Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 182: VẾT THƯƠNG HỒI PHỤC

Những người ở Hắc Ám Điện Đường và Thánh Sơn đã nhìn thấy toàn bộ quá trình hồi phục vết thương của Shakun. Đan dược mà Thiên Tuyết cho Shakun uống lúc trước cũng không lọt khỏi tầm ngắm của họ. Lúc bấy giờ, vết thương của Shakun đang bắt đầu chuyển hướng tốt đẹp. Sau khi năng lượng sống mạnh mẽ của Trần Thuận thâm nhập vào bên trong cơ thể của Shakun, vết thương của Shakun cũng hồi phục nhanh hơn, giống như tăng gấp mấy lần vậy, bắt đầu hồi phục vô cùng nhanh bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.


Mặc dù ở trên Thánh Sơn này, quyền thế của Tả Hộ Pháp và Hữu Hộ Pháp chỉ xếp sau Thánh chủ, cũng là tín đồ nhận được sự kính trọng của rất nhiều người dân trong nước Miền này, cả hai cũng là những nhân vật có thế lực lớn mạnh và tài nguyên dồi dào, nhưng khi nhìn thấy Thánh Dược chữa trị vết thương và cách Trần Thuận hấp thụ năng lượng sống, họ cũng không nhịn được nuốt nước bọt, hai mắt đỏ lên. Lúc này, trong mắt lập tức xẹt qua một tia tham lam. Nhưng không chỉ có bọn họ mà ngay đến cả bốn vị Trưởng Lão ở Hắc Ám Điện Đường cũng đang ghen tị nổ đom đóm mắt.


Họ biết chỗ đan dược này, có lẽ được lấy từ trong tay Dược Các của Viêm Hạ. Bọn họ đều biết, Dược Các của Viêm Hạ có một đan dược có tên là “Cải tử hoàn sinh”, chính là hiệu quả này. Mặc dù đan dược này rất quý, nhưng không hẳn là không thể có được nó. Chỉ cần Dược Các có, đối phương chỉ cần trả một cái giá nhất định là lập tức có thể lấy được nó. Nhưng Bí thuật “giành lại sự sống” này của Trần Thuận thì mới nghe đến lần đầu. Nếu chính mình nắm trong tay, cho dù là bản thân bị thương hay chữa thương cho người khác, thậm chí trong quá trình giao đấu với kẻ địch, thì chỉ cần hấp thụ năng lượng sống của các sinh vật xung quanh là có thể bổ sung năng lượng cho mình.


Dưới cùng một sức mạnh, nó đương nhiên là bất khả chiến bại. Có bảo vật thì không để lọi, vậy mà tên nhóc này lại dám đứng trước mặt họ, công khai dùng Bí pháp nghịch thiên này, lại còn sẵn sàng cho bọn họ nhìn thấy.


Thời khắc này, cho dù là người của Thánh Sơn hay là của Hắc Ám Điện Đường thì trong lòng họ đều nổi lên lòng tham không đáy: Nhất định phải có trong tay Bí thuật này…
“Trần Thuận!”


Lúc trước, Shakun đã bất tỉnh nhân sự, đặc biệt là sau khi Trần Thuận xuất hiện, và giao đấu một trận với Đại Trưởng Lão của Hắc Ám Điện Đường, chỗ năng lượng còn sót lại trực tiếp khiến Shakun rơi vào trạng thái hôn mê. Lúc này, vết thương của ông ta đã hồi phục gần một nửa, sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Trần Thuận, ông ta lập tức kinh ngạc lên tiếng.


“Ông nội, là Trần công tử đã cứu ông đó.”
Thiên Tuyết thấy ông mình đã bình phục thì lập tức ngừng khóc, kích động nói, thế nhưng vẫn không kìm được tiếng nức nở.
Shakun vội vàng nhìn sang Thiên Tuyết: “Thiên Tuyết, vất vả cho cháu rồi.”


Ánh mắt nhìn Thiên Tuyết ngập tràn vẻ đau lòng. Lúc trước, một mình Thiên Tuyết chạy đến Viêm Hạ tìm Dược Các để cầu xin đan dược. Sở dĩ Shakun không ngăn cản cô ta, hoàn toàn không phải vì ông ta thật sự ôm theo hi vọng Thiên Tuyết có thể lấy được đan dược mang về.


Thật lòng mà nói, ông ta hoàn toàn không ôm theo hi vọng đó, mà hơn cả, ông ta hi vọng, Thiên Tuyết vào Viêm Hạ có thể tránh được một kiếp nạn.


Mặc dù Dược Các không dễ tìm, Thiên Tuyết muốn tìm được Dược Các, chắc chắn phải mất một khoảng thời gian rất dài. Thật ra quá trình đến đó có thể sẽ rất nguy hiểm, nhưng tuyệt đối an toàn hơn nhiều so với ở khu Tam Giác và ở bên cạnh ông ta. Nhưng Shakun có nằm mơ cũng không thể ngờ, Thiên Tuyết lại mang được đan dược trở về. Hơn nữa, còn dẫn theo một người mà ông ta hoàn toàn không thể đoán trước được.


Mặc dù Shakun đã hồi phục được gần nửa vết thương, nhưng vết thương bên trong cơ thể vẫn đang trong quá trình bình phục. Ông ta vội vã đứng dậy, chắp tay lại rồi nói với Trần Thuận: “Thật không ngờ đó, anh bạn Trần, hóa ra cậu lại là Cường giả Thần Cảnh. Lần trước là do lão phu không nhìn ra, nhưng ơn cứu mạng lần này, tôi chắc chắn sẽ báo đáp. Chỉ cần cậu nói một tiếng, Shakun tôi nhất định sẽ không từ chối!”


Dứt lời, Shakun lại nhìn về phía những người trong Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường, sau đó ông ta lạnh lùng nói: “Tôi thật sự không biết gì về Di tích cổ cả, các vị, xin hãy quay về.”


“Shakun, ông thật sự cho rằng vết thương vừa mới phục hồi được một chút là đã có thể ngang nhiên, phách lối như vậy rồi ư? Tôi khuyên ông vẫn nên thành thật khai báo thì hơn. Chúng tôi đảm bảo sẽ cho phép ông tham gia quá trình tìm kiếm Di tích cổ cùng Hắc Ám Điện Đường chúng tôi, nhưng có thể lấy được cơ duyên nào hay không, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của ông.” Đại Trưởng Lão của Hắc Ám Điện Đường thu lại vẻ tham lam đối với Bí thuật “giành lại sự sống” của Trần Thuận, rồi quay sang nhìn Shakun, lạnh lùng nói.


Đây mới là nguyên nhân họ đến đây và cũng là chuyện ưu tiên hàng đầu mà Điện chủ đã dặn dò. Nếu làm không tốt, Điện chủ sẽ tức giận, cho dù ông ta có là Đại Trưởng Lão thì cũng không tránh khỏi bị vạ lây.


Về phần phân chia cơ duyên thì sao? Tất cả chỉ là lời nói không căn cứ. Một khi có được thông tin về Di tích cổ, Điện chủ sẽ đích thân ra tay, đến lúc đó, cho dù Shakun đã hồi phục toàn bộ sức lực, thì cũng không có cách nào giành lấy cơ duyên từ tay Thánh chủ được.


“Thánh Sơn chúng tôi cũng đảm bảo, chỉ cần ông bằng lòng nói ra thông tin về Di tích cổ, chúng tôi cũng sẽ cùng tìm kiếm với ông, có thể lấy được hay không thì còn phụ thuộc vào cơ duyên. Hơn nữa, Thánh Sơn chúng tôi sẽ bảo đảm sự an toàn cho ông.” Lúc này, Hữu Hộ Pháp của Thánh Sơn cũng lên tiếng.


Mặc dù ở Thánh Sơn, Tả Hộ Pháp và Hữu Hộ Pháp có quyền lực và sức mạnh gần như ngang nhau, nhưng Tả Hộ Pháp vẫn luôn trầm mặc, ít nói, căn bản mọi thứ đều do Hữu Hộ Pháp làm chủ. Suy nghĩ lúc này của Hữu Hộ Pháp dường như không khác suy nghĩ của Đại Trưởng Lão Hắc Ám Điện Đường là mấy.


Nghe vậy, trong mắt Shakun lập tức xẹt qua một tia khó nắm bắt. Hôm nay, ông ta bị người của Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường chặn ở đây, cho dù bây giờ vết thương của ông ta đã hồi phục ít nhiều nhưng vẫn còn cách xa trạng thái đỉnh phong. Thần Cảnh Hậu Kỳ cộng với Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường tổng cộng có bốn người. Vả lại, bốn người này đều là những Cường giả kẻ mạnh trong Thần Cảnh Hậu Kỳ. Cho dù Trần Thuận bằng lòng đứng về phía ông ta thì hai người họ cũng không có cách nào thắng được.


Chẳng lẽ phải nói với bọn họ thông tin về Di tích cổ thật ư? Shakun cũng không ngốc. Một khi nói với bọn họ thông tin liên quan đến Di tích cổ thì Thánh chủ của Thánh Sơn và Điện chủ của Hắc Ám Điện Đường có khả năng sẽ đích thân đến tận đây. Đến lúc đó, làm gì có chuyện đồ tốt sẽ đến lượt ông ta chứ? Thế nhưng, chỉ dựa vào một mình ông ta, nhiều năm qua, ngay cả những trận pháp bên ngoài Di tích cổ, ông ta cũng không thể phá vỡ được. Huống hồ bây giờ, ông ta còn bị trận pháp làm bị thương, khiến cho bản thân bị thương nặng.


Thế nhưng, bây giờ, ông ta lại cảm thấy, không chỉ vết thương lần này đang hồi phục, mà ngay cả vết thương bên trong cơ thể ngày trước cũng đang dần bình phục. Trong lòng Shakun hơi bất ngờ về đan dược mà Thiên Tuyết mang về cùng với năng lượng sống tinh thuần mà Trần Thuận truyền vào cơ thể mình.


Nếu biết sớm thì mấy năm trước khi đến thăm hỏi Dược Các, ông ta đã yêu cầu một viên “Cải tử hoàn sinh” rồi. Thế nhưng Dược Các đã từ chối ông ta. Chuyện mà ông ta vẫn chưa làm được, thì nay Thiên Tuyết và Trần Thuận lại làm được.


Lúc này, mặc dù sắc mặt của Shakun vẫn rất bình thường nhưng trong lòng lại vô cùng rối rắm. Ông ta liếc nhìn Trần Thuận. Không ngờ, Trần Thuận lại có duyên với ông ta như vậy. Lần trước ông ta nói muốn gả Thiên Tuyết cho Trần Thuận, để hắn kế thừa vị trí của ông ta, nhưng Trần Thuận đã từ chối.


Lần này, sau khi Thiên Tuyết trà trộn được vào Viêm Hạ, lại gặp phải Trần Thuận, hơn nữa còn đưa Trần Thuận đến đây, cứu sống ông ta. Quan trọng nhất Trần Thuận còn là Tu vi của Thần Cảnh, và là một Cường giả có thể chiến đấu với Đại Trưởng Lão của Hắc Ám Điện Đường. Quả thật vượt xa những gì Shakun tưởng tượng. Nếu có thể bảo đảm thông tin liên quan đến Di tích cổ, một mình ông ta không có cách nào mở được Di tích cổ, nhưng đến lúc đó, nếu kết hợp với Trần Thuận, hai người họ hợp sức lại, hoàn toàn có thể mở được, như vậy việc tìm kiếm Di tích cổ đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất. Huống hồ, nhìn tình hình bây giờ, nói không chừng cháu gái ông ta – Thiên Tuyết và Trần Thuận sẽ có tiến triển tốt đẹp.


Đến lúc đó, trở thành người nhà rồi thì hoàn toàn không cần phân chia với nhau làm gì nữa cả.


“Shakun, tôi nghĩ, ông cũng là một người thông minh, tin tức về khu Tam Giác này ẩn chứa Di tích cổ đã truyền ra ngoài rồi. Ông càng kéo dài thời gian thì sẽ càng nhiều người đến hơn, tới lúc đó, nói không chừng, một cơ duyên ông cũng không lấy được.” Đại Trưởng Lão của Hắc Ám Điện Đường “Hừ” lạnh một tiếng, đồng thời ánh mắt không biết vô tình hay cố ý, nhìn sang Thiên Tuyết.


Ngay bây giờ, ông ta cũng đang lo lắng, nếu như tên nhóc Trần Thuận này đã đến khu Tam Giác rồi, như vậy thì, sau khi các Cường giả Thần Cảnh của Viêm Hạ nhận được tin, chắc chắn sẽ lập tức đến, bao gồm cả thế lực của các nước khác, thậm chí thế lực bên Châu Vực nói không chừng cũng “chen một chân” vào. Đây không phải là chưa có tiền lệ, càng nhiều người kéo đến, bọn họ càng bất lợi.


Đến lúc đó, nhiều người như vậy, cho dù Điện chủ có đích thân đến đây, cũng không chắc nắm mười phần thắng trong tay. Đặc biệt là Viêm Hạ, tuyệt đối sẽ cử Cường giả Thần Cảnh Đỉnh Phong đến. Mà Thần Cảnh Đỉnh Phong không chỉ đơn giản là Điện chủ của Hắc Ám Điện Đường giống như Nước Việt bọn họ.


“Shakun lấy được cơ duyên hay không thì liên quan quái gì đến các người.”
“Nhưng các người, chắc chắn là không thể lấy được rồi.”
Đúng lúc này, Trần Thuận vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng lên tiếng.