Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 259: KHÔNG CÓ KẾT CỤC TỐT

Kiếm Luyện Ngục xuyên qua người ông ta từ phía sau lưng!
Khí lạnh trong kiếm Hàn Mang được Trần Thuận dung nhập vào kiếm Luyện Ngục lại phá huỷ lục phủ ngũ tạng trong người ông ta!
“Không thể nào!”
Vương Sơn Nam cảm thấy trong người mình truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, vẫn cảm thấy rất khó tin.


Nhưng sinh mệnh lực bắt đầu trôi đi, khí thế yếu dần, sự đau đớn kịch liệt không có chỗ nào không nhắc nhở ông ta rằng tất cả mọi thứ đều không phải chuyện vô căn cứ!
“Dù ông đây có chết cũng phải kéo cậu theo!”


Nét mặt Vương Sơn Nam đột nhiên trở nên điên cuồng và oán hận, mạnh mẽ đè nén thương tích trên người, chân nguyên đột nhiên bùng nổ, biến thành một con mãnh hổ đánh về phía Trần Thuận.
Muốn Trần Thuận biến thành bột phấn rồi nuốt vào trong bụng!


Trần Thuận làm gì có thời gian dây dưa với một Thông Thần Cảnh sơ kỳ, đánh một quyền về phía con mãnh hổ đang nhào tới.
Đánh trúng đỉnh đầu mãnh hổ hoá thành từ chân nguyên.
Mãnh hổ lập tức tan vỡ, biến thành vô số chân nguyên, cũng không còn chút sức sát thương nào nữa!


“Sao… Sao cậu lại mạnh đến thế được?”
Vương Sơn Nam phun ra một ngụm máu tươi, khó tin nói!
Biểu hiện của Trần Thuận có thể sánh bằng những thiên tài tuyệt thế ở Đông Vực này rồi.
Chỉ Luyện Khí đỉnh phong đã thắng được Thông Thần Cảnh!
Có thể nói là thiên tài trong thiên tài!


“Không phải tôi quá mạnh, mà là ông quá yếu, thế giới ông nhìn thấy quá nhỏ, ông sẽ mãi không hiểu được cái gì mới là thiên tài đâu!”
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng, tốc độ cũng không hề chậm lại.
Sau khi nói xong, anh chạy vào trong nhà trọ, mà thân thể Vương Sơn Nam cũng đã nổ tung!




Cùng lúc đó, trong nhà trọ.
“Cô gái nhỏ, cô tên Thiên Tuyết đúng không?”
Nghiêm Tùng cười phơi phới nhìn Thiên Tuyết, hai mắt sáng lên, hắn ta đã điều tra rõ ràng, cũng biết tên Thiên Tuyết rồi.
“Cái tên rất hay, làn da như tuyết, trắng nõn nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng!”


“Cũng trong sáng như tuyết, không nhiễm chút bụi trần, ha ha, cô đi theo thằng nhóc kia lâu như thế mà vẫn còn trong trắng, thật là ông trời phù hộ tôi mà!”
Nghiêm Tùng vốn cho rằng Thiên Tuyết là đi theo hầu hạ Trần Thuận, hắn ta hoàn toàn không tin Thiên Tuyết là em gái Trần Thuận như lời hắn nói.


Nhưng hôm nay hắn ta phát hiện có lẽ Trần Thuận không lừa mình, nếu không hắn ta thật sự không nghĩ ra được vì sao Trần Thuận dẫn một người đẹp ngon miệng như thế theo bên cạnh mà lại không làm gì!


Nhưng trước đó hắn ta chỉ hận không thể bắt được Thiên Tuyết mà bây giờ lại không nôn nóng chút nào.
Đương nhiên Thiên Tuyết đã nằm trong sự khống chế của hắn ta, chỉ cần hắn ta muốn, ăn bất cứ lúc nào cũng được.
Nhưng cứ ăn luôn như thế thì quá nhàm chán!


Hắn ta muốn đợi Trần Thuận về, sau đó kêu đám người Vương Sơn Nam bắt lấy Trần Thuận, sau đó phế hắn đi.
Rồi áp giải hắn vào phòng.
Hắn ta muốn Trần Thuận chính mắt nhìn thấy.
Chỉ có thế, Nghiêm Tùng mới cảm thấy thú vị!
Cũng thật sự xem như đã báo được mối thù lúc trước!


Nghĩ đến đây, trong mắt Nghiêm Tùng loé lên sát khí!
Thiên Tuyết, hắn ta muốn giữ lại, Trần Thuận, chỉ có thể chết!


Nghĩ đến những chuyện này, Nghiêm Tùng càng cười tươi hơn, hôm nay đợi ba tiêu diệu phủ Thành chủ, sau đó giết chết Long Hoa thì thành Long Hoa đã là của nhà mình, hắn ta cũng không cần lo lắng nữa, muốn làm gì thì làm!


Nghiêm Tùng đột nhiên nhìn về phía Thiên Tuyết: “Cô không thể nhúc nhích, cũng không nói chuyện được, thật sự có hơi không thú vị!”
Sau khi nói xong, trong tay Nghiêm Tùng đột nhiên xuất hiện một lá bùa, hắn ta ném lên người Thiên Tuyết, bùa lập tức như hoà vào trong người cô ta.


Sau đó, Thiên Tuyết thở hổn hển nói: “Nghiêm Tùng, anh dám làm thế, nhất định anh Trần sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.


“Ha? Hắn là cái thá gì chứ? Nói thật cho cô biết nhé, hôm nay nếu hắn thấy tình hình không đúng, chạy trốn thì thôi, chứ mà dám xuất hiện ấy, hừ, tôi sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Nghiêm Tùng hừ lạnh một tiếng.


“Bỏ đi, tôi thật sự đợi không kịp nữa rồi, nếm thử trước đã rồi tính, đợi hắn về rồi lại diễn thêm lần nữa cũng không muộn!”
Nói xong, Nghiêm Tùng nở nụ cười đồi bại.
Sau đó duỗi tay về phía khuôn mặt trắng ngần như tuyết, vô cùng mịn màng của Thiên Tuyết!


Nhưng vào lúc tay Nghiêm Tùng chỉ còn cách mặt Thiên Tuyết chừng một tấc, ánh mắt vô cùng căm hận của cô ta lập tức trở thành vẻ hưng phấn và hy vọng.
Còn Nghiêm Tùng thì sững người lại.
Bàn tay cũng không duỗi đến gần được nữa!
Trên trán hắn ta còn có một tầng mồ hôi chảy ra!


Người bắt đầu không nhịn được run rẩy.
“Anh… Anh vào đây bằng cách nào? Người… Người của tôi đâu?’
Nghiêm Tùng run rẩy hỏi, sắc mặt vô cùng khó coi xoay người lại.
Trong mắt là một chàng trai mặc đồ đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng!
“Anh đoán xem!”


Trần Thuận như đang nói đùa, trong giọng nói lại mang theo sát khí dày đặc như phát ra từ nơi âm phủ.
Sau khi nghe thấy giọng nói đó, Nghiêm Tùng run như cầy sấy!


Hắn ta thật sự không hiểu nổi, dưới lầu được thành vệ quân bao vây, lại còn có một thống lĩnh Thông Thần Cảnh sơ kỳ và sáu đội trưởng Luyện Khí đỉnh phong!
Trần Thuận chỉ là một Luyện Khí đỉnh phong mà thôi, hắn vào bằng cách nào được?
Những người hắn ta dẫn theo đâu?


Nghiêm Tùng nuốt một ngụm nước miếng, lúc này hắn ta cảm thấy vô cùng hối hận.


Lúc trước vì không muốn người khác quấy rầy chuyện tốt của mình, hắn ta cố ý kêu thống lĩnh Vương Sơn Nam bày một trận pháp cách âm ở đây, hơn nữa còn cố ý dặn dò nếu không có chuyện lớn gì thì tuyệt đối không được làm phiền hắn ta.


Khiến hắn ta đến lúc này vẫn không hay biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Thuận xuất hiện ở đây.
Dù Nghiêm Tùng có ngu hơn nữa cũng biết người của mình không thể nào thả Trần Thuận đi vào được.
Lúc này, trong lòng hắn ta xuất hiện dự cảm chẳng lành!


“Trần Thuận, anh… Anh không thể giết tôi, ba tôi sắp trở thành Thành chủ rồi, nếu anh dám giết tôi…”
Nghiêm Tùng hơi run rẩy nói.
Sợ Trần Thuận đột nhiên ra tay.
“Yên tâm, bây giờ tôi sẽ không giết anh đâu!”
Trần Thuận cười khẽ nói.
Nhưng nụ cười lại vô cùng lạnh lẽo!


Nghe thấy mấy chữ không giết mình, Nghiêm Tùng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Trần Thuận cũng sợ rồi.
Hừ!
Vào lúc Nghiêm Tùng chuẩn bị nhắc đến ba mình để hù doạ Trần Thuận thêm một lúc thì Trần Thuận đột nhiên búng tay một cái!
Hả?
Hắn làm gì vậy?
Nghiêm Tùng sửng sốt.


Nhưng một cơn đau nhức lập tức truyền đến từ nơi nào đó trên người hắn ta.
Sau đó bắt đầu lan tràn khắp toàn thân!
“A!”
Nghiêm Tùng không nhịn được bắt đầu la to.
Đau đớn đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo!
Chẳng những thế, Nghiêm Tùng còn cảm thấy nơi nào đó vô cùng ngứa!


Không nhịn được duỗi tay gãi!
Nhưng chẳng mấy chốc, một đống máu thịt bị hắn ta gãi xuống.
“A!”
Nghiêm Tùng lại la lên!
Nhìn thấy Nghiêm Tùng đang vô cùng đau đớn, Trần Thuận chỉ hừ lạnh một tiếng.


Ngày đó trước khi rời đi, Trần Thuận đã truyền một làn khí đen vào trong người Nghiêm Tùng, chỉ là sau này hắn quên mất nên vẫn chưa phát tác mà thôi.
Lúc này, Nghiêm Tùng lại vẫn dám tự tìm đường chết!
Chỉ chốc lát, Nghiêm Túc bắt đầu lăn qua lộn lại, trước mắt mơ hồ!


Vốn liếng của một người đàn ông cứ thế bị hắn ta gãi mất rồi!
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên!
“Ồn ào!”
Trần Thuận lại hừ lạnh một tiếng, tiện tay bắn một đạo khí kình vào cổ họng của Nghiêm Tùng, tiếng kêu lập tức biến mất.


Dù Nghiêm Tùng có đau đớn cách mấy cũng không thể lên tiếng được nữa!
“Thiên Tuyết, cô không sao chứ?”
Trần Thuận đi tới trước mặt Thiên Tuyết, điểm một cái lên người cô ta, hiệu quả định thân của bùa định thân cứ thể bị Trần Thuận phá vỡ!


Thiên Tuyết hồi phục lại năng lực hành động.
Cô ta lập tức nhào vào lòng Trần Thuận: “Anh Trần, cuối cùng anh cũng về rồi, khi nãy tôi sợ chết đi được!”
Giọng nói nghẹn ngào!
Trong đôi mắt đẹp phủ kín sương mù!
“Không sao!”


Trần Thuận cười khổ một tiếng, sau đó cũng duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy Thiên Tuyết, vỗ lên lưng cô ta!
Hành động này khiến người Thiên Tuyết run lên.
Sau đó lại ôm chặt lấy Trần Thuận!
Trần Thuận cũng hơi sửng sốt.
Nở nụ cười bất đắc dĩ!


Một lát sau, Trần Thuận nói tiếp: “Được rồi, có lẽ bên phía Long Tiềm đang gặp nguy hiểm, chúng ta đến phủ Thành chủ trước đi!”
“Ừ!” Thiên Tuyết gật đầu, lúc này mới chịu buông Trần Thuận ra, giơ bàn tay trắng ngần lau đi nước mắt!


“Bây giờ tôi sẽ dẫn anh đi tìm ba mình, tôi muốn xem xem ông ta có thể cứu được anh không!”
Trần Thuận lại nhìn về phía Nghiêm Tùng vẫn đang bị giày vò trong đau đớn, lạnh lùng nói.
Chút đau đớn đó vẫn chưa đủ.


Hắn muốn mang lại cho Nghiêm Tùng một cảm giác là nhìn thấy hy vọng, sau đó hy vọng tan biến, lại rơi vào tuyệt vọng!
Động vào người của hắn, chưa một ai từng có kết cục tốt!
Ở trái đất cũng vậy.
Ở Chân giới Duy Nhất cũng thế!