Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 62: ANH GIỎI GHÊ!

“Nếu như mày muốn chết thì ông đây sẽ cho mày được thỏa mãn!”
Đám du côn ấy nhìn thấy Trần Thuận ngang ngược như thế, chúng không sợ hãi một chút nào, gương mặt chúng còn toát ra vẻ hứng thú.


Mỗi một người trong số chúng đều ngu ngốc, vừa nhìn đã thấy Trần Thuận là hạng tầm thường, rác rưởi, yếu ớt không thể ra gió, nếu như nhau chắc chắn sẽ rất có cảm giác có thành tựu.
“Ai lên trước?” Gã du côn nhìn Trần Thuận với vẻ đùa bỡn.


“Đại ca, để em, em sẽ cho nó biết người lo chuyện bao đồng phải trả giá thế nào!”
Sau khi nói dứt lời, tên du côn ấy cầm viên gạch từ dưới mặt đất lên, lùi về sau hai bước, gã chạy lấy đà rồi nhảy lên, mượn sức đập viên gạch vào người Trần Thuận.


Trần Thuận nhìn gã, gương mặt hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Vào lúc gã du côn nghĩ rằng mình chỉ cần đánh là thành công ngay, khiến cho đầu Trần Thuận nứt toác ra, đến bây giờ gã mới phát hiện không biết Trần Thuận đã biến mất trước mặt mình từ lúc nào.
“Cẩn thận!”


Vào lúc này, đột nhiên gã nghe thấy đại ca lên tiếng nhắc nhở mình.
Gã ta vẫn còn chưa kịp tỉnh táo, bèn cảm thấy có áp lực nặng nề ập đến từ sau lưng.
Rồi sau đó, một tiếng bốp vang lên, gã bèn mất đi ý thức.


Gã thủ lĩnh đám du côn nhìn thấy anh em mình bị đánh vào trong góc tường, gã ta trừng to mắt, không khỏi nuốt nước miếng, không dám tin vào mắt mình.


Thằng…thằng nhóc đó, khi nãy là thế nào, sao đột nhiên lại xuất hiện sau lưng anh em mình, càng đáng kinh ngạc hơn là sao người ấy lại mạnh như thế, chỉ một cú đá thôi đã đá đàn em của gã ta vào góc tường.
Người gã kẹt cứng trong tường, chẳng biết sống hay chết!


“Mày…Mày muốn làm gì?”
Giọng nói của gã thủ lĩnh run rẩy.
“Đương nhiên là tiễn tụi bây đi chết rồi!” Trần Thuận nhếch môi mở nụ cười.
Rồi sau đó, dường như trong mắt của gã du côn hiện lên nụ cười mỉm của tử thần.


“Má ơi, đừng sợ, cùng nhau tấn công, đánh chết nó!”
Gã thủ lĩnh cắn răng, lập tức ra quyết định.
Những thằng du côn sau lưng gã ta nghe thấy lời của thủ lĩnh mình, chúng lập tức xông về phía Trần Thuận.
Rồi sau đó, gã thủ lĩnh quay đầu bỏ chạy.


Gã ta đã lăn lộn nhiều năm nay, cũng là người đi nhiều hiểu rộng, nhìn thấy võ công của Trần Thuận, gã ta bèn biết ngay chắc chắn bọn chúng không tài nào thắng nổi.
Đông người cũng chẳng có ích gì.


Gã thủ lĩnh còn chưa chạy được bao nhiêu bước, bèn nghe thấy tiếng rú đầy thê thảm vang lên đằng sau lưng.
Gã ta vốn không dám quay đầu nhìn lại, men theo con hẻm, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.


Nhưng vẫn còn chưa chạy được mấy bước, tiếng kêu thảm thiết sau lưng đã im bặt, gã ta chỉ thấy có một trận gió lướt qua bên cạnh mình, rồi sau đó một người xuất hiện trước mặt gã ta.
Cùng lúc đó, một câu nói vang lên bên tai gã ta: “Bây giờ đến lượt mày rồi!”


Nghe thấy câu nói đó, gã thủ lĩnh run lẩy bẩy.
Gã tay ngừng lại ngay.
Gã ta nhìn ra sau, muốn thấy kết cục của anh em mình.
Nhưng không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã khiến cho gã sợ đến nỗi muốn són ra quần.


Trong con hẻm đằng sau lưng, chỉ có môt cô bé nhắm chặt mắt, bịt kín tai, làm gì còn bóng dáng anh em của mình nữa.
Chỉ có điều gã ta cũng nhận ra manh mối, những anh em của gã ta không còn ở trong hẻm nữa.
Mà kẹt trong hai bên tường.
Bị đập vào trong, không rõ sống chết!


Nhưng rõ ràng không sống nổi nữa rồi.
“Anh ơi, em biết sai rồi, xin anh tha cho em đi, anh muốn gì thì em cũng chịu cả!”
Bây giờ gã thủ lĩnh sợ đến mức không còn dám quay đầu bỏ chạy nữa.
Gã ta lập tức quỳ xuống, dập đầu trước Trần Thuận.


“Khi nãy mày hung hăng vênh váo lắm kia mà? Không phải muốn làm tao được thỏa mãn sao?” Trần Thuận cười lạnh.


“Em chỉ nói nhảm mà thôi, em đáng chết, miệng em ti tiện quá!” Gã thủ lĩnh đám du côn duỗi tay ra tát vào mặt mình thật mạnh, dường như mặt không phải là mặt mình vậy, gã ta tát liên tục, luôn miệng nói rằng: “Xin anh rộng lượng, coi em thả rắm mà tha cho em đi, chỉ cần anh tha cho em, anh muốn ra điều kiện gì thì em cũng chịu hết!”


“Chỉ tiếc là mày không có giá trị gì với tao cả!” Trần Thuận thở dài: “Ra tay với một cô bé là tội không thể tha thứ được! Nhưng tao không muốn Quả Quả nhìn thấy máu, bởi thế, tao sẽ khống chế sức mình, còn có sống được hay không thì phải số của chúng mày ra sao!”


“Cái gì?” Gã thủ lĩnh trừng to hai mắt, nhất thời không hiểu ý của Trần Thuận.
Nhưng rồi, gã ta nhanh chóng hiểu ra.
Sau khi tỉnh táo lại, gã thủ lĩnh biết Trần Thuận sẽ không tha cho mình, gã ta bèn quyết tâm đứng dậy, quay người xông về phía Quả Quả.


Chỉ cần khống chế được Quả Quả thì thằng ranh này sẽ không dám làm bừa.
Vào khoảnh khắc này, thậm chí gã thủ lĩnh còn cảm thấy tự hào về trí thông minh của mình.
Tại sao chỉ có một khoảnh khắc kia chứ?
Bởi vì lúc gã nhổm dậy quay đầu lại, gã ta đã cảm thấy mình bay lên trời.


Thậm chí gã ta còn chưa kịp tỉnh táo, gã cảm thấy mình cứ như tông phải chiếc xe tải rồi vậy.
Dường như xương cốt và nội tạng đều bị vỡ vụn.
Cơn đau đớn lan tỏa khắp người gã ta, kích thích thần kinh của gã ta.


Gã ta muốn thét lớn, nhưng mà cuối cùng lại phát hiện ra rằng không ngờ mình lại chẳng thốt ra được tiếng nào nữa cả.
Đến bây giờ gã mới sực nhận ra, mình… không ngờ mình lại bị kẹt vào bức tường.


“Cố lên, cố sống cho đến khi có người phát hiện ra mày đi, có lẽ mày còn nhặt được một mạng.”
Trần Thuận thấy không ngờ gã thủ lĩnh lại kiên cường như thế, vậy mà còn chưa chết, hắn mỉm cười.
Nghe thấy câu nói ấy, gã thủ lĩnh cảm thấy tuyệt vọng hơn.


Cơn đau đớn vô bờ bến cộng lớn sự tuyệt vọng bất tận, vào giây phút cuối cùng khi gã ta mất đi lý trí, gã du côn chỉ nghĩ đến một điều, nếu như còn có cơ hội ra đời, chắc chắn gã ta sẽ né xa những cô bé ra!
“Quả Quả, em có thể mở mắt ra rồi, cũng có thể bỏ tay xuống!”


Trần Thuận đi đến trước mặt cô bé, hắn ngồi xổm người xuống, duỗi tay xoa đầu của cô bé nhỏ.
Đến bây giờ cô bé mới ý thức được rằng Trần Thuận đã về rồi.
“Anh ơi, Quả Quả ngoan ngoãn nhắm mắt, bịt tai rồi nè!” Giọng nói của cô bé rất ngọt ngào, rất ngoan ngoãn.


“Quả Quả giỏi quá!” Trần Thuận sờ đầu cô bé, nhìn thấy người cô bé lem luốc, nhưng vẫn là cô bé xin đẹp, dường như hắn cũng cảm thấy động lòng.
Trước đây hắn chưa từng có cảm giác này.


Nếu như những ông lớn trong vũ trụ trông thấy bộ dạng này của Trần Thuận, chắc chắn bọn họ sẽ ngạc nhiên đến rớt tròng mắt.
Chủ nhân của ma giới không ngờ cũng có lúc dịu dàng đến thế.
Đúng là chuyện khó có thể ngờ!


“Anh ơi, mấy anh ban nãy đâu rồi?” Đôi mắt xinh đẹp của Quả Quả mở to, có vẻ hơi mông lung.
“Đám người ban nãy là người xấu, bọn họ đã bị anh đuổi đi rồi!” Nụ cười trên gương mặt Trần Thuận càng thêm ôn hòa.


Từ lúc nhìn thấy Quả Quả, Trần Thuận đã cảm thấy dường như số trời đã bắt mình phải yêu thương cô bé vậy.
Chứ bằng không, Trần Thuận cũng sẽ chẳng cố ý dặn cô bé bịt tai và nhắm mắt, thậm chí còn nhọc công khống chế sức lực của mình, đá những tên du côn kia vào trong tường.


Chỉ là hắn không muốn để đôi mắt trong trẻo của Quả Quả nhìn thấy cảnh tượng máu me, trông có vẻ ghê rợn ấy.
Không muốn để lại bóng ma tâm lý trong linh hồn non nớt của cô bé!


“Anh ơi, anh giỏi quá!” Thấy Trần Thuận nói đã đuổi hết kẻ xấu đi, Quả Quả lập tức cảm thấy mừng rỡ, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, vỗ tay cổ vũ cho Trần Thuận.
Rồi sau đó, dường như cô bé nhớ đến chuyện gì.


Quả Quả khom lưng, nhặt hai viên kẹo rơi trên mặt đất lên, giữ chặt trong hai tay rồi đưa cho Trần Thuận: “Anh ơi, cho anh này!”
Lần này cô bé không hề lưu luyến như lúc phải đưa cho bọn du côn, ánh mắt cô bé rất vui vẻ, tặng món quà mình quý nhất!


Trần Thuận gật đầu rồi đáp: “Ừ, cảm ơn Quả Quả, mỗi người ăn một viên được không?”
Quả Quả chớp mắt, cô bé chần chừ một lúc rồi đồng ý ngay: “Quả Quả với anh mỗi ngưiò một viên!”


Trần Thuận cũng không chê bai viên kẹo được nhặt từ dưới đất lên, còn xé vỏ ra, ăn một viên.
Quả Quả nhìn thấy thế, cô bé chơm chớp đôi mắt to tròn của mình rồi mới mở viên kẹo ra, cho vào trong miệng.
Lúc đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt ngào, cô bé lập tức nở nụ cười xán lạn.


Dường như đã được ăn thứ ngon ngọt nhất trên đời vậy.
“Quả Quả, em có biết ba mẹ mình là ai không?” Trần Thuận hỏi.
Gương mặt Quả Quả có vẻ mơ hồ, cô bé lắc đầu: “Quả Quả không có người thân.”
“Thế em có muốn đi theo anh không?” Trần Thuận lại hỏi cô bé tiếp.


Lần này nụ cười trên gương mặt Quả Quả càng thêm sáng bừng, rồi cô bé gật mạnh đầu.
Trần Thuận nghe thấy thế, hắn đứng dậy, nắm tay Quả Quả đi ra khỏi con hẻm.
Ánh mắt hắn lấp lánh!
Kể từ đêm nay, Không Linh Chi Thể ngàn năm có một đã xuất hiện rồi!