“Tìm đường chết à!”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Trần Thuận phóng ra sát ý giống như thực thể.
“Trần huynh, chúng ta bắt tay nhau, chỉ cần né tránh thuốc nổ thì có thể xông ra ngoài!”
Đỗ Thiên Hựu khếch trương cương khí hộ thể lên cao nhất, cho dù là như thế, hắn ta vẫn không khỏi cảm thấy tê dại da đầu khi đối mặt với sự tấn công mịt mù như thế này.
Mặc dù Đỗ Thiên Hựu xuất thân từ giới ẩn danh, có tài năng bẩm sinh, thực lực mạnh mẽ, vẫn còn trẻ tuổi, là cao thủ bước nửa chân vào trong giới ẩn danh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta đối mặt với lính đánh thuê đã được huấn luyện đầy đủ cùng với nhiều cỗ máy giết chóc như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy hãi hùng.
Phải biết rằng, cho dù đã bước nửa chân vào giới ẩn danh, nhưng nếu như trúng đạn xe tăng thì không chết cũng bị thương nặng!
Huống hồ chi đạn bay rợp trời như thế này, trong phạm vi mười mét, tất cả đều bị bao trùm trong ngọn lửa.
“Trốn à? Rất nhiều năm rồi tôi chưa từng bỏ trốn!” Trần Thuận lạnh giọng mà nói: “Hôm nay vừa khéo có thể xem thử vũ khí đã được hiện đại hóa!”
Đỗ Thiên Hựu nghe Trần Thuận nói như thế chỉ cảm thấy người này là một tên điên, chẳng phải muốn tìm chết đấy à?
Ý nghĩ này vừa lướt qua đầu, Đỗ Thiên Hựu không nghĩ ngợi được nhiều như thế, hắn ta vội vàng quay người lại hy vọng có thể dựa vào phán đoán của mình để tránh được quỹ đạo của đương đạn.
Cùng lúc đó, hắn ta tung nắm đấm, sức mạnh của nắm đấm bộc phát ra khỏi cơ thể.
Bắn vô số viên đạn vào trong không khí.
Thậm chí còn ngăn cản một viên đạn của xe tăng, làm vang lên tiếng nổ rền rĩ giữa không trung, nở bừng thành pháo hoa đẹp đẽ.
Rồi sau đó, những đòn tấn công cứu viện dồn dập, dù là như thế cũng chỉ như hạt muối bỏ bể mà thôi.
Còn có vô số viên đạn bắn trúng người Đỗ Thiên Hựu.
Có điều, tất cả đều bị cương khí hộ thể quanh người hắn ta cản lại.
Bên ngoài cương khí hộ thể bắn ra những tia sáng trắng.
Đương nhiên, Đỗ Thiên Hựu đã nửa bước Thần cảnh, hắn ta cũng chẳng sợ hãi đạn dược gì mấy, mà điều khiến hắn ta lo sợ chính là rốc két, tên lửa đất đối đất, đạn xe tăng,…
Chỉ có điều bị vô số viên đạn xả thẳng vào người, điều khiến cho Đỗ Thiên Hựu sợ hãi nhất lại không hề xảy ra.
Chỉ nhìn thấy Trần Thuận bước lên trên, hơi mở rộng hai tay, mười đầu ngón tay hắn lập tức bắn ra vô số chất khí mảnh như tơ nhện.
Sau khi nhìn thấy, đồng tử của Đỗ Thiên Hựu khẽ co rút lại, những sợi tơ xám ấy là nội lực được kết thành mạng thừ linh thai mà Trần Thuận đã bắt được.
Sau khi mười đầu ngón tay của Trần Thuận bắn ra những sợi tơ xám, tốc độ còn nhanh hơn cả vận tốc âm thanh, trong chốc lát đã xuất hiện trước những viên đạn.
Trong chớp mắt, vô số ngọn lửa cháy rực giữa bầu trời.
Đại đa số viên đạn vẫn còn chưa tiến vào phạm vi Trần Thuận và Đỗ Thiên Hựu đứng đã bùng nổ giữa không trung.
“Cái gì?”
Đỗ Thiên Hựu trừng to mắt.
Khi nãy hắn ta tập trung hết toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, cũng chỉ có thể làm nổ một quả đạn xe tăng mà thôi.
Còn Trần Thuận, không ngờ chỉ trong chớp mắt hắn đã làm nổ hết tất cả viên đạn bắn về phía này, chuyện này là thế nào?
Má ơi lên đến Thần cảnh mới làm được vậy à?
Phải biết rằng sở dĩ Thần cảnh hiên ngang đứng trên đỉnh cao của trần thế, đó là vì nếu không dùng đến vũ khí hạt nhân, đại đa số vũ khí hiện đại hóa gần như không thể uy hϊế͙p͙ nổi bọn họ.
Không những đứng trên đỉnh cao võ đạo, hắn cũng không sợ hãi khi đối mặt với ngàn quân.
“Trời ạ, chuyện gì thế này?”
Thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê, Camerick, cảm thấy hết sức kinh sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Không phải nói là đến vây giết cao thủ nửa bước Thần cảnh sao?
Bản thân hắn ta có thực lực nửa bước Thần cảnh, hắn biết rõ ràng người nửa bước Thần cảnh tuyệt đối không thể làm được đến mức này.
Cùng lắm cũng chỉ có thể phán đoán được hướng đạn bắn để tránh né trước, quá lắm cũng là dùng hết sức mạnh toàn thân để phá tan vài viên đạn pháo, thế cũng được xem như rất mạnh rồi.
Cũng chính vì thế, hắn ta hiểu rất rõ sức mạnh của cao thủ nửa bước Thần cảnh, bởi thế mới áp dụng trong phạm vi như thế nào thì sử dụng cách tấn công như thế đó, đề phòng đối phương chạy trốn.
Dù gì đối thủ cũng là cao thủ nửa bước Thần cảnh, nếu như không có đủ đạn pháo và sức người để hình thành vòng vây, cho dù hắn ta có xe tăng, súng chống tăng, trực thăng vũ trang thì cũng khó lòng cản lại nổi.
Nhưng cho dù tốc độ của cao thủ nửa bước Thần cảnh nhanh nhẹn đến mức nào, người đó cũng không thể dịch chuyển hơn trăm mét trong chớp mắt, tất cả đều bị nhấn chìm trong cơn mưa đạn, có là cao thủ nửa bước Thần cảnh không chết cũng bị thương.
Nhưng bây giờ rõ ràng là bàn cờ mà hắn ta đắc ý đã thất bại rồi.
Vào lúc ánh mắt Camerick toát ra vẻ kinh ngạc, Trần Thuận lại cử động một lần nữa, hắn phớt lờ tất thảy viên đạn, đột ngột biến mất ngay tại chỗ, mang theo những chiếc bóng huyền ảo.
Tất cả viên đạn bắn về phía hắn đều lần lượt nổ tung khi đến trước mặt hắn.
Mà tốc độ của Trần Thuận lại không bị ảnh hưởng một chút nào cả.
Một giây sau, cơ thể của Trần Thuận lao vút lên không trung, biến thành con rắn dài đâm thẳng vào hai chiếc trực thăng vũ trang.
“Má!”
“Bắn đi, bắn đi!”
“Mau giết chết hắn!”
Lính đánh thuê trên chiếc trực thăng đều biến sắc.
Nhất là binh lính trên chiếc trực thăng bị Trần Thuận nhắm đến đã sợ hãi đến tuyệt vọng.
Rồi sau đó, tên lửa điều khiển chống tăng được lắp trên chiếc trực thăng lập tức bắn về phía Trần Thuận.
Đạn pháo không ngừng phun ra lửa, vô số viên đạn dài hơn mười cm có uy lực bay rợp trời, tựa như muốn bao vây Trần Thuận giữa làn mưa đạn.
Nhìn thấy thế, gương mặt Trần Thuận thoáng có vẻ hưng phấn.
Hắn vươn tay bắt lấy thứ gì đó giữa không trung, thanh kiếm luyện ngục lại xuất hiện trong tay Trần Thuận một lần nữa.
Sau khi Trần Thuận chém ra, những tên lửa chống tăng ban nãy đều lập tức vỡ tan tành.
Sức mạnh bùng nổ khiến cho hai chiếc trực thăng ở gần đó rung lên, thân trực thăng không còn vững vàng nữa.
“Chết tiệt, sao lại thế này?”
Tên lính đánh thuê cầm lái gầm lên chửi bới.
Rồi một giây sau đó, trông hắn giống hệt như vừa nhìn thấy quỷ.
Chỉ nhìn thấy cơ thể của Trần Thuận đã lao vút vào khu vực bão đạn.
Xuất hiện trước mắt bọn họ.
Trần Thuận cứ đứng giữa không trung rồi lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Sao hả? Đây chính là thủ lĩnh à, cũng không thể chỉ có từng đấy sức mạnh kia chứ!”
Lính đánh thuê trên chiếc trực tăng đã sụp đổ tinh thần hẳn.
Những tên lính đánh thuê khác trên chiếc trực thăng cũng tê dại da đầu khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Thậm chí quên mất mình phải làm gì.
Trần Thuận nhếch môi nở nụ cười.
Tựa như nụ cười mỉm của tử thần!
Rồi sau đó, Trần Thuận rút kiếm ra.
Màu sắc của đất trời cũng thay đổi.
Một thanh kiếm dường như có thể chém rách trời đất chém về phía chiếc trực thăng.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang dội đì đùng trong không khí!
Cả chiếc trực thăng vũ trang trước mặt Trần Thuận đều trở thành ngọn lửa tươi sáng.
Rồi sau đó, Trần Thuận quay sang nhìn chiếc trực thăng còn lại.
Đã có tiền lệ ban nãy, chiếc trực thăng ấy nào lấy cứng đối cứng với Trần Thuận.
Bọn chúng lập tức cất cánh bỏ chạy ra xa khỏi Trần Thuận.
Nụ cười trên khóe môi Trần Thuận càng trở nên xán lạn hơn nữa.
Hắn thong thả rút kiếm ra.
Lính đánh thuê trên chiếc trực thăng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy hoảng sợ đến tột cùng.
Cảm thấy được mùi vị chết chóc, cứ như thể một khắc sau, bọn họ sẽ phải táng mạng ở nơi này vậy.
Hai tên lính đánh thuê lập tức rống lên một tiếng lớn, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa cả.
Thậm chí đến bung dù còn không kịp làm đã nhảy ra khỏi chiếc trực thăng.
Nhảy xuống vẫn còn có hy vọng sống sót.
Không nhảy thì chỉ còn lại con đường chết mà thôi.
Những tên lính đánh thuê còn lại lập tức học theo, bọn chúng lập tức bỏ máy bay chạy trốn.
Vào lúc ấy, kiếm khí như có thể hủy diệt đất trời của Trần Thuận đã bao trùm toàn bộ chiếc trực thăng.
Ầm ầm!
Lại có tiếng nổ vang dội nữa đì đùng giữa không trung.
Những tên lính đánh thuê chưa kịp nhảy xuống lập tức biến thành cát bụi chung với chiếc trực thăng!
“Sao có thể như thế?”
Trần Thuận liên tục hủy đi hai chiếc trực thăng liền, những tên lính đánh thuê khác đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong mắt bọn họ chỉ còn sót lại nỗi e sợ mà thôi.
“Mau lên mau lên, giết hắn đi, giết hắn đi!”
Tất cả ngọn lửa đều bao trùm lấy Trần Thuận ngay tức thì.
Bỏ qua cho Đỗ Thiên Hựu đang đứng một bên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đỗ Thiên Hựu không nói nổi nên lời nữa.
Nhưng cùng lúc ấy, hắn ta lại thở phào một hơi.
Đừng nhìn thấy trên người hắn ta không có vết thương nào mà lầm, hắn ta cũng chật vật lắm, nếu như tiếp tục chiến đấu nữa thì chân nguyên trong cơ thể hắn ta sẽ tan biến hết, hôm nay ắt sẽ phải táng thân ở nơi này.
Sau khi thở phào một hơi, Đỗ Thiên Hựu lại cảm thấy căng thẳng.
Hắn ta mau chóng chạy về phía Trần Thuận.
Không có uy hϊế͙p͙ giữa không trung, Trần Thuận lại nở nụ cười lạnh một lần nữa.
Nghênh đón vô số lửa đạn.
Phớt lờ đạn pháo.
Những kẻ vác tên lửa đạn đạo, súng chống tăng còn chưa đến gần Trần Thuận đã bị hắn giết chết.
Gần như Trần Thuận đã bước vào vô nhân chi cảnh.
Chìm đắm trong việc giết lính đánh thuê.
Đến mặt đất, ở khoảng cách gần, tốc độ của Trần Thuận lại càng nhanh, tất cả xe tăng đều không tài nào nhắm vào Trần Thuận được.
Huống hồ chi xung quanh Trần Thuận đều là người phe mình nên cũng chẳng tài nào nổ súng được.
Trong lúc nhất thời, dường tất cả xe tăng đều chỉ là sắt thép vô dụng vậy.
Những nơi Trần Thuận bước qua, tất cả lính đánh thuê lần lượt nổ tung.
Nơi này trở thành núi thi biển máu trong chớp mắt!
Giống như địa ngục giữa trần gian vậy!