch của mình trong lần thí luyện này, tuyệt đối không thua kém những người khác.

******

Ở một hồ nước hết sức bí mật, bốn phía vây quanh bởi các bụi cỏ rậm rạp, Già Lam đang đứng ở bờ hồ nước, trong hai mắt có ánh sáng tím lưu chuyển không ngừng. Nàng đang giằng co cùng với ba con tiểu thú đầu mọc một sừng, toàn thân bao phủ vảy xanh ở trong đầm nước.

Bốn chân của ba con tiểu thú vững vàng đạp trên mặt nước, ánh sáng màu lam trong sáu con mắt chớp động nhìn thẳng Già Lam không có chút sợ hãi nào, dường như chúng cũng là Yêu thú trời sinh có Tinh thần lực mạnh mẽ.

Mà ở trong đầm nước phía sau tiểu thú, có một đóa hoa sen màu lam nhạt toàn thân óng ánh đang trôi nổi trên mặt nước, Thủy Nguyên Khí nồng đậm cũng tập trung bốn phía xung quanh.

Không biết bao lâu sau, Già Lam đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình không tự chủ mà lui về phía sau hai bước.

Ánh sáng màu lam trong mắt ba con tiểu thú đối diện lóe lên, thân hình cũng run rẩy lùi lại một bước.

Già Lam liếc nhìn ba con tiểu thú một cái thật sâu, mới di chuyển thân hình biến mất vào trong bụi cỏ sau lưng.

Đối với nàng mà nói, việc phát hiện được đóa "Thủy Nguyên Liên" rất hữu dụng với mình ở trong bí cảnh này, có thể nói là một chuyện vui bất ngờ.

Vật ấy nếu đã rất có ích đối với nàng thì ngay cả khi ba con yêu thú không biết tên này có thuộc tính Thủy rất khó chơi, nàng cũng nhất định phải nghĩ cách tiêu diệt.

Tuy nhiên thời gian có thể ở lại trong bí cảnh còn rất dài, nơi này lại cực kỳ bí mật, như vậy nàng cũng không cần phải gấp gáp liều mạng với ba con Yêu thú này. Đợi sau khi suy nghĩ đối sách một cách ổn thoả, sau đó lại đến cũng không muộn.

******

Sáng sớm hôm sau, ở một chỗ bí ẩn trong sơn cốc, Liễu Minh một lần nữa mở mắt ra. Lúc này, Tinh thần và Pháp lực đều đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất.

Một chỗ cách hắn không xa, ba người Dương Càn cũng đang thổ nạp điều tức.

Liễu Minh tỉnh lại dường như đã kinh động đến bọn hắn, sau một lát ba người cũng lần lượt ngừng điều tức, mở mắt ra.

"Vân huynh, thể lực của ngươi khôi phục thế nào, hôm nay có thể tái chiến không?" Dương Càn có vẻ thân thiết hỏi thanh niên mặt đen.

Đêm qua, sau khi gã tra xét động tĩnh của Yêu Viên trên núi, cũng đã tụ tập với đám người Liễu Minh.

"Yên tâm, ta đã hoàn toàn khôi phục, tuyệt đối sẽ không làm lỡ đại sự." Thanh niên niên mặt đen đứng dậy vung vẩy tay chân một hồi, sau đó tỏ ra rất tự tin trả lời.

"Tốt lắm, nếu như vậy hôm nay cứ dựa theo kế hoạch mà làm. Ta sẽ lại đi lên núi, dùng đầu lâu của Yêu Viên hôm qua để dẫn dụ chúng xuống, cũng sẽ cố gắng hết sức khống chế số lượng trong khoảng hai ba con. Nếu chỉ có hai con, Vân huynh và ta mỗi người đối phó một con, Kim sư đệ và Bạch sư đệ tùy theo tình hình mà hỗ trợ là được. Nếu như có ba con thì trước hết hai vị sư đệ hợp lực quấn lấy một con trong đó, ta và Vân huynh sẽ cố gắng giải quyết nhanh một con, sau đó sẽ lập tức tới hỗ trợ bọn ngươi." Dương Càn ngưng trọng nói.

Đối với những lời nói của Dương Càn, bọn Liễu Minh đương nhiên không hề dị nghị.

Vì thế tiếp theo, Dương Càn lần nữa rời khỏi sơn cốc, lưng mang theo một cái đầu lâu màu xám đã có chút khô quắt.

Ba người Liễu Minh thì chia ra tìm cho mình một chỗ ẩn núp kín đáo cách lối vào sơn cốc không xa.

Trong đó, Liễu Minh nấp trên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, Kim Vũ thì nấp ở trong một bãi đá lộn xộn.

Điều làm cho Liễu Minh không nói nên lời chính là thanh niên mặt đen kia lại ngông nghênh đứng ở một bên lối vào sơn cốc, nâng tay thả ra một con Khôi Lỗi Xuyên Sơn Giáp.

Thân hình con Khôi Lỗi này lắc lư một cái, đã bao phủ hoàn toàn thanh niên mặt đen vào trong. Sau khi bên ngoài thân thể nó biến dạng một hồi, đã hóa thành một tảng đá núi màu vàng cực lớn.

Hình dạng của tảng đá này rất giống thật, cho dù có đến gần xem xét cũng khó có thể phát hiện ra thật giả.

Thời gian trôi qua từng chút một, không biết đã qua bao lâu, ở bên ngoài lối vào sơn cốc mơ hồ truyền lại từng trận âm thanh gào thét. Sau đó là từng hồi tiếng "oanh" "oanh", sau đó mặt đất khẽ run lên, giống như có thứ gì đó rất lớn đang nhanh chóng tiến tới nơi này.

Liễu Minh hít sâu một hơi, một tay lập tức vỗ lên túi da bên hông, một luống khí đen cuốn xuống phía dưới, trong nháy mắt đã thấy Bạch Cốt Hạt được bao bọc trong lớp khí đen xuất hiện ở dưới cây đại thụ.

Sau khi Liễu Minh câu thông với Quỷ vật này, nó lập tức lăn một vòng, chìm vào trong bùn đất không thấy bóng dáng.

Tay áo Kim Vũ ở trong bãi đá cũng run lên, ba quả cầu có màu sắc khác nhau lăn một vòng xuất hiện, lẳng lặng nằm bất động ở dưới chân gã.

Về phần thanh niên mặt đen đang ẩn thân trong tảng đá lớn do Khôi Lỗi Xuyên Sơn Giáp biến thành lại không thấy có cử động gì khác thường.

Rất nhanh sau đó, tiếng gào thét kia càng lúc càng vang dội!

Bỗng nhiên có tiếng xé gió vang lên ở lối vào sơn cốc, Dương Càn nhanh như mũi tên từ bên ngoài bay vọt vào. Chỉ sau mấy cái chớp động, gã đã bay ra xa được vài chục trượng, sau đó xoay người dừng lại, sắc mặt ngưng trọng hét lớn một tiếng:

"Có ba con Yêu Viên, lập tức làm theo kế hoạch."

Vừa dứt lời, một tay gã bấm niệm pháp quyết, khí đen từ trong túi da bên hông cuồn cuộn tuôn ra, một con Cốt Quỷ đầu trâu thân người cực lớn lập tức xuất hiện. Sau khi gầm lớn một tiếng, nó cũng nhìn chằm chằm về phía lối vào sơn cốc.

"Oanh" "Oanh" "Oanh", sau ba tiếng nổ lớn, từ ngoài sơn cốc thoáng cái liền nhảy vào ba con Yêu Viên thật lớn.

Một con cao cỡ ba trượng, có một bộ lông đen nhánh bao phủ toàn thân.

Hai con còn lại cao cỡ hai trượng, màu lông xám trắng, giống hệt con Yêu Viên xuất hiện ngày hôm qua.

Ba con Yêu Viên này vừa nhảy vào sơn cốc, lập tức gầm thét lao thẳng tới chỗ Dương Càn.

Dương Càn hừ một tiếng, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, khí đen ngoài thân cuồn cuộn bốc lên. Sau khi khí đen ngưng tụ lại liền biến thành một bàn tay to màu đen, không chút khách khí hung hăng vỗ thẳng về phía con Yêu Viên màu đen đối diện. Đồng thời Cốt quỷ đầu trâu bên cạnh gã cũng xông tới.

Cùng lúc đó, chỗ Kim Vũ ẩn nấp cũng vang lên một tràng âm thanh "rắc rắc", thoáng cái ba đầu Khôi Lỗi cao hơn trượng hình con Báo từ trong bãi đá bay ra. Thân hình chúng nó vừa động, đã như tia chớp đánh về phía một con Yêu Viên màu xám gần nhất.

Trong nháy mắt, chúng liền lao vào nhau cắn xé thành một đoàn.

Bên kia, thân hình một con Yêu Viên khác trong lúc chạy băng băng đột nhiên lăn một vòng sang bên cạnh, ở chỗ bùn đất mà nó vừa đứng bỗng tách ra, hai cái càng lớn vừa vặn kẹp hụt.

Nhưng không đợi con Yêu Viên này kịp đứng dậy, trong hư không lại vang lên tiếng "xuy xuy", bảy tám đạo Phong Nhận từ trên cây đại thụ mà Liễu Minh ẩn nấp bắn nhanh ra, chỉ sau mấy cái chớp lóe đã bay đến gần Yêu Viên.

Con Yêu Viên lông xám này gầm lên giận dữ, đột nhiên một chân dậm mạnh lên mặt đất, lập tức bùn đất xung quanh nhộn nhạo một trận, một bức tường đất nhanh như chớp nổi lên từ trong bùn đất.

Sau vài tiếng "ba" "ba", toàn bộ Phong Nhận đều chém lên bức tường bằng bùn đất này, không ngờ chỉ để lại vài vết mờ nhạt mà thôi.

Mà con Yêu Viên này dường như đã bị chọc giận, thân hình nhảy lên một cái đã bay được mấy trượng, đánh thẳng tới cây đại thụ mà Liễu Minh đang ẩn nấp.

Trong nháy mắt, ba con Yêu Viên đã bị tách ra.