Tống Thiên Hy là một trong bốn người đẹp nhất Giang Châu.
Người phụ nữ đó làm Vương Hạo si mê một thời gian dài, anh ta dùng rất nhiều cách để theo đuổi Tống Thiên Hy, nhưng Tống Thiên Hy vẫn không hề để ý đến.
Nữ thần cao ngạo đó lại gả cho tên nghèo xác xơ, lại nhu nhược, bất tài Trần Thuận.
Anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận được kết quả như vậy.
Tống Thiên Hy gả cho Trần Thuận vậy thì anh ta sẽ giẫm chết hắn, cho nên mỗi lần có cơ hội là Vương Hạo sẽ hung hăng sỉ nhục Trần Thuận một trận.
Thậm chí vì để sỉ nhục Trần Thuận, anh ta còn tìm bạn gái cũ của Trần Thuận là Dương Vân Đình, dùng vài thủ đoạn để cưa đổ cô ta, rồi dẫn đi theo xuất hiện trước mặt Trần Thuận.
Lúc đó Trần Thuận chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Vân Đình nịnh nọt ngọt ngào với Vương Hạo, trong lòng khó chịu vô cùng, làm Vương Hạo cực kỳ vui vẻ, hưởng thụ.
Cho nên, hôm nay gặp được Trần Thuận, anh ta lập tức đi đến chuẩn bị sỉ nhục Trần Thuận tiếp để tìm khoái cảm.
Nhưng Trần Thuận bây giờ không còn là Trần Thuận hèn nhát bất lực ‘ngày xưa’ nữa.
Mà là người đứng đầu Ma giới lừng danh.
Vì thế, vẻ mặt ấm ức, khó chịu, tức giận mà Vương Hạo mong chờ lại không xuất hiện trên mặt Trần Thuận.
Không những thế, mà Trần Thuận còn mang vẻ mặt trêu tức nhìn anh ta giống như đang nhìn một tên ngốc?
Sao lại như vậy?
Anh ta sỉ nhục hắn, hắn phải khó chịu tức giận mới đúng chứ.
Dương Vân Đình ở bên cạnh dường như hiểu suy nghĩ của Vương Hạo, cho nên lập tức mở miệng nói: “Trần Thuận, đừng tưởng rằng anh ở rể là ghê gớm, anh mau qua đây xin lỗi cậu Vương đi, nếu chọc cậu Vương không vui thì cẩn thận cậu không tha cho anh đâu.”
Dù Trần Thuận bình tĩnh tốt đến đâu, lúc nghe thấy lời Dương Vân Đình nói, suýt thì hắn phì cười.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa nói gì, sao phải xin lỗi?
“Cô là cái thá gì? Dám ra lệnh cho tôi?”
Trần Thuận cười khẩy một tiếng, trong mắt hiện lên tia sát ý.
Hắn ghét nhất chính là phản bội, mà người phụ nữ này từng phản bội Trần Thuận ‘trước kia’, nếu không phải đang ở Trái Đất, đang ở xã hội hiện đại thì Trần Thuận hắn sẽ không nói hai lời mà giết chết cô ta luôn.
“Anh…”
Dương Vân Đình sửng sốt, cô ta tưởng rằng chỉ cần mình mở miệng, Trần Thuận chắc chắn sẽ nghe lời, sau đó xin lỗi Vương Hạo, cho Vương Hạo mặt mũi, chỉ cần Vương Hạo vui vẻ thì cô ta sẽ có được nhiều thứ.
Dù sao lần trước gặp Trần Thuận, trong ánh mắt anh ta vẫn không giấu được tình ý với cô, chỉ cần cô mở miệng thì anh ta sẽ nghe lời răm rắp làm cô ta có cảm giác thành tựu.
Nhưng cô ta không ngờ Trần Thuận không chỉ không nghe lời cô ta mà còn dám mắng ngược lại khiến cô ta tức không nói nên lời.
“Tức giận rồi à, ha ha ha, thì ra con rể cả nhà họ Tống cũng biết tức giận, tôi còn tưởng anh giống như kẻ thiểu năng, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng chứ, tức giận như vậy mới thú vị đó.”
Vương Hạo cười ha hả nói.
“Bảo bối, anh hiểu rồi, xem ra con rể cả nhà họ Tống vẫn chưa được nắm tay em, trong khi anh thì muốn thế nào cũng được nên anh ta thấy bất công và tức giận, hay là thế này đi, em cho anh ta nắm tay một chút để anh ta bớt giận, nếu chọc tức anh ta thì nhà họ Tống sẽ tìm chúng ta tính sổ đó.”
“Ôi trời, cậu Vương, anh thật hư… Em là người của anh, ngoại trừ anh thì em không muốn người đàn ông khác đụng vào…” Dương Vân Đình dựa vào lòng Vương Hạo nũng nịu nói.
Trần Thuận nhìn hai người đang diễn, thay đổi cách sỉ nhục mình, hoàn toàn đắm chìm trong thú vui riêng, không thoát ra được.
Trần Thuận cảm thấy cần phải cắt ngang hai người đang tự nói tự cười kia.
“Tôi đã sớm chán ngấy cái mặt cô rồi.” Trần Thuận cười vẻ mỉa mai nhìn Dương Vân Đình nói.
Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Vương Hạo: “Anh cảm thấy, tôi đang có hàng nguyên mới rồi mà còn có hứng thú đụng vào thứ hàng đã qua tay không biết bao nhiêu người rồi sao?”
“Cũng chỉ có anh khẩu vị nặng mới coi thứ hàng qua tay N người là bảo vật.”
“Nhưng nếu anh thật sự có sở thích này thì tôi đây chúc mừng anh đã đào được một hàng qua tay N người chính tông, có phải thấy rất đắc ý đúng không?”
Nụ cười trên mặt Trần Thuận biến thành nụ cười chọc tức.
“Anh tưởng anh nói vậy thì tôi sẽ tin sao?” Sắc mặt Vương Hạo dần dần trở nên khó coi.
Lúc Dương Vân Đình và anh ta ở bên nhau đúng là không phải lần đầu tiên của cô ta.
“À, còn phải đưa ra bằng chứng sao?” Trần Thuận ra vẻ suy nghĩ nói: “Chắc anh biết chuyện tôi từng ăn mì gói, bánh bao suốt hai tháng, là vì lần đó không cẩn thận làm cô ta ‘dính’, nên phải tiết kiệm góp tiền phá thai, không dám nhớ lại chuyện cũ nữa, thời gian ăn mì gói, bánh bao nghĩ mà thấy đau lòng…”
Trần Thuận lại làm ra vẻ nhớ lại mà cảm thán.
Góp tiền?
Phá thai?
Chẳng lẽ không phải vì mua điện thoại cho Dương Vân Đình sao?
Sắc mặt Vương Hạo ngày càng khó coi: “Anh bịa chuyện.”
Trần Thuận liếc bụng Dương Vân Đình một cái: “Ở đây là bệnh viện Giang Châu, nếu anh không tin thì có thể đưa cô ta đi kiểm tra, xem có phải đã từng phá thai hay không?”
Vừa nghe thấy vậy, Dương Vân Đình lập tức biến sắc.
Vương Hạo cũng chú ý tới sắc mặt thay đổi của Dương Vân Đình, sắc mặt anh ta càng khó coi hơn.
Vẫn chưa hết, Trần Thuận lại nói tiếp: “Tôi tính cho anh xem nhé, tôi và cô ta ở bên nhau tổng cộng 103 ngày, trừ 20 ngày cô ta đến kỳ ra thì còn 83 ngày, trong đó có 69 đêm chúng tôi ở cùng với nhau…”
Đoạn tính toán này của Trần Thuận giống như một cái búa tạ đập vào lòng Vương Hạo.
Vẫn còn chưa là gì, Trần Thuận lại nói tiếp: “Trong thời gian bên nhau, tôi có tặng cho cô ta một chiếc điện thoại Iphone, đổi thành tiền còn rẻ hơn nhiều so với một lần đi làm tóc…”
“Trần Thuận, sao anh lại vu oan cho tôi như thế, tôi phải giết anh…” Trần Thuận còn chưa nói xong, cuối cùng Dương Vân Đình cũng không nhịn được nữa, giãy ra khỏi lòng Vương Hạo, dáng vẻ như muốn liều mạng với Trần Thuận.
Trần Thuận cười khẩy, đúng là người phụ nữ ngu ngốc, cô ta càng như vậy, Vương Hạo càng tin là thật.
Trần Thuận chỉ khẽ tránh ra, đã làm Dương Vân Đình vồ hụt.
Sau đó hắn lại tiếp tục nói với Vương Hạo: “Đúng rồi, lúc trước tôi rất thích vết bớt hình con bướm phía sau eo cô ta.”
Vừa nghe vậy, Vương Hạo sa sầm mặt xuống.
Nếu nói mấy con số linh tinh trước đó là do Trần Thuận bịa bừa ra…
Nhưng…
Vết bớt hình con bướm thật sự có tồn tại.
Mà Dương Vân Đình nói Trần Thuận chưa từng chạm vào cô ta.
Cũng chưa từng nắm tay.
Vẫn luôn khao khát mà không có được.
Nếu không phải vì thế thì anh ta sao có thể có hứng thú với Dương Vân Đình chứ?
Lúc này Vương Hạo thật sự tức muốn nổ tung.
Anh ta tới là để sỉ nhục Trần Thuận.
Kết quả bây giờ anh ta bị Trần Thuận sỉ nhục lại.
Thật sự là vô cùng nhục nhã.
Mà tất cả đều là tại người phụ nữ Dương Vân Đình này.
Nếu không phải cô ta thì sao Trần Thuận có cơ hội sỉ nhục anh ta chứ?
Người phụ nữ này còn dám lừa gạt anh ta.
Vương Hạo đổ tất cả lỗi lầm lên Dương Vân Đình, chỉ muốn tát cô ta mấy cái ngay tại đây để xả giận.
Nhưng anh ta vẫn cố gắng đè lửa giận xuống, làm như thế trước mặt Trần Thuận thì chỉ càng khiến anh ta khó coi hơn thôi.
Việc này không thể nhận, nếu nhận rồi thì anh ta thật sự trở thành kẻ nhặt phải hàng đã qua tay N người.
Đặc biệt khi nghĩ đến 69 đêm, 414 lần 3726 tư thế, mặc dù biết rõ con số này là giả, sao có thể nhiều tư thế như vậy được nhưng Vương Hạo vẫn tức muốn hộc máu.
Nếu con số này, chuyện này bị truyền ra ngoài thì về sau anh ta sao có thể lăn lộn trong giới phú nhị đại ở Giang Châu được nữa?
Cần phải lấy lại thể diện mới được.
Vương Hạo tức muốn hộc máu, nhưng vẫn nói: “Ngu ngốc, khoác lác nhưng không biết phải làm nháp trước à, lại còn bình quân mỗi đêm 6 lần, mỗi lần 9 tư thế, anh có bản lĩnh này sao? Nếu nói ra ngoài thì sẽ khiến người ta cười đến rụng răng mất, ha ha ha…
Anh thật sự cho rằng anh bôi nhọ Vân Đình như thế là có thể che giấu được sự thật anh bị đá sao? Tôi nói cho anh biết, anh chính là rác rưởi bị ném đi, vĩnh viễn là rác rưởi.”
“Ồ?” Trần Thuận còn chưa lên tiếng thì từ sau lưng hắn truyền đến một giọng nói mang theo nghi ngờ mà lại cực kỳ êm tai: “Nếu anh ta là rác rưởi, mà anh lại coi người phụ nữ anh ta không cần là báu vật thì anh có khác gì rác rưởi trong rác rưởi?”
Theo âm thanh vừa dứt, bóng dáng cao ráo quyến rũ của Tống Thiên Hy xuất hiện bên cạnh Trần Thuận.