Thấy hai người bọn họ đã đi xa, Vương Minh Vy, Vương Vân Du và Ngụy Vô Tâm lần lượt bám theo.
Mặc dù gương mặt Tống Thiên Hy vô cùng phức tạp, trong lúc nhất thời, cô cũng không biết nên đối mặt với Trần Thuận như thế nào, nhưng cô giữ một khoảng cách xa rồi đi theo bọn họ.
Cách đây một ngàn mét.
Trần Thuận đột ngột dừng lại nhanh như chớp, trường kiếm Luyện Ngục trong tay hắn lại chém ra hàng loạt nhát kiếm.
“Nhát kiếm đầu tiên, Ám Vô Thiên Nhật!”
“Nhát kiếm thứ hai, Thi Sơn Huyết Hải!”
“Nhát kiếm thứ ba, Vĩnh Trụy Địa Ngục!”
…
“Nhát kiếm thứ bảy, Hư Không!”
Trong chớp mắt, Trần Thuận liên tục chém bảy nhát kiếm!
Hoằng Thường vẫn theo sát sau lưng hắn, ông ta hơi biến sắc khi nhìn thấy thế.
Hai học trò của ông ta chết trong tay Trần Thuận cũng không oan uổng!
Trần Thuận không những nắm vững Hỗn Độn chi lực, ngoài ra, không ngờ hắn lại còn tu luyện vô số công pháp vô thượng và thần thông, trong mắt Hoằng Thường, gần như nhát kiếm này đang phát sáng.
“Có điều vẫn còn kém xa!”
Nếu như bảy nhát kiếm này được một người cùng cấp với ông ta chém ra, chưa chắc Hoằng Thường có thể đỡ được, nhưng còn Trần Thuận, rốt cuộc thì hắn chỉ là Thông Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi.
Vẫn còn kém một cảnh giới lớn với ông ta!
Ông ta là trưởng lão của Linh Khư Tông Thần Hải Cảnh kia mà!
Hoằng Thường hừ lạnh một tiếng, ống tay áo của ông ta bay phấp phới, một chưởng được tung ra, khiến cho bảy nhát kiếm của Trần Thuận biến mất giữa không trung.
Rồi sau đó, lúc Hoằng Thường duỗi tay muốn bắt Trần Thuận.
Sắc mặt ông ta lại thay đổi một lần nữa.
Vào giờ phút này, không ngờ bàn tay mà ông ta chưởng ra lại biến thành hư ảnh.
“Hừ!”
Hoằng Thường hừ lạnh, chân nguyên trong lòng bàn tay lập tức nổi cuồn cuộn.
Bàn tay đó của ông ta đã biến thành thực thể ngay trong nháy mắt.
Đồng tử của Trần Thuận khẽ co rút!
Tiếc thật!
Nếu như hắn vào Thần Hải Cảnh, chưa chắc chỉ đạt được đến thế.
Trần Thuận không hề do dự, sau khi bảy nhát kiếm được chém ra, hai tay của hắn nắm lại.
“Lục Đạo Luân Hồi Quyền!”
Trần Thuận thét lên.
Rồi đột nhiên xông về phía Hoằng Thường, hắn tung ra cú đấm đầu tiên.
Dường như không hề thi triển năng lượng vậy.
Nhưng lại khiến cho đám người lên đến thần cảnh đỉnh phong như Vương Vân Du lần lượt biến sắc, bọn họ có thể cảm nhận được tinh thần lực, chân nguyên, cơ thể, tất cả mọi thứ của mình đều vỡ nát như muốn khi luân hồi trước cú đấm này.
Đáng sợ đến tột cùng!
Hoằng Thường lại biến sắc một lần nữa.
Cú đấm này của Trần Thuận không ngờ lại khiến cho ông ta cảm thấy bị uy hϊế͙p͙.
Nếu như hôm nay không gặp Trần Thuận mà có người nói với ông ta, một người Thông Thần Cảnh đỉnh phong lại có thể giao đấu với Thần Hải Cảnh hậu kỳ, thậm chí còn có thể khiến cho Thần Hải Cảnh hậu kỳ cảm thấy bị uy hϊế͙p͙, ông ta sẽ phun nước miếng dìm chết hắn ta ngay.
Nhưng bây giờ, tình huống ấy đã xuất hiện rồi.
Cú đấm của Trần Thuận mạnh mẽ đến bất ngờ, dường như có thể nghiền nát hết tất cả mọi thứ, luân hồi lại một lần nữa.
“Tôi muốn xem xem, cho dù công pháp của cậu có thần thông, có mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì làm sao để bù đắp lại khoảng cách giữa thần giới.”
Hoằng Thường lại cười lạnh.
Ông ta không tránh không né mà cũng tung một cú đấm!
Không giống với cú đấm Lục Đạo Luân Hồi của Trần Thuận, Hoằng Thường vừa tung nắm đấm này ra, trời và đất đều biến sắc, trời và đất sụp xuống, hư không vỡ nát, âm thanh vang dội, trông có vẻ đáng sợ vô cùng.
“Rút!”
Vương Vân Du lập tức rống lên.
Ông ta dẫn những người có thực lực tương thấp như Vương Minh Vy, Ngụy Vô Tâm và Tống Thiên Hy lập tức lùi về sau trăm mét.
Chỉ sợ bọn họ bị ảnh hưởng bởi chấn động.
Cú đấm của Hoằng Thường khiến cho Vương Vân Du cảm thấy sự chết chóc.
Nếu hắn ta là Trần Thuận, sẽ không còn chuyện bất ngờ nào xảy ra nữa, chỉ có một kết thúc mà thôi, đó chính là chết!
Chết trong nháy mắt!
Trần Thuận thì sao?
Cú đấm của hắn có thể ngăn cú đấm của Hoằng Thường hay không?
Tất cả mọi người đều nhìn về bãi đấu với vẻ lo lắng.
Kết quả có ngay trong chớp mắt.
Mặc dù cú đấm đầu tiên trong Lục Đạo Luân Hồi Quyền mặc dù mạnh mẽ tột cùng, nhưng vẫn kém hơn Hoằng Thường.
Bắt nguồn từ thần giới, khoảng cách quá lớn.
Trần Thuận bị hất bay ra ngoài.
Trên nắm đấm xuất hiện vài kẽ nứt.
Đương nhiên Hoằng Thường hoàn toàn không bị ảnh hưởng một chút nào.
Cú đấm của ông ta cũng hơi rung rung.
Nhưng rồi Trần Thuận bị hất bay ra xa lại bay ngược về trong nháy mắt.
Lần này, Trần Thuận lại rống lớn.
“Lục Đạo Luân Hồi Quyền!”
Trần Thuận tung ra năm cú đấm trong chớp mắt.
Khiến cho hư không nổ tung.
Dường như đã đánh nát trời đất và vạn vật trên đời này vậy, tất cả đều bị hủy diệt, rồi trở về cõi luân hồi một lần nữa.
“Tôi nói mà, khoảng cách về thần giới không thể nào bù đắp được!”
Vào giây phút này, trong Hoằng Thường cũng sinh lòng cảnh giác, Trần Thuận làm ông ta cảm thấy bị uy hϊế͙p͙ nặng nề.
Tuy thiên tài có thể chiến đấu vượt cấp, thậm chí còn có thể giết chết người ở cảnh giới cao hơn mình, nhưng đó chỉ là cảnh giới nhỏ mà thôi.
Thậm chí cũng có thiên tài bẩm sinh lên đến Thông Thần đỉnh phong vượt thần cảnh mà chém chết kẻ địch.
Nhưng vĩnh viễn không thể nào có Thông Thần Thần Cảnh đỉnh phong chém chết Thần Hải Cảnh hậu kỳ.
“Linh Khư Ấn!”
Hoằng Thường chuyển động hai tay, một ấn lớn như ngọn núi kết lại trước mắt.
Làm hư không vỡ nát, lao vút về Lục Đạo Luân Hồi quyền của Trần Thuận rồi trấn áp nó xuống.
Trong chớp mắt!
Tiếng va đập xuyên suốt những tầng mây vang vọng khắp đất trời!
Khiến cho vô số cây đại thụ chọc trời xung quanh lần lượt nổ tung.
Âm thanh vừa dứt.
Khắp cả đất trời trở nên im ắng.
Đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy!
Sắc mặt Hoằng Thường hơi nhợt nhạt, cho dù ông ta đã sử dụng một trong những thuật pháp thượng thừa, sử dụng thực lực Thần Hải Cảnh hậu kỳ đối phó vói một Thông Thần Cảnh đỉnh phong nhỏ nhoi như Trần Thuận mà thôi.
Nhưng dưới cú đấm Lục Đạo Luân Hồi của Trần Thuận, ông ta vẫn bị ép lùi về sau ba bước.
Khiến cho khí huyết cuộn trào!
Cho dù vào lúc này, huyết quản ở hai tay Trần Thuận đều nổ tung, máu tươi đầm đìa, thậm chí vùng bị thương nặng còn lộ ra xương cốt nhiễm máu tươi, hắn bị Linh Khư Ấn đánh bay ra xa gần một trăm mét, nhếch nhác vô cùng.
Sắc mặt của Hoằng Thường vẫn sa sầm!
Sỉ nhục!
Đây đúng là sự sỉ nhục!
Ông ta đường đường là trưởng lão của Linh Khư Tông, một kẻ mạnh lên đến Thần Hải Cảnh hậu kỳ, chỉ đối mặt với Thần Thông Cảnh mà thôi, không những không thể đánh bại đối phương trong chớp mắt mà còn chịu thiệt nhỏ.
Cho dù nhìn Trần Thuận có vẻ thê thảm hơn ông ta, những cũng khiến cho ông ta cảm thấy sỉ nhục!
Trần Thuận bị thương nặng mà chết đi dưới một cú đánh của ông ta mới phải.
Có điều, từ đó có thể thấy rằng người này chính là một tên yêu nghiệt!
Cho dù là chân cảnh duy nhất thì cũng chẳng có bao nhiêu người yêu nghiệt hơn hắn!
Sát khí nổi cuồn cuộn trong mắt Hoằng Thường!
Nếu như làm kẻ thù với một người như thế, bắt buộc nhân lúc hắn chưa trưởng thành mà chém chết hắn đi!
Chứ bằng không, hậu họa khôn lường!
“Cậu chọc giận tôi thật rồi đấy!”
Giọng nói của Hoằng Thường lạnh tanh!
Ông ta muốn nhanh chóng đánh bại Trần Thuận! Lục soát hồn của hắn, nắm giữ phương pháp tu luyện Hỗn Độn chi lực cùng với các loại thần thông mà Trần Thuận biết, còn có tin tức liên quan đến Lôi Thần nữa.
Một khi nắm được những thứ này, sau khi trở về Chân Giới Duy Nhất, thực lực của ông ta nhất định sẽ tăng mạnh!
Có lẽ ông ta sẽ nhanh chóng bước vào Thông Thần Cảnh!
Trở thành kẻ mạnh trong Chân Giới Duy Nhất.
“Hôm nay tôi đây phải giết chết ông vì ông dám chọc giận tôi!”
Trần Thuận nhìn Hoằng Thường, giọng nói của hắn lạnh tanh.
Rồi sau đó, hắn duỗi tay ra mà bắt.
Cướp đoạt sinh mệnh lập tức xuất hiện.
Khiến cho sinh mệnh của vô số cỏ cây xung quanh đều bị cướp đoạt ngay.
Hai cánh tay bị vỡ nát của hắn khôi phục lại như ban đầu.
Hoằng Thường nhìn thấy cảnh tượng này, lần đầu tiên vẻ sợ hãi hằn lên trong mắt ông ta!
Rồi sau đó, ông ta hết sức vui mừng.
Ánh mắt toát ra vẻ tham lam.
Đây là công pháp gì thế?
Không ngờ lại ghê gớm như thế.
Không ngờ lại có thể cướp đoạt sự sống.
Nếu như mình có thể nắm giữ, thế chẳng phải mình sẽ không bao giờ thất bại khi đối đầu với kẻ địch à?
Chỉ cần không bị giết chết trong chớp mắt, không bị thương nặng rồi bị giết chết, thế thì có thể khôi phục lại rồi.
Vào giây phút này, ánh mắt Hoằng Thường nhìn Trần Thuận đột ngột thay đổi.
Nhưng ông ta không nói thêm gì nữa.
Mà nhảy lên.
Vượt qua khoảng cách trăm mét trong nháy mắt rồi xuất hiện trước mặt Trần Thuận, ông ta chưởng lên đầu của hắn.
Thực lực của Thần Hải Cảnh hậu kỳ đều được phô ra hết vào giây phút này.
Trong lòng Trần Thuận cảm thấy kinh sợ.
Nhưng gương mặt hắn không hề có vẻ hoảng loạn.
Hỗn Độn chi lực trong cơ thể của hắn đột nhiên phóng ra khi đối mặt với một chưởng của Hoằng Thường.
“Diệt Sinh Quyền!”
Cú đấm này vừa tung ra, chúng sinh đều bị tiêu diệt!
Vào đời trước, Trần Thuận từng sử dụng cú đấm này để làm vỡ nát một hành tinh!
Thế đã đủ để biết uy thế của nó!
Cho dù là đời này, thực lực của Trần Thuận cũng chỉ mới khôi phục lại đến Thông Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi.
Nhưng cú đấm này vừa tung ra, uy thế của nó mạnh mẽ vô cùng.
Mang sức mạnh diệt thế!
Ầm ầm!
Hai cú đấm giao nhau, âm thanh vang vọng như tiếng chuông!
Hư không nổ tung!
Khóe miệng Hoằng Thường co rút.
Không ngờ vô số vết nứt lại xuất hiện trong lòng bàn tay của ông ta.
Máu tươi đầm đìa chảy dọc theo vết nứt.
Không ngờ ông ta lại bị thương dưới cú đấm của Trần Thuận.
Còn cánh tay Trần Thuận cũng nổ tung dưới một chưởng của Hoằng Thường.
Lần này, tất cả máu thịt đều biến mất.
Chỉ còn sót lại xương trắng.
Không những là thế, Trần Thuận còn bị Hoằng Thường tấn công từ trên cao.
Khiến cho mặt đất lõm xuống thành một cái hố lớn.