Những tiếng rồng ngâm phảng phất bên tai mọi người, khiến con tim phập phồng.Đây giống như tất cả các con Thực Long phát ra tiếng gào thét cuối cùng, nhưng rồi lại phảng phất sự kháng nghị không cam lòng, làm cho lòng người dư vị thật lâu, sinh lòng bi thiết.Lúc này, từ trong khói đen, quanh người Phong Liệt dần hiện ra Long ảnh chín đầu dài một trượng, nghiêm ngặt bảo vệ Phong Liệt ở bên trong. Trải qua hai tháng bế quan, Phong Liệt vừa vặn luyện được Thương Long hộ thể tầng thứ nhất. Long Ảnh chín đầu này đã là phát huy cực hạn của hắn.Cùng lúc đó, thiên địa nguyên khí xung quanh cuồn cuộn không dứt, hướng về Long Ành chín đầu ngưng tụ lại, khiến cho thân thể của nó bành trướng, khí thế ngày càng kinh người.Cơ hồ trong chớp mắt, Long Ảnh chín đầu chính thức ngưng tụ thành một Ma Long chín đầu, toàn thân lân giáp trải rộng, hai cánh uốn lượn, thân cũng dài tăng đến năm trượng. Toàn thân tản ra ô mang bức người, dữ tợn, móng tay hung hăng xé rách huyền không.Mà trong lúc này, lưỡng đạo chưởng ảnh uy thế vô cùng kinh người cũng vừa tới vùng phụ cận, thoáng chốc đụng vào Ma Long chín đầu."Oanh!""Oanh!"Hai tiếng nổ mạnh xé rách huyền không vang lên, dư uy khủng bố bạo liệt điên cuồng khuếch tán bốn phương tám hướng.Núi đá tứ phía vỡ tung, bụi bay đầy trời. Khói đen chỗ Phong Liệt bốc lên không ngớt, dư âm ảnh hưởng mạnh mẽ, khiến cho các đệ tử liên tục lui về phía sau. Ngay cả trung niên họ Phương cũng không thể không hoành chưởng ngăn cản trước người, mãnh liệt chặn lại dư uy liệt bạo.Uy thế kinh người như vậy khiến cho mọi người của Ám Vũ Viện không khỏi tinh thần khẩn trương, âm thầm vì Phong Liệt lo lắng không thôi. Yên, Lục nước mắt nhanh chóng rơi ra.Sau mấy phút, sương mù tỏ khắp, hết thảy đều kết thúc. Ngàn vạn đệ tử chung quanh đều nhìn không chớp mắt về phía khói đen chỗ Phong Liệt, nôn nóng muốn biết tình trạng Phong Liệt rốt cuộc là sống hay chết.Ẩn trong đám sương mù, Phong Liệt thở ra một hơi, sắc mặt vui mừng khó dấu. “Hoang Long Tế Thiên Kinh” quả nhiên không làm cho lão tử thất vọng. Hắc hắc.Lúc này, Phong Liệt có thể nói là hoàn hảo, không có bị thương. Chỉ là Ma Long hộ thể của hắn chỉ còn lại ba đầu. Sáu cái đầu kia đã bị chưởng ảnh của lão trung niên họ Phương kia đồng quy vu tận rồi.“Thương Long hộ thể” đặc điểm nổi bật nhất chính là có thể ngăn chặn được một kích của cao thủ Cương Khí Cảnh sơ kỳ. Điều này khiến cho Phong Liệt vui mừng quá đỗi. Từ nay về sau, hắn rốt cuộc đã có một chiến kỹ hộ thể mạnh mẽ, không cần lo lắng hắc ám chi thân sẽ bị người ta đơn giản đánh bại.Hơn nữa, những Ma Long hộ thể này có thể phát ra dư uy bạo liệt chấn động bốn phương tám hướng, khiến cho bản thân hắn ở chính giữa không bị ảnh hưởng chút nào. Thậm chí ngay cả chấn động cũng không cảm giác được vài phần. Quả thật là phi thường thần dị.Điều này làm cho Phong Liệt đối với hai chiêu thức chiến kỹ còn lại của “Hoang Long tế thiên kinh” là “Quần Long trụy nhật” và “Hoang Long tế thiên” càng thêm sung mãn chờ mong, tâm trạng ngứa ngáy khó nhịn.Hắn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mau chóng luyện thành hai thức còn lại. Như vậy, khi đến Thiên Long thần triều cũng còn có mấy át chủ bài bảo vệ tính mạng.- Hừ, cao thủ Cương Khí Cảnh cũng không hơn gì cái này. Tới phiên ta.Trong sự chờ mong của ngàn vạn đệ tử, trong đám khói đen lại truyền ra thanh âm của Phong Liệt. Hơn nữa lại trung khí mười phần. Điều này làm cho mọi người khiếp sợ, còn đệ tử của Ám Vũ Viện thì không khỏi hoan hô.- Phong Liệt không bị gì sao? Hắn một chút bị thương cũng đều không có? Điều này sao có thể?- Một đệ tử Nguyên Khí Cảnh vậy mà có thể tiếp được một kích của cao thủ Cương Khí Cảnh. Người này còn là người sao?- Đai sư huynh uy vũ!- Đại sư huynh hãy mau chóng thu thập người kia. Long Khuynh Vân, Hồng Phi Dương và tên đệ tử họ Lý của Ma Long Viện lúc này không khỏi nhíu mày, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.Với thể hệ của bọn họ, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ là chút cũng không nắm chắc mình có thể tiếp được một kích của cao thủ Cương Khí Cảnh. Giờ phút này, bọn họ càng thêm xem trọng Phong Liệt vài phần. Sự khinh thị lúc trước kia thoáng chốc đã biến mất.Trung niên họ Phương trên mặt cũng kinh ngạc vô cùng, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng:- Hừ, Phong Liệt, lúc này mới là chiêu thứ nhất mà thôi. Ta thấy ngươi không thể tiếp được chiêu thứ hai của ta.- Không cần, ta đã nói tới phiên ta mà.Trong khói đen truyền đến thanh âm lạnh lùng của Phong Liệt, cắt đứt lời nói của trung niên họ Phương.- Cuồng Long táng thiên. Táng thiên nhất khiếu. Một tiếng rồng ngâm cao vút, xuyên qua núi đá bỗng nhiên vang lên trong đám khói đen, phảng phất một man long hồng hoang uy chất gào thét, khiến màng tai của mọi người bị chấn động, tinh thần khó cầm giữ.Vô số đệ tử cấp thấp liên tục bưng tai lui về phía sau, ánh mắt hoảng sợ vô cùng. Mà ngay cả Nhạc Lập Trung cao thủ Thần Thông Cảnh cũng bị một tiếng rồng ngâm này khiến thân hình run lên, sắc mặt biến hóa.Sau một khắc, chỉ thấy một Ma Long một đầu dài mười trượng uốn lượn bay ra khỏi đám khói đen, dao động vẫy đuôi, bay lên không trung, nhanh chóng hướng về trung niên họ Phương đang đứng thất thần, hung hăng đánh tới.Nếu chợt nhìn về phía trên, Long Ảnh này tựa hồ như so với “Táng thiên nhất khiếu” mà Phong Liệt phát ra lúc trước không bằng, nhưng người sáng suốt lại phát hiện, đạo Long Ảnh này có thể tự thôn nạp nguyên khí cuồn cuộn, mênh mông trong thiên địa chung quanh, khiến cho uy thế của nó không ngừng tăng lên.Nhất là, trong đôi mắt của Long Ảnh có ẩn chức bộ dạng linh tính.- Tạp trung tư tưởng suy nghĩ tạo thành hình, điều này sao có thể?- Đại thành cảnh giới địa giai chiến kỹ? Trung niên họ Phương cùng với Nhạc Lập Trung trên không cũng không nhịn được hô lên một tiếng, sắc mặt không khỏi một mảnh ngốc trệ.Chẳng những là bọn họ, mà ngay cả trong Ám Vũ Phong chi đỉnh, Lãnh Phi Hồng, Trịnh Thông cùng với mấy gã hộ pháp Thần Thông Cảnh cũng không khỏi bị tiếng động này của Phong Liệt chấn động.Có thể luyện thành địa giai chiến kỹ, toàn bộ đại lục Long Huyết chỉ sợ số lượng không vượt qua được trăm người. Điều này khiến cho mọi người khiếp sợ vô cùng.- Chuyện này thật đúng nằm ngoài dự đoán của mọi người. Hắc hắc.Trịnh Thông nhếch miệng cười, nói chuyện giống như đau răng, tình cảm bộc lộ trong lời nói.- Không tệ! Có lẽ đây sẽ là cơ hội của Ám Vũ Viện chúng ta.Lãnh Phi Hồng sau một hồi chấn kinh, cũng hơi kích động mà nói.- Nhạc Lập Trung lão gia hỏa trên trăm năm không có tư cách gì rồi. Nhưng trong khoảng thời gian này, tựa hồ như có chút bất an rồi đây.Trịnh Thông hữu ý vô ý nói, ánh mắt có chút lập lòe.- Không an phận. Hừ, vậy cứ để cho ông ta đến cái nơi không cần an phận đi.Lãnh Phi Hồng hời hợt nói một câu, tựa hồ quyết định vận mệnh của Nhạc Lập Trung.Nghe cuộc đối thoại gợn sóng không sợ hãi giữa hai người, những gã hộ pháp còn lại ở phía sau đồng loạt thân hình run lên, rồi lại nhìn về hướng gã thiếu niên trên đồi, trong ánh mắt thêm ba phần ngưng trọng.Trên đồi dưới đỉnh Ám Vũ Phong.Giờ phút này, mắt thấy Phong Liệt chém ra Ma Long mang theo uy thế không thể địch nổi đánh úp lại, trung niên họ Phương sau khi khiếp sợ, cuống quýt rút ra một cây đại kích màu xanh, không chút do dự thi triển nhất thức thực hành cấp chiến kỹ.Ông ta thân là Gia phó thượng đẳng của Đông Phương gia, tu luyện cũng à địa giai trung cấp chiến kỹ “Cuồng Long bác thiên kích”. Hơn nữa cũng đã luyện thành thức thứ nhất. Đương nhiên, uy lực Phương Đông Chiến không thể so sánh nổi.- Cuồng Long bác thiên. Diệt thế! Đại kích ầm ầm chém ra một đầu rồng đường kính cao một trượng, ẩn chứa cương kình cuồng bạo vô cùng, lập tức đụng vào Ma Long mà Phong Liệt phát ra.Oanh!Một tiếng nổ mạnh long trời lở đất, sương mù bắt đầu khởi động, ẩn chứa cương kình bụi mảnh gào thét kích xạ bốn phương tám hướng. Toàn bộ gò núi đều bị lột bỏ một tầng, biến thành bụi mù đầy trời.Bên trong sự cuồng bạo, một đạo nhân ảnh như mũi tên, bỗng nhiên bắn ngược hướng phương xa.Người trên không trung bỗng nhiên thổ huyết không ngớt, cuối cùng rơi xuống đám người bên ngoài trăm trượng. Một số tên đệ tử phản ứng chậm chạp bị đập trúng một phát chóng cả mặt.Mọi người khiếp sợ nhìn lại, chỉ thấy người này đầu tóc rối bù, quần áo rách tả tơi, trên người toàn là vết máu. Một nửa chiến kích ngược lại còn chọc vào đùi của người nọ, máu tươi đầm đìa.Sau một lúc, mọi người cuối cùng cũng định thần trở lại, nhận ra người bị đánh tả tơi kia là cao thủ Cương Khí Cảnh của Đông Phương gia. Trong lúc nhất thời, chung quanh vang lên tiếng thở mạnh.Cùng lúc đó, Phong Liệt trong đám khói đen trên đồi cũng không tốt hơn gì.Hắn tuy lợi dụng được “Thương Long hộ thể” đánh tan dư uy bạo liệt, nhưng tiêu hao lực tinh thần chính là uy hiếp đối với hắn. Lúc này cả người hắn chóng mặt nặng nề, mắt nổi đom đón, thầm nghĩ muốn té xuống mặt đất.Nhưng, hắn nghĩ đến Huyền Minh trọng thiết tinh đã nằm trong tay mình, liền tự động lấy lại tinh thần:- Lúc này không thể ngủ. Lão tử phải bằng bất cứ giá nào.Hắn tự khởi động mí mắt, đứng vững thân hình, sau đó nhìn về gã trung niên họ Phương bị mình đánh cho tơi tả bên dưới đồi, thấy người nọ toàn thân bị tổn thương, nhưng tựa hồ như không triệt đệ mất đi chiến lực, một lần nữa đứng lên, làm cho Phong Liệt phải hao tổn tâm trí.- Súc sinh, ngươi tuy luyện đại thành cấp chiến kỹ, nhưng lực tinh thần Nguyên Khí Cảnh của ngươi không đủ, không thể chèo chống quá lâu. Chắc hẳn ngươi bây giờ cũng là nỏ mạnh hết đà. Hừ, mau giao Huyền Minh trọng thiết tinh ra đây.Trung niên họ Phương phun ra một búng máu, thân hình thoáng lảo đảo một phát. Nhưng ông ta vẫn còn buông ra khẩu khí to lớn, đủ để cho thấy Huyền Minh trọng thiết tinh đối với Đông Phương gia quan trọng như thế nào.Vừa nói, ông ta một lần nữa cầm thanh đại kích, sắc mặt kiên quyết bước tới trên đồi.Lúc này, mọi người chung quanh sau một hồi khiếp sợ cũng không khỏi lo lắng cho Phong Liệt.Cho dù Phong Liệt ẩn vào trong đám sương mù màu đen, nhưng người sáng suốt đều có thể đoán được, hôm nay Phong Liệt suy yếu vô cùng. Bởi vì đại thành chi cảnh địa giai chiến kỹ cần lực tinh thần rất lớn, tuyệt không phải một đệ tử Chân Khí Cảnh có thể làm được.Nhạc Lập Trung lúc này đang ở trên không trung cũng dùng tay sờ lên cằm, khẽ nhíu mày, âm thầm do dự không biết có nên ra tay ngăn cản hay không.Nhưng ông ta lại từ bỏ suy nghĩ này. Đối với người không thức thời như Phong Liệt, trẻ tuổi háo thắng, ông nửa điểm cũng là mặc kệ hắn tự sinh tự diệt.Mắt thấy trung niên họ Phương sắp sửa tấn công lần nữa, Phong Liệt hai mắt đỏ ngầu lập lòe bất định, trong nội tâm nghĩ ngợi phải chăng nên thi triển cái gì, một lần nữa hành động đuổi giết cái tên cẩu nô tài cố chấp đó.Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ trên không trung vang lên một âm thanh bén nhọn, chấn động hư không.Cùng lúc đó, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, một đạo kiếm khí màu đen dài hơn mười trượng đột nhiên xé rách bầu trời, lập tức rơi xuống Phong Liệt và gã trung niên họ Phương.Ầm ầm!Một tiếng nổ vang thật lớn, gò núi lại bị thoáng cắt thành hai nửa, chính giữa có một khe rãnh rộng nửa trượng, sâu không thấy đáy, kéo dài đến vài dặm.Xôn xao!Nhìn thấy uy thế kinh thiên như vậy, tất cả mọi người tâm thần đại chấn, ngây người tại chỗ.Trung niên họ Phương vẻ mặt hoảng sợ dừng bước, cúi đầu kinh ngạc nhìn cái rãnh chỉ vẻn vẹn cách mình ba thước, sau lưng mồ hôi rơi như mưa.- Lãnh Phi Hồng đích liệt địa trảm?Nhạc Lập Trung đồng tử co rụt lại, mịt mờ nhìn thoáng qua Ám Vũ Phong chi đỉnh, trong nội tâm hơi có chút bất an. Lãnh Phi Hồng tự mình nhúng tay, đây không thể nghi ngờ là khuyến cáo chính mình làm việc bất lợi.Nhưng ông ta lập tức khinh thường, âm thầm hừ lạnh một tiếng. Hôm nay, Ám Vũ Viện bị Hồ Kiếm Trung mang đi không ít cao thủ, lúc này là lúc cần làm việc. Lãnh Phi Hồng cũng không dám đối xử không tốt với một nhân vật cấp quan trọng như mình.Sau một khắc, chỉ nghe một thanh âm trong trảo, vang vọng trong thiên địa, truyền vào tai ngàn vạn đệ tử.- Nguyện đánh bạc, thua thì phải chịu. Đông Phương gia các người không phục thì cứ bảo lão Đông Phương đến tìm bổn tọa. Được rồi, hôm nay luận bàn dừng tại đây. Nửa tháng sau, trong buổi thi đấu, sẽ là lúc cho các người thể hiện. Tất cả giải tán đi.Nghe thanh âm uy hiếp như vậy, hơn nữa lại có một kiếm kinh thiên động địa lúc trước, ngàn vạn đệ tử không dám dị nghị. Tuy hơi có chút không cam lòng nhưng đành phải lục tục giải tán.Trung niên họ Phương bùi ngùi thở dài, cũng đành mang theo Phương Đông Chiến ảm đạm rời đi.Tình huống lúc này, một trưởng lão Cương Khí Cảnh như ông có thể giải quyết được. Huyền Minh trọng thiết tinh chỉ có thể hồi báo lại gia chủ để tiếp tục định đoạt.Đám người Long Khuynh Vân, Hồng Phi Dương cũng có chút không cam lòng nhìn thoáng qua đám khói đen trên đồi, trong mắt vẫn là chiến ý ngang nhiên.Tuy Phong Liệt đã thể hiện ra cấp chiến kỹ đại thành cảnh giới làm cho bọn họ không thể địch nổi, nhưng điều này cũng không đủ để cản trở bọn họ lùi bước.Là một Long võ giả chưa từng có từ trước tới nay, tinh thần võ đạo vĩnh viễn không lùi bước mới là quan trọng nhất.Thân có thể vong, hồn có thể đoạn, nhưng ý chí võ giả là không thể diệt.Giờ khắc này, một số nhân tài kiệt xuất am hiểu sâu tinh thần võ đạp đều đem Phong Liệt trở thành mục tiêu siêu việt của mình, quyết định không lâu sau đó, sẽ quyết tâm giao đấu một trận sống mái với Phong Liệt trong cuộc thi đấu.Mà lúc này, Phong Liệt trong đám khói đen sau khi nghe tiếng Lãnh Phi Hồng nói chuyện thì vô lực nằm té xuống, mí mắt cố gắng gượng vài cái rồi bắt đầu nhắm lại.Trong lúc mơ màng, hắn tựa hồ nghe được rất nhiều thanh âm quen thuộc. Về sau, có người nhét một viên đan dược lạnh buốt thấm hương vào trong miệng của hắn. Sau đó hắn hoàn toàn chìm vào hôn mê.Sau thời gian ngắn ngủi nửa ngày, Phong Liệt kinh thiên lại một lần nữa khiến cho mười tám viện phái Ma Long Giáo phải kinh động.
Phong Liệt địa giai chiến kỹ luyện đến đại thành.Phong Liệt dùng tu vi Nguyên Khí Cảnh đối chiến bất bại với cao thủ Cương Khí Cảnh.Phong Liệt có được giá trị kinh thiên, một loạt tin tức được lan truyền trong đám đệ tử.Trong lúc nhất thời, Phong Liệt ngập trời thanh thế vô lượng, đè ép tất cả nhân tài kiệt xuất trong mười tám viện phái Ma Long Giáo.Cùng lúc đó, còn có một tin tức trong Ám Vũ Viện lan truyền ra ngoài.Đó chính là Hộ pháp Ám Vũ Viện Nhạc Lập Trung phụng mệnh tiến về quận Đằng Long của Thiên Long Thần Triều, trấn thủ Biên Nhạc Thành.