Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 199: TIẾP ĐI

Sau khi nói xong, khí thế trên người Trần Thuận đột nhiên tăng lên tới đỉnh cao.
Nhưng một thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ vậy.
Sát khí ngút trời cuồn cuộn quanh người hắn, như một ma đế đang buông xuống thế gian vậy.
Lúc này, tất cả Thần cảnh đỉnh phong đều ra tay cùng một lúc, chỉ trừ hai người.


Hạ Hầu Vân và Dung Thanh Từ đứng yên tại chỗ không ra tay.
“Nếu lần này Trần Thuận không chết, chắc chắn sẽ bước lên đỉnh cao của thế giới!”
“Đây mới là chỉ tôi vô địch, Vô Địch Chi Tâm hoàn mỹ thật sự còn gì!”
Hai người đều thầm thở dài.


Lần này không chỉ có Thần cảnh đỉnh phong là Xích Huyết Lão Quái ra tay với Trần Thuận, kể cả một vài Thần cảnh hậu kỳ tự thấy mình mạnh cũng theo sát phía sau.


Xích Huyết Lão Quái xung trận lên trước, vào lúc lão ra tay, cả người lão như bị từng tầng huyết khí bao vây, tản ra màu đỏ kỳ lạ như máu tươi.
Đôi mắt cũng trở nên đỏ thẫm, như có máu tươi đang di chuyển, trông vô cùng đáng sợ.


Xích Huyết Lão Quái biến thành một đường máu, trong nháy mắt đã đi xa mấy chục mét tới trước mặt Trần Thuận, chưởng về phía đầu của Trần Thuận.


Cả tay phải cũng cào lên, lúc này, mỗi một ngón tay đều hoá thành một cái móng vuốt khát máu lấp lánh ánh sáng của máu muốn đâm vào cổ họng của Trần Thuận.
Muốn lấy mạng hắn với một đòn.
Trong lúc Xích Huyết Lão Quái tấn công Trần Thuận, trong tay Tam Sinh Đạo Nhân cũng xuất hiện một thanh kiếm gỗ.


Trên kiếm gỗ có ánh sáng màu xanh lưu chuyển như con rồng quấn quanh, mang theo sát khí mãnh liệt.
Tốc độ của Takashi Inoue cũng không hề chậm chút nào.


Cùng lúc đó, ông ta cũng đã tới bên phải của Trần Thuận, ông ta đã luyện “Yêu Đao Tỉnh Thượng Sát” mười mấy năm, tuy chưa rút vỏ, nhưng vẫn cầm cả thanh đao chém về phía Trần Thuận.
Một ánh đao mang theo sát khí nồng đậm ngút trời đột nhiên chém xuống người Trần Thuận.


Ngoài bọn họ, các cao thủ Thần cảnh đỉnh phong khác cũng đều tấn công Trần Thuận cùng một lúc.
Những người này, không có ai không phải nhân vật đứng trên đỉnh cao thời bấy giờ.
Đòn tấn công của ai cũng vô cùng mạnh mẽ.


Huống hồ là biết bao nhiêu Thần cảnh đỉnh phong cùng tấn công, nhìn sao cũng thấy Trần Thuận chỉ có một con đường chết, hoàn toàn không có cơ hội sống.
Công kích của mỗi một người đều vô cùng mạnh mẽ, dù là Trần Thuận cũng không dám sơ ý.


Trong lòng nặng nề, cư xử cẩn thận, nhưng trên mặt vẫn trưng nụ cười lạnh.
“Phá!”
Trần Thuận phun ra một chữ.


Hắn đột nhiên duỗi tay phải ra vỗ lên kiếm của Tam Sinh Đạo Nhân, Hỗn Độn Chi Lực trong tay phải của hắn lập tức cuồn cuộn, lực lượng mạnh mẽ hội tụ trong bàn tay va chạm với kiếm mộc của Tam Sinh Đạo Nhân.
Keng!
Trong hư không có âm thanh lanh lảnh vang lên.
Khiến trong tai mấy Thần cảnh sơ kỳ có tiếng ong ong vang lên.


Một kiếm này của Tam Sinh Đạo Nhân đã bị Trần Thuận dùng một chưởng vỗ bay.
Tam Sinh Đạo Nhân vô cùng kinh hãi.
Vì một kiếm này của ông ta chẳng những bị Trần Thuận vỗ bay ra ngoài.
Còn hứng lấy một đao đang chém xuống của Takashi Inoue dưới sự điều khiển của hắn.
Sao có thể chứ?


Trần Thuận mạnh đến thế cũng nằm trong dự đoán của Tam Sinh Đạo Nhân, nhưng một kiếm này của ông lại có thể bị hắn dẫn đường, đây mới là chuyện khiến ông ta bất ngờ.
Nhưng lúc Tam Sinh Đạo Nhân muốn rút kiếm lùi về thì đã muộn rồi.
Một đao kia của Takashi Inoue đã chém xuống.
“Ầm!”


Trên bầu trời lại có tiếng vang long trời lở đất.
Kiếm gỗ của Tam Sinh Đạo Nhân và ánh đao của Takashi Inoue nhanh chóng chạm vào nhau.
Như hai người Tam Sinh Đạo Nhân và Takashi Inoue đang so chiêu vậy.
Lực xung kích đáng sợ khiến hai người bọn họ run lên, nhanh chóng lùi về phía sau.


Cùng lúc vỗ bay một kiếm của Tam Sinh Đạo Nhân, tay trái Trần Thuận còn như biến thành một ảo ảnh trong hư không.
Đầu tiên là biến thành chưởng, bên trên có ánh sáng bạc chớp loé, từ dưới đi lên, đụng vào một chưởng đang đánh lên đầu mình của Xích Huyết Lão Quái.


Trong nháy mắt như vừa dịch chuyển vị trí, lại xuất hiện bên cạnh Xích Huyết Lão Quái, bắt lấy bàn tay để trước cổ Trần Thuận.
Biến chưởng thành quyền.
Một quyền đánh ra.
Hỗn Độn Chi Lực lập tức bùng nổ.
Ầm!
Một âm thanh chấn động vang lên.
Bầu trời chỗ đánh nhau vỡ ra.


Xích Huyết Lão Quái bay ngược ra xa chừng hai mươi mấy mét mới đứng vững lại được.
Xích Huyết Lão Quái trợn tròn mắt.
Qua chuyện Trần Thuận giết chết Thánh chủ Thánh Sơn và Điện chủ Hắc Ám điện trước đó, lão đã đánh giá Trần Thuận rất cao.
Cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.


Dưới sự hợp tác tấn công thế này, cho dù Trần Thuận có làm thế nào cũng không phân thân được, không có cách nào ứng phó.
Lão tin mình ra hai chiêu cùng một lúc, ít nhất sẽ có một chiêu khiến Trần Thuận bị thương.
Nhưng lão không ngờ.


Chẳng những Trần Thuận chặn được đòn tấn công của lão, còn đánh lão lùi xa hai mươi mét.
Không chỉ có thế.
Lúc này, tay phải vốn mang theo ánh sáng như máu, cứng rắn như thép của Xích Huyết Lão Quái còn đang không ngừng run lên.
Ánh sáng máu cũng dần đậm hơn.


Vì một quyền khi nãy của Trần Thuận đã đánh tay phải của lão thành máu thịt lẫn lộn, thậm chí còn có thể thấy được xương ngón tay bên trong.
Xích Huyết Lão Quái di chuyển đôi mắt màu máu nhìn chằm chằm bàn tay bị thương của mình, vẻ mặt cực kỳ u ám.


Còn Trần Thuận sau khi đánh lui Xích Huyết Lão Quái thì cũng không quan tâm đến lão nữa.
Lại đá ra một cước vào Thiên Mệnh thượng nhân.


Thiên Mệnh thượng nhân cũng không tốt được bao nhiều, dưới một cước của Trần Thuận, khí huyết trên người bắt đầu sôi trào quay cuồng, khí huyết suýt di chuyển ngược lên.
Lão ta lập tức lùi về, áp chế khí huyết đang mất kiểm soát không cơ thể.


Sau đó, Trần Thuận lại đánh với ba Thần cảnh đỉnh phong lần lượt là của gia tộc ẩn danh ở Viêm Hạ, hàng đầu sư của khu vực Đông Nam và người của xứ sở Kim Chi.
Đánh từng người một lùi về sau.


Tam Sinh Đạo Nhân và Takashi Inoue coi như giao thủ với nhau một lần, nhìn thấy tình hình không thì dừng lai, nên bọn họ mới không bị thương.
Còn sau khi những cao thủ Thần cảnh khác đánh nhau với Trần Thuận, không có chỗ nào là không bị thương.
Tuy tình trạng vết thương cũng không nghiêm trọng lắm.


Với bọn họ thì chỉ như người thường tróc da mà thôi.
Nhưng cũng đã đủ khiến mọi người cảm thấy sợ hãi rồi.
Vô cùng sợ hãi.
Chín cao thủ Thần cảnh đỉnh phong cùng nhau tấn công, chẳng những không khiến Trần Thuận bị thương.


Còn để Trần Thuận làm bảy người trong đó bị thương trong nháy mắt.
Đây là kinh khủng đến mức nào chứ!
Bây giờ nếu ai nói Trần Thuận không có được gì trong Cung Tuyết Thần , vẫn chưa bước ra khỏi ràng buộc Thần cảnh đỉnh phong tới nửa bước Lục Địa Thần Tiên cảnh, ai tin thì đúng là kẻ ngốc!


Nếu không phải thế, làm sao giải thích lý do Trần Thuận mạnh đến vậy được đây.
“Tiếp đi!”
Trần Thuận cười ha hả một tiếng, dốc hết sức phát ra khí thế Thần cảnh đỉnh phong.
Trận đánh khi nãy khiến Trần Thuận nào thấy cực kỳ vui vẻ!


Trước đó kẻ thù hắn gặp được trên trái đất đều không mang đến cho hắn bao nhiêu cảm giác nguy hiểm và áp lực.
Chiến đầu như vậy cũng không thể khơi dậy ý chí chiến đầu của Trần Thuận, nhiều hơn chỉ là có người chặn đường thì giết thôi.


Mà hôm nay, bị rất nhiều cao thủ Thần cảnh đỉnh phong bao vây tấn công, Trần Thuận cảm thấy rất nặng nề, chỉ cần không chú ý là có thể bị thương, nhưng hắn lại thích những trận đấu như vậy.
“Xử lý cậu ta!”
Tam Sinh Đạo Nhân vung kiếm gỗ trong tay, bắt đầu tấn công Trần Thuận tiếp.
“Tam Sinh kiếm!”


Lúc này Tam Sinh Đạo Nhân không còn dáng vẻ thần tiên nữa, nặng nề quát lên một tiếng!
“Kiếp trước!”
“Kiếp này!”
“Kiếp sau!”
Trong nháy mắt, Tam Sinh Đạo Nhân đã chém ra ba kiếm!
Mỗi một kiếm đều mang theo kiếm ý khác nhau!
Là Tam Sinh kiếm Tam Sinh Đạo Nhân tự nghĩ ra!


Mà danh tiếng của Tam Sinh Đạo Nhân cũng bắt đầu có từ đây.
“Thú vị đây, nhưng vẫn còn thiếu một chút!”
Trong mắt Trần Thuận loé lên ánh sáng kỳ lạ, hơi bất ngờ, không ngờ Tam Sinh Đạo Nhân có thể lĩnh ngộ được kiếm ý như thế!
Nhưng ba kiếm này đều có chỗ thiếu hụt!
“Phá!”


Trần Thuận thét lên một tiếng, ý chí chiến đấu trên người bùng nổ.
Trong tay Trần Thuận lập tức xuất hiện thanh kiếm dài đen như mực, rõ ràng chính là Luyện Ngục!
Đối mặt với ba kiếm này của Tam Sinh Đạo Nhân, Trần Thuận chỉ chém ra một kiếm!


“Kiếm thứ sáu trong bảy Ma Kiếm nghịch thiên, Nghịch Loạn Âm Dương!”
Một kiếm cắt ngang trời cao, kiếm ý tung hoành bốn bể!