Ma Thần Cùng Quản Gia

Chương 11: Quản gia rời nhà, ma thần thú hậu

Được rồi, nếu như việc đã xảy ra, vậy phải nghĩ xem tiếp theo phải làm sao đây.

Lúc hội nghị thì y tránh ở phía sau nghe, Na Già nhắc tới kết hôn chi lễ là ở trong dự kiến của y, Khấu Đức đương nhiên biết đám lão ma tướng kia có chủ ý gì, mà y càng biết trong lòng Na Già tính toán cái gì.

Na Già bề ngoài đáng yêu xinh đẹp, nội tâm kỳ thực lại thâm trầm, bọn họ có cái mỹ danh là bằng hữu lâu năm, không bằng nói là quan hệ đối thủ cạnh tranh, mà hai người trừ bỏ khác biệt về thân phận, nói về năng lực thì tự nhiên Na Già ít hơn Khấu Đức một chút.

Nhưng là chính bởi vì năng lực của quản gia quá mạnh mẽ mà ở phương diện nào đó mà nói, y là bị người trong tộc chán ghét.

Na Già mỗi ngày lại đây cùng y giao hảo, cũng chỉ là muốn tìm cơ hội biểu lộ tấm lòng rộng rãi của nó, cùng với cơ hội đả kích chính mình.

Trước đây y không làm cho Na Già thành công, nhưng lần này…

“Tâm cơ của ngươi lại lên một tầng rồi, bất quá… cũng không sao.” Mỉm cười, Khấu Đức khẽ vuốt chính bụng mình, “Nhưng mà nên để cho chủ nhân chính mình đi đối mặt vấn đề, đây là do hắn gây ra, không thể dựa vào ta thu thập giúp.”

Sau khi quản gia hạ quyết tâm, cầm lấy tờ giấy, bắt đầu viết thư.

Sau đó, Khấu Đức ly khai Chí Hạ điện.

Nếu tên ngốc kia có thể chân chính thanh tỉnh, thì chính mình cũng không ngại khổ.

Y tin tưởng ma thần nhất định sẽ hảo hảo suy nghĩ phương pháp, rồi mới đem mang y về.


Có thể nói như vậy…

Cho dù tạm thời phải chia lìa cũng không sao.

“Bất hảo, ma thần đại nhân!”

Trong thư phòng chuyên dụng của ma thần, Tư Mại Nhĩ chưa kịp xử lý chuyện ma tướng liên hợp thỉnh cầu hắn kết hôn cùng Na Già đau đầu kia, nào biết Bối Nhĩ ở bên ngoài hô to gọi nhỏ, hắn buông văn thư trên tay, rời thư phòng

“Ma thần đại nhân, bất hảo, bất hảo!” Bối Nhĩ thấy ma thần đi ra, vội vàng không để ý bổn phận chủ tớ mà tiến lên kéo áo Tư Mại Nhĩ, khẩn trương nói: “Không thấy… Khấu Đức tiên sinh!”

Sét đánh giữa trời quang.

Tư Mại Nhĩ ngơ ngác nói lại một lần: “ngươi nói… quản gia tiên sinh… không thấy?”

“Vâng, vừa rồi ta đi tìm y, kết quả không thấy y ở trong phòng, ta nghĩ y đi tìm ma thần đại nhân, nhưng là từ đại điện đến tẩm điện, từ trong ra ngoài vài lần vẫn không thấy được y.” Bối Nhĩ gấp đến độ nước mắt đều chảy ra: “Làm sao bây giờ? Khấu Đức tiên sinh liệu có phải là gặp chuyện không may rồi không?”

“Sẽ không, quản gia tiên sinh sẽ không gặp chuyện không may, y sẽ không!” ma thần lầm bầm vài tiếng, sắc mặt tái nhợt “Y là đang giận a, bởi vì ta ngủ cùng người khác nên y sinh khí trốn đi…Ta đi tìm y, ta phải đi tìm quản gia tiên sinh!”

Tư Mại Nhĩ nói xong, kích động bắt đầu tìm kiếm ở Chí Hạ điện, phòng quản gia, nơi quản gia sẽ đi… trong ngoài hơn mười vòng, ngay cả vô dụng như tầng hầm ngầm đều tìm, bị tro bụi nghẹn loạn thất bát tao làm cho ho chết khiếp vẫn không tìm được quản gia.

Quản gia tiên sinh rốt cục đi nơi nào…? Y không có khả năng rời bỏ mình mà đi, cho dù là chính mình làm sai, chỉ cần mình giải thích, quản gia tiên sinh thương hắn như thế, nhất định sẽ tha thứ cho hắn.

Nhưng là người đâu?

“Ma thần đại nhân, ngươi mau nhìn này!” Bối Nhĩ chạy hổn hển đến tầng hầm, lấy thư nhét vào tay ma thần, “Ta vừa mới nhìn thấy trên bàn của quản gia tiên sinh, là thư cho ngài.”


“Để ta xem!” Tư Mại Nhĩ hít sâu một hơi, lúc mở thư ra còn có chút run run, hắn xuất ra tờ giấy trong phong thư, nhìn kỹ.

Tư Mại Nhĩ:

Ta không gọi ngươi là chủ nhân, trước sinh thần của ngươi một ngày ta đã nói, khi chỉ có hai người chúng ta, ta sẽ gọi tên của ngươi.

Khi ngươi đọc được phong thư này, ta đã rời Chí Hạ điện, ngươi không cần đến Ma Vực, Ám Vực tìm ta, bởi vì ta không nhất định sẽ ở đó, ta cũng không cần ngươi đi tìm, chuyện của chính ngươi còn chưa xử lý xong, không được thất trách.

Ta rời đi, là không muốn làm ngươi khó xử, ta xác thực là vì chuyện của ngươi cùng Na Già mà đau lòng khổ sở, nhưng là có thể làm gì đâu? Vấn đề vẫn còn đó, hội nghị ngày đó ngươi cũng nghe được, chúng ma tướng đều yêu cầu ngươi kết hôn với Na Già, ta không có lập trường nói chuyện, Na Già là tộc trưởng của ta, năng lực của nó rất mạnh, đủ để làm phi của ngươi cùng hậu thuẫn của ngươi.

Mà ta, đã đạt được căn cứ xác minh chúng ta thuộc về nhau, ta thực thỏa mãn.

Hãy nhớ, ngươi phải làm hết chức trách của ma thần, không cần bốc đồng đi tìm ta, thời cơ chín muồi ta sẽ xuất hiện trước mặt ngươi, chờ đến khi giữa hai chúng ta không còn trở ngại, chính là ngày chúng ta gặp lại.

Tư Mại Nhĩ của ta, ngươi hiểu được ý tứ của ta mà.

Chỉ có một việc mà ta muốn nhắc nhở ngươi.

Kết hôn chi lễ, Na Già sẽ không như nhìn thấy bên ngoài, ta nghĩ lúc hội nghị ngươi cũng đã thể nghiệm một chút, sau này đều trông vào ngươi, ta không thể luôn giúp ngươi ra chủ ý.

Tái kiến, Tư Mại Nhĩ của ta.

Đúng rồi, dưới gối đầu trong phòng ta còn có quà sinh thần cho ngươi, ngày trước đánh vỡ một cái, coi như là ta bồi thường ngươi.

Như vậy nhé.

Ma thần ngốc lăng lăng buông tờ giấy.


Cho tới bây giờ, hắn mới tin rằng quản gia thật sự ly khai.

Thật sự rời khỏi hắn.

Tâm tình giống như bị vét sạch, lạnh lùng, có chút đau…

“Ma thần đại nhân?” Bối Nhĩ nhìn bộ dáng thất thần của ma thần, đại khái cũng đoán được lá thư này là thư cáo biệt dành cho ma thần.

Tư Mại Nhĩ phất tay ý bảo Bối Nhĩ rời đi, còn hắn thì cước bộ nặng nề chậm rãi hướng phòng của quản gia đi đến.

Kiền kiền tịnh tịnh, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không có nửa điểm dấu vết từng có người ở qua.

Ma thần ngồi lên chiếc giường quản gia từng ngủ, xốc lên gối mềm mại, ở dưới có một chiếc hòm xinh đẹp.

Hạng trụy* màu đỏ sáng bóng lẳng lặng nằm trong hộp, đó là vật trang sức mà quản gia đeo lúc sinh thần hắn, hắn còn nhớ rõ cổ quản gia tiên sinh rất nhỏ rất trắng, đeo chiếc hạng trụy này lên thật đẹp đến khiến người ta không thể chuyển mắt.

*Hạng trụy: Vòng cổ.

“Hãy nhớ, ngươi phải làm hết chức trách của ma thần, không cần bốc đồng đi tìm ta, thời cơ chín muồi ta sẽ xuất hiện trước mặt ngươi, chờ đến khi giữa hai chúng ta không còn trở ngại, chính là ngày chúng ta gặp lại.

Tư Mại Nhĩ của ta, ngươi hiểu được ý tứ của ta mà.”

“Quản gia tiên sinh… ta hiểu ý của ngươi… Trước kia ta đều dựa vào ngươi thay ta xử lý sự tình, lần này là ta gặp phải phiền toái, ngươi muốn ta chính mình hảo hảo giải quyết thì mới về phải không?” ma thần cầm lấy trụy hạng ruby, thần sắc mê võng mà kiên định, “Chờ sau khi ngươi trở về, ta sẽ tự tay đeo hạng luyện này lên cho ngươi…”

Là nên thức tỉnh rồi.


Nhắm mắt đem trụy sức cùng thư gắt gao ôm lấy, đêm đó Tư Mại Nhĩ liền ngủ lại phòng của quản gia đã từng ở.

Cách ngày, ma thần khẩn cấp triệu hồi các đại ma tướng, nói là có chuyện quan trọng cần tuyên bố, lần đầu tiên gặp được loại chuyện này nên các ma tướng đều rất nhanh tụ tập ở phòng nghị sự của Chí Hạ điện, châu đầu ghé tai thảo luận.

Na Già cũng đứng ở một bên, sắc mặt như trước không có quá nhiều biến hóa.

“Yên lặng, cãi nhau thật chói tai.”

Tiếng nói hùng hậu của ma thần vừa dứt, chúng ma tướng lập tức đứng nhìn về phía trước, nguyên bản vương tọa trống không đã thấy chủ nhân ngồi đó, Tư Mại Nhĩ khóe miệng mỉm cười, thân thể nằm ngang trên vương tọa rộng lớn, đồng tử thâm trầm như bóng đêm lạnh như băng, toàn bộ ma tướng chỉ thấy lòng căng thẳng, lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Ma thần đại nhân, không biết lần này triệu tập khẩn cấp là có chuyện quan trọng gì?” ma tướng lớn tuổi nhất đặt câu hỏi trước tiên.

“Cáp, không phải chuyện gì quan trọng, chính là cấp các ngươi một câu trả lời, một cái đáp án mà các ngươi vẫn luôn muốn ta làm, ta e là nếu ta còn suy nghĩ nữa thì có một số người sẽ đi vào luân hồi linh hồn không chứng kiến được mất.” một ngón phải thon dài chỉ lên người Na Già “Ngươi, đến trước mặt ta.”

Na Già sửng sốt, không dám chậm trễ lập tức đi đến trước tọa ỷ của ma thần, cúi đầu: “Ma thần đại nhân tìm Na Già có điều gì phân phó?”

“Cách xa quá, gần một chút nữa đi, còn có, ngẩng mặt lên, ta cũng sẽ không ăn ngươi.” Ma thần phút chốc thân thủ đem Na Già kéo lại bên người, khuôn mặt cương nghị có nét để sát vào khuôn mặt kinh ngạc của ma thần, cười đến có chút gian tà: “Ta chưa từng hảo hảo nhìn qua ngươi, hôm nay nhìn kỹ thập phần đáng yêu, khó trách đêm thiên tuế tế khi say rượu ta lại ôm ngươi, thật là cái tuyệt phẩm đâu.”

“Ma thần đại nhân quá khen, Na Già chính là làm hết bổn phận thôi.” Mặt đỏ tim đập.

Tư Mại Nhĩ cười ha ha, “Hảo, ta liền cùng ngươi kết hôn, tháng sau cử hành nghi thức hôn lễ.”

Lời vừa nói ra, tất cả ma tướng bắt đầu xao động, tiếng chúc mừng vang lên trong phòng, ma tướng già nhất vì chính mình sinh thời được nhìn thấy ma thần cử hành hôn lễ mà cảm động đến ngất xỉu.

Thân là đương sự Na Già lại kinh hỉ mà nhìn ma thần, “Đây … là thật sao?”

“Ta đã nói là làm, huống chi là ta phải chịu trách nhiệm.” ma thần nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt phấn nộn của Na Già, “Ngươi chờ làm hậu của ma thần đi.”


“Na Già tuân chỉ!”

Thật sâu hướng ma thần cúi đầu, con ngươi lục sắc lộ ra đắc ý thắng lợi.

Khấu Đức, ngươi chung quy đấu không lại ta.