Bộ váy dài màu đen bó sát người tôn lên dáng người nóng bỏng, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ của cô.
Nhan sắc xinh đẹp, dáng người quyến rũ, phối hợp với khí chất cao quý, làm Ngô Xuân Sĩ nhìn đến ngẩn người.
Người phụ nữ này rõ ràng chính là nữ thần mà anh ta ngày nhớ đêm mong, Tống Thiên Hy.
Nhưng mà anh ta vừa nghe được cái gì?
Giọng nói dịu dàng, hạnh phúc vừa nãy của Tống Thiên Hy là đang nói với ai?
Chỉ thấy lúc này, giọng nói của Trần Thuận vang lên: “Rất đẹp.”
Có được câu trả lời như ý, Tống Thiên Hy lộ ra nụ cười rạng rỡ vui vẻ.
Ngô Xuân Sĩ lập tức thấy đầu óc loạn cào cào.
Tại sao mối quan hệ của nữ thần Tống Thiên Hy và Trần Thuận lại tốt như vậy?
Trước đó chẳng có lời đồn rằng, mối quan hệ giữa Trần Thuận và Tống Thiên Hy chẳng khác gì người dưng sao?
Nhưng mà bây giờ con mẹ nó cái này mà gọi là người dưng sao?
Đây rõ rang là đôi vợ chồng yêu thương nhau không ai bằng.
Vừa nãy anh ta còn châm chọc Tống Thiên Hy không xem trọng Trần Thuận đấy, vậy mà vừa đảo mắt Tống Thiên Hy đã vẻ mặt đầy hạnh phúc xuất hiện trước mặt Trần Thuận.
Hiện thực đã vả cho anh ta một cái thật mạnh.
Anh ta nghĩ không thông.
Một kẻ nghèo rớt mồng tơi như Trần Thuận, ngày trước chỉ là một con rệp bị anh ta giẫm dưới chân, sao hắn có thể khiến Tống Thiên Hy cam tâm tình nguyện được chứ?
Anh ta nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Mặt hằm hằm đố kỵ ganh ghét.
“Nhường đường một chút, cậu đang cản đường đấy.”
Lúc này giọng nói của Trần Thuận lần nữa lọt vào tai Ngô Xuân Sĩ.
Lúc nãy anh ta đúng là đang đứng chắn giữa Tống Thiên Hy và Trần Thuận.
Ngô Xuân Sĩ theo bản năng muốn tránh ra.
Nhưng sau đó anh ta kịp phản ứng lại, tại sao anh ta phải nhường đường?
Con rệp Trần Thuận này từ lúc nào học ra lệnh cho anh ta rồi?
Ngô Xuân Sĩ dừng lại ngay lập tức, đứng yên tại chỗ không cử động.
Sau đó, anh ta cười lạnh lùng nhìn Trần Thuận.
Tôi không nhường đường đó, cậu làm gì được tôi?
“Chó khôn không cản đường!”
Giọng Trần Thuận lạnh lùng vang lên lần nữa.
Tống Thiên Hy nghe được Trần Thuận nói vậy không nhịn được phì cười.
Nhưng Ngô Xuân Sĩ lại cảm thấy da đầu tê rần.
Trần Thuận rõ rang là trắng trợn gây hấn với anh ta mà.
“Mới ở rể mấy năm mà cậu đã không biết bản thân mình họ gì rồi à? Cậu huênh hoang như vậy, không sợ ngày nào đó đi trên đường bị người khác chém chết à…”
Ngô Xuân Sĩ nhìn Trần Thuận, vẻ mặt thâm trầm.
Giọng nói của anh ta mang theo ý uy hϊế͙p͙ rõ ràng.
Lần trước Trần Thuận đắc tội anh ta thế là bị anh ta tìm người nện cho một trận nên thân.
“Ồn ào!”
Quá tam ba bận, Trần Thuận đã không còn kiên nhẫn với anh ta nữa.
Chỉ thấy hắn cong ngón tay búng một cái, lập tức Ngô Xuân Sĩ cảm thấy đầu gối của mình bị trúng thứ gì đó, sau đó cơ thể nghiêng đi, quỳ ngay xuống đất.
Anh ta vừa quỳ xuống, lập tức thu hút không ít ánh mắt của mọi người trong khu mua sắm.
Mặt Ngô Xuân Sĩ đỏ tận mang tai.
Xảy ra chuyện gì?
Anh ta căn bản không làm rõ được tại sao bản thân mình lại quỳ xuống như thế?
Lại còn quỳ với Trần Thuận.
Sao có thể như vậy được?
Ngô Xuân Sĩ muốn đứng lên ngay.
Nhưng lúc này Trần Thuận cũng đã đi tới bên cạnh anh ta, nhẹ giọng nói: “Tôi đã nói rồi chó khôn không cản đường, nếu cậu không phải là một con chó khôn, cứ đòi cản đường, vậy thì cứ ở đó cản cho đã đi!”
Trần Thuận vừa nói xong, lại vỗ vai Ngô Xuân Sĩ một lần nữa.
Sau đó Ngô Xuân Sĩ liền cảm thấy hai chân của mình giống như mất đi cảm giác.
Anh ta muốn đứng lên, nhưng lại không khống chế được hai chân của mình.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này anh ta hơi sợ hãi.
Nhưng mặc kệ anh ta cố gắng thế nào, hai chân anh ta cũng không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn không có cảm giác.
“Cậu cố gắng hưởng thụ một chút, hưởng thụ cảm giác một con chó cản đường đi!”
Trần Thuận cười khẩy, sau đó đi vòng qua anh ta, đi về phía Tống Thiên Hy.
“Trần Thuận, cậu làm gì tôi thế?”
Ngô Xuân Sĩ giận dữ rống lên.
Ngô Xuân Sĩ cảm nhận được ánh mắt tò mò, xem thường, thương hại của những người xung quanh, anh ta ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Nhưng Trần Thuận căn bản không chú ý đến anh ta nữa.
Người thích sĩ diện như Ngô Xuân Sĩ cứ để anh ta mất mặt trước đám đông, có như vậy mới có thể khiến anh ta cảm thấy nhục nhã nặng nề nhất.
Có thể khiến cho Ngô Xuân Sĩ mất mặt là tia chấp niệm của nguyên chủ Trần Thuận cũ, vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của Trần Thuận.
Sau khi Trần Thuận cảm nhận được, đương nhiên là quyết định thỏa mãn mong muốn của nguyên chủ rồi.
“Sao anh lại làm được thế?”
Tống Thiên Hy nhìn Trần Thuận, ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Trần Thuận khẽ mỉm cười, lộ ra nụ cười thần bí khó đoán, nhưng cũng không nói rõ.
Chờ sau khi hắn tìm được đồ vật có thể cải tạo được thể chất của Tống Thiên Hy, khi Tống Thiên Hy bắt đầu tu luyện, cô tự nhiên sẽ hiểu.
Bây giờ cũng không cần thiết giải thích quá nhiều.
“Rõ ràng là đến mua quần áo cho anh, kết quả mua một hồi lại thành ra mua cho em rồi.”
Ngược lại Tống Thiên Hy cũng không truy hỏi nữa, sau một hồi vui vẻ, cô áy náy nhìn sang Trần Thuận.
Trần Thuận rất muốn nói móc một câu là cuối cùng cô cũng phát hiện ra rồi sao nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không sao, mua cho cô trước, mua cho tôi sau cũng giống nhau mà.”
Nhưng mà cho dù Trần Thuận là chủ Ma giới tung hoành khắp ngân hà, là Ma Đế hiểu biết nhiều, nhưng cũng ngàn lần không ngờ tới, hắn vừa nói xong thì Tống Thiên Hy cũng chẳng còn vẻ áy náy nữa.
Sau đó, Tống Thiên Hy kéo hắn đến khu mua sắm nữ, bắt đầu hành trình mua sắm kéo dài nhiều giờ liền.
Cho đến khi Tống Thiên Hy túi lớn, túi nhỏ, mua hẳn mấy bộ quần áo xong cô mới bắt đầu mua cho Trần Thuận.
***
Đi dạo trung tâm thương mại xong, Tống Thiên Hy lại kéo Trần Thuận đi ăn cơm, sau đó mới tạm xa Trần Thuận, đi đến công ty.
Buổi trưa này được Tống Thiên Hy coi là buổi hẹn hò đầu tiên của cô và Trần Thuận.
Cảm giác rất tốt!
Mà Trần Thuận thầm thề, đời này, hắn sẽ không bao giờ đi mua sắm với bất kỳ người phụ nữ nào nữa.
Xế chiều hôm đó, Trần Thuận vẫn dựa theo kế hoạch của hắn đi tới đại học Giang Châu tu luyện.
Có điều lần này, Trần Thuận không tu luyện liền một mạch thâu đêm nữa.
Mà là sắp tới giờ ăn cơm tối, hắn tỉnh lại từ trạng thái tu luyện.
Bởi vì, Tống Kiến Nguyên bảo hắn và Tống Thiên Hy tối nay về nhà ăn cơm.
Trần Thuận ra khỏi đại học Giang Châu, không đi thẳng tới nhà ba mẹ vợ mà đi đến công ty của Tống Thiên Hy trước, chuẩn bị về nhà cùng với cô.
Tống Thiên Hy không nói chuyện bị thương, gần như mất tích hai ngày cho Tống Kiến Nguyên và Tần Phụng Kiều biết.
Mà sở dĩ Tống Thiên Hy bị thương như vậy hoàn toàn là vì bị Trần Thuận liên lụy.
Chuyện này thật ra khiến Trần Thuận cảm thấy hơi áy náy.
Nếu không hắn cũng sẽ không bỏ qua thời gian tu luyện tốt nhất để đi mua sắm với Tống Thiên Hy.
Tống Thiên Hy đã hẹn thời gian xong với Trần Thuận, lúc này xem đồng hồ thấy cũng sắp tới giờ, cô vội kết thúc công việc, ra khỏi công ty.
Cô chuẩn bị đi gặp Trần Thuận.
Lúc này, trời đã tối.
Nhưng Tống Thiên Hy không ngờ rằng, cô vừa đi từ trên lầu xuống, tới ven đường thì một chiếc xe chuyên dụng đỗ bên cạnh, hai người đàn ông vạm vỡ mặc đồ màu đen lao ra, xông về phía Tống Thiên Hy.
Tống Thiên Hy từng bị bắt cóc một lần, sau khi hơi sững sờ cô lập tức quay đầu bỏ chạy.
Có điều dù sao Tống Thiên Hy cũng chỉ là một người phụ nữ.
Mới chạy được một đoạn, cô đã bị hai tên đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đó đuổi kịp.
“Các người là ai?”
Tống Thiên Hy hét lớn.
Hai tên đó căn bản không trả lời cô, sau khi bắt được Tống Thiên Hy, lập tức kéo cô nhét vào trong xe.
Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong thời gian một cái chớp mắt.
Thậm chí Tống Thiên Hy còn chưa kịp lớn tiếng kêu cứu, cô đã bị bọn chúng khống chế rồi.
“Anh Thiên, đã bắt được người rồi, bây giờ chúng tôi đưa đến cho anh luôn hay sao?”
Sau khi lên xe, người đàn ông mặc đồ đen móc điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Đương nhiên là đưa tới cho tôi rồi. Một trong bốn người đẹp của Giang Châu à, phụ nữ như vậy, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy kích thích.” Sau khi nghe người mặc áo đen báo cáo lại xong, ‘anh Thiên’ trong điện thoại lập tức cười ɖâʍ đãng nói.
“Vậy Ngô Xuân Sĩ bên kia phải làm thế nào? Anh ta vẫn luôn là kim chủ của chúng ta, lần này anh ta ra giá cao như vậy…”
Người mặc áo đen vẫn còn chưa nói hết thì bên kia đầu điện thoại đã truyền tới tiếng nạt nộ: “Báo Tử, lời của ông đây mà mày cũng không nghe sao? Ông đây kêu mày đưa người tới thì mau đưa qua, kim chủ Ngô Xuân Sĩ này là không thể đắc tội, chỉ có điều người phụ nữ đẹp Tống Thiên Hy này sau khi ông đây chơi qua một lần rồi sẽ đưa qua cho anh ta, anh ta phát hiện được cái co khỉ!”
“Ha ha, vậy anh Thiên này, sau khi anh chơi xong có thể thưởng cho mấy anh em nếm thử mùi vị của nữ thần hay không?” Người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen tên Báo Tử kia cũng cười ha hả nói.
“Không thành vấn đề, đưa đến cho tôi trước, tôi chơi xong sẽ tính sau.”
“Được rồi!”
Báo Tử cúp điện thoại, sau đó nhìn về người đẹp tuyệt sắc, vẻ mặt sợ hãi đang không ngừng giãy dụa bên cạnh, trong lòng gã kích động.
Đáng tiếc, bây giờ gã chưa dám đụng đến, phải xem anh Thiên ‘ăn thịt’ xong, có đồng ý thưởng cho bọn họ một bát canh không?
Gã càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng kích động.
“Sao còn chưa đi?”
Lúc này Báo Tử mới phát hiện từ sau khi bọn họ lôi Tống Thiên Hy lên xe xong, chiếc xe vẫn đứng yên tại chỗ.
“Anh… Anh Báo, không phải… không phải tôi không chạy xe… mà là xe không nhúc nhích, dường như phía trước có người chặn lại…”
Tài xế run cầm cập đáp lại.
Báo Tử lập tức thuận theo kính chắn gió nhìn qua.
Lúc này gã mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, đúng là có một người xuất hiện ở phía trước xe bánh mì, nhẹ nhàng đè một tay lên mui xe.
Mà tài xế vẫn đang đạp mạnh chân ga.
Nhưng chiếc xe vẫn không thể tiến về trước một phân nào.