Trần Thuận hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi việc xuất hiện của Chuông Báo Tử.
Chỉ cần thực lực của hắn đủ mạnh thì hắn chẳng sợ gì cả.
Mặc dù nhà họ Vương là nhà giàu ở Giang Châu nhưng Trần Thuận căn bản cũng chẳng coi ra gì.
Giang Châu, quá nhỏ.
Cho dù là Giang Nam, thậm chí toàn bộ nước T, thậm chí là cả Trái Đất, đối với Trần Thuận mà nói vẫn là quá nhỏ.
Mục tiêu của hắn là cả ngân hà vũ trụ.
Sau khi lấy được ngọc thạch từ chỗ Ngụy Vô Tâm, Trần Thuận lại đến đại học Giang Châu.
Hắn chuẩn bị bố trí Tụ Linh Trận cỡ nhỏ ở đại học Giang Châu.
Sau này mỗi tối hắn có thể đến đó tu luyện, không tốn quá nhiều công sức mà hiệu quả lại cao.
Tám giờ tối, tại đại học Giang Châu.
“Chủ nhân, có người muốn ra tay với người nhà của ngài!”
Gấu Xám xuất hiện nơi Trần Thuận tu luyện, cung kính nói.
“Người nhà?”
Nhất thời Trần Thuận chưa phản ứng kịp.
‘Người nhà’, cái từ này đối với hắn mà nói, quá xa lạ.
“Có người muốn ra tay với Tống Thùy Hạnh.”
Gấu Xám giải thích lại lần nữa.
Trần Thuận vỗ trán một cái, đúng vậy, bây giờ hắn đang ở rể nhà họ Tống.
Theo cách hiểu của người thường, mấy người phụ nữ của nhà họ Tống quả thật là người nhà của hắn.
Mà Trần Thuận cũng không nói chuyện riêng tư về mối quan hệ giữa hắn với người vợ hờ Tống Thiên Hy cho Gấu Xám biết nên đương nhiên Gấu Xám cũng ngầm thừa nhận Tống Thùy Hạnh là người nhà của Trần Thuận.
Trần Thuận thở dài, bước ra khỏi Tụ Linh Trận, kết thúc tu luyện.
Tống Thùy Hạnh xảy ra chuyện, hắn không biết thì thôi, nhưng nếu đã biết thì không thể làm như không biết.
Huống chi, ra tay với Tống Thùy Hạnh…
Trần Thuận nhếch miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Nhà họ Tống ngoài kẻ thù làm ăn ra, hình như không có kẻ thù nào khác.
Mà nếu là chuyện làm ăn thì nên nhắm vào mỹ nữ tổng tài Tống Thiên Hy, nhắm vào Tống Thị mới đúng chứ?
Nhưng mà bây giờ, bọn chúng lại ra tay với Tống Thùy Hạnh, rõ ràng là đang nhắm vào nhà họ Tống, không, nói đúng hơn là nhằm vào Trần Thuận hắn.
Trừ nhà họ Vương ra, Trần Thuận không nghĩ ra còn ai khác.
Trong phòng bao số 8888 xa hoa của KTV Thế kỷ mới.
Hơn mười người có cả nam cả nữ đang tụ tập ồn ào.
“Hôn đi, hôn đi, hôn đi.”
Đứng ở giữa mà một cặp nam nữ.
Nam sinh kia từ trên xuống dưới dát toàn hàng hiệu, quần áo lộng lẫy, vẻ mặt tươi cười, tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng rõ ràng vẫn thấy được sự kích động bên trong.
Còn nữ sinh bên cạnh vóc người cao gầy, dáng người nóng bỏng, có điều mặt cô ta đỏ bừng, từ ánh mắt có thể nhìn ra được cô ta đang ngà ngà say.
Cô nữ sinh này không phải Tống Thùy Hạnh thì là ai?
Cô hơi chống cự nhưng không ngăn nổi đám người xung quanh cứ ồn ào như thế.
“Thùy Hạnh, chắc không phải cô muốn chơi xấu đấy chứ?”
“Còn gì nữa, đã quay ô trúng cái này rồi, cô không được quỵt đâu đấy.”
“Nếu đổi là tôi thì chẳng cần các người hô hào, tôi sẽ nhào thẳng vào lòng cậu Hà luôn rồi, ha ha ha.”
Đám đông mồm năm miệng mười thi nhau nói.
Còn nhân vật chính cậu Hà trong miệng bọn họ, tên thật là Hà Thiệu, vẫn giữ nụ cười mỉm lịch sự trên môi, xua xua tay cắt ngang tiếng ồn ào của mọi người.
Sau đó anh ta dịu dàng nói: “Thùy Hạnh, em đừng nghe bọn họ, hay là thôi đi, không sao đâu.”
Nghe vậy, Tống Thùy Hạnh lại cảm thấy ngại, giống như cô không có gan chơi vậy.
Nhưng bảo cô mất nụ hôn đầu vào cái trò chơi vớ vẩn này thì cô tuyệt đối không đồng ý.
“Hay là, để tôi tự phạt hai ly nhé!” Tống Thùy Hạnh nói vẻ hơi áy náy.
“Được!” Hà Thiệu dịu dàng gật đầu, vô cùng lịch thiệp.
Nhưng trong ánh mắt của anh ta lại lóe lên vẻ mất kiên nhẫn.
Những cô gái khác có ai mà không muốn bám dính lấy anh ta, Tống Thùy Hạnh thì ngược lại, đã đến bước này rồi mà còn giả vờ thanh thuần.
Tống Thùy Hạnh hai tay cầm hai ly, một hơi uống cạn.
Chẳng còn cách nào, ba của Hà Thiệu là Hà Đại Nguyên, là đối tác làm ăn quan trọng nhất của công ty nhà họ Tống.
Cô muốn giúp đỡ chị mình, nếu không vì muốn lấy lòng Hà Thiệu thì cô còn lâu mới đến nơi này.
Uống xong hai ly rượu vang, Tống Thùy Hạnh cảm thấy trời đất như quay cuồng, thế giới như đảo lộn.
“Thùy Hạnh, cô không sao chứ?”
Hà Thiệu thấy Tống Thùy Hạnh đứng không vững, lập tức bước đến đỡ cô.
Tống Thùy Hạnh thấy có người đụng vào mình, lúc đầu còn phản ứng chậm chạp, chậm nửa nhịp, nhưng sau đó cô cả kinh, lập tức đẩy Hà Thiệu ra.
“Tôi không sao, tôi ngồi một lát là đỡ thôi.”
Tống Thùy Hạnh chệnh choạng ngồi lên mép ghế sô-pha.
Sau khi bị Tống Thùy Hạnh đẩy ra, Hà Thiệu cũng không cố đỡ Tống Thùy Hạnh nữa.
Anh ta là một kẻ khôn khéo, càng cho rằng bản thân là một người lịch thiệp, phải tao nhã.
Thức ăn ngon đều phải trải qua quá trình nấu nướng, sau đó mới từ từ thưởng thức.
Tác dụng chậm của rượu vang rất lớn.
Thời gian dần trôi đi, Tống Thùy Hạnh càng lúc càng khó chịu, cô muốn về nhà.
“Tôi muốn về nhà.”
Cô lầm bầm trong miệng.
“Cô muốn về nhà sao? Vậy tôi đưa cô về nhé.”
Hà Thiệu vẫn dịu dàng như vậy.
“Ha ha ha, vậy hôm nay mọi người chơi đến đây thôi.”
“Sau này sẽ tụ tập tiếp.”
“Chúc cậu Hà có một buổi tối tuyệt vời.”
Mọi người thi nhau nói.
Hôm nay bọn họ tới đây vốn dĩ là để làm thần trợ công cho Hà Thiệu.
Đặc biệt, một nữ sinh trong đó là bạn thân của Tống Thùy Hạnh, nếu không vì cô ta cứ rủ rê thì Tống Thùy Hạnh cũng sẽ không tới nơi này.
Để làm chuyện này, Hà Thiệu đã cho cô ta mấy chục triệu phí lợi ích đấy, ngoài Hà Thiệu ra, có một người còn trả cho cô ta nhiều hơn thế.
Nhưng lúc này, cô ta không có vẻ gì là lo lắng cho an nguy của người bạn thân Tống Thùy Hạnh mà ngược lại trong mắt ngập tràn đố kỵ.
Cô ta ghen tỵ với Tống Thùy Hạnh từ nhỏ, ghen tỵ vì Tống Thùy Hạnh sinh ra trong gia đình có điều kiện vượt trội, muốn gì có đó. Còn cô ta thì mọi thứ đều phải dựa vào nỗ lực của bản thân, thậm chí phải bán cả lương tâm của mình.
Cô ta cũng đố kỵ Tống Thùy Hạnh có vóc dáng quyến rũ, có khuôn mặt đẹp nên được Hà Thiệu để mắt tới. Nếu cô ta được trở thành người phụ nữ của Hà Thiệu, được gả vào nhà giàu thì tốt biết bao.
Nhưng cô ta cũng biết, lúc này không nên quấy rầy chuyện tốt của Hà Thiệu.
Châu Kỳ vẻ không cam tâm, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa phòng bao bước vào.
“Những người khác có thể đi, còn cô thì không!”
Châu Kỳ bị chặn lại.
Cô ta sững sờ.
Châu Kỳ nhìn chàng trai, thân hình cao gầy đứng trước mặt, tuy không quá đẹp trai, nhưng lại mang một cảm giác rất đặc biệt.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì?” Châu Kỳ tức giận nói, nhưng ánh mắt lại có phần hoảng hốt.
Không làm chuyện xấu, không sợ ma gõ cửa.
Động tĩnh ở cửa phòng thu hút sự chú ý của mọi người.
Bọn họ đang chuẩn bị rời đi, để tạo điều kiện cho Hà Thiệu. Vậy mà ai lại không biết điều chạy tới đây gây chuyện thế?
Hà Thiệu đang định ôm Tống Thùy Hạnh, sau đó dịu dàng nói với cô, anh ta sẽ đưa cô về nhà.
Nhưng lại có người chạy đến gây chuyện?
Anh ta đi đến.
Châu Kỳ thấy Hà Thiệu đến, lập tức tránh sang một bên, trong lòng cũng bình tĩnh lại.
“Anh là ai? Anh có biết tôi là ai không?”
Tuy trong lòng Hà Thiệu khó chịu, nhưng vẫn duy trì phong độ lịch sự, hình tượng của anh ta chính là người đàn ông lịch thiệp, dù thế nào cũng không được phá vỡ.
“Tôi là ai, cậu không có tư cách biết.”
“Cậu là ai, tôi không có hứng thú biết.”
Giọng Trần Thuận lạnh lùng, vẻ mặt không cảm xúc.
“Anh muốn làm gì?” Hà Thiệu tiếp tục kiềm chế bản thân.
“Đưa hai người họ đi.”
“Hai người?”
“Tống Thùy Hạnh và cô ta nữa.” Trần Thuận nói rồi chỉ vào Châu Kỳ.
Châu Kỳ lập tức biến sắc.
Sắc mặt của Hà Thiệu cũng rất khó coi.
Thằng nhóc này là đến phá đám anh ta sao?
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Nếu cậu không đồng ý thì cậu sẽ hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Giọng Trần Thuận vừa lạnh lẽo vừa vô tình.
Vì không muốn quá đột ngột nên hắn mới nói nhiều như vậy, nếu không chỉ cần một quyền phế bỏ là xong.
“Này chàng trai, cậu thật ngông cuồng.” Hà Thiệu cảm thấy bản thân anh ta sắp không giữ được phong độ lịch thiệp nữa rồi.
“Om sòm.” Trần Thuận tát thẳng vào mặt Hà Thiệu một cái đốp.
Bốp!
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang khắp phòng.
Mọi người có mặt lập tức trợn tròn hai mắt.
Bọn họ vừa nhìn thấy cái gì?
Có người dám đánh cậu Hà một bạt tai sao?
Châu Kỳ nhìn thấy cảnh này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Người này dám đánh cậu Hà vậy thì chắc chắn cậu Hà sẽ không bỏ qua cho hắn, nên hắn cũng sẽ không thể gây phiền toái gì cho cô ta được nữa.
Hà Thiệu bị táng một bạt tai đến nỗi ù đi, từ nhỏ tới lớn chưa có ai dám tát anh ta cả, sau đó anh ta tức giận bừng bừng.
“Chú Hà, đánh tàn phế nó cho tôi, không cần biết nó là ai, hậu quả tôi sẽ gánh hết.”
Hà Thiệu cố nén kích động muốn tự mình ra tay, anh ta đang xây dựng hình tượng người đàn ông lịch thiệp nên tuyệt đối không thể làm ra những chuyện thấp hèn được.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước từ trong góc tối phòng bao ra.
Người này râu ria xồm xàm.
Quần áo lôi thôi.
Nhìn như một kẻ ăn mày.
Cho đến lúc này, mọi người mới phản ứng được, thì ra người đàn ông lôi thôi lếch thếch đi theo bên cạnh cậu Hà chính là vệ sĩ của anh ta.
Chẳng trách lúc cậu đi vào Hà phòng bao chơi, người đàn ông lôi thôi này cũng vào theo.
Mới đầu mọi người còn không hiểu, nhưng người đàn ông này vừa vào phòng thì ngồi im trong góc, làm cho mọi người quên đi sự tồn tại của ông ta.
Mãi cho đến lúc này, bọn họ mới nhớ ra trong phòng còn có một người như vậy.
Người đàn ông ăn mặc luộm thuộm đi tới bên cạnh Hà Thiệu.
“Chú Hà, sao chú còn chưa ra tay?”
Hà Thiệu thấy người đàn ông kia đi tới nhưng chỉ đứng đó, anh ta chau mày lại.
Nhưng phản ứng tiếp theo của chú Hà càng làm anh ta sững người hơn.
“Tiền bối, xin hỏi ngài muốn thế nào mới tha cho chúng tôi đi?”