Ma Thiên Ký

Chương 102: Kịch chiến (3)

Dịch giả: hiepkhach161291

Biên: hungprods

Sau thời gian một bữa cơm, thiếu nữ tuyệt sắc vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy.

Mà lúc này gã thanh niên anh tuấn đã ngã sấp xuống mặt lôi đài cách xa nàng bảy tám trượng. Màn hào quang màu vàng trên người gã tuy vẫn còn tồn tại, nhưng miệng đã sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự từ lúc nào rồi.

Sau khi lão giả béo bay xuống tuyên bố người thắng trận, lúc này thiếu nữ tuyệt sắc mới nhẹ nhàng xoay người bước đi, trở về dưới lá cờ của mình.

Bất luận trên đài hay dưới đài, tất cả đều là một mảnh lặng ngắt như tờ.

Kẻ vừa khiêu chiến này ban đầu cực kỳ tự tin như thế, vậy mà chỉ bước được vài bước, đã bị Đồng Thuật của Già Lam ảnh hưởng làm cho hành động chậm chạp đi rất nhiều.

Tuy gã đã kích phát tấm Tịch Niệm Phù kia, thả ra màn hào quang miễn cưỡng tiếp tục tiến lên phía trước, nhưng bước sau lại khó khăn hơn bước trước gấp bội. Thậm chí lúc cuối cùng, gân xanh còn nổi đầy trên trán, mặt mũi đỏ bừng như máu.

Hơn nữa khi hắn đi tới vị trí hiện tại, bỗng nhiên ăn nói hàm hồ, tay chân vung vẩy loạn xạ, múa may quay cuồng một hồi, cuối cùng kiệt sức mà ngã xuống ngất đi.

Một màn quỷ dị như vậy làm cho rất nhiều đệ tử Man Quỷ Tông phải hít vào một hơi khí lạnh, hình ảnh Già Lam trong lòng mọi người càng thêm cao thâm khó dò hơn vài phần.

Lão giả béo xem xét qua thanh niên một chút, sau khi gọi người khiêng gã xuống, liền tuyên bố khiêu chiến tiếp tục.

Ngay lập tức có một kẻ nhảy lên đài gọi thẳng tên khiêu chiến Đoạn Tàn Tổ, nhưng cũng không địch nổi những băng vải màu vàng đầy trời kia, cuối cùng bị trói chặt, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận thua.

Lúc này, Thạch Xuyên cuối cùng đã đi ra, khiêu chiến đệ tử xếp hạng tám, đó là một gã thanh niên mặc áo bào màu xám, khuôn mặt xấu xí.

Gã thanh niên này lúc trước tỉ thí đã từng triệu hồi ra một đầu Bạch Cốt Nhân Ma đã được tế luyện tới cấp độ ‘Bách Cốt’, hơn nữa còn tinh thông một môn bí thuật Bạo Cốt, có thể dùng những mảnh xương của Cốt Quỷ đã được tế luyện thành Âm Lôi để tấn công địch thủ, thực lực quả thật không tầm thường.

Nếu không, những người khiêu chiến phía trước cũng đã tìm tới người này, mà không phải khiêu chiến đám đệ tử mới như Liễu Minh.

Vì thế ngoại trừ rất ít người, hơn phân nửa mọi người đều không quá coi trọng việc Thạch Xuyên khiêu chiến.

Nhưng đến khi cả hai người thật sự ra tay, lại làm cho tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi.

Thạch Xuyên ngoại trừ ngay từ đầu phóng ra Linh Khí màu bạc hình sợi xích bảo vệ toàn thân, còn lập tức triệu hồi Ma đầu Phi Lâu chỉ nghe nhắc tới trong truyền thuyết.

Ngoại hình Ma đầu kia trông cực giống một cái đầu lâu của nam tử, nó vừa mới hiện ra đã lập tức phát ra ma uy ngập trời. Tóc dài đầy đầu vừa xao động đã xé nát Bạch Cốt Nhân Ma kia, vô số mảnh xương vụn bay đầy trời, sau đó còn biến tất cả số chúng thành lôi hỏa cắn nuốt sạch sẽ.

Sau đó Ma đầu chớp động một cái, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trong không trung trên đỉnh đầu thanh niên mặc áo bào xám, lại há to cái miệng đầy lửa đen ngòm, làm cho thanh niên mặc áo bào xám cực kì hoảng sợ, lập tức ngoan ngoãn nhận thua.

Quá trình hai người tranh đấu cực kì đơn giản, chỉ kéo dài trong vài hơi thở đã kết thúc.

Đấu pháp nhanh như vậy, cộng thêm kết quả nằm ngoài dự liệu của mọi người, đương nhiên làm cho những người đang xem cuộc chiến đều trợn mắt líu lưỡi một hồi.

Trên ngọc đài, phần lớn Linh Sư vừa thấy Ma đầu Phi Lâu này xuất hiện liền xôn xao một trận.

“Chậc chậc, Khuê sư huynh, lá gan của sư huynh đúng là lớn, vậy mà cũng dám giao Ma đầu Phi Lâu bị phong ấn của chi các ngươi cho môn hạ đệ tử sử dụng.”

“Nhưng Ma đầu kia bá đạo như thế, trong đám môn hạ chúng ta ngoại trừ vài kẻ đủ thực lực đánh một trận, nhưng người khác chỉ sợ không thể ngăn cản được.”

...

Tất cả Linh Sư các chi đều nghị luận với nhau, thần sắc mỗi người mỗi khác.

“Khuê sư đệ, ngươi vậy mà giao Ma đầu kia cho Thạch Xuyên sư điệt, có phải có chút quá liều lĩnh rồi không. Ma đầu kia ở bổn tống gần như sánh với Ma đầu Cửu Anh, cho dù để ngươi sử dụng cũng phải dè chừng nó cắn trả, càng đừng nói chỉ là một gã Linh Đồ.” Chưởng môn Man Quỷ Tông thở dài một hơi, sau đó vô cùng nghiêm trọng hỏi Khuê Như Tuyền một câu.

“Chưởng môn sư huynh yên tâm, Ma hồn của Ma đầu này đã bị Phục Ma Liệm khóa lại. Trừ khi nó có thể tự mình thoát khỏi sự không chế của Linh Khí này, nếu không chỉ có thể mặc cho Xuyên nhi sử dụng mà thôi. Nếu không phải như thế, ba người chúng ta sao có thể đơn giản giao cho môn hạ đệ tử sử dụng.” Khuê Như Tuyền vẻ mặt tươi cười đáp.

Thạch Xuyên chiến thắng nhẹ nhàng, làm cho hòn đá trong lòng lão cuối cùng cũng đặt xuống.

“Phục Ma Liệm tuy lợi hại, nhưng tu vi Pháp lực đệ tử này của ngươi dù sao vẫn còn hơi yếu một chút, sử dụng Ma đầu này vẫn còn có chút nguy hiểm. Khi trở về ngươi nên dặn dò đệ tử nhiều hơn một chút, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, không nên tùy tiện mang ra sử dụng thì tốt hơn.” Chưởng môn Man Quỷ Tông lắc đầu nói.

“Sư huynh yên tâm, sau khi trở về ta nhất định sẽ dặn dò hắn kỹ lưỡng.” Khuê Như Tuyền nghe vậy, trong lòng có chút không vui, nhưng trên mặt vẫn tươi cười trả lời.

Lúc này, Sở Kỳ lại hơi nhíu mày, mở miệng nói:

“Chưởng môn sư huynh không cần quá lo lắng, Ma đầu này tuy rằng vô cùng lợi hại, nhưng mỗi lần mang ra sử dụng đều cần tới một lượng lớn máu huyết để trấn an nó. Máu huyết mà một gã Linh Đồ có, nhiều lắm cũng chỉ có thể đủ dùng một hai lần mà thôi.”

“Hừ không ngờ Sở sư đệ lại hiểu rõ Thuật Dịch Ma của chi chúng ta như vậy.” Khuê Như Tuyền sắc mặt hơi đổi đáp.

“Hắc hắc, Khuê sư huynh quá quen, tiểu đệ cũng chỉ là xem qua vài cuốn điển tịch mà thôi.” Sở Kỳ cười cười trả lời.

Khuê Như Tuyền sau khi hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Mà Chưởng môn Man Quỷ Tông sau khi nghe được lời đó, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống.

Những người khác nghe đến đó, trong lòng đương nhiên cũng thả lỏng xuống đôi chút.

Nếu đúng như vậy, trận khiêu chiến xếp vị trí mười đại đệ tử ngày mai, Thạch Xuyên nhiều nhất cũng chỉ có thể lại vận dụng Phi Lâu thêm một lần mà thôi, dĩ nhiên không cần quá lo lắng tới Ma đầu này nữa.

Phía bên dưới, trận khiêu chiến vẫn đang tiếp tục tiến hành.

Tuy nhiên cho tới bây giờ, những tên còn chưa ra tay khiêu chiến, phần lớn là không đủ lòng tự tin đối với bản thân. Mặc dù vẫn có mấy người kiên trì lên đài, nhưng đều đại bại trở về.

Thậm chí có một vị trong đó còn khiêu chiến Liễu Minh, kết quả là sau khi bị hắn thả ra hơn mười đạo Phong Nhận liên tục công kích, gã liền bị đánh bại một cách đơn giản.

Trong chốc lát, những người có thể khiêu chiến chỉ còn lại đại hán đầu trọc tên Cổ Giác.

Chỉ cần xong lần khiêu chiến của gã, toàn bộ vòng thi đấu thứ hai cũng hoàn tất.

Lập tức ánh mắt tất cả mọi người dù là trên đài hay dưới đài đều tập trung trên người Cổ Giác.

Gã đại hán đầu trọc đứng dậy, đi tới giữa lôi đài, ánh mắt quét qua một lượt về phía đối diện, sau đó dùng tay vuốt vuốt cái đầu bóng loáng, cười hắc hắc nói:

“Cổ mỗ bất tài, thi đấu với những người khác ắt không có bao nhiêu phần thắng, vậy thì xin mời Bạch sư đệ chỉ điểm một chút a.”

Đối tượng khiêu chiến của gã vậy mà lại chính là Liễu Minh.

Liễu Minh mặc dù đã bị khiêu chiến hai lần, nhưng bởi vì khoảng cách nghỉ ngơi từ lần trước đó tới nay vừa đúng là hai trận, hơn nữa Pháp lực cũng không tiêu hao quá nhiều, cho nên không thể nào từ chối được.

Liễu Minh vốn hơi giật mình, nhưng sau khi thấy đối phương dùng ánh mắt không kiêng nể gì cả đi tới, cũng mỉm cười đứng dậy.

“Nếu Cổ sư huynh nói như vậy rồi, tiểu đệ cũng chỉ có thể ứng chiến.”

Vừa dứt lời, hắn liền đi tới lôi đài ở trung tâm.

Trên bầu trời, lão giả béo vừa thấy Cổ Giác và Liễu Minh đối lập nhau phía xa xa, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ quỷ dị, nhưng miệng lại không do dự tuyên bố tỷ thí bắt đầu.

Mà trên ngọc đài, Khuê Như Tuyền thấy một màn này, sắc mặt cũng không kìm được có chút khó coi.

Tuy trong tỷ thí vài ngày trước, Cổ Giác ra tay không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều là chiến thắng rất nhẹ nhàng, rõ ràng gã căn bản không dùng toàn lực.

Điều này làm cho Khuê Như Tuyền, bỗng chốc vì Liễu Minh mà lo lắng.

Nếu Liễu Minh lúc này bị đá ra khỏi danh sách mười đại đệ tử, chỉ sợ toàn bộ chi Cửu Anh cũng đều phải vô cùng ấm ức.

Mà Sở Kỳ luôn bất hòa với Khuê Như Tuyền, gặp tình huống này, miệng lập tức cười cười vui vẻ.

Trên lôi đài phía dưới, tay áo Cổ Giác bỗng nhiên run lên, lập tức một sợi Luyện Hồn Tác vừa thô vừa to cuốn ra, xoay một vòng trên không rồi quay về quấn chặt quanh người Cổ Giác, từ xa nhìn lại trông như một kiện trường bào màu đen. Sau đó thân hình gã nhoáng một cái, hai tay nắm chặt thành quyền.

Trong chốc lát, một hồi "Rắc rắc…" phát ra từ trong cơ thể gã, thân hình bỗng nhiên lớn hơn gấp rưỡi có thừa.

Sau đó đại hán lại cười cười lạnh lẽo, một tay bấm niệm pháp quyết, trong cơ thể bốc ra một luồng khí đen, cuồn cuộn một hồi liền hóa thành từng đạo Linh văn đen sì dán chặt lên phía trên trường bào.

Sau một khắc, một tầng sáng màu đen bên ngoài trường bào màu đen liên tục lưu chuyển, không ngờ lại biến ảo thành một bộ cốt giáp đen nhánh, gai nhọn chia chỉa ra ngoài, gần như bao phủ mỗi một tấc trên cơ thể Cổ Giác.

Tiếp theo gã lại há miệng phun ra một ngụm máu tươi, một tay giơ ra chụp lấy rồi bôi lên mặt.

Một màn kinh người xuất hiện.

Ánh sáng màu máu trên mặt gã đại hán đầu trọc sáng ngời lên, sau đó hóa thành một cái mặt nạ đầu quỷ đỏ tươi như máu.

Trên mặt nạ lộ ra hai con mắt, "Phừng!" một tiếng, hai ngọn lửa màu xanh ngọc bích bốc lên. Vốn là một đại hán cao lớn bình thường, thoáng chốc đã tỏa ra Âm khí bức người, dường như là Quỷ vật chính thức vậy.

"Thuật Hàng Quỷ!"

Dưới đài có đệ tự kiến thức rộng rãi, vừa chứng kiến cảnh này, liền nghẹn ngào hô lên.

Liễu Minh nghe xong lời này, thần sắc hơi đổi, mơ hồ nhớ ra mình đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó, hình như đây chính là một môn bí thuật cao thâm có thể tạm thời kết hợp lực lượng Quỷ hồn cùng thân thể. Chẳng những tu luyện vô cùng phức tạp, hơn nữa người có thể chính thức tu thành lại càng cực kỳ thưa thớt.

Trong lòng hắn thoáng nhớ lại một chút, sau đó thần sắc trở nên cực kì nghiêm túc, bắt đầu coi đối phương là đại địch chân chính.

Hắn đột nhiên vỗ vào cái túi da bên hông, lập tức một luồng hắc khí cuốn ra, một đầu Quỷ vật bọ cạp cực lớn lập tức xuất hiện trên mặt đất bên cạnh. Tiếp đó cổ tay hắn lại run lên, điên cuồng rót Pháp lực trong cơ thể vào vòng đồng.

Tiếng ‘ông ông’ vang lên, sau đó một tấm thuẫn bằng ánh sáng màu vàng gần như thực thể xuất hiện trên cánh tay.

Sau khi hắn chuẩn bị tốt hết thảy, Cổ Giác phía đối diện bỗng ngửa đầu rống to một tiếng không giống tiếng người, tiếp theo một chân giẫm mạnh xuống mặt đất, thân hình giống như đạn đá bắn thẳng về phía Liễu Minh.

Hàn quang trong mắt Liễu Minh lóe lên, tâm niệm vừa động, bò cạp bên cạnh lập tức nhoáng lên xuất hiện chắn trước người, hai tay lại bấm niệm pháp quyết, từng đạo Phong Nhận lập tức hiện ra, sau khi khẽ run lên liền hóa thành một đường sáng màu xanh bắn đi.

"Phanh" "Phanh", mấy tiếng nổ lớn vang lên.

Đại hán đầu trọc đang lao nhanh về phía trước, vậy mà lại không hề tránh né những đạo Phong Nhận kia, cứ mặc cho chúng chém lên các nơi trên thân thể.

Cốt giáp trên người gã dường như cứng rắn vô cùng, làm cho tất cả Phong Nhận đều bật ngược trở lại, chỉ lưu lại trên cốt giáp mấy vệt nhỏ màu trắng mà thôi.

Thân hình gã đại hán đầu trọc chỉ thoáng chậm lại, sau đó lại tiếp tục cuốn theo một cỗ cuồng phong lao vụt đến.

Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, mặc kệ việc đối phương sắp lao tới, hai tay hợp lại rồi chậm rãi giang ra hai bên, một đạo Phong Nhận khổng lồ dài vài thước bắt đầu thành hình.

Cùng lúc đó, Bạch Cốt Hạt chắn trước người lại ‘vèo’ một tiếng, hóa thành một dãy ảo ảnh màu xanh tiến lên phía trước nghênh đón.