Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Trần Thuận.
Đứa cháu trai Tôn Trình này biết được Tống Kiến Nguyên hồi phục và xuất viện, đã mang tặng nhân sâm giá trị liên thành để ông bồi bổ sức khỏe.
Mà Trần Thuận, con rể của ông thì sao? Hắn đã làm cái gì?
Trần Thuận bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng không hề cảm thấy ngại ngùng.
Mà còn cười khẩy: “Tôi không chuẩn bị quà tặng gì.”
Nói thừa.
Mọi người ở đây, có ai mà không biết hắn không chuẩn bị quà chứ?
Nhưng mấu chốt là hắn đã không chuẩn bị quà tặng lại còn nói thẳng toẹt ra như thế, không hề có vẻ xấu hổ.
“Trần Thuận, cậu không xấu hổ sao? Sao cậu còn có mặt mũi mà nói thẳng ra như thế chứ?”
Một người chú của Tống Thiên Hy không kìm được nói.
Ý cười nơi khóe miệng Trần Thuận càng sâu, nhưng là cười khẩy, nhìn người chú đó với ánh mắt như nhìn một kẻ thiểu năng.
Sau đó, Trần Thuận khẽ nói: “Tôi không chuẩn bị quà tặng, nhưng còn tốt hơn là một số kẻ tặng đồ lấy từ trong mộ ra.”
“Chẳng lẽ mọi người không nhận ra là các loại vòng tay, đồ ngọc mà cậu ta tặng đều mang theo khí Âm Sát sao?”
“Nếu mọi người muốn chết thì cứ đeo như của báu đi.”
Cái gì?
Trần Thuận vừa dứt lời, lập tức gây ra một trận xôn xao.
Một bà thím trong đó vẫn còn đang đeo một vòng tay ngọc lấp lánh tinh khiết, yêu thích không nỡ rời.
Đúng là bà ta thấy mát lạnh từ vòng ngọc nhưng bà còn tưởng là do nhiệt độ vòng tay vốn thấp, bà ta sợ hãi nhanh chóng tháo vòng trên cổ tay xuống.
“Trần Thuận, anh đang nói bậy bạ gì chứ?”
Tôn Trình sầm mặt lại, giọng nói lạnh lùng.
“Tôi đang nói cái gì, chẳng lẽ bản thân cậu không rõ sao?” Trần Thuận cười lạnh.
Từ lúc Tôn Trình lấy những quà tặng này ra, Trần Thuận đã cảm nhận được khí Âm Sát từ trong đó.
Đồng thời, Trần Thuận còn nhìn thấy trên những vật này có một luồng hắc khí lượn lờ.
Nếu không phải là ở cạnh thi thể lâu dài thì sẽ không nhiễm loại khí Âm Sát này.
Thấy Trần Thuận chắc chắn như thế, Tôn Trình cũng biến sắc.
Gã mua được những vật này từ tay những con buôn khác nhau với giá thấp hơn giá thị trường mấy lần, nghe nói, đúng là có nguồn gốc từ những kẻ trộm mộ.
Nhưng giờ đây, làm sao gã có thể thừa nhận những chuyện như thế này.
“Anh nhìn ra được khí Âm Sát, anh tưởng mình là đạo sĩ à, ở đây giả thần giả quỷ?”
“Trần Thuận, đừng vì bản thân chưa chuẩn bị quà mà cố ý bôi xấu tôi, tôi sẽ càng coi thường anh hơn.”
Tôn Trình vội lái chủ đề trở về.
Đúng vậy.
Những người họ hàng cũng nghĩ sao Trần Thuận có thể nhìn ra trên những vật này có khí Âm Sát, còn họ lại không nhìn ra chứ?
Nói linh ta linh tinh.
Chắc chắn là vì bản thân Trần Thuận không chuẩn bị quà tặng, nên cố ý bôi nhọ, sao nhân phẩm Trần Thuận lại tệ như thế.
Lúc trước họ chỉ nghe nói, người con rể Trần Thuận này là đồ vô dụng, không ngờ, ngay cả nhân phẩm cũng có vấn đề.
Ánh mắt đám thân thích này nhìn Trần Thuận lập tức thay đổi.
Ghét bỏ!
Chán ghét!
“Trần Thuận, chính cháu không đúng, nếu không chuẩn bị quà tặng cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng bởi vậy mà vu oan cho Tôn Trình thì chỉ bản thân cháu mất mặt.”
Chú của Tống Thiên Hy hừ lạnh một tiếng.
“Kiến Nguyên, anh dạy dỗ lại chàng rể của mình đi, đừng để đến chỗ khác cũng như vậy sẽ khiến người nhà họ Tống chúng ta mất mặt.”
“Đúng vậy, cũng là con rể mà chênh lệch lại lớn đến thế.”
“Bản thân không có bản lĩnh, cũng đừng ra vẻ, nếu không, sẽ chỉ biến thành trò cười.”
Tống Kiến Quốc bên cạnh, nghe được mấy câu này, cảm thấy lâng lâng.
Thoải mái!
Sảng khoái!
Ba mẹ con Tần Phụng Kiều và Tống Thiên Hy, Tống Thùy Hạnh bên cạnh tức giận đến đỏ bừng mặt.
Sớm biết thế này thì họ tuyệt đối sẽ không mời đám thân thích đến đây.
Họ cũng cảm thấy, Trần Thuận đã nói như thế, chắc chắn là những vòng ngọc kia có vấn đề.
Bây giờ, họ rất tin tưởng Trần Thuận.
Lúc này, Tần Phụng Kiều cũng không nhịn được nữa.
“Trần Thuận đã tặng cho Kiến Nguyên món quà tốt nhất, chính là cứu sống ông ấy, còn có món gì tốt hơn sao?”
Tần Phụng Kiều vừa dứt lời, đám thân thích lập tức sững sờ.
Bao gồm cả Tống Kiến Quốc đang âm thầm sung sướng, cũng ngây người.
Ông ta vừa nghe được cái gì?
Hình như ông ta nghe được trò cười khôi hài nhất trên thế giới này.
“Chị dâu, dù chị có muốn cứu vãn thể diện cho Trần Thuận thì cũng đừng nói linh tinh như vậy chứ? Hắn là bác sĩ sao? Hắn biết cái gì gọi là y thuật sao? Hắn hiểu trị bệnh cứu người sao?”
Tống Kiến Quốc cười tỏ vẻ khinh thường.
Tần Phụng Kiều trừng mắt liếc ông ta, tiếp tục nói: “Ngay cả thần y Tôn Quốc An cũng phải xin Trần Thuận chữa bệnh cho mình, chú nói xem?”
Sau khi nói đến đây, vẻ mặt Tần Phụng Kiều tràn đầy tự hào.
Cái gì?
Thần y Tôn Quốc An xin Trần Thuận chữa bệnh?
Lời này vừa nói ra, thật khiến mọi người kinh hãi.
Dù Tống Kiến Quốc ở Giang Nam xa xôi, nhưng tên của Tôn Quốc An cũng như sấm bên tai.
Người này chính là truyền thuyết của giới y học.
Hoa Đà thời hiện đại.
Người như vậy mà lại đến xin Trần Thuận chữa bệnh ư?
Đúng là nực cười.
“Trần Thuận, cậu là bác sĩ sao?” Lập tức, có người chế nhạo nói.
Trần Thuận nghe vậy, lắc đầu: “Không phải!”
Hắn thật không phải bác sĩ.
“Ha ha, chị dâu, chị xem, bản thân Trần Thuận cũng thừa nhận mình không phải bác sĩ…”
Tống Kiến Quốc cảm thấy trong lòng thoải mái.
Bị vạch trần rồi.
Ngoài dự liệu của ông, Trần Thuận lại phá hỏng ý tưởng của mẹ vợ mình nhưng càng như vậy thì ông ta càng thoải mái.
Khi đối mặt với vợ chồng Tống Kiến Nguyên, Tống Kiến Quốc chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.
“Tôi không phải bác sĩ, nhưng tôi có thể nhìn ra chú có bệnh.” Trần Thuận cười lạnh một tiếng.
Cái gì?
Tống Kiến Quốc ngây người.
Tôn Trình nghe vậy, lập tức quát lớn: “Trần Thuận, anh là cái thá gì mà dám rủa bậc trưởng bối có bệnh.”
Trần Thuận nhìn Tôn Trình, ánh mắt hiện lên sát ý.
Hắn tiếp tục nói: “Không chỉ ông ta có bệnh, ngoài con rể ông ta thì cả nhà ông đều có bệnh.”
“Nếu không chữa trị kịp thời thì ba người nhà ông sống không quá ba năm nữa.”
Trần Thuận vừa dứt lời, toàn phòng im phăng phắc.
Mọi người không thể ngờ, Trần Thuận lại ngạo mạn đến mức này.
Sau khi bị vạch trần lại thẹn quá hoá giận mà rủa cả nhà Tống Kiến Quốc.
“Đủ rồi, Trần Thuận, anh đừng có được đà lấn tới, dám rủa cả nhà chúng tôi.”
Tôn Trình lập tức quát lớn, đồng thời trong lòng cũng thấy bối rối.
“Nhóc con miệng còn hôi sữa mà dám nguyền rủa chúng ta, anh hai, anh xem đi, con rể anh thật tốt, thật ưu tú.”
Giờ, vấn đề không phải Tống Kiến Quốc thoải mái hay không, mà ông ta đã thật sự nổi giận.
“Ai nói hắn rủa anh chứ?”
Lúc này, có giọng cười nhạo vang lên từ phía sau đám đông.
“Ai?”
Mấy người Tống Kiến Quốc quay đầu nhìn thì thấy một ông già tóc bạc phơ, sắc mặt hồng nhuận, chậm rãi bước vào phòng bao của họ.
“Ông ta, ông ta là thần y Tôn Quốc An!”
Chú của Tống Thiên Hy kinh ngạc kêu lên.
Ông đã từng xem bài báo phỏng vấn Tôn Quốc An, nên vừa nhìn đã nhận ra được.
Cái gì?
Tôn Quốc An?
Mọi người nhìn kỹ, hình như đúng là không khác trong truyền thuyết lắm.
Tôn Quốc An nhìn đám người như đang nhìn một đám thiểu năng.
Có điều tâm trạng ông lại rất tốt.
Lúc trước, mặt ông hồng hào là vì hồi quang phản chiếu.
Nhưng bây giờ, sắc mặt ông hồng nhuận, đơn thuần là do tinh thần rất tốt.
Trần Thuận dễ dàng trị khỏi căn bệnh kín đã quấy nhiễu Tôn Quốc An mấy năm nay, khiến ông phục Trần Thuận sát đất.
“Ai nói hắn nguyền rủa anh chứ?”
“Anh thật sự có bệnh đấy.”
“Ba người đều có bệnh!”
Tôn Quốc An đi tới nhìn mấy người Tống Kiến Quốc, cười nhạo nói.
Lần này, đến lượt mọi người có mặt kinh hãi.
Nhất là Tống Kiến Quốc, ông ta không chỉ chấn kinh, mà đã hoàn toàn sợ hãi.
Sao ông ta lại có bệnh chứ?
Thân thể của ông ta rất tốt.
Lúc Trần Thuận nói ra, ông ta chỉ cảm thấy Trần Thuận đang rủa mình.
Nhưng bây giờ, là chính thần y Tôn Quốc An nói ra.
Ông không tin cũng không được.
Cái này cũng chưa tính, sau khi đi tới, Tôn Quốc An nhìn đám người, lần nữa khẽ nói: “Những vật này không sạch sẽ, ta khuyên mọi người, đừng đeo ở trên người, nếu không, nhẹ thì tổn hại thân thể, nặng thì gây bệnh.”
Lần này, đám thân thích lại kinh hãi.
Lúc nãy Trần Thuận nói như vậy, họ chỉ cảm thấy Trần Thuận đang vu oan cho Tôn Trình.
Nhưng bây giờ, ngay cả thần y Tôn Quốc An cũng nói như vậy.
“Còn nữa, nhân sâm này, nhìn phẩm chất rất tốt, nhưng bên trong toát ra mùi tanh, có chứa hơi của thi thể, chắc chắn đã trưởng thành trong mộ hoặc khu mộ, tuyệt đối không thể dùng, nếu không, chỉ có hại mà không có lợi.”
Tôn Quốc An tiếp tục nói.
Giờ không chỉ có kinh hãi, ánh mắt đám người nhìn Tôn Trình cũng thay đổi.
Đồng thời, họ đều nhanh chóng tháo bỏ những quà tặng mà Tôn Trình đã tặng họ ra.
Sau khi nói xong những lời này, Tôn Quốc An mới đi đến trước mặt Tống Kiến Nguyên lấy từ trên người một cái hồ nhỏ.
“Tôn Quốc An của Giang Châu, chúc mừng ngài Tống hồi phục xuất viện, có chút quà để bày tỏ thành ý.”
Cái này, cái này. . .
Mọi người đã nhìn thấy cái gì thế ?
Thần y Tôn Quốc An mà lại là đến chúc mừng Tống Kiến Nguyên?
Phải biết, cho dù là quan lớn của Giang Châu chưa chắc đã gặp được mặt Tôn Quốc An.
Từ khi nào mà Tống Kiến Nguyên lại có mặt mũi lớn như vậy rồi?
Cái này cũng chưa tính, sau đó Tôn Quốc An còn nhìn Trần Thuận.
Xoay người khom lưng: “Tôn Quốc An, bái kiến chủ nhân.”