Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 273: CÓ DÁM ĐÁNH CƯỢC KHÔNG

Mọi người thấy thế, đều lắc đầu!
Xem ra, mình đã đánh giá quá cao rồi!
Người này có thể cắt ra linh thạch thượng phẩm ở tầng một hoàn toàn chỉ là do gặp may thôi!


Nếu hắn thật sự là thánh thủ đổ cược gì đó, một lần sai lầm còn có thể hiểu được, nhưng sai lầm hai lần thì không phải là sai lầm nữa!
Một số người lập tức mất đi hứng thú tiếp tục quan tâm tới Trần Thuận.
"Cậu bạn nhỏ, không cần nóng vội!"
Lúc này, Đồng trưởng lão an ủi.


Cứ bình tĩnh, từ từ sẽ đến thôi!
Mà lúc này, Trần Thuận giống như phẫn nộ.
"Thiên Tuyết, lấy thêm một nghìn linh thạch hạ phẩm ra, bản công tử còn muốn đánh cược tiếp!"
Giờ phút này, trong giọng nói của Trần Thuận có hơi tức giận!


Hắn diễn xuất cực kỳ giống với một cậu ấm của nhà giàu mới nổi!
"Vâng, công tử!"
Thiên Tuyết ngoan ngoãn đáp, sau đó lại lấy ra một nghìn linh thạch hạ phẩm giao cho Tử Hà Cung. Lúc này Trần Thuận mới bắt đầu đi chọn nguyên thạch.


Cho dù vẻ mặt Đồng trưởng lão không thay đổi, nhưng trong lòng lại cười như hoa nở.
Chẳng qua Đồng trưởng lão đã biết Trần Thuận thật sự không biết đổ thạch, hắn thật sự có may mắn đạp phải cứt chó mới đánh cược ra được khối linh thạch hạ phẩm kia.


Bởi vậy, Đồng trưởng lão khẽ ra hiệu với một người hướng dẫn mua bên cạnh.


Ông ta bảo anh ta dẫn dắt Trần Thuận một chút, lần thứ ba, dù thế nào cũng phải làm cho Trần Thuận cắt ra ít đồ mới được. Chỉ có như vậy, mới làm cho Trần Thuận thấy được chút hi vọng, mới có thể liên tục đổ thạch. Bằng không Trần Thuận tức giận vì thua mãi lại đi mất, vậy xem như là tổn thất rồi.


Anh trai hướng dẫn mua thấy thế, lập tức hiểu ý!
Nhưng anh ta vừa định tiến lên, đã bị Trần Thuận từ chối: "Tự tôi tới!"
Vẻ mặt Trần Thuận căm giận!
Thiên Tuyết thấy thế, trên mặt trước sau vẫn cười ngọt ngào nhìn Trần Thuận, trong đôi mắt đẹp đều là bóng dáng của hắn.


Mà lúc này, Long Tiềm làm sao còn có thể không rõ nữa.
Trần Thuận nhất định là đang giả ngây giả dại!
Chắc chắn hắn đã nhịn tới sắp hỏng người rồi!
Hắn muốn bẫy người!
Trước đó, hai người thua Trần Thuận hai nghìn bốn trăm linh thạch hạ phẩm chính là tiền lệ.


Long Tiềm thấy vậy, vẫn rất bình tĩnh!
Lần này, Trần Thuận ngược lại không vội vàng chọn nguyên thạch gì, mà đi một vòng hết sáu khu vực.
Sau một lúc lâu, hắn mới lại có quyết định.
Hắn chỉ về phía khối nguyên thạch lớn nhất trong cả khu vực!
Nó nặng khoảng nghìn cân!


Trông nó giống như một ngọn núi nhỏ vậy!
Mà lúc này, trong miệng Trần Thuận lại thở hổn hển nói: "Chọn một cái lớn nhất, tôi không tin bên trong vẫn không có linh thạch!"
Mọi người sửng sốt, trên mặt lộ ra chút cười nhạo.


Đổ thạch cũng không phải là nguyên thạch càng lớn, bên trong lại chứa càng nhiều linh thạch.
Nhưng không có ai nói gì.
Sau khi Trần Thuận chọn xong khối nguyên thạch nặng khoảng nghìn cân này, Đồng trưởng lão ngược lại cản sư phụ cắt nguyên thạch kia.
Mà ông ta tự mình ra tay.


Ông ta đi tới trước khối nguyên thạch nặng nghìn cân.
Đồng trưởng lão không dùng dao.
Ông ta giơ một tay ra, chợt vỗ một cái lên khối nguyên thạch này!
Trên nguyên thạch lập tức hiện ra vô số vết nứt!


Những cường giả Nguyên Thần cảnh khác tới tầng bốn để đổ thạch thấy thế, con ngươi đều hơi co lại.
Khả năng khống chế lực lượng này quả thật khủng khϊế͙p͙.


Trừ phi là tự tin vào khả năng khống chế lực lượng của mình tinh tế tới cực điểm, bằng không bình thường sẽ không có ai trực tiếp ra tay đập nát nguyên thạch, làm như vậy sẽ rất dễ tổn hại tới linh thạch bên trong.
Mà Đồng trưởng lão lại làm vậy.


Sau khi trên khối nguyên thạch rất lớn này hiện ra đầy những vết nứt, trong phút chốc, cả nguyên thạch lập tức tách ra!
Bên trong tản ra sóng năng lượng không nhỏ!
"Thật sự có linh thạch!"
Có người lên tiếng, chỉ có điều không tính là sửng sốt.


Sau khi vỏ đá bong ra từng mảng, bên trong lộ ra một khối linh thạch hạ phẩm với kích thước rất lớn!
Sau khi cắt ra, chắc tương đương với sáu trăm linh thạch hạ phẩm.
Nhưng Trần Thuận tốn một nghìn linh thạch hạ phẩm mua được mới mua được khối nguyên thạch rất lớn này.


Kết quả chỉ kiếm về sáu trăm linh thạch hạ phẩm.
Thiệt gần một nửa.
Đổi lại thành người khác, chắc hẳn cũng phải thấy nhức nhối.
Nhưng Trần Thuận lại lộ rõ vẻ vui mừng.


"Thật sự có linh thạch, ha ha ha, còn không ít đấy. Xem ra bản công tử đánh cược không sai, bản công tử đúng là một thiên tài đổ thạch!"
Trần Thuận bỗng nhiên cười ha ha.
Chỉ có điều không ai ủng hộ.
Tất cả mọi người nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu si vậy.


Nhưng lúc này, Thiên Tuyết bỗng nhiên nói rất ngọt ngào: "Tương lai, công tử khẳng định sẽ trở thành thánh thủ đổ thạch!"
Mặc dù cô cười rất ngọt ngào nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn!
"Đó là tất nhiên rồi!" Dảng vẻ Trần Thuận ngạo nghễ.


Mọi người nhìn Trần Thuận lại nhìn Thiên Tuyết, nhưng không vạch trần ra!
Chỉ có điều trong lòng cũng nghi ngờ, Trần Thuận này có lai lịch thế nào?
Hắn là cậu ấm nhà ai vậy?


Dáng vẻ hắn không coi linh thạch ra gì, bên cạnh còn có một hộ vệ Thông Thần cảnh. Bọn họ thấy Long Tiềm vẫn im lặng không nói gì, tất nhiên xem anh ta là hộ vệ của Trần Thuận.
Không chỉ vậy, hắn còn có một thị nữ Tây Vực!
Nói không chừng, đây còn là loại làm ấm giường đấy.


Ở Đông Vực, cho dù muốn có được một người đẹp Tây Vực làm thị nữ không tính là khó, nhưng nếu không phải trong nhà có chút bối cảnh thực lực, vậy cũng không dễ làm được đâu.
"Ha ha ha, chúc mừng cậu bạn nhỏ mắt sáng nhận ra ngọc!"
Đồng trưởng lão lại mỉm cười nói.


Mà lúc này, người thanh niên áo vàng lên tiếng lúc đầu cuối cùng đã chọn được một khối nguyên thạch.
Dù sao người ở tầng bốn không tính là nhiều.
Bất kể là ai lựa chọn cắt đá đều sẽ khiến mọi người quan tâm.


Người thanh niên áo vàng lựa chọn một khối nguyên thạch cao bằng người lớn.
Cuối cùng cắt ra, bên trong không ngờ là linh thạch trung phẩm nặng mấy cân.
Đổi ra, chắc hẳn được khoảng hai mươi viên linh thạch trung phẩm.
Kiếm lời rồi!
"Ánh mắt của Đào huynh độc đáo!"
"Chúc mừng Đào huynh!"


Một số người lập tức lên tiếng.
Cho dù là Đồng trưởng lão và người của phường đổ thạch Tử Hà cũng lên tiếng chúc mừng.
"Ha ha, may mắn, may mắn thôi!"
Đào Nhất Phàm mỉm cười nói.
Trên gương mặt và trong lời nói của anh ta đều lộ rõ vẻ hưng phấn!


Lúc này, Đào Nhất Phàm thấy Trần Thuận lại đang hăng hái chọn nguyên thạch, bỗng nhiên nói với Trần Thuận: "Không biết vị đạo hữu này có hứng thú đánh cược với tôi một lần không?"
Trần Thuận nghe vậy có vẻ hưng phấn: "Bản công tử thích đánh cược, anh nói xem cách đánh cược thế nào?"


"Đơn giản thôi, chúng ta chọn một khối nguyên thạch, ai cắt ra giá trị cao hơn thì xem như người đó thắng, thứ đặt cược chính là đồ được cắt ra, thế nào?"
Đào Nhất Phàm khẽ nói.
Mọi người vừa nghe lại biết được, người này nhất định là có ẩn ý!
"Không thành vấn đề!"


Trần Thuận gật đầu.
"Vậy hôm nay lão già tôi lại ở đây làm người chứng kiến, làm một trọng tài, không biết hai vị thấy có được không?"
Lúc này, Đồng trưởng lão cũng đi ra, mỉm cười nói.
"Không thành vấn đề!"
"Có thể!"
Hai người đều gật đầu.


Sau đó, Trần Thuận bảo Thiên Tuyết lại lấy ra một nghìn linh thạch hạ phẩm, giao cho phường đổ thạch Tử Hà!
Hắn không để ý tới Đào Nhất Phàm, đi dạo trong khu vực trước.
Lần này, Trần Thuận chọn rất nhanh, ở khu vườn đầu tiên vẫn lựa chọn khối nguyên thạch lớn nhất kia.
Nó nặng đến năm trăm cân!


Mọi người vừa nhìn đều cố nhịn cười.
Thảo nào Trần Thuận chọn rất nhanh. Hắn nhắm ngay khối lớn nhất đi.
Đào Nhất Phàm thấy thế, ngược lại lộ vẻ do dự.
Không phải là anh ta suy nghĩ xem làm sao để thắng Trần Thuận.
Mà làm sao thua Trần Thuận mới tốt.


Nhỡ khối nguyên thạch mà anh ta chọn trúng cắt ra có linh thạch giá trị cao hơn so với Trần Thuận, vậy xem ra sẽ không tiện tiến hành bước kế tiếp.
Cuối cùng, Đào Nhất Phàm cũng đi tới khu đầu tiên.


Anh ta thông qua kinh nghiệm của mình, lại nhìn khối nguyên thạch năm trăm cân của Trần Thuận một lúc, sau đó mới quay lại khu đầu tiên, lựa chọn một khối nguyên thạch trăm cân!
Sau khi bọn họ chọn xong, vẫn do Đồng trưởng lão tới tiến hành cắt.
Hai tay Đồng trưởng lão cùng đánh ra.


Vỏ đá phía ngoài của hai khối nguyên thạch đều vỡ nát.
Bên trong đó lộ ra linh thạch!
Tất cả đều là linh thạch hạ phẩm!
Bên phía Trần Thuận có khoảng bốn trăm linh thạch hạ phẩm!
Mà bên Đào Nhất Phàm lại là khoảng ba trăm năm mươi linh thạch hạ phẩm!


Thấy cảnh tượng như vậy, tim Đào Nhất Phàm thắt lại. Suýt nữa đã thắng rồi, nguy hiểm thật!
Mà lúc này Trần Thuận đã lập tức hưng phấn.
"Thiên Tuyết, cất đi!"
Trần Thuận vung tay lên, hưng phấn nói.
Thiên Tuyết lập tức đi tới, thu những linh thạch hạ phẩm này vào.


Đợi sau khi thu xong, lúc này Trần Thuận mới giống như nhớ tới điều gì.
Hắn vội vàng nhìn về phía Đào Nhất Phàm an ủi: "Đào huynh không cần bi thương, tôi cũng chỉ may mắn, may mắn thôi!"
"Trần huynh không cần an ủi, thua chính là thua, họ Đào tôi vẫn còn chịu thua nổi!"


Đào Nhất Phàm mỉm cười nói, trong mắt lại lóe sáng.
"Trần huynh, chúng ta lại cược một lần nữa chứ?"
Đào Nhất Phàm lại nói.
"Đương nhiên không thành vấn đề. Chỉ cần Đào huynh bằng lòng, tôi đều theo cùng!"
Trần Thuận hưng phấn nói.


"Nếu muốn chơi, chúng ta lại chơi lớn hơn một chút đi? Tôi nghe nói Trần huynh cắt được một viên linh thạch thượng phẩm nhỏ ở dưới tầng một. Tôi lại lấy hai mươi viên linh thạch trung phẩm vừa rồi, cộng thêm một nghìn linh thạch hạ phẩm ra đặt cược. Trần huynh có dám lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm nhỏ để đánh cược với tôi không?"