Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 153: CÒN SỐNG

Thiên la địa võng là pháp khí cao cấp như thế, là trấn các chi bảo.
Vốn dĩ đối phó với Trần Thuận nhất định là dễ như trở bàn tay.
Kết quả họ tuyệt đối không ngờ được rằng Thiên la địa võng lại mất hiệu lực đối Trần Thuận.
Không chỉ thế mà còn bị Trần Thuận bắt đi.


Mặc dù họ không biết Trần Thuận đã sử dụng phương pháp gì, nhưng Thiên la địa võng rơi xuống trong tay Trần Thuận là sự thật như sắt thép.
Mà Trần Thuận nắm lấy thiên la địa võng, tiện tay vung lên, Thiên la địa võng liền biến mất không còn tăm hơi.


Sau đó Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão mất cảm ứng với Thiên la địa võng.
Bất kể mắt xích nào cũng đều khiến hai vị trưởng lão kinh hãi không thôi.
Sau khi nghe Tam trưởng lão nói, sắc mặt Trần Thuận lại lần nữa lạnh xuống.
Chủ ma giới không thể nhục!
“Ông đúng là muốn chết!”


Trần Thuận lạnh lùng nói.
Sau đó, Luyện Ngục chi kiếm trong tay đột nhiên vung ra.
“Nghịch thiên thất ma kiếm, đệ tứ kiếm, tử vong chi hoa!”
Theo kiếm của Trần Thuận chém ra.
Lập tức, từng đóa hoa màu đen đột nhiên xuất hiện lần lượt quanh người Tam trưởng lão.


Sau khi mỗi một nụ hoa xuất hiện chính là hấp thu một phần tinh khí trên người Tam trưởng lão, sau đó nhanh chóng nở rộ.
Mà cứ một đóa tử vong chi hoa nở rộ thì tinh khí trên người Tam trưởng lão lại thiếu đi một phần, khí thế cũng càng ngày càng uể oải hơn một chút.


“Đây rốt cuộc là kiếm pháp gì?”
Tam trưởng lão lần nữa kinh hãi.
Một luồng hơi thở chết chóc nồng đậm trực tiếp bao phủ toàn thân ông ta.
Tam trưởng lão dùng hết toàn lực, điên cuồng múa phất trần trong tay, hướng về phía những đóa tử vong chi hoa.


Không chỉ có Tam trưởng lão, mà ngay cả Tứ trưởng lão thấy tình huống như vậy cũng tê cả da đầu, liên tục đánh ra từng chưởng một, chân nguyên mạnh mẽ liên tục khuấy động trào ra.
Đều dũng mãnh vọt về phía tử vong chi hoa, muốn tiêu diệt những nụ hoa đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ.


Thế mà sức mạnh của họ là Thần cảnh trung kỳ.
Chân nguyên mạnh mẽ gặp tử vong chi hoa lại vẻn vẹn chỉ có thể gây ra ảnh hưởng nhưng hoàn toàn không thể làm tổn hại bọn chúng.
Huống chi một đóa hoa tàn lụi thì một đóa hoa lại nở.


Cho dù là hai người họ dùng hết sức mình tiêu diệt một đóa tử vong chi hoa.
Nhưng vẫn lại có thêm nhiều đóa tử vong chi hoa mới không ngừng xuất hiện, không ngừng nở rộ.
“A!”
Tam trưởng lão hét lên một tiếng thảm thiết tan nát cõi lòng.
Bởi vì một kiếm này Trần Thuận hướng về phía ông ta.


Mỗi khi một đóa tử vong chi hoa nở rộ và tàn lụi thì tinh khí trên người ông ta lại ít đi một phần.
Bởi vì giao long thiên phú thần thông bị Trần Thuận đánh tan, ông ta vốn bị lực tác động ngược trở lại trở nên bị thương nặng, bây giờ tinh khí không ngừng bị hấp thu.


Nhìn bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ khí thế uể oải xuống.
Khắp cả người đều toát lên sự đau đớn dữ dội.
Cho đến cuối cùng, tiếng kêu thảm thiết của Tam trưởng lão im bặt đi.


Những đóa tử vong chi hoa không ngừng xuất hiện, không ngừng nở rộ, lúc này mới hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này đôi mắt Tam trưởng lão đã mất đi màu sắc.
Tinh khí toàn thân mất hết.
Biến thành một cái thi thể khô quắt ngã xuống.
Giờ phút này.


Tam trưởng lão Dược Các tung hoành Viêm Hạ gần trăm năm, uy danh hiển hách đã mất mạng!
“Sư phụ!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Bính Sơn trợn tròn mắt, khó có thể tin.
Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận tràn đầy sợ hãi.
“Lão tam!”


Tứ trưởng lão thương tâm đồng thời da đầu cũng tê dại một hồi.
Trần Thuận rất quái lạ.
Ngay cả Thiên la địa võng cũng không có bất kỳ uy hϊế͙p͙ gì đối với hắn, ngược lại còn bị hắn dùng thủ đoạn kì dị lấy đi.


Lại thêm Tam trưởng lão chết dưới kiếm pháp đã kinh khủng mà lại còn kì dị thần bí.
Hiện tại, chỉ còn một mình ông ta, ông ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Thuận.


Chỉ sợ toàn bộ Dược Các, trong tất cả các trưởng lão thì chỉ có Đại trưởng lão mới có thể bắt giữ được Trần Thuận.
Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.
Vừa nghĩ đến đây, lúc này thân hình Tứ trưởng lão khẽ nhúc nhích.


Muốn đưa Từ Yên trốn về Dược Các.
Có thể vứt bỏ Lâm Bính Sơn, nhưng cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ Từ Yên, thiên phú luyện đan của Từ Yên hiếm thấy trên đời, chính là thiên tài đan đạo, người nối nghiệp của Dược Các, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.


Nhưng mà trong nháy mắt khi ông ta muốn chạy trốn thì một luồng kiếm khí trực tiếp lướt qua trước người ông ta.
Ngăn chặn cơ thể Tứ trưởng lão xông tới phía Từ Yên.
Hơn nữa nếu như ông ta không phải là Thần cảnh trung kỳ, phản ứng rất nhanh thì tất nhiên luồng kiếm khí vừa rồi kia sẽ đánh trúng ông ta.


Tứ trưởng lão lần nữa nhìn về phía Trần Thuận.
Trong lòng đã có ý sợ hãi.
“Nói, các người đã làm gì Viên Hạo?”
Lúc này Trần Thuận mới lạnh giọng hỏi.
Từ Yên ở bên cạnh đã cắn chặt môi từ lâu.


Cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, Tam trưởng lão vậy mà lại bị Trần Thuận giết.
Sự hùng mạnh của Trần Thuận vượt ngoài dự đoán của cô ta.
Hôm nay đừng nói là cướp đoạt lò luyện đan từ tay Trần Thuận khiến Trần Thuận giao phương thức luyện đan ra.


Ngay cả tính mạng của họ chỉ sợ là đều bị khống chế trong tay Trần Thuận.
Nhưng mà sau khi nghe thấy câu nói này của Trần Thuận thì Từ Yên lập tức sững sờ.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ mà cô ta vẫn luôn bỏ qua.


Chẳng lẽ từ đầu đến cuối Trần Thuận có thái độ thù địch với Dược Các là vì Viên Hạo?
Dù sao thì Tiểu Hoàn Dương Đan chính là giành được từ Viên Hạo.
“Viên Hạo còn sống!”
Từ Yên lập tức vội vàng nói.
Lo lắng Trần Thuận lần nữa ra tay giết Tứ trưởng lão.


“Còn sống?”
Trần Thuận nhìn về phía Từ Yên, lạnh giọng hỏi.
Trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Viên Hạo còn sống là tốt rồi.
Miễn là còn sống, cho dù chỉ còn một hơi thở thì Trần Thuận cũng có thể cứu anh ta trở về.


Nếu như chết rồi, Viên Hạo lại không phải là người tu luyện, thần hồn rất yếu, hoàn toàn không có cách nào ép buộc thần hồn của anh ta ở lại không tiêu tan.
Từ Yên vội vàng gật đầu một cái.
Đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm.


Thấy Trần Thuận như vậy, miễn là còn sống thì còn có chỗ để thương lượng.
Giờ phút này, Từ Yên cảm thấy vui mừng vì sự tốt bụng của mình lúc đó.


Cô ta chưa từng và cũng không phải là người bình thường, cũng chưa từng trải qua cuộc sống của người bình thường. Ở trong Dược Các, địa vị của cô ta cũng đặc biệt, cho nên thậm chí Từ Yên có chút khí tức xuất trần không dính khói lửa trần gian.


Cũng như cho dù bản thân là truyền nhân của Dược Các, nhưng cô ta vẫn luôn thờ ơ với sự sống.
Nếu không thì lúc ấy Lâm Bính Sơn muốn sưu hồn, cô ta sẽ không đồng ý.
Nhưng vô cùng may mắn chính là sau khi sưu hồn, Từ Yên bảo Lâm Bính Sơn buông tha cho Viên hạo, không giết anh ta.


Hành động vô tình này, hiện tại mà nói lại cực kỳ quan trọng.
“E rằng cũng chỉ là còn sống, đúng không?”
Giờ phút này, giọng nói của Trần Thuận lần nữa lạnh xuống.
Nghe vào trong tai mọi người, giống như băng lạnh thấu xương.
Nghe lời nói ấy Từ Yên im lặng.


Sưu hồn chi thuật của Lâm Bính Sơn chính là phương pháp còn khiếm khuyết, lại quá mức bá đạo.
Lại thêm vấn đề tu luyện của Lâm Bính Sơn, trực tiếp dẫn đến não bộ của Viên Hạo bị tổn hại không ít.
Còn sống thì còn sống.


Nhưng rất có thể đã biến thành một người thần trí không hoàn chỉnh.
Từ Yên im lặng, Lâm Bính Sơn thì toàn thân đều đang phát run.
Phải biết Viên Hạo chính là anh ta sưu hồn.
Là anh ta làm Viên Hạo trở nên như thế.


Hiện tại ngay cả sư phụ của anh ta, Tam trưởng lão Dược Các Thần cảnh trung kỳ cũng bị Trần Thuận giết.
Nếu Trần Thuận muốn truy cứu trách nhiệm của anh ta.
Anh ta hoàn toàn không có khả năng sống sót.
Phản ứng của Lâm Bính Sơn không hề thoát khỏi thần niệm của Trần Thuận.


Trần Thuận nhìn thẳng về phía Lâm Bính Sơn: “Viên Hạo là do anh ra tay?”
Trần Thuận lạnh giọng hỏi.
Giờ này phút này, sát khí trên người Trần Thuận gần như muốn ngưng tụ lại như bản chất.


Cho dù Lâm Bính Sơn là nửa bước Thần cảnh, dưới sự chất vất đột ngột của Trần Thuận toàn thần anh ta lần nữa run lên.
Không có chút kiêu ngạo nào như trước đây khi anh ta làm Dược Các đệ tử, nửa bước Thần cảnh nữa.


“Tôi dùng một loại bí pháp, nhìn trộm một chút tin tức từ trong đầu của anh ta, nhưng thật sự không giết anh ta, anh ta còn sống rất tốt!”
Lâm Bính Sơn lập tức vội vàng giải thích.
“Bí pháp? Nhìn trộm suy nghĩ trong đầu?”
Trong mắt Trần Thuận hiện lên một tia sáng lạnh lẽo: “E rằng là sưu hồn đi?”


Nghe thấy hai chữ “sưu hồn”, Lâm Bính Sơn lại run lên.
Sắc mặt Trần Thuận thì càng lạnh hơn.
“Anh đã dám sưu hồn đối với người của tôi, vậy thì tôi cũng sẽ khiến cho anh nếm thử mùi vị sưu hồn!”
Trần Thuận lập tức lạnh lùng nói.
Sau đó vẫy một tay về phía Lâm Bính Sơn.


Lập tức một bàn tay to lớn hư ảo trong khoảnh khắc bắt lấy Lâm Bính Sơn, kéo anh ta tới trước người Trần Thuận.


Tứ trưởng lão và Từ Yên đối mặt với cảnh tưởng này, nhất là Từ Yên, mặc dù cô ta cũng không thích Lâm Bính Sơn, nhưng cũng không muốn Lâm Bính Sơn bị Trần Thuận giết, lập tức muốn mở miệng.
Nhưng mà khóe môi của cô ta mới khẽ nhúc nhích.
Chưa kịp nói câu nào.


Chính là đón nhận đôi mắt có thể cắn nuốt người của Trần Thuận.
Cơ thể mềm mại của Từ Yên cũng không nhịn được run lên.
Lời nói ra đến khóe miệng, lại bị cô ta cứng rắn nuốt xuống.
Sau đó Trần Thuận lại nhìn về phía Lâm Bính Sơn bị kéo đến trước người hắn.


Lâm Bính Sơn nghe thấy muốn tiến hành sưu hồn anh ta thì bị dọa sợ vãi cả linh hồn, lập tức điên cuồng muốn thoát ra khỏi Cầm Long Thủ.
Nhưng mà ngay cả Tam trưởng lão thiên phú thần thông, giao long do chân nguyên Thần cảnh biến thành cũng đều bất lực, miễn bàn đến Lâm Bính Sơn chỉ là nửa bước Thần cảnh.


“Van cầu anh, đừng…”
Lâm Bính Sơn đâu còn chút kiêu ngạo nào, lập tức muốn cầu xin tha thứ.
Nhưng mà anh ta còn chưa nói xong thì đã bị giọng nói của Trần Thuận cắt ngang.
“Ma đế cửu bí, đệ nhị bí, nhϊế͙p͙ hồn!”
Trần Thuận hét lên một tiếng.