“Dám động vào người phụ nữ của tao, chúng mày phải chết!”
Giọng nói nổ rền bên tai Hà Thiệu và Vương Hạo, phảng phất như âm thanh đến từ địa ngục Cửu U tăm tối, làm hai người đó sợ hãi run lẩy bẩy.
Nhưng với Tống Thiên Hy và Tống Thùy Hạnh mà nói thì nó chẳng khác thì nó chẳng khác nào thanh âm của trời.
Hai người mở to mắt, họ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Trần Thuận, là hắn, quả nhiên là hắn đã tới?
“Trần Thuận, anh mau đi đi, bọn họ mai phục quanh đây rất đông, anh sẽ chết đó!” Tống Thiên Hy lập tức hét lên cho Trần Thuận nghe, nhưng giọng của cô đang bị khàn.
Cô không ngờ Trần Thuận thật sự đã tới cứu họ, khóe mắt cô cay cay.
“Ha ha, Trần Thuận, mày đến rồi à, tao còn đang lo, vợ mày cho tao ngủ với cô ta trước, mày mà đến muộn thì lỡ mất vở kịch hay, bây giờ, mày đến đúng lúc đấy.”
Hà Thiệu cười nói, sau đó bàn tay đang dừng trong không trung tiếp tục vồ về phía Tống Thiên Hy.
Hà Thiệu cứ nhìn chằm chằm Trần Thuận, vì muốn nhìn rõ sắc mặt của Trần Thuận khi tận mắt chứng kiến người phụ nữ của mình bị gã đàn ông khác khinh bạc, chắc là nghẹn khuất lắm, nghĩ tới đó Hà Thiệu cảm thấy sảng khoái, thậm chí còn hơn cả cảm giác làm nhục người phụ nữ của hắn.
Hà Thiệu vẫn ghim trong lòng vụ mười cái tát hôm nọ, lúc đó Hồ Lý Tài không dám ra tay nên anh ta chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.
Nhưng bây giờ, không còn Hồ Lý Tài nữa.
Mà là nhà họ Hà, thêm nhà họ Vương, hai gia tộc giàu có nhất nhì Giang Châu, một kẻ hèn mọn như Trần Thuận, không đáng nhắc đến.
Thế nhưng Trần Thuận lại không uất nghẹn như anh ta tưởng tượng.
“Xem ra, lần trước dạy dỗ mày thế vẫn chưa đủ.”
Trái lại, vẻ mặt Trần Thuận lại lộ rõ sự tàn nhẫn.
“Dám đụng đến người phụ nữ của tao thì hôm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào gọi là muốn sống không được muốn chết cũng không xong!”
Mặc dù hắn và Tống Thiên Hy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, mà giữa hắn và Tống Thiên Hy cũng không có tình yêu, nhưng ngày nào Tống Thiên Hy còn là vợ của hắn thì đồng nghĩa cô chính là người phụ nữ của hắn.
Chủ của Ma giới, không thể bị sỉ nhục!
Tương tự, vợ của Ma vương, không thể bị ức hϊế͙p͙!
“Ha ha, Trần Thuận, khua môi múa mép thì ai làm mà chẳng được, tao cho mày biết, động vào người phụ nữ của mày thì sao, chúng tao không chỉ muốn động vào mà còn muốn làm chuyện đó ngay trước mặt mày đấy, tao muốn xem xem mày có thể làm gì!”
Vương Hạo gần như nổi điên khi thấy Trần Thuận xuất hiện.
Gã đổ hết chuyện bản thân biến thành một thằng bất lực lên đầu Trần Thuận, cho nên chỉ cần là những thứ mà Trần Thuận sở hữu, gã đều muốn hủy diệt, chỉ cần làm nhục được Trần Thuận là gã liền thấy vui vẻ.
Vừa dứt lời, Vương Hạo liền giơ tay về phía Tống Thiên Hy.
Gã muốn làm nhục Tống Thiên Hy.
Làm nhục Trần Thuận.
Vương Hạo và Hà Thiệu, cả hai tên đều sắp động được vào thân thể mềm mại của Tống Thiên Hy thì đúng lúc này, một tia sáng màu bạc chợt lóe lên rồi vụt tắt trước mắt bọn chúng.
Cánh tay chúng đang giơ về phía Tống Thiên Hy bỗng khựng lại rồi bất ngờ mất đi tri giác khiến cả cánh tay vô lực rũ xuống.
Đã xảy chuyện gì vậy?
Vương Hạo và Hà Thiệu, như gặp phải quỷ, sự hoảng sợ hiện lên trong mắt bọn chúng.
Tay chúng cũng không còn động đậy được nữa?
Lúc này, bọn chúng mới phát hiện, thì ra trong lòng bàn tay của mỗi người đều xuất hiện một cây ngân châm găm vào nhưng không chỉ vậy, ngay chỗ ngân châm, từng luồng hắc khí bắt đầu lan ra.
Chỗ hắc khí lan đến, máu thịt cũng bắt đầu khô quắt, cảm giác đau đớn tận xương tủy.
Hai gã đều là cậu ấm quen sung sướng, an nhàn, từ nhỏ đã sống một cuộc sống ấm no đầy đủ, nếu nói là cơm đưa tận miệng, quần áo tận tay thì cũng chẳng quá đáng chút nào nên làm gì có chuyện chịu được cơn đau kịch liệt như vậy chứ.
“A a a!”
Cả hai lập tức gào lên đau đớn.
“Giết hắn, giết hắn cho tao.”
“Không đúng, phế hắn đi, phế hắn ngay lập tức cho tao.”
Vương Hạo lập tức gào lên.
Gã vẫn còn ôm một chút hy vọng mong mạnh, đợi đến khi phế được Trần Thuận rồi, gã sẽ chà đạp Trần Thuận dưới chân như giẫm một con chó cho để Trần Thuận vì muốn sống mà dập đầu, vẫy đuôi, cầu xin sự thương hại của gã.
Khi đó, gã sẽ đưa ra điều kiện với Trần Thuận, bảo hắn chữa khỏi cho gã.
“Phế cả hai tay hai chân của hắn cho tao!”
Hà Thiệu cũng hét lên với cả bọn, cơ mặt gã vặn vẹo vì đau đớn.
Giết Trần Thuận thì quá dễ dãi cho hắn.
Cho nên gã nhất định phải khiến Trần Thuận chịu nhục nhã gấp ngàn gấp vạn lần thì mới thỏa được cơn hận trong lòng gã.
Vương Hạo và Hà Thiệu vừa dứt lời, lập tức từ mé bên trái của căn phòng, một đám người mặc đồ đen bất thình lình xông vào.
Tên nào tên nấy cũng đều mặc áo đen quần đen, trên tay còn cầm thêm một cái búa.
Những tên này chính là một trong những thế lực ngầm tại Giang Châu chịu sự khống chế của nhà họ Vương, bang Búa Rìu.
Còn mé bên phải, là hơn hai mươi tên mặc vest, mang giày da xông vào.
Những tên này chính là người của công ty vệ sĩ dưới trướng nhà họ Hà.
“Trần Thuận, anh mau chạy đi!”
Tống Thiên Hy thấy mấy chục người sát khí đằng đằng xuất hiện liền gào khản cả giọng.
Nếu như Trần Thuận vì cứu cô mà chết hay bị phế hết hai tay hai chân thì cô sẽ áy náy cả đời.
“Yên tâm!”
Trần Thuận gật đầu với Tống Thiên Hy ý bảo cô đừng lo.
Sau đó nhìn những tên vừa mới xông vào với vẻ mặt khinh thường: “Lũ rác rưởi.”
“Chết đến nơi rồi, còn không biết trời cao đất rộng, các anh em, xông lên, phế hắn đi!”
Đại ca bang Búa Rìu là một tên mập có vết thẹo do dao chém trên mặt, vừa nghe Trần Thuận nói những lời này, sắc mặt y sa sầm.
Nháy mắt, từ hai bên trái phải, mấy chục tên đồng loạt xông về phía Trần Thuận.
“Không được để cho hắn chết, tao muốn hắn còn sống!”
Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi quát.
Tống Thiên Hy đứng bên cạnh cắn chặt môi, thậm chí còn rỉ máu chảy ra từ khóe miệng.
Còn Tống Thùy Hạnh cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trần Thuận, tên vô dụng này thật sự đến cứu chị mình sao?
Mặc dù đã biết từ lâu Trần Thuận không còn là tên Trần Thuận vô dụng trước kia nữa nhưng theo bản năng, Tống Thùy Hạnh vẫn không ưa hắn, bởi cô luôn nghĩ rằng hắn đã cản trở hạnh phúc của chị gái mình.
Nhưng đúng lúc này, Tống Thùy Hạnh lại nức nở, khẽ lẩm bẩm: “Trần Thuận, xin lỗi anh, anh đừng chết, sau này em sẽ không xem anh là tên vô dụng nữa, sau này em cũng sẽ không gọi thẳng tên anh là Trần Thuận nữa, sau này anh chính là anh rể trong lòng em.”
Tuy nói vậy nhưng cô thừa biết, mặc dù Trần Thuận đã từng đánh Vương Trạch, quán quân môn Tán Thủ tàn phế nhưng dù sao Vương Trạch cũng chỉ là sinh viên, còn hiện tại, Trần Thuận phải đối mặt với mấy chục tên to con cường tráng, hung hãn.
Kết cục như thế nào thì không cần nghĩ cũng có thể biết được.
“A!”
“A!”
“A!”
Đột nhiên, giữa đám đông có tiếng kêu gào thảm thiết.
Tiếng gào nghe rất thê lương, có thể nói là cực kỳ bi thảm.
Từng tiếng từng tiếng như lưỡi dao cứa vào tim hai chị em Tống Thiên Hy và Tống Thùy Hạnh.
“Trần Thuận…”
Tống Thiên Hy cắn môi đến chảy máu.
Nước mắt lưng tròng cuối cùng trào ra như thác lũ.
Đều tại cô.
Nếu như không phải vì cô thì Trần Thuận cũng không bị rơi vào tình huống nguy hiểm thê thảm như thế.
Hắn có y thuật cực kỳ cao, ngay cả giáo sư Đinh cũng không theo kip thành tựu về hóa học của hắn, hắn còn tương lai tươi sáng phía trước.
Nếu hắn bị phế thì coi như mọi cánh cửa đều đóng sầm trước mặt.
Tống Thiên Hy và Tống Thùy Hạnh bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Còn Vương Hạo và Hà Thiệu thì lại hết sức vui mừng.
Những tiếng kêu thảm thiết ấy chẳng khác nào âm thanh của trời với bọn chúng.
Thậm chí phấn khích đến nỗi quên cả đau đớn.
“Không được giết chết hắn đâu đấy.”
Vương Hạo lại không kìm được, cất tiếng nhắc nhở.
Nhưng chẳng mấy chốc, bọn chúng liền nhận ra sự khác thường.
Tiếng kêu thảm thiết đúng là vẫn chưa dứt nhưng hình như không phải tiếng kêu của cùng một người.
Có chuyện gì vậy?
Sau đó, bọn chúng nhìn thấy một cảnh tưởng khiến chúng kinh sợ.
Mấy chục tên xông lên muốn đánh Trần Thuận tàn phế nhưng chúng mới tiếp cận Trần Thuận đã bị đánh bay ra.
Đúng vậy.
Là bay ra ngoài.
Sau đó văng tứ tung.
Lúc này, bọn chúng mới hiểu.
Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi hoàn toàn không phải là của Trần Thuận.
Mà là của mấy tên này.
Những vệ sĩ và những tên mặc đồ đen bị đánh bay, không một tên nào còn toàn vẹn.
Nếu không bị đứt lìa cánh tay thì cũng bị gãy chân.
Tất cả đều đang lăn lộn kêu gào đau khổ trên mặt đất.
Cảnh tượng này hoàn toàn ứng với những lời mà bọn chúng đã hô hào lúc nãy: “Phế đi hai tay hai chân của hắn.”
Chỉ trong vòng một phút, mấy chục tên vừa rồi còn hung hăng, hùng hổ giờ chẳng còn tên nào đứng vững, nằm la liệt ra đất rên rỉ, trông chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Còn Trần Thuận đứng giữa đám người thì không dính một tia máu, thậm chí quần áo cũng không bị nhăn.
Có điều hắn nở một nụ cười vẻ tàn nhẫn: “Lũ rác rưởi!”