Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 344: ĐIỀU NGƯƠI KHÔNG NGỜ CÒN NHIỀU LẮM

Nghe vậy, con ngươi của đối phương hơi thu nhỏ lại.
Nhưng ngay lập tức lại hồi phục về trạng thái bình thường.
“Nếu Trần huynh đã đợi ta lâu như thế, thì ta đương nhiên cũng không thể phụ lòng tin tưởng của Trần huynh đây được...”
Người đó cười.


“Thế này đi, Trần huynh, chúng ta chia đôi, thế nào?”
“Cũng không cần phải đánh một trận ra trò, giữ sức mà đối phó với những hiểm nguy khác.”
Người đó tiếp tục nói.


Nghe vậy, Trần Thuận dường như có chút dao động: “Chia đôi, chắc chắn không được, nhưng nếu chia ta 8 ngươi 2 thì có lẽ ta còn có thể suy nghĩ.”
“Cùng lắm là 6- , ngươi 6 ta 4, đây là ta đã nhường nhiều nhất có thể rồi đấy.” Người đó tiếp tục lên tiếng.


Đôi lông mày Trần Thuận hơi nhíu lại, như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy vậy, khóe miệng người ấy nhếch lên có chút lạnh lùng.
Nhưng sau đó, hắn lại nắm ngay lấy cơ hội Trần Thuận phân tâm suy nghĩ, đột ngột ra tay tấn công.
Một lưỡi đao sắc bén bất ngờ xuất hiện, chém thẳng vào Trần Thuận.


Không gian giữa Trần Thuận và hắn ta như một dòng nước suối, dưới một đao của hắn lập tức bị cắt đôi thành hai dòng chảy.
Có thể thấy uy lực của một đao đó mạnh mẽ đến mức nào.
Sau khi vung ra một đao, khóe miệng người ấy lại cong lên thành một nụ cười rất tự tin.


Dưới sự tấn công bất ngờ của hắn, Trần Thuận – người vốn đã hao phí rất nhiều sức lực sau trận chiến với Lang Vương, khó có thể làm đối thủ với hắn.
Nhưng, ngay khoảnh khắc ấy.
Đôi mắt Trần Thuận bất ngờ mở to.


Chỉ thấy Trần Thuận đối diện với một đao của hắn không những không có chút run sợ nào, mà ngược lại còn hất tay theo.
Ngay lập tức, một bóng bàn tay to lớn trực tiếp khiến một đao của hắn chém vào hư không.


“Tiết Đồ, nếu ngươi chỉ có một chút bản lĩnh như thế thì chẳng đáng làm người đứng đầu Vạn Pháp Tiên Môn đâu.”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
“Ngươi... ngươi dám...”


Người đó là Tiết Đồ của Vạn Pháp Tiên Môn, hắn hoàn toàn không ngờ rằng một đao mà mình dùng toàn lực vung ra như vậy mà Trần Thuận lại sớm đã có sự chuẩn bị ứng phó.
Hơn nữa còn chẳng tốn chút sức lực nào đã có thể phá tan đòn tấn công của hắn.


“Điều ngươi không ngờ còn nhiều lắm.”
Nhưng lúc này, Trần Thuận bất ngờ lên tiếng lần nữa.
Hả?
Tiết Đồ hơi sững sờ.
Điều gì không ngờ tới cơ?
Hắn luôn đề phòng Trần Thuận, nhưng sau khi Trần Thuận một tay đập tan lưỡi đao của hắn thì hắn không tiếp tục ra tay nữa.


Chẳng nhẽ còn có nguy hiểm nào không ngờ nữa ư?
Tiết Đồ cau mày.
Nhưng...
Hắn chẳng nghĩ được nhiều thế.


Ngay lập tức, Tiết Đồ liền muốn tiếp tục tung ra vài chiêu phép thuật thần thông để chặn Trần Thuận và Kim Sắc Lang Vương, nhưng nhân cơ hội này hắn muốn nhanh chóng cướp đi cây sinh mệnh rồi lập tức rời đi.
Hắn vừa mới nghĩ đến vậy.
Ngay lập tức, Tiết Đồ cảm thấy da đầu tê dại.
Kim Sắc Lang Vương.


Đúng rồi!
Tên Lang Vương kia đâu?
Hắn mới nãy còn đứng song song với Trần Thuận mà bây giờ đã biến mất rồi?
Tâm trí của hắn tập trung vào Trần Thuận, vì thế mà lại lơ là tên Lang Vương kia.
Tiết Đồ kinh ngạc ngay tức khắc.


Một cảm giác nguy hiểm như khi cái chết cận kệ lập tức dâng lên trong đầu hắn.
Tiết Đồ không kịp suy nghĩ kĩ.
Bước chân đạp vào khoảng không.
Cả người hắn bước chéo đi, muốn lập tức tránh ra không gian hắn vừa đặt chân ban nãy.
Nhưng...
Ngay khoảnh khắc Tiết Đồ di chuyển.
Rầm!


Tiết Đồ cảm giác như mình bị thiên thạch từ trên trời rơi trúng người vậy.
“Rắc!”
Âm thanh tiếng xương gãy vang lên.
Tiết Đồ phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân nứt toác, máu me đầm đìa, bay thẳng về phía Trần Thuận.
Vừa mới giây phút ấy thôi, hắn đã bị thương nặng.


Nếu không phải ở thời điểm quan trọng, hắn trực tiếp đi vào vùng đất hoang, sử dụng ngọc phù phòng ngự cao cấp mà tông môn tặng.
Nếu vậy thì hắn đã không có kết cục thịt nát xương tan, thân thể nứt toác như thế này.
Mà sẽ chết ngay tại chỗ!
Biến thành một đám bụi máu!


“Sao... sao có thể như thế được?”
Tiết Đồ lại phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ một cước của Kim Sắc Lang Vương, hắn đã trực tiếp bị đá bay đến trước mặt Trần Thuận.
Rơi xuống đất.
Ngay dưới chân Trần Thuận.
“Sao... sao nó có thể, là Nguyên Thần Cảnh ư?”


Tiết Đồ mặt đầy kinh ngạc.
Ngọc phù phòng ngự cao cấp mà hắn vừa sử dụng là do đích thân sư phụ hắn – môn chủ Vạn Pháp Tiên Môn – khắc thành, có thể chống đỡ một đòn của kẻ mạnh trong Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ.
Nhưng...


Dưới móng vuốt của Kim Sắc Lang Vương, nó đã vỡ vụn trong chớp mắt.
Chỉ đỡ được hơn nửa đòn tấn công mà thôi.
Còn lại vẫn tác động lên cơ thể hắn, khiến hắn bị thương nặng.
Như vậy nói rõ điều gì?


Chỉ có thể nói rõ một điều, đó là Kim Sắc Lang Vương chắc chắn là kẻ mạnh trong Nguyên Thần Cảnh.
Chứ không phải một kẻ yếu của Nguyên Thần Cảnh.
“Sao lại không thể là Nguyên Thần Cảnh chứ?”
Trần Thuận cười lạnh.
Hắn giơ chân đạp Tiết Đồ ngã dưới chân mình.


Đối với những kẻ dám nhảy ra tranh cướp thành quả chiến thắng của mình, Trần Thuận sẽ không có chút thương xót nào.
Vừa rồi, Kim Sắc Lang Vương đã thỏa hiệp với hắn.
“Vậy... vậy ngươi làm sao có thể, có thể đánh ngang hàng với nó được? Thậm chí có thể áp chế đối phương?”


Tiết Đồ kinh ngạc lên tiếng.
Trong mắt Tiết Đồ, thực lực của Trần Thuận chắc chắn đứng đầu trong toàn bộ thế hệ trẻ tiên giới.
Nhưng nếu so với Kiếm Trần, so với hắn, thì vẫn thua kém đôi phần.


Cũng chính vì lý do này, sau khi Tiết Đồ lén lút đến đây, nhìn thấy trận tranh đấu giữa Trần Thuận và Kim Sắc Lang Vương, vì bọn họ đa phần đều dùng thể lực đối đầu trực tiếp chứ không thi triển nhiều pháp thuật thần thông, Tiết Đồ vô thức cho rằng thực lực của Kim Sắc Lang Vương cũng chẳng mạnh hơn ai cả.


Hắn cũng không cảm nhận được luồng khí dao động vô cùng mạnh mẽ từ trên người Lang Vương.
Nhưng...
“Chẳng nhẽ, ngươi là tu vi Nguyên Thần Cảnh sao?”
Tiết Đồ kinh hãi tột độ.