Địa Giới.
Ngự Lôi cung.
Toàn bộ cung điện do mấy trăm đại thạch trụ hắc ngọc (cột đá lớn bằng ngọc đen) chống đỡ, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, trên mặt đất trải thảm thêu đỏ thẫm tinh xảo hoa lệ, đài cao ngay chính giữa đặt một tọa ỷ (ghế dựa) lớn được điêu khắc từ hắc ngọc, một thân người cao lớn khoác y phục đỏ ngồi giữa tọa ỷ. Hắn có một mái tóc ngắn màu đỏ chói mắt, khuôn mặt như được điêu khắc từ cẩm thạch mà ra, dưới chân mày kiếm nhướng lên là một đôi đồng tử màu xanh phát quang lấp lánh, tựa hồ có thể đem hồn phách người hút vào trong đó – Nam tử cả người hội tụ đầy uy nghi cùng tuấn mỹ này là một trong sáu ma vương của Ma giới nổi danh với tình tình nóng nảy Lôi ma vương — Lôi. Đứng phía sau hắn là hai nữ tử xinh đẹp phân ra hai bên trái phải, là quý tộc theo hầu hạ cho quân vương, một tóc trắng mắt hồng, một tóc vàng mắt xanh, với phong thái yểu điệu, mỹ lệ như hoa.
“Ngươi tên gì?” Lôi nhìn chăm chú vào thiên sứ mỹ lệ toàn thân bị buộc bởi lôi ma chú nằm sấp dưới đài cao.
Lộ Lâm cố hết sức ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lôi, không nói lời nào.
Lôi cười to. Sắc đẹp của thiên sứ này chắc chắn không phải là thứ nhan sắc bình thường. Mái tóc vàng nhạt tự nhiên, uốn khúc như thác nước phủ bên hông, chân mày cong như vầng trăng, đôi mắt xanh thẳm như bầu trời hiện đang tràn đầy tức giận, sống mũi thẳng tắp, môi anh đào xinh xắn hồng nhuận, một thân tuyết trắng mịn màng, làn da mềm mại như nước, thân thể không chút tì vết – Ngay cả người hay phê bình nhất cũng sẽ vì vẻ đẹp của nàng mà khuynh đảo. Từ đầu tiên nhìn thấy nàng, Lôi đã hạ quyết tâm phải bắt lấy bằng được thiên sứ này.
“Thật không tồi.” Hỏa ma vương Hắc Viêm vẫn đứng dưới đài cao cẩn thận đánh giá Lộ Lâm, ung dung mở miệng.
“Cái gì không tồi?” Lôi liếc hắn.
“Vận khí của ngươi.” Hắc Viêm dáng người tuấn đỉnh, mái tóc đen dài, thản nhiên nói, “Ta thật không có vận khí này.”
“Chỉ là vận khí thôi sao?” Lôi ngạo mạn nói, “Thiên sứ này cũng không dễ dàng đối phó.”
“Ta biết.” Giữa đôi ngươi màu tím của Hắc Viêm lộ ra một tia tiếu ý, “Có thể khiến ngươi dùng lôi ma chú trói buộc, thiên sứ này là người đầu tiên. Địa vị của nàng giữa thiên sứ hẳn là không thấp?”
Lôi gật đầu: “Là một trong tám đại Sí thiên sứ của Thiên giới.”
*炽天使 Sí thiên sứ: theo QT thì sí là rực cháy cũng có nghĩa là mạnh mẽ, ở đây mình hiểu là thiên sử mang thuộc tính lửa, giống như hỏa ma vương.
“A.” Hắc Viêm sáng tỏ, “Ta nghe nói thiên sứ đẹp nhất thiên giới chính là một người tên là ‘Lộ Lâm’ Sí thiên sứ.”
“Điều ngươi biết đích thực không ít.” Lôi trào phúng nói.
“Không hẳn vậy.” Hắc Viêm khiêm tốn nói, “Nhưng bất luận nam nữ, chỉ cần là tin tức liên quan đến mỹ nhân, ta luôn luôn rõ như lòng bàn tay.” Hắn lại liếc nhìn Lộ Lâm nằm trên mặt đất một cái, “Thực đáng tiếc thiên sứ đẹp như vậy lại không phải thuộc về ta.”
“Hừ.” Lôi từ trong mũi hừ một tiếng, “Ma giới tuấn nam mỹ nữ ngươi không phải muốn bao nhiêu có bao nhiêu sao? Đừng ham muốn đồ của kẻ khác. Ta với ngươi không giống nhau, ta chỉ có hứng thú đối với phái khác.”
“Ta biết. Vị đại mỹ nữ ngàn năm khó gặp này là của ngươi, không ai tranh với ngươi.” Hắc Viêm lười biếng ngáp một cái, “Ta quay về Viêm điện đây, ngươi hảo hảo hưởng thụ đi.“ Một ngọn lửa màu đen chợt lướt qua, thân ảnh Hắc Viêm lập tức vô tung.
“Hưởng thụ?” Lôi hướng về phía Lộ Lâm cười tà đầy ác ý, “Chuyện này cũng không tồi đâu. Hay để ta cho ngươi trở thành đọa lạc thiên sứ?”
Lộ Lâm sắc mặt trắng bệch. Mặc kệ là tự nguyện hoặc bị ép, thiên sứ chỉ cần cùng ác ma giao hoan qua một lần, sẽ trở thành đọa thiên sứ, vĩnh viễn không thể trở về thiên giới — Đây là chuyện thiên, địa hai giới ai cũng biết rõ. Hơn nữa, khi vạn ma cúng tế, đọa lạc thiên sứ càng là tế phẩm tốt nhất. Bởi vậy, thiên sứ đã rơi vào Ma giới nhất định không thể nào may mắn tránh khỏi việc trở thành món đồ chơi cho các ác ma.
“Yên tâm đi.” Lôi từ trên đài cao đi xuống, cúi thân, áp sát vào tai Lộ Lâm, thấp giọng nói, “Ta nhất định sẽ làm ngươi khoái lạc muốn chết.”
※※※
Địa giới.
Đêm tối.
Đầm Bích Lạc.
Hắc Viêm không trực tiếp đến cung điện của mình, mà dự định dọc theo thủy đầm đi bộ trở về. Bên đầm cây cối san sát, xa xa sơn ảnh trùng điệp, bốn phía đêm khuya thanh tĩnh.
Trong đầm có một thiếu niên.
Kỳ quái — Đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Hắc Viêm, sau khi hình ảnh thiếu niên kia lọt vào tầm mắt.
Diệu Tinh lợi dụng mối liên hệ của nước, từ Thủy viên Thiên giới thông đến đầm Bích Lạc Ma giới, chỉ cần có nước, với năng lực của Thủy thiên sứ trưởng Diệu Tinh muốn tiến vào địa giới không phải là chuyện khó. Chỉ là… vừa vào Ma giới, Diệu Tinh cảm thấy năng lực trong cơ thể phút chốc giảm đi không ít, vốn là mười phần, hiện chỉ còn lại tám phần. Hơn nữa, sức mạnh trên người còn đang không ngừng mất đi từng chút một, cứ như thế này, không bao lâu, sức mạnh thiên sứ sẽ hoàn toàn tiêu hao hết. Diệu Tinh lắc đầu, vứt bỏ lo lắng trong lòng, nhẹ xoay người chuẩn bị hướng lên bờ…
Y đột nhiên dừng bước, thoáng chốc cả người cứng ngắc — Ác ma. Nam tử hắc y tóc đen đang ở trên đầm nhìn y chắc chắn chính là ác ma, hơn nữa, nhìn diện mạo hắn, vị trí ở ma giới nhất định không thấp. Năng lực ác ma cùng dung mạo biến thành có quan hệ trực tiếp, dung mạo càng đẹp, năng lực càng mạnh. Mỹ nam tử tóc đen bề ngoài cò vẻ tuấn dật này nhìn như vô hại, nhưng giữa đôi ngươi màu tím ẩn chứa khôn khéo cùng lãnh khốc lại khiến người khác thật sự cảm thấy kinh sợ. Diệu Tinh cũng không xem nhẹ kẻ địch của mình, ác ma trước mắt này rất có thể là quý tộc bồi bạn bên cạnh quân vương, thậm chí có lẽ bản thân hắn chính là…
Ánh mắt Hắc Viêm chậm rãi quan sát thiếu niên mặc y phục xanh nhạt đứng lặng trong nước từ trên xuống dưới. Diện mạo thực bình thường, bất quá coi như đoan chính thanh tú, tóc nâu nhạt có chút uốn khúc rối xõa đến vai, dáng người trung bình, hơi gầy — Loại hình như thế này ở ma giới chỉ có thể là ma tộc hạ cấp, cùng quý tộc diễm lệ muôn phần, tiêu sái tuấn mỹ căn bản không thể đánh đồng. Nhưng, không biết vì cái gì, Hắc Viêm phát hiện chính mình lại bị thiếu niên trước mắt hấp dẫn, có lẽ vì y có một đôi mắt đen tuyền như đêm khuya, đầy thâm thúy, lại có chút ưu thương.
Hai người đối diện một lúc lâu.
“Ta vừa mắt ngươi.” Hắc Viêm bỗng nhiên mở miệng, trực tiếp bày tỏ ý muốn của mình, “Nguyện ý theo ta không?”– Những lời này hỏi phi thường tự tin.
“Thật thất lễ, ta không muốn.” Diệu Tinh trước khi tiến nhập ma giới đã thu cánh thiên sứ vào, lãnh đạm nói.
“Vì sao?” Hắc Viêm nheo mắt. Chẳng lẽ thiến niên nhìn giống ác ma hạ cấp này đang giả vờ, để nâng cao giá trị bản thân? Không, hắn không cho rằng như vậy.
“Bởi vì ta không vừa mắt ngươi.” Diệu Tinh đáp lại. “Hơn nữa, ta đối đồng tính không có hứng thú.”
“Thật sao?” Ánh mắt Hắc Viêm chặt chẽ tham cứu (dò xét nghiên cứu) Diệu Tinh, “Nếu ta nói cho ngươi, ta là Hỏa ma vương, ngươi có suy nghĩ lại mà thay đổi tâm ý hay không?“
— Nguyên lai là Hỏa ma vương Hắc Viêm háo sắc nhất trong sáu ma vương của ma giới, nghe nói hắn nam nữ không câu nệ, phong lưu thành tánh, là một kẻ không có phép tắc. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên…Nghĩ đến đây, trong mắt Diệu Tinh hoặc nhiều hoặc ít toát ra vẻ khinh miệt – Điều này, khiến cho người trên tình trường mọi việc đều thuận lợi như Hắc Viêm lần đầu tiên nếm được tư vị thất bại, thiếu niên trong nước rõ ràng dùng ánh mắt nói lên sự chán ghét đối với hắn.
“Ngươi thật đúng là không nể mặt.” Hắc Viêm bên môi chậm rãi gợi lên chút ý cười, thanh âm khinh nhu đến nguy hiểm, “Ta lần này thật sự nổi nóng. Bất quá, ngươi yên tâm, ta sẽ không cưỡng ép ngươi, bởi vì như vậy không có ý nghĩa. Chúng ta có thể từ từ tiến, một ngày nào đó, ta sẽ chiếm được tất cả của ngươi, bao gồm thân thể ngươi cùng — tâm.” Hắn lần đầu tiên trong đời nghiêm túc tuyên bố thách thức như thế đối với người khác.
“Thật sao?” Diệu Tinh không chớp mắt nhìn thẳng Hắc Viêm, ngữ khí vững vàng chính diện tiếp chiến, “Ta sẽ mở mắt mong chờ.”–“Binh đến tướng chặn, lửa đến nước dập” Là nguyên tắc xử sự của Diệu Tinh.
Hắc Viêm cười đến quỷ dị: “Đến lúc đó, bị ta vứt bỏ, đừng đến khóc lóc van cầu ta.”
“Ngươi yên tâm, ta thà tự sát còn hơn.” Diệu Tinh nói kiên quyết không chút do dự.
“Hãy chờ xem.” Hắc Viêm hướng về phía Diệu Tinh chớp mắt, khôi phục vẻ mặt không đứng đắn như trước, “Ta thực chờ mong lần gặp tiếp theo.” Sau đó trong chớp mắt hắn biển mất giữa ngọn lửa màu đen.
Mãi cho đến khi xác định Hắc Viêm thật sự đã đi xa, Diệu Tinh mới tỏ ra hàm ý, tách khỏi đầm thủy, hướng lên trên bờ. Cái gì “lần gặp tiếp theo”? Ta tuyệt không muốn gặp lại người này – Nhớ lại ánh mắt sắc bén cùng lời lẽ tự kiêu ngạo mạn của Hắc Viêm, tâm tình Diệu Tinh không sao dễ chịu được.
※※※
“Không… Không muốn!” Ngọn đèn mờ nhạt chiếu rọi ra giữa phòng ngủ hai thân ảnh dây dưa thành một, trên giường Lộ Lâm đang kiệt lực né tránh Lôi cuồng bạo hôn cùng hai tay cố tình làm bậy. Chỉ tiếc nàng toàn thân trên dưới đều bị lôi ma chú trói buộc, đừng nói phản kháng, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng vô cùng khó khăn, chỉ có thể miễn cưỡng dùng hai cánh tạm thời ngăn cản đợt tấn công của Lôi.
Lôi không kiên nhẫn đẩy đôi cánh thuần trắng che khuất tầm mắt của hắn ra, thật là, đến nước này còn bị thứ này cản trở sao? Nhưng, đôi cánh này quả thật vướng víu, khiến cho hắn cảm thấy bực bội.
“Chi bằng cứ nhổ nó đi!” Lôi nắm lấy cánh thiên sứ, hung hăng nhìn gương mặt Lộ Lâm đang dần trắng nhợt hơn cả đôi cánh, uy hiếp nói, “Mau thu cánh lại! Nếu không, ta dùng sét đánh nó!”
Không thể thoát được sao? Đôi mắt xanh thẳm của Lộ Lâm tràn đầy tuyệt vọng, nàng biết rõ điều gì sẽ đến sau khi mình thu hồi đôi cánh. Chẳng lẽ ta thật sự chỉ có thể mặc cho tên ác ma tóc đỏ này muốn làm gì thì làm sao? Có ai tới cứu ta không? Phút chốc, trong đầu nàng hiện lên một thân ảnh, không đâu, hắn tuyệt đối sẽ không đến cứu ta. Từ trước đến nay, ta đối với hắn như thế, hắn làm sao có thể chịu ra tay cứu giúp? Huống chi, địa giới là nơi của yêu ma, có thiên sứ nào ngu xuẩn làm thiêu thân lao đầu vào lửa? Lộ Lâm rốt cục hoàn toàn từ bỏ hy vọng, nàng đau đớn cắn răng đem đôi cánh thiên sứ mà mình xem như sinh mệnh thu vào trong cơ thể, thoáng chốc, nước mắt trong suốt chảy ra, lướt qua gò má mà rơi xuống. Lôi cả người chấn động, ngừng tất cả động tác, nét mặt bi thảm của Lộ Lâm ẩn hàm sự đau thương buồn bã khôn cùng khiến lòng người bị mê hoặc, nước mắt kia như sợi chỉ bạc … Lôi ngơ ngác nhìn, bị mê hoặc đến mất tự chủ. Hắn nhẹ nhàng vươn tay ra, một giọt nước mắt ấm áp rơi vào lòng bàn tay hắn, Lôi bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn cuống quít xua đi rung động trong lòng, hung hăng chửi một tiếng, lập tức xoay người rời đi. Binh! Một tiếng động mạnh, cửa phòng bị đóng lại.
Lộ Lâm ngạc nhiên. Nhất thời nàng cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, khôi phục lại tinh thần mới biết được là Lôi buông tha nàng — ít ra trước mắt là như thế. Vui mừng qua đi, Lộ Lâm cảm thấy toàn thân vô lực, trong đầu vô cùng nghi hoặc, khó hiểu. Tên ác ma tóc đỏ thô bạo hung ác kia vì sao lại dễ dàng buông tha nàng, lại vì sao đột nhiên bỏ đi, nguyên do chuyện này, nàng nghĩ mãi không ra.
※※※
“Đáng giận!” Nghiêng người ngồi trên bậc thang ngay đại sảnh, Lôi tức giận cầm vò rượu đổ rượu vào miệng mình. “Chỉ là vài giọt nước mắt thôi, tại sao lại… Đệt!” Đường đường là đế vương ma giới thế nhưng không chống cự nổi vài giọt nước mắt nhỏ nhoi của thiên sứ, chuyện này nếu truyền đi ra ngoài, uy danh cả đời của hắn liền bị hủy hết. Tại sao lại như vậy? Lôi hoang mang, trước đây chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, chỉ là, nhìn thấy ánh mắt buồn bã thê lương cùng giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh của Lộ Lâm, bản thân lại chật vật không nỡ xuống tay, kiềm nén chính mình. Chết tiệt! Cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra đây? Chẳng lẽ… Lôi bị chính ý nghĩ trong đầu mình khiến bản thân sợ hãi nói không nên lời… Ta chẳng lẽ lại thảm như vậy… Hắn nhất thời giật mình đơ người tại chỗ, thật lâu sau cũng không thể nhúc nhích.
※※※
Diệu Tinh tới Ngự Lôi cung khi trời đã sáng. Ban ngày ở ma giới dù không có ánh mặt trời chiếu rọi như nhân giới, nhưng ít ra vẫn sáng hơn ban đêm một chút, có thể nhìn thấy rõ cung điện cách xa hơn trăm mét.
Cuối cùng cũng tới nơi. Diệu Tinh lấy tay lau mồ hôi trên trán, ngoại trừ tối hôm qua ngẫu nhiên gặp tên Hỏa ma vương kia, quãng đường đi còn lại rất thuận lợi, không gặp chuyện gì nguy hiểm, đến khi trời sáng thì tìm được nơi muốn tìm. Y cẩn thận nương theo cây cối xung quanh hướng về phía cung điện màu đen nằm sâu trong rừng.
Lộ Lâm cả đêm không dám chợp mắt, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ Lôi sẽ đột nhiên xông vào, cho đến khi trời hửng sáng, không chịu đựng được nữa mới thiếp đi. Nàng quá mệt mỏi, khi ở nhân giới kịch chiến với Lôi khiến nàng kiệt sức, sau lại còn bị Lôi cưỡng chế trên giường, chống cự hơn nửa ngày, suýt chút nữa… Tuy không biết nguyên nhân vì sao đến lúc quan trọng nhất Lôi lại buông nàng ra, nhưng nàng đã tâm lực lao lực quá độ, thật sự không còn sức để bận tâm.
Diệu Tinh đẩy cửa số phòng ngủ nhẹ nhàng như phiến lá rơi, không một tiếng động. Y yên lặng đến gần chiếc giường lớn tráng lệ được chạm khắc tinh xảo, lẳng lặng dừng ở bên cạnh thiên sứ xinh đẹp đang ngủ say trong chăn. Đúng là, cho dù ở trong tình cảnh nào, nàng vẫn luôn thuần khiến như vậy, không giống như mình… Diệu Tinh vẫn cảm giác được làn khí thiên sứ mỏng manh dưới tầng tầng lôi ma chú, y trầm ngâm thật lâu, may mắn, nàng chưa bị … Còn kịp.
Là ai? Ai đang nhìn ta? Lộ Lâm đột nhiên tỉnh giấc, mở mắt thấy thân ảnh trước mặt, không khỏi hoảng sợ trợn tròn hai mắt.
“Làm sao vậy?” Diệu Tinh trào phúng nói, “Mới một ngày ngắn ngủi, đã không nhận ra ta rồi?”
“Ngươi…” Lộ Lâm vẫn còn kinh ngạc, nàng lộ ra vẻ không thể tin được mà nhìn Diệu Tinh. “Diệu…”
“Chính là ta — Diệu Tinh.” Diệu Tinh nheo mắt quan sát Lộ Lâm, “Trong ngươi có vẻ không được vui. Nhưng cũng không trách được, bất kì ai nhìn thấy thứ mà mình chán ghét, cũng sẽ không vui nỗi. Trước mắt ngươi nên cố gắng chịu đựng đi, bởi vì ngoại trừ ta, sẽ không còn ai tới cứu ngươi.”
“Cứu ta?” Lộ Lâm ngỡ ngàng nói, “Ngươi… tại sao?”
“Bởi vì cứu ngươi trở về sẽ có lợi cho việc củng cố địa vị của ta. Ta nói như vậy, ngươi vừa lòng chưa?” Đôi mắt đen tuyền của Diệu Tinh nhìn thẳng nàng, chậm rãi đáp lại.
Lộ Lâm bất giác quay đầu đi, tránh ánh mắt của y.
“Ta biết ngươi rất ghét ta.” Diệu Tinh vẻ mặt hờ hững nói ra những lời này, giống như chuyện đang nói không liên quan gì đến y. “Nhưng, hiện tại ngươi chỉ có thể dựa ta. Muốn trở về thiên giới không?”
“….”
“Hiện tại cũng không phải lúc thích hợp để tức giận.”
“……” Lộ Lâm nhắm chặt hai mắt lại.
Diệu Tinh nhíu mày, sau một lúc lâu, y bỗng nhiên trừng mắt nhìn Lộ Lâm, hoài nghi nói: “Chẳng lẽ ngươi thích Lôi, nên không muốn trở về?”
“Không bao giờ!” Lộ Lâm cuối cùng cũng trợn mắt nhìn lại, “Có điên mới thích hắn! Ta đương nhiên muốn trở về!”
“Vậy đừng lãng phí thời gian.” Diệu Tinh lạnh lùng nói, “Đi nhanh lên.”
“Ngươi…” Lộ Lâm tức giận đến sắc mặt ửng hồng, “Toàn thân đều là lôi ma chú, ngươi muốn ta đi như thế nào?”
“Ta cõng ngươi.”
“Không cần! Ngươi giúp ta giải chú, ta tự đi!”
“Không được. Nơi này là địa bàn của Lôi, nếu tùy tiện sử dụng sức mạnh thiên sứ, hắn sẽ dễ dàng phát hiện. Huống chi, lôi ma chú tương liên với Lôi, động vào ma chú, hắn ngay tức khắc sẽ biết được. Thân là Sí thiên sứ, ngay cả điều này cũng không biết?”
“… Sao ngươi lúc nào cũng nói chuyện khó nghe như vậy?”
“Thật có lỗi, đây là thói quen nhiều năm của ta, cho dù muốn sửa, cũng không sửa được.”
“Ngươi từ lúc nào … đã trở thành như vậy?”
“Ta ra sao?” Diệu Tinh chằm chằm nhìn Lộ Lâm một lúc, khẽ khàng nói ra từng chữ một, “Ngươi nghĩ đây là lỗi của ai?”
Lộ Lâm lập tức đơ mặt, cắn môi, trong lòng rất hối hận.
※※※
Đầm Bích Lạc.
Ở Ma giới vào ban ngày có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh đầm nước. Mặt nước xanh biếc, phẳng lặng không gợn sóng, bao quanh đầm nước là non xanh trùng điệp. Nếu không phải xung quanh quá mức yên tĩnh, màu nước lại xanh đến lạ thường, thì cũng có thể được xem là cảnh đẹp khiến lòng người cảm thấy vui vẻ.
Hỏa ma vương Hắc Viêm nhàn nhã tựa vào một hon đá xanh bên bờ, đôi ngươi tím thu hẹp lại, vẻ mặt bình thản. Đột nhiên, trong mắt hắn hiện lên một tia nhìn sắc bén, giương đôi mắt lên, quay đầu nhìn khu rừng phía xa bên cạnh nơi truyền ra những âm thanh rất nhỏ.
Diệu Tinh cõng Lộ Lâm, một mặt quan sát xem phía sau có người đuổi theo hay không, mặt khác nhanh chóng băng qua rừng cây. Chỉ cần đến nơi có nước, y liền có thể dễ dàng mang Lộ Lâm trở về thiên giới.
Đầm Bích Lạc cách đó không xa, nhưng Diệu Tinh biết rõ, y có khả năng không thể trở về — Hắc Viêm đước trước đầm điền nhiên nhìn y.
Diệu Tinh ngừng lại cách Hắc Viêm chừng mười bước.
Hắc Viêm cười híp mắt – nhưng giờ phút này bộ dáng tươi cười của hắn thật khiến người khác run sợ. Nếu hắn nhớ không lầm, thiên sứ đang ở trên lưng thiếu niên vừa cự tuyệt hắn tại đầm đêm qua chính là tuyệt sắc mỹ nữ Lộ Lâm mà hắn đã nhìn thấy trong cung của Lôi. Tình hình này, vừa nhìn đã hiểu, tiểu tử này thật can đảm, dám lẻn vào Ngự Lôi cung cứu người, đủ để thấy quan hệ giữa y và Lộ Lâm không hề đơn giản.
Diệu Tinh yên lặng thả Lộ Lâm xuống, hít sâu một hơi, chậm rãi đối mặt Hắc Viêm. Y biết, việc đã đến nước này, khó tránh khỏi giao chiến. Ngược lại Lộ Lâm buột miệng kinh hô: “Hỏa … Ma vương…”
“Lộ Lâm tiểu thư trí nhớ thật tốt.” Hắc Viêm nho nhã lễ độ nói, “Xin cho ta tự giới thiệu một chút, ta là Hắc Viêm, xin chào.”
Chào? Chào cái gì mà chào? Dự cảm chẳng lành trong lòng Lộ Lâm trong rốt cục cũng ứng nghiệm, nàng đau khổ nhìn Diệu Tinh: “Phải làm sao bây giờ?”
“Để ta.” Diệu Tinh nhẹ trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Hắc Viêm không rời một li, âm thầm vận khí thiên sứ toàn thân, chờ thời phát động.
“Ngươi là thiên sứ.” Hắc Viêm lãnh tĩnh chỉ ra sự thật. Chuyện đến nước này, hắn đã có thể khẳng định chắc chắn lai lịch của thiếu niên cao ngạo trước mặt.
“Phải.” Đôi ngươi đen tuyền thanh lãnh như thủy tinh nghênh đón ánh nhìn âm trầm của đôi ngươi tím biếc kia.
Thật lâu sau, khóe miệng Hắc Viêm đột nhiên kín đáo hiện ra một chút tiếu ý, hắn thờ ơ nhìn lướt qua Lộ Lâm đang được bảo vệ phía sau lưng Diệu Tinh: “Ngươi nghĩ rằng bản thân mang theo một người đang bị lôi ma chú trói buộc, vẫn có thể chống lại sự ngăn cản của ta, thuận lợi trở về Thiên giới sao?”
“…” Diệu Tinh đương nhiên biết đây là chuyện không có khả năng. Nếu sức mạnh thiên sứ của y không mất đi, miễn cưỡng vẫn có thể đánh nhau với Hắc Viêm. Nhưng nay chỉ còn sáu, bảy phần, một mình trốn thoát đã vô cùng khó khăn, huống chi còn phải bảo vệ một Lộ Lâm không còn sức phản kháng.
Hắc Viêm nhìn Diệu Tinh tuy rằng trầm mặc không lên tiếng, nhưng thần sắc vẫn bất động như trước, ung dung nói: “Thôi được, ta có thể thả ngươi đi. Nhưng, thỉnh cầu Lộ Lâm tiểu thư hạ mình tới Viêm điện một chuyến, thế nào?” Nói xong, còn nháy mắt mấy cái, thuận tiện tặng Lộ Lâm một cái hôn gió.
Diệu Tinh thấy thế nhịn không được tức giận trong lòng, ai cũng hiểu được ý nghĩa của từ “một chuyến” trong lời của Hắc Viêm. Tên này nam nữ đều ăn, hôm qua mới hướng y “bày tỏ”, hôm nay liền hướng về phía Lộ Lâm trao “mị nhãn”, đúng là mê gái có thừa. Y cố nén giận, ánh mắt sắt bén liếc nhìn Hắc Viêm: “Ngươi đừng hòng.”
“Hay là,” Hắc Viêm cười đến giảo hoạt, “Ngươi lưu lại, nàng đi. Như thế nào?”
“Hả?” Diệu Tinh chân chính ngớ người. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cùng Lộ Lâm ở chung một chỗ, ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ chú ý đến Lộ Lâm xinh đẹp rực rỡ, đây là lần đầu tiên có người xem y và Lộ Lâm như nhau… Không, không phải như vậy, Diệu Tinh đột nhiên tỉnh ngộ, Hắc Viêm muốn y. Bởi vì hắn biết y tuyệt đối sẽ không giao Lộ Lâm ra, hắn lợi dụng nhược điểm của y để buộc y phải làm theo lời hắn – Mục tiêu của Hắc Viêm ngay từ đầu đã là y, trước sau chưa từng thay đổi. Chẳng lẽ do tối hôm qua bị mình cự tuyệt nên Hắc Viêm không chịu được? Khiến hắn tình nguyện buông tha cho phong hoa tuyệt đại mỹ nhân, chỉ muốn giam mình bên cạnh hắn?
Như nhìn thấu được nghi ngờ trong lòng của Diệu Tinh, Hắc Viêm ung dung nói: “Tóm lại, hai người các ngươi, bổn vương chỉ cần một, ý ngươi thế nào.” Nực cười, hôm qua ngươi nợ ta một món nợ, làm sao có thể để cho ngươi đi chứ? Kẻ đắc tội Hỏa ma vương, kết cục không chỉ có một chữ “Thảm”. Đương nhiên, thiếu niên ngạo khí trước mặt này cũng không ngoại lệ. Nhưng, chuyện này vẫn là ngươi tình ta nguyện mới được, nếu dùng đến vũ lực, không cẩn thận một chút, máu chảy thành sông, sẽ không đùa được. Vẫn là nên dùng chiêu lạc mềm buộc chặt, tuy buông tha mỹ nữ tóc vàng kia quả thật có chút đáng tiếc, nhưng nhìn bộ dáng tiểu tử này ngoan ngoãn cúi đầu, cũng rất thú vị — Hắn tuyệt đối không thừa nhận, hứng thú của bản thân đối với thiếu niên tóc nâu còn hơn cả đối với đệ nhất mỹ nhân thiên giới.
Diệu Tinh không do dự, lập tức đưa ra quyết định: “Ta ở lại, nàng đi.”
“Thành giao.” Hắc Viêm thỏa mãn gật đầu.
Diệu Tinh chăm chú nhìn hắn: “Hy vọng ngươi có thể giữ lời.”
“Chỉ cần ngươi không đổi ý, ta cũng sẽ không nuốt lời.” Hắc Viêm hiếm khi lộ ra nét mặt nghiêm túc.
“Được.”
“Không…” Lộ Lâm ở bên nghe được vừa sợ vừa giận định la lên, bỗng nhiên Diệu Tinh xoay người, hai tay khép lại để lên đầu Lộ Lâm, thoáng chốc, một luồng nhiệt từ đỉnh đầu truyền xuống, chạy toàn thân. Lộ Lâm chỉ cảm thấy cả người chấn động, lời muốn nói cũng bị luồn khí mạnh mẽ ngăn chặn, nghẹn ở miệng, như thế nào cũng nói không được. Diệu Tinh thuần thục đọc một chuỗi chú văn dài, nước từ trong đầm Bích Lạc phóng lên cao, ướt đẫm quần áo. Trong khoảng thời gian ngắn, bọt nước tan đi, Lộ Lâm đột nhiên cảm thấy trói buộc trên người đã biến mất, thoải mái vô cùng, mơ hồ nghe Diệu Tinh lớn tiếng nói: “Nhanh, đưa nàng đi!”
Một ngọn lửa đen lập tức xuất hiện cuốn đi tất cả, sau đó Lộ Lâm liền chìm vào giấc ngủ say, cái gì cũng không biết.
“Ngươi làm cái gì vậy!” Lần đầu tiên Diệu Tinh phản ứng dữ dội, y hung hăng trừng mắt nhìn Hắc Viêm, “Tại sao lại đưa nàng đến nhân giới?”– Nếu không phải y vì giải lôi chi ma chú đã hao hết tâm lực, cũng sẽ không nhờ đến Hắc Viêm làm chuyện này.
“Không giống nhau sao?” Trái ngược với vẻ phẫn nộ của Diệu Tinh, Hắc Viêm vô cùng ung dung, “Dù sao ma chú trên người nàng đã giải, chỉ cần rời khỏi Ma giới, sức mạnh thiên sứ của nàng sẽ lập tức hồi phục, có thể tự mình quay trở về Thiên giới.”
“Ngươi…” Trên cơ thể thon gầy của Diệu Tinh lúc này vẫn còn vương nước, mái tóc nâu mềm mại áp sát sau tai, hai gò má y ửng đỏ, đôi ngươi đen tuyền ngay lúc này tràn ngập lửa giận, cả người nổi nóng bừng bừng.
“Thật khiến cho người khác động tâm.” Hắc Viêm khẽ nói, có chút mê muội nhìn dáng vẻ tức giận của Diệu Tinh.
“Cái gì?” Diệu Tinh nhất thời không nghe được.
“Không có gì. Ta như thế cũng không tính là không giữ lời chứ? Ít ra ta thật sự đã thả nàng đi rồi.” Hắc Viêm lắc đầu thở dài, “Chậc, vì ngươi, ta ngay cả một tuyệt đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương cũng buông tha, ngươi nên bồi thường ta như thế nào đây?”
“Đây là lựa chọn của ngươi.” Diệu Tinh kiềm chế bản thân, lấy lại vẻ lãnh tĩnh như trước, kiệt lực duy trì thân thể đứng vững, “Ta không cần thiết phải bồi thường ngươi.”
“Thật sao?” Hắc Viêm tựa tiếu phi tiếu,“Ta quả thật không nghĩ đến chuyện ngươi ngay cả lôi ma chú cũng có thể giải. Nói như vậy, xem ra ta cũng đã nhặt được bảo vật, ngươi nói có đúng hay không, Thủy thiên sứ trưởng Diệu Tinh đại nhân?”
“Vậy thì sao?” Lúc giải lôi ma chú trên người Lộ Lâm, Diệu Tinh đã chuẩn bị tâm lý bị vạch trần thân phận, y lạnh lùng nhìn Hắc Viêm, “Nếu ngươi hối hận vì đã đem nhân vật nguy hiểm như vậy giữ ở bên người, hiện tại có thể giết ta.”
“Đừng khích ta giết ngươi, ta sẽ không mắc mưu.” Hắc Viêm đến trước mặt Diệu Tinh, nhìn y, “Hỏa ma vương ta làm việc, chưa bao giờ biết hai chữ ‘Hối hận’. Huống chi, mới vừa rồi ngươi tiêu hao rất nhiều sức mạnh, khí thiên sứ nhiều lắm chỉ còn một, hai phần, ngay cả đứng còn không vững, nói gì đến ‘Nguy hiểm’?” Hắn bỗng nhiên nghiêng người, ôm lấy Diệu Tinh bế ngang thân. “Ngươi đừng cố chống đỡ, vẫn là để cho ta chăm sóc ngươi đi.”
“Ngươi làm gì?” Diệu Tinh muốn tránh cũng không còn sức, cả người y không tự nhiên nhíu mày, “Thả ta xuống. Ta không muốn được chăm sóc như thế này, cũng không sở thích giống ngươi.”
“Không sao, ta sẽ khiến cho ngươi có.” Hắc Viêm không chút lưu tâm nói, “Yên tâm, ta nói rồi sẽ không bắt buộc ngươi, ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện thích ta.” Hắn dõng dạc, “Một ngày nào đó, ngươi sẽ thích sự ôn nhu của ta.”– sau đó bị ta vứt bỏ, hắn ác ý nghĩ.