“Chị, có chuyện gì vậy?”
Tống Thiên Hy vừa cúp máy, Tống Thùy Hạnh đã vội hỏi.
“Công ty xảy ra chuyện rồi, dòng mỹ phẩm trang điểm ‘Tuyệt thế giai nhân’ của chúng ta bị Cục quản lý giám sát Dược phẩm và Thực phẩm đình chỉ rồi, xưởng sản xuất cũng bị niêm phong.”
Cô vô cùng lo lắng, không dễ gì mới giải quyết được các vấn đề khó trong quá trình nghiên cứu dòng sản phẩm trang điểm này, sắp bắt đầu đưa vào sản xuất rồi thì lại bị kiểm tra.
Nhưng, bọn họ đều tuân thủ nghiêm chỉnh quy trình sản xuất, sao có thể xảy ra vấn đề chứ?
“Thùy Hạnh, em đi với Trần Thuận tới bệnh viện đi, chị tới công ty một chuyến.”
Việc cứu chữa cho ba rất quan trọng, nhưng công ty là tâm huyết của ba, cô tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện được, vì vậy cô chỉ đành sắp xếp như thế trước.
“Tôi sẽ tới công ty cùng cô.” Trần Thuận nói.
Anh cảm thấy chuyện công ty nhà họ Tống bị kiểm tra không đơn giản.
“Anh tới công ty…” Tống Thùy Hạnh theo bản năng định nói là ‘anh tới công ty thì có tác dụng gì chứ’ nhưng lời chưa nói khỏi miệng thì kịp thời nuốt lại, nói không chừng Trần Thuận của bây giờ thật sự có tác dụng.
“Vậy ba tôi thì sao?” Tống Thiên Hy đau đầu.
“Giải quyết xong chuyện công ty rồi tới đó cũng không muộn, tới bệnh viện buổi sáng hay buổi chiều cũng không khác gì nhau.” Hắn nói.
Cô khẽ nhíu mày, làm con gái, đương nhiên cô hy vọng ba mình sớm tỉnh lại, nhưng những gì hắn nói đều là sự thật.
“Được.” Là tổng giám đốc công ty, cô cũng không phải là người hay băn khoăn do dự, cô đưa ra quyết định ngay.
Cô bảo Tống Thùy Hạnh đến bệnh viện trước, còn mình và Trần Thuận thì đến công ty.
“Trưởng phòng La, sao ông lại đích thân tới đây thế?” Vừa tới công ty, Tống Thiên Hy đã vội bước tới chào hỏi một người đàn ông trung niên.
Người này chính là Lương Văn Hinh, trưởng phòng quản lý doanh nghiệp của Cục giám sát quản lý Dược phẩm và Thực phẩm.
“Tổng giám đốc Tống, tôi cũng không muốn thế, nhưng ai bảo công ty cô xảy ra vấn đề chứ.”
Lương Văn Hinh ngoài mặt tươi cười nói.
Cô tiếp quản công ty đã ba năm nay, tiếp xúc với ông ta nhiều lần, lập tức cảm nhận được thái độ của ông ta không đúng lắm.
“Mong trưởng phòng La nói rõ, công ty chúng tôi xảy ra vấn đề gì?”
Tống Thiên Hy hỏi với thái độ đúng mực.
“Công ty cô có rất nhiều vấn đề.” Ông ta hừ lạnh: “Chúng tôi nhận được có người tố cáo công ty các cô không đạt tiêu chuẩn về vệ sinh môi trường sản xuất, bao gồm cả dòng mỹ phẩm ‘Tuyệt thế giai nhân’ mà các cô đang nghiên cứu, không phù hợp với quy định quản lý nhãn mác mỹ phẩm, đồng thời chúng tôi nghi ngờ các cô sử dụng nguyên liệu chưa qua kiểm nghiệm…”
Lương Văn Hinh lấy ra một tài liệu, trên đó liệt kê các vấn đề.
“Vệ sinh môi trường sản xuất không đạt tiêu chuẩn, chuyện này không thể nào, chúng tôi rất chú trọng vấn đề này, năm ngoái, công ty chúng tôi còn được bình chọn là một trong những môi trường sản xuất tiêu chuẩn điển hình ở Giang Châu.” Tống Thiên Hy không tin công ty bọn họ có vấn đề về vệ sinh sản xuất, trước giờ cô luôn chú trọng điểm này.
“Ồ? Chẳng lẽ kết quả kiểm nghiệm có thể lừa tôi được à?” Ông cười lạnh: “Ngoài ra, các cô còn sử dụng nguyên liệu chưa qua báo cáo kiểm nghiệm, sao, công khai thách thức pháp luật phải không? Tôi đã lập hồ sơ tiến hành khởi tố xét xử công ty cô rồi để làm gương.”
Nghe Lương Văn Hinh nói xong, Tống Thiên Hy mặt trắng bệch.
Cô dám bảo đảm tất cả các vấn đề khác cô đều làm đúng quy định, duy chỉ có việc nguyên liệu chưa qua báo cáo kiểm nghiệm là thật.
Bởi vì nguyên liệu này là dùng phương thức tổng hợp kiểu mới, dựa theo phương án giải quyết mà Trần Thuận đưa ra, vẫn chưa xuất hiện trên thị trường.
Khi đó, giáo sư Đinh gần như hưng phấn đến ngất xỉu, nguyên nhân phần lớn là vì cách thức mà hắn tổng hợp nên nguyên liệu này đã giải quyết được vấn đề làm khó cả giới Hóa Học thế giới.
Vật chất này tuyệt đối không có hại đến sức khỏe, nhưng quả thật là chưa qua báo cáo kiểm nghiệm của các bộ ngành có liên quan.
“Thế nào, cô còn điều gì để nói không? Tạm thời niêm phong xưởng sản xuất bên công ty cô, tổng giám đốc Tống, cô cũng phải đi cùng tôi một chuyến để tiếp nhận điều tra.” Lương Văn Hinh nhìn cô, trong mắt lóe lên tia tham lam, ông ta biết nhiệm vụ hôm nay cũng gần như hoàn thành rồi.
“Khoan đã.”
Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Lương Văn Hinh nhíu mày, nhìn người lên tiếng.
“Cậu là ai? Muốn cản trở người thi hành công vụ à?” Ông ta mặc kệ người nói là ai, cứ chụp mũ lên trước rồi nói sau.
Trần Thuận cười ha ha: “Tôi là ai không quan trọng, nhưng ông chụp cho tôi cái mũ cản trở người thi hành công vụ cũng quá lớn rồi, tôi không dám nhận, chỉ là tôi muốn biết, các ông nghi ngờ chúng tôi sử dụng nguyên liệu chưa qua báo cáo kiểm nghiệm, không biết nguyên liệu đó là gì?”
“Supen-Y , anh biết rõ còn cố hỏi à?” Lần này, không cần Lương Văn Hinh đích thân nói, mà cấp dưới của ông ta nói thay.
Lương Văn Hinh nhìn cấp dưới, thầm nghĩ, trẻ nhỏ dễ dạy, có cơ hội sẽ đề bạt.
“Trưởng phòng La, ông khẳng định là đang nói đến hợp chất này chứ?” Trần Thuận không để ý đến lâu la kia, tiếp tục nhìn Lương Văn Hinh.
Tống Thiên Hy không biết hắn muốn làm gì, nếu là trước đây, cô sẽ lo lắng hắn làm hỏng chuyện, nhưng giờ thấy hắn ra mặt, không hiểu sao cô lại thấy yên tâm.
Vì vậy, cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không lên tiếng.
“Đúng thế.” Ông ta khẳng định.
Nhưng một giây sau, Trần Thuận tức giận quát lên: “Trưởng phòng La, các nguyên liệu đã báo cáo trên trang web chính thức mà ông cũng không biết còn dám tùy ý kết tội, niêm phong công ty người khác à?”
Hắn đột nhiên hét lên làm Lương Văn Hinh giật mình.
“Ý cậu là gì?” Trong lòng ông ta dâng lên một dự cảm không lành.
“Tôi có ý gì à? Làm phiền ông đi kiểm tra một chút, xem rốt cuộc Supen-Y đã qua báo cáo kiểm nghiệm chưa?” Hắn cười lạnh nói.
Chẳng lẽ nguyên liệu này đã được thông qua rồi ư?
Không thể nào.
Rõ ràng nhân viên nghiên cứu đã bán đứng Tống Thiên Hy, nói là chưa được qua kiểm nghiệm, hơn nữa, ông ta cũng có sự chuẩn bị, đã tra thử trước, quả thật là không có mà.
Tống Thiên Hy cũng mở to mắt, nhìn Trần Thuận vẻ không dám tin, quả thật công ty bọn họ chưa tiến hành báo cáo kiểm nghiệm mà.
“Chuyện này…”
Để phòng ngừa bất trắc, Lương Văn Hinh bảo cấp dưới đi xác nhận lần nữa, nhưng nguyên liệu đó bỗng xuất hiện trong kho tư liệu đã đạt tiêu chuẩn cho phép sử dụng trong mỹ phẩm.
“Chuyện này không thể nào.” Lương Văn Hinh lẩm bẩm.
“Sao lại không thể, chẳng lẽ trong chuyện này có âm mưu gì à?” Trần Thuận cười lạnh.
Giáo sư Đinh từng được nhìn hợp chất này rồi, với thái độ cuồng nhiệt của ông với hóa học, làm gì có chuyện xem xong rồi để đó chứ?
Ông xin ý kiến của Trần Thuận xong rồi tiến hành thu thập từ các cơ quan về vật chất này.
Vừa rồi giáo sư Đinh đã nhắn tin cho hắn.
“Cho dù loại vật chất này đạt tiêu chuẩn, nhưng môi trường sản xuất thì không đạt, và những vấn đề khác nữa…”
Lương Văn Hinh còn chưa nói xong, Trần Thuận đã khoát tay cắt ngang lời ông ta.
“Cậu lại đây.”
Trần Thuận không muốn kéo dài thời gian, cắt ngang lời ông ta nói rồi chỉ vào một nhân viên phụ trách bên bộ phận nghiên cứu trong công ty Tống Thiên Hy, gọi cậu ta tới.
“Anh muốn làm gì?”
Nhân viên phụ trách tên là Tần Minh hơi hoảng hốt.
“Không có gì cả, tôi chỉ muốn cậu nói ra chân tướng thôi.”
Nói xong, Trần Thuận lại thốt ra mấy chữ: “Chín bí mật của Ma Đế, chiêu thứ hai, nhϊế͙p͙ hồn!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Tần Minh trở nên mơ màng.
“Nói đi, nói ra hết những gì cậu biết.” Hắn nói với giọng điệu không nhanh không chậm.
“Hôm qua, có một người đến tìm tôi, cho tôi một khoản tiền lớn, bảo tôi giở trò với công đoạn sản xuất sản phẩm, đồng thời…”
Lương Văn Hinh sửng sốt, xảy ra chuyện gì vậy?
Sao cậu ta lại nói toạc hết ra thế?
Theo lời Tần Minh kể, chân tướng vụ việc đã được sáng tỏ.
Tất cả vấn đề xuất hiện trong công ty đều do cậu ta giở trò.
“Chỉ dựa vào lời nói một phía của cậu ta, hai người đã muốn chối bỏ hết tội danh của mình à?”
Ông thầm mắng trong bụng, sao nhà họ Vương lại tìm một tên ngu như thế.
“Ồ? Nếu trưởng phòng La vẫn muốn tiếp tục, tôi bảo đảm, bí mật từ chính ông nói ra càng có sức nặng hơn cậu ta đó!”
Trần Thuận mỉm cười, nhưng lại giống một ác ma.
Lương Văn Hinh nghe hắn nói câu đó thì toàn thân run lên.
Hóa ra là hắn giở trò quỷ.
Giờ ông mới nhận ra, Tần Minh hơi là lạ, mắt cậu ta mơ màng, hỏi gì thì đáp cái đó, giống như bị thôi miên vậy.
“Trưởng phòng La có muốn thử không?”
Ý cười trên khóe miệng Trần Thuận càng đậm thêm.
***
Giang Châu, nhà họ Vương.
“Cô chủ, công ty nhà họ Tống đã vượt qua nguy hiểm rồi.” Quản gia Vương báo cáo.
“Ông nói cụ thể hơn đi.”
“Thật ra rất đơn giản, hình như Trần Thuận biết một loại thuật thôi miên, có thể thôi miên được một người trong nháy mắt, tên nhân viên mà người chúng ta phái đi mua chuộc đã chủ động tiết lộ ra hết rồi, Lương Văn Hinh cũng bị Trần Thuận uy hϊế͙p͙, không dám làm tiếp nữa!”
Quản gia Vương vừa báo cáo, vừa thầm thấy sợ hãi.
Trần Thuận này đúng là nằm ngoài dự đoán của ông ta.
“Tôi vốn đang tò mò, không biết hắn sẽ giải quyết chuyện này thế nào để giúp nhà họ Tống thoát nguy cơ, hóa ra lại đơn giản như thế, người Trần Thuận này đúng là ngày càng thú vị, càng tìm hiểu càng cảm thấy hắn đáng sợ và thần bí.”
Người phụ nữ lười biếng duỗi eo, lộ dáng người quyến rũ như yêu tinh.
Trần Thuận, đừng làm tôi thất vọng đó.
Cô ta cảm thấy ngày càng thú vị rồi.