Ma Long Phiên Thiên

Chương 72: Long biến


Trung niên tướng mạo lãnh lệ, dáng người cao lớn, không giận tự uy, trên người mặc một bộ trường bạo thêu hình chín đầu Kim Long, toàn thân tản mát khí tức Đế Hoàng, khiến người khác có một loại xung động không nhịn được mà quỳ xuống triều bái.

Người này chợt xuất hiện, lập tức hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm xuống tòa đại sơn, thân thể kích động đến phát run.

- Hừ hừ, bổn Hoàng quả nhiên không đoán sai! Ma Long giáo quả nhiên không thể xuất hiện cường giả như vậy, duy nhất có khả năng chính là Viễn Cổ Long hài xuất thế! Hơn nữa uy áp này mạnh mẽ như vậy, chỉ e là rất có khả năng là một di hài của một đầu Chân Long thực lực tiếp cận Long Hoàng lưu lại! Hắc hắc hắc! Bổn Hoàng không hổ là thiên mệnh sở quy, chỉ tình cờ đi qua nơi này cũng gặp được thiên đại cơ duyên này.

Trung niên nam tử sắc mặt kích động tự nói một mình, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm lập lòe kim quang, sau đó không chút do dự vung kiếm chém ngang.

Theo trường kiếm trong tay hắn chém ra, từng đạo kiếm mang kinh thiên dài đến mấy trăm trượng bay xuống dãy núi, khí phách hoàng giả kinh thiên động địa, kiếm khí lăng lệ ác liệt đi qua nơi nào thì nơi đó núi lớn sụp đổ, cổ mộc gãy đổ, tất cả cỏ cây đất đá đều hóa thành tro bụi.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Một hồi tiếng nổ kịch liệt qua đi, chỉ thấy từng đạo kiếm khí kinh thiên dài vài trăm trượng bổ xuống khiến dãy núi sụp đổ, đại địa rạn nứt, nhanh chóng đem hai tòa cự sơn cao chừng 3000 trượng san thành bình địa.

- Ồ? Không phải ở trong này?

Trong đôi mắt lăng lệ của trung niên nhân trở nên lấp lánh, không khỏi lộ ra một tia thất vọng, ngay lúc hắn vừa muốn bắt đầu san bằng những tòa núi lớn khác thì đột nhiên động tác trên tay khựng lại, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, lúc này hắn cẩn thận cảm nhận thì mới phát hiện cỗ uy áp cường hoành hấp dẫn hắn đến đây đột nhiên biến mất.

Đúng lúc đó, phía xa xa chân trời lờ mờ xuất hiện một đầu Hắc Long uốn lượn lao đến, trên lưng là đôi cánh hắc sắc dị thường thần tuấn (đẹp), hiển nhiên là một đầu Ma Long, ma khí ngập trời đem mây đen xung quanh xua tan, cặp cánh kia khẽ vỗ, khoảng cách trăm dặm chỉ sau vài lần thiểm hiện đã đến.

Trung niên nhân mặc kim y nhìn Ma Long thần tuấn từ xa đến gần, không khỏi nhíu mày.

Sau khi Ma Long hắc sắc đến gần, lập tức hóa thành một nam tử trẻ tuổi mặc hắc bào của Ma Long giáo, nam tử nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt kiêu ngạo, tà khí lẫm liệt, một tay cầm một cây giáo hắc sắc, tản mát ra sát khí cuồng bạo. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Lúc này hắn mới nhìn trung niên nhân mặc kim y ở ngoài vạn trượng, sắc mặt giận dữ, nổi giận hét:

- Kim Vô Thương, ngươi dám bước vào địa bàn Ma Long giáo ta, phải chăng là chán sống rồi?

Kim Vô Thương khinh thường hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói:

- Ta còn tưởng là ai, không ngờ là tiểu gia hỏa ngươi vậy mà cũng đạt đến cảnh giới này rồi, có điều chỉ dựa vào người? Hừ, chỉ e còn chưa có khả năng ngăn được bổn Hoàng!

- Ngươi…

Vẻ mặt của nam tử trẻ tuổi không khỏi giận dữ, nhịn không được muốn vung giáo xông lên, cùng Kim Vô Thương phân cao thấp. Mặc dù hắn cũng biết mình không phải là đối thủ của Kim Vô Thương, nhưng ngạo khí từ trước đến nay không cho phép hắn lùi bước.

Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp khác từ xa truyền đến, chấn rung toàn bộ thiên địa, âm thanh lười biếng nói:

- Kim Vô Thương, chẳng lẽ ngươi khinh Ma Long giáo không người sao?

Theo âm thanh này vang lên, một đầu Ma Long dài chừng mười trượng như một tia chớp xuất hiện trên trời cao, uy thế so với Kim Vô Thương còn cường hoành hơn mấy bậc.

Tên nam tử trẻ tuổi của Ma Long giáo lập tức cả kinh, sau đó là đại hỉ, vội vàng hướng về phía Long ảnh phía xa hành lễ:

- Vãn bối Sở Hóa Long bái kiến Già Thiên hộ pháp!

- Già Thiên hộ pháp? Không ngờ lão gia hỏa kia cũng đến rồi!


Kim Vô Thương nhìn đạo Long ảnh kia, đồng tử hơi co rút, ánh mắt lấp lánh tinh quang, hắn cũng vội chắp tay nói:

- Không ngờ ngay cả Thiên Ma Vương tiền bối cũng bị kinh động đến đây, Kim Vô Thương hữu lễ!

- Hừ! Bớt nói nhảm đi! Đây không phải là nơi ngươi nên đến, thức thời thì cút nhanh! Bằng không đừng trách bổn Vương không khách khí!

Long ảnh trên trời cao hừ lạnh nói, uy áp cường hoành tràn ngập trong thiên địa, khiến người khác hít thở không thông.

Kim Vô Thương biến sắc, cắn răng nhịn xuống lửa giận trong lòng, hắn nhìn thoáng qua tòa núi lớn bên dưới, không khỏi cảm thấy vạn phần không cam lòng, hắn thân là tồn tại cao tầng trong Long võ giả, tất nhiên biết bên dưới là thứ gì.

Long Uy của Viễn Cổ Chân Long đối với tất cả mọi sinh linh trên thế giới này đều có rất nhiều diệu dụng nghịch thiên, mà đối với Long võ giả mà nói, Long Uy có thể dùng trong luyện chế tuyệt phẩm linh đan, chế tạo tuyệt thế chiến khí, thậm chí dùng để đột phá bình cảnh tu luyện, có thể nói là trân quý vô cùng.

Nếu là lúc trước, cho dù là một tia Long Uy yếu ớt cũng đủ khiến cho mười đại giáo phái trên đại lục đại chiến, mà bây giờ đạo Long Uy kia lại kinh người như vậy, nếu bỏ qua, Kim Vô Thương làm sao cam tâm ?

Sau chốc lát trầm ngâm, Kim Vô Thương mới nói:

- Già Thiên Ma Vương! Nếu như tin tức Dạ Mạc đại hạp cốc xuất hiện Long hài truyền ra ngoài, chắc hẳn Ma Long giáo các người cũng khó có thể độc chiếm đọa Long Uy cường hoành này a?

- Hừ, đây là chuyện nội bộ của Ma Long giáo, không nhọc đến ngươi quan tâm!

Già Thiên Ma Vương thản nhiên nói.

- Già Thiên Ma Vương, người ngoài sáng không làm chuyện mờ ám! Nếu như Ma Long giáo các người đồng ý giao một phần mười Long Uy này cho tại hạ, Kim Vô Thương ta cam đoạn chuyện hôm nay tuyệt sẽ không truyền đi, thế nào?

Kim Vô Thương cao giọng nói.

- Ồ?

Già Thiên Ma Vương phía xa suy tư một lát, sau đó cười lạnh nói:

- Được! Ta đáp ứng ngươi! Chỉ cso điều, ngươi trước tiên phải vượt qua trăm chiêu trong tay bổn Vương mới được!

Kim Vô Thương nghe xong nửa câu đầu của Già Thiên Ma Vương vốn cảm thấy vui vẻ, nhưng câu tiếp theo lại khiến vẻ mặt của hắn hết sức khó coi, trong lòng thầm biết lão gia hỏa này không yên lòng, nói không chừng là muốn nhân cơ hội này tiêu diệt mình.

Chỉ có điều sau một hồi suy tư, cuối cùng vẫn nhất quyết gật đầu, vì một tia Long Uy hiếm có, trận chiến này tuyệt đối đáng giá.

Chính lúc này, uy áp cường hoành sâu trong lòng đất vừa biến mất không lâu lại xuất hiện lần nữa, khiến ba người không nhịn được mà rung động, cỗ uy áp này thực sự quá mức kinh người, cho dù với tu vi kinh thế của ba người cũng không khỏi tim đập mạnh.

Chỉ là tiếp theo, còn không đợi bọn hắn kịp phản ứng thì cỗ uy áp khủng bố đó lại biến mất.

- Kết giới của Long hài này hẳn tại một nơi dưới lòng đất không quá ổn định, Sở Hóa Long, ngươi phụ trách xuống dưới tìm kiếm một phen!

Âm thanh của Già Thiên Ma Vương lại lần nữa vang lên, phân phó nam tử trẻ tuổi, sau đó lại cười lạnh với Kim Vô Thương:

- Hừ hừ, đến đây, Kim Vô Thương, để bổn Vương xem ngươi đến cùng có bao nhiêu bản lãnh mà dám bàn điều kiện với ta!

Sở Hóa Long cung kính lên tiếng, sau đó liền từ trên không vung giáo, hướng về phía phát ra cỗ Long Uy đó, hung hăng nện xuống một kích. Mà Già Thiên Ma Vương trên không trung cũng cùng Kim Vô Thương triển khai ước đấu trăm chiêu.


Giao phong giữa tuyệt thế cường giả bậc này, uy thế đủ để hủy thiên diệt địa, kiếm khí ngang dọc, sông núi cỏ cây hóa thành tro bụi, trong phương viên mấy trăm dặm, từng dãy núi lớn ầm ầm đổ sụp, vô số hung thú ác điểu cũng chết thảm trong đó.

Mà lúc này, Phong Liệt sâu trong lòng đất cũng cảm nhận được tiếng nổ ầm ầm ngày càng gần mình, tự nhiên biết đại sự không hay, hắn vội vàng thu liễm uy áp trên người, sau đó nghĩ cách chạy trốn khỏi nơi đây. Chỉ e không lâu nữa, phương viên vài ngàn dặm quanh đây sẽ trở thành một mảnh cấm địa.

Lúc này Phong Liệt cũng không hề do dự nữa, hắn lập tức biến ảo thành Hắc Ám chi thân, sau đó lại hóa thành một đám khói đen, bọc lấy Tiểu Dạ rồi hướng về phía lối ra của không gian mà rời đi.

Không gian này cách mắt đất chừng hơn trăm trượng, bốn phái vách tường bóng loáng như gương, nếu như là Long võ giả bình thường, đừng nói là một tên đệ tử Nguyên Khí cảnh nho nhỏ, cho dù là cao thủ Chân Khí cảnh thì chỉ e cũng bị vây khốn trong đó đến chết.

Với tu vi của Phong Liệt hiện nay tất nhiên cũng không thể ngự không phi hành, nhưng khi hắn hóa thành hắc vụ thì vẫn có thể phi hành chậm rãi, cho nên, hoàn cảnh hiện này ngược lại không thể gây khó dễ cho hắn.

Tiểu Dạ và Phong Liệt đã ở chung được vài ngày, đối với các loại biến ảo của Phong Liệt cũng không hề cảm thấy lạ, thàm thành thật thật bị bọc trong đám hắc vụ chậm rãi trong không trung, không bao lâu sau thì đã bay đến độ cao trên trăm trượng trong động phủ.

Đúng lúc này, tiếng nổ ầm ầm xung quanh lại càng thêm đinh tai nhức óc, Phong Liệt vội vàng biến ảo Hắc Ám chi thân, ôm lấy Tiểu Dạ muốn trốn khỏi động phủ, trở về thủy đạo bên dưới lòng đất.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một đạo kiếm khí vô cùng cường hoành lập tức cắt ra một góc của động phủ, dư kình sắc bén của kiếm khí mang theo âm thanh phá không nhanh chóng chém về phía Phong Liệt, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

Trong lòng Phong Liệt phát lạnh, chỉ nghe "phụt" một tiếng, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy thân thể của mình bị chặt ngang thành hai đoạn, một nửa đoạn lập tức ly thể.

- Bà mẹ nó! Cái tên hỗn đản nào dám hạ thủ với lão tử?

Sắc mặt Phong Liệt không khỏi đại biến, nếu không phải lúc này hắn biến ảo thành Hắc Ám chi thân thì chỉ e đạo kiếm khí này đã lấy cái tiểu mệnh hắn rồi. Dù vậy thì đạo kiếm khí này cũng sượt qua đầu Tiểu Dạ, có thể nói là hung hiểm vạn phần.

Rất nhanh, kiếm khí trong động phủ càng lúc càng nhiều, điều này nói rõ tuyệt thế cao thủ bên ngoài rất có thể đã phát hiện ra động phủ này rồi, chốc lát nữa, một khi tuyệt thế cường giả đó dùng Tinh Thần lực thăm dò phát hiện ra Phong Liệt, lúc đó chỉ e Phong Liệt có biến thành hắc vụ cũng không thể trốn thoát khỏi phương viên ngàn dặm.

Phong Liệt cũng không dám tiếp tục trì hoãn, hai đoạn thân thể của hắn lập tức biến thành hắc vụ, lại lần nữa hợp lại cùng một chỗ, Hắc Ám chi thân nguyên vẹn lại xuất hiện. Bất Tử thần thông nghịch thiên như vậy, chỉ e trên thế gian này, ngoại trừ Phong Liệt ra, rất ít người có thể có được.

Phong Liệt một bên âm thầm may mắn, một bên vội vàng ôm lấy Tiểu Dạ, như một đạo gió lốc chạy ra khỏi động phủ, nhập vào trong thủy đạo, theo thủy đạo chạy đến phía bóng tối trải dài vô tận.

Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên xung quanh, nhưng lại ngày càng cách xa hắn, tốc độ Phong Liệt lại càng nhanh hơn, không dám dừng lại một khắc nào trong thủy đạo nhỏ hẹp mà tối tăm này, ngược lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.

Hồi tưởng lại đạo kiếm khí vô cùng lăng lệ ác liệt lúc trước, trong lòng Phong Liệt không khỏi hoảng sợ một trận. Giờ phút này hắn chỉ nghĩ đến việc chạy trốn thật xa, đồng thời trong lòng cũng âm thầm kỳ vọng thủy đạo này dài một chút, tốt nhất là có thể thông ra ngoài ngàn dặm, như vậy thì bản thân mới an toàn.

Đáng tiếc nguyện vọng của hắn lại không thể thực hiện, ngay lúc hắn xuôi theo thủy đạo tiến về phía trước hơn trăm dặm, thời gian dần trôi qua, xung quanh xuất hiện một tia khí lưu, phía trước cũng mơ hồ truyền đến từng đợt tiếng nước chảy ầm ầm, dường như toàn bộ đại địa cũng rung động không ngừng.

Một lát sau, Phong Liệt cuối cùng cũng bị dòng nước càng ngày càng chạy mạnh cuốn ra khỏi thủy đạo, ở trong lòng đất mười ngày, cuối cùng cũng trở lại thế giới bên ngoài.

Lúc này mặc dù bên ngoài cũng là bóng tối, nhưng so với trong lòng đất thì sáng hơn rất nhiều, phía xa ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít điểm sáng rải rác, tiếng nước chảy ầm ầm xung quanh đinh tai nhức óc, hơi nước tươi mát tràn vào mũi khiến người khác thập phần thích ý.

Chỉ là, còn không đợi Phong Liệt cảm thụ loại khí tức ngoại giới này thì đột nhiên một cỗ thủy lưu từ trên không trung hung hăng nện xuống, đem thân thể hắn từ trên không trung đánh rơi xuống.

- Ồ? Không ngờ lại bị cuốn vào trong thác nước! Chỉ có điều động phủ này thật quá gần, hi vọng lão gia hỏa kia đừng chú ý bên này thì tốt hơn!

Phong Liệt lập tức hiểu mình hiện đang ở trong một cái thác nước, tron lòng hơi có chút kinh ngạc, tiếp đó hắn nhanh chóng theo cỗ thủy lưu mãnh liệt đó mà rơi vào một cái đầm nước lớn.

Nhưng một khắc sau, Phong Liệt không khỏi rùng mình, bởi vì nước bên trong đầm nước này lạnh lẽo thấu xương, hàn khí bức người, không ngờ lại là một hàn đàm mười phần hiếm thấy.

Cho dù là với Hắc Ám chi thân vô cùng cường hãn của hắn cũng cảm nhận được sự băng hàn trong đó, Tiểu Dạ chỉ là một tiểu thú vừa sinh không lâu, khẳng định khó có thể chịu nổi cỗ hàn ý này.

Dưới sự lo lắng, Phong Liệt vội vàng vận chuyển nguyên lực, đem Tiểu Dạ bao trùm, sau đó nhanh chóng bơi đến bờ của đầm nước, khi bò lên bờ mới âm thầm thở phào một hơi. Mà Tiểu Dạ bị đông lạnh cũng hắt hơi mấy cái thật mạnh, tiếng "Ô ô" vang lên tựa như đang thổ lộ sự bất mãn của nó.

Xung quanh là một khu rừng nhỏ thưa thớt, nơi này không có trăng sao, chỉ là một mảnh bóng đêm đen mịt, sau lưng là tiếng thác nước đổ ầm ầm đinh tai nhức óc, phía xa mơ hồ còn truyền đến tiếng núi lay động cực lớn.

Phong Liệt đưa mắt nhìn về phía tòa động phủ ở phía xa xa, đồng tử không khỏi hơi co rút.

Hắn khiếp sợ phát hiện ra, trong hư không phía xa thấp thoáng hai Long ảnh phiêu hốt trong mây mù, uy áp mênh mông khiến mây đen bên trên đại hạp cốc quanh năm tích tụ đều bị xua tan không còn, lộ ra điểm điểm tinh quang, từng đoàn vầng sáng chói mắt thỉnh thoáng lóe lên giữa hai Long ảnh, ngẫy nhiên một đạo ánh sáng rơi xuống dãy núi, phát ra một hồi chấn động trời rung đất chuyển.

Hai mắt Phong Liệt bỗng nhiên tỏa sáng, nhìn trận chiến kinh thiên đại địa này, tâm thần không khỏi kích động, cảm khái nói:

- Đây mới thực sự là cường giả! Một ngày nào đó, lão tử cũng phải trở thành cường giả như vậy! A? Không hay!

Hắn đang chăm chú nhìn, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ Tinh Thần lực cường hoành xẹt qua người, sắc mặt lập tức đại biến, chuyển hóa thành nhân thân, đồng thời nhanh chóng lấy ra một kiện trang phục đệ tử hạch tâm của Ám Võ Viện mặc lên người.

Ngay lúc Phong Liệt vừa làm xong những chuyện này, đột nhiên, một đạo hắc mang từ xa bắn đến, chỉ trong chớp mặt vạch phá trời cao, đến khoảng không cách hắn trăm trượng.