Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 16: Cứu mạng

Li khai Tây Vực Tiên Cơ Ngưu Lệ Hoa, Tiểu Ngưu bất chợt cảm thấy cô đơn. Hắn thấy mình như một cánh nhạn lẻ loi. Khi hắn ở cùng một chỗ với sư nương, Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh các nàng cảm thấy cuộc sống vô cùng tươi đẹp, nơi nơi tràn ngập ánh mặt trời, mỹ lệ và đầy ái ý. Ai mà đoán được sư nương lại nhỏ nhen như vậy, chỉ vì mình thân mật cùng Nguyệt Lâm mà trở mặt. Nữ nhân thật là khó nắm bắt.

Nguyệt Ảnh, Nguyệt Lâm thân ái, chúng ta khi nào mới có thể gặp lại? Còn nữa, Nguyệt Ảnh, nàng ngàn vạn lần không nên vội vã xuất giá. Nàng phải chờ ta. Nàng là người của ta, nàng sao có thể gả cho người khác làm lão bà được? Điều này là không công bằng với ta. Hắn lại nghĩ đây bất quá là ước nguyện của một mình hắn, Nguyệt Ảnh người ta đã không để ý tới mình, không lo việc của mình nữa. Nghĩ vậy, hắn chợt cảm thấy đau khổ.

Hắn lại nhớ đến sư nương, nghĩ đến những điểm tốt của nàng, ý giận nàng cũng từ từ phai nhạt dần. Hắn lại nghĩ đến những cảm giác phong tình đặc biệt từ Ngưu Lệ Hoa. Hắn tự nhủ, nếu có cơ hội, sẽ xuất quan xem một chút, xem thế giới này rốt cuộc bao lớn, xem quan ngoại và trung thổ chúng ta rốt cuộc có gì bất đồng. Mỹ nữ ở đó có thật sự như lời Ngưu Lệ Hoa, so với nàng đều xinh đẹp hơn? Vẻ đẹp của bọn họ lại thật đặc biệt. Nghĩ đến nàng đang tìm mình không biết để làm gì, trong lòng tự nhiên nghe lạnh cả người. Bắng trực giác hắn cũng biết chuyện kia sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì. Hắc Hùng Quái là cừu nhân của nàng, mà mình cũng có thể xem như là bằng hữu của Hắc Hùng Quái, vậy chẳng phải đã trở thành kẻ thù của nàng rồi sao? Giả như nàng biết ta là Ngụy Tiểu Ngưu, động đến đao kiếm, chỉ sợ cũng sẽ không khách khí với ta.

Vì trên người không có binh khí, Tiểu Ngưu không yên tâm liền ghé một tiệm rèn mua một thanh đao. Đao này tự nhiên là đao rất bình thường, không thể sánh với bảo đao. Cũng may Tiểu Ngưu mang nó chỉ là tạo dáng, can đảm cái quái gì, hắn tịnh không muốn mang tính mạng ra đùa với người khác? Bởi vậy, đao tốt xấu gì cũng vậy cả thôi.

Hắn cưỡi ngựa, mang đao tiếp tục đi. Lăn lộn phong trần, sáng đi chiều nghỉ, chạy một hơi đến một nơi không xa quê nhà. Nơi này cách quê nhà cũng chỉ có vài ngày lộ trình. Chợt nhớ nhà, Tiểu Ngưu nhớ lại việc xấu mình gây ra, trong lòng rối loạn, nếu ông già chưa nguôi giận, kế mẫu vẫn ghi hận trong lòng, Tiểu Tụ vẫn còn gọi mình là sắc lang ca ca, ta lại phải xa nhà bôn tẩu sao?

Suy nghĩ cứ miên man, đi vẫn cứ đi. Hôm nay hắn đi vào một thôn nhỏ, chung quanh đều là núi non. Núi cao uốn lượn nhu rắn, nhìn như vô tận, lại cao vút giữa thinh không, khí thế uy nghiêm. Rừng cây xanh rì ẩm ướt, tràn ngập sinh khí, nhìn thôi cũng thấy thoải mái.

Tiểu Ngưu vừa ngắm cảnh đẹp, vừa đi. Tiếng vó ngựa nhịp nhàng, trời vừa tối thì hắn vào thôn nhỏ đó. Hắn dừng ngựa, nhìn sắc trời u ám, biết đêm nay phải tá túc ở thôn nhỏ này. Nếu còn đi nữa mà không gặp được nhà dân nào, thì không phải mình sẽ phải chịu khổ phong sương ngoài trời sao.

Thôn phía trước gọi là Oa Ngưu thôn. Nhà dân mấy trăm hộ, nhân khẩu không tới một ngàn, đa số đều là nhà tranh. Lúc này hầu như nhà nào cũng có một làn khói mỏng bay lên. Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Ngưu tự nhiên cảm thấy đói. Rong ruổi một ngày, còn chưa ăn chút gì. Hắn ruổi ngựa về bên trái, tiến vào một cái ngõ nhỏ. Hắn rất tự nhiên đi đến một nhà. Có lẽ đây là chỗ nghỉ chân đêm nay.

Ngôi nhà tranh này có ba gian, sân rộng, có tường bao. Trời tối dần, những nhà khác đều đã lần lượt treo đèn, mà nhà này thủy chung vẫn tối đen. Điều này làm Tiểu Ngưu cảm thấy rất kỳ quái.

Tiểu Ngưu xuống ngựa, đi đến trước cửa gỗ, nhẹ nhàng gõ vài cái, bên trong không phản ứng. Nhà này chẳng lẻ không có ai? Hắn lại gõ mạnh vài cái, vẫn không có động tĩnh. Tiểu Ngưu nghi hoặc, liền đẩy cửa tiến vào. Hắn chậm rãi bước vào nhà, thầm nhủ, bên trong nếu không có người, ta đành phải rời đi.

Khi hắn đến gian phòng phía tây thì bị cảnh tượng trước mắt dọa đến nhảy dựng lên. Chỉ thấy trong phòng hôn ám, một bóng đen lơ lửng giữa không trung, chậm rãi bay qua lại, rất đáng sợ. Tiểu Ngưu định thần nhìn lại, nguyên lai là một người treo cổ.

Tiểu Ngưu không kịp nghĩ nhiều, nhảy lên, vung đao cắt dây thừng. Thân thể người nọ thoát khỏi trói buộc, rơi thẳng xuống đất, Tiểu Ngưu nhanh chóng tiếp được, đặt y nằm xuống đất. Chuỗi động tác liên tiếp này thực hiện rất gọn gàng và bắt mắt, ngay cả hắn cũng cảm thấy hài lòng. Hắn tịnh không biết người này treo cổ khi nào, cũng không biết còn cứu được hay không.

Sau khi đặt người xuống, Tiểu Ngưu lập tức nói: "Lão trượng, lão trượng, nhanh tỉnh lại." Qua ánh sáng ảm đạm ngoài cửa sổ, có thể thấy rõ, đây là một lão nhân gầy gò, áo quần bằng vải bố, tóc điểm trắng, trên mặt lộ vẻ sầu khổ như có ngàn vạn chuyện thương tâm đúc kết trong lòng. Hơn nữa, trên mặt còn có vết máu giống như bị người khác đánh.

Sau khi được Tiểu Ngưu cấp cứu, lão nhân đã thở lại. Phản ứng đầu tiên sau khi lão sau khi mở mắt là khóc lớn. Tiếng khóc thê thảm, như vượn gào quỷ khóc, Tiểu Ngưu nghe mà trong lòng tan nát.

Tiểu Ngưu khuyên nhủ: "Lão trượng, lão đừng khóc nữa, lão có chuyện thương tâm gì cứ nói ra. Có lẽ ta có thể giúp lão."

Ngữ khí rất thành khẩn, thân thiết.

Lão nhân nhìn thoáng qua Tiểu Ngưu, từ từ ngồi dậy, không khóc nữa. Lão run rẩy đứng dậy, lau nước mắt. Sau đó lấy ngọn đèn thắp lên. Đèn bắt đầu sáng, trong phòng liền có ánh sáng vàng vàng nhu hòa, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Lão nhân đặt đèn trên một cái bàn, xoay người nói: "Người trẻ tuổi, ngươi là ai, vì sao phải cứu ta? Ta chết đi còn tốt hơn."

Tiểu Ngưu đứng đó, nói: "Tiểu tử Ngụy Tiểu Ngưu, tình cờ đi ngang qua. Thấy trời đã tối, định đến xin tá túc một đêm, không biết có được không?"

Lão nhân gật gật đầu, nói: "Đương nhiên là được. Có điều ta e mình không thể chiếu cố ngươi. Ta còn phải chết."

Nói rồi, lão nhân nhặt đoạn dây thừng trên mặt đất lên nhìn sang nhà kho, xem chừng quả thực lại tìm chết một lần nữa.

Tiểu Ngưu thấy vậy, không vội, nói: "Lão trượng, nếu lão thật sự muốn chết, tiểu tử ta cũng không thể ngăn trở. Bất quá ta đã tới nhà lão, cũng coi như là khách của lão. Ta năn nỉ lão, lão có thể chờ ta đi rồi mới chết được không?"

Tiểu Ngưu nói rồi vái dài lão nhân một lễ.

Lão nhân nghe xong thở dài một tiếng, đem đoạn thừng vứt mạnh xuống mặt đất, nói: "Người trẻ tuổi, đang sống yên ổn, ai mà muốn chết chứ? Chỉ là ta...Ta bị ép quá, sống không bằng chết. Ta khổ tâm lắm chứ."

Nói đến đây, lão lại bắt đầu nghẹn ngào.

Tiểu Ngưu khuyên nhủ: "Lão trượng, lão đừng khóc nữa. Lão đem tâm sự của lão nói cho ta nghe. Ta cũng không có bổn sự đặc biệt gì, nhưng đôi khi cũng có thể nghĩ ra vài chủ ý."

Nói rồi rất tự tin vỗ vỗ vào ngực mình.

Lão nhân chăm chú nhìn Tiểu Ngưu, vẻ mặt đầy hoài nghi, hít một hơi, nói: "Người trẻ tuổi, chỉ sợ ta nói rồi ngươi cũng không có cách nào đâu. Hơn nữa, tiểu lão nhi không muốn liên lụy ngươi."

Tiểu Ngưu động lòng hiệp nghĩa, lớn tiếng nói: "Lão trượng, chúng ta có thể gặp nhau là hữu duyên, còn nói cái gì liên lụy không liên lụy? Ai nói không thể? Lão cứ nói đi. Có lẽ sau khi lão nói, ta lại có thể giúp lão, lão cũng không cần phải chết."

Lão nhân thấy Tiểu Ngưu nhiệt tâm hừng hực, vô cùng cảm động, nói: "Người tuổi trẻ, ngươi đã muốn nghe, ta sẽ nói cho ngươi nghe. Dù sao ta cũng là người sắp chết, nói ra cũng không sợ ngươi cười."

Nói rồi để Tiểu Ngưu ngồi xuống trường kỷ, bắt đầu kể chuyện xưa cho Tiểu Ngưu nghe.

Lão nhân nói với Tiểu Ngưu, thôn nhỏ này gọi là Oa Ngưu thôn. Phong cảnh đẹp, đất đai phì nhiêu, là nơi trồng trọt rất tốt. Cuộc sống cũng rất thái bình. Lão nhân họ Lí, người vợ cũ vài năm trước đã mất, bên người chỉ còn một cô con gái bầu bạn. Cô con gái năm nay mười tám tuổi, là cô nương đẹp nhất thôn. Bởi vì rất đẹp nên lão nhân cũng không dễ dàng mà hứa gả cho ai. Nữ nhân nhìn trúng một thanh niên thôn bên cạnh. Người nọ cũng được, cần cù siêng năng. Lão nhân thấy con gái thích người ta, cũng không phản đối, cho hai người đính thân. Ai ngờ, gã đó sau này không học hành gì, lại dẫn theo ba bốn tên gia hỏa lên núi làm thổ phỉ, chuyên môn bức hiếp dân chúng xung quanh. Dân chúng hận chúng đến tận xương tủy, bèn tố cáo với quan phủ. Quan phủ đánh dẹp vài lần đều không trừ được tận gốc, kết quả là bọn thổ phỉ này càng ngày càng càn rỡ.

Từ khi gã đó thành thổ phỉ, Lí lão nhân giận dữ, đem sính lẽ trả lại, không cho con gái xuất giá. Cô con gái cũng thất vọng với y, nhiều lần cự tuyệt, còn nói cho dù gả cho heo cho chó, cũng không lấy thứ chồng bại hoại như vậy. Gã đó giận dữ, hôm qua đã cướp nữ nhi đi, bắt nàng phải làm cái gì áp trại phu nhân. Trong khi tranh dành, Lí lão dẫn theo thôn dân liều mạng phản kháng, cũng không tác dụng, ngoại trừ bị người ta đánh cho một trận, một chút kết quả cũng không có. Mắt nhìn nữ nhi bị đoạt đi, Lí lão nhân khóc đến cạn nước mắt. Cầu cáo quan phủ, quan phủ chỉ đáp ứng bề ngoài, căn bản không đê ý lời lão Lí. Lí lão nhân lại cầu thôn dân hỗ trợ, vài người trẻ tuổi nhiệt tình liên hợp lại, cầm sài đao đến đấu với thổ phỉ. Kết quả càng thảm, mấy tên đó đều không trở về. Lão nhân nói đến đây khóc không thành tiếng, nói: "Đều là ta hại bọn họ. Nếu không vì chuyện nhà ta, bọn họ cũng sẽ không chết. Ta có tội, ta đáng chết. Ta ngay cả nữ nhi của mình cũng không bảo vệ được."

Nói rồi, lão lại bắt đầu than khóc.

Tiểu Ngưu nghe xong lửa giận bốc cao ba trượng, không thể dằn được. Đừng tưởng Tiểu Ngưu chỉ có vài ba công phu mèo quào, tấm lòng nghĩa khí của hắn có thể so với hết thảy các đấng anh hùng. Hắn nhìn không thuận mắt nhất chính là cậy mạnh hiếp yếu, làm ác áp bức dân chúng.

Tiểu Ngưu hô một tiếng, đứng lên, hỏi: "Lão trượng nói cho ta biết, thổ phỉ ở nơi nào? Tên cầm đầu tên gì, họ gì. Mặc dù tiểu tử ta chỉ là một dân chúng bình thường, nhưng cũng phải rút đao tương trợ."

Vừa nói, tay hắn cầm chuôi đao, rút đao ra một nửa. Dưới ánh đèn, ánh đao loang loáng, phối hợp với vẻ mặt đầy chính nghĩa của Tiểu Ngưu khiến lão nhân chấn động.

Lão nhân vừa nhìn dáng vẻ uy phong lẫm lẫm của Tiểu Ngưu vừa trả lời: "Thổ phỉ kia ở Ngọa Long Sơn, có một hơn ngàn người. Tên cầm đầu tên là Quách Đại Hải, tự xưng Quỷ Kiến Sầu. Tên này ngoan độc, không coi ai ra gì. Ta thật không rõ, lúc trước con gái ta sao lại chấm trúng hắn. Tên khốn đó thật giỏi giả vờ, Hắn đã làm nhiều việc ác, nhất định sẽ bị báo ứng."


Nói đến đây, lão nghiến chặt hàm răng.

Tiểu Ngưu hừ hai tiếng, nói: "Báo ứng của hắn đến rồi. Lão trượng, lão nói cho ta biết, Ngọa Long Sơn ở đâu? Quỷ Kiến Sầu có bản lĩnh gì?"

Lão nhân chỉ chỉ phía nam, nói: "Ngọa Long Sơn cách mười dặm hơn phía trước, rất dễ nhận ra. Còn nói tới bản lãnh của Quỷ Kiến Sầu, ài, ta nghĩ hay là ngươi đừng đi nữa."

Sau đó lão nhân còn nói một tràng dài.

Theo lời lão nhân, Quách Đại Hải to cao lực lưỡng, sức khỏe như trâu. Hắn dùng một thanh đại khảm đao, rất có bản lãnh, quanh vùng không có ai là đối thủ. Mặt khác hắn còn học được thuật ném phi đao, nghe nói bách phát bách trúng, chưa từng sai trệch.

Nghe nói vậy, Tiểu Ngưu nhíu mày. Hắn tự nhủ, tên này không cần có bản lãnh quá lớn chỉ cần là cao thủ bình thường cũng đủ để đối phó ta rồi. Xem ra, ta muốn cứu người, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức.

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Bọn họ trên núi ngoại trừ Quỷ Kiến Sầu Quách Đại Hải này, còn có gì lợi hại đáng chú ý không?"

Lão nhân trả lời: "Ngoại trừ Quách Đại Hải, còn có một tên là Vương Cửu Sơn, là huynh đệ của Quách Đại Hải, là nhị đương gia của đám thổ phỉ. Người nầy sử một cây đại côn. Bản lãnh của hắn tuy không bằng Quách Đại Hải, nhưng tâm kế quỷ quyệt hơn."

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Lão trượng, bọn họ bắt con gái lão đi lâu như vậy, nữ nhi của lão chỉ sợ đã gặp nguy hiểm rồi."

Lão nhân lắc đầu đáp: "Không, không đâu. Con gái ta rất có cốt khí. Nó thà chết cũng sẽ không nghe theo. Còn nữa, Quách Đại Hải đã nói, ngày mai là ngày hoàng đạo đại cát, còn nói cái gì ngày mai muốn phái người đến mời ta tham gia hôn lễ. Ta cứu không được con gái mình, ta cũng đi tìm chết, chứ không thể nhìn con gái mình chịu khổ."

Nói đến đây, vẻ mặt lão nhân trở nên kiên quyết.

Tiểu Ngưu suy nghĩ chốc lát, lại hỏi: "Lão trượng, con gái lão tên gì?"

Lão nhân trả lời: "Nó tên Điềm Nữu."

Tiểu Ngưu cười, nói: "Tên nghe thật vui tai."

Lão nhân bổ sung: "Đều là mẹ nó sinh tiền đặt tên. Bọn ta quê mùa không kén chọn tên tuổi, làm ngươi tức cười rồi."

Tiếp đó lão nhân cũng hỏi lai lịch và thân thế của Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cũng nói qua loa. Lão nhân lại mời Tiểu Ngưu dùng cơm. Dù sao cũng là chốn thôn quê, cũng không có gì ăn ngon, chỉ có bắp, khoai mấy thứ. Dù vậy, Tiểu Ngưu thưởng thức chút hương vị lạ.

Ăn xong, Tiểu Ngưu lại lo lắng chuyện cứu người. Hắn quá rõ bản lãnh của mình. Nếu bảo đối phó với mấy tên trộm gà bắt chó, đối với hắn mà nói thì không thành vấn đề. Nhưng phải đơn thương độc mã xông vào giữa đám thổ phỉ ngang ngược cứu người thì không có gì nắm chắc. Cái này có chút giống như cướp mồi khỏi miệng cọp, quá nguy hiểm. Nếu mình có bản lãnh như sư nương hoặc là Nguyệt Lâm các nàng thì đã không cần lo buồn rồi."

Lão nhân thấy Tiểu Ngưu không nói gì, liền nói: "Người trẻ tuổi, ngươi là người tốt, tiểu lão nhi ta cũng rất quí ngươi. Ta sợ sẽ liên lụy ngươi. Mấy tên thổ phỉ kia đều là lũ giết người không nháy mắt, nếu cảm thấy không được, ngươi cũng không nên đi. Coi như là số mệnh của cha con ta vậy"

Câu nói đầy thê lương, Tiểu Ngưu nghe được trong lòng cảm thấy rất ấm ức.

Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Lão trượng, dù thế nào ta không thể không đi, ta phải thử xem. Ta tự biết sức mình. Nếu ta thật sự không cứu được người, ta cũng có thể an toàn quay lại. Bây giờ lão nói cho ta biết, Ngọa Long Sơn kia ở chỗ nào? Bây giờ ta sẽ xuất phát."

Lão nhân nhìn Tiểu Ngưu trong chốc lát, nói: "Được rồi, ta nói cho ngươi biết. Ngọa Long Sơn cách đây hơn mười dặm về phía nam, là ngọn núi cao nhất, rất dễ tìm thấy"

Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Vậy là được rồi."

Dứt lời, Tiểu Ngưu đem quần áo gửi lại lão nhân, chỉ mang theo những thứ hữu dụng. Ngoại trừ đao, còn có một ít đồ vụn vặt linh tinh, mấy thứ này có lẽ ít nhiều cũng có chút hữu dụng.

Lão nhân lại nói: "Hài tử, ngươi có thể cứu được thì cứu, cứu không được thì sớm quay trở về."

Lão nhân cầm tay Tiểu Ngưu không rời, trong mắt tràn ngập thiện ý. Cảnh tượng này làm Tiểu Ngưu cực kỳ cảm động. Hắn nhìn lão nhân như thấy cha ruột của mình. Nhiệt huyết sôi trào, trong lòng hắn có một niềm tin, nhất định phải cứu được người. Thậm chí còn phải giết thổ phỉ thủ lĩnh, vì dân trừ hại.

Sau một hồi kích động, Tiểu Ngưu nói: "Lão nhân gia, lão cứ yên tâm. Ta chẳng những trở về, mà còn đem con gái lão bình an về cùng lão đoàn tụ."

Lão nhân gật đầu nói: "Hài tử, cẩn trọng."

Tiểu Ngưu gật đầu. Hắn lại hỏi thêm một ít tình hình Ngọa Long Sơn rồi mới ra đi. Lão nhân đưa đến ngoài cửa, nhìn Tiểu Ngưu lên ngựa, rời khỏi khu nhà, đi nam biên Ngọa Long Sơn. Hắn thầm cầu trời ban phúc, mọi chuyện đều suôn sẻ như ý. Chỉ mong Tiểu Ngưu là anh hùng do trời cao sai tới, vì dân trừ họa.

Lại nói Tiểu Ngưu, cưỡi ngựa rong ruổi, nhằm hướng Ngọa Long Sơn. Đêm nay trăng sáng vằng vặc, ánh trăng mờ ảo giăng giăng trên mặt đất, mờ mờ ảo ảo như phủ lớp sương. Sơn đạo im ắng, chỉ có tiếng móng ngựa của Tiểu Ngưu vang lên. Tiểu Ngưu vừa đi, vừa quan sát quần sơn. Núi cao âm u, bóng tối khuất dưới ánh trăng rất thần bí, rất thâm trầm, như ẩn giấu sát khí vô tận.

Hắn lại nghĩ đến việc cứu người trên Ngoạ Long Sơn. Đối với chuyện này chính hắn cũng không biết phải làm sao? Đánh với thủ lĩnh thổ phỉ cũng đánh không lại. Trên núi còn có rất đông thổ phỉ, mình làm sao cứu người đây? Mình nên thông minh một chút, nếu thật sự cứu không được, cũng không nên bốc đồng. Tự mình trước tiên phải bảo vệ mình mới được.

Hơn mười dặm đường đi qua rất nhanh. Đứng giữa đường, Tiểu Ngưu nhìn Ngọa Long Sơn đằng xa. Nơi này thực dễ tìm ra. Nó quả nhiên là tòa núi cao nhất trong rặng núi, dưới ánh trăng hiện ra lồ lộ. Hơn nữa, những ngọn núi khác đều tối đen mù mịt, chỉ có trên ngọn núi này lộ ra vài ánh đèn. Rất hiển nhiên, nơi này có người ở. Nói cách khác, người ta phải cứu ở chỗ này.

Sau khi Tiểu Ngưu dò xét dưới chân núi một lúc, đem ngựa dấu vào trong rừng rậm rồi cẩn thận phóng lên núi. Khinh công của hắn có tiến bộ, so với lúc trước nhanh hơn. Khí lực của hắn cũng mạnh hơn, dường như tăng lên hơn một nửa. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, hiểu được là có quan hệ với việc ăn được long châu. Cái thứ linh tinh đó nghe nói là bảo bối.

Như lão nhân giới thiệu, thổ phỉ vì an toàn của mình, giữa đường có một trạm canh. Tiểu Ngưu sớm có chuẩn bị, thừa dịp đội tuần tra vừa đi qua, nhanh chóng thoát qua. Tịnh không ai phát hiện hắn, thân thủ hắn càng ngày càng nhẹ nhàng.

Qua khỏi trạm canh, lại chạy một mạch, Tiểu Ngưu mới đến đỉnh núi, cũng là cách cổng sơn trại không xa. Hắn núp sau một thân cây nhìn vào trong trại, chỉ thấy trong trại đèn đuốc sáng choang, soi sáng cả sân như ban ngày. Trong trại còn có một đội nhân mã tuần tra.

Tiểu Ngưu nhìn rồi thầm than, muốn cứu người từ chỗ này thật không dễ dàng gì. Làm sao cho tốt đây? Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Ngưu nảy ra một ý. Hắn đi dọc theo bên ngoài hàng rào, định lẩn ra mặt sau, từ đó nhảy vào. Nhưng khi đến được phía sau thì hắn liền bị dọa khiếp. Nguyên lai phía sau không ngờ là vách núi đen ngòm.

Tiểu Ngưu thầm mắng, bà nội nó, thật là ác độc. Bọn gia hỏa này quả nhiên không phải là không biết gì. Xem ra bọn họ đã nghĩ tới có người có thể từ phía sau lẻn vào. Nên khi xây dựng đã dựa vào vách núi mà xây. Bà nội nó, các ngươi tưởng làm như vậy là có thể ngăn ta sao? Bà nội nó, lão tử ta là cao thủ trèo tường. Trước sau đều không vào được, ta không thể từ bên hông trèo vào sao?

Nghĩ vậy, Tiểu Ngưu đứng ở bên tường. Hắn nhìn tường rào cao bằng ba thân người, trong lòng thầm tính. Theo ánh trăng vằng vặc, hắn thấy rõ trên đầu tường có mấy tấm lưới sắt. Những cái lưới này sẽ không có độc chứ?

Tiểu Ngưu nhảy lên, uốn người rồi giữa thinh không vượt qua tường rào. Hắn nhìn xuống chỉ thấy bên dưới tối đen mù mịt, cũng không biết có hố hay không. Hắn nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh. May mà dưới chân là đất bằng. Ngẩng đầu nhìn quanh, gần như ngay chính diện một dãy phòng ốc. Hắn đang muốn tìm kiếm chung quanh, đột nhiên uông uông hai tiếng vang lên, một bóng đen bay nhanh tới.

Đó là một con chó to. Thời khắc này quan hệ tới tánh mạng. Tiểu Ngưu không cho nó phát ra tiếng thứ ba, chủ động xuất kích, hai tay đồng thời vung lên, chặt vào cổ con chó, nó chỉ có thể phát ra tiếng hừ hừ nho nhỏ. Chỉ trong chốc lát, toàn thân bất động.

Tiểu Ngưu hít một hơi, tiện tay ném con chó to ra ngoài tường rào. Sau đó, Tiểu Ngưu bước lên phía trước vài bước, sau đó nhảy lên nóc nhà. Hắn tự nhủ, hai tiếng chó sủa chỉ sợ đã kinh động bọn chúng. Vạn nhất có lục soát, ta trốn trên nóc nhà, bọn chúng cũng vị tất có thể tóm được ta.

Quả nhiên, một lát sau, một đội thổ phỉ vội vã chạy ra tới. Bọn họ đi mang theo đèn lồng, tìm kiếm cẩn thận, nhưng tìm không thấy gì khả nghi cả.

Có một người trong đó nói: "Ta rõ ràng nghe tiếng chó sủa, sao lại không thấy con chó đâu nhỉ?"

Tên khác cười nói: "Bọn ta chẳng nghe thấy gì cả. Chắc là ngươi nghe nhầm rồi."

Người nọ không phục, nói: "Cho dù là ta nghe nhầm, vậy con chó ở đây đi đâu rồi?"

Có người cười nói: "Có thì không cần ngủ đêm sao, hoặc giả nó động đực mà đi tìm chó cái rồi."

Vừa nói thế, bọn còn lại đều hô hố cười to. Sau đó một đám người đi dọc theo các phòng ra phía trước tuần tra.

Trốn trên mái nhà Tiểu Ngưu cũng phát rầu. Hắn dựa vào ánh trắng vằng vặc, nhìn vào rất nhiều phòng. Hắn biết người mình muốn cứu có thể ở tại một trong mấy căn phòng đó. Nhưng rốt cuộc là phòng nào? Đây là một nan đề. Nếu nhắm mắt tìm bừa, chỉ e tìm đến sáng cũng không có kết quả. Nên làm thế nào bây giờ?

Có nên bắt một người tra hỏi hay không? Tiểu Ngưu rất nhanh phủ định ý nghĩ này. Vừa rồi đánh chó, đã gặp nguy hiểm rồi, lại bắt người tra hỏi, nếu không giết đối phương, chỉ sợ lại liên lụy chính mình. Giết người thì mình không đành lòng. Bởi vì ngươi tịnh không biết người nọ là người tốt hay người xấu. Thổ phỉ mặc dù là đáng ghét, nhưng trong thổ phỉ cũng có người tốt. Vạn nhất giết nhầm người thì sao? Mình không thể bừa bãi giết người vô tội. Chợt nghĩ ra một cách, Tiểu Ngưu thận trọng làm theo.

Hắn nhảy xuống tìm một thân cây lớn trong khu nhà để trèo lên. Hắn leo lên ngọn, ngẩn người nhìn ánh đèn xa gần. Hắn đang đau đầu tìm cách. Nghĩ tới nghĩ lui, không có ý hay gì. Cuối cùng, hắn nghĩ mãi, có một chút manh mối. Hắn tự nhủ, Lí lão không phải đã nói, thổ phỉ thủ lãnh Quách Đại Hải ngày mai sẽ cưới Điềm Nữu. Đã cưới xin, nhất định treo đèn kết hoa, bố trí tân phòng. Vậy, ta từ bên ngoài nhất định có thể tìm được động phòng. Bởi vì động phòng phải khác biệt so với những phòng khác. Theo cách suy nghĩ này, hắn nghĩ là phương pháp này có thể tiến hành được. Quách Đại Hải là lão đại, tân phòng của hắn nhất định là tốt nhất, khí phái nhất. Một Sơn Đại Vương, tân phòng không thể nào giống như lâu la bình thường được.

Hắn nghĩ đến lúc phải đối đầu với đám thổ phỉ. Bây giờ sẽ bắt đầu hành động sao? Không. Lúc này thổ phỉ còn chưa có mệt mỏi, nhất định phải đợi đến khi bọn họ ngủ say nhất hạ thủ là tốt nhất, có thể nhấc tay dành thắng lợi.

Do đó, Tiểu Ngưu suy tính một hồi, quyết định quay lại nằm trên mái nhà, nhắm mắt, tĩnh tâm dưỡng thần. Nhưng hắn không nhịn được lại tưởng tượng những bước hành động tiếp theo.

Không biết từ khi nào, Tiểu Ngưu ngủ mất. Khi hắn tỉnh lại, vừa đúng nửa đêm canh ba. Hắn nhìn ánh trăng, vẫn sáng ngời. Lúc này, chính là lúc thích hợp nhất cho mình ra tay cứu người.

Đầu tiên Tiểu Ngưu quan sát động tĩnh bên dưới, thấy gió êm sóng lặng, mới nhẹ nhàng nhảy xuống. Hắn nhìn trước ngó sau một hồi rồi đi về phía khu trung tâm. Lần này thì không sai rồi, hầu hết mọi người đều đã ngủ, đa số cửa sổ đều tối thui. Có thể uy hiếp Tiểu Ngưu ngoại trừ tuần tra lưu động, còn có những trạm gác cố định. Thứ này Tiểu Ngưu không để mắt tới.

Hắn giống như trộm đi lại trên mái nhà, dọc theo những dãy phòng để tìm kiếm. Hắn tin tưởng vào phán đoán của mình, tân phòng nhất định không giống những cái khác, mình nhất định sẽ tìm ra.

Tìm tới tìm lui, hắn phát hiện ở khu chính giữa có một căn phòng rất khác biệt. Nó là phòng xinh đẹp nhất, cao nhất, đồng thời cũng là phòng duy nhất có sân riêng. Những phòng khác đều theo đường dẫn ra ngoài, chỉ có phòng này là có sân. Tiểu Ngưu xem xét, đây có lẽ đúng là tân phòng rồi.

Trước cửa phòng nhiều trạm canh hơn những phòng khác. Ngoại trừ cửa trước cửa sau, tuần tra lưu động cũng nhiều. Nơi này đặc biệt có vẻ bất đồng với những nơi khác. Tiểu Ngưu từ xa nhìn tới, trong sân rất sáng, trong đó có vài cửa sổ còn sáng đèn. Theo ánh đèn, Tiểu Ngưu thấy trong đó trên một cửa sổ có treo một chữ Hỉ thật to. Tiểu Ngưu vui vẻ, tự nhủ, ta thật sự tìm được rồi. Đêm nay ta cuối cùng không có tay trắng trở về.

Bởi vì sân thì quá sáng, từ phía trước đi vào không được. Tiểu Ngưu trầm ngâm một lát, nhắm kĩ vị trí phòng kia, sau đó tiến đến sát tường, đợi cho đám tuần tra đi qua, Tiểu Ngưu xoay người vượt tường, nhẹ nhàng nhảy vào trong. Mắt hắn nhìn chung quanh, vận khí đúng là tốt, chỗ này không nuôi chó, bằng không, Tiểu Ngưu lại phải làm một anh hùng giết chó rồi.

Tiểu Ngưu đi đến cửa sổ phía sau tân phòng, lặng lẽ khoét một lỗ trên cửa sổ, nhìn vào trong. Chỉ thấy trang trí trong phòng còn mới, tràn ngập hỉ khí. Một nữ tử áo hồng đang ngồi trước bàn, tay chống cằm, nhìn giống như đang rất buồn rấu.

Tiểu Ngưu vui mừng, tự nhủ, ta đại công cáo thành rồi. Ân, có thể ra tay thì phải ra tay. Thừa dịp đêm dài ai cũng ngủ, thần không biết quỷ không hay trộm đi mỹ nữ, làm thổ phỉ náo loạn một hồi.

Nghĩ đến đó, hắn dò xét chung quanh, tịnh không có gì dị thường mới mở cửa sổ, như quỷ ảnh nhẹ bay vào phòng. Nữ nhân trong phòng vẫn ngồi yên, hiển nhiên không phát hiện có biến hóa gì.

Tiểu Ngưu nhẹ nhàng bước tới hai bước, đến sau lưng nữ tử, mở miệng, chuẩn bị tư tưởng, sau đó nhẹ giọng nói: "Là Điềm Nữu cô nương phải không? Ta tới cứu cô."

Cô ta giật mình, quay phắt người lại. Bốn mắt nhìn nhau, cùng chấn động. Nữ tử kia mặt trái xoan trắng nõn nà, lộ ra phong tình thành thục. Nhìn vào đôi mắt đen trong suốt, hàm chứa vô tận sầu khổ. Làn này đến đây là muốn cứu Điềm Nữu, nhưng đây lại là thất di thái Xuân Viên lâu ngày không gặp.

Thất di thái cũng mở to hai mắt, nói: "Tiểu Ngưu, sao lại là ngươi? Ta không nhìn lầm chứ."

Trong cặp mắt xinh đẹp bừng lên một ngọn lửa vui mừng vì có người đến cứu mình.

Tiểu Ngưu cười cười, hồi tưởng lại lúc trước hôn nàng, trong lòng cũng rất sảng khoái. Tiểu Ngưu nói: "Thất di thái, sao nàng lại ở chỗ này? Không phải nàng về nhà cha mẹ rồi sao?"

Thất di thái than nhẹ một tiếng, nói: "Đừng hỏi nữa, ta bị thổ phỉ bắt đến đây."

Rồi không đợi Tiểu Ngưu nói, liền nhắc nhở: "Ngoài cửa có người canh chừng ta, ngươi nhanh mang ta rời chỗ này. Chốc nữa bọn họ phát hiện, chúng ta không thoát đi được đâu."

Tiểu Ngưu ngẫm thấy cũng đúng, nơi này không phải là nơi nói chuyện. Vì vậy Tiểu Ngưu liền nói: "Đến đây, nàng nằm trên lưng ta, ta cõng nàng chạy."

Thất di thái chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: "Ngươi muốn cõng ta thoát đi sao? Bọn họ đông người lắm."

Tiểu Ngưu chỉ cửa sổ phía sau, đáp: "Từ nơi này đến, lại từ nơi này đi."

Vừa nói, thất di thái Xuân Viên đã nằm trên lưng Tiểu Ngưu. Bộ ngực đàn hồi đặt trên lưng Tiểu Ngưu làm hắn có thể cảm giác được sự vĩ đại và cao ngấtcủa nơi này. Xét về hai phương diện này, vốn liếng của Xuân Viên có thể cùng sư nương tranh hùng. Tiểu Ngưu không khỏi hồ tư loạn tưởng, nếu có một ngày, đem hai người tới một chỗ, lột sạch ra, rồi so sánh xem ngực ai to hơn, nhất định là rất lý thú. Nghĩ vậy, trên mặt Tiểu Ngưu lộ ra nụ cười rất dâm dật.

Dù sao đây không phải là chỗ ở lâu. Tiểu Ngưu định thần, từ cửa sổ phía sau chui ra, như một con chim nhỏ. Tiểu Ngưu rời phòng, nhảy qua rào, lại vượt tường phóng ra ngoài, đảo mắt nhìn quanh rồi chạy khỏi sơn trại. Sau khi chạy được một đoạn, cảm giác an toàn rồi, Tiểu Ngưu mới hạ thất di thái xuống, tựa vào một gốc cây đại thụ nghỉ hơi.

Lát sau, Tiểu Ngưu lo chỗ này còn nguy hiểm liền cõng nàng trên lưng tiếp tục nhanh chân chạy xuống núi, chỉ sợ có người đuổi theo. May sao, trên đường không gặp trở ngại gì. Tiểu Ngưu cũng thầm kêu may mắn, cứu được người ra, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một chút thất vọng, Bởi vì người cần cứu thì không cứu được, lại bất ngờ cứu thất di thái.

Tiểu Ngưu chạy vội một hơi tới khu rừng rậm dưới chân núi, cũng là nơi dấu ngựa. Con ngựa nhìn thấy chủ nhân quay lại, cao hứng kêu lên mấy tiếng. Tiểu Ngưu sờ sờ đầu ngựa, nói: "Lão tiểu nhị, chờ lâu không? So với những con ngựa khác, ngươi chỉ là một con ngựa tầm thường, nhưng ngươi rất có tình người."

Nói rồi, lập tức đặt Xuân Viên xuống nghỉ hơi.

Thất di thái Xuân Viên thở ra một hơi, nói: "Tiểu Ngưu, thật làm làm ta sợ chết mất. Cái tên vương bát đản kia bảo ngày mai cưới ta. Ta thà gả cho một tên heo chó không bằng, cũng không thèm gả cho hắn."

Tiểu Ngưu a một tiếng, nói: "Sao lại thế, ngày mai không phải Quách Đại Hải cưới Điềm Nữu sao, sao lại đổi thành cưới nàng?"

Xuân Viên hừ một tiếng, nói: "Cái gì đổi với không đổi chuyện cưới xin? Người cưới ta không phải là Quách Đại Hải, mà là tiểu Quỷ Vương Cửu Sơn. Hắn vừa xấu vừa hung dữ, ta lại hợp ý hắn."

Tiểu Ngưu hiểu được một ít tình hình nói: "Nói vậy, ngày mai thành thân là Vương Cửu Sơn, không phải là Quách Đại Hải?"

Xuân Viên trả lời: "Không phải mà, vốn ngày mai là Quách Đại Hải định cưới Điềm Nữu, nhưng nha đầu kia chết sống không chịu. Quách Đại Hải tức giận, liền đem ả nhốt lại. Tên Vương Cửu Sơn kia liền dùng tân phòng để cưới ta."

Tiểu Ngưu gật gật đầu, ngắt lời nàng: "Nói như vậy, người ta chết sống không chịu, còn nàng là cầu còn không được rồi."

Xuân Viên có vài phần không vui nói: "Tiểu Ngưu, ngươi không cần nói khéo ta. Ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, ta cũng không còn cách nào khác. Ta không muốn chết. Lũ thổ phỉ đó rất dã man. Ta tận mắt chứng kiến bọn họ dưới chân núi luân phiên cưỡng hiếp một thiếu nữ tới chết. Hạ thân nữ tử kia còn lưu lại loang lổ máu, thiếu chút nữa dọa ta chết mất."

Tiểu Ngưu vừa tức vừa hận, mắng: "Thật là lũ chó đẻ mà, ta phải đem bọn chúng giết sạch không còn một tên."

Tưởng tượng cảnh bọn chúng hành ác, sâu thẳm trong Tiểu Ngưu cảm thấy mình có trọng trách tiêu diệt bọn chúng. Lúc này hắn đã quên mất mình có bản lãnh cao thấp thế nào.

Xuân Viên gật đầu nói: "Ta cũng biết lũ thổ phỉ này rất đáng hận. Chỉ là ta không có bản lĩnh giết chết bọn chúng."

Tiểu Ngưu hít sâu mấy hơi, hỏi: "Xuân Viên, ta còn chưa biết tại sao nàng lại tới đây? Nàng không phải đã về nhà cha mẹ rồi sao?"

Xuân Viên nghe xong, thở dài nói: "Đừng nhắc đến nữa. Ta cũng thật là bất hạnh. Sau khi ta trở lại nhà bố mẹ chẳng được bao lâu. Lão tử quỷ kia cứ vài ngày lại phái người đến đón ta, ta không còn lưu luyến với hắn nữa, cũng không muốn trở về. Ai ngờ, ở nhà bố mẹ được vài ngày thì gặp phải đám thổ phỉ này. Cái tên vương bát đản Vương Cửu Sơn dẫn theo vài tiểu vương bát đản đến chà đạp mọi người, kết quả không chà đạp ai khác, lại chà đạp ngay ta. Hắn vừa thấy ta đã ưng ý, giữa thanh thiên bạch nhật bắt ta đi. Ta cũng thật là xui xẻo, hôm đó qua nhà bên sửa cửa, không ngờ gặp phải ngôi sao bất hạnh chiếu."

Nói đến đây, Xuân Viên phun nước miếng lên mặt đất, giống như đó chính là khuôn mặt xấu xí của Vương Cửu Sơn vậy.

Tiểu Ngưu đồng tình nói: "Lũ gia hỏa này giết người không nháy mắt, bọn chúng đối xử với nàng thế nào?"

Xuân Viên liền nói: "Còn may, còn may, người nầy đối với ta hình như là thật tâm, không làm khó làm dễ gì ta. Hắn hai ba lần cầu hôn ta, ta dùng đủ loại lí do để lấy cớ cự tuyệt hắn, hắn vẫn không từ bỏ ý định. Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm, quyết định là ngày mai. Hắn nói với ta ngày mai có chồng cũng cưới, chưa chồng cũng phải cưới. Ta đang sầu lo, không biết sẽ qua ngày mai như thế nào."

Tiểu Ngưu hỏi dò: "Nếu hôm nay ta không đến, ngày mai nàng định ứng phó như thế nào?"

Trong đêm tối Tiểu Ngưu cũng nhìn không rõ khuôn mặt Xuân Viên, nhưng có thể thấy đôi mắt xinh đẹp trong suốt của nàng.

Xuân Viên do dự rồi nói: "Ta không biết, bức bách quá ta có thể tự sát."

Ngữ khí của nàng có chút nhu nhược, không đủ kiên quyết, Tiểu Ngưu thầm nghĩ, nàng nhất định là vì thể diện mới nói như thế. Những lời này nếu phát ra từ miệng Nguyệt Lâm hay Nguyệt Ảnh, ta mới tin là thật. Nhưng hắn tịnh không trách nàng, vì nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, không biết võ công, cũng không có bản lãnh như sư nương, Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh các nàng.

Tiểu Ngưu an ủi: "Nàng cũng không cần bi quan như vậy. May mà ông trời phù hộ, hết thảy gian khó cuối cùng đã đi qua. Chờ ta cứu một cô nương nữa, ta sẽ đưa nàng trở về."

Xuân Viên nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiểu Ngưu, ngươi nói phải cứu một cô nương, có phải là nói Điềm Nữu không?"

Tiểu Ngưu nói: "Chính là cô ta. Đêm nay ta đến là vì cứu cô ta, ta tịnh không biết nàng cũng ở chỗ này. Cũng không sao, đã gặp nàng tại đây, ta sẽ cứu hết mọi người."

Xuân Viên rất mẫn cảm, hừ một tiếng nói: "Tiểu Ngưu, sao ngươi lại quen biết cô nương kia?"

Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Ta tịnh không biết cô nương kia." Tiếp theo đem chuyện mình gặp cha Điềm Nữu nói qua một lần, nói rất qua loa, nhưng Xuân Viên nghe là hiểu rồi.

Xuân Viên khoa tay nói: "Tiểu Ngưu, ngươi thật sự là một nam tử hán, đại anh hùng. Ta rất thích nam nhân như ngươi. So với lão tử quỷ, hắn bất quá là chỉ dám làm oai làm phước với chó, chó cũng chưa chắc đã sợ."

Tiểu Ngưu nghe xong bật cười, theo ánh trăng nhàn nhạt trong rừng, nhìn thân hình đầy đặn của nàng, nói: "Nàng đã thích ta, sao không đến đây cho ta ôm một cái."

Xuân Viên nghe xong cười, hướng về Tiểu Ngưu giang rộng vòng tay. Tiểu Ngưu hiểu chuyện, lập tức tiến đến ôm lấy Xuân Viên. Bắt đầu từ lúc này, Xuân Viên quấn lấy Tiểu Ngưu không rời. Thân hình đầy đặn hấp dẫn của nàng vặn vẹo, hương mỹ nhân làm cho hạ thân của Tiểu Ngưu không cần nói nhiều nhanh chóng dựng đứng lên.

Tiểu Ngưu cố gắng bình tĩnh mình lại, nói: "Xuân Viên, nàng không được câu dẫn ta. Tiểu Ngưu ta dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là một nam nhân. Nàng làm như vậy, ta không thể làm người tốt được đâu."

Xuân Viên cười hì hì nói: "Đêm nay ta đúng là muốn không cho chàng trở thành người tốt."

Nói rồi đem đôi môi mọng đỏ nóng như lửa của mình đưa tới. Trong hương khí tràn ngập, Tiểu Ngưu cảm thấy một trận mơ hồ.

Tiểu Ngưu xiết lấy Xuân Viên hôn ngấu nghiến. Nàng là một nữ nhân thành thục hiểu phong tình, tự nhiên rất vui mừng. Nàng hé miệng, để lưỡi Tiểu Ngưu tùy ý thâm nhập, gặp phải lưỡi của chính mình, hai người hôn nhau say đắm. Sau đó còn đưa lưỡi ra vào quấn quít, phát ra tiếng chút chít mê người. Tiểu Ngưu ôm eo Xuân Viên, tay chậm rãi lần xuống phì đồn đầy đặn của nàng. Hắn vuốt ve thật lâu tại chiếc rãnh dài để thăm dò. Còn Xuân Viên ôm cổ Tiểu Ngưu, ôm thật chặt, tựa như dính chặt vào người Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu càng trở nên phóng túng. Hắn rút một tay lại, đặt lên cao phong của nàng, đầu tiên là ấn nhẹ, nhưng chỉ trong chốc là bắt đầu thô lỗ, mân mê, cào cào nãi đầu, làm Xuân Viên rên hừ hừ, xuân tâm đại động, hận không thể lập tức bị nam nhân đè ra mà làm hảo sự.

Tiểu Ngưu vẫn còn lí trí. Hắn biết lúc này không phải là thời điểm tốt để thân mật. Mục đích đêm nay của mình là đến cứu cô nương Điềm Nữu chưa quen biết đó. Bởi vậy thân mật đến một mức nhất định, hắn lại dằn lòng buông thân thể mềm mại mê người của Xuân Viên ra.

Xuân Viên lại hơi sửng sốt, thở gấp hỏi: "Làm sao vậy, Tiểu Ngưu? Chàng không thích người ta ư?"

Cảm tình của Xuân Viên dành cho hắn ngày càng tăng. Nàng hiện tại căn bản không coi chuyện Mai lão bản là nghiêm trọng. Đối với chuyện cho nam nhân đó đội nón xanh, nàng cũng chẳng thèm quan tâm. Đêm nay bị Tiểu Ngưu khích động khiến xuân tình của nàng dâng cao như nước triều, chỉ nguyện hóa thành dòng suối trong lòng tiểu nam nhân này.

Tiểu Ngưu vội giải thích: "Không phải do nàng, ta cũng thích nàng, nhưng hiện tại không phải là lúc tương hảo. Đêm nay mục đích của ta tới đây còn chưa hoàn thành. Ta tới để cứu người."

Xuân Viên bừng tỉnh, cũng tĩnh táo lại một chút, nói: "Chàng nói chàng muốn trở về cứu cô nương Điềm Nữu đó sao. Thiếp nghĩ hay là bỏ đi. Với bản lãnh của chàng, căn bản là cứu không được."

Tiểu Ngưu rùng mình, hỏi: "Lời này nghĩa là thế nào? Nàng thấy bản lãnh của ta không ổn?"

Xuân Viên gật đầu, nói: "Bản lãnh chàng cũng được, nhưng chàng muốn từ trong tay thổ phỉ cứu ra Điềm Nữu, chuyện đó là không có khả năng. Cô nương đó khác ta, nàng là người của đại đầu tử thổ phỉ Quách Đại Hải. Quách Đại Hải đem nàng tống giam, canh chừng rất kỹ. Còn nữa, Quách Đại Hải bản lãnh cũng không nhỏ. Cho dù người khác không động thủ, chỉ cần một mình Quách Đại Hải, chỉ sợ chàng đã đánh không lại. Ta nói như vậy chàng đừng tức giận. Ta nói chính là lời chân thật."

Tiểu Ngưu nghe xong không thoải mái, hỏi: "Nàng hiểu rõ Quách Đại Hải sao? Nàng đã thấy qua bản lãnh của hắn à?"

Xuân Viên trả lời: "Ta không rõ Quách Đại Hải, nhưng tên Vương Cửu Sơn thì hiểu rõ. Theo Vương Cửu Sơn nói, công phu của Quách Đại Hải so với hắn mạnh hơn một nửa. Thiếp đã thấy qua bản lãnh của Vương Cửu Sơn. Khi hắn cướp thiếp đi thì gặp một đám thôn dân tại cửa thôn, y xoay tròn một cây đại bổng tử, hơn mười người trong chớp mắt đã bị đánh ngã xuống đất. Thế nào, y có bình thường không?"

Tiểu Ngưu nghe xong cười, nói: "Xuân Viên tỷ tỷ à, nếu nàng cảm thấy y thực sự giỏi như vậy, ta còn cứu nàng ra làm gì. Gả cho tên gia hỏa đó không phải tốt hay sao?"


Xuân Viên hừ khinh miệt, nói: "Ta không bao giờ gã cho tên xú bát quái đó đâu. Chưa kể, ta đã có nam nhân. Không thể lại gả cho người khác. I"

Nàng lại tiếp: "Thiếp chỉ nói bản lãnh của đám thổ phỉ không nhỏ, chàng đi sẽ có nguy hiểm."

Tiểu Ngưu nghe được hai câu sau, trong lòng ấm áp. Hắn ôm lấy chầm Xuân Viên, vuốt ve khuôn mặt nàng, nói: "Nàng quan tâm ta như vậy, sao ta lại không biết? Nhưng ta không thể không đi. Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, ta cũng phải xông tới. Bởi vì ta đã đồng ý giúp người, cho dù là đi tìm chết cũng phải làm. Chẳng lẽ nàng thích một nam nhân không giữ lời?"

Hai tay Xuân Viên nắm lấy tay Tiểu Ngưu, nói: "Thiếp biết chàng nói đúng, nhưng thiếp không muốn chàng đi. Chàng nếu có mệnh hệ gì, thiếp sẽ rất thương tâm. Dù thiếp đã có nam nhân, nhưng trong lòng thiếp vẫn có hình bóng của chàng. Từ sau khi gặp nhau trên chiếc xe đó, thiếp vẫn nhớ đến chàng. Mấy ngày đó chàng đã chạy đến nơi nào."

Tiểu Ngưu vỗ nhẹ lên đồn bộ của nàng, đáp: "Về chuyện của ta, ta sẽ tìm thời gian chậm rãi thuật lại cho nàng. Bây giờ ta muốn đi cứu Điềm Nữu cô nương."

Xuân Viên thở dài nói: "Tiểu Ngưu à, chàng thật là một tên ngốc. Chàng và người ta không quen không biết, làm chuyện mạo hiểm như vậy làm gì? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, chàng hối hận thì đã muộn."

Tiểu Ngưu tỏ vẻ kiên quyết: "Ta thấy chuyện bất bình là nhịn không được liền muốn xen vào. Nhất là khi ta đã chấp thuận giúp người, ta sẽ không thất tín."

Xuân Viên lớn tiếng: "Thiếp há lại muốn chàng thành người thất tín. Chàng coi như vì thiếp không được sao?" Thanh âm của nàng đã nghẹn ngào.

Tiểu Ngưu cười, nói: "Được rồi. Đến giờ rồi. Ta cũng phải hành động. Hiện tại, ta cần nàng hỗ trợ."

Xuân Viên tức giận nói: "Thiếp có thể giúp chàng cái gì đây? Chàng muốn đi chịu chết, thiếp không đi cùng chàng được."

Tiểu Ngưu nói: "Nếu muốn nàng cùng đi, ta đã không cần đưa nàng đến nơi này. Ta đưa nàng đến đây, là muốn nàng thoát hiểm mà."

Xuân Viên a một tiếng, ôm chặt Tiểu Ngưu, nói: "Tiểu Ngưu, nơi này hoang giao dã ngoại, chàng đừng bỏ thiếp một mình ở đây. Nếu có người xấu đến, thiếp chắc thảm rồi."

Tiểu Ngưu nhắc nhở: "Nếu nàng sợ, ta thấy không bằng như vầy. Nơi này có một con ngựa, nàng cưỡi nó đến nhà Điềm Nữu ở Oa Ngưu thôn chờ ta."

Xuân Viên khóc lóc, nói: "Không không, thiếp không muốn rời xa chàng. Thiếp muốn ở cùng chàng. Không có chàng bên cạnh, thiếp sợ lắm."

Tiểu Ngưu vỗ về lưng nàng, an ủi: "Nếu không như vậy. Nàng cứ ở chỗ này chờ ta, đừng đi đâu hết. Ta sẽ trở về rất nhanh thôi."

Xuân Viên thổn thức: "Được rồi, chàng đã quyết tâm muốn đi liều mạng. Thiếp cứ ở chỗ này đợi chàng. Cũng không biết chàng có thể sống trở về hay không."

Tiểu Ngưu cười: "Nàng yên tâm đi. Ta rất nhanh trí mà. Sau khi ta đi, có thể cứu thì cứu, nếu không thể cứu, ta sẽ lập tức trở về. Ta sẽ không có làm chuyện hy sinh vô vị. Nàng nghĩ xem, ta liệu có phải là tên ngốc không?"

Xuân Viên ân một tiếng, nói: "Vậy đi, chúng ta nói xong rồi, chàng phải còn sống trở về."

Tiểu Ngưu gật đầu vài cái, nói: "Xuân Viên, hiện tại nàng kể lại cho ta chỗ Điềm Nữu bị giam, để ta đỡ phải tìm kiếm sau khi tiến vào sơn trại."

Xuân Viên gật đầu: "Chàng hỏi thiếp là đúng người rồi. Thiếp và Điềm Nữu đó đã gặp qua. Lúc ấy thiếp bị bắt đem đi. Cô ta và thiếp bị giam cùng một chỗ, thiếp hỏi cô ta khá nhiều chuyện. Cô ta đều nói cho thiếp biết."

Tiểu Ngưu trực tiếp bản địa hỏi: "Cô ấy bị giam ở nơi nào?"

Xuân Viên hồi tưởng lại: "Phòng giam của cô ta nằm ở dãy nhà cuối cùng. Cửa đầu tiên phía đông. Nơi đó chỉ giam một mình cô ta."

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Ý nàng nói là dãy nhà cuối cùng đều là phòng giam sao?"

Xuân Viên trả lời: "Phải đó. Vương Cửu Sơn nói cho thiếp biết, các phòng đó đều là phòng giam. Phàm là bọn thuộc hạ lầm lỗi hay những người bị bắt sẽ bị giam ở đó. Bên trong có thạch lao, địa lao và thủy lao. Điềm Nữu không phải trọng phạm, nên giam tại thạch lao."

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Cô ấy không có bị đánh đập hay không? Có bị thổ phỉ ức hiếp hay không?"

Xuân Viên hắc một tiếng, nói: "Người bị đưa vào nơi đó thì có chuyện gì tốt sao? Chỉ cần là nữ, đều rất nguy hiểm. Bất quá Điềm Nữu chắc là sẽ không sao. Lúc thiếp cùng ả ở một chỗ, ả còn chưa phải chịu khổ, vẫn là xử nữ. Còn như sau chuyển đi thì thiếp không biết. Có lẽ tên Quách Đại Hải thú tính đại phát, không chừng sớm đã hại Điềm Nữu rồi."

Tiểu Ngưu thở ra một hơi: "Chỉ mong lúc ta tới còn kịp."

Xuân Viên nói: "Dựa theo lẽ thường mà nói, hiện tại sẽ không sao. Điềm Nữu cũng là người quen của Quách Đại Hải. Hắn có thể nhẫn tâm hại ả sao? Muốn hại thì đã sớm hại rồi."

Tiểu Ngưu trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Chuyện đó cũng không biết được, bọn họ là thổ phỉ giết người không nháy mắt. Đám thổ phỉ muốn làm gì không ai biết trước được."

Xuân Viên nói: "Lời này cũng có đạo lí."

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Nàng nói cho ta biết, nơi đó thủ vệ có nghiêm ngặt không. Ta muốn sống sót mà cứu người, thì khó khăn bao nhiêu."

Xuân Viên trả lời: "Có vài chục tên canh lao phòng, đều là canh một mình ả. Tuần tra bên ngoài lao phòng thì không biết có bao nhiêu. Còn nữa, bên ngoài còn có ba con chó sói lớn, rất lợi hại. Thiếp vừa thấy chúng, chân đã mềm nhũn rồi."

Tiểu Ngưu gật đầu, bắt đầu tính toán kế hoạch. Hắn cân nhắc làm thế nào né qua đám lính tuần, làm sao lẻn vào vào, giải quyết những người bên trong. Trước khi gặp người, xem cách nào có thể không kinh động ba con chó.

Lúc Tiểu Ngưu hao hết tâm lực suy nghĩ, Xuân Viên nhìn hắn cũng không nói gì. Nàng biết lúc này không thể quấy rầy hắn, đưa tay vỗ về con ngựa, chờ Tiểu Ngưu nghĩ cách.

Qua hồi lâu, Tiểu Ngưu mới hít sâu vài hơi, nói: "Xem ra, ta phải lập tức lên đường."

Xuân Viên quấn vào người hắn, nói: "Chàng phải trở về đó. Nếu chàng không không trở lại, thiếp nhất định sẽ rất hận chàng."

Tiểu Ngưu hôn nàng, nói: "Chúng ta còn hảo sự chưa làm xong, ta nhất định sẽ kịp thời trở về cùng nàng hưởng thụ cuộc sống."

Xuân Viên nghe xong bật cười, đưa tay chộp vào đáy quần Tiểu Ngưu, tủm tỉm: "Bên dưới của chàng mềm nhũn rồi, chỉ sợ muốn làm chuyện xấu, cũng không thể làm được nữa."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc: "Nàng cứ chờ là được rồi, đến lúc đó, ta nhất định sẽ làm nàng thừa sống thiếu chết. Ta sẽ làm cho nàng biết thế nào là nam tử hán chân chính."

Xuân Viên cười phóng túng: "Khi đó chàng đừng biến thành thái giám mới được."

Hai người nói đùa như vậy, bầu không khí khẩn trương lập tức tan biến đi bớt.

Tiểu Ngưu thả Xuân Viên, nói: "Chờ ta trở về."

Dứt lời, Tiểu Ngưu vung tay, chạy ra ngoài rừng. Hướng phía trăng sáng mà đi. Bước chân của hắn kiên định biểu thị hắn quyết tâm không đạt mục tuyệt không bỏ qua.

Hắn lại đến sơn khẩu, nhìn ánh đèn trên núi, hắn nghiến răng, kiên quyết chạy lên. Hắn có dự cảm, lúc này đi lên sẽ không có dễ dàng quay lại.