Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 18: Đầu Túc

Hai người lên xe rời khỏi đó rất xa rồi nhưng Xuân Viên vẫn còn hoảng hồn chưa bình tĩnh được. Nàng mở to hai mắt nhìn bóng lưng Tiểu Ngưu, sinh cảm khái nói: "Tiểu Ngưu à, không ngờ người chết lại khó coi như vậy, so với chó chết mèo chết khó coi hơn nhiều."

Tiểu Ngưu có vẻ bình tĩnh hơn, vừa điều khiển xe vừa hỏi: "Chẳng lẽ nàng đã lớn như vậy mà từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy người chết sao?"

Xuân Viên suy nghĩ một chút, đáp: "Thật ra nhìn cũng đã nhìn thấy rồi. Nhưng chuyện đó cách đây lâu lắm. Năm ấy, lão tổ mẫu qua đời là lần đầu tiên thiếp nhìn thấy người chết. Nhưng thần sắc của bà không hề đáng sợ, tựa như bà đang ngủ say vậy. Khác hẳn với tên Vương Cửu Sơn ấy, lúc còn sống y đã khó coi, lúc chết rồi càng khó coi hơn."

Tiểu Ngưu an ủi nói: "Đừng sợ nữa, sau này nhìn quen sẽ ổn thôi."

Xuân Viên kêu khẽ: "Thiếp không muốn nó trở thành thói quen. Chỉ mong về sau sẽ không còn nhìn thấy cảnh tanh máu này nữa, quả thực làm thiếp sợ muốn chết. À, Tiểu Ngưu, sao chàng không sợ hãi gì vậy? Có phải là chàng thường xuyên nhìn thấy người chết hay chàng thường xuyên giết người?"

Tiểu Ngưu nghe vậy liền lắc đầu, quay lại nhìn Xuân Viên, đáp: "Ta thề, ta sống ngần ấy năm thấy người chết cũng chẳng nhiều, giết người thì đây là lần đầu tiên."

Xuân Viên kỳ quái nói: "Không thể nào? Lúc đó thiếp thấy chàng cầm lấy đao chặt đầu y, một chút cũng không hoảng hốt, như một người lão luyện vậy."

Đôi mắt nàng dò xét Tiểu Ngưu từ trên xuống dưới.

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Mặc dù ta chưa từng giết người, nhưng trước kia đã từng giết gà, giết vịt. Bởi vậy khi giết người cũng không quá sợ hãi. Thực ra mà nói muốn rèn luyện thành sát thủ, phải bắt đầu từ giết con gà cũng không ngại."

Xuân Viên nghe xong vội vàng che tai, nói: "Không không không, thiếp cả đời này không muốn giết người."

Tiểu Ngưu hỏi: "Nếu không giết người, sẽ bị người giết. Trong tình huống đó chẳng lẽ lại để yên cho người ta giết mình sao?"

Xuân Viên xua tay nói: "Nếu sống yên lành, người ta giết thiếp làm gì? Hơn nữa, nếu có người gây bất lợi cho thiếp, chàng nhất định không thấy vậy mà mặc kệ đâu. Kiếm trượng phu để làm gì? Một phần để làm hộ hoa sứ giả đó."

Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Ta bây giờ không phải là trượng phu, tương lai không biết có phải hay không."

Một câu nói xong Xuân Viên trong lòng rất chua xót, thiếu chút nữa bật khóc. Nàng chậm rãi nói: "Tiểu Ngưu, rốt cuộc chàng có nghĩ tới thiếp không?"

Tiểu Ngưu quay đầu lại cười, nói: "Sao hỏi lạ vậy, chuyện này ta không phải đã nói rồi mà. Đối với ta nàng cứ yên tâm."

Xuân Viên đảo tròn mắt, đột nhiên hơi ngập ngùng, nói: "Tiểu Ngưu à, đêm nay chúng ta ngủ cùng một chỗ được không?"

Dứt lời, nàng liền cúi gằm đầu xuống.

Thường thì dáng vẻ thiếu nữ thẹn thùng thập phần kích động lòng người, mà Xuân Viên lại là một thiếu phụ xinh đẹp như vậy nên nét hổ thẹn của nàng lại càng khiến người mê say. Hình dáng phong tình đó khiến cho hơi thở Tiểu Ngưu trở nên gấp gáp hơn.

Tiểu Ngưu liếm môi: "Xuân Viên tỷ, nàng nói vậy là ý tứ gì đây, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi cùng một chỗ, có phải là...?"

Xuân Viên hừ hai tiếng, nói: "Sao chàng lại thô tục vậy, không chuyển hướng suy nghĩ đi một chút. Cái đó gọi là cá nước thân mật. Chàng chẳng lẻ không biết?"

Tiểu Ngưu ha ha cười, nói: "Được được, cái đó gọi là cá nước thân mật, cũng gọi là mây mưa hoan lạc. Nếu Xuân Viên tỷ nói thẳng thế, ta không có ý kiến nữa. Thua rồi ta đành phải tiếp tục chịu ủy khuất thôi."

Xuân Viên từ phía sau tiếp cận, hôn mạnh một cái lên mặt Tiểu Ngưu, nói: "Lại bị chàng chiếm tiện nghi rồi, chàng còn châm chọc thiếp nữa, thật sự là không có lương tâm mà."

Hai người ước hẹn khắc xuân tiêu, trong lòng đều vui sướng. Tiểu Ngưu nhìn Xuân Viên phong tình vạn chủng, thật muốn dừng xe tìm đến một chỗ mà sảng khoái, nhưng hắn nhịn được. Dù sao vẫn là ban ngày, nếu để cho người khác phát hiện ra thì rất không hay.

Giữa trưa, bọn họ ăn cơm tại một hộ gia đình, sau khi đi cũng không quên để lại cho người ta chút tiền. Tới hoàng hôn, hai người bắt đầu tìm tìm chỗ để ngủ trọ.

Đó là một khắc tuyệt vời, hai người trong lòng đều trông mong. Nhiều ngày rồi bọn họ chưa được thưởng thức Nhục vị ấy nên hai người đều rất nóng lòng. Khát khao của Xuân Viên là nhận được tình cảm trìu mến của Tiểu Ngưu, được cảm thụ khí khái nam nhân anh hùng của hắn. Tiểu Ngưu cũng muốn đem Xuân Viên đè dưới thân hắn, thể nghiệm sự hoan hỉ và kiêu ngạo khi xông pha chiến trận của mình.

Trước khi trời tối, hai người tới một cái thôn trang nhỏ, nhìn hình dáng lớn hơn Oa Ngưu thôn một chút. Hai người tìm được một gia đình để xin ở lại. Nhà đó chỉ có một đôi vợ chồng già. Con cái họ không ở nhà, mà đều vào thành để kiếm sống rồi.

Vợ chồng già đối với hai người rất nhiệt tình, chiêu đãi bọn họn những món ăn tốt nhất. Mặc dù cũng không ngon lắm, nhưng thịnh tình và chân thành của họ cũng khiến hai người cực kỳ cảm động.

Khi ông lão chủ nhà hỏi hai người có quan hệ gì, Tiểu Ngưu muốn đáp là tỷ đệ, thì Xuân Viên đã nhanh miệng nói hai người là phu thê mới thành hôn không lâu. Khi lão nhìn mặt hai người, Xuân Viên thấy mặt mình nóng hổi. Liếc nhìn Tiểu Ngưu, thấy hắn cũng đang cười vui vẻ. Lúc này nàng mới yên tâm.

Khi buổi tối nghỉ ngơi, lão nhân gia để cho đôi Tiểu Phu Thê nghỉ ngơi ở phòng phía đông, gia đình hai người của lão nghỉ ngơi phòng phía tây. Dưới ánh nến trong phòng, Xuân Viên vừa nhìn Tiểu Ngưu đóng cửa vừa trải mền lên giường.

Xuân Viên quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Chúng ta ngủ đi, đừng có giống như kẻ ngốc như vậy."

Tiểu Ngưu trong lòng vừa ngọt ngào vừa vui sướng. Cùng mỹ nữ trên giường là nguyện vọng của hắn. Hắn còn nhớ lần đầu tiên hiểu chuyện nam nữ chính là bắt đầu từ nàng. Hắn vĩnh viễn không quên tình cảnh lúc ấy. Chỉ có điều nam nhân hưởng thụ thân thể nàng lại không phải là hắn.

Tiểu Ngưu ngắm nhìn thân hình Xuân Viên lại nghĩ tới mỹ nữ khác, nghĩ tới Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh, và cả sư nương. Sau khi hắn rời khỏi các nàng vẫn không ngừng nhớ mong họ. Hắn tin rằng Nguyệt Lâm cũng đang nhớ mình như vậy, về phần sư nương, có lẽ nàng sẽ không quên hắn đâu. Còn đại mỹ nữ Nguyệt Ảnh, chỉ e nàng đã sớm quên mất hắn rồi. Nàng có thời gian nhất định là cùng sư huynh dính chặt như keo. Vừa nghĩ đến hai người như keo như sơn, trong lòng hắn vô cùng chua xót, giống như bình dấm chua bị đổ vậy. Dù nói thế nào đi nữa, Nguyệt Ảnh cũng coi như là nữ nhân của hắn, mặc dù hắn đã mềm lòng, bỏ lỡ cơ hội tốt, chưa phá hoại trinh tiết của nàng, nhưng diễm phúc khác bản thân hắn cũng đều hưởng thụ hết rồi.

Khuôn mặt nàng, hung bô kiều đồn, trên dưới chỗ nào cũng để cho hắn ấn tượng sâu sắc. Cả đời cũng xóa không được. Dù hắn đã bị sư nương đuổi đi, nhưng trong lòng hắn vẫn muốn các nàng trở thành nữ nhân của mình. Hắn quyết định về đến nhà ở lại ít lâu, sau đó phải lên đỉnh Lao Sơn, cùng các nàng đoàn tụ tiếp tục lương duyên.

Hắn lại nghĩ đến Nguyệt Lâm. Trong tam nữ, nàng là người có tình cảm sâu đậm với hắn nhất. Khi hắn rời đi, nàng đã lưu luyến hắn bao nhiêu. Hắn sao lại không muốn cùng nàng bầu bạn được, đều tại sư nương cả. Mà nguyên nhân sư nương làm vậy cũng bởi ghen tuông. Chứng tỏ sư nương đối với hắn không chỉ lưu luyến nhục dục mà còn có chân tình. Hắn không hề trách móc nàng, hắn mong sớm được cùng các nàng đoàn tụ. Hắn còn có một ý nghĩ hoang đường mà lớn mật, hy vọng có một ngày có thể cùng ba người đồng sàng, cùng nhau hưởng thụ niềm vui nam hoan nữ ái.

Xuân Viên đập khẽ lên người Tiểu Ngưu, nói: "Ngươi đừng giả bộ đứng đắn nữa, chẳng lẽ còn đợi ta cưỡng gian ngươi sao?"

Vừa nói chuyện, nàng vừa kéo Tiểu Ngưu đến mép giường, cẩn thận giúp hắn cởi y phục.

Tiểu Ngưu nhìn Xuân Viên trong ánh nến, vẻ mặt xuân tình, ánh mắt đong đưa, liền mỉm cười nói: "Xuân Viên tỷ à, đêm nay nàng thật sự mê người đó, quả thực khiến ta muốn mở thật miệng thật to ăn tươi nuốt sống nàng."

Xuân Viên cười phóng túng: "Thiếp đang chờ chàng đến ăn đây, chỉ sợ bản lãnh chàng không làm người ta hài lòng được."

Nói đến đây, Tiểu Ngưu đã bị Xuân Viên thoát quang sạch rồi.

Xuân Viên cúi người nhìn vật to lớn phía dưới của Tiểu Ngưu. Một tay nắm lấy, vẫn còn dư đến hơn một đoạn dài. Mà vẫn chưa cương cứng, nếu cương lên chẳng biết sẽ dọa người đến cỡ nào nữa. Nghĩ tới đây, Xuân Viên cảm thấy phía dưới mình phát nhiệt, ẩm ướt.

Tiểu Ngưu đắc ý nói: "Thế nào, không thể so với lão công của nàng sao."

Xuân Viên cả kinh: "Không thể nào, không thể nào, quả thực to như là của con lừa. Chỉ sợ cho vào sẽ chết người mất. Thật không ngờ tuổi chàng còn nhỏ mà thứ đó lớn như vậy."

Tiểu Ngưu kiêu hãnh phi thường, nói: "Xuân Viên tỷ à, nàng thích nó không? Nếu nàng thích thì cưng nựng nó một chút. Ta muốn để cho nó thoải mái."

Xuân Viên bật cười, để mặc cho Tiểu Ngưu đang ngồi ở mép giường, còn nàng ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn say sưa, còn dùng bàn tay đầy kỹ xảo vuốt ve, trêu ghẹo, lại nghịch cả đản hoàn quy đầu, tốc độ lúc nhanh lúc chậm khi mạnh khi nhẹ, khiến cho hắn sung sướng vô cùng.


Khi Xuân Viên trêu đùa cây gậy, hắn cũng không hề nhàn rỗi, hai tay trên người nàng sờ loạn. Xuân Viên chịu không được, liền chủ động đứng lên tự mình thoát quang, lộ ra thân thể trắng hồng, mỹ hảo.

Tiểu Ngưu áp tay lên cặp nhũ phong của nàng bật tiếng khen ngợi: "Thật sự mê người, nam nhân muốn không kích động cũng không được."

Bốn ngón tay cầm lấy nhục cầu, xoa xoa nắn nắn nhũ hoa, khiến cho Xuân Viên cấp kỳ thở gấp.

Xuân Viên hừ nói: "Tiểu Ngưu à, chàng hãy mau nói thật đi, chàng đã cùng bao nhiêu ả làm chuyện này rồi."

Tiểu Ngưu cười ngây ngô, đáp: "Ta mới chỉ biết nơi này của nữ nhân thôi. Ta vẫn còn là một xử nam đó."

Xuân Viên vặn vẹo eo thon nói: "Chàng gạt ta, nhìn đôi tay lão luyện mê người của chàng, nhất định là không còn trong sạch nữa. Chàng nghĩ ta là đứa ngốc hay sao chứ."

Tiểu Ngưu hắc hắc cười, nói: "Nếu nàng thật sự muốn biết, ta sẽ nói. Nhưng mà, ta có điều kiện. Đáp ứng điều kiện của ta, ta mới nói."

Xuân Viên xuân tâm hỗn loạn, hỏi: "Điều kiện gì? Nếu quá đáng thì thiếp mặc kệ."

Tiểu Ngưu cười nói: "Chỗ nào là quá đáng vậy, việc đó sẽ giúp hai chúng ta nhanh chóng sung sướng."

Xuân Viên lại hỏi: "Đó là cái gì, chàng cứ nói đi đã."

Tiểu Ngưu nhìn đôi môi hồng nhuận của Xuân Viên, nói: "Ta muốn nàng dùng miệng liếm cây gậy của ta. Như vậy nhất định ta rất sung sướng còn nàng cũng được thoải mái."

Xuân Viên hừ một tiếng, nói: "Thật buồn nôn mà, thiếp mặc kệ. Việc đó thật là mạo phạm người ta."

Nàng trước kia cũng từng làm chuyện đó rồi.

Tiểu Ngưu nói: "Đó là phút thần tiên, nhanh đến đây, nghe lời ta."

Vừa nói chuyện vừa ấn đầu Xuân Viên xuống.

Xuân Viên có phần không phục, nói: "Ngươi thật là một tên xú tiểu tử, để cho người ta liếm cái chỗ đó của ngươi. Nơi đó dơ bẩn lắm."

Ngoài miệng nàng nói vậy, nhưng vẫn dùng tay để nắm nhục bổng đó, trêu đùa bên ngoài. Cây gậy đó dưới kích thích của mỹ nữ, sớm đã vùng dậy, diện mạo trở nên dữ tợn, hình dáng dọa người. Cái đại quy đầu so với quả trứng gà cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, Xuân Viên thấy trong lòng cực kỳ yêu thích, thật sự muốn hé miệng hôn hít một phen.

Nghĩ sao làm vậy. Tiểu Ngưu cảm giác cây gậy của hắn tiến vào một nơi ấm áp ướt át. Đầu lưỡi mềm mại đó trên quy đầu nhẹ nhàng đảo qua đảo lại, Tiểu Ngưu thấy linh hồn hắn như nhảy cả ra ngoài. Hắn hưng phấn a lên một tiếng, vuốt ve mái tóc nàng nói: "Xuân Viên tỷ à, bổng công phu thật giỏi, ta không nhịn được mất."

Xuân Viên nhả cây gậy ra ngoài nói: "Nhịn không được cũng phải nhịn, nếu ngươi phóng ra, ta sẽ không chiều theo ngươi nữa."

Vừa nói chuyện, cái lưỡi thơm tho lại linh hoạt càn quét trên nhục bổng. Mã nhãn, lăng câu, từ cái quy đầu đến gốc bổng, đến song trứng, nhất nhất đều được nàng yêu thương vỗ về, "Càn quét". Tiểu Ngưu cả người sảng khoái như muốn nổ tung. Tuy nói tư vị này hắn cũng đã nếm qua, nhưng cảm giác được kích thích mãnh liệt như vậy mới là lần đầu.

Tiểu Ngưu nhịn không được cố gắng di chuyển hạ thân, trong miệng thầm nói: "Hảo Xuân Viên, hảo nữ nhân, nàng khiến ta sướng như tiên vậy. Được rồi, cứ làm đi. Ta càng lúc càng yêu nàng hơn."

Được Tiểu Ngưu khích lệ cổ vũ, Xuân Viên càng ngày càng đùa giỡn mạnh hơn. Nhìn nam nhân bị "Thiệt công" (Thổi kèn thần công ^...^) của mình làm cho tiêu hồn, chính nàng cũng rất đắc ý. Nàng thay đổi phương pháp trêu đùa nhục bổng của hắn, khiến nó dưới sự vuốt ve của nàng trở nên càng ngày càng cứng. Nàng ngoại trừ liếm ở ngoài, còn dùng miệng ngậm lấy, mút chặt, đồng thời đôi tay nhỏ nhắn cũng trêu đùa song trứng. Nàng đem cả trái tim đang yêu cùng tình cảm mãnh liệt tập trung hết cả vào phương diện này, khiến Tiểu Ngưu muốn lập tức xạ tinh. Nhưng hắn biết không thể làm như vậy, hắn nhịn được. Trong cuộc chiến hoan ái này, hắn không thể giơ cờ trắng trước được. Vì tôn nghiêm nam tử hán, hắn rốt cuộc cũng cố chiến đấu. (Mình cũng muốn chiến đấu, hic, tha nương đích!)

Tiểu Ngưu kích động, ôm đầu Xuân Viên, cố gắng rồi lại cố gắng di chuyển cây nhục bổng. Mắt nhìn thứ thô dài đó của mình ra vào trong đôi môi đỏ mọng, tư vị tuyệt diệu, trong lòng tràn ngập niềm kiêu hãnh của nam nhân. Xuân Viên bị Tiểu Ngưu ép đến rên hừ hự, tâm lý trỗi dậy một khoái cảm bị đùa giỡn.

Nàng không nhịn được, vội vàng nhả cây nhục bổng ra, đôi mắt lấp lánh nói: "Tiểu Ngưu à, chúng ta bắt đầu đi. Thiếp muốn chàng, đừng hành hạ thiếp nữa."

Dứt lời, Xuân Viên rất tự giác nằm lên trên giường, kiều đồn để trên mép giường, hai chân buông lỏng xuống dưới.

Tiểu Ngưu đi tới giữa hai chân nàng, nhìn thân thể tuyết trắng cùng nhũ phong lớn như quả táo đang nẩy lên của nàng. Hai đỉnh nhũ hoa đó rõ ràng muốn hấp dẫn hắn đến nhấm nháp. Còn có đôi mắt đẹp của nàng đang tỏa ánh hào quang đầy dụ hoặc. Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, đầu lưỡi thơm tho khẽ liếm môi. Từ chiếc mũi thỉnh thoảng phát ra thanh âm rên rỉ, hai gò má đỏ ửng như son. Hết thảy đều khiến cho Tiểu Ngưu không thể bình tĩnh được.

Tiểu Ngưu nhẹ nhàng cúi người, đè nàng. Trước tiên hắn hôn lên khuôn mặt, sau đó dừng lại ở đôi môi, cùng vui đùa với đôi môi và lưỡi nàng. Xuân Viên cũng hiểu ý, bèn hé miệng, mặc cho Tiểu Ngưu đùa bỡn. Hai đầu lưỡi quấn cùng một chỗ, hôn mạnh đến nẩy lửa.

Hai tay Tiểu Ngưu cũng không hề nhàn rỗi, tại trên người Xuân Viên tùy ý sờ loạn, sờ mó có khi mạnh có khi nhẹ, khiến cho Xuân Viên cảm giác rất sướng. Chỉ chốc lát sau, miệng Tiểu Ngưu tựu hạ lạc đến trên nhũ phong, hôn một cái, đại thủ cũng trêu đùa cái còn lại. Nhũ phong Xuân Viên rất mẫn cảm, chỉ chốc lát đã căng lớn, như một cái đại màn thầu vừa bỏ khỏi nồi đang phình ra. Tiểu Ngưu để cho công bằng, vừa nghịch cái này, lại đùa cái kia không hề nhàm chán. Chỉ cảm thấy nhân gian mỹ sự cũng đến thế này là cùng.

Một lát sau, Tiểu Ngưu thò một tay xuống dưới dò xét, trước tiên là mò đến đôi chân, như gió nhẹ nhu hòa vờn mặt nước. Dần dần di chuyển đến lớp nhung mao, cảm xúc vô hạn yêu thương chải vuốt chỗ mềm mại bóng loáng đó.

Tiểu Ngưu đã có rất nhiều kinh nghiệm, rất nhanh đã mò đến tiểu đậu đậu. Hắn hưng phấn như phát hiện ra vật báu, hết vân vê lại nhồi lên ấn xuống khiến Xuân Viên toàn thân run rẩy, giống như chạm tới tử huyệt của nàng vậy.

Xuân tình đến đỉnh. d*m thủy của nàng như dòng suối nhỏ không thể kìm nén chảy ra lai láng.

Nàng vốn đã rỉ ra nhiều, nhưng lần này bổ xung thêm, chảy ra nhiều lắm, nhiều vô cùng. Nàng vì sự dâm đãng của mình mà cảm thấy rất xấu hổ. Còn Tiểu Ngưu lại quá sức vui mừng. Hắn rút bàn tay còn ướt đẫm, lóng lánh trở về, đưa lên hít hà, lại dùng lưỡi nếm thử, sau đó còn mở miệng cười. Tiếng cười khiến Xuân Viên xấu hổ khôn cùng.

Xuân Viên mắng: "Chàng thật đáng ghét, cho mùi chết chàng đi."

Tiểu Ngưu cười hì hì, đáp: "Mùi vị rất tuyệt, nếu nàng không tin lát nữa thử tự mình nếm xem."

Xuân Viên "Hừ" một tiếng, nói: "Thiếp không muốn nếm thứ này. Thiếp muốn nếm cây đại bổng tử đó. Nếu chàng còn không chịu cho vào, thiếp sẽ không chịu cho chàng đụng đến nữa."

Nàng vừa nói vừa nhấc hai chân quấn lấy, dùng ngón chân mình cọ xát vào lưng hắn. Cùng lúc, đôi mắt như móc câu găm trên người hắn.

Tiểu Ngưu biết là đã đến lúc liền khóa lấy hai chân nàng. Cây đại bổng tử vươn cao cũng chẳng cần bàn tay giữ lấy mà cứ thể đâm thẳng vào mục tiêu. Quy đầu to tướng, đỏ rựng cọ xát hạ thân Xuân Viên khiến nàng ngứa ngáy, cong người cùng phối hợp với Tiểu Ngưu giúp bảo bối hai ngươi nhanh chóng giao cùng một chỗ.

Bổng tử đội lên, tiểu huyệt bọc lấy. Phối hợp một hồi bổng tử kêu phựt một tiếng, cuối cùng cũng lút vào quá nửa.

Xuân Viên vong tình "á!" lên, mê man nói: "Dễ chịu lắm. Cái thứ to lớn đó khiến thiếp thống khóai muốn chết."

Tiểu Ngưu chuyển động nhục bổng, dương dương đắc ý nói: "Lợi hại còn ở màn sau kìa, đêm nay nhất định nàng sẽ rất vui vẻ."

Hắn cảm thấy bổng tử bị cái động thịt đó bao chặt lấy, khít và ấm nóng, không bởi vì đã từng bị người khai phá mà mất đi mị lực vốn có. Điều này khiến Tiểu Ngưu cảm thấy thật may mắn. Hắn lại nghĩ mình đang cho Mai lão bản đội nón xanh, tâm tình càng thêm hưng phấn.

Tiểu Ngưu lại vận lực, đâm bổng tử sâu lút vào trong cùng khiến Xuân Viên sảng khoái khôn cùng, rên rỉ phóng đãng không thôi: "Tiểu Ngưu à, vật đó của chàng thật tốt, nó đâm đến trái tim của thiếp rồi."

Tiểu Ngưu nhẹ nhàng rút ra, đưa bổng tử qua một bên cọ quệt. Hắn nói: "Nàng đã thoải mái rồi, ta cũng không khách khí nữa. Có điều nàng không nên kêu lớn như vậy. Ngoài phòng còn có người mà."

Dứt lời hạ thân hắn lại chuyển động, bắt đầu ra vào cái động lớn đó. Lúc này d*m thủy dầm dề, bổng tử ra vào tiểu huyệt phát ra những âm thanh chít chít. Bụng hắn đập dồn dập lên đồn bộ của nàng cũng phát ra những tiếng bạch bạch rất rõ ràng khiến tâm tình hai người càng thêm kích động.

Xuân Viên vừa ưỡn người vừa nói: "Tiểu Ngưu à, chàng thực sự là một nam tử hán mà. Không ngờ bổng tử của chàng cứng như vậy, dài như vậy, đâm vào người thiếp thật sâu mà."

Tiểu Ngưu vừa hưởng thụ thân thể mĩ nữ vừa hỏi: "Xuân Viên à, ngoài trừ ta với lão ấy nàng còn làm chuyện này với ai khác không?"

Xuân Viên nhắm hờ mắt lại đáp: "Không có, trừ lão ấy thiếp chỉ có chàng thôi."

Tiểu Ngưu cười nói: "Vậy thì tốt rồi. Từ nay về sau nàng chỉ làm chuyện này với ta thôi, nàng chịu không?"

Xuân Viên rên hừ hừ đáp: "Từ nay về sau người ta chỉ theo chàng. Chàng không được bỏ rơi người ta đó. Còn lão già kia, từ nay thiếp mặc kệ!"

Tiểu Ngưu lại đặt chân Xuân Viên lên vai mình. Ở tư thế này, tiểu huyệt của nàng nhô hẳn ra, bổng tử có thể vào càng sâu hơn. Tiểu Ngưu ra vào nhịp nhàng khiến d*m thủy của nàng chảy ra như suối, rốt cuộc cũng không biết đã chảy nhiều cỡ nào.

Xuân Viên hưng phấn quá độ, phút chốc đã đạt tới cao trào đầu tiên, cảm giác mê man dễ chịu khiến nàng ú ớ hươu vượn. Cho tới bây giờ nàng mới biết nam hoan nữ ái có thể sung sướng chừng này. Nàng cùng Mai lão bản làm chuyện này cũng chưa từng được hiệu quả như thế.

Sau khi Tiểu Ngưu để nàng nghỉ ngơi chốc lát, lại tiếp tục chiến đấu. Thiếu phụ đúng là dễ bảo hơn thiếu nữ. Không cần Tiểu Ngưu lên tiếng, Xuân Viên đã tự động quỳ xuống giường, mông vểnh lênh cao, xòe ra tư thế "Hổ Bộ" (Nôm na là chân cao đầu thấp). Tiểu Ngưu cũng hiểu đây là thế gì. Bởi vậy hắn cũng nhảy lên giường, tiến đến phía sau Xuân Viên. Sau một hồi nhìn ngắm kiều đồn trắng bạch của nàng, tiểu huynh đệ với vươn cao, ầm ầm nhập động, khiến cho Xuân Viên giật thót: "Tiểu Ngưu à, chàng nhẹ nhàng một chút đi, muốn làm chết người ta sao."

Tiểu Ngưu cười vang: "Ta sẽ làm cho nàng dễ chịu đến chết luôn."

Dứt lời, vừa vuốt đồn bộ trắng mịn của nàng, vừa hung hãn đâm vào, khiến từng thớ thịt trong tiểu huyệt giật tung, giãn lớn, hình dáng cực kỳ đẹp mắt.

Tiểu Ngưu vừa làm, đôi tay vừa tranh thủ nghịch ngợm bầu nãi tử. Trong tư thế này, hai bầu nãi tử nảy tung liên tiếp, đích thực mị nhân. Nãi tử của nàng bị Tiểu Ngưu kích thích căng tròn, nãi đầu sớm đã cứng như hạt lạc.

Phút chốc, tiếng thở hổn hển hòa trong tiếng rên rỉ cùng tiếng va đập bạch bạch, trong phòng tràn ngập khí vị nguyên thủy. Một lát, Xuân Viên đã bị Tiểu Ngưu làm cho toàn thân mềm nhũn. Nàng không thể tiếp tục trụ vững, toàn thân liền ngã sấp xuống giường. Tiểu Ngưu đương nhiên sẽ không buông tha nàng, liền hạ người xuống theo. Tư thế vừa rồi của hai người lại biến thành tư thế khác, tên gọi "Thiền Phụ" (Thiền: Ve Sầu, Phụ: Theo kèm...> thế "Bắt ve sầu"?), hay còn gọi là "Bỉ Dực Song Phi" (Hai con chim cùng bay...> ọc ọc, thằng tác giả mới tốt nghiệp cấp 2 mà đầu óc thì...)

Xuân Viên nằm xuống, tiểu huyệt khít lại, Tiểu Ngưu muốn đưa vào cũng khó được như ý, nhưng đồng thời lại cảm thấy nhục bổng bị kẹp càng chặt hơn. Đâm vào được hơn mười lần, hai người lại đổi tư thế. Xuân Viên đưa một chân tới trước, gập lại, Tiểu Ngưu từ phía sau tiến vào.

Tiểu Ngưu vừa làm nàng vừa nói: "Xuân Viên tỷ, nàng biết thật nhiều kiểu đó nha."

Xuân Viên mỉm cười đáp: "Ta biết rất nhiều kiểu mà ngươi chưa gặp bao giờ đâu."

Dứt lời nàng để Tiểu Ngưu nằm xuống, lại tiếp tục làm kỵ sĩ. Làm được không lâu nàng rời khỏi thân tọa kỵ.

Nhìn bổng tử của mình xuất nhập trong tiểu huyệt long lanh nước của Xuân Viên, Tiểu Ngưu rất sung sướng. Xuân Viên cố sức khiến hắn truy hoan, giở ra đủ trò.

Nàng lại để ngồi trên giường, thõng hai chân xuống đất, còn chính mình ngồi "Cưỡi" đối diện. Như vậy hai người lại càng kề sát, có thể thân mật lại có thể hôn môi, còn vuốt ve tận hưởng nam hoan nữ ái.

Sau đó, Xuân Viên để Tiểu Ngưu đứng lên, còn nàng quỳ dưới chân hắn, lại cầm bổng tử ngậm vào miệng. Vừa liếm vừa mút một hồi khiến cho Tiểu Ngưu lúc này thật sự không thể nhịn được nữa. Xuân Viên liền gấp gáp nằm xuống, Tiểu Ngưu áp lên, không làm thêm được bao nhiêu lần thì đem tinh dịch nóng hổi phóng mạnh vào trong tiểu huyệt của nàng khiến Xuân Viên bật kêu ư ư đầy thống khoái. Nàng vươn tay ôm lấy Tiểu Ngưu thật chặt, vừa hôn hít vừa ve vuốt, giống như đang khao thưởng công thần.

Sau khi hai người nằm bất động bên nhau một hồi lâu, đồ vật của Tiểu Ngưu sau khi xạ tinh vẫn ngâm trong tiểu huyệt. Cảm giác này thật tốt. Đương nhiên Tiểu Ngưu cũng cạn vốn rồi. Bằng không, với bốn bề mềm mại ấm nóng như vậy, có muốn ngâm cũng chẳng ngâm được.

Xuân Viên đợi cơn thở gấp đi qua mới nói: "Tiểu Ngưu à, thiếp rốt cuộc cũng thành nữ nhân của chàng rồi, thiếp rất vui. Người ta thực lòng muốn sau này hầu hạ chàng nhiều hơn, chỉ đáng tiếc ngày mai lại phải về nhà cha mẹ rồi."

Tiểu Ngưu vuốt ve thân hình bóng mượt của nàng đáp: "Chúng ta từ nay về sau sẽ còn gặp lại mà. Nàng đừng lo nghĩ nhiều."

Xuân Viên tỏ vẻ kiên quyết: "Thiếp đã quyết theo chàng, chàng không được làm việc có lỗi với thiếp đó."

Tiểu Ngưu ừ một tiếng đáp: "Ta nhất định sẽ đối tốt với nàng"

Xuân Viên lại hỏi: "Vậy chàng có nghĩ ra giúp thiếp thế nào không?"

Tiểu Ngưu thở dài đáp: "Trước tiên chúng ta ngủ đã, việc của ngày mai, để ngày mai nói được không?"

Xuân Viên gật đầu rồi nhắm mắt, vẫn tư thế đó cùng Tiểu Ngưu chìm vào giấc ngủ.

Tảng sáng hôm sau, Tiểu Ngưu dần dần tỉnh táo. Hắn giang tay sang bên cạnh định ôm lấy Xuân Viên nhưng không ngờ lại sờ vào khoảng không. Hắn đang nghi nghi hoặc hoặc chợt cảm thấy nhục bổng ngứa ngáy bởi một vật mềm mại như con rắn nhỏ đang ve vuốt nó. Hắn nhìn xuống lại thấy phần chăn đắp nơi hạ thể nhô cao. Không cần hỏi cũng biết việc gì đang diễn ra.

Hắn nghĩ đến đại mỹ nữ đang dùng đôi môi đỏ mọng của nàng liếm láp cây nhục bổng của mình, khung cảnh ấy đích thực vô cùng mỹ diệu. Bởi vậy, Tiểu Ngưu hất tấm chăn hai người đang đắp qua một bên, hình dáng Xuân Viên thổi tiêu liền hiện ra lồ lộ.

Nhìn từ góc độ này Tiểu Ngưu thấy Xuân Viên nghiêng người, quỳ xuống nghịch ngợm. Đầu nàng nhoáng lên nhoáng xuống, liếm nút khiến nhục bổng phồng to. Cùng theo nhịp lên xuống của nàng mái tóc cũng dao động theo, khiến nàng có một khí vị đặc biệt của nữ nhân. Nhìn qua khe hở giữa những lọn tóc hắn thấy tên tiểu quỷ căng cứng của mình đang hưởng thụ sự phục vụ của mỹ nữ. Điều ấy khiến nam nhân nào cũng không khỏi cảm thấy tự hào, trong lòng tràn đầu cảm giác chinh phục.

Lại ngắm nhìn thân thể nàng, trắng tựa tuyết, mịn màng tựa sứ, hai bầu nãi tử giống như hai đóa hoa nhịp nhàng rung lắc. Bờ eo của nàng cũng chuyển động liên hồi, kiều đồn tròn trịa lẳng lơ trồi sụt. Mỗi bộ vị của nàng tựa hồ đều tỏa ra một thứ ánh sáng mê người.

Tiểu Ngưu không nhịn được nữa. Hắn đưa tay vuốt ve thân thể nàng, cảm giác dễ chịu như sờ lên tấm lụa. Tiểu Ngưu bật tiếng khen ngợi: "Xuân Viên à, "Thiệt công" của nàng thật sự là nhất lưu, ta quả thực có phúc khí a."

Xuân Viên nhả quy đầu ra, mỹ mục liếc nhìn Tiểu Ngưu, nói: "Nếu chàng cưới ta, mỗi ngày nhất định ta sẽ đều khiến chàng hạnh phúc như vậy."

Nói rồi lại ngậm nhục bổng trong miệng, lần này nuốt nó xuống thật sâu, lút đến tận gốc. Kế đó lại nút hút liên hồi khiến Tiểu Ngưu tức khắc rên lên hừ hự tưởng muốn xạ tinh đến nơi.

Vì phong độ nam nhân, hắn vẫn nhịn được. Tiểu Ngưu thấy kiều đồn Xuân Viên chuyển động rất đẹp mắt liền nói: "Xuân Viên à, mông nàng thật tròn, nàng quay mông về phía ta đi."

Xuân Viên ư một tiếng, từ từ chuyển động đồn bộ. Lúc này mọi thứ đều bày ra trọn vẹn. Cặp đùi của nàng cũng rất gấp gáp, tiểu huyệt khép lại tạo thành một khe hở nhỏ nổi bật cùng đóa tiểu cúc hoa ẩn hiện bên lớp lông mao đen mượt cực kỳ mỹ diệu.

Tiểu Ngưu liếm môi nói: "Xuân Viên à, nàng dang chân ra chút đi, ta nhìn không rõ." Nơi đó của nữ nhân ngập đầy nhục cảm thần bí.

Xuân Viên ngoan ngoãn banh rộng hai chân, cúc hoa giãn ra, tiểu huyệt mở rộng bày ra phong thải nữ nhân. Cúc hoa là một vòng tròn khin khít sậm màu nổi lên trên nền trắng nõn của kiều đồn rất thuần tịnh, rất đẹp mắt. Còn tiểu huyệt như một kẽ hở vỡ ra phô bày lớp thịt mềm hồng rượm ướt át d*m thủy.

Tiểu Ngưu khen ngợi: "Nơi này của nàng đẹp lắm, lại rất mê người làm ta muốn ngoặm một cái."

Miệng nói ngón tay đã đùa nghịch trên đó.

Xuân Viên nhả quy đầu ẩm ướt ra, thanh âm phóng đãng cất lên: "Bây giờ để người ta phục vụ chàng."

Dứt lời, nàng đứng đậy, cầm chiếc bổng tử đang dựng đứng nhẹ nhàng hạ người xuống, tiểu huyệt dưới lớp nhung mao rất dễ dàng tìm tới ngay đỉnh đại quy đầu đó.

Xuân Viên nhíu mày nói: "Vật đó của chàng lớn đến nỗi muốn phá nát tiểu huyệt của người ta rồi."

Kiều đồn hạ xuống, bổng tử liền lút vào phân nửa.

Tiểu Ngưu cười lớn nói: "Thế nào, không khiến nàng thất vọng chứ?"

Dứt lời bèn ưỡn người lên khiến bổng tử ngập lút hoàn toàn.

Xuân Viên a lên nói: "Chàng muốn hại chết người ta hay sao, ăn cơm cũng phải nuốt từng miếng một, tiểu huyệt muốn vừa cũng phải đút vào dần dần chứ."

Dứt lời nàng thở mạnh một hơi, cái khoái cảm căng dài đó lại xuất hiện khiến nàng thần hồn phiêu đãng.

Tiếp đó Xuân Viên lại hoạt động trên người Tiểu Ngưu, hai bầu nãi tử không ngừng rung động. Tiểu nhìn thấy vậy miệng lưỡi liền khô rốc, nhịn không nổi mà đưa tay nắm lấy, xoa nắn khiến nãi đầu chớp mắt đã vươn lên cao vút. Đây đúng là thêm dầu vào lửa khiến dục vọng của Xuân Viên càng mạnh mẽ, khiến tốc độ vào ra của nàng càng thêm dữ dội.

Hai người đồng thời cùng nhau hưởng thụ. Tiếng thở hổn hển, tiếng rên, tiếng hỉ hoan cùng hòa làm một, khiến hai người vô cùng thống khoái, tìm được từ thân thể đối phương những khoái cảm tiêu hồn. Đến lúc này cuộc chiến trên giường rốt cuộc ai thắng ai thua cũng khó nói được.

Lên xuống vào ra thỏa rồi, hai người mặc quần áo bước xuống giường. Khi Tiểu Ngưu đến gặp hai vợ chồng già thì lão đầu kéo Tiểu Ngưu qua một bên nói chuyện. Vẻ mặt lão đầy hâm mộ nói: "Tiểu huynh đệ, công phu của người không tồi nha, một đêm làm chuyện đó hai lần, lần nào cũng kéo dài như thế, quả thật là cao nhân. Còn lão hán ta, từ lúc bốn mươi tuổi đến giờ cũng chưa được vậy bao giờ."

Tiểu Ngưu nghe vậy rất đắc ý, nhìn khuôn mặt đều nếp nhăn của ông lão nói: "Lão nhân gia à, bốn mươi tuổi vẫn còn là tuổi tráng niên mà, tại sao từ đó đến giờ lại không làm chuyện này."

Lão đáp: "Ài, lúc ấy bọn ta thường xuyên mâu thuẫn, con cái cũng lớn cả rồi, nên không còn coi trọng chuyện ấy nữa. Từ lâu rồi đã không làm chuyện ấy, đến bây giờ muốn làm thì đã muộn, muốn làm cũng không nổi, cái đó của ta không vươn dậy được nữa."

Vẻ mặt khi nói thê lương lại đầy nuối tiếc.

Tiểu Ngưu xúc động, nổi lòng đồng cảm, nói: "Lão nhân gia bất tất phải khổ vậy. Mặc dù lão bây giờ đã lớn tuổi, nhưng chỉ cần thân thể khỏe mạnh liền có thể thường xuyên hưởng thụ diễm phúc đó. Nhà ta mở dược điếm, đợi lần tới ta qua đây sẽ đưa lão ít thuốc tốt, đảm bảo mỗi ngày lão đều có thể sống vui vẻ như ta."

Lão đầu tức khắc mở miệng cười: "Ta cám ơn người trước."

Không lâu sau, bốn người lại cùng nhau ăn cơm. Trên bàn ăn lão thái thái nhìn Xuân Viên khen ngợi: "Đúng là người trẻ tuổi, cô nương xinh đẹp thật."

Tiểu Ngưu liếc nhìn Xuân Viên, thấy khuôn mặt trắng hồng, mỹ mục chớp chớp trong veo, vầng trán đầy vẻ phong tình xinh đẹp của thiếu phụ. Tiểu Ngưu biết biến đổi này là kết quả mình cố gắng, liền nhìn nàng mỉm cười hóm hỉnh. Xuân Viên tìm cơ hội đá cho hắn một cước, Tiểu Ngưu mới thu ánh mắt vô lễ đó về, bắt đầu ăn cơm bình thường.

Hai người ăn xong rồi lưu lại cho đôi lão phu thê một ít ngân lượng rồi cáo từ. Vừa rời khỏi thôn, Xuân Viên liền nói với Tiểu Ngưu: "Chàng nghĩ ra cách gì giúp thiếp chưa?"

Tiểu Ngưu trầm ngâm đáp: "Ta thấy chỉ có nhà nàng mang tiền trả người ta đã. Như vậy dễ xử lý hơn."

Xuân Viên phản đối nói: "Vậy không được, thiếp gả cho lão lâu như vậy chỉ dùng thân thể để trả nợ. Nếu phải trả lại tiền, chẳng hóa thiếp bán không cho lão sao? Không thể để lão ta tiện nghi như vậy được."

Tiểu Ngưu suy tư một hồi rồi đáp: "Ta thấy như vầy đi. Nàng cứ ở lại nhà cha mẹ một thời gian đợi ta nghĩ ra cách tốt."

Xuân Viên hỏi: "Vậy chàng định làm gì bây giờ?"

Tiểu Ngưu đáp: "Ta về nhà vài ngày rồi sẽ quyết định"

Xuân Viên buồn rầu nói: "Chỉ sợ chàng ở lại vài ngày rồi sẽ quên hẳn người ta. Lúc ấy người ta chỉ còn cách tìm chết thôi"

Tiểu Ngưu ài một tiếng, nói: "Nàng nói vậy là sao, ta mà có thể quên được nàng? Không có nàng ta sẽ mất đi nhiều hạnh phúc đó."

Khuôn mặt Xuân Viên hiện nét cười: "Nữ nhân trên đời này nhiều như vậy, người nào cũng có thể khiến chàng vui vẻ mà, đâu nhất thiết chỉ có mình thiếp"

Tiểu Ngưu lại an ủi: "Nữ nhân trên đời dù nhiều những không hẳn có thể để ta đè lên. Rốt cuộc cũng chỉ có một mình nàng thôi"

Xuân Viên nghe vậy liền bật cười: "Nữ nhân để chàng đè xuống không hẳn chỉ có người ta, người ta biết rõ mà. Thiếp thấy công phu của chàng thật giỏi, chắc hẳn có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Đừng để thiếp bắt gian chàng trên giường đó, nếu không thiếp nhất định theo sát chàng đến cùng"

Nghe vậy Tiểu Ngưu cười vang, trên đường hành trình vốn là rất vất vả nhưng hiện giờ lại thành chuyện tốt khiến người ta vui vẻ rồi.

Ước chừng đến giữa trưa, xe ngựa mới tới nhà cha mẹ Xuân Viên. Nàng lưu luyến không đành lòng xuống xe. Tiểu Ngưu an ủi: "Chúng ta còn có thể gặp lại mà, đừng nóng vội, ta sẽ luôn nhớ đến nàng."

Ánh mắt Xuân Viên đầy thâm tình nhìn hắn kiên quyết nói: "Sau này thiếp chỉ là người của chàng thôi, thiếp nhất định không ở cùng lão họ Mai nữa, sẽ sớm giải quyết dứt điểm chuyện giữa thiếp vào lão ấy. Nếu thiếp về lại Hàng Châu mà không có nơi để ở, thiếp nhất định đến nhà chàng, nói với cha mẹ chàng trong bụng người ta đã có hài tử của chàng."

Tiểu Ngưu nghe vậy cuống quýt khua tay nói: "Lời này không thể nói linh tinh nha. Cha của ta hận nhất là kẻ cướp vợ người khác. Nếu nói ra e rằng phụ tử quan hệ của chúng ta coi như xong. Nàng sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu phải không"

Xuân Viên phong tình vô hạn nhìn Tiểu Ngưu đáp: "Chàng không muốn thiếp làm vậy, thiếp cứ làm đấy."

Dứt lời nàng quay đầu bước vào trong thôn. Đi được vài bước còn quay lại nói: "Mỗi ngày thiếp đều nhớ đến chàng."

Môi mím chặt, lúc này mới nhanh bước quay đi.

Tiểu Ngưu nhìn thân ảnh nàng mà vừa vui vừa sợ. Vui là bản thân tìm được một mĩ nữ, sợ chính là nếu để cho ông già biết được mà nổi giận, nhất định sẽ lại cầm đao đuổi hắn. Chuyện gian díu ở thành Hàng Châu lại là việc xấu không thể tả, nếu để truyền ra ngoài, e rằng ông già cũng không còn mặt mũi nhìn người. Xem ra tạm thời không thể công khai được, chỉ có thể giấu kín trong lòng thôi.

Hắn lại nhìn về phía nam. Còn cách một ngọn núi đằng xa, bên kia sườn núi chính là quê nhà của hắn. Bất quá cũng chỉ hơn mười dặm đường, sẽ sớm về đến thôi. Nhưng hắn vừa nghĩ đến về nhà, trống ngực bất giác đập thình thịch. Rời nhà mấy ngày nay, không biết ông già đã nguôi giận chưa. Còn kế mẫu và Tiểu Tụ nữa, không biết có còn đối với ta như trước không? Tiểu Ngưu nhìn xa xăm mà phát rầu.

Hắn bắt đầu suy nghĩ kế hoạch hành động tiếp theo. Nên hiên ngang về Hàng Châu hay khom lưng gập gối về nhà, có đến Oa Ngưu thôn gặp Điềm Nữu cùng cha nàng hay không? Việc của Điềm Nữu nên xử lý thế nào? Nàng là một cô nương kiên cường nhưng chất phác, làm lão bà của hắn thì rất thích hợp. Chi bằng mình cưới nàng ấy trước. Nhưng nếu để Nguyệt Lâm biết, nhất định sẽ khiến nàng thương tâm. Ài, việc dính đến nữ nhân đều phức tạp quá.

Dù ông ấy có quát mắng thế nào cũng vẫn là cha mình. Dù mình có mắc lỗi lớn cha cũng phải tha thứ thôi. Nếu ông không chịu bỏ qua thì mình lại bỏ đi là được. Lần này đáng tiếc nhất chính là mình chưa học được chút bản lãnh nào, lần tới rời nhà nếu vẫn không khá hơn thì mình quyết không quay lại.

Nghĩ đến đây hắn lại nhớ sư nương, Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh. Bọn họ đều có thể phi hành, lại có thể sát địch, bản thân so với họ thật vô dụng. Bình thường đối phó với kẻ địch đều như trò hề quả thực là sỉ nhục với nam nhân mà.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn quyết định đi gặp Điềm Nữu trước. Việc đã hứa với người ta chẳng lẽ không làm?

Tiểu Ngưu lên xe, nhìn lại thôn trang gia đình Xuân Viên rồi quay xe đi về hướng Oa Ngưu thôn. Hiện giờ không có Xuân Viên làm bạn, dù hơi tịch mịch nhưng tốc độ lại nhanh hơn nhiều.

Hắn một mình một xe chạy về Oa Ngưu thôn. Không có nữ nhân bầu bạn, tâm tình hắn vừa cô độc vừa tĩnh lặng, có điều hắn vẫn không biết xử lý việc trước mắt thế nào.

Khi hắn chạy tới nhà Lý lão ở Oa Ngưu thôn, Lí lão đầu từ trong nhà bước ra cười nói: "Tiểu Ngưu này, ngươi quả thực là một tiểu tử đáng tin, cha con ta không nhìn lầm người rồi."

Tiểu Ngưu được người khen ngợi, trong lòng nhất thời cao hứng bật cười giả lả. Tiếng cười của hắn vọng đến tai một người khác trong phòng, đó là Điềm Nữu. Nàng ngượng ngùng bước ra, nhìn thấy hắn khuôn mặt chợt hiện nét e thẹn như tân nương về nhà chồng. Mặc trên người bộ quần áo vải hoa chất phác, rất bình phàm trông nàng tựa một bông hoa nơi thôn dã.

Lí lão đầu thấy con gái không dám nhìn thẳng Tiểu Ngưu liền mỉm cười nói: "Điềm Nữu à, nhìn này, anh hùng đúng là anh hùng, rất thủ tín, chúng ta rốt cuộc cũng không uổng lòng ngóng đợi, con xem ra quả là có phúc đó."

Điểm Nữu mỉm cười nhìn Tiểu Ngưu, đẩy rộng cửa, cất tiếng: "Tiểu Ngưu ca, mau vào sân đi."

Thanh âm nhu hòa khiến Tiểu Ngưu dễ chịu vô cùng. Hắn hey một tiếng, rồi vui vẻ đánh xe tiến lên.

Vào đến sân, Tiểu Ngưu bước lại vỗ nhẹ lên đầu con ngựa của mình. Con ngựa thân thuộc với hắn, vừa nhìn thấy liền mừng rỡ cong đuôi hí lên mấy tiếng.

Lí lão đầu đến gần nói: "Nó đó, từ khi ngươi đi liền bỏ không ăn uống gì. Ngươi về rồi có lẽ nó mừng lắm."


Tiểu Ngưu cười đáp: "Đa tạ lão nhân gia chiếu cố giùm"

Lí lão đầu lại chỉ con gái mình nói: "Ta nào có công cán gì, toàn là con gái ta chiếu cố nó, chăm sóc như chăm bản thân mình vậy."

Lời đó vừa dứt đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nữu đỏ bừng. Tiểu Ngưu nghiêm nghị khom người cảm ơn nàng, Điềm Nữu cũng lễ phép đáp lại. Lí lão đầu ở bên cạnh cười vang nói: "Còn chưa cưới mà, hai đứa không cần gấp vậy đâu" (1)

Tiểu Ngưu nghe vậy chỉ cười xòa còn Điềm Nữu trừng mắt nhìn Lí lão một cái mới quay đầu đi. Tiểu Ngưu đứng ngoài nhìn càng thấy cô nương Điềm Nữu quả thực ý tứ và đáng yêu, là một nương tử khó kiếm.

Tiểu Ngưu chẳng phải loại người khô khan, hắn mua tặng Điềm Nữu một chiếc vòng đeo tay, lại cầm thêm ít rượu thịt dâng lên Lí lão. Thấy hắn lấy quà biếu tặng, hai người kia đều rất hài lòng.

Lí lão đầu kêu Điềm Nữu đi làm thịt gà và mua thêm rượu. Điềm Nữu vâng một tiếng rồi tất tả bỏ đi. Khi nàng rời nhà rồi, Lí lão đầu mới hỏi: "Con gái ta thế nào?"

Tiểu Ngưu gật đầu đáp: "Là cô gái tốt trăm người có một."

Lí lão đầu bật cười hỉ hả nói: "Ngươi nói lời này cũng coi như có mắt nhìn người. Nếu ngươi ở lại đây lâu hơn một chút, ngươi sẽ nhận ra con gái ta là cô nương đẹp nhất, nhân phẩm tốt nhất quanh vùng. Nếu không phải vậy, cái tên Quỷ Kiến Sầu đó cũng không bắt nó đi như vậy."

Tiểu Ngưu mỉm cười đáp: "Ta đương nhiên biết Điểm Nữu là một cô nương tốt. Thôi được rồi, lão trượng, hai ngày vừa rồi có ai quay lại gây chuyện không?"

Lí lão đầu trả lời: "Không có, hai hôm rồi rất yên bình. Ta nghĩ bọn thổ phỉ chắc đã bị giết sạch rồi. Nếu không bọn chúng đã chẳng im tiếng như vậy"

Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi"

Trong lòng nghĩ đến bọn chúng bị tỷ tỷ nọ giết sạch, mong rằng nàng ta không nương tay kẻo sau này hậu họa vô cùng. Mà vị tỷ tỷ đó rốt cuộc là ai, Tiểu Ngưu nghĩ hoài không ra. Nàng ra vung tay nhấc chân liền đánh tan cả bọn địch nhân, tự nhiên là loại nhân vật tương đương với bọn sư nương và Nguyệt Lâm, đâu có giống thứ phàm phu tục tử như mình. Đợi có cơ hội gặp lại, nhất định phải cúi đầu cảm ơn nàng một tiếng thật lớn. Nếu không có nàng hỗ trợ, e rằng mình cùng Điềm Nữu đã ô hô ai tai. Mà dù cho Điềm Nữu có thể sống sót, bọn thổ phỉ đó chắc chắn không tha cho cái tên làm loạn là mình.

Điềm Nữu rất nhanh nhẹn, chỉ một lát đã bưng lên một ít đồ ăn, ngoài gà quay chặt miếng ra còn có trứng gà và rau cải có sẵn trong nhà. Vốn dĩ là bữa sáng rất giản dị nhưng sau khi qua bàn tay khéo léo của nàng liền có một hương vị khác. Chưa đụng đũa mà Tiểu Ngưu đã bị Điềm Nữu chinh phục rồi.

Cuối cùng Điềm Nữu cũng không quên mời: "Nhà quê mùa không có gì ngon, tiểu nữ lại vụng về, Tiểu Ngưu ca ca ăn tạm vậy."

Tiểu Ngưu liếm mép nói: "Món ngon người khéo làm ta say mất rồi."

Vừa nói vừa mời Điềm Nữu ngồi xuống, nhưng nàng đáp không được phép.

Tiểu Ngưu quay lại nhìn Lí lão đầu, lão ngồi xuống bàn đáp: "Theo quy củ nơi quê mùa này, khi có khách đến con gái trong nhà không được ngồi cùng mâm."

Tiểu Ngưu gật đầu, a một tiếng rồi nói: "Ta hiện giờ chẳng phải khách, chúng ta đều là người nhà cả mà. Điềm Nữu, cô mau ngồi xuống ăn cơm đi, không cần bưng bê gì nữa."

Điềm Nữu nghe vậy khoan khoái trong lòng, liếc mắt dọ ý

Lí lão đầu. Lí lão gật đầu nói: "Con gái à, nếu Tiểu Ngưu đã nói vậy, chúng ta còn biết nói gì nữa? Con mau đến đây đi."

Điềm Nữu dạ một tiếng lúc này mới ngồi lên cùng hai người ăn cơm.

Trên mâm, Tiểu Ngưu ăn món gì đó của Điềm Nữu làm, càng ăn càng thấy ngon miệng, đối với món gà quay mình mua lại không hề hứng thú. Lí lão đầu rót rượu vào chén tửu hứng dâng cao cùng Tiểu Ngưu cạn chén. Tửu lượng Tiểu Ngưu không tồi, tâm tình lúc này lại tốt, không cần giả vờ giữ kẽ cạn chén liên miên. Không cần nghĩ, không cần nhắm mồi, cứ thế cùng Lí lão đầu uống rượu. Lí lão đầu sau một hồi quá chén, sắc mặt đỏ bừng, giọng nói bắt đầu lè nhè, kể lại chuyện thời thanh niên mình dũng cảm anh tuấn bao nhiêu hoặc khoe khoang mẫu thân Điềm Nữu xinh đẹp thế nào, còn mình thì làm sao nổi bật trong đám đông, đánh bại kình địch mà cua được vợ về nhà.

Ngay cả Điềm Nữu cũng là lần đầu nghe. Việc này Lí lão vẫn giấu trong lòng, chưa bao giờ kể cho người khác. Lần này lại dựa men rượu mà nói ra, quả nhiên là thao thao bất tuyệt. Tiểu Ngưu và Điềm Nữu nghe được cảm thấy rất hứng thú. Mặc dù mấy lời này của Lí lão đầu hơi khoa trương nhưng hai người bọn họ vẫn lắng nghe chăm chú.

Chuyện cũ năm xưa có thể khiến cho bất kỳ ai chìm vào niềm hạnh phúc vô tận. Đáng tiếc là Lí lão kể một tràng rồi váng đầu, ngây ngất. Điềm Nữu vội lấy chăn đắp cho lão, để lão nằm nghỉ ngơi trước.

Còn hai người, Điềm Nữu lại tăng thêm vài phần thẹn thùng. Tiểu Ngưu vỗ về nàng: "Điềm Nữu à, ta không có đáng sợ như vậy chứ? Ta không khi vũ muội đâu."

Mỹ mục của nàng chớp nhẹ, giọng thì thầm: "Không chắc, ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, huynh đã chiếm không ít tiện nghi của người ta"

Tiểu Ngưu bật cười nói: "Chuyện ấy không thể trách ta được. Tình thế lúc ấy rất đặc thù mà, nếu không làm vậy e rằng chúng ta không thoát khỏi hang hùm được."

Điềm Nữu ai một tiếng: "Tiểu Ngưu ca, lúc ấy huynh thật là dũng cảm. Huynh không biết chắc là cứu được người ta hay không mà vẫn cứ đi. Chúng ta vốn dĩ chưa từng gặp mặt, chỉ có mấy lời giãi bày của cha muội mà huynh chẳng quản hiểm nguy đến cứu. Hiệp nghĩa cùng lòng can đảm ấy khiến mọi người đều kính nể, càng khiến người ta cảm động."

Tiểu Ngưu bình thản cười, giọng đầy chính khí đáp: "Điềm Nữu à, muội khách khí quá rồi. Ta là một nam nhân mà, thấy sự bất bình ta rốt cuộc không nhịn được mà xen vào. Chỉ cần việc ta làm là đúng, ta sẽ cố gắng làm bằng được, dù thành công hay thất bại cũng phải cố hết sức."

Điềm Nữu liền khen: "Huynh là người tốt, là vận may của muội" (Ờ! "May", chả biết ai may ^^!)

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Đáng tiếc là bản lĩnh của ta kém quá khiến hai ta suýt bị giam ở đó. Cũng may ông trời phù hộ mang tới cho chúng ta một vị cứu tinh. Sau này gặp được vị ân nhân ấy, ta nhất định sẽ cảm tạ người đó thật nhiều."

Điềm Nữu trầm tư nói: "Đó nhất định là một vị tỷ tỷ rất xinh đẹp"

Tiểu Ngưu phụ họa theo: "Là một mĩ nữ xinh đẹp như muội vậy."

Điềm Nữu lắc đầu nói: "Tỷ ấy so với muội nhất định đẹp hơn nhiều. Muội so với tỷ ấy như sánh mặt đất với bầu trời vậy"

Tiểu Ngưu thắc mắc hỏi: "Lúc ấy nàng ta che mặt, sao muội biết nàng ta hình dáng thế nào? Ta không tin nàng ta xinh đẹp hơn muội"

Điềm Nữu tỏ vẻ chắc chắn: "Muội nói chắc chắn không sai đâu. Thân hình tỷ ấy đẹp như tiên nữ trong tranh, chỉ ở mặt này thôi muội đã thua xa rồi."

Tiểu Ngưu bật cười: "Nói không chừng mặt lại xấu như ma thì sao"

Điềm Nữu hé miệng cười đáp: "Sao có thể như vậy? Thượng Thiên sẽ không đối với tỷ ấy như vậy đâu. Tỷ ấy là người tốt nhất lại còn là một vị nữ hiệp nữa. Nếu để muội gặp lại tỷ ấy, muội nhất định theo tỷ ấy học bản lãnh để giết sạch bọn xấu xa trên đời cho người tốt đỡ phải chịu nhiều ấm ức."

Tiểu Ngưu gật đầu đồng tình: "Muội nghĩ vậy ta cũng đồng ý. Nếu trên đời này không có người xấu chẳng phải là tuyệt hơn sao"

Điềm Nữu nói: "Tiểu Ngưu ca, hết rượu rồi, để muội rót thêm rượu cho huynh."

Tiểu Ngưu nhìn chén rượu trống không liền nói: "Uống vậy đủ rồi, nếu lại uống nữa ta sẽ giống cha muội say rượu nằm lăn ra mất. Ta sẽ không để muội thấy hình dáng ta khi say khướt đâu, dáng vẻ lúc đó khó coi lắm."

Điềm Nữu mỉm cười nói: "Tiểu Ngưu ca, khi huynh uống nhiều sẽ không ăn nói lung tung nóng giận bừa bãi chứ?"

Tiểu Ngưu xua tay: "Sao lại vậy? Ta uống rất giỏi, lại chẳng có ý tứ đặc biệt gì. Người khác bảo sao ta nghe vậy mà."

Điềm Nữu cười hì hì nói: "Nói thật đó nha, muội muốn thử một chút. Muội châm rượu cho huynh uống, chúng ta thí nghiệm xem."

Tiểu Ngưu vội nói: "Từ nay về sau còn nhiều dịp mà, hôm nay không nên thử, ta sợ gây thất thố trước mặt muội."

Điềm Nữu thấy Tiểu Ngưu không chịu uống liền bắt đầu dọn mâm. Tiểu Ngưu uống không nhiều lắm nhưng cũng cảm thấy da mặt phát nhiệt. Bất quá vẫn còn bình thường, hắn còn có thể đeo giày đi giúp Điềm Nữu một tay. Khi hai người xuống bếp, thắp sáng đèn tỏa ra thứ ánh sang mờ ảo. Trong ánh đèn ấy, hình ảnh Điềm Nữu khom người rửa bát hiện ra đẹp mông lung.

Tiểu Ngưu nhìn ánh đèn chiếu lên kiều đồn cao vút của nàng, dù cho vẫn còn cách một lớp quần nhưng đường nét viên mãn căng tròn vẫn khiến hắn vô cùng kích động, nhất là hơi men khiến hắn dần mất kiểm soát. Tim đập dồn dập càng lúc càng mạnh, muốn phá vỡ lồng ngực xông ra ngoài. Trong vô thức hắn muốn làm gì đó. Nhưng hắn lại thấy sợ, sợ chính mình gây điều thất thố.

Dục vọng giống như lửa đỏ thiêu đốt trái tim, miệng lưỡi khô ran, hắn phải nhanh chóng tránh xa Điềm Nữu, chỉ có vậy hắn mới tỉnh táo được.

Chú thích:

(1) Đám cưới truyền thống của người Trung Quốc gồm có 3 lần bái: "Nhất bái thiên địa - bái tổ tiên trời đất, Nhị bái cao đường - bái cha mẹ, bậc bề trên; và Phu thê giao bái - vợ chồng cúi đầu chào nhau => Ở đây Lí lão liên hệ hình ảnh một người cúi đầu cảm tạ, một người cúi đầu đáp lễ thành cảnh cặp vợ chồng bái đường thành hôn ===> ông bố vợ khôn kinh >"