Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 190: BÍ MẬT ĐỘNG TRỜI

Thiên Tuyết vừa nói lời này, bước chân Shakun lập tức dừng lại.
Không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thiên Tuyết.
Đồng thời, trong mắt Trần Thuận cũng chợt lóe ra tia sáng.
Quả nhiên.
Trước đó khi vừa mới vào nơi này, Trần Thuận đã cảm thấy, có lẽ Thiên Tuyết có duyên với nơi này.


Bây giờ xem ra, quả thật là như vậy.
“Nếu đã có duyên, vậy cô đi đi.”
Lúc này Trần Thuận nói ra.
Thiên Tuyết hơi do dự, lại hình như hơi e sợ, liếc nhìn Trần Thuận, cuối cùng, lại nhìn về phía ông nội Shakun của mình.


Lúc này Shakun vẫn chưa hoàn hồn lại, vẻ khϊế͙p͙ sợ hiện rõ trong mắt, hoàn toàn không che giấu nổi.
Sở dĩ ông ta dẫn theo Thiên Tuyết tiến vào, chỉ là bởi vì Thiên Tuyết ở bên cạnh họ sẽ an toàn hơn mà thôi.


Nếu để Thiên Tuyết ở lại bên ngoài, rất có thể sẽ bị các thế lực nghe tin chạy đến khác bắt giữ, ép hỏi tin tức của di tích cổ từ trong miệng con bé, hoặc là dùng để uy hϊế͙p͙ mình.
Nhưng từ trước đến giờ Shakun cũng không ngờ đến, vậy mà Thiên Tuyết lại có duyên với Cung Tuyết Thần.


Sau khi khϊế͙p͙ sợ, trên mặt Shakun lập tức lộ vẻ vui mừng.
Chỉ là, đồng thời trên mặt ông ta cũng lộ vẻ lo lắng.
Rõ ràng ông ta không yên tâm để một mình Thiên Tuyết đi vào.
“Tôi cũng sẽ đi vào xem một chút.”
Trần Thuận nhìn ra được suy nghĩ của Shakun, lập tức nói.


Lúc này Shakun mới cắn răng, gật đầu nói: “Vậy thì xin nhờ cậu rồi.”
Sau khi nói xong, lại nhìn Thiên Tuyết nói: “Thiên Tuyết, đi theo bên người cậu Trần, tất cả đều phải nghe theo cậu Trần!”
Thiên Tuyết chớp chớp đôi mắt trong veo, sau đó gật đầu đáp lại.


Trần Thuận cũng không để ý, sau đó dẫn theo Thiên Tuyết đi về phía chính điện.
Đồng thời, trong lòng Trần Thuận cũng dâng lòng cảnh giác.
Nơi này, có khả năng rất lớn là có liên quan đến người tu tiên, không thể không phòng bị.


“Cậu Trần, chủ của nơi này là thần tiên sao? Đây chính là nơi ở của thần tiên à?”
Thiên Tuyết đi theo Trần Thuận bước lên phía trước, bỗng nhiên cất lời hỏi.


Mặc dù nơi này cũng không phải rất lớn, nhưng lại mang dáng vẻ thanh khiết của Tiên cảnh, cho dù đã có chút tàn tạ, nhưng vẫn hấp dẫn Thiên Tuyết, gần như khiến cô ta không dời mắt nổi.
“Thần tiên?”
Trần Thuận hơi sững sờ, trái lại cũng không ngờ Thiên Tuyết lại gọi nơi này là như vậy.


Ngẫm nghĩ, Trần Thuận bèn khẽ gật đầu: “Coi như là vậy đi.”
Người tu tiên, sau khi đi trên con đường tu tiên, vốn cũng không được coi là người phàm nữa rồi.


Mặc dù Trần Thuận không biết chủ của nơi này có cảnh giới gì, nhưng chắc hẳn, ít nhất cũng là cường giả Thần Hải Cảnh, cao hơn một cảnh giới lớn so với tu vi hiện giờ của hắn, đây cũng chính là Thần Tiên Cảnh trong mắt người Trái Đất, nói là nơi ở của thần tiên cũng không quá đáng.


Nhưng mà cũng bởi vì như vậy, trong lòng Trần Thuận mới càng thêm phòng bị.
Dù sao, bây giờ hắn mới là Thông Thần Cảnh hậu kỳ mà thôi, nếu như thật sự xuất hiện một cường giả Thần Hải Cảnh, mặc dù Trần Thuận không sợ, nhưng dù sao cũng rất phiền phức.


“Oa… vậy mà chúng ta đi đến nơi ở của thần tiên…”
Sau khi nghe thấy Trần Thuận khẳng định, Thiên Tuyết càng kích động hơn.
Mà ngay tại lúc này, Trần Thuận cũng dẫn theo cô ta đi đến phía trước chính điện.
“Điện Tuyết Thần?”


Phía trên cửa lớn của chính điện, ngay chính giữa khắc rõ ràng ba chữ lớn, toàn bộ đều dùng chữ viết của Tu tiên giới.
“Trần Thuận Giang Châu đến viếng thăm, xin hỏi bên trong điện Tuyết Thần có người hay không?”
Sau khi đi đến nơi này, Trần Thuận cũng không lập tức đẩy cửa lớn của điện Tuyết Thần ra.


Mà trầm giọng quát lên.
Tiếng quát như sấm rền, hóa thành từng luồng sóng âm truyền vào bên trong điện Tuyết Thần.
Còn danh xưng chủ của Ma giới, khi chưa khôi phục thực lực lúc trước, đối mặt với người có thể là người của Tu tiên giới, Trần Thuận cũng không định bại lộ thân phận.


Nhưng mà, sau khi lời nói của Trần Thuận rơi xuống, toàn bộ điện Tuyết Thần đều không có bất kỳ phản ứng gì.
“Cậu Trần, nơi này… còn có thần tiên ở không?”
Bờ môi nhỏ nhắn của Thiên Tuyết khẽ cong lên, nhìn điện Tuyết Thần, lại nhìn Trần Thuận.


Trong mắt vừa mang theo nét chờ mong vừa mang theo chút sợ sệt.
Đôi mắt Trần Thuận khẽ nheo lại, lắc đầu: “Hẳn là không có người, hoặc có thể nói, không có người sống.”
“Cô đi theo bên cạnh tôi, đừng tách ra.”
Vừa dứt lời, Trần Thuận lại bước lên phía trước.


Bước chân Trần Thuận vừa hạ xuống, cửa lớn của điện Tuyết Thần phát ra âm thanh rung động rất nhỏ, sau đó tự động mở ra.
Lúc này, thần niệm của Trần Thuận tản ra, tràn ngập toàn bộ điện Tuyết Thần.
“Hả?”
Sau khi thần niệm đảo qua điện Tuyết Thần một lượt, trong mắt Trần Thuận lộ vẻ tò mò.


Sau đó, mang theo Thiên Tuyết, lập tức biến mất ở cửa ra vào.
Chỉ chớp mắt sau đó, Trần Thuận và Thiên Tuyết đã xuất hiện ở bên trong nội điện của điện Tuyết Thần.
“A…”
Sau khi xuất hiện, Thiên Tuyết lập tức thét lên một tiếng.


“Cậu Trần, có… có người… hơn nữa, nơi này lạnh quá…”
Sau khi thét lên, Thiên Tuyết lập tức ghé sát vào bên cạnh Trần Thuận, hai tay ôm lấy chính mình, mang theo sợ sệt nhìn bóng người ở cách đó không xa.


Nhưng đồng thời, đến nơi này, trong lòng cô ta cũng dâng lên một loại cảm giác không thể tả được, dường như, nơi đó có một loại lực hấp dẫn, đang hấp dẫn cô ta đi đến đó.
Khi Thiên Tuyết nói chuyện, ánh mắt Trần Thuận đã nhìn về phía bóng người kia.


Đồng thời, ánh mắt cũng quét nhìn toàn bộ nội điện.
Nội điện mà Trần Thuận và Thiên Tuyết đang đứng lúc này có diện tích chừng hơn hai trăm mét vuông.
Chính giữa bày một chiếc giường ngọc Hàn Băng, trên đó tỏa ra không khí lạnh buốt.


Nhìn sắp xếp xung quanh, lại càng giống một căn phòng ngủ hơn.
Hơn nữa, còn là phòng ngủ của phụ nữ, hoặc có thể dùng cách nói ‘khuê phòng*’ để hình dung, như vậy lại càng chuẩn xác hơn.
*Phòng của thiếu nữ thời xưa.


Mà ở sâu bên trong, có một tấm lụa mỏng trắng như tuyết rủ xuống bao phủ, bên trong nó là một cái hồ nhỏ.
Trong hồ cũng bốc lên không khí lạnh buốt.
Nơi đây, vậy mà lại có một hồ Linh Tuyền.
Nhương mà, lúc này thứ hấp dẫn Trần Thuận cũng không phải là hồ Linh Tuyền này.


Mà chính là bóng người duyên dáng bên trong hồ Linh Tuyền kia.
Trong khoảnh khắc phát hiện ra cô ta, trong lòng Trần Thuận cũng hơi kinh sợ.
Nhưng mà ngay sau đó, Trần Thuận cũng đã xác nhận, người này đã bỏ mình từ lâu.
Chỉ có điều, vì vẫn luôn ngâm mình trong Linh Tuyền, cơ thể không bị mục nát mà thôi.


Trần Thuận vung tay lên, lụa mỏng ngăn cách trước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
“Cậu Trần…”
Lúc này Trần Thuận khẽ kêu lên.
“Không sao, đã chết từ lâu rồi, chỉ là thân thể không bị mục nát mà thôi.”
Trần Thuận nói.
Nghe xong, Thiên Tuyết mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.


Mặc dù cô ta tò mò nơi này có phải là nơi ở của thần tiên hay không, nhưng cũng theo bản năng mà cảm thấy sợ sệt.
Sau khi sợ sệt biến mất, lúc này Thiên Tuyết mới có thể nhìn kỹ thân hình duyên dáng bên trong Linh Tuyền kia.
“Thật đẹp!”


Bản thân Thiên Tuyết là một cô gái xinh đẹp, nhưng lúc này lại có cảm giác tự ti mặc cảm.
Ánh mắt Trần Thuận cũng hơi ngưng lại, quả thật là đẹp như tiên nữ.
Đây chính là Tuyết Thần – chủ của nơi này sao?


Nếu đã gọi là Cung Tuyết Thần, điện Tuyết Thần, vậy chắc hẳn tên chủ của nơi này cũng gọi là Tuyết Thần.
Bằng cảm nhận của Trần Thuận, quả thật bên trong cơ thể của cô ta có tồn tại sự mạnh mẽ của Thần Hải Cảnh.
Nhưng mà lại có chút không hoàn chỉnh.
Khuyết thiếu!


Đôi mắt Trần Thuận khẽ nheo lại.
Thần niệm của hắn đột nhiên bay về phía Tuyết Thần.
Chỉ trong chốc lát, một chiếc ngọc giản* từ trên người Tuyết Thần bay ra, rơi xuống người Trần Thuận.
*Một miếng ngọc dùng để lưu trữ thông tin.
Trần Thuận đưa thần thức vào trong dò xét.


Nhất thời, trong ngọc giản phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó trên không trung xuất hiện một hàng chữ.
“Tu sĩ thế hệ sau, Thần Hải khuyết thiếu! Linh khí khô kiệt, con đường tu tiên bị cắt đứt, Hắc Thủ đằng sau hoặc là…”
Chữ dừng ở đây.
Đều là chữ viết phổ biến của Tu tiên giới.


Tin tức quan trọng nhất đằng sau lại bị chặt đứt.
Nhìn thấy hàng chữ này, trong mắt Trần Thuận chợt lóe sáng.
Sau khi trùng sinh, hắn đã lập tức phát hiện linh khí trên Trái Đất khô kiệt.


Nhưng theo lý mà nói, Tinh cầu sinh mệnh giống như Trái Đất thế này, còn rất lâu mới đến được thời điểm linh khí khô kiệt.
Lúc đó, hắn từng có suy đoán, có lẽ trên Trái Đất tồn tại một bí mật gì đó.


Hắn cũng luôn có một loại cảm giác, dường như trên Trái Đất có thứ khiến hắn sợ hãi.
Loại cảm giác này, không nói rõ được cũng không tả rõ được, chỉ là trực giác của Trần Thuận mà thôi.
“Xem ra, trên Trái Đất còn có bí mật động trời.”
Trần Thuận trầm giọng nói.


Thần Hải khuyết thiếu?
Thông qua cường độ của thể xác, Trần Thuận quả thật cảm giác được cô gái trước mặt này có tu vi Thần Hải Cảnh, nhưng thật sự có tồn tại chỗ thiếu hụt nhất định.
Giờ khắc này, trong mắt Trần Thuận cũng lộ vẻ nghiêm túc
Cho dù hắn là chủ của Ma giới chuyển thế trùng sinh.


Nhưng nếu quy luật trời đất trên Trái Đất có vấn đề, hắn tu luyện đột phá, bước vào Thần Hải Cảnh, liệu có thể cũng bị ảnh hưởng hay không?
Vấn đề này, Trần Thuận không thể không coi trọng.