Ma Thiên Ký

Chương 120: Thanh Linh Chi

Dịch giả: Bluesphere

Biên: hungprods

Tuy nhiên lúc này, thân hình gã chỉ co quắp vài cái trên mặt đất, sau đó toàn thân đã cứng đờ ra, không động đậy gì nữa.

Liễu Minh vẫy tay về phía thi thể, tiếng xé giớ vừa vang lên đã thấy một cây châm nhỏ xanh biếc lóe lên trong hư không, sau khi nhoáng lên một cái đã chui vào trong tay áo không thấy bóng dáng.

Chính là cây Bích Ảnh Châm kia!

Vốn dĩ thực lực gã thanh niên Huyết Hà Điện này cũng không quá kém, hơn nữa trên người còn có nhiều loại bí thuật cường đại của Huyết Hà Điện, chỉ có điều lại tự tin quá mức vào năng lực cận chiến của mình, cũng tuyệt không thể ngờ Liễu Minh còn có Linh Khí khác, mà lại chính là một kiện Linh Khí hình phi châm hiếm gặp. Mà điều quan trọng hơn cả là có thể cùng lúc sử dụng cả hai, lúc này mới bị Liễu Minh dùng phi châm đánh một kích bất ngờ, phá vỡ tầng Pháp lực hộ thân, mạnh mẽ xuyên thủng đầu mà mất mạng.

Bấy giờ vì không có người điều khiển, huyết quang đầy trời lập tức bị vòng tròn màu xanh như trăng rằm cuốn sạch, toàn bộ quang cảnh xung quanh lại một lần nữa hiện ra.

Nữ tử Phong Hỏa Môn vừa thấy thi thể của gã thanh niên Huyết Hà Điện kia lập tức kêu lên một tiếng thất thanh, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Cũng khó trách nàng này lại như thế!

Vừa rồi gã thanh niên Huyết Hà Điện rõ ràng còn đang thi triển bí thuật cường đại, đại chiếm thượng phong, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thuật phá nhân vong biến thành thi thể. Hai cảnh tượng cực kỳ tương phản, cho dù là ai trong lúc nhất thời cũng khó có thể thừa nhận nổi.

Nhưng lúc này thân hình Liễu Minh đã quay lại, mặt không có chút cảm xúc nhìn về phía nữ tử xinh đẹp.

Nữ tử xinh đẹp mặt mày biến sắc, đột nhiên tỉnh ngộ xoay người hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh bay ngược về phía sau.

Nhưng lúc này, Liễu Minh đã bấm niệm pháp quyết, hai tay hợp lại rồi giang ra hai bên, phía trước người xuất hiện một đạo Phong Nhận cực lớn dài nửa trượng.

Cánh tay hắn run lên, đạo Phong Nhận khổng lồ biến thành một đường sáng màu xanh lóe lên rồi biến mất.

Nữ tử Phong Hỏa Môn chỉ cảm thấy trong tai đột nhiên có tiếng bén nhọn truyền đến, lúc này cả kinh, vội vàng nắm chặt lấy cái thước ngắn trong tay rồi vung mạnh một cái về phía sau.

Một đạo thước ảnh màu xanh dài hơn một trượng lóe lên chắn phía sau lưng nàng ta.

Nhưng chỉ sau một khắc, rắc rắc vài tiếng, Phong Nhận khổng lồ đã chém vỡ thước ảnh và cả tầng ánh sáng màu xanh hộ thân, cắt qua bên hông nàng ta.

Nữ tử xinh đẹp thét lên một tiếng, thân thể mềm mại liền biến thành hai đoạn rơi từ trên cao xuống, nằm sõng xoài trên mặt đất.

Tuy nhiên bị thương như vậy mà nữ tử cũng không lập tức mất mạng, trái lại mặt mũi còn tràn đầy vẻ dữ tợn, nhanh chóng móc ra một tấm Phù Lục từ trong ngực, đang muốn lập tức bóp vỡ.

Nhưng ngay lúc đó, bùn đất “vèo” một tiếng, một đường sáng xám xịt bắn ra, sau một cái chớp lóe đã xuyên thủng đầu nữ tử.

Một đầu đường sáng màu xám kia rõ ràng là một cái đuôi bọ cạp đen nhánh, sắc bén dị thường.

Lúc này, miệng nàng ta chỉ khẽ nhúc nhích được vài cái, vật trong tay rơi xuống, ngoẹo cổ, lập tức tắt thở.

Lúc này, Bạch Cốt Hạt mới từ mặt đất trồi lên, rút cái móc câu từ thi thể ra.

Bấy giờ Liễu Minh mới bình tĩnh đi tới, ánh mắt quét qua đồ vật rơi bên cạnh thi thể, sau đó một tay nắm một cái, vật kia lập tức xuyên qua hư không bay vào tay hắn.

Đó chính là một tấm Phù Lục màu xanh nhạt!

Mặt ngoài Phù Lục in chi chít Linh văn màu đỏ nhạt, sau khi Tinh thần lực của hắn quét qua một lượt, lập tức có thể cảm ứng bên trong ẩn chứa Phong Hỏa Nguyên Khí cực kỳ cuồng bạo, chắc chắn không phải là vật thường.

Hiển nhiên đây là một tấm Phù Lục công kích phẩm cấp không thấp, Liễu Minh cũng không khách khí thu lại.

Hai cái càng lớn của Bạch Cốt Hạt khẽ động, kẹp lên hai đồ vật trên mặt đất xung quanh đưa đến bên người Liễu Minh.

Liễu Minh cẩn thận nhìn lại, phát hiện đúng là cái thước ngọc màu xanh kia, chỉ có điều giờ phút này đã bị chém gãy làm hai đoạn.

Xem ra thứ này chỉ là một kiện Phù Khí đỉnh giai, cũng không phải là Linh Khí. Nếu không cho dù bị Phong Nhận khổng lồ phá vỡ thước ảnh thì bản thể cũng không thể nào mà gãy rời ra được.

Mặc dù là như thế, Liễu Minh vẫn thu lại hai đoạn thước này, sau đó cũng lấy được từ trên thi thể nữ tử kia tầm mười cái Phù Lục, vài bình đan dược, hai kiện Phù Khí trung giai khác, cùng với một cái túi da chứa rất nhiều thứ tạp nham.

Trong cái túi da đó, hắn còn phát hiện một cái túi vải tinh xảo, không ngờ lại chính là một chiếc khăn Tu Di.

Hai mắt Liễu Minh sáng ngời, nhanh chóng phủ chiếc khăn lên nắm tay, ước lượng sức nặng, sau đó miệng nói lẩm bẩm, tay kia đánh ra liên tiếp vài đạo pháp quyết rồi nắm lấy một góc chiếc khăn phất nhẹ một cái về phía mặt đất.

Hào quang cuốn ra!

Trên mặt đất lập tức xuất hiện thêm một đống đồ vật nhỏ, có mấy khối khoáng thạch thoạt nhìn có chút giá trị cùng với sáu bảy hộp ngọc hộp gỗ.

Liễu Minh chỉ thoáng liếc qua vài khối khoáng thạch kia, sau đó liền mở từng cái trong số hộp ngọc hộp gỗ kia ra, kết quả là trên mặt có chút vui vẻ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong hộp ngọc đều là một ít Linh thảo, Linh dược xa xỉ. Mặc dù chúng không thể so sánh với Nhiếp Không Thảo, nhưng trong đó có hai gốc giá trị không kém hơn gốc Huyền Thủy Quỳ mà hắn lấy được lúc trước.

Liễu Minh không chút khách khí cất hết vào trong chiếc khăn Tu Di của mình, sau đó đi tới chỗ thi thể của tên đệ tử Huyết Hà Điện kia.

Lúc này, nửa phần trên thi thể của nữ tử xinh đẹp đã biến thành màu tím đen, chỉ một lát sau đã trở thành một vũng máu sền sệt.

Khúc thi thể còn lại sau khi tiếp xúc với máu đó, cũng lặng lẽ hòa tan ra.

Không ngờ độc tính của cái móc câu trên đuôi Bạch Cốt Hại đã lợi hại như vậy rồi.

Một lát sau, thu hoạch từ thi thể của đệ tử Huyết Hà Điện còn lớn hơn vài phần so với nữ tử Phong Hỏa Môn kia.

Ngoại trừ con dao dài màu máu dường như là Linh Khí hạ phẩm kia, hắn còn tìm được một cây Thanh Linh Chi có thể dùng sống từ trong chiếc khăn Tu Di của đối phương, có chừng ba bốn trăm năm hỏa hầu.

Liễu Minh cực kỳ vui mừng, lúc này không khách khí lấy Linh dược này ra bỏ thẳng vào miệng.

Linh dược vừa vào trong bụng, lập tức một cỗ khí nóng tuôn ra, lan tỏa đến kinh mạch khắp nơi.

Liễu Minh bắn ra một khỏa hỏa cầu biến thi thể của gã thanh niên Huyết Hà Điện thành tro tàn, sau đó lại lệnh cho Bạch Cốt Hạt canh giữ phía ngoài, còn mình thì trở lại hang đá dưới lòng đất, bắt đầu đả tọa thổ nạp.

Trọn vẹn nửa canh giờ sau, hắn thở dài một hơi, một lần nữa mở mắt ra.

Lúc này, Pháp lực trong cơ thể hắn rõ ràng đã gia tăng không ít, tối thiểu cũng phải bằng công sức hắn khổ tu một tháng.

Kết quả này còn là hắn đã áp chế hơn phân nửa dược lực, trước tiên chỉ tạm thời luyện hóa một phần nhỏ mà thôi.

Nếu đợi sau này luyện hóa toàn bộ, tin tưởng rằng Pháp lực tăng thêm phải bằng hắn tu luyện nửa năm.

Đáng tiếc, mặc dù hắn cũng thu được một số loại Linh dược khác cũng có hiệu quả gia tăng Pháp lực, tuy nhiên tạp chất quá nhiều, phải luyện chế thành đan dược mới có thể sử dụng. Nếu không, hắn chỉ cần nuốt thêm vài cọng, sau khi rời khỏi đây, tu vi có thể trực tiếp tăng lên Linh Đồ hậu kỳ Đại viên mãn mà không cần mua thêm đan dược tăng tiến Pháp lực khác.

Liễu Minh khẽ thở dài, sau đó liền đứng dậy, bấm niệm pháp quyết triệu hồi ra đám mây xám tro, bay lên trời ra khỏi hang đá dưới lòng đất.

Sau thời gian uống cạn một chén trà, Liễu Minh đã thu lại Bạch Cốt Hạt, chậm rãi tiến vào khu rừng dưới chân núi không thấy bóng dáng.

******

Cả buổi sau, một gã nam tử mặc trang phục của Hóa Nhất Tông xuất hiện ở khu vực gần đó.

Hắn vừa mới tới gần mảnh rừng núi này, đồng tử lập tức co rụt lại, ánh mắt quét qua xung quanh một lượt liền thấy được dấu vết tranh đấu kịch liệt, cũng phát hiện ra hang đá dưới lòng đất mà Liễu Minh đào lên lúc trước.

Sau một thoáng do dự, hắn bèn đi đi lại lại mấy vòng quanh đó, sau khi xác định không còn người nào khác mới nhảy vào hang đá nhanh chóng kiểm tra.

Nhưng sau khi từ hang đá bay ra, lúc này nam tử thoạt nhìn rất nho nhã đó đang cúi người xem xét vũng máu do thi thể nữ tử Phong Hỏa Môn hóa thành, sau khi mũi ngửi ngửi vài cái, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng thì thào:

“Độc tính thật lợi hại! Cũng không biết là đệ tử tông môn nào, vậy mà có thể lấy một địch hai, đồng thời diệt sát đệ tử hai tông. Được rồi, kẻ đó đã lên núi theo đường này, ta có lẽ nên đổi đường khác. Sát tinh như vậy tốt nhất tránh đi thì hơn.”

Nam tử nho nhã lắc đầu, thay đổi phương hướng lướt đi.

******

Cũng là chỗ gần biên giới của một hạp cốc thật dài, Dương Càn đang đứng sóng vai với một gã thanh niên mặt đen thân hình cao lớn.

Hai mắt thanh niên mặt đen lấp lánh lạ thường, trên người mặc một bộ áo giáp màu bạc sáng loáng, trong tay cầm một thanh côn ngắn màu vàng nhạt.

Chỉ thấy một chỗ đối diện hạp cốc cách đó không xa rõ ràng là một khu vực cuồn cuộn dung nham, từng cỗ sương mù đỏ thẫm bay lượn lờ, nhuộm bầu trời ban ngày thành màu đỏ thẫm, dường như đứng ở chỗ này cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cực nóng truyền tới từ phía đối diện.

Tuy nhiên nhìn xuyên qua lớp sương mù màu đỏ đó, hai người vẫn có thể thấy rõ một ngọn núi cực lớn cách xa bảy tám dặm.

“Có chút cổ quái. Rõ ràng là chúng ta đi thẳng, nhưng cái la bàn trong tay này lại cho thấy dường như chúng ta đang đi một vòng lớn, bất tri bất giác đã đến nơi này. Trông hoàn cảnh nơi này, đây hẳn là trung tâm của bí cảnh rồi. Dương huynh, ngươi thấy thế nào?” Thanh niên mặt đen cúi đầu nhìn xuống đồ vật hình tròn trên tay, tấm tắc kêu kỳ lạ nói.

“Thế nào là thế nào! Đương nhiên là nhập gia tùy tục. Bên trong bí cảnh phát sinh một số chuyện dị thường cũng chẳng có gì quá kỳ lạ. Ngược lại, có thể kịp thời tìm được đến trung tâm, đối với chúng ta chính là một chuyện tốt. Dù sao bảo vật trong bí cảnh, hơn phân nửa đều ở trong ngọn núi lớn kia.” Dương Càn dường như hết sức quen thuộc thanh niên mặt đen, nghe vậy liền thản nhiên trả lời.

“Ừ, nói như vậy cũng có lý. Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta thi xem ai tới đó trước a.” Thanh niên mặt đen gật gật đầu, bỗng nhiên cười nói, đầu vai run lên, áo giáp trên người kêu lên ‘rắc rắc’, mơ hồ biến thành một đôi cánh màu bạc dài hơn một trượng.

Thanh niên mặt đen sau khi biến hóa ra đôi cánh liền bay lên, ngông nghênh bay thật nhanh về phía đối diện.

Mặc dù đang bay qua trên không hạp cốc, tốc độ phi hành của hắn cũng chỉ thoáng chậm lại một chút mà thôi, sắc mặt không hề lộ ra chút cố sức nào. Một lát sau, hắn đã từ từ bay tới phía bên kia hạp cốc, sau đó cũng không dừng lại chút nào mà tiếp tục bay thật nhanh tới phía trước.

Dương Càn thấy vậy, trong mắt cũng hiện lên một chút kinh ngạc. Nhưng gã cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, một tay vỗ vào cái túi da đen bên hông, khí đen cuồn cuộn tuôn ra, sau khi ngưng tụ lại liền biến thành một con Cốt Quỷ cực lớn, đầu trâu thân người cao hai trượng.

“Đi!”

Một tay Dương Càn bấm niệm pháp quyết, mặt không có chút cảm xúc quát khẽ một tiếng.

Quỷ vật trước mặt lập tức lăn một vòng, khí đen điên cuồng xoay tròn, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một đầu cốt điểu cực lớn cao hơn một trượng.

Hai cái cánh bằng xương màu trắng bạc của cốt điểu này đập nhẹ, thân hình được bao bọc trong khí đen lập tức phóng lên trời, nhưng sau khi bay một vòng trên không trung liền hạ xuống, dùng hai cặp móng suốt sắc bén chộp lấy hai vai Dương Càn rồi nhấc bổng lên, bay thật nhanh về phía bên kia hạp cốc.