Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 47: Khẩu kỹ

Hai người ôm nhau mà ngủ, nằm thẳng tới tận sáng sớm hôm sau mới dậy, Tiểu Ngưu tỉnh dậy trước tiên, nhấc chăn lên, chỉ thấy thân thể nàng đầy đặn đến mê người, hơn nữa trên mặt vẫn còn chút ửng hồng, đúng là vẫn chưa hết vẻ xuân tình, thật khiến ngọn lửa dục vọng của Tiểu Ngưu vốn đã nguội lạnh trở nên bừng nhiệt.

Hắn lại nhìn nàng một cách háo sắc, cây bổng lần thứ hai lại cương cứng lên. Hắn chú ý ngắm nhìn mọi điểm trên thân thể nàng, nhất là khi ánh mắt hắn chạm đến đám lông mao cũng như tiểu huyệt hơi rỉ nước của nàng thì hắn không thể nào nhịn được nữa.

Tiểu Ngưu thả lỏng hai tay ra rồi đặt nhẹ nhàng lên cặp nãi tử của nàng, âu yếm hai đại nhũ hoa của nàng quyến luyến không muốn rời ra. Mới được một lát là Ngưu Lệ Hoa tỉnh dậy lại liền. Nàng nháy nháy con mắt màu xanh lam, hỏi: "Tiểu Ngưu, ngươi lại muốn làm gì nữa đây?" Tiểu Ngưu lắc lắc cây nhục bổng của mình, nói: "Tỷ hỏi ta làm gì vậy? Ta tự nhiên muốn làm với tỷ, tỷ xem, nó kích động rồi biến thành thế này đây." Khôn đợi nàng nói, hắn kéo chiếc chăn đi rồi tiến tới giữa hai chân nàng, cầm chắc cây bổng hướng về phía cánh hoa đâm tới.

Ngưu Lệ Hoa cười khổ nói: "Ta thật sự là không chịu nổi ngươi được nữa, sức chiến đấu của ngươi dẻo dai thật, nếu ta với ngươi cùng một chỗ, chỉ sợ buổi tối khó mà ngủ yên được mất!" Mắt thấy cây bổng của nam nhân chạm vào tiểu huyệt ẩm ướt của bản thân.

Tiểu Ngưu không lập tức tiến vào mà trước hết khiêu khích Ngưu Lệ Hoa cái đã, hôn môi, miết nhẹ vào cặp nãi tử, chờ đợi d*m thủy của nàng trào ra, lúc này mới lay động cây bổng về phía trước. Bây giờ thì Tiểu Ngưu đã có thể dễ dàng tiến vào tiểu động của nàng. Thừa nhận bản thân có điểm không chống đỡ nổi

Khi Tiểu Ngưu đưa được cây bổng của mình vào trong thì Ngưu Lệ Hoa cũng thở phào một cái, cảm thấy bản thân có điểm không chống đỡ nổi. Thứ này lớn như vậy chỉ sợ sẽ khiến tiểu huyệt của mình bị hỏng mất.

Tiểu Ngưu từ từ mà nhập động, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy nhũ hoa của Ngưu Lệ Hoa. Hắn tấn công từ hai hướng, thật khiến đối phương cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Tiểu Ngưu uyển chuyển xuất nhập. Ngưu Lệ Hoa cũng ngày càng phối hợp tốt, hoặc uốn éo thắt lưng, hoặc lắc lư kiều đồn, tất cả đều khiến Tiểu Ngưu rất đắc ý.

Tiểu Ngưu càng lúc càng thêm đùa nghịch, đôi khi ngẫu nhiên tương cây bổng vào huyệt khẩu, tại huyệt khẩu chuyển động vài cái, sau đó lại đâm một nhát vào tận trong cùng khiến d*m thủy chảy ra ào ạt, có lúc Tiểu Ngưu lại rút cây bổng ra, quan sát nhục động một chút, giờ thì nó giống như một hang động chứa đầy nước, nhìn rất hợp cùng với rừng lông tơ. Tiểu Ngưu lề mề tận nửa ngày mới chạm quy đầu vào cánh hoa của nàng. Ngưu Lệ Hoa thấy thế bất mãn liền chủ động đón mời cây nhục bổng của hắn. Tiểu Ngưu lúc này mới cười vài tiếng nghe vô cùng xấu xa rồi đâm vào. Lần này hắn chỉ lôi cây nhục bổng thoáng cái lại lấp vào đẩy vào. Cây nhục bổng đâm vào tiểu huyệt kêu chít chít (Giống tiếng côn trùng phát ra), không những thế tiếng bụng dưới đập vào nhau kêu bành bạch, căn phòng nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.

Tiểu Ngưu làm một mạch mấy trăm nhát làm Ngưu Lệ Hoa chỉ đành giơ cờ trắng ra mà đầu hàng. Tiểu Ngưu cũng không có ý tốt, trong lòng hắn nghĩ: "Tốt nhất là khiến nàng chủ động van xin, thế mới thật là sảng khoái." Nghĩ đến đây hắn vẫn nỗ lực mà kiền nàng. Ngưu Lệ Hoa không chịu nổi (Nhiệt) được nữa, nàng đành hướng về phía hắn liên tục cầu xin. Nhân cơ hội này, Tiểu Ngưu liền đưa ra những điều kiện thật hà khắc.

Ngưu Lệ Hoa vừa nghe thấy thế mặt thoáng chút ửng đỏ. Đối với việc trên giường, nàng đích thực không sợ gì hết, nhưng đối với việc cầu xin, nàng lại có đôi chút sợ sệt. Ấy vậy mà nàng cũng không biết bản thân sợ hãi cái gì.

Nàng thì không hề muốn đáp ứng, nhưng Tiểu Ngưu cứ muốn nhờ thêm một lần nữa, khiến nàng rơi vào cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, không biết bản thân có nên đáp ứng sự thỏa mãn của hắn hay không.

Thấy tình cảnh như vậy, Tiểu Ngưu liền đề nghị: "Ngưu tỷ tỷ, không bằng chúng ta cùng nhau phục vụ đối phương, như vậy tỷ sẽ không cảm thấy mình mất mát gì cả, tỷ thấy sao?"

Ngưu Lệ Hoa nghe thấy vậy trong lòng cân nhắc rất nhiều. Nàng ấy nói: "Ta...Ta chẳng hiểu gì cả." Tiểu Ngưu thoải mái trả lời: "Ta biết rất nhiều thứ tốt đẹp, vì vậy tỷ có thể làm theo những điều ta chỉ. Tỷ vui vẻ còn ta cũng cảm thấy thoải mái." Thế là đột nhiên Tiểu Ngưu lại trở thành sư phụ của Ngưu Lệ Hoa. Ngưu lệ hoa quay người nằm ngược lại so với Tiẻu Ngưu, hai người miệng kề sát vào nhau. Tiểu ngưu nhìn thấy đại kiều đồn Ngưu Lệ Hoa trắng như tuyết, cùng với khe hở giữa hai kiều đồn ấy thật như là một đóa hoa, khiến hắn muốn điên lên. Hắn ôm lấy hai bên kiều đồn, đầu lưỡi hướng sâu vào trong hang động của nàng, nó duỗi ra rồi lại đột ngột co rút lại liếm đắc ý liếm nhục thể bên trong hang, khiến đắc ngưu lệ hoa thẳng người mà rung đông kiều đồn, miệng thì kêu gọi hắn làm thêm nữa.

Tiểu ngưu cũng nói: "Ngươi cũng nhanh lên một chút nha."

Ngưu Lệ Hoa liền hé miệng ra, nuốt quy đầu vào trong miệng. Thật lớn một đại quy đầu rất vĩ đại! Nàng làm rất nhanh chóng và không hề có một sai sót nào.

Tiểu Ngưu thì chỉ huy phía dưới, miện của nàng lưu loát đùa nghịch với cây bổng, khiến Tiểu Ngưu đạt được được một niềm vui sướng khác. Thân đầu lưỡi liếm vào khe hở của quy đầu, rồi sau đó lại ôm chặt lấy thân quy đầu. Ngưu Lệ Hoa mặc dù không hài lòng lắm với cái mùi vị này, nhưng để Tiểu Ngưu vui vẻ thì nàng cũng sẵn sàng chiều theo.

Ban đầu thì Ngưu Lệ Hoa có điểm khó chịu, nhưng đến khi nàng liếm cái quy đầu kia khiến nó hồng hào thì nàng đã bắt đầu cảm thấy hứng thú. Hơn nữa bên kia Tiểu Ngưu cũng ngậm chặt lấy hai cánh hoa cùng với tiểu đậu của nàng, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng dâm hưng (Tăng tiến), d*m thủy chảy ra không kể xiết, cảm giác như mọi khớp xương đều nhuyễn hết ra. Cứ như thế, những điểm nàng không hài lòng lúc đầu đã biến mất, thay vào đó là cảm giác ngon ngọt làm nàng tận tâm mà hầu hạ Tiểu Ngưu.

Nàng dùng tay nắm lấy cây bổng, dùng đầu lưỡi liếm khắp mọi chỗ trên cây bổng của Tiểu Ngưu, khiến Tiểu Ngưu kêu lên ố ố, thở hổn hển như trâu, nói: "Ngưu tỷ tỷ, ngươi liếm thật giỏi, thật khiến nam nhân là ta cảm thấy phát cuồng! Tốt nhất, khi liếm nó nàng hãy nhớ đến mùi vị khi ăn mứt, đảm bảo như thế sẽ rất tuyệt."

Tuy rằng không có mùi vị đó thực, nhưng mùi vị của chinh phục nam nhân thật tuyệt hảo, chính mắt nàng cũng nhìn thấy cái vật trong tay càng lúc càng lớn, cảm kích tựa hồ muốn được nói ra vậy. Nàng từng ngụm từng ngụm mà mút nó, ra sức mà liếm. Đừng xem động tác và kỹ thuật của nàng không đủ thuần thục, đối với loại cảm xúc mãnh liệt này thì mọi nữ nhân đều có thể làm được như vậy, mà chính việc Tiểu Ngưu được nàng chăm sóc được như thế này khiến hắn không thể nghĩ ra nổi, bản thân mới quan hệ cùng nàng vài ngày mà đã được vậy, không lẽ là duyên số?

Ngưu Lệ Hoa liếm đến nỗi Tiểu Ngưu sắp bắn ra, ở tình huống thế này, Tiểu Ngưu nhịn không được nên phải thay đổi tư thế. Hắn đứng ở trên giường, Ngưu Lệ Hoa lại quỳ xuống áp mặt vào hạ thân hắn. Nhìn một đại mỹ nữ dùng môi đỏ mọng như muốn nuốt lấy cây bổng của hắn, Tiểu Ngưu bất luận trong lòng thế nào cũng cảm thấy sảng khoái một cách khó tả.

Tiểu Ngưu khen nàng: "Mùi vị thật tuyệt, ta cũng không biết phải có thể miêu tả nó thế nào nữa." Nhìn Ngưu Lệ Hoa loạn ngoe nguẩy cái đầu mà phục vụ mình, Tiểu Ngưu kích động đến mức muốn hét lên một tiếng thật cuồng loạn.

Chỉ trong chốc lát, Tiểu Ngưu đã không thể chịu nổi được nữa. Hắn ôm lấy đầu Ngưu Lệ Hoa, ưỡn thẳng cây nhục bổng rồi đẩy mạnh nhiều lần về phía trước, coi đôi môi đỏ mọng của nàng như tiểu huyệt. Ngưu Lệ Hoa chỉ có thể rên rỉ kêu những tiếng ô ô chứ không thể nào có thể nói ra một thanh âm nào khác

Sau hơn mười lần mãnh liệt như thế, Tiểu Ngưu bắn thật mạnh ra ngoài. Ngưu Lệ Hoa không kịp né tránh, toàn bộ bắn vào trong miệng, Tiểu Ngưu còn nói tiếp: "Ngưu tỷ tỷ, thứ này rất bổ, tỷ nuốt nó đi." Bị dục vọng thúc dục, Ngưu Lệ Hoa nuốt tất cả lần lượt vào trong cổ họng.


Làm cho cây bổng nguội bớt, Tiểu Ngưu lại bắt Ngưu Lệ Hoa phải cầm lấy cây nhục bổng của hắn mà liếm thật sạch sẽ, điều này khiến Tiểu Ngưu rất mừng rỡ không thể hơn được.

Sau đó, Ngưu Lệ Hoa vội vàng lau miệng, vệ sinh thật sạch sẽ, còn Tiểu Ngưu thì mỹ mãn nằm trên giường rồi nhắm mắt lại.

Sau cuộc vui tất cả lại trở về yên bình. Sáng sớm hôm sau, bọn họ yên lặng mặc y phục, chính thức đối mặt với ly biệt.

Ngưu Lệ Hoa tuy có lưu luyến, nhưng nàng tính vốn dĩ kiên cường nên không âu lo. Trái lại Tiểu Ngưu, lại gần như muốn khóc.

Tiểu Ngưu nắm chặt tay nàng, nói: "Ngưu tỷ tỷ, hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới gặp lại, ta thật không muốn xa tỷ chút nào." Ngưu Lệ Hoa thở dài nói: "Ngươi không nên cố níu kéo thêm ta nữa. Nếu như ta ở lại, việc gia đình ai sẽ giải quyết? Hic hic, ta vẫn còn rất nhiều trọng trách lắm, rời nhà cũng đã lâu, không khéo ở đó loạn mất." Tiểu Ngưu thở dài, nói: "Nếu không phải có việc gấp, ta thật muốn cùng tỷ đến Tây Vực một chuyến, xem nơi nào thế nào, ta lớn này rồi (...16) mà chưa đi xa bao giờ." Ngưu Lệ Hoa hơi cười cười mà nhìn Tiểu Ngưu nói: "Vậy khi nào rảnh rỗi ngươi hãy đến thăm ta nhé. Ta sẽ cho người thành nam nhân của ta. Nếu ngươi mà dám từ bỏ ta, ta sẽ hận ngươi cả đời." Tiểu Ngưu bày tỏ thành ý nói: "Chờ ta học nghệ thành công, nhất định ta đi tìm tỷ, nếu như ta mà lừa gạt, lão thiên gia sẽ phạt ta kiếp sau đương thành con chó giữ nhà cho tỷ."

Ngưu Lệ Hoa cười ha hả, nói: "Nhà ta cũng có chó giữ nhà nhưng mà nó không lớn thế này đâu, Tiểu Ngưu của ta ạ." Nàng cười đến mặt mày rạng rỡ cả lên, chỉ là trong nụ cười có thoáng nỗi thê lương.

Ngưu Lệ Hoa nói với Tiểu Ngưu hàm chứa tình cảm: "Ta lần này quay trở lại Trung Nguyên, ngoài việc giết Hắc Hùng Quái báo thù cho phụ thân thì ta còn mục đích khác là đi gặp lại ngươi, thành thật mà nói, ngươi cũng không phải là người ưu tú cho lắm, nhưng so với người khác thì ngươi rất thành thật, tâm tính cũng tốt, chính vì thế trong lòng ta chỉ có một mình ngươi. Ta biết ngoài việc ngươi thật tâm thích ta thì ngươi cũng thích nhiều nữ nhân khác. Ta cũng chỉ hy vọng có một ngày ngươi thật sự ở bên ta, cũng không biết điều này có thể trở thành hiện thực được hay không nữa!"

Tiểu Ngưu vô cùng cảm động, lời nói cực kỳ ân tình: "Ta nhất định sẽ ở bên tỷ, chỉ là chưa thể bây giờ mà thôi." Ngưu Lệ Hoa dặn Tiểu Ngưu: "Sau khi ta đi ngươi hãy chăm chỉ học nghệ, ta cũng không thích lấy một người mà đến cả nữ nhân của họ cũng khôn đánh lại nổi. Người Tây Vực chúng ta, nam nhân đánh không lại lão bà của họ thì đó thật là một sự sỉ nhục." Tiểu Ngưu cười khan vài tiếng, nói: "Được rồi, Ngưu tỷ tỷ, ta nhất định sẽ nỗ lực hết mình, thế còn tỷ, tỷ sẽ về ngay chứ?"

Ngưu Lệ Hoa nhìn tuyết trắng phủ khắp nơi, nói: "Ta sẽ cố đi tìm Ma Đao, vài ngày sau, dù ta có tìm được hay không thì ta vẫn sẽ về Tây Vực."

Tiểu Ngưu gật đầu đồng ý rồi tiễn Ngưu Lệ Hoa ra ngoài thành, hai người lòng chỉ muốn ở bên nhưng dạ vẫn phải chia tay, tình tứ dạt dào, lưu luyến hôn nhau một lúc mà vẫn chưa thể rời xa được.

Tiểu Ngưu đứng yên một chỗ, ngẩn ngơ đứng nhìn Ngưu Lệ Hoa dần dần đi xa, trong lòng suy nghĩ: "Nàng thực sự là nữ nhân tốt, đa tình, yêu ta mãnh liệt, lại rất kiên cường dũng cảm, có bản lĩnh. Một nữ nhân như thế Tiểu Ngưu ta thật có diễm phúc vô biên, thậm chí còn thấy kém cỏi so với nàng." Đến khi nàng thật sự biến mất, Tiểu Ngưu mới lại quay trở về thành. Lúc này hắn thực sự chỉ muốn về thẳng nhà, hỏi cho thật minh bạch, để xem Tiểu muội đính hôn với ai.

Tiểu Ngưu bước đi trên con đường quen thuộc, trong lòng tràn đầy cảm xúc, nơi đây trong giấc mơ hắn cũng nghĩ tới, hắn tin tưởng người nhà cũng sẽ nhớ hắn như thế.

Hắn chạy thật nhanh về hiệu thuốc thân thuộc. Giờ khắc này, tim hắn đập nhanh hơn, trong lòng cũng kích động hơn, quả thật rất vui sướng. Tiểu Ngưu tưởng tượng ra cảnh người nhà vui mừng đến thế nào khi gặp lại hắn.

Khi bước tới gần hiệu thuốc của gia đình thì hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi. Cảnh tượng đông đúc kẻ ra người vào mua giờ đây lại vắng vẻ lạ thường. Hắn cũng không hiểu nguyên nhân tại sao nữa.

Tiểu Ngưu vội hỏi hàng xóm thật tỉ mỉ tình hình cụ thể. Nhà hàng xóm thấy Tiểu Ngưu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, sau đó nói: "Ngươi hãy về nhanh, gia đình ngươi đang gặp phải phiền toái." Hỏi lại thì hàng xóm đã bỏ đi mất. Tiểu Ngưu trong lòng thấy mù mờ, hắn đành khấn: "Lão Thiên nha, xin hãy phù hộ cho gia đình ta, cầu mong không gặp chuyện gì nghiêm trọng." Tiểu Ngưu vội vã chạy tới trước cửa nhà rồi gõ cửa. Cửa vừa mở ra, người hầu vừa thấy Tiểu Ngưu, cả hai con mắt đều đỏ lừ, kêu một tiếng: "Đại thiếu gia, người trở về thật đúng lúc, trong nhà có chuyện rồi." Tiểu Ngưu vội hỏi nói: "Chuyện gì xảy ra? Lão gia đã xảy ra chuyện gì?" Người hầu mắt nước mắt lưng tròng địa nói: "Đại thiếu gia, lão gia bị người ta đả thương rồi." Vừa nghe lời này, Tiểu Ngưu liền kêu lên 1 tiếng, thầm nghĩ là không tốt.

Hắn cũng không hỏi nhiều, cũng nhanh đi bộ về phía hậu viện. Hắn chạy một hơi tới trước cửa phòng của ngụy trung bảo, tại cửa gặp ngay đám người hầu, bọn họ nhìn thấy Tiểu Ngưu, đều hoan hỉ nhẩy cẫng cả lên, reo to: "Đại thiếu gia, ngươi đã về, vậy là không phải lo nữa rồi."

Tiểu Ngưu hướng mắt về phía phòng của Ngụy Trung Bảo, hỏi: "Gia gia ta đâu? Ông ở trong phòng này à?" Người hầu đáp: "Dạ vâng." Nói đến đây, cửa phòng liền mở ra, Tiểu Tụ cùng Điềm Nữu đứng tại cửa. Các nàng trên mặt đều lộ ra dáng tươi cười, con mắt đặc biệt long lanh. Tiểu Tụ nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngưu ca, ca ca thật đã trở về, chúng ta đều vội muốn chết." Điềm Nữu cũng nói: "Tiểu Ngưu ca, hiện nay gia đình ta rất cần ca ca, lúc này ca ca không thể lại đi được." Tiểu Ngưu miễn cưỡng đối với các nàng cười cười, các nàng xinh đep như thế, Tiểu Tụ tựa hồ lại cao thêm một chút, thật giống một thiếu nữ quyến rũ.

Tiểu Ngưu thoải mái nói: "Các ngươi đừng lo lắng, ta muốn gặp gia gia ta." Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu bước vào bên trong. Chỉ thấy Ngụy Trung Bảo đang lẳng lặng nằm trên giường, bên cạnh là kế mẫu.

Ngụy Trung Bảo sắc mặt tiều tụy, hai cánh tay đều băng bó, vừa nhìn là biết bị thương. Tiểu Ngưu kề sát vào người phụ thân, thấy ông hô hấp bình thường, hiển nhiên không nguy hiểm, Tiểu Ngưu mới yên tâm.

Kế mẫu nhìn thấy Tiểu Ngưu, vui mừng đứng dậy, hướng về phía hắn đi vài bước mới nói: "Tiểu Ngưu, ngươi trở về thật đúng lúc, ta đang cảm thấy tứ cố vô thân (Không ai nương tựa)." Kế mẫu trong ánh mắt đầy vẻ mong chờ. Người chính thật chính như là một nữ nhân mỹ lệ, đệ nhất mỹ phụ, thật đúng là một vị phu nhân mà ai cũng hằng mơ ước.

Tiểu Ngưu ngồi xuống một chiếc ghế ở bên cạnh, hỏi: "Rút cuộc chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Ta đi cũng được một thời gian khá dài rồi." Tiểu Tụ bước nhanh tới đứng cạnh bên Tiểu Ngưu, vẻ mặt không muốn rời xa, Điềm Nữu thì bưng trà đến.

Tiểu Ngưu cầm tách trà trên tay, Tiểu Ngưu nhìn nàng cười, nói: "Việc ở đây thế là được rồi, thế nhạc phụ tương lai của ta đâu rồi ấy nhỉ. Zz...?"

Điềm Nữu xấu hổ đáp: "Gia gia thiếp nhớ nhà nên về mất rồi. Tiểu Ngưu a một tiếng. Lúc này kế mẫu đã ngồi đối diện với Tiểu Ngưu. Nàng liếc về phía trượng phu một chút rồi nhẹ giọng nói: "Việc này cũng đơn giản thôi. Tối hôm qua ba ngươi cùng bằng hữu uống rượu, trên đường về nhà thì gặp cường đạo. Khi đó gia gia ngươi mất khá nhiều tiền, thế là mắng bọn chúng vài câu, kết quả bị đám cường đạo đánh đến ngất đi. May mà có người tốt báo cho chúng ta, nếu không...Nếu...Không thì...!" Vừa nói chuyện, kế mẫu khóe mắt đở lừ, lã chã tưởng chừng như sắp khóc, thật khiến người khác thấy trìu mến họ, tuy nhiên Tiểu Ngưu chưa có đủ tư cách để mà trìu mến kế mẫu của mình.

Tiểu Ngưu hỏi thăm: "Đại phu đã xem qua chưa ạ? Phụ thân giờ cảm thấy thế nào?" Kế mẫu đáp: "Đại phu bảo không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng vài hôm là khỏi. Chỉ là ba ngươi tính tình phóng khoáng, lăn lộn ở cái thành Hàng Châu bao năm nay thì đây là lần đâu tiên ông ấy bị người khác đánh cho ra nông nỗi này, chị sợ luẩn quẩn trong lòng, ngươi về thật đúng lúc, giúp ta khai thông ý nghĩ trong đầu hắn được không?"

Tiểu Ngưu gật đầu đáp: "Ta nhất định sẽ giúp kế mẫu, vậy kế mẫu đã báo quan chưa?" Kế mẫu hồi đáp: "Đã báo rồi."

Tiểu Ngưu hỏi: "Vậy kẻ nào đã làm?"

Kế mẫu suy nghĩ một chút, nói: "Cư quan phủ báo lại, bọn chúng có hai người, sau khi gây án đã bỏ trốn khỏi thành Hàng Châu, quan phủ đang dốc toàn lực truy đuổi?" Tiểu Ngưu oán hận mà nói: "Con mà biết bọn chúng ở đâu, con nhất định sẽ không tha cho cái đám cường đạo đấy."

Kế mẫu hỏi Tiểu Ngưu: "Chừng thì người sẽ đi tiếp?" Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Con vừa trở về mà, mọi người vẫn khỏe chứ ạ?" Kế mẫu hồi đáp: "Tất cả đều khỏe, cái chính là ngươi ba luôn nhớ ngươi, lúc này ta không cho phép ngươi bỏ đi." Tiểu Ngưu cười khổ vài tiếng, không có trả lời. Hắn nghĩ: "Ta lại há có thể không đi sao? Nam nhi chí ở bốn phương, ta Tiểu Ngưu nếu như cứ mãi ở nhà thì còn gì là tiền đồ nữa?" Vừa nghĩ đến bao tâm nguyện ấp ủ, Tiểu Ngưu trong lòng hùng tâm nổi lên, nóng lòng muốn thực hiện.

Kế mẫu nói: "Tiểu Ngưu ngươi nên về phòng nghỉ ngơi trước, ba ngươi có ta chăm sóc rồi." Tiểu Ngưu dạ một tiếng, nói: "Con xin được về phòng trước ạ!" Vừa nói chuyện, đứng dậy hướng ra phía phía cửa liền nhìn thấy Tiểu Tụ cùng Điềm Nữu đang đứng nhìn mình, các nàng thật là tuyệt sắc, Tiểu Ngưu ngay lập tức tiến về phía họ.

Tiểu Tụ rất láu lỉnh đi sát theo Tiểu Ngưu, Điềm Nữu thì dường như bất động, nàng hình như đang nghĩ đến nghĩa vụ phải chăm sóc Ngụy Trung Bảo. Tiểu Ngưu chỉ gọi nàng một câu rồi cũng bước ra khỏi cửa sau đó trở về phòng của mình.

Tiểu Ngưu bước vào phòng rồi ngồi xuống một cái ghế, Tiểu Tụ cũng tới, lúc này Tiểu Ngưu bắt đầu quan sát Tiểu Tụ một cách tỉ mỉ. Chỉ thấy Tiểu Tụ diện một cái váy màu xanh nhạt, quần áo chỉnh tề, đầu thắt hai bím tóc hai bên, khuôn mặt trong trắng có nét hồng hào, hai mắt sáng như tuyết, môi đỏ mọng quyến rũ, không chỉ xinh đẹp, Tiểu Tụ còn tràn ngập nét thanh xuân đáng yêu. Tiểu Ngưu liếc một chút về phía ngực nàng, hình như nó cao hơn trước một chút thì phải. Tiểu Ngưu trong đầu lại tràn ngập ý niệm: "Tương lai không biết ta có thể chạm vào nó một lần không nhỉ?" Tiểu Ngưu liếc một cái thật nhanh, hiển nhiên là Tiểu Tụ không phát hiện ra, nếu không thì hắn chắc còn mặt mũi nào mà gặp lại muội muội của mình nữa.

Tiểu Ngưu vừa nghe trộm tới việc đính hôn, trong lòng rất khó chịu, cảm giác như có tảng đá trong lòng.

Tiểu Tụ mỉm cười, tựa đóa hoa hồng tươi đẹp. Nàng nhẹ nhàng ngồi tại chiếc ghế bên cạnh Tiểu Ngưu, cười tủm tỉm mà nói: "Ca ca, ca có hay nhớ nhà không?"

Tiểu Ngưu thân thiết mà tươi cười, nói: "Đương nhiên là có, ta mỗi ngày đều nhớ mọi người, nếu không ta đâu có trở về vội vã thế này?" Thấy Tiểu Tụ như thế xinh đẹp, hắn thật muốn kéo nàng vào ngực mình mà âu yếm.

Nhưng Tiểu Ngưu đâu dám làm thế, bởi hắn biết chắc, nếu mình làm điều gì xằng bậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn quan hệ hai người, bất quá hắn chỉ muốn hỏi một câu, có đúng nàng đính hôn hay không.

Tiểu Tụ cười đến đôi mắt nhắm nghiền lại, nói: "Ca ca, phụ mẫu cũng nhớ ca ca lắm nha, ngươi đi rồi, phụ mẫu luôn nhắc tới ca, cứ như ca ca một đi không trở lại ấy?"

Tiểu Tụ đỏ mặt lên, ôn nhu nói: "Xin lỗi, ca ca, muội lại nói nói linh tinh rồi. Muội tin ca ca sẽ bình an vô sự, bởi vì ca hoạt bát như con khỉ ấy, hi hi." Nói đến người này, Tiểu Tụ cười khanh khách. Tiểu Ngưu thấy thế cũng mỉm cười theo.

Cười xong sau khi, Tiểu Tụ mở to đôi mắt ngây thơ ấy nhìn thẳng vào Tiểu Ngưu hỏi: "Ca ca, gia gia gần đây có tâm sự trong lòng, ca biết vì sao ko?"

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Ha ha, chẳng phải nó liên quan đến việc Tiểu Tụ nhà ta sắp biến thành một đại cô nương mà vẫn chưa có ai đến dám cưới gả sao"

Tiểu Tụ đỏ bừng mặt, hừ nói: "Ca ca chỉ có nói lung tung mà thôi, chỉ cần tiểu muội nói một câu thì không biết có bao nhiêu vương tôn công tử muốn đến tìm."

Tiểu Ngưu trên mặt nghiêm hỏi nói: "Vậy tại sao nhỉ?" Tiểu Tụ tỏ ra thần bí, nói: "Bởi vì mấy ngày hôm trước gia gia hắn nhặt được một quẻ."

Tiểu Ngưu suy đoán: "Quẻ đó liên quan đến việc không tốt đúng không?" Tiểu Tụ nói: "Tên thầy bói nói gia gia sẽ đoản mệnh." Dứt lời, Tiểu Tụ vẫn còn tỏ ra rất lo lắng.

Tiểu Ngưu hỏi: "Hắn nói gia gia sống được bao lâu?"

Tiểu Tụ nhất bĩu môi, nói: "Tên thầy bói đấy nói rằng gia gia không thọ qua nổi bốn mươi tuổi."

Tiểu Ngưu ngẩn ra, lập tức bật cười, nói: "Quả thực nói bậy, gia gia thân thể tráng như thế. Không cần phải nói, lần này chắc gia gia đau khổ lắm đây."

Chính lúc hai người đang nói chuyện rôm rả thì Điềm Nữu đẩy cửa vào, nói: "Tiểu Ngưu ca, gia gia tỉnh rồi, người muốn gặp huynh."

Tiểu Ngưu đáp ứng, vội vã chạy ra ngoài. Hắn nghĩ: "Gia gia đang đau khổ như thế thì tí nữa gặp ta phải khiến gia gia vui lên một chút mới được." Tiểu Ngưu vừa vào phòng của Ngụy Trung Bảo, chỉ thấy ông đang dựa vào một tấm sàng lấy tay chống đầu. Thấy Tiểu Ngưu, Ngụy Trung Bảo tức giận hừ một tiếng, trừng hai mắt nói: "Tiểu tử ngươi cũng còn nhớ đường về nhà sao?" Tiểu Ngưu vội vã cười hì hì lên tiếng: "Gia gia, nhi tử không phải không muốn trở về, chỉ là bái sư học nghệ, không thể tùy tiện quay lại mà thôi." Ngụy Trung Bảo quan sát Tiểu Ngưu mấy cái, hỏi: "Mấy ngày này ngươi đã học được cái bản lĩnh gì rồi?" Tiểu Ngưu vừa nghe hắn hỏi, tinh thần tỉnh táo, như mở cờ trong bụng mà khoe khoang, Ngụy Trung Bảo nghe được hào hứng, nói: "Tiểu tử ngươi không phải gạt ta đấy chứ?"

Tiểu Ngưu rất chăm chú nói: "Nếu như gia gia không tin, để con sử một bộ quyền cho người xem." Ngụy Trung Bảo lắc đầu, nói: "Chờ ta thương được rồi ba. Hừ, hai thằng giặc đầu rùa đánh ta suýt nữa đi tong cái mạng già (...35). Nếu bắt được bọn chúng, ta phải chém đầu thì mới hả dạ được. Cũng không biết bọn chúng nó đã hại biết bao nhiêu bách tính rồi."

Tiểu Ngưu thấy Ngụy Trung Bảo tội nghiệp như thế, lại hỏi: "Gia gia, hai thằng đó bộ dáng như thế nào? Người nói con một chút đi."

Ngụy Trung Bảo thở dài nói: "Ta nói ra có ích lợi gì, chẳng lẽ ngươi bắt nổi bọn chúng sao?" Tiểu Ngưu nói: "Người nói đi, chỉ cần bọn chúng còn đang ở thành Hàng Châu, dù có là chuột chui xuống cống nhi tử cũng sẽ bắt cho người hả dạ."

Ngụy Trung Bảo suy nghĩ một hồi, nói: "Hôm đó trời tối đen nên ta nhìn không rõ ràng. Ta chỉ nhớ rõ trong đó một tên vừa ốm vừa cao, tên còn lại thì béo."

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Bọn họ đều sử dụng tay không đúng không ạ?"

Ngụy Trung Bảo hồi đáp: "Không phải, bọn họ trong tay đều cầm cây đoản (Ngắn) côn, ta bị thương cũng chính bởi cây côn đó. Nói đến người này, Ngụy Trung Bảo không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hận ý chứa chất.

Tiểu Ngưu lại nói tiếp: "Cũng không biết quan phủ lúc nào có thể đem hai tên này về quy án nữa." Ngụy Trung Bảo khinh miệt nói, nói: "Ta thấy đám quân quan phủ thực chẳng khác gì lũ phế nhân, ăn thì luôn ăn cơm trắng nhưng mà những lúc cần đến thì chẳng thấy làm được tích sự gì. Thật là giá áo túi cơm."

Tiểu Ngưu lúc này suy nghĩ, đoán hai tên kia nhất định không có nhiều tiền nên sẽ không ở trọ tại một khách sạn nào đó, cũng có thể là bọn chúng đang ẩn nấp ở một cái miếu hoang nào đó. Nhưng mà có trời mà biết được hai tên đó đang chính xác trốn ở đâu.

Tiểu Ngưu nghĩ nếu lần này mà có thể bắt được hai tên giặc đầu rùa thì đúng là lập được đại công và từ nay sẽ không bị phụ thân khinh thường nữa.

Kế mẫu ở bên nói: "Lão gia, người nói chuyện cũng đã lâu rồi, người cũng nên nghỉ ngơi thôi." Ngụy Trung Bảo vội nói: "Ta tinh thần rất tốt, đang rất muốn cùng nhi tử trò chuyện thêm một lúc nữa." Tính tình Ngụy Trung Bảo ngang ngạnh là thế đấy. Kế mẫu nháy mắt Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu biết ý, liền nói với Ngụy Trung Bảo: "Gia gia hãy nghe lời của kế mẫu, nghỉ ngơi cho sớm đi. Tiểu Tụ có việc tìm còn, con xin phép được đi trước. Chờ người tỉnh dậy rồi con xin được hầu chuyện tiếp với gia gia." Ngụy Trung Bảo gật đầu một cái, nói: "Ta cấm ngươi bỏ trốn lần nữa. Nếu không thì đừng bao giờ là gọi ta là phụ thân nữa."

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Giờ con đã trưởng thành rồi, con sẽ không làm như thế nữa đâu ạ." Ngụy Trung Bảo cảm khái nói: "Nhi tử, ta đối với ngươi cũng không yêu cầu nguwoi nhiều, chỉ cần bằng phân nửa ta là được rồi.

Tiểu Ngưu trong lòng không phục, nhưng ngoài miệng nói: "Dạ, con hứa sẽ thực hiện những điều gia gia đã dậy bảo. Ngụy Trung Bảo vừa nghe liền nở nụ cười nói: "Tốt lắm, thế mới là người nhà họ Ngụy chứ."

Tiểu Ngưu cười cười bước ra khỏi cửa, hắn nghĩ: "Gia gia à, không phải con kinh thường người nhưng người chỉ có thể là một tiểu thương nhân mà thôi! Chỉ cần có tiền vốn, có ý nghĩ, là có thể làm được. Tiểu Ngưu con lại không thiển cận như vậy, con phải diễu võ dương oai, phải có lấy thiên hạ. Con muốn cho cả thiên hạ phải nhắc đến tên Ngụy Tiểu Ngưu." Mải nghĩ về hùng tâm tráng chí của mình, Tiểu Ngưu đã về phòng của mình từ lúc nào không biết. Vừa vào tới cửa đã thấy Tiểu Tụ cùng Điềm Nữu xì xèo gì đó, dường như đang tán về một cái gì đó, chỉ biết cả hai đang cười cợt rất vui vẻ.

Tiểu Ngưu cười tủm tỉm nói: "Tiểu Tụ, hai người cười cái gì vậy? Nói cho ta nghe cùng được không?"

Tiểu Tụ liếc mắt về phía ca ca, sẵng giọng nói: "Chuyện của nữ nhân chúng ta không cần nam nhân nào quan tâm." Nói xong, làm bộ mặt cười mặt mếu dọa Tiểu Ngưu.

Điềm Nữu mỉm cười nói: "Chúng ta cũng không nói gì nhiều, chỉ là đang nói về việc có công tử ngỏ ý với Tiểu Tụ muội muốn được cầu hôn mà thôi."

Vừa nghe lời này, Tiểu Ngưu trong lòng vội phát hoảng nói: "Việc này cần phải thận trọng nha...Hiện giờ có rất nhiều loại người, có người tốt tính nhưng dung mao bình thường còn có những kẻ lại đẹp mã nhưng lòng lang dạ thú." Vừa nghe lời này, Tiểu Tụ cùng Điềm Nữu đều cười hì hì. Tiểu Ngưu ngồi chính diện với hai người, nói: "Tiểu Tụ nha, ngươi có thích người nào chăng?"

Tiểu Tụ lắc đầu, nói: Làm gì có ai? Không gặp được nam nhân ưu tú ta quyết chưa lập gia thất đâu."

Thế rồi Tiểu Tụ đứng lên, hình như có người hầu báo là phụ mẫu muốn gặp. Trước khi đi Tiểu Tụ nói: "Muội đi một chút rồi quay lại, lần này thì đừng có lặn mất tăm nữa nha, Điềm Nữu tỷ, việc ở đây muội giao cho tỷ giải quyết đấy."

Điềm Nữu mỉm cười gật đầu, Tiểu Tụ lúc này mới ra khỏi phòng. Bước đi uyển chuyển, dáng người thon thả, thật khiến người khác sinh lòng mơ tưởng vô hạn. Tiểu Ngưu nghĩ: "Tiểu Tụ ngày càng có mị lực, thật khiến ta muốn có được nàng." Tiểu Tụ vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Tiểu Ngưu đứng thẳng dậy, kéo Điềm Nữu ngồi vào chỗ của mình, một tay quờ quạng trên người nàng. Điềm Nữu ngượng ngùng nói: "Tiểu Ngưu ca, mau buông ra, Tiểu Tụ đến bây giờ." Tiểu Ngưu xấu xa nói: "Nàng sợ cái gì? Chúng ta đã đính ước làm phu thê rồi cơ mà." Điềm Nữu đẩy cánh tay của Tiểu Ngưu ra, hờn dỗi nói: "Chúng ta còn chưa thành thân, không thể làm điều gì xằng bậy được. Cha muội nói, trước khi thành thân không được để mình không còn là xử nữ." Nhưng, Tiểu Ngưu sẽ nghe lời nàng mà bỏ qua hay sao? Nàng càng nói hắn càng ôm chặt hơn. Hắn hôn lên mặt nàng vài cái, cảm thấy sao mà nàng thơm đến thế, sau đó hỏi: "Ở nhà ta nàng có cảm thấy quen thuộc không?" Điềm Nữu tránh không để âu yếm, cũng không thể làm gì khác ngoài việc nén chịu, trong lòng cũng cảm thấy muốn phản kháng cho lắm, nàng ôn nhu nói: "Nơi đây cái gì cũng tốt, chỉ là người thành phố so với nông dân bọn muội khác nhiều lắm." Tiểu Ngưu nghe xong nhịn không được nở nụ cười, nói: "Đâu cũng có kẻ xấu và người tốt cả." Hắn quan sát vẻ bề ngoài Điềm Nữu, vẻ bình dị thôn quê cũng dần mất đi, trang phục cũng cầu kỳ hơn, làn da cũng trở nên trắng trẻo hơn nhiều so với trước.

Tiểu Ngưu càng nhìn nàng càng thêm yêu mến, nhịn không được tương một tay lên ngực của Điêm Nữu, hại nàng kêu A một tiếng nhưng không dám nói to. Tiểu Ngưu chính là muốn thỏa mãn đôi tay của mình, nắm chặt lấy nãi tử của nàng mà chơi đùa, uốn éo. Hắn cảm thấy của nàng rất chắc chắn lại khá là lớn.

Tiểu Ngưu mỉm cười ghé vào tai nàng nói: "Điềm Nữu nha, thứ này hình như lớn thì phải." Điềm Nữu xấu hổ nói: "Ai biết được, nó tự lớn lên hay sao ấy mà." Tiểu Ngưu ha ha cười, nói: "Không phải muốn gả cho ta sao?" Điềm Nữu cúi đầu, nói: "Nào có chuyện đó, muội muốn làm lão bà của ca ca mà." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay hắn lại đang như muốn ôm lấy hết ngực nàng. Tiểu Ngưu biết nàng sẽ không thực sự cự tuyệt yêu cầu của bản thân, nếu như hiện tại là buổi tối thì sẽ không bị ai quấy rầy, nhất định ý nguyện sẽ thành hiện thực.

Tiểu Ngưu khen nàng nói: "Điềm Nữu nha, nàng ngày xinh đẹp, sắp ngang với tiên tử rồi đấy." Nói xong, nói xong liền cúi đầu vào đôi môi nhỏ xinh của nàng. Điềm Nữu A một tiếng, bản năng muốn né tránh, Tiểu Ngưu há có thể buông tha nàng, hắn ôm chặt lấy thân thể của nàng, thoả thích mà áp sát vào nó. Hắn đầu tiên mới là tiếp xúc, chỉ chốc lát sau, đã dùng đầu lưỡi liếm lưỡi nàng, lúc nồng ấm lúc nhẹ nhàng, làm Điềm Nữu hơi thở trở nên nhanh hơn. Chỉ lát sau khuôn mặt của Điềm Nữu đã đỏ như mây hồng, nảy sinh xuân tình, Tiểu Ngưu lấy bàn tay to đặt mạnh lên nãi tử đang nhu cao của nàng. Tiểu Ngưu lúc này chỉ muốn ngay lập tức cởi hết y phục của nàng ra.

Điềm Nữu mạnh mẽ đẩy Tiểu Ngưu ra, nói: "Tiểu Ngưu ca không được, bên ngoài có nhiều người lắm, không được đâu. Muội cũng muốn cùng ca ca lắm, đợi đến một thời điểm rồi muội sẽ tự mình hiến dâng cho ca ca." Nói lời này thì, Điềm Nữu nhắm nghiền đôi mắt đẹp lại, hiển nhiên nàng rất xấu hổ. Phải tự mình nói ra điều này khiến nàng xấu hổ muốn ức đi ấy chứ.

Tiểu Ngưu biết hiện tại không phải lúc xằng bậy, thời điểm cũng không như ý, bởi vậy nhịn xuống rồi nghĩ đến những dự định trong tương lai.

Tiểu Ngưu đột nhiên nhớ tới ngày đó tại thuyền nhỏ, hắn nghĩ: "Giờ ta có thể hỏi Điềm Nữu một chút không phải sẽ rõ ràng sao?" Vì vậy Tiểu Ngưu bỏ những ý niệm xằng bậy ra khỏi đầu, chỉnh tề ngồi bên cạnh nàng. Điềm Nữu cũng rất tỉnh táo, ngồi đối diện với Tiểu Ngưu, mỉm cười với hắn, Tiểu Ngưu cũng nhìn kỹ được hết dáng người cũng như ánh mắt của nàng.

Tiểu Ngưu hỏi: "Điềm Nữu, muội nói cho ta biết, có đúng Tụ sẽ lấy chồng hoặc đính hôn hay không?" Điềm Nữu thấy hắn hỏi vậy, nghĩ một chút, cười với hắn rồi nói: "Tiểu Ngưu ca, Tiểu Tụ thật có mị lực nha, mấy ngày hôm nay, có nhiều bà mối đến gặp phụ thân của Tiểu Tụ, lại có rất nhiều nhà có thế lực! Tiểu Tụ hạnh phúc đã chết."


Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng vui vẻ, đắc ý: "Còn phải nói, muội muội ta là một mỹ nữ của thành Hàng Châu này mà."

Điềm Nữu cảm khái nói: "Nhiều người thích cũng đâu phải tốt đẹp lắm." Tiểu Ngưu hỏi: "Muội nói thế là có ý gì?"

Điềm Nữu đáp: "Còn có ý gì nữa? Tiểu Tụ hiện tại rất khổ não, có biết bao công tử đến tìm mà không biết chọn ai. Trương công tử, Lý công tử, vừa rồi là Vương công tử, Tôn công tử đến, điều kiện đều tốt, bản thân lại như vậy xuất sắc, khiến cho thái thái không biết đáp ứng nhà ai là tốt, Tiểu Tụ cũng chưa có chủ ý, lại cứ những người này gia đều là là gia đình có quyền thế, cự tuyệt thùy lại càng không tốt."

Tiểu Ngưu A một tiếng, nói: "Cái này chỉ sợ cần phải dùng đến ném tú cầu mới có thể quyết định được thôi." Hắn cười mà trong lòng lại suy nghĩ miên man, nghĩ đến việc mình rất muốn Tiểu Tụ làm lão bà của mình nhưng lại sợ không được cho phép. Giờ mà thấy Tiểu Tụ cưới người khác thì hắn cảm thấy cũng hơi luyến tiếc.

Hắn nghĩ: "Ta nếu như học thành bản lĩnh rồi thì, kể cả Tiểu Tụ không muốn nói, ta cũng chỉ cần cùng nàng cao chạy xa bay là xong." Điềm Nữu nghe xong đồng ý, nói: "Tiểu Ngưu ca, ngươi biện pháp này cũng hay, có thể cho giúp Tiểu Tụ chọn được đức lang quân cho mình." Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút hỏi: "Điềm Nữu à, thế Tiểu Tụ đã gặp qua những công tử muốn kết hôn chưa?" Điềm Nữu đáp: "Muội ấy gặp hết cả rồi."

Tiểu Ngưu hừ một tiếng, nói: "Nha đầu kia thế nào càng lúc càng lớn mật, sao lại gặp mấy kẻ công tử bột này."

Điềm Nữu cười cười, nói: "Tiểu Ngưu ca, ca ca tưởng thế nào? Tiểu Tụ chỉ là nhìn lén chứ đã chính thức những người này đâu."

Tiểu Ngưu lúc này mới yên tâm, nghĩ: "Như vậy nàng vẫn giống một tiểu thư khuê các." Kỳ thực bình thường Tiểu Tụ giúp việc ở hiệu thuốc bắc, ai mua thuốc mà chả từng gặp nàng.

Tiểu Ngưu hỏi: "Con nhỏ Tiểu Tụ ấy thấy bọn họ thế nào?"

Điềm Nữu đáp lại: "Tiểu Tụ suy nghĩ một biện pháp, phàm là ai đến cầu thân, nhất định phải tự mình thể hiện tài thi phú rồi đủ thứ." Tiểu Ngưu nở nụ cười, nói: "Nha đầu kia ý đồ thật xấu xa, gia gia thế nào mà muội ấy lại xằng bậy như thế nhỉ?" Tiểu Ngưu thân thiết mà hỏi tiếp: "Như vậy cho tới bây giờ, có bao nhiêu nam nhân qua rồi?" Điềm Nữu hồi đáp: "Vượt qua ải dung mạo và tài năng có tân ba người, Tiểu Tụ hiện tại chính phiền não điều này, nàng liền bảo cả ba là cứ về nhà chờ đợi, ai mà không chờ nổi cho loại luôn."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Đây thực là biện pháp tốt. Chỉ là không biết Tiểu Tụ hiện coi trọng ai nhất?" Nhắc đến từ " Coi trọng ai nhất " thì, Tiểu Ngưu chỉ cảm thấy hơi nhíu động trong lòng.

Điềm Nữu thở dài, nói: "Cả ba công tử, Tiểu Tụ đều cảm thấy khó xử, bọn họ vừa có công danh, tướng mạo đường đường, phong độ đều có, Tiểu Tụ đều ưng ý cả, bởi vậy, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, chính bởi chưa có chủ ý rõ ràng."

Tiểu Ngưu đến bây giờ mới thôi mới hiểu được là chuyện gì xảy ra. Hắn ở trong lòng âm thầm đang suy nghĩ: "Hừ, họ đều là thư sinh sao có thể xứng đôi Tiểu Tụ?" Tiểu Ngưu gật đầu, nói: "Nàng nói bọn họ có công danh, vậy họ có công danh gì nào?" Hắn lại nghĩ tiếp: "Hắc hắc, mấy tên trói gà không chặt này, chẳng lẽ Tiểu Ngưu ta lại lấy đao chém cho mỗi người vài nhát chẳng phải là xong đời hay sao." Vừa nghĩ đến Tiểu Tụ phải lập gia đình, Tiểu Ngưu trong lòng thấy rất khó chịu. Nhưng hắn đắc không dám làm liều kẻo có người lại thấy hắn có tình cảm đặc biệt với muội muội của mình.

Điềm Nữu giới thiệu: "Giá ba đều cũng có danh đích tú tài, tài hoa, viết chữ đẹp, thơ văn bay bổng." Tiểu Ngưu hỏi: "Nàng nghe ai nói vậy?"

Điềm Nữu cười cười, nói: "Tất nhiên là Tiểu Tụ nói rồi, ta đối với họ đều cảm thấy bình thường, còn Tiểu Tụ lại là một nữ nhân tài ba nên chắc cũng có đồng sở thích thi phú. V...Với họ...Phải là một vị công tử thật tài ba mới xứng đáng với Tiểu Tụ muội muội được."

Tiểu Ngưu lẩm bẩm: "Mấy cái tên thư sinh ấy thật là ngứa mắt. Hắc hắc, công danh ư? Ta thấy bất quá tú tài là cùng! Nếu như tiến sĩ, còn có thể lo lắng, chứ còn mấy cái tên tú tài quèn thì sao mà xứng đôi với Tiểu Tụ được. Lát nữa ta sẽ nói với Tiểu Tụ, nói ba tên này không thích hơp với muội là xong, từ chối thẳng thừng luôn!"

Điềm Nữu mỉm cười nói: "Tiểu Ngưu ca, không phải ca ca cũng cần lập gia đình sao, ca ca cứ quan tâm thái quá như vậy, Tiểu Tụ nhất định sẽ mất hứng."

Tiểu Ngưu trừng mắt, nói: "Có cái gì mà mất hứng đích? Ta là ca ca của nàng, ai mà khiến ta không vừa mắt thì đừng có mơ tưởng làm muội pu (Em rể) của ta." Hắn hơi rùng mình nghĩ: "Cũng tại tâm lý của ta, không muốn cho ai làm muội phu của mình khiến giờ đọc còn sai cả chính tả..." Điềm Nữu nói: "Ba người kia muội cũng gặp qua, tất cả đều tuấn tú lịch sự. Nếu cả ba mà cùng tranh đấu thì may ra Tiểu Tụ còn có cách.

Tiểu Ngưu chậm rãi, nói: "Ta chắc là Tiểu Tụ sẽ rất thích điều này. Nhưng mà với đám thư sinh thì tỷ thí kiểu gì đây. Tỉ võ may ra còn khả dĩ."

Điềm Nữu cười, thanh âm rất trong trẻo, nói: "Tiểu Ngưu ca, chẳng lẽ ca ca muốn tổ chức một cuộc thượng đài tỉ võ hay sao?" Điềm Nữu lo lắng hỏi tiếp: "Nếu vậy kẻ thắng sẽ lấy Tiểu Tụ hay sao. Mà Tiểu Tụ ghét mấy người thô lỗ đấy lắm, có khi muội ấy nhìn qua cảnh quyết đấu là ngất xỉu rồi."

Tiểu Ngưu nhíu nhíu mày, nói: "Chờ ta găp muội ấy rồi để ta từ bàn với muội ấy sau. Chung thân đại sự, quan hệ đến hạnh phúc cả đời, đâu thể qua loa được."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. Tiểu Tụ đẩy cửa tiến đến, nhìn về phía hai người, nháy mắt hỏi, hỏi: "Gì mà chung thân đại sự vậy, nói đến muội sao?"

Điềm Nữu đang muốn trả lời, Tiểu Ngưu lập tức liếc mắt ra hiệu, ý bảo nàng im lặng, vì vậy Điềm Nữu không nói nữa. Tiểu Ngưu cười hì hì hỏi: "Tiểu Tụ, kế mẫu tìm muội làm gì?"

Tiểu Tụ đáp: "Cũng không có gì, chỉ là hỏi muội xem ca ca thích ăn cái gì, uống gì để người tìm gia nhân chuẩn bị. Đấy ca ca xem, ba mẹ đối với ca ca thật tốt, ăn uống tùy ý ca ca chọn. Muội bình thường mà muốn ăn cái gì, có nói người cũng không cho."

Tiểu Ngưu đứng lên ha ha cười, nói: "Tất nhiên rồi! Trong nhà này ta đương nhiên là nổi tiếng hơn muội rồi. Nhưng mà ngoài ta thì muội cũng to nhất nhì trong cái nhà này còn gì."

Tiểu Tụ khanh khách cười, nói: "Ai chẳng biết lúc quan trọng thì một tiếng đại thiếu gia, hai tiếng đại thiếu. Muội thấy ca ca mới đúng là lão đại ấy." Tiểu Ngưu cười khổ hai tiếng, nói: "Chữ lão đại thật không dám nhận."

Huynh muội đùa nhau một trận, Tiểu Ngưu đột nhiên nhớ tới một việc, cảm thấy Tiểu Tụ chắc chắn sẽ giúp được mình. Vì vậy, hắn bảo Điềm Nữu đi xem gia gia có cái gì cần giúp gi không.