Dù sao ám võ viện không có nhiều nhân tài, số lượng đệ tử ít đến đáng thương, trong mười tám viện phái đứng dưới chót, dù chọc bên nào cũng chịu không nổi, thế là trốn ra xa.
Phong Liệt sớm nắm rõ tình thế của mười tám viện phái, lúc này thấy hành động Tần Trọng phụ thuộc vào thiên võ viện thì rất khinh thường.
Mặc dù hai hắn không biết hai phe đạt thành hiệp nghị gì, nhưng đoán rằng Tần Trọng đem mấy trăm đệ tử ám võ viện làm quân tốt cho Trịnh Nguyên Kiệt thôi. Nhưng hắn lười quan tma vụ này.
- Ủa? Đó là...nhị cấp long tượng? Người kia là ai vậy? Có thể thần phục một nhị cấp long tượng trong đại hiệp cốc làm tọa kỵ!
- Hình như là ám võ viện cửu phẩm thiên tài Phong Liệt thì phải? Nghe nói người thiên võ viện ăn bồ hòn trong tay hắn đó!
- Mỹ nữ quốc sắc thiên hương kia hình như là đại tiểu thư Lý gia ở ma khí viện? Sao nàng...lại đi cùng Phong Liệt chứ? Nghe nói nàng có hôn ước với Nhạc Đông Thần của ma khí viện mà?
- Ài! Mỹ nữ yêu thiên tài, thiên kinh địa nghĩa thôi! Tiểu tử Phong Liệt này là cửu phẩm thiên tài thật sự, có tiền đồ hơn Nhạc Đông Thần rất nhiều! Thật khiến người hâm mộ quá đi!
- Hắc hắc, tiểu tử Phong Liệt lại dám đến đây, ma khí viện Triệu Đống sắm muốn cho hắn bài học rồi, đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới ư?
- Cũng chưa chắc đâu, con nhị cấp long tượng không phải ăn chay à! Nhìn kìa, Triệu Đống đi ra!
- …
Đám đệ tử rải rác đứng chỉ trỏ Phong Liệt thì đỉnh núi phía đông đọt nhiên có đám người di chuyển. Một đám đệ tử mặc trang phục ma khí viện sát khí đằng đằng đi xuống dưới núi nơi nhóm Phong Liệt đứng, liếc sơ có tới năm, sáu mươi người.
Người dẫn đầu mặc đồ đệ tử trung tâm ma khí viện, khuon mặt tuấn tú sát khí ngập trời, từ xa nhìn Phong Liệt, ánh mắt như muốn ăn người, hình như có thù giết cha, cướp vợ của gã vậy, khiến người nhìn mà run.
- Phong huynh, nguy rồi! Triệu Đống mang người đến kìa! Chúng ta có cần trốn đầu sóng không?
Triệu Thung thấy đám người Triệu Đống rầm rộ đến thì tim đập chân run, nhiều người như vậy cùng ùa lên thì chớp mắt nhấn chìm ba, bốn mươi người phe mình ngay.
Đám người còn lại cũng lo âu, mặc dù họ rất tin vào Phong Liệt nhưng nếu là hỗn chiến thì e rằng một mình hắn rất khó bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Không cần, nên đến thì sứm muộn gì sẽ đến!
Phong Liệt lạnh lùng cười, khuôn mặt không có vẻ gì là sợ.
Mọi người thấy Phong Liệt bình tĩnh thì yên lòng. Không biết bắt đầu từ khi nào, Phong Liệt thành cột trụ trong lòng họ, cột trụ chống trời, dường như chỉ cần hắn nói không có việc gì thì thật sự mọi chuyện ổn cả.
Lý U Nguyệt mắt đẹp nhấp nháy nhìn Phong Liệt, tò mò hỏi:
- Phong Liệt, ngươi...ngươi thật sự nhìn thấy hết vị hôn thê của Triệu Đống tắm rửa?
- Á, khụ khụ, đó là đồn bậy thôi! Mặc dù ta với Diệp Thiên Tử là hàng xóm nhưng ta thề, ta chưa từng bước vào lầu các của nàng nửa bước, lấy đâu ra nhìn lén tắm rửa?
Phong Liệt lúng túng nói nhưng rất chột dạ.
Mặc dù hắn không thấy người ta tắm rửa nhưng chỗ quan trọng trên người thì thấy hết rồi, xem như đại đồng tiểu dị, tuy nhiên giờ có đánh chết hắn cũng không thể thừa nhận.
- Hừ hừ, mặc dù ngươi không bước vào lầu các của nàng nửa bước nhưng nói không chừng khi nàng tắm rửa trong sân bị ngươi thấy thì sao?
Lý U Nguyệt hầm hừ nói, bỗng nhiên nhướng mày liễu, nói:
- Ái dà, thế thì chẳng phải nàng ta cố ý quyến rũ ngươi sao? Hừ, Diệp Thiên Tử, nghe cái tên đã thấy không là phụ nữ đàng hoàng rồi!
- A...
Phong Liệt đổ mồ hôi, đàn bà này mà ghen lên thì đúng là không nói lý gì cả. Hình như tên Diệp Thiên Tử không giống như là đàn bà hư đi? Nhưng hắn không dám trả treo.
Mọi người yên lặng đứng, lạnh lùng chờ đám Triệu Đống hung thần ác sát vây quanh đến. Mọi người đều rút ra binh khí, cảnh giác đề phòng đối phương.
Mặc dù người Triệu Đống thế tới rào rạt nhưng tới gần, thấy thể hình của Đại Sơn khiến người tuyệt vọng thì lòng run rẩy, may là ỷ vào người nhiều nên không lộ ra mặt.
Triệu Thung lạnh lùng trừng Triệu Đống, quát to:
- Triệu Đống! Ngươi định làm gì?
- Hừ! Không liên quan gì ngươi! Phế vật bàng chi như ngươi tốt nhất đừng xen vào!
- Ngươi...
Triệu Đống khinh thuường liếc Triệu Thung rồi phớt lờ, hung tợn trừng Phong Liệt, róng:
- Phong Liệt! Đồ tạp chủng! Bổn công tử định đi tìm ngươi đây, không ngờ ngươi tự đưa lên cửa! vậy cũng tốt, tiện cho ta!
- Hừ, bổn công tử không phải người không nói lý! Hôm nay chỉ cần ngươi chọc mù đôi mắt, cắt luôn của quý đàn ông thì bổn công tử sẽ tha cho ngươi một con đường sống! Nếu không thì ta tự tay đánh gãy năm chi của ngươi!
Lúc này gã phải ngẩng đầu nhìn lên Phong Liệt ngồi trên Đại Sơn, điều này khiênó gã khó chịu nhưng không biết làm sao.
Gã vừa dứt lời thì đám đệ tử ma khí viện xung quanh cất tiếng cười to, ai nấy vẻ mặt coi rẻ trừng Phong Liệt.
- Ha ha ha ha!
- Triệu sư huynh, trực tiếp làm thịt tiểu tử này là xong việc! Khách sáo với hắn làm cái gì?
- Đúng rồi đó, Triệu công tử! Ngươi chỉ khiến hắn cắt của quý, vậy thì mỹ nữ bên cạnh hắn làm sao giờ? Không bằng đưa phật đưa đến tây thiên, khiến người ta chết sáng mắt!
- Câm miệng! Đồ ngu! Nàng là đại tiểu thư Lý gia của ma khí viện chúng ta, ngươi không muốn sống nữa hả?
- A? Lý gia ma khí viện chúng ta từ khi nào có đại tiểu thư? Cha nó! Mấy Lý gia công tử đủ tai họa rồi soa giờ lại ra một tiểu thư? Còn để cho người ta sống không trời!
- …
Nghe đám đệ tử ma khí viện nói những lời khó nghe, Lý U Nguyệt tức giận đến mặt trắng bệch, hận không thể rút ra trường kiếm đại sát một trận.
Phong Liệt nhẹ vỗ tay nàng, biểu tình bình tĩnh nhìn Triệu Đống, lạnh nhạt nói:
- Triệu Đống, ta nghĩ có chuyện ngươi đã hiểu lầm, giữa ta và Diệp Thiên Tử không có gì cả.
Triệu Đống cười lạnh nói:
- Hiểu lầm? Hừ! Hiểu làm thì sao nào? Hôm nay bổn công tử đều phải xử lý ngươi! Biết điều này mau chóng làm theo lời ta nói! Nếu không, chẳng những ngươi phỉa chết, tất cả người các ngươi đều chết hết!
Mắt gã lóe sự độc ác khiến người hoảng loạn.
Lấy thói quen làm việc của gã, muốn giải quyết ai thường không cần lý do, chỉ cần khiênó gã gai mắt thì đánh tàn phế, đánh chết cũng chỉ dựa vào tâm tình. Đám đệ tử ma khí viện thuộc hạ của gã đều thản nhiên với điều đó.
- A?
Ánh mắt Phong Liệt dần lạnh lẽo, nhưng vẫn cười khẽ nói:
- Được rồi, nhưng con người ta mềm lòng, không tự ra tay với bản thân được, các ngươi đến ra tay đi!
Phong Liệt cảm thấy Triệu Đống và Diệp Thiên Tử đúng là trời sinh một đôi, đều phát huy tính tình công tử, tiểu thư đến cực hạn, chỉ dựa vào yêu thích riêng, bất kể hậu quả. Tuy nhiên, bản thân hắn cũng là người không nói lý.
- Grao gru!!!
Khi Phong Liệt vừa dứt lời thì Đại Sơn dưới thân hắn chợt phát ra tiếng gầm hung tợn xộc thẳng tầng mây. Khí thế long thú nhị cấp hùng hồn bùng phát, không khí xung quanh đọng lại.
Đám đệ tử ma khí viện đều kinh hoàng biến sắc, kiềm không được thụt lùi, ngay cả đám Triệu Thung cũng lùi ra xa Đại Sơn một chút.
Nhưng Phong Liệt thì cẩn thận chú ý thấy hai thanh niên mặc trang phục đệ tử bình thường sau lưng Triệu Đống hơi quái, mặc dù hj cũng lùi nhưng biểu tình cực kỳ bình tĩnh, trong ánh mắt không có gì là sợ cả.
Mắt Phong Liệt chớp lóe, lòng nổi lên cảnh giác.