Nhất là Trần Chính Phi, lúc này ông hoàn toàn sửng sốt.
Đầu óc trống rỗng, thậm chí ông còn tạm thời quên đi cơn đau đang truyền đến từ cánh tay.
Có thể mấy sinh viên của Câu lạc bộ Tán Thủ kia và bảo vệ của trường chỉ biết Đinh Quốc Hùng là chuyên gia Hóa học đã từng gây tiếng vang lớn vì suýt nữa thì đạt được giải thưởng Nobel.
Nhưng ông là cấp lãnh đạo trong trường học, ông biết rất rõ, hiệu trưởng đại học Giang Châu bọn họ chính là học trò của giáo sư Đinh.
Mà bây giờ giáo sư Đinh lại muốn nhận Trần Thuận này làm thầy.
Trần Thuận, hắn có tài cán gì chứ?
Không chỉ có một mình Trần Chính Phi nghĩ như vậy, mà tất cả mọi người có mặt ở đó cũng có chung ý nghĩ này.
Nhưng nếu muốn nói người ngạc nhiên nhất, thì không ai khác chính là hiệu trường Đường Chính Dương, trong mắt là sự kinh sợ hoảng hốt.
Thầy giáo của ông ta, giáo sư Đinh Quốc Hùng.
Chuyên gia Hóa học nổi tiếng quốc tế.
Một trong những người được đề cử giải thưởng Nobel Hóa học.
Ủy viên Hiệp hội Hóa học của nước T.
Dòng chính của nhà họ Đinh ở thủ đô.
Lấy bất kỳ thân phận nào thì cũng cao hơn người khác một bậc, tuyệt đối là tầng lớp cao quý.
Nhưng mà bây giờ ông ấy… lại muốn nhận một thằng nhóc miệng còn hôi sữa làm thầy?
Còn chủ động chào hỏi như học sinh?
Đường Chính Dương hoàn toàn mơ hồ.
Nhưng đồng thời trong lòng ông cũng tràn đầy ngưỡng mộ và ganh tỵ.
Trong khi ông ta còn đang khổ sở, nỗ lực hết mình để giáo sư Đinh tự hào, tán thưởng người học trò cũ là ông ta đây, mong mỏi giáo sư Đinh có thể tiến cử ông ta vào thủ đô thì thằng nhóc này lại có thể khiến giáo sư Đinh bằng lòng muốn bái làm thầy.
Rốt cuộc hắn đã trúng cái số chó ngáp ruồi gì rồi?
“Trần Thuận, anh còn ngẩn ra đó làm gì? Anh thật sự coi mình là thầy rồi sao? Anh có biết đây là ai không? Đây là giáo sư Đinh, giáo sư Đinh đấy!”
Tống Thùy Hạnh thấy Trần Thuận đứng yên tại chỗ, cô sốt ruột thấp giọng nói với Trần Thuận.
Cô biết bậc thầy mà chị cô mời đến để giải quyết vấn đề nghiên cứu sản phẩm của công ty chính là vị giáo sư Đinh này.
Trần Thuận như vậy, lỡ đắc tội giáo sư Đinh thì lớn chuyện rồi.
Chỉ cần giáo sư Đinh lên tiếng, với sức ảnh hưởng cực lớn của ông ấy trong giới Hóa học, và trong ngành mỹ phẩm nội địa thì công ty của bọn họ coi như xong đời rồi.
Trần Thuận khẽ cau mày, người phụ nữ Tống Thùy Hạnh này đúng là phiền phức mà.
Tống Thiên Hy còn có thể xem là kiêu ngạo, đẹp lạnh lùng.
Còn Tống Thùy Hạnh này lại là điển hình của kiểu người ngực to mà không có não.
Hắn không để ý tới Tống Thùy Hạnh, mà là nhìn về phía giáo sư Đinh.
Giáo sư Đinh vẻ mặt kích động, ánh mắt chờ mong nhìn Trần Thuận.
Mọi người thấy Trần Thuận hình như chuẩn bị nói gì đó.
Hai mắt của Trần Chính Phi như đang bập bùng lửa.
Mặc kệ giáo sư Đinh là xuất phát từ nguyên nhân gì mà muốn nhận Trần Thuận làm thầy, nhưng chỉ cần Trần Thuận đồng ý thì hắn chính là thầy của giáo sư Đinh, vậy ai có thể đụng tới Trần Thuận được đây?
Còn ai dám đụng đến Trần Thuận?
Giáo sư Đinh không đơn giản chỉ là chuyên gia Hóa học, ông ấy còn là người của nhà họ Đinh ở thủ đô đấy.
Cho dù là nhà họ Vương, ngoài mặt phỏng chừng cũng sẽ không dám chọc đến Trần Thuận.
Vậy ông ta làm thế nào để trả thù đây?
Lẽ nào hôm nay ông ta bị Trần Thuận làm gãy một cánh tay, bị sỉ nhục mà không đòi lại được sao?
Lẽ nào ông ta chỉ có thể hy vọng Trần Thuận từ chối giáo sư Đinh?
Giỡn sao? Sao hắn có thể từ chối được chứ?
Chỉ cần là người bình thường biết suy nghĩ đều sẽ không từ chối.
Dù sao nếu có được một học trò như giáo sư Đinh đây thì thứ hắn thu hoạch được không chỉ có mỗi danh dự.
“Muốn bái tôi làm thầy? Xin lỗi, ông còn chưa đủ tư cách!”
Trần Thuận liếc nhìn giáo sư Đinh một cái, lạnh lùng nói.
Lời hắn nói ra như một quả bom nổ san bằng hiện trường.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt đều im phăng phắc.
Làm sao có thể?
Là họ nghe lầm, hay là đầu óc của Trần Thuận có vấn đề?
Hắn… vậy mà hắn lại từ chối giáo sư Đinh!
Nghe Trần Thuận nói xong, tất cả mọi người đều hoang mang.
Cho dù là giáo sư Đinh cũng vậy, ông cũng ngẩn ra, không ngờ bản thân lại bị từ chối rồi.
Tốt xấu gì ông cũng là chuyên gia Hóa học, cho nên ông nghĩ dù thế nào cũng đủ tư cách làm học trò chứ nhỉ?
“Trần Thuận, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tống Thùy Hạnh ở bên cạnh nghe Trần Thuận hoàn toàn không nể mặt mà từ chối giáo sư Đinh, quả thật tức muốn điên rồi.
“Người trẻ tuổi, tự cao tự đại quá cũng không phải là chuyện tốt đâu.”
Sắc mặt của Đường Chính Dương rất khó coi, ông ta nhìn Trần Thuận không mấy thân thiện.
Vừa nãy ông ta còn ước ao ganh tỵ với Trần Thuận nữa đấy.
Nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy người này quả thật điên rồi, kiêu ngạo đến mức từ chối luôn giáo sư Đinh.
Lại còn nói cái gì mà giáo sư không đủ tư cách nữa chứ?
Mà người hưng phấn nhất không ai bằng Trần Chính Phi rồi.
Không ngờ Trần Thuận lại từ chối giáo sư Đinh.
Đó là giáo sư Đinh đấy, hắn làm vậy chẳng khác nào là đi tìm chết?
“Cậu là ai mà dám sỉ nhục giáo sư Đinh?”
Trần Chính Phi giống như nhìn thấy kết cục thê thảm của Trần Thuận, liền quát hắn.
“Câm miệng!”
Trần Chính Phi vừa dứt lời, giáo sư Đinh đã không nhịn được quát lại.
Quả nhiên, giáo sư Đinh giận rồi, Trần Chính Phi vội vàng lên tiếng lần nữa: “Trần Thuận, cậu còn không mau qua đây xin lỗi giáo sư Đinh.”
Vẻ mặt ông ta hớn hở, Trần Thuận đã đắc tội nhà họ Vương, giờ lại đắc tội giáo sư Đinh, chọc giận giáo sư trước mặt mọi người, lần này Trần Thuận tiêu đời là cái chắc rồi.
“Người tôi nói chính là anh đấy.”
Giáo sư Đinh khẽ cau mày nhìn Trần Chính Phi.
“Hả?” Trần Chính Phi hơi bối rối.
Không phải là Trần Thuận từ chối ông ấy, rồi chọc giận ông ấy sao?
“Trần Thuận là người mà anh có thể sỉ nhục được sao?” Giáo sư Đinh rất không vui, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ông ta nhìn Đường Chính Dương, nói ý sâu xa: “Chính Dương à, con phải biết cách dùng người!”
Đường Chính Dương trán đổ mồ hôi lạnh, phản ứng của giáo sư Đinh hoàn toàn vượt dự đoán của ông ta.
May là vừa nãy ông ta không dùng lời lẽ quá mức kịch liệt, nếu không đã nịnh nhầm chỗ rồi.
“Con hiểu rồi, thưa thầy.”
Đường Chính Dương lập tức trở nên khiêm tốn, lắng nghe dạy bảo.
Mà Trần Chính Phi lại đứng chôn chân tại chỗ, lập tức cảm thấy được tiền đồ của mình toàn một màu đen tối.
Câu nói này của Đinh giáo sư ý tứ quá rõ ràng.
Tiền đồ của ông ta ở trường coi như chấm hết.
***
Trần Thuận nghe bọn họ nói chuyện, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng, trong nụ cười có vẻ khinh thường và mỉa mai.
Đời này của hắn có nhận ba đệ tử, không ai là không là thiên tài tuyệt thế nổi danh khắp ngân hà.
Đại đệ tử, là người đầu tiên dưới Ma Vương, nắm giữ hàng triệu triệu ma quân.
Nhị đệ tử, có có thể âm dương bẩm sinh, là loại thể chất hiếm thấy trong vũ trụ, tốc độ tu hành nghịch thiên.
Tam đệ tử, là thiên tài trận pháp và luyện thuật, từng lấy sức một người, dựa vào trận pháp, vượt cấp chôn giết mấy tên thiên tài Vũ Trụ!
Còn giáo sư Đinh này thì tính là gì chứ?
Ông ta đúng là không đủ tư cách.
“Có điều, nể tình ông từng giúp đỡ nhà họ Tống giải quyết vấn đề nghiên cứu phát minh, tôi sẽ không nhận ông là đệ tử, nhưng có thể chỉ điểm cho ông một chút.”
Trần Thuận thấy giáo sư Đinh cũng không tệ.
Lời này của hắn thậm chí còn chấn động hơn cả hành vi từ chối giáo sư Đinh lúc nãy nữa.
Đây là tự cao tự đại đến cỡ nào?
Một thanh niên mới chỉ khoảng hai mươi tuổi mà đòi chỉ điểm chút đỉnh cho một chuyên gia Hóa học nổi tiếng thế giới?
Có làm màu cũng không thể làm như thế đúng chứ?
Có điều lần này, tất cả mọi người đều rất thông minh, không ai hé răng nói gì nữa.
“Xem ra, là do tôi quá ngu dốt.” Sau khi nghe Trần Thuận nói bản thân không đủ tư cách làm đồ đệ của hắn, giáo sư Đinh cảm thấy hơi hụt hẫng.
Có điều ông cũng chẳng oán giận gì. Trần Thuận càng như vậy, ngược lại ông càng cảm thấy nghiên cứu của Trần Thuận trong lĩnh vực Hóa học đã sâu đến trình độ mà ông không hiểu hết được.
Nhưng ngay sau đó ông lại nghe được Trần Thuận đồng ý chỉ điểm chút đỉnh cho mình, lập tức, cảm giác hụt hẫng bay biến không tăm hơi.
“Xin nghe ngài Trần chỉ giáo.”
Giáo sư Đinh mừng đến nỗi cười tít mắt.
“Hai ngày nữa ông đến tìm tôi.”
Trần Thuận nói.
Bây giờ hắn muốn về nhà tắm rửa, sau đó đi tìm nguyên liệu để luyện chế trận pháp.
Hắn chuẩn bị bố trí Tụ Linh Trận cỡ nhỏ cho bản thân, để hấp thu linh khí đất trời nhanh hơn.
“Cảm ơn ngài Trần.”
Giáo sư Đinh vội vàng lên tiếng đáp lại.
Đừng nói hai ngày, cho dù là hai mươi ngày, hai tháng, thậm chí hai năm, ông ta cũng cảm thấy không sao, chỉ cần giúp ông ta có được đột phá trong việc nghiên cứu hóa học thì mọi thứ đều đáng giá.
Lần trước, không lấy được giải thưởng Nobel Hóa học đã là tiếc nuối nhất đời này của ông rồi, nhưng hôm nay, ông lại có hy vọng.
Lần này, Trần Thuận muốn rời đi, không ai dám cản hắn nữa.
Trần Thuận cũng không nói cách liên lạc với ông ấy, bởi vì hắn biết giáo sư Đinh này đến lúc đó chắc chắn có thể tìm được hắn.
***
Đi một mạch ra khỏi trường học, Trần Thuận cảm nhận được lực Hỗn Độn trong cơ thể mà hắn tu luyện được, không kìm được kích động trong lòng.
Lực Hỗn Độn gần với lực căn nguyên trong vũ trụ nhất.
Tu vi cũng vậy, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng là mạnh hơn nhiều so với lúc hắn còn trong thời kỳ luyện khí công.
Không chỉ có vậy, sau khi hắn bước vào cảnh giới luyện khí thì lực Hỗn Độn như gột rửa cơ thể hắn, đẩy tất cả tạp chất trong cơ thể theo lỗ chân lông ra ngoài.
Chính vì vậy nên Trần Thuận mới muốn nhanh về nhà tắm rửa, nếu không cả người nhớp nhúa rất khó chịu.
Chỉ là Trần Thuận không ngờ rằng về khi đến nhà, vội vàng vọt vào phòng tắm thì hắn nhìn thấy một dáng người vô cùng quyến rũ vừa bước ra khỏi bồn tắm.