Tiểu Ngưu mang theo Nguyệt Lâm thoát ra ngoài tường, phía sau có tiếng kêu truyền đến, là tiếng kêu cứu mạng và kêu khóc thảm thiết. Tiểu Ngưu hiển nhiên biết nhất định là tiểu tử kia kêu thảm thiết khiến cho người nhà hắn chú ý, ít nhất cũng có người nghe thấy, có nguời báo cho phụ mẫu hắn, nhất định có thêm nhiều hộ viện đến truy tìm hung thủ.
Không dám lơ là, ngay khi chân vừa chấm đất, đã vội vội vàng vàng tăng hết cước lực bỏ chạy. Hắn không sợ hộ viện hay gia đinh, mà chỉ sợ bảo vật gì đó trên người Long Thành Cương. Lão già khốn kiếp này là đệ tử chân truyền của Bắc Hải Băng Vương, công phu bản thân rất lợi hại, hơn nữa còn có bảo y hộ thân, bảo kính trong tay, còn mình là da thịt người thường, dù cho có một trăm Tiểu Ngưu đi chăng nữa khi gặp hắn tất cả đều sẽ biến thành Tử Ngưu. Hắn không dốc sức bỏ chạy thì hỏng bét.
Tiểu Ngưu thu cước bộ lại đặt Nguyệt Lâm xuống, còn chưa kịp thở gấp mấy hơi chợt nghe phía sau có người thét lên: "Xú tiểu tử, dám đả thương đồ đệ của ta. Hôm nay đích thực là ngày chết của ngươi, nguơi chạy đến nơi này, chịu chết đi thôi".
Vừa nghe âm thanh này, Tiểu Ngưu cảm thấy như hồn lìa khỏi xác. Hai chân đã mềm nhũn ra, sợ cái gì trời ban cái đó, đây đúng là tiếng của lão sửu quỷ Long Thành Cương. Thanh âm này đến tai Tiểu Ngưu, quả thực giống như tiếng phán quan tới lấy mạng
Tiểu Ngưu nhịn không được quay đầu lại, chỉ thấy một lão già hủ lậu đang đứng trên trường kiếm người đang lơ lửng giữa không trung bay về phía mình, còn cách một khoảng không xa lắm, Tiểu Ngưu thầm than một tiếng Má ơi, ôm lấy Nguyệt Lâm tiếp tục bỏ chạy. Hắn không chỗ đào thoát, đành phải chạy về phía đám đông. Đám người đó vừa thấy vậy liền bỏ chạy thoát tứ tán. Lão già kia đích thực hình dáng cùng hung cực ác, dọa khiếp sợ tất cả mọi người, cũng đáng sợ như trông thấy yêu quái vậy.
Tiểu Ngưu vừa thấy mọi người phân tán, càng không có lối thoát đành phải chạy dọc theo bờ sông. Long Thành Cương vừa bay vừa cười cuồng ngạo nói: "Xú tiểu tử, trong tầm mắt của ta mà còn muốn chạy trốn, ngươi nằm mơ sao".
Mắt thấy lão càng ngày càng gần, du khách càng ngày càng ít. Lúc này ở phía trước mặt có hai người đứng mé phải vẫn không chạy đi, bọn họ dường như không hề sợ hãi hơn nữa còn xoay đang người lại.
Tiểu Ngưu nhìn thấy bọn họ giống như thấy người thân, không khỏi hưng phấn lớn tiếng gọi: "Đàm tỷ tỷ, Mạnh đại ca, hãy mau ngăn lão già này lại, hắn muốn giết đệ cùng với Giang tỷ tỷ".
Nguyên lai hai người này là Đàm Nguyệt Ảnh và Mạnh Tử Hùng
Bọn họ đêm nay cũng đến khán đăng, nhưng không ngay lập tức đi thưởng đăng mà trước tiên muốn đến một tiểu quán đặc sắc để ăn cái gì đó. Mạnh Tử Hùng uống hai chén rượu, tự hắn cũng có chủ ý, hắn muốn cho sư muội cũng uống rượu, để nàng ta mắt hoa đầu váng, giảm bớt sự đề phòng tiện cho hắn xuống tay. Yêu nhau lâu như vậy, Đàm Nguyệt Ảnh cùng hắn quan hệ thân mật, nhưng đúng là không hề cho hắn đắc thủ. Từ khi yêu nhau, Mạnh Tử Hùng ngay cả bồng đào lớn nhỏ lẫn đôi môi thơm tho hắn đều chưa từng thử qua. Mỗi lần hắn nhớ tới đều thấy thất vọng phi thường
Đêm nay nỗ lực lắm mới mời được sư muội uống một chén rượu, khuôn mặt đỏ ửng, hết sức kiều diễm càng khiến cho Mạnh Tử Hùng càng thêm si mê. Uống rượu xong, hắn liền kéo sư muội đi khán đăng, định sau khi khán đăng tìm một khách điếm, ép buộc sư muội cùng làm chuyện tốt. Đàm Nguyệt Ảnh không biết có nhìn ra hoa ý trong bụng hắn hay không, cũng nguyện ý cùng hắn đi khán đăng. Vì vậy, trong bóng tối họ dắt tay nhau đi dọc bờ Tần Hoài Hà. Bởi vậy mà vừa rồi Nguyệt Lâm xảy chuyện đánh nhau với người, bọn họ không hề hay biết.
Lúc này bọn họ cũng nhìn thấy Tiểu Ngưu tán loạn nhếch nhác, lại nhìn thấy một tên xấu xí đang truy kích đằng sau. Vừa nghe Tiểu Ngưu kêu thảm thiết như vậy, không kịp suy nghĩ Đàm Nguyệt Ảnh kêu lên: "Tiểu Ngưu, ngươi mau chạy đi, nơi này để chúng ta lo liệu"
Tiểu Ngưu như nghe tiếng nhạc tiên, mừng rỡ muốn quỳ xuống trước Nguyệt Ảnh. Hắn chạy ra đoạn đường phía trước, thấy Nguyệt Ảnh cùng Mạnh Tử Hùng song song ngăn Long Thành Cương lại, đến lúc này Tiểu Ngưu như vừa trút đi được gánh nặng, phảng phất như quay về từ quỷ môn quan. Phải biết rằng, bị lão đạo kia bắt được ngàn vạn lần không ổn. Mình cho đồ đệ lão biến thành thái giám, cho dù lão đạo nhân từ mà không giết mình thì bản thân cũng phải tự cung hình
Hắn vừa dừng bước, lau mồ hôi nhìn song phương đánh nhau ác liệt, nhất thời không thể phân ra thắng bại. Tiểu Ngưu tự nhủ không nên ở lại chỗ này lâu, ta nhanh lên đi thôi. Ta phải tìm một chỗ cho Nguyệt Lâm giải độc. Nguyệt Lâm trúng phải xuân dược, có lẽ rất khó chịu. Dù rằng nàng bây giờ không có phản ứng, nhưng trong chốc lát tỉnh dậy, nhất định sẽ không tốt.
Thấy Nguyệt Ảnh bọn họ không có nguy hiểm, liền ôm Nguyệt Lâm di chuyển một vòng tròn rộng, vòng phía sau tránh thật xa địa phương chết chóc trước mặt, hòa mình vào dòng người đi khán đăng, đi đến bờ sông thuê lấy một cái thuyền, đưa Nguyệt Lâm vào khoang thuyền, còn chính mình tự chèo lái, hướng giữa sông mà đi. Hắn ra sức chèo, chỉ cảm thấy đi càng xa khỏi bờ sông thì càng được an toàn. Hắn chẳng những lo lắng cho Nguyệt Lâm, mà còn lo nghĩ cho Nguyệt Ảnh. Hắn biết lão đạo sở hữu vũ khí lợi hại, sợ rằng Nguyệt Ảnh ngộ nạn. Sau một hồi, không biết Nguyệt Ảnh bọn họ thế nào?
Lúc này Nguyệt Ảnh, Mạnh Tử Hùng đang cùng lão đạo giao đấu kịch liệt. Song phương động thủ, đều biết địch nhân cực kỳ lợi hại, đều không dám khinh thường. Nguyệt Ảnh cùng Tử Hùng vừa xông lên, song song sử dụng "Tam Muội Chân Hỏa" phóng về phía lão đạo. Lão đạo cười rộ lên, ngực ưỡn ra, không hề sợ hãi. Điều này làm cho sư huynh muội đều cực kỳ kinh khiếp.
Nguyệt Ảnh tỉnh táo hơn, lớn tiếng hỏi: "Ngươi là ai, sao dám đả thương sư muội cùng bằng hữu của ta"
Long Thành Cương tức giận bừng bừng nói: "Ta là đệ tử của Bắc Hải, tên là tiểu bá vương Long Thành Cương. Các ngươi là đồ đệ của Trùng Hư phải không?"
Nguyệt Ảnh ngạo nghễ đáp: "Không sai, đây là sư huynh ta Mạnh Tử Hùng, còn ta là sư muội của y Đàm Nguyệt Ảnh"
Long Thành Cương nhìn thấy Đàm Nguyệt Ảnh xinh đẹp như vậy nhịn không được nở nụ cười, cùng chắp tay nói: "Đàm Nguyệt Ảnh, tốt lắm tốt lắm, không hổ danh Hàn Hương Tiên Tử, quả nhiên là đẹp như tiên thiên. Ta khi ở Bắc Hải đã nghe phương danh của nàng"
Nguyệt Ảnh cười lạnh nói: "Quá khen, quá khen, chỉ sợ ta bộ dáng thế này vẫn thua xa tứ đại ma nữ của tà phái các ngươi"
Long Thanh Cương nghe xong cười to nói: "Thế nào là tiên nữ? Thế nào là ma nữ? Chẳng lẽ sinh ra trong nhà ma vương thì là ma nữ? Cha họ làm việc xấu thì họ cũng là người xấu chắc? Nếu cô nương là người sáng suốt thì nên phân rõ, bốn cô nương đó với ngươi đều xinh đẹp như nhau, các nàng ấy tịnh không có cái gì tà ác cả"
Nguyệt Ảnh không hề tức giận đáp: "Thượng bất chánh hạ tắc loạn, ở vào hoàn cảnh đó cho dù là một khối mĩ ngọc cũng biến thành đen mà thôi"
Long Thành Cương hừ giọng nói: "Họ tốt hay xấu, sau này ngươi sẽ rõ. Hôm nay cô nương muốn cản đường ta ư?"
Mạnh Tử Hùng đứng một bên thấy đối phương chỉ chú ý đến Nguyệt Ảnh mà không hề chú ý đến mình, còn dùng ánh mắt dâm đãng nhìn người trong lòng, sớm đã tức giận, nộ khí bừng bừng quát: "Lão già này, bọn ta há chỉ cản đường ngươi, bọn ta còn muốn giết ngươi nữa. Chúng ta chính tà nhị phái không dung, có ngươi ắt không có bọn ta"
Long Thành Cương gật đầu nói: "Hảo a, ta cũng đang muốn mở mang một chút kiến thức về tuyệt học của các ngươi. Ta đánh với vị cô nương kia của các ngươi còn chưa thỏa lòng, may lại được tiếp chiến cùng hai ngươi."
Mạnh Tử Hùng cả giận nói: "Chớ nhiều lời, tiếp chiêu".
Vừa nói, hắn từ trong ngực lôi ra một đoản đao, thuận tay phóng thẳng về hướng lão đạo. Lão đạo huy kiếm muốn đánh bay nó. Nhưng thanh đao của hắn giống như ám khívậy, chỉ có thể dùng phép thuật thao túng nó thôi, thấy nó tại không trung phân thành hai hướng, nhắm ngực Long Thành Cương phóng tới.
Long Thành Cương biết đối phương đấu phép thuật với mình, không còn cách nào, liền lui về sau mấy bước niệm khởi chú ngữ, sau lưng kiếm tự động bay ra, cùng với đoản đao kia đinh đinh đang đang giao đấu, bạch quang lấp loáng, hàn khí đậm đặc, trông rất đẹp mắt
Nguyệt Ảnh thấy vậy, liền xuất ra một đoản kiếm, phóng đến cùng đoản đao kia phối hợp, hợp đấu với trường kiếm của Long Thành Cương. Song phương đều ngồi xếp bằng trên mặt đất, mỗi bên đều dùng hết bình sinh sở học, dốc sức chiến đấu
Long Thành Cương bổn sự cường hãn, Nguyệt Ảnh cùng Mạnh Tử Hùng cũng không tệ, song phương đều là đệ tử tâm đắc đích truyền của sư phụ. Nhưng Long Thành Cương bất lợi là chỉ có một mình, nếu là đơn đả độc đấu còn có thể thắng nhưng tình thế này thì khó trụ nổi. Binh khí hai bên như long xà triền đấu giữa không trung, đấu đến chiêu thứ một trăm mười, Long Thành Cương đã toát mồ hôi đầm đìa, có khổ mà khó nói ra.
Đêm nay vừa trở về phòng ngủ đã bị người khác kêu tỉnh. Nhìn sang phòng đồ đệ, thấy y thương tích như vậy, lão vô cùng thống khổ, quyết tâm truy sát hung thủ báo thù. Trong lúc vội vàng truy đuổi đã để quên bảo kính ở lại. Nếu như có bảo kính trong tay, Long Thành Cương quyết không sợ Tam Muội Chân Hỏa của chính phái đệ tử. Sư phụ lão ngày còn trẻ đã chịu nhiều thiệt thòi bởi môn công phu này của Thái Sơn và Lao Sơn. Bởi vậy khi về già đã luyện thành bào kính chuyên dùng để khắc chế Tam Muội Chân Hỏa. Phàm đối phó với người dùng Tam Muội Chân Hỏa, dùng kính chiếu vào, đối phuơng lập tức hôn mê rồi ngã xuống. Đương nhiên nếu đối phó với người bình thường không phát ra Tam Muội Chân Hỏa thì hiệu quả cũng không còn.
Mạnh Tử Hùng dụng binh khí đối phó lão cũng là bất đắc dĩ. Hắn vừa thấy đối phương bận bảo y, Tam Muội Chân Hỏa không có tác dụng, đành dùng binh khí công kích.
Đoản đao, đoản kiếm mà hắn và Nguyệt Ảnh dùng, đều là binh khí yêu quý của sư phụ lúc còn trẻ. Sau khi bọn họ đính hôn liền trao đôi binh khí này cho nhi tử cùng ái đồ. Đao kiếm có linh tính, phối hợp lẫn nhau uy lực vô cùng. Đó không phải là hai binh khí thường mà là hai bảo vật hiếm thấy, dù là bảo y cũng dễ dàng xuyên thủng
Bảo kiếm của Long Thành Cương vốn dĩ cũng không phải vật phàm, nhưng rất khó ngăn cản hai người hợp công. Kiếm của hắn bị đánh bay trở về, lập tức một đao một kiếm mang theo tiếng gió sắc lạnh, nhắm người lão bay tới. Lão tịnh đâu có ngốc, không dám dùng bảo y ngăn cản, bởi vậy lão đột nhiên bay lên trời, cưỡi lên kiếm của mình mà chạy trốn.
Cứ như thế, Nguyệt Ảnh cùng Mạnh Tử Hùng đề cao pháp lực, đao kiếm tăng tốc truy kích địch nhân. Lão đạo bỏ chạy một hồi, rốt cục cũng bị đoản kiếm của Nguyệt Ảnh cắt đi một nắm tóc, khiến lão sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên không rơi xuống.
Hai người cũng không bận tâm đuổi giết, chỉ lo đến an nguy của Tiểu Ngưu và Nguyệt Lâm. Bọn họ chờ Tiểu Ngưu nhưng hắn tịnh không quay trở lại. Hai người tìm kiếm ven bờ hồi lâu vẫn không có tin tức của Tiểu Ngưu, sau đó đành bỏ cuộc. Bọn họ biết Nguyệt Lâm ở cùng một chỗ với Tiểu Ngưu sẽ không có nguy hiểm gì.
Bất quá Mạnh Tử Hùng thất vọng vì không đạt được mục đích, vốn là muốn đêm nay muốn gạo nấu thành cơm cùng Nguyệt Ảnh, trải qua trận đánh tất cả tửu lâu đều đã đóng cửa. Bởi vậy mà việc không thành, kế hoạch định sẵn đã hỏng, đành chờ sau này tìm cơ hội khác. Mạnh Tử Hùng âm thầm oán hận Tiểu Ngưu, nếu không phải tiểu tử này gây phiền toái, đêm nay sẽ thật khó quên. Ai, Tiểu Ngưu này, có cơ hội ta nhất định không buông tha cho hắn.
Mà Tiểu Ngưu đâu? Không cần hỏi cũng biết lúc này hắn đang ở một chỗ cứu người, cũng có thể nói đang hưởng thụ diễm phúc khôn cùng. Đó là tư vị mà bất kỳ ai cũng thèm muốn.
Tiểu Ngưu cho thuyền dừng một chỗ, tránh xa khỏi khu vực có người. Đầu tiên hắn dùng khăn lạnh lau mặt cho Nguyệt Lâm, giúp nàng giải trừ tác dụng của mê hương. Mê hương vừa giải, Nguyệt Lâm kêu nhẹ một tiếng rồi mở mắt. Ngày thường đôi mắt nhu mì hoạt bát thì nay hai mắt rõ vẻ nhiệt tình với rực lửa. Tiểu Ngưu biết dục hỏa của nàng sắp bộc phát. Xuân dược Nguyệt Lâm trúng không như bình thường, chính bản thân mình cũng không thể chống cự được, thật sự là có vấn đề.
Vừa thấy Nguyệt Lâm nằm ở trên giường hai tai đỏ bừng, giống như nung trên lửa. Tiểu Ngưu đến gần nàng, thông qua hơi thở có thể cảm thấy toàn thân nàng phát nhiệt.
Nguyệt Lâm vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm môi giống như người phải nhịn khát lâu ngày. Một tay nàng bắt đầu dùng sức xoa nhẹ lên vùng thượng đẳng, cái mũi rên nhẹ những âm thanh tiêu hồn. Hình dáng kia với một đãng phụ khát tình không có gì khác biệt, chỉ là Tiểu Ngưu không muốn lợi dụng tình huống phản cảm này để khi phụ nữ nhân của mình mà thôi.
Rốt cuộc cũng không kiềm chế được lâu, Tiểu Ngưu thu hết dũng khí tiến lên, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của nàng. Nguyệt Lâm hai mắt mê man, chẳng những không phản kháng mà còn hoàn toàn phối hợp. Sau một lát, ngọc thể đầy đặn của Nguyệt Lâm lần thứ hai hiện ra rõ ràng ngay trước mặt Tiểu Ngưu
Tiểu Ngưu vừa nhìn qua đã tiêu hồn lạc phách. Lần trước ngắm còn chưa kỹ, lúc này nhìn thấy thập phần rõ ràng. Mặc dù thuyền hơi nhỏ, nhưng cũng đủ không gian cho hai người hành sự. Thuyền này mới được trang hoàng lại, khán đăng là phụ, làm nơi nam nữ thân mật mới là chính.
Trong ánh đèn sáng ngời, nhục thể Nguyệt Lâm từng mảng nhỏ hiện ra. Đôi nãi tử trắng như tuyết, phập phồng vươn thẳng, hai đầu nhũ hoa hồng hồng lộ ra khiến người thèm nhỏ rãi. Đôi chân ngọc ngà sáng bóng dưới ánh đèn. Tiểu phúc nõn nà tràn đầy nhục cảm. Sâu sâu bên dưới là rừng tùng đen mượt, ẩn chứa xuân ý khôn cùng, so với thảo nguyên cũng đâu thua kém. Thắng cảnh giữa hai đùi mờ mờ ảo ảo lại càng dụ người cực điểm. Tiểu Ngưu dù đã từng nếm qua nơi thần bí dụ người ấy, nhưng hắn không hề mất đi hứng thú, mà vẫn đầy khao khát trong giấc mộng trùng trùng này. Phong tình đêm ấy khiến người lưu luyến. Không biết bao nhiêu lần ký ức mềm mại ấm áp ập về trong mộng, thật không ngờ chuyện tốt lại đến trong hoàn cảnh này.
Thân thể khiêu khích ấy khiến Tiểu Ngưu cực độ kích động. Hắn không chậm trễ nhanh chóng thoát bỏ y phục của mình. Vật kia đã ngoạn ý dương cao, cương lên vùa cứng vừa dài, "Đầu rùa" đã hiện xuất với một diện mục dữ tợn như dã thú chực chờ phát nộ. Ông bạn này, tin rằng chẳng có mỹ nữ nào không thích
Ánh mắt Nguyệt Lâm như bị câu dẫn theo. Vừa thấy ông bạn của Tiểu Ngưu, sau khi được Tiểu Ngưu giải huyệt đạo liền ngồi phốc dậy, mắt nhìn chăm chú vào tiểu quỷ hiên ngang cứng ngắc. Nàng như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, mê man: "Hảo hài tử, ta muốn, ta muốn, ta muốn cây bổng kia"
Tiểu Ngưu nghe xong cực kỳ mừng rỡ, tiến lại phía giường nằm xuống bên cạnh nàng. Nguyệt Lâm lúc này bị dục hỏa công tâm, tựa như núi lửa bộc phát. Theo bản năng nàng ngả xuống đè trên người Tiểu Ngưu, đám lông mao mềm mại nơi tiểu huyệt cọ vào cây nhục bổng của Tiểu Ngưu. Bởi vì không có kinh nghiệm, nên chà xát một hồi mà chưa để "Rùa được vào hang". Nhưng thật ra tiểu huyệt đã rất khó chịu, xuân thủy như dòng suối nhỏ chảy đầy nhục bổng
Nguyệt Lâm nóng lòng, nâng mông lên giữ cho nhục bổng nằm trong cửa động, sau đó nhanh chóng hạ mông xuống, đâm ngập một nửa. Nàng a lên một tiếng, vừa sung sướng lại vừa thống khổ. Dù sao nàng cũng là một tân nhân, so với những thiếu phụ đã trải qua tình ái có điểm bất đồng. Chỉ sau vài ngày, nơi đây của nàng đã có thể tương thích với cây bổng tử to lớn của Tiểu Ngưu.
Bị xuân dược ảnh hưởng, nàng chỉ thoáng sửng sốt một chút, lấy hết khí lực đưa toàn bộ phần còn lại tiến vào. Tiểu Ngưu thống khoái, cảm giác nhục bổng bị một trụ thịt ẩm ướt ấm áp ép chặt, căng thẳng và tuyệt vời vô cùng. Đây là lạc thú vô cùng với đàn bà
May mắn là có xuân thủy bôi trơn, hơn nữa trước kia Nguyệt Lâm cũng đã từng trải qua cây nhục bổng này, bởi vậy thống khổ cũng không quá lớn. Nguyệt Lâm phát tiết ra dục vọng, vừa chuyển động vừa rên rỉ, hai tay mân mê đôi nãi tử của mình, không hề ôn nhu như hàng ngày. Lúc này nàng biến thành một báo phụ điên cuồng, trên nguời Tiểu Ngưu tùy ý nhấp nhô, đủ hình đủ kiểu. Tiểu Ngưu mặc dù hưởng thụ, cũng không khỏi lo lắng, vừa lo động tác của nàng với mình thập phần điên cuồng, có thể khiến nhục bổng bị gẫy, lại lo thuyền này cũng không phải là thuyền lớn, không thể đứng vững trong từng đợt sóng trào như vậy.
Nhưng rất nhanh Tiểu Ngưu biết được kết quả, thuyền không có khả năng lật, còn về đoạn thiết bổng kia của Tiểu Ngưu, so với lật thuyền còn khó hơn. Tiểu Ngưu có thể phóng tâm hưởng thụ sự phục vụ của mỹ nữ này. Chỉ thấy trong ánh nến ngời sáng, bổng tử của chính mình bị tiểu huyệt màu phấn hồng kia kẹp chặt nuốt lấy, tiến xuất liên tục, xuân thủy dọc theo bổng tử chảy xuống dưới, mặc dù chính mình bị đám lông đen nơi tiểu phúc của nàng che khuất nhưng hắn vẫn có thể thấy được, hơn nữa đám lông mao này của Nguyệt Lâm cũng lấp lánh sáng suốt, khiêu gợi vô cùng.
Tiểu Ngưu vừa phối hợp với động tác di chuyển lên của Nguyệt Lâm, vừa nói: "Ta có lòng tốt nhưng nàng mê hoặc ta. Nàng luôn luôn mê hoặc ta. Ta mãi mãi thích nàng, luôn luôn muốn nàng. Nàng xinh đẹp như vậy, ta muốn nhịn cũng không nhịn nổi."
Nguyệt Lâm mặc dù thần trí vẫn mê man, nhưng có thể nghe hiểu được điều Tiểu Ngưu đang nói. Nàng trong trạng thái mơ mơ màng màng, vẫn đáp lại: "Người yêu của thiếp, anh bạn của chàng cũng thật là cứng, khiến thiếp vô cùng sung sướng. Thiếp muốn chàng hành hạ đến chết. Tư vị này thật là tuyệt vời, thiếp muốn cả đời này bị chàng khi phụ, thiếp yêu chàng, chàng không được rời thiếp đi".
Những lời nói của nàng trong lúc không ngừng rên rỉ, nói không nên lời, quả thật là mê người. Tiểu Ngưu nghe được cực kỳ vui mừng, quả thật muốn điên đảo.
Tiểu Ngưu đắc ý cười đáp: "Tốt tốt, chúng ta cả đời chẳng chia ly, ta cả đời đều giữ lấy nàng"
Nguyệt Lâm nói: "Giữ lấy, giữ lấy, thiếp để cho chàng nắm giữ, giữ đến chết mới thôi, như vậy sẽ không còn bị khao khát nữa"
Những dâm thanh như vậy là ngoài ý muốn của Tiểu Ngưu, nhưng cũng rất vừa lòng. Hắn thầm nghĩ nguyên lai lúc Nguyệt Lâm mê sảng cũng có mặt phóng đãng, mặc dù bị trúng phải xuân dược, nhưng cũng có thể nói, tại đây cũng thể hiện ra biểu hiện chân thật tối thiểu mà không muốn người người ngoài biết. Ai dám nói biểu hiện như vậy không phải là thật sự của Nguyệt Lâm? Nhưng biểu hiện như vậy cũng không ảnh hưởng đến hình tượng thục nữ đầy phẩm hạnh của Nguyệt Lâm. Như Tiểu Ngưu, hắn vừa thích Nguyệt Lâm ở trên giường, vừa thích dáng vẻ Nguyệt Lâm lúc bình thường nồng ấm mà không phạm vào lễ nghi. Hai loại hình này hợp lại một chỗ mới chính thực là Nguyệt Lâm. Chỉ sợ Nguyệt Lâm lúc thanh tịnh không chịu cùng mình hoan ái, cho dù có hoan ái cũng sẽ không điên cuồng như vậy.
Nằm ngửa trên giường, Tiểu Ngưu đẩy rộng hai tay Nguyệt Lâm ra, vì vậy hai nãi tử tự do chuyển động theo động tác của Nguyệt Lâm, vừa phập phồng vừa run rẩy, giống như đóa hoa đung đưa trong gió thực sự mê người. Tiểu Ngưu chưa bao giờ gặp qua cảnh phong tình như vậy, đúng là lần trước nàng đã ngồi lên nhục bổng của hắn, nhưng mà hai nãi tử cũng không xinh đẹp bằng lúc này.
Tiểu Ngưu nhịn không được, hai tay quơ tới giữ lấy đôi nãi tử phóng đãng, vừa xoa vừa nắn. Chỉ cần đôi tay có thể làm nên động tác gì hắn đều làm. Từ lúc đó Tiểu Ngưu vừa dùng tay mân mê vùng thượng đẳng, vừa tiến xuất nơi hạ biên, nhân sinh thập phần hứng thú. Nguyệt Lâm cũng hết sức hưởng thụ, bên dưới bị cây bổng đâm ngập, ma sát khoái cảm cùng cực, nãi tử được nam nhân xoa nắn so với tự mình làm còn sung sướng gấp vạn lần.
Hai người hành sự điên cuồng, thật lâu sau, Nguyệt Lâm tiết thân trong tiếng rên rỉ thống khoái. Một dòng nước ấm chảy dọc theo nhục bổng xuống nguời Tiểu Ngưu. Nguyệt Lâm như người không có xương, chậm rãi úp mặt xuống lồng ngực của Tiểu Ngưu.
Nàng thở hổn hà hổn hển, khoái cảm lúc trước thật là mĩ diệu. Tiểu Ngưu thầm nghĩ, nàng thật là khoái hoạt, còn ta thì sao? Đồng thời hắn cũng nghĩ đến một vấn đề, khi nàng tỉnh lại khôi phục thần trí, hắn phải giải thích cho nàng như thế nào đây? Nàng có thể theo ta cả đời không? Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, nàng có thể không nhận ra lòng người tốt, hoặc giả lòng tốt không được báo đáp.
Lúc này Nguyệt Lâm cơ bản đã bình tĩnh lại, thần trí của nàng dần khôi phục. Nàng khẽ ngẩng đầu lên, mĩ mục trở nên rõ ràng hơn. Ngay khi nàng phát hiện ra mính đang ngồi trên người Tiểu Ngưu, tiểu huyệt còn đang xiết lấy tiểu huynh đệ của người ta, không khỏi la lên một tiếng xấu hổ nhắm nghiền mắt lại, liền nằm rạp trên người Tiểu Ngưu, thất thanh kêu lên: "Sao lại thế? Ta sao lại cùng với ngươi làm cái việc kia chứ? Giang Nguyệt Lâm ta từ nay đã trở thành đàn bà, từ nay về sau làm thế nào có thể ra ngoài nhìn người khác nữa đây?"
Dù sao ván đã đóng thuyền, đại cục đã định. Tiểu Ngưu cũng không thể nào làm nàng kinh sợ. Tiểu Ngưu nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, kể cho Nguyệt Lâm nghe hết thảy mọi việc từ sau khi Nguyệt Lâm trúng kế. Nàng nghe xong lập tức kinh tâm động phách, ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy thẹn thùng nhìn Tiểu Ngưu hỏi: "Tiểu Ngưu ngươi không gạt ta chứ? Đó đều là sự thật?"
Tiểu Ngưu vẻ mặt rất thành khẩn nói: "Đương nhiên tất cả đều là sự thật. Nếu nàng không tin ta, một ngày nào đó ta tìm lại gã Triệu Khúc Xà cho nàng, nàng hỏi hắn tất sẽ rõ mọi việc"
Nguyệt Lâm nghe nói chính mình thoát nạn, chuyển nguy thành an, tất cả đều là Tiểu Ngưu bất kể tính mạng giúp đỡ, không khỏi cực kỳ cảm kích. Hai người vừa tiếp xúc da thịt vừa nói chuyện. Nguyệt Lâm ôn nhu nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi đã hai lần cứu ta, ta thật sự không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào đây."
Tiểu Ngưu với tay chạm vào mông nàng, tịnh không chút hảo ý nói: "Nàng chẳng phải là phương pháp cảm kích ta tốt nhất sao? Ta cực kỳ hài lòng với biện pháp này. Ta đã sớm thích nàng từ lâu rồi. Giang tỷ tỷ à, ta đã thích tỷ từ ngày đầu tiên nhìn thấy tỷ"
Nguyệt Lâm thần sắc chợt tối sầm lại nói: "Tiểu Ngưu à, thật sự xin lỗi ngươi, cho dù ta có muốn dùng biện pháp này báo đáp cho ngươi, cũng không thể cho ngươi tấm thân trong sạch của ta, ta đã bị nam nhân khác làm hoen ố, ta không phải là một cô gái tốt, ta thật bẩn thỉu, không ai thích ta đâu"
Tiểu Ngưu nghe xong, thật lòng muốn kể cho nàng nghe tất cả mọi chuyện, nhưng thật sự không biết nên mở miệng ra như thế nào để có thể tránh hậu quả khôn lường. Vì vậy Tiểu Ngưu trang trọng nói: "Giang tỷ tỷ, chuyện trước kia chúng ta đều quên hết đi, nói như vậy chúng ta mới thực sự vui vẻ. Nàng là của ta, từ nay về sau không được nhắc lại việc đó nữa"
Nguyệt Lâm hít sâu một hơi nói: "Được rồi, tạm thời không đề cập đến nữa, ta sẽ đối tốt với chàng, chỉ cần chàng không chê bai ta"
Tiểu Ngưu nhanh chóng nói: "Ta mặc dù không phải là một nam nhân tốt, nhưng ta thề, ta cả đời đều đối xử tốt với nàng, cho nàng được vui vẻ hạnh phúc."
Nguyệt Lâm nghe xong cực kỳ hài lòng, nghĩ mình là tàn hoa bại liễu còn có thể tìm được một nam nhân thật lòng yêu thương mình, đó không phải là vận khí sao. Nàng quyết tâm chuyển hết tình cảm sang cho Tiểu Ngưu, dù sao chính nàng cũng đã là người của hắn.
Nguyệt Lâm nằm trên người Tiểu Ngưu, ôn nhu nói: "Bây giờ chúng ta đứng dậy nha?"
Cái vật cứng cứng kia vẫn đang ở trong hoa động mềm mại của nàng đã bắt đầu phồng to lên, thật là dễ chịu, khiến nàng muốn đứng dậy mà không được.
Tiểu Ngưu cười nói: "Ta còn chưa có thỏa mãn mà, chúng ta tiếp tục, ta nhất định làm cho nàng ngày mai không thể bước ra khỏi giường". Vừa nói Tiểu Ngưu vừa ôm ngang người nàng. Hắn chắc chắn lần này sẽ cùng nàng điên đảo không quan tâm thuyền có lật hay không. Trải vào khoái hoạt nam nữ, trong mắt chỉ có vui sướng, há còn bận tâm đến cái gì nữa.
Qua những cố gắng của Tiểu Ngưu, Nguyệt Lâm thoải mái rên lên nhè nhẹ không thôi, nàng hưng phấn vươn cánh tay ngọc đang rỗi rãi ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, tỏa ra mùi hương dễ chịu. Lúc này Nguyệt Lâm tịnh không có lấy một chút nét thanh thuần trên mặt, vẻ đầy đãng ý, mị nhãn như tơ kết hợp với đôi môi đỏ mọng, giống một thiếu phụ đầy vẻ xuân tình.
Tiểu Ngưu cũng thích dáng vẻ này của nàng, bộ dạng ấy của nàng đích thực đã in sâu vào trong ấn tượng của hắn.
Tiểu Ngưu thay đổi tư thế, hắn đứng xuống đất, đặt hai chân của Nguyệt Lâm lên vai, khiến cho tiểu huyệt của Nguyệt Lâm lộ rõ. hoa huy*t mum múp ướt đầm, phập phồng tựa như đang hít thở. Bởi vì xuân thủy chảy ra nhiều, hai bên của hoa động sáng lấp lánh ánh nước, đồng thời xuất ra hương thơm nhè nhẹ, kích thích dục vọng người khác. Động hoa nhàn nhạt, tiểu huyệt màu phấn hồng cùng cặp mông căng tròn đầy đặn trắng như tuyết đang đung đưa, thật hết sức khiêu động lòng người, khiến Tiểu Ngưu thực muốn cúi đầu xuống cuồng bạo hôn lên đó một phen.
Tiểu Ngưu lại nhìn khuôn mặt Giang Nguyệt Lâm nói: "Giang tỷ tỷ, ta muốn hôn lên đó được không?"
Nguyệt Lâm không nghĩ rằng hắn muốn hôn lên chỗ ấy của nàng, liền dịu dàng gật đầu nói: "Tiểu Ngưu à, đệ muốn thế nào cũng được. Dù sao ta cũng đã là người của đệ, cả đời này cũng chỉ theo đệ mà thôi"
Tiểu Ngưu nghe xong hết sức mừng rỡ, liền ôm lấy bắp đùi của Nguyệt Lâm, nửa ngồi nửa đứng, vừa vuốt ve cặp mông trắng nõn, vừa nhẹ nhàng hôn, liếm lên những địa phương nhạy cảm của Nguyệt Lâm, khiến nàng tưởng chừng muốn điên lên. Nàng vừa mở rộng bắp đùi, vừa rên nhẹ lên: "Thiếp thật sướng quá, chàng khiến thiếp sướng muốn chết quá a a, vào sâu hơn chút nữa..."
Tiểu Ngưu vẫn đang hôn nơi hạ biên của nàng, trêu đùa hoa động. Hai tay nhẹ miết tiểu đậu, nhẹ đưa lưỡi vào trong động huyệt, có khi lại dùng răng day nhẹ những chỗ mẫn cảm, khiến tiểu đậu của Nguyệt Lâm tiết ra không biết bao nhiêu xuân thủy. Nàng sống cho tới bây giờ chưa bao giờ trải qua khoái hoạt thế này. Nguyên lai nam nữ lúc lâm trận ngoài những động tác bên ngoài còn có thể tuyệt vời như vậy. Nàng trong lòng hết sức khích động, những mong giờ khắc này mãi mãi không qua.
Vì vậy Nguyệt Lâm nhịn không được kêu lên: "Thiếp thật hạnh phúc, thật tuyệt quá, sung sướng quá, đừng dừng lại, không cần dừng lại đâu, thiếp muốn bay lên đây".
Nàng vừa nói, vừa phối hợp với động tác của Tiểu Ngưu, di chuyển tiểu huyệt cùng kiều đồn giúp công tác của Tiểu Ngưu tiến hành thuận lợi hơn.
Tiểu Ngưu một chút cũng không bỏ qua, xuân thủy của nàng chảy ra đều nuốt sạch, khiến cho hạ thể của Nguyệt Lâm trở nên bóng loáng. Huyệt vị vừa mới trải qua hai lần mây mưa, mà tịnh không hề dơ dáy. Tiểu Ngưu âu yếm hôn nàng, bản thân cũng cực kỳ hưng phấn, tiểu huynh đệ đã trở nên cứng ngắc, như rồng như hổ, dáng vẻ hùng tráng như có thể chọc thủng một lỗ trên trời.
Có điều Tiểu Ngưu bây giờ vẫn đang nhẫn nại, không vội tiến công. Thời gian còn dài, dù sao đêm nay hắn cũng không định về ngủ. Hắn muốn Nguyệt Lâm đạt tới hưng phấn tối đa rồi mới chịu xuất thương. Hắn muốn nhìn xuân thủy của nàng chảy ra lai láng, muốn nghe thanh âm nàng rên rỉ. Như vậy mới thỏa mãn được khoái cảm kiêu hãnh của nam nhân.
Tiểu Ngưu liếm ngày càng hứng khởi, ngay cả tiểu cúc hoa của nàng cũng không tha. Tiểu huyệt cúc hoa giờ đây đã trở thành một màu đỏ hồng, cũng bởi vì cực kỳ hưng phấn mà phập phù co giãn. Nhục viên giờ đã mở ra rất lớn, Tiểu Ngưu lúc thì lấy lưỡi day từng điểm, hoặc là chuyển nhẹ ra ngoài biên, mỗi một lần day là một lần Nguyệt Lâm a lên một tiếng, mỗi tiếng kêu đều lộ ra sự sung sướng khoái lạc cực kỳ. Tiểu Ngưu nghe xong hài lòng, chuyên tâm chuyển từ tiểu huyệt tràn đầy d*m thủy sang chăm sóc tiểu cúc hoa của nàng. Nơi đây quả thực giống như sinh mạng Nguyệt Lâm, tiểu huyệt và tiểu cúc hoa đều nhạy cảm giống nhau, Tiểu Ngưu trong lúc vô tình đã phát hiện ra "Tử huyệt" của nàng. Nàng vong tình rên hừ hự, trong chốc lát đã đạt đến cao trào lần thứ hai, xuân thủy chảy ra tràn ngập mặt của Tiểu Ngưu
Đợi nàng qua cao trào, Tiểu Ngưu cười nói: "Giang tỷ tỷ, nữ nhân đều làm bằng nước à?"
Nguyệt Lâm toàn thân mềm nhũn, hai chân đã trở nên vô lực hạ xuống. Tiểu huynh đệ đã cứng ngắc, tự nhiên cũng không chịu nhẫn nhịn lâu hơn. Sau khi để Nguyệt Lâm nghỉ ngơi trong chốc lát, Tiểu Ngưu nâng hai chân Nguyệt Lâm lên, tiến đến như cuồng phong.
Cây nhục bổng cứng rắn mạnh mẽ tiến xuất hoa động, mỗi một lần đến, đều nới rộng miệng hoa động ra, tiến đến sát mép nộn nhục. Mỗi một lần đi sâu vào đều phát ra tiếng động nơi tiểu huyệt, hạ thể vang lên những tiếng bành bạch. Hết thảy những tiếng vang này đều khiến cho Tiểu Ngưu cao hứng, càng thêm có kinh nghiệm, bản lĩnh càng gia tăng.
Mà Nguyệt Lâm cũng bắt đầu cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái giống như tơ. Hảo sự này khiến nàng cảm thấy hưng phấn, khuyến khích nhưng cũng đồng thời cảm thấy ngượng ngùng và bất an. Nàng hưởng ứng nhiệt tình, nàng bất chấp lễ pháp, nhưng nàng lại là một cô nương chưa chồng, vẫn còn chút ngập ngừng. Điểm này so ra có khác biệt với Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu chỉ cần có mỹ nữ mà bất chấp hậu quả. Cho dù ngày mai bị xử tử cũng là việc của ngày mai, hôm nay có khoái lạc thì cứ muốn khoái lạc trước đã.
Tiểu Ngưu thập phần thống khoái, lúc thì tiến tới như vũ bão, lúc thì nhẹ nhàng như sương, lúc thì dũng mãnh như lang như sói, lúc lại ôn nhu như cừu như thỏ. Mỗi một cử động đều đem đến cho Nguyệt Lâm vô vàn khoái cảm. Nàng nhất thời trong lòng không còn biết đến ai, chỉ biết có Tiểu Ngưu mà thôi
Tiểu Ngưu không phải là một người đơn giản, hắn vừa hành động như bình thường, lại một mặt thí nghiệm những động tác do chính mính sáng tạo. Hắn vốn là nâng hai bắp đùi tách biệt, thì nay đã bắt đầu đưa hai chân đặt lên một bên vai. Như vậy khiến cho đùi ép chặt, bắt đầu canh tác.
Nguyệt Lâm rên lên hừ hự nhưng vẫn bất mãn nói: "Tiểu Ngưu, chàng học được những hoa dạng này từ đâu vậy? Chàng nhất định đã nếm qua không ít nữ nhân rồi"
Tiểu Ngưu một mặt hưởng thụ diễm phúc khi nhục bổng nằm trong động huyệt, một mặt thề thốt: "Có trời đất chứng giám, Giang tỷ tỷ, tỷ là nữ nhân đầu tiên của Tiểu Ngưu này"
Giang Nguyệt Lâm đáp lại: "Chỉ sợ là người thứ nhất từ dưới lên thôi".
Vừa nói vừa dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn Tiểu Ngưu. Cái liếc mắt này quả thật là mị nhân, phối hợp cùng với đôi nãi tử phập phồng, cùng với thân thể mềm mại khe run lên, khiến cho Tiểu Ngưu quên cả chính mình.
Dù sao thì tiểu huyệt của cô nương này đúng là tuyệt hảo, tất cả mọi ưu điểm đều có. Tiểu Ngưu cảm giác bên trong linh hoạt giống như một bàn tay, theo sự chuyển động của "Cái đầu rùa" mà co bóp, thật không thể miêu tả thành lời.
Nguyệt Lâm cũng là một cô nương thông minh, không cam lòng chịu trận, vừa hưởng thụ nàng vừa rút ra chút kinh nghiệm. Nàng không phải là một cô nương bảo thủ, vì vậy nàng cũng thử thăm dò giáp lộng Tiểu Ngưu. Hai người giống nhau như vậy, bắt đầu có những cảm giác mới.
Tiểu Ngưu chẳng biết qua bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng không kiên trì nổi nữa, phóng xuất hết một lần vào trong người Nguyệt Lâm, khuôn mặt thỏa mãn khôn cùng.
Con thuyền qua khổ cực bây giờ cuối cùng cũng được bình yên. Hai người bước xuống, cẩn thận xử lý hiện trường, trong lúc nhất thời thu dọn, cả hai không nói năng câu nào, chính là đang cố gắng hít thở cho bình tĩnh lại. Chỉ là loại luyến ái này khiến cho ai cũng khó quên. Tiểu Ngưu cũng biết, sau này dù mình có bao nhiêu đàn bà đi chăng nữa, hắn cũng không thể quên Nguyệt Lâm - nữ nhân đầu tiên của hắn.
Hai người ôm chặt lấy nhau, trong chốc lát ngủ đi. Trải qua một đêm cuồng loạn, bọn họ nghỉ ngơi thanh thản. Khi mở mắt ra đã là ban ngày. Mặc quần ào vào rồi ra ngoài khoang thuyền, chỉ thấy giữa trời nước gợn lăn tăn, những thải đăng tối qua đều không thấy đâu.
Lúc này Nguyệt Lâm mới nhìn toàn cảnh, mĩ mục chuyển động nói: "Nguyên lai chúng ta ở trên thuyền nha, ta quên hết cả rồi."
Tiểu Ngưu trêu đùa nàng: "Nếu nói có chuyện tốt này, ta nguyện ý hàng ngày đều ở trên thuyền, không, cả đời ở trên thuyền ta cũng bằng lòng"
Nguyệt Lâm nghe xong thẹn thùng, phát vài cái vào mông Tiểu Ngưu nói: "Đệ thật là không biết xấu hổ, chiếm hết tiện nghi của ta. Ta cảnh cáo đệ, đệ không được kể cho bất kỳ kẻ nào biết. Bằng không, ta sẽ giết đệ".
Nói đến đây Nguyệt Lâm sắc mặt cực kỳ nghiêm túc
Tiểu Ngưu mặc dù biết nàng nói vị tất đã là thật, song vẫn chăm chứ nói: "Trời biết, đất biết, tỷ biết, ta biết"
Nguyệt Lâm a lên một tiếng nói: "Lát nữa đi gặp bọn họ, đệ không cần nói gì cả, chỉ nghe ta nói là được"
Tiểu Ngưu đáp lại: "Biết rồi, Giang tỷ tỷ, đại lão bà"
Nguyệt Lâm hừ một tiếng nói: "Cái gì mà đại lão bà, chẳng lẽ ngươi còn muốn có tiểu lão bà sao?"
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Bây giờ thì chưa có, nhưng mà chuyện sau này thì không biết được"
Nguyệt Lâm gắt giọng: "Sau khi có ta rồi, ngươi còn dám hoa tâm để ý đến bất kỳ nữ nhân nào khác, ta sẽ biến ngươi thành thái giám, đem cái đó của ngươi biến thành giống như Triệu Khúc Xà đó"
Tiểu Ngưu thè lưỡi, liền đó che hạ bộ của mình, chậm rãi nói: "Đầu có thể chặt, máu có thể rơi, song tiểu huynh đệ ngàn vạn lần không thể cắt được".
Nguyệt Lâm thấy bộ dạng hoạt kê của hắn như vậy, cũng không nhịn được cười, nhớ lại tối hôm qua tình cảnh cùng hắn thân mật, trong lòng cảm thấy nhu tình vô hạn. Tưởng tượng đến trước đây yêu thương Mạnh Tử Hùng, bây giờ đã có người mới trong lòng, tư vị này thật sự là không thể nói rõ. Chẳng lẽ hết thảy mọi việc đều là số mệnh? Đích thị là ông trời đã an bài.
Tiểu Ngưu vừa cùng Nguyệt Lâm nói chuyện một hồi, vừa thong thả chèo thuyền. Hắn sinh trưởng ở Hàng Châu, đối với sông nước thân thiết vô cùng. Tại thành đó, chỉ cần có người di chuyển là sẽ thấy thuyền. Nguyệt Lâm thấy hắn chèo thuyền thành thục, không khỏi bỡ ngỡ. Nàng vốn là người phương bắc, đối với thủy tính thì hơi sợ hãi.
Sau khi chống thuyền lại gần bờ, chủ thuyền lập tức đi đến. Thấy Tiểu Ngưu vừa mới về, lao nhanh về phía Tiểu Ngưu tức như muốn ói ra. Tiểu Ngưu trừng hai mắt nói: "Thế nào, chẳng phải ta đã trở về sao? Chẳng lẽ ta còn chưa đưa tiền cho ngươi?" Nói đến bạc trên người thật đáng tiếc, khối bạc kia đã tiêu hết từ lâu rồi.
Nguyệt Lâm cười hi hi, từ trên người xuất ra một khối giao cho Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu có tiền trên tay, lập tức khôi phục vẻ đại gia, quát lớn: "Lớn tiếng với ta nữa đi, ngươi tại Kim Lăng lăn lộn, đã biết ta là ai chưa? Ta chính là nhi tử của thành chủ thành Kim Lăng, chỉ cần ta nói một câu, chẳng những thuyền của ngươi đều chìm xuống sông, ngay cả lão già ngươi cũng đi tìm hà bá".
Nói đoạn xoay người hùng dũng lao đi.
Nguyệt Lâm thấy Tiểu Ngưu làm bộ hào hùng, cảm thấy thập phần buồn cười, nàng vội vàng đuổi theo. Bây giờ nàng không chỉ có một mình mà đã thuộc về một nam nhân rồi.
Nàng biết Tiểu Ngưu có không ít tật, nhưng người này tuyệt đối không phải loại người xấu. Tin rằng chỉ cần nàng trợ giúp cảm hóa hắn, hắn sẽ trở thành một nam tử hán đích thực.
Tiểu Ngưu cùng Nguyệt Lâm trở lại khách điếm, đồng bạn trong khách điếm đều đang sốt ruột. Đặc biệt là Tần Viễn đang ngồi không yên, mặt đầy lo lắng. Vừa thấy bóng Nguyệt Lâm thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, quả muốn lao tới ôm lấy Nguyệt Lâm nhưng hắn chế trụ lại được. Tưởng tượng nàng với Tiểu Ngưu ở chung một chỗ qua đêm, hắn có cảm giác bất an, giương ánh mắt cừu hận nhìn Tiểu Ngưu
Tiểu Ngưu thấy vậy không khỏi cảm khái, tên này quả là đáng thương. Rõ ràng là người ta không thích ngươi, ngươi cần gì phải si tình như vậy. Loài người thật là sinh vật kỳ quái, cứ muốn theo đuổi hết lần này đến lần khác dù khó có thể có được.
Thấy hai người trở lại, Nguyệt Ảnh nắm chặt lấy tay Nguyệt Lâm nói: "Nguyệt Lâm, muội trở về là tốt rồi, hại chúng ta lo lắng cho các người. Chúng ta đi ăn điểm tâm đã".
Nguyệt Lâm sau khi chào hỏi hai vị sư huynh liền cùng mọi người đi ăn điểm tâm. Người tinh ý sẽ thấy Nguyệt Lâm trở nên thập phần xinh đẹp quyến rũ, sắc mặt trắng hồng, hai mắt ướt át long lanh, so với bùa chú còn mê người hơn. Không cần phải nói, đây chính là công lao của Tiểu Ngưu. Nhưng người khác tịnh không biết, trong lòng miên man suy nghĩ không thôi.
Sau khi ăn xong, mọi người vào phòng của Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lâm, tự nhiên muốn hỏi về chuyện của hai người lúc tối qua. Nguyệt Lâm đã sớm có chuẩn bị đáp: "Tối hôm qua muội được Tiểu Ngưu từ Triệu gia cứu ra, may mắn được sư huynh cùng sư tỷ hỗ trợ, bằng không tiểu muội cùng Tiểu Ngưu đã hỏng rồi."
Tần Viễn vẻ mặt âm trầm truy vấn: "Sau này thì sao? Các người đi đâu? Tại sao không trở về?"
Nguyệt Lâm dụng mĩ mục nhìn lướt qua Tiểu Ngưu, mỉm cười nói: "Về sau Tiểu Ngưu thấy muội hôn mê bất tỉnh, tìm cho muội một khách điếm để nghỉ ngơi."
Tần Viễn chỉ tay vào Tiểu Ngưu hỏi: "Muội nghỉ ngơi, còn tiểu tử này thì sao, chẳng lẽ nó nằm ngoài cửa?" Hắn lo lắng chính là vấn đề hai người đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì không.
Nguyệt Lâm ngượng ngùng nói: "Tiểu Ngưu thấy ta bất tỉnh, ở bên giường chăm ta suốt đêm đến tận sáng lúc ta tỉnh lại. Cái tử kính bát quái kia thật lợi hại, mọi người về sau gặp hắn nên cẩn thận. Không biết cái tử kính đó rốt cục là vật thế nào"
Tần Viễn thở phào một hơi, chỉ cần sư muội tối hôm qua không bị tiểu tử này chiếm tiện nghi là tốt rồi. Đây mới chính là điều Tần Viễn quan tâm nhất. Mạnh Tử Hùng mê luyến Nguyệt Ảnh, còn mình yêu thương Nguyệt Lâm, tại Lao Sơn phái đã không còn bí mật. Cái bất đồng chính là Mạnh Tử Hùng hôn ước đã sắp đặt, còn mình đã bị Nguyệt Lâm từ chối tám lần (Phục thằng này luôn), nhớ tới không khỏi buồn bực. Tưởng tượng Tiểu Ngưu tối hôm qua ôm Nguyệt Lâm trong lòng, Tần Viễn cảm thấy như bị dao cắt, nếu bên cạnh không có ai, hắn nhất định băm Tiểu Ngưu ra thành trăm mảnh nhỏ
Đối với Tần Viễn mà nói, sư muội bị chiếm tiện nghi cũng giống như lão bà của hắn bị người lăng nhục. Lúc này khẩu khí của Tần Viễn không hề giảm xuống, hắn đã quyết, chỉ cần có cơ hội, nhất định phải tiễu trừ Tiểu Ngưu. Tiểu tử này đích thực là tai họa.
Người khác nào có thể biết tâm tư của Tần Viễn. Nguyệt Ảnh quan tâm chính là tử kính kia. Nàng nghe Nguyệt Lâm nói vậy, lại hỏi đến tình huống lúc ấy, đồng thời hỏi việc Tiểu Ngưu xả thân cứu người, không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng vài lần. Nàng vẫn nghĩ vốn dĩ hắn là một tiểu quỷ, không thể tưởng tượng được trong lúc nguy cấp tiểu mao tử này lại có thể vì Nguyệt Lâm mà không ngại cường bạo, thật là hiếm thấy. Nếu có cái gì thất thố, ngay cả tính mệnh Tiểu Ngưu đều không được bảo toàn. Tất cả ấn tượng với hắn đều thay đổi.
Nguyệt Ảnh nhìn Mạnh Tử Hùng nói: "Tam sư huynh, huynh nghĩ thế nào về Long Thành Cuơng"
Mạnh Tử Hùng hừ giọng nói: "Long Thành Cương này đích thực là đệ tử Bắc Hải Băng Vương, lão cũng có điểm lợi hại, cha ta cũng nói qua rồi, chỉ là ta cũng không rõ lắm. Tên tà môn ngoại đạo này cũng chẳng có điểm nào hơn người, chỉ dùng thủ đoạn hạ lưu ám toán mà thôi, bọn chúng chẳng đáng cho ta để mắt. Bọn láo xược này, lần sau gặp lại ta nhất định giết hết bọn chúng".
Hắn vừa nói vừa hậm hực không thôi.
Tiểu Ngưu thấy hắn ngạo khí ngất trời, không khỏi cười thầm. Hắn thầm nghĩ tiểu tử ngươi thật nhặng xị, bổn sự của Long Thành Cương ta đã thấy qua, cho dù lão ta không xài bảo bối cùng ngươi giao thủ, ngươi cũng vị tất thắng được lão.
Nguyệt Ảnh nghe Mạnh Tử Hùng nói xong, chỉ cười lạnh nhạt nói: "Mặc dù bọn chúng là tà môn ngoại đạo, chúng ta từ nay có gặp cũng nên thận trọng một chút. Cần phải suy nghĩ sâu hơn, bằng không chỉ chúng ta chịu thiệt mà thôi".
Nói xong lời này, Nguyệt Ảnh dừng ánh mắt tại khuôn mặt Nguyệt Lâm, tiếp tục nói: "Sư muội à, sáng nay ta cùng sư huynh nhận được bồ câu sư phụ đưa tin."
Nguyệt Lâm nghe nói, nét mặt liền tươi cười hỏi lại: "Sư tỷ à, sư phụ lão gia người nói gì vậy? Mấy ngầy nay không thấy, ta lúc nào cũng nhớ tới sư phụ lão nhân gia cùng sư mẫu"
Nguyệt Ảnh nhìn Tử Hùng nói: "Tam sư huynh à, huynh nói cho sư muội nghe đi"
Mạnh Tử Hùng vẫy tay ra hiệu nói: "Sư muội, muội hay ta nói cũng có khác gì đâu."
Nói xong hướng về phía Nguyệt Ảnh mỉm cười. Điệu cười của hắn thật thanh nhã, nhưng trong mắt Tiểu Ngưu lại thấy thập phần ác cảm.
Nguyệt Ảnh nói: "Được rồi", liền kể lại tin tức của sư phụ. Nàng chậm rãi nói: "Sư phụ gửi thư nói đến hai việc. Việc thứ nhất là việc của Mặc Long, việc thứ hai là về ngày thượng thọ của sư phụ."
Nguyệt Lâm vỗ tay cười nói: "Không sai, qua mấy ngày nữa là đến đại thọ sáu mươi của sư phụ rồi. Muội muốn tìm cho sư phụ một lễ vật thật tốt."
Nguyệt Ảnh gật đầu nói: "Chúng ta là đệ tử đương nhiên phải có hiếu tâm, có điều Mặc Long cũng là việc trọng yếu, chúng ta phải làm cho tốt, nếu không thì không thể yên tâm trở về mừng thọ sư phụ được."
Nguyệt Lâm hỏi: "Mặc Long vẫn không phải đang bị giam sao? Chẳng lẽ nó chạy thoát được?"
Nguyệt Ảnh trả lời: "Chạy thoát thì không nhưng sư phụ lo rằng nó sẽ thoát, bảo chúng ta trước khi quay về thì tìm một nơi hợp ý, sau đó trở về bẩm báo với sư phụ một tiếng. Về chuyện Mặc Long, sư phụ nhất định sẽ có quyết định"
Nguyệt Lâm a một tiếng nói: "Hay chúng ta đi đường vòng, nơi đây cách Lạc Dương không xa, chúng ta tiện thể ghé qua đó du ngoạn"
Nguyệt Ảnh cười cười nói: "Chỉ cần Mặc Long không có chuyện gì, chúng ta há không có thời gian du ngoạn sao? Còn nữa, sư mẫu muốn gặp chúng ta."
Nguyệt Lâm đứng lên cười nói: "Thật tốt quá, sư mẫu cũng muốn xuống núi à? Người sẽ gặp chúng ta tại đâu vậy?"
Nguyệt Ảnh trả lời: "Trong thư nói, khi chúng ta tới phủ Khai Phong, không lâu sau sư mẫu cũng sẽ tới. Khi đó chúng ta vừa thưởng ngoạn, vừa chuẩn bị lễ vật cho sư phụ"
Nguyệt Lâm vô cùng vui mừng. Khi ánh mắt Nguyệt Lâm chuyển tới khuôn mặt Tiểu Ngưu, hỏi Nguyệt Ảnh: "Sư tỷ à, chúng ta không được phép của người, đã cho Tiểu Ngưu đến Sơn Đông, không biết sư phụ cùng sư mẫu có trách chúng ta không?"
Nguyệt Ảnh liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu lạnh lùng nói: "Không thể nào, chúng ta chỉ là đi cùng đường với Tiểu Ngưu. Hắn đi Sơn Đông du ngoạn, chúng ta phải về nhà. Vừa đến Sơn Đông, chúng ta cùng hắn tách biệt, không có liên quan gì cả"
Vừa nghe những lời này, Tiểu Ngưu chỉ than thầm một hơi, mà trong lòng Nguyệt Lâm cũng cảm thấy buồn. Nàng thầm nghĩ, mình đã cùng Tiểu Ngưu như vậy, tiểu tử này rời đi không phải chiếm tiện nghi cho hắn lắm sao? Thân thể mình cũng để hắn chơi đùa rồi. Tiểu tử ngươi muốn ruồng bỏ ta, không có cửa đâu.
Lúc nàng quay đầu nhìn Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu cũng mỉm cười nhìn nàng, không có một chút ý tứ chia lìa. Nguyệt Lâm trong lòng an tâm, tiểu tử này quỷ kế đa đoan, đến lúc đó hắn kiểu gì chẳng nghĩ ra chủ ý, chẳng lẽ hắn bỏ được ta ra đi sao? Hồi tưởng lại cảnh tượng tối hôm qua cực kỳ tuyệt vời, Nguyệt Lâm tự nhiên cảm thấy trong lòng phiêu lãng
Chốc lát, Nguyệt Ảnh bảo: "Sư muội, Tiểu Ngưu, các người nghỉ ngơi đi. Quá trưa chúng ta sẽ xuất phát".
Tiểu Ngưu cùng Nguyệt Lâm đáp ứng một tiếng, sau đó hắn cùng Tử Hùng và Tần Viễn rời khỏi phòng hai nữ nhân.
Tử Hùng đi nhanh tới trước, Tần Viễn chặn trước mặt Tiểu Ngưu, trừng mắt nói: "Tiểu tử, ngươi thức thời thì nên đi trước đi, không được câu dẫn sư muội ta. Nhược bằng không, ta lấy cái mạng nhỏ của ngươi"
Tiểu Ngưu không nghĩ vậy, hắc hắc cười nói: "Tần đại ca, huynh đừng làm ta sợ, lá gan ta rất nhỏ. Ta bảo huynh, cho tới bây giờ ta chưa hề câu dẫn sư muội huynh, tỷ ấy chỉ kết bằng hữu với ta thôi."
Tần Viễn giơ nắm tay, cả giận nói: "Ngươi rốt cuộc có đi hay không? Nói không đi, ta lập tức cho ngươi biết tay."
Tiểu Ngưu mĩu môi đáp lại: "Ta đương nhiên phải đi. Vừa đến Sơn Đông, không cần huynh đuổi, ta cũng sẽ đi. Nếu Tiểu Ngưu ta muốn đi, không ai có thể cản ta lại. Trừ phi có người giam giữ ta lại, bằng không không có biện pháp".
Vừa nói ánh mắt vừa nhìn tới phòng của hai nữ nhân
Tần Viễn phì một tiếng nói: "Xú tiểu tử không biết tốt xấu, ngươi tưởng rằng ngươi là ai. Sư muội ta giữ ngươi lại? Ngươi đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga"
Tiểu Ngưu nhìn hắn cười: "Tần đại ca, huynh nói xem lúc nãy trước mặt Nguyệt Lâm ta với huynh, huynh nói xem chúng ta ai giống cóc hơn?"
Mấy lời này làm Tần Viễn nghẹn họng lại, không chờ hắn kịp phản ứng, Tiểu Ngưu đã bước đi rồi. Còn lưu lại một mình Tần Viễn, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng giậm chân vài cái, cũng đi về phòng của mình.
Trở lại phòng của Tiểu Ngưu, trong lòng không khỏi tự mãn. Tưởng tượng lại bộ dạng tức giận tột cùng của Tần Viễn, không nhịn được cười haha. Hắn cởi giầy, leo lên giường, chân trái ở trên giường, chân phải vắt lên chân trái, cẳng chân nhàn nhã đung đưa. Nhắm mắt phảng phất nhớ lại tối qua, cùng Nguyệt Lâm trên giường phiên vân phúc vũ, xuân quang vô hạn, quả thực là tiêu hồn. Thân thể nàng thơm tho, mềm mại, trắng mịn, còn cả âm thanh rên rỉ mê người, ai mà chịu nổi? Đừng nói Tiểu Ngưu, dù là nam nhân nào khác cũng nhịn không nổi sự khêu gợi ấy, trừ phi hắn không phải là nam nhân, trừ phi hắn là thái giám.
Haha, tối qua thu hoạch quá lớn, một là cùng Nguyệt Lâm hoan hảo, hưởng thụ diễm phúc, thứ hai là thu thập Triệu Khúc Xà. Ngươi là hỗn trướng vương bát, dám khi phụ lão bà ta. Biết chưa, tiểu tử, đấy là báo ứng cho việc dám khi phụ lão bà ta. Từ nay về sau ngươi dám đối với lão bà ta bất kính, ta liền cắt cái đầu to của ngươi
Chợt nhớ tới sư phụ của Triệu Khúc Xà, lão rùa đen Long Thành Cương, trong lòng thấy run lạnh cả người, chính mình biến đồ đệ của lão thành thái giám, lão bỏ qua làm sao được? Nói không chừng lão cũng sẽ thiến ta. Tiểu Ngưu ta không thể thành thái giám, Không ổn, tốt nhất phải học thành bản lĩnh kinh người, như vậy sẽ không sợ ai tìm đến gây phiền toái
Tiếp theo hắn lại nghĩ tới vừa rồi bọn họ nhắc tới gì mà Mặc Long và sư nương, trong lòng mờ mịt. Đó là chuyện của môn phái người ta, không quan hệ đến mình. Nhưng việc tốt của Nguyệt Ảnh với Mạnh Tử Hùng ta không đứng nhìn được. Ta phải tính cách gì chia rẽ hai người đó, lúc này trí não Tiểu Ngưu bắt đầu hoạt động.
Trong lúc miên man suy nghĩ, hắn bất tri bất giác ngủ vùi. Trong lúc ngủ, khóe miệng vẫn mang theo ý cười của tiểu nhân đắc chí.