[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 33: Mưu kế hèn hạ

Bởi vì phóng viên tiểu báo tích cực tạo thanh thế, sáng sớm hôm sau, bờ sông Sphinx đã bị dân chúng Ma giới nghe tin mà đến chen kín.

Vào những lúc có náo nhiệt để xem, ưu thế của đọa thiên sứ liền hiển hiện ra, ít nhất bọn họ có thể không cần như Ác ma cấp thấp, phải mang ghế đẩu chiếm chỗ phía trước. Các đọa thiên sứ chỉ cần trâu bò hò hét phất phất cánh, có thể xoát một tiếng bay lên giữa không trung, muốn xem kiểu gì thì xem kiểu đó!

“Sao mà nhiều người như vậy!" Lê Tư Đặc rất buồn bực, "Trên báo đều sẽ đưa tin hết, bọn họ vì cái gì còn muốn chen đến bờ sông?"

"Ta đánh cuộc, chín mươi chín phần trăm trong số họ là đến xem Tây Mặc.” Freddy che chở Lê Tư Đặc, cẩn thận từng li từng tí không cho y bị người khác đụng phải.

"Tây Mặc có cái gì đẹp mắt hay sao?" Lê Tư Đặc càng thêm chẳng hiểu ra sao.

“Truyền thuyết có liên quan đến Huyết tộc thân vương rất nhiều, hắn lại không thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt công chúng, cho nên liền càng ngày càng thần bí, mà mọi người thì luôn hiếu kỳ.” Freddy mở tay ra, “Nghe nói hắn đã liên tục một trăm năm được bình chọn là “anh hùng trong lòng các thiếu nữ Ma giới muốn hôn môi nhất”.”

"Thực nhàm chán." Lê Tư Đặc tỏ vẻ sự khinh bỉ của mình một chút, sau đó thò tay ôm eo Freddy, "Chúng ta lên không trung, người ở đây quá nhiều."

Freddy không phải đọa thiên sứ, bất quá hắn có không gian ma pháp mạnh nhất, mang theo một người lơ lửng trên không trung không có chút vấn đề nào.

Dân chúng Ma giới rất nhanh liền phát hiện Vương tử cùng Vương phi tôn quý của họ, vì vậy theo thói quen thét lên.

Trong khoảng thời gian này dưới sự dẫn dắt của Lê Tư Đặc, kỳ trang dị phục tại Ma giới dần dần được tiếp thu, tỷ như hôm nay khi dân chúng chứng kiến Lê Tư Đặc ăn mặc một thân lông vũ màu đỏ xuất hiện, cũng không biểu hiện kinh ngạc quá lớn, ngược lại nhao nhao cảm khái Vương phi quả nhiên thiên sinh lệ chất, quần áo khó coi như vậy cũng có thể mặc đến thực có khí chất!

“Đi nói cho đám nhà quê đó! Ta mặc là trang phục cung đình của Đế quốc Áo – Hung* năm xưa! Hiện tại trên sàn diễn thời trang chính là xu thế lưu hành nhất! Không phải cái gì mà lông gà rừng!” Nghe được dân chúng xì xào bàn tán bên dưới, Lê Tư Đặc có loại xu thế muốn nổi điên!

*Đế Quốc Áo-Hung: Còn gọi là Nền quân chủ kép, được thành lập dựa trên sự hợp nhất của Đế quốc Áo và vương quốc Hungary. Trong thế chiến thứ nhất, đế quốc Áo – Hung là nước thuộc khối quân sự Liên Minh trung tâm.


Freddy ôm sát eo của y, “Bảo bối đừng để ý, ta thích là tốt rồi... Bất quá khi chúng ta kết hôn, ngươi có thể nào… mộc mạc một chút hay không? Phải biết là, ảnh chụp hôn lễ chúng ta sẽ được treo trong thánh điện…”

"Vậy thì sao?!" Lê Tư Đặc mắt bốc lên hung quang.

“Không, không có gì, ngươi mặc cái gì cũng tốt hết." Freddy chân nhuyễn.

"Hừ!" Lê Tư Đặc cao ngạo hất đầu.

Vương tử điện hạ ủ rũ, nhìn Tiểu Vương phi màu đỏ choét trong ngực mình, rầu rĩ nhớ lại em ấy tối hôm qua tắm rửa xong, bộ dáng mặc áo sơ mi nhỏ đáng yêu.

Giữa trưa mười hai giờ, Tây Mặc đúng giờ xuất hiện, như bình thường diện vô biểu tình cộng thêm một thân đồ đen, theo phía sau là Nặc Lôi cùng Morris một thân quân trang giày ủng, khí tràng mười phần.

Mọi người thét chói tai một mảnh, về sau phóng viên công tác thống kê, trong nháy mắt này có ba mươi chín vị phu nhân cùng một lượng nam sĩ nhiều gấp mười lần bởi vì quá mức kích động mà té xỉu.

"Hắn là tới bác bỏ tin đồn hay là mở buổi hòa nhạc?!” Lê Tư Đặc tiếp tục khinh bỉ.

"Chúng ta có đi qua không?" Freddy hỏi y.

“Không cần, đứng ở nơi đó phải uống nước sông, ghê tởm chết! Nói không chừng còn có người giặt vớ trong đó!” Lê Tư Đặc kiên quyết cự tuyệt.

Freddy bật cười, bên tai y khẽ hôn một cái.

Nước sông trong veo được rót vào ly thủy tinh đế cao, Tây Mặc nâng lên một hơi uống đến không còn một giọt, dân chúng nhao nhao hoan hô vỗ tay, bị loại hành vi vĩ đại này của thân vương cảm động lệ nóng doanh tròng.

Phóng viên tiểu báo nhất loạt mà lên, ai cũng muốn đoạt một địa điểm quay chụp tuyệt hảo, đám fan ngưỡng mộ thân vương đã lâu kia cũng thừa cơ nhào tới, trong nhất thời bờ sông Sphinx loạn thành một bầy, tiếng thét chói tai cùng âm thanh cãi nhau hỗn độn trộn thành một mảnh.

“Ta cảm thấy ta sắp không nhìn nổi nữa rồi.” Lê Tư Đặc túm túm Freddy, "Chúng ta trở về đi, không có ý nghĩa."

Freddy gật gật đầu, mang theo Lê Tư Đặc rơi xuống bên ngoài đám người, tay trong tay chậm rãi đi trở về.


Lại một tràng tiếng thét chói tai truyền đến, Lê Tư Đặc bị ồn đến đầu ong ong kêu, vừa mới chuẩn bị thuấn di trở về, lại đột nhiên bị Freddy ôm eo lên không trung.

"Làm gì!" Lê Tư Đặc rống hắn, lại phát hiện Freddy căn bản là không nhìn mình, vẻ mặt kinh ngạc chằm chằm vào phía trước.

Theo ánh mắt của hắn nhìn sang, Lê Tư Đặc cũng sững sờ.

Tại sông Sphinx xa xa, một bức tường nước trắng xóa cực lớn đang cấp tốc di chuyển về phía trước, không ngừng có dân chúng không kịp trốn bị nước cuốn vào bên trong.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, Tây Mặc không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng hướng bức tường nước kia vọt tới, lợi dụng ma pháp tạo ra vô số xoáy nước đen, ý đồ đem nước dẫn vào đất.

Nặc Lôi cùng Morris muốn đến hỗ trợ, lại phát hiện mình chỉ cần đến gần bức tường nước, liền sẽ cảm thấy ngực đau như xé.

"Đáng chết!" Nặc Lôi nâng Morris dậy, "Bảo bối ngươi thế nào rồi?”

"Ta không sao." Morris kinh hồn chưa định, "Là bị trúng ma pháp Lời nguyền quang minh! Cái thứ biến mất đã một ngàn năm này sao lại xuất hiện!"

Bọt nước vỡ tung không ngừng vẩy ra quang mang kim sắc, Lê Tư Đặc sắc mặt đột biến, ngay cả Freddy cũng chẳng quan tâm, phi thân vọt tới trước mặt Tây Mặc.

"Quay về! Ở đây giao cho ta." Lê Tư Đặc kéo Tây Mặc, "Là Quang Minh chi vực giở trò quỷ!"

"Ta tạo xoáy, ngươi phụ trách đem nước sông dẫn vào!” Tây Mặc toàn thân đều bị xối ướt, không dư thừa chút ma pháp nào tạo kết giới bảo hộ cho bản thân mình, chỉ đành mặc những mảnh vụn kim sắc đâm vào thân thể.

Lê Tư Đặc là Sí Thiên Sứ, bởi vậy Lời nguyền quang minh trong nước sông đối với y không có chút nào tác dụng, dưới trợ giúp của y, tường nước rất nhanh bị phá hủy.

Dân chúng và phóng viên hai bên bờ sông sớm đã chạy thoát hết, bởi thế bộ dạng lúc Huyết tộc Thân vương điện hạ vĩ đại té xỉu, cũng đã thành bí mật vĩnh viễn.

Sau khi trở lại Vong linh thánh điện Lê Tư Đặc thay Tây Mặc kiểm tra một chút, xác định hắn ngất đi chỉ là do hao hết ma pháp, nghỉ ngơi một hai ngày sẽ bình thường, mới nhẹ nhàng thở ra.


Freddy từ ngoài cửa tiến vào, bưng một ly trà đường nâu đưa cho y.

Lê Tư Đặc nhìn Freddy, ẩn ẩn có chút áy náy.

"Tây Mặc thế nào rồi?" Freddy hỏi.

"Hắn không có việc gì, năng lực tự lành của Huyết tộc rất mạnh.” Lê Tư Đặc cắn cắn môi, "Vừa rồi, thực xin lỗi."

Freddy là người có Hắc Ám thuộc tính mạnh nhất Ma giới, Lời nguyền quang minh với hắn mà nói so với thôn phệ (cắn nuốt) ma pháp còn nguy hiểm hơn, nhưng do mình lúc ấy quá sốt ruột, cư nhiên một tiếng dặn dò cũng không có, đã trực tiếp phóng đi cứu Tây Mặc.

"Không sao." Freddy khóe miệng giương lên, xoa mặt y, “Ta không sao, đừng để ý. Bây giờ trở về đi tắm chứ? Bảo bối toàn thân đều ướt, trong nước sông, nói không chừng có người giặt vớ đó nha.”

Lê Tư Đặc bị bộ dạng vô tâm vô phế của hắn chọc cười.

Ngâm mình trong nước hồ ôn hòa, gương mặt tái nhợt của Lê Tư Đặc phiếm hồng, cả người đều lười biếng.

Freddy ôm y vào trong ngực, dùng tay vén tóc y ra sau tai, lộ ra vành tai phấn nộn khả ái.

“Nước sông hôm nay, là từ con sông Acheron đổ tới.” Lê Tư Đặc đột nhiên mở miệng.

“Ừm.” Freddy không hề để ý trả lời một tiếng.

"Ngươi biết?” Lê Tư Đặc ngẩng đầu nhìn hắn.

"Dù sao cũng là một trong Minh Hà (những con sông chảy qua địa phủ), ta ít nhiều vẫn có hiểu biết.” Freddy điểm điểm đầu mũi y, “Ta chỉ là muốn biết, vì sao trong nước sông Acheron lại có Lời nguyền quang minh, người sáng tạo ra loại ma pháp tà ác này, hơn ngàn năm trước đã bị Thần Ma nhị giới liên thủ phá hủy, sao lại xuất hiện lần nữa?”

"... Không rõ lắm." Lê Tư Đặc đem mặt chôn trong lồng ngực hắn, thanh âm rầu rĩ, “Có lẽ, chiến tranh sắp bắt đầu rồi đi.”

"Cho nên trước khi chiến tranh bắt đầu, chúng ta kết hôn đi?” Freddy ôm chặt y, “Không biết chiến tranh sẽ kéo dài bao lâu, cũng không biết có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không... Ta không muốn lưu lại tiếc nuối."


Lê Tư Đặc lắc đầu, không nói gì.

Freddy trong lòng cười khổ một tiếng, buộc chặt hai tay, ôm chặt hơn thân thể hơi lạnh kia.

Không sao cả, ngươi không muốn, ta sẽ chờ, chờ đến lúc ngươi nguyện ý mới thôi.

Giữa trưa hôm sau, Tây Mặc tỉnh lại, ngoại trừ ngực còn có chút khó chịu, đã không có vấn đề gì.

Người Freddy phái đi điều tra cũng đã trở về, nói bức tường nước kia là từ chỗ giao nhau giữa sông Acheron và sông Sphinx đổ ra, hiện tại đã không có vấn đề gì rồi, dân chúng bị tổn thất đã được bồi thường, trật tự cơ bản xã hội trở lại bình thường, chỉ là, Duncan tiến sĩ đã biến mất.

"Ta biết ngay tên khốn nạn đó nhất định là gian tế Quang Minh chi vực phái tới!" Freddy cáu kỉnh.

“Nhưng bọn chúng tạo ra náo động lần này có mục đích gì?" Lê Tư Đặc có chút không hiểu, “Ngoại trừ có vài ác ma cấp thấp bị thương, kiến trúc hai bờ sông bị hao tổn bên ngoài, chúng ta không có bất kỳ tổn thất nào, chẳng lẽ là muốn cố ý nói cho chúng ta biết, bọn chúng đã mở ra Lời nguyền quang minh, muốn chúng ta chuẩn bị tốt cho chiến tranh?”

“Bọn chúng não tàn, làm ra loại chuyện này cũng không phải là không được." Morris luôn rất khinh bỉ Quang Minh chi vực.

“Mấy thằng khốn nạn đó! Cư nhiên thiếu chút nữa làm bị thương bảo bối của ta!" Nặc Lôi ôm Morris không buông tay.

"Ngươi có ý kiến gì không?" Lê Tư Đặc hỏi Tây Mặc.

"Không biết." Tây Mặc lắc đầu, "Bây giờ nhìn qua, chúng ta trên cơ bản không bị bất luận tổn thất nào. Hơn nữa cho dù không có trợ giúp của ngươi, ta một mình cũng có thể phá hủy tường nước đó, tối đa cũng chỉ khiến ma pháp biến mất năm ngày mà thôi, thời gian năm ngày đối với chiến tranh không có bất kỳ ảnh hưởng gì, Quang Minh chi vực không có khả năng không biết điểm này."

“Nhưng Duncan chỉ nói muốn ngươi đến bờ sông, không hề nói tới những người khác, hắn cũng không biết chúng ta cũng sẽ đi." Freddy nhíu mày, "Cho nên mục đích của hắn, chỉ là muốn ma pháp của ngươi biến mất vài ngày?"

"Ta đã nói bọn chúng não tàn." Morris tiếp tục khinh bỉ.

“Có khi nào…” Lê Tư Đặc đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Tây Mặc liếc nhìn Lê Tư Đặc, đột nhiên biến sắc.


Khi ma pháp của chính mình hao hết, kết giới bảo hộ hạ trên người Lâm Cảnh, tự nhiên cũng sẽ biến mất.

Thời gian một ngày một đêm, đủ làm quá nhiều chuyện.

Cơ hồ trong nháy mắt, Tây Mặc thuấn di biến mất.

Nếu tên ngốc kia gặp chuyện không may, mình nhất định sẽ đích thân hủy toàn bộ Quang Minh chi vực.