Ma Long Phiên Thiên

Chương 2: Thiên tài cùng đường (hạ)

Trước kia nụ cười khiêm khiêm quân tử giờ đây cực kỳ giống ác ma mỉm cười.

Một tia hy vọng cuối cùng bị tuyên bố đập nát, người Phong Liệt run rẩy.

Giây lát thẫn thờ rồi mặt hắn chợt hiện vẻ điên cuồng:

- Hừ, nếu đã vậy thì dù lão tử hủy thân thể cũng không cho ngươi có được!

- Đồng- Sinh- Cộng- Tử! A!!!

Phong Liệt biết tuyệt đối trốn không thoát lãnh địa Ma Long giáo, trong tuyệt vọng vô cùng tận hắn không chút do dự thi triển một thức chiến kỹ cấm kỵ cùng kẻ địch chết chung...Đồng sinh cộng tử!

Chỉ thấy thân hình hắn bỗng bắn ra vô tận ảo ảnh Ma Long, chớp mắt đã tràn ngập cả tòa đại điện, đợi nguyên lực lượng của hắn cạn kiệt thì bóng rồng tới đâu tạc nổ tất cả thành tro bụi.

Lấy tu vi hiện giờ của hắn, thi triển ra một thức tuyệt kỹ này đủ tạc đại điện bao gồm Sở Huyền thành mảnh vụn, còn sư phụ và Lý hộ pháp từng cứu hắn thì hắn không có tin chắc lắm.

Nhìn Phong Liệt phát cuồng, ba người đứng phía trên không thèm để ý, nét mặt thản nhiên và xem thường.

Sở Huyền khinh thường cười khẩy, nói:

- Phong Liệt, ngươi cho rằng Ma Long Hoàng chuyển thế ta đây không bằng kẻ may mắn như ngươi sao? Hừ! Nếu ngươi đã có được Ma Long Hắc Ám Chi Thân của Ma Long Hoàng thì hôm nay bổn hoàng lại cho ngươi kiến thức thần thông linh hồn Ma Long Hoàng, nhiếp hồn chi mâu!

Khi Sở Huyền vừa dứt lời thì con ngươi trong suốt mà sâu thẳm bỗng bắn ra hai luồng sáng âm u rơi vào người Phong Liệt. Ngay sau đó, chỉ thấy thân hình Phong Liệt bỗng run lên, chiến kỹ đang kích phát cũng bị gián đoạn.

Dần dần đôi mắt Phong Liệt biến dại ra, hắn không thể khống chế thân thể của mình, chỉ đành trơ mắt nhìn Sở Huyền cười tủm tỉm từng bước một đến gần.

Nhưng lúc này, mắt Phong Liệt chợt lóe, lại lần nữa tỉnh táo.

Nhưng hắn bỗng nổi lên thù hận ngập trời, đột nhiên giận dữ.

Hắn nghiến răng gầm lên:


- Thì- Ra- Là- Ngươi! Điệp và Long Vũ bị cầm thú nhà ngươi hại chết!

Long Vũ là một trong bạn tốt tâm giao hiếm hoi của Phong Liệt ở Ma Long giáo, điệp là người hắn thích, hai người này bỗng nhiên tự sát vào mấy năm trước, hiển nhiên tinh thần bị ai khống chế. Bây giờ hắn nghĩ lại, có mười phần toàn do Sở Huyền làm, nỗi hận trong lòng hắn đủ cắn trời nuốt đất.

- A? Không ngờ linh hồn của ngươi còn có điểm kỳ lạ.

Sở Huyền thấy Phong Liệt có thể ngăn được thần thông của mình một phen thì ngoài ý muốn, nhưng rồi âm trầm cười nói:

- Ha ha, không sai! Tiện nhân điệp đó nếu đã không chịu hầu hạ bổn hoàng thì chỉ có nước đưa nàng đi tìm chết. Long Vũ thì đúng lúc đánh vỡ chuyện tốt của bổn hoàng, chỉ trách hắn xui xẻo!

Y luôn thích tiêu diệt thiên tài, đặc biệt là sắp hủy diệt siêu cấp thiên tài Phong Liệt, là chuyện phấn khởi nhất trong đời y, nên Sở Huyền không chút keo kiệt bỏ ra sự kiên nhẫn nói chuyện.

- A! Đồ cầm thú!

*Bùm!*

Một lực linh hồn cường đại bỗng xộc vào thức hải của Phong Liệt, sau đó ý thức của hắn dần biến mơ hồ.

Long huyết lục là một mảnh thánh thổ rất kỳ diệu. Truyền rằng đại lục này ở thời viễn cổ đã từng sinh hoạt kim long, lôi long, hỏa long, băng long, hắc long, độc long, ngân long, dực long, minh long, Ma Long, mười loại chân long.

Nhưng không biết tại sao mà bây giờ trên đời đã không có một chân long sống sót, chỉ ngẫu nhiên đà ra được một, hai bộ xương thượng cổ chân long để kết luận rằng truyền thuyết không phải vô căn cứ. Còn lý do tại sao chân long diệt tuyệt thì không ai giải thích được.

Bây giờ tất cả sinh linh trên long hồn đại lục dù là người hay thú thì trong thân thể đều ẩn chứa hoặc ít hoặc nhiều mười chân long huyết mạch.

Một khi thức tỉnh chân long huyết mạch trong người thì nhân loại có thể trở thành long võ giả, dã thú thì trở thành long thú cực kỳ hung dữ. Chỉ có sinh linh thức tỉnh rồi chân long huyết mạch mới thu nạp được long hình nguyên khí rải rác trong trời đất để tu luyện thân thể, do đó có lực lượng kinh người hủy thiên diệt địa.

Hơn nữa cảnh giới của long võ giả càng tinh thâm thì có thể tu luyện ra tế đàn thiên phú thượng cổ chân long, lộ ra các loại thần kỳ.

Kim long Thiên Triều, Thiên Lân Thành, Phong gia.

Thiên Lân Thành là một tà thành cách đế đô Hoàng Thiên Thành rất gần. Phong gia là gia tộc lớn nhất trong Thiên Lân Thành, cũng là thế gia truyền thừa dực long huyết mạch.


Nhân loại muốn thức tỉnh chân long huyết mạch trong người thì con đường ngắn nhất chính là leo lên Long Hồn tế đàn, nhận lấy long khí tẩy lễ. Vậy nên dù là gia tộc nào thì việc mở ra Long Hồn tế đàn là chuyện lớn cực kỳ long trọng.

Hôm nay đúng vào ngày tốt nhất năm năm một lần Phong gia mở ra Long Hồn tế đàn. Trên dưới Phong phủ người người tinh thần hưng phấn, từ trong ra ngoài giăng đèn kết hoa, ngay cả hai pho tượng dực long trong cửa cũng được quét sơn lại có vẻ sống động rất nhiều.

Mặc dù náo nhiệt như vậy nhưng cửa lớn Phong phủ đóng kín không mở, không chịu tiếp khách, đây là quy tắc bất thành văn của long hồn đại lục.

Bởi vì đối với các gia tộc thì hễ mỗi lần mở ra Long Hồn tế đàn thức tỉnh chân long huyết mạch tộc nhân đó đều là cơ mật tuyệt đối của gia tộc, liên quan đến hưng suy vinh nhục của một gia tộc.

Lúc này trên một quảng trường ngoài trời của hậu viện to lớn Phong gia, già trẻ, mấy đời trực hệ, chi thứ tộc nhân Phong gia đều tụ tập tại đây, có hơn năm, sáu trăm người. Mọi người đều nhìn chằm chằm chính giữa quảng trường.

Chính giữa quảng trường là một tế đài cao chừng ba trượng, rộng mười trượng, bên trên tràn đầy vô số trận văn phức tạp chớp lóe tia sáng tím nhạt. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Theo trận văn vận chuyển, trong thiên địa từng lũ long hình khí tức liên miên không dứt ùa vào tế đàn, khiến màn sáng tím càng lúc càng chói lòa.

Trên tế đàn đứng bảy thiếu niên, bảy người này tuổi tác từ mười đến mười lăm, là nhân vật chính lần này nhận lấy tẩy lễ Long Hồn tế đàn, cũng là niềm hy vọng của Phong gia.

Giờ phút này mấy thiếu niên mặt lộ vẻ căng thẳng, dù sao không ai chắc chắn mình nhận tẩy lễ rồi có thể thức tỉnh chân long huyết mạch trong người không.

Nếu là thức tỉnh huyết mạch rồi thì có thể trở thành cao cao tại thượng long võ giả, hưởng thụ vô số người tôn kính. Nếu không thì dù là hậu bối trực hệ Phong gia cũng chỉ đành bị phái ra ngoài lo chuyện làm ăn của gia tộc, từ đó thành kẻ hạ đẳng, từ đây vô duyên với võ đạo.

Nhưng lúc này có một thiếu niên diện mạo thanh tú vẻ mặt ngơ ngác, mắt đờ đẫn nhìn dưới chân, vẻ mặt khác biệt với sáu người khác.

- Không thể nào! Tuyệt đí không thể! Chắc chắn ta đang nằm mơ thôi! Nhưng mà...chẳng phải linh hồn của ta đã bị Sở Huyền cắn nuốt rồi sao? Thế thì sao nằm mơ được?

Thiếu niên ngơ ngác lảm nhảm.

Thiếu niên này chính là Phong Liệt, phút cuối cùng hắn bị Sở Huyền nuốt linh hồn thì bỗng nhiên xuất hiện tại đây.

Đặc biệt khiến hắn giật mình là cảnh tượng tẩy lễ Long Hồn tế đàn năm hắn mười lăm tuổi, hơn nữa hắn trong thân hình mười lăm tuổi đứng ngay chính giữa tế đàn chờ đợi vận mệnh biến đổi.

- Nhị công tử! Nhị công tử!

Bên cạnh Phong Liệt một thiếu niên là chi nhánh Phong tộc kéo tay áo của hắn, sốt ruột nói:

- Sắp bắt đầu tẩy lễ rồi, mau ngồi xuống vận chuyển tâm quyết đi!

- A? à!

Phong Liệt thế mới hồi phục tinh thần, nghe lời khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển một bộ nhập môn công pháp rất thô sơ để hấp thu long khí xung quanh, nhưng tinh thần thì vẫn hoảng hốt.