Ma Chó

Chương 52: Tìm kiếm

Đôi bên nhất trí xong xuôi, lão Lĩnh lại hất hàm cất giọng ra lệnh cho tên đầy tớ:

- Giờ mày không phải đi tìm đồng trinh nữ nữa đâu, mà là đi tìm hai đồng tử. Sao?. Đã làm được chưa?.

- À, dạ, dạ, được rồi ạ!.

Tên đầy tớ gật đầu rối rít. Lão Lĩnh mới tiếp:

- Tuy nhiên, chúng nó phải cùng chung huyết thống nghĩa là anh chị em ruột thịt với nhau. Đứa lớn nhất tuổi không quá 12, khoảng cách chênh lệch độ tuổi giữa hai đứa lớn nhất là 3 tuổi. Đã rõ chưa?. Có cần nhắc lại không?.

Lão Lĩnh đai giọng ra chầm chậm ra lệnh. Tên gia nô trẻ tuổi vội vàng thưa:

- Con nhớ kĩ rồi ạ!.

- Đi đi, nội trong chiều nay phải xong, cử thằng Ba trở về bẩm báo cho sớm!.

- Vâng, con xin đi ngay ạ!.

Lão Lĩnh khoát tay ra dấu cho thằng Đinh lui ra ngoài. Lúc bấy giờ mới quay sang hỏi lão thầy bói:

- Nhưng mà thầy ơi, so với đồng trinh nữ thì dùng hai đồng tử liệu có kém hiệu quả đi không?.

- Thế là ngài đây không biết rồi. So với việc dùng đồng trinh nữ thì việc dùng hai đồng tử để trông coi của cải còn ghê gớm hơn gấp nhiều lần!.

- Thật, thật vậy sao?.

Vợ chồng lão phú nhăn mặt quay đầu nhìn nhau. Nói gì thì nói, dù là đồng trinh nữ hay đồng tử thì việc làm này của bọn họ cũng đều là tội ác cả, nên ít nhiều cũng không khỏi chộn rộn trong lòng, thế nên chỉ có thể bắt người trong nội bộ làng Hạnh Phúc, nào dám xâm phạm sang làng khác. Lão Lĩnh băn khoăn hỏi tiếp:

- Nếu thế, sao ngay từ đầu thầy không bày cho tôi cách đó?.

- Thực ra tôi sợ một lúc bắt hai đứa trẻ con thì đánh động dân làng, nhỡ lọt đến tai đám quan binh ngoại quốc thì phiền phức. Với lại...dùng đồng trinh nữ vốn là tiêu chuẩn của cái phép này. Còn đồng tử thì...

- Thì sao thầy?.

- Ha, đại khái là nó còn trên cả tiêu chuẩn nữa... cách thức khó hơn và hiệu quả đem lại cũng ghê gớm hơn bội phần. Nói thực, nếu thành công, ngài đây muốn bảo quản tài sản mấy trăm năm, mấy ngàn năm cũng được ấy chứ!.

- Kì diệu vậy cơ à!.

Hai vợ chồng lão phú đồng thanh thốt lên, trợn mắt hỏi lão thầy bói. Phía đối diện, nhìn thái độ ngạc nhiên của nhà phú hộ, lão Độ mừng thầm trong bụng, phải nhân cơ hội này nâng giá thêm chút đỉnh. Nghĩ đoạn, lão đằng hắng cao giọng nói:

- Nhưng lão phu nói trước, cái phép này nó cũng như con dao hai lưỡi. Chưa nói gì xa xôi mà trước mắt là tính mạng của người làm lễ, khi nghi thức mới hoàn thành, oán khí của kẻ bị giết ngất trời thì có thể vật chết người chủ trì nghi thức.

- Lại còn chuyện đó nữa ư?.

- Đúng vậy, lão phu không tiếc tính mạng đứng ra nhận trọng trách giúp đỡ Nguyễn gia đây, hy vọng, sẽ có thể nhìn thấy được thiện chí của Lĩnh phú!.

- Ha, à ờm, tất, tất nhiên rồi!. Tôi sẽ trả công thầy gấp đôi, thậm chí gấp ba nếu thầy muốn. Chỉ cần đại sự xong xuôi, ổn thoả!. Thầy hiểu chứ?!.

- Tất nhiên rồi, thưa Lĩnh phú ông.

Đôi bên thoả thuận xong, liền nở nụ cười xã giao thâm sâu, chẳng ai biết được trong bụng đối phương đang suy tính điều gì.

Từ lúc nhìn thấy tên gia nô nhà họ Nguyễn vội vã rời khỏi thư phòng, không hiểu sao, cậu Khanh lại rộn lên trong lòng, ý nghĩ thôi thúc cậu đi theo tên người làm ấy trỗi dậy, cứ thế cậu bước nhanh theo bóng dáng thằng Đinh đang chạy nhanh ra ngoài mé vườn. Cũng vì thế mà Khanh không còn nghe ngóng được những toan tính tiếp theo giữa đôi vợ chồng lão phú hộ và tay thầy bói kia nữa. Thằng Đinh rẽ ra khu vườn rộng lớn trải dài một thửa đất của nhà lão phú hộ, nó men theo con đường lát gạch phía bìa vườn đi vào dãy nhà ở của những người đầy tớ họ Nguyễn nằm khuất sau một khoảng vườn. Đúng là đại phú hộ có khác, nuôi không biết bao nhiêu là gia nô, để sớm tối có kẻ hầu người hạ, cơm bưng nước rót. Ấy thế mà để được làm cái kiếp ở đợ nhà phú hộ Nguyễn nào đâu phải là dễ, dù sao đi nữa, đi ở cho đại phú gia còn có miếng ăn, không bị đói rét vất vưởng đầu đình xó chợ. Lúc này đang là giữa trưa, nên hầu hết đám người làm đều đang tranh thủ nghỉ ngơi một lúc ngắn ngủi, cả khu nhà xập xệ hoàn toàn im ắng. Thằng Đinh bước tới một phòng nhỏ ở ngoài cùng của dãy nhà, nhẹ nhàng gõ cửa " cộc, cộc, cộc ". Lát sau, có tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên. Một khuôn mặt ngái ngủ, tóc tai bù xù thò đầu ra khỏi ô cửa, nhăn mặt nói:

- Sao thế?. Có việc gì đang giữa trưa giữa hôm dựng người ta dậy!.

- Ô hay cái thằng này!. Có việc tao mới tới gọi chứ, mày là đang còn sướng chán!. Tao đây này!. Tao có được ngủ ngon lành cành đào như chúng mày không?.

- Hừ, thế có chuyện gì?!.

- Rửa mặt mũi đi, nhanh đi với tao!. Ông có việc quan trọng sai hai đứa mình!.

- Ôi giời, từ việc bé bằng con kiến cũng đè đầu tao với mày mà sai, trong khi cả đám người ở đây thây, mỗi hai đứa mình là thanh niên phỏng?.

- Im, mẹ cái thằng này!. Trả treo!. Nhanh lên, không đùa đâu!.

Thằng Đinh trợn mắt, bặm môi giơ tay lên như định tát cho tên đối diện tỉnh ngủ ra, gằn giọng hối thúc. Tên kia nhăn nhó vùng vằng mở cửa ra bờ giếng múc nước rửa mặt mũi qua loa rồi lấy cái nón rách máng trên cột chèo đội lên đầu cùng thằng Đinh đi ra khỏi khu vườn, nhằm hướng cổng sau ngôi nhà mà đi. Ra khỏi nhà phú ông, lúc này thằng Ba mới nhăn mặt hỏi thằng Đinh:

- Lại có vụ gì?. Xiết nợ hay bắt người?!

- Bắt người!.

- Ối giời!. Không hiểu định biến thành trại nuôi người tập thể hay sao quanh năm ngày tháng chỉ thấy đi bắt người xoá nợ!. - Thằng Ba gỡ cái nón ra quạt quạt.

- Mày ấy!. Cái tính nói nhăng nói cuội của mày không chừa, sớm muộn cũng có ngày dùng lợi mà nhai cháo con ạ!. Răng xâu thành chuỗi hạt đeo lủng lẳng ở trên cổ đây này!. - Thằng Đinh nhớn mắt vỗ vỗ vào ngực thằng Ba.

- Tao á!. Tao đâu có ngu!. Chẳng qua tao vốn cũng không ưa gì cái lũ bóc lột, kiếp sau mong là không phải làm trâu làm chó cho bọn cường hào ác bá như vầy nữa.

- Vẽ chuyện!. Mày muốn thì ngay bây giờ cũng được chứ cần gì phải đợi kiếp sau!. - Thằng Đinh nhếch môi đáp.

- Hừm!. Thế giờ đi bắt ai?.

Thằng Đinh nghe thằng Ba hỏi, dừng lại chưa vội trả lời ngay mà đưa mắt dòm ngó xung quanh một lượt, ẩy tay thằng Ba vào một gốc cây rồi mới thì thầm:

- Đi kiếm cho ông bà một đôi đồng tử!.

- Hở!. Là sao?. - Thằng Ba giật mình ngơ ngác. - Chán bắt người lớn rồi giờ chuyển sang bắt trẻ con phỏng?.

- Mày hâm à?. Tất nhiên là có chuyện ông bà mới bảo bắt bọn trẻ con.

- Thế là chuyện gì?. Bọn trẻ con thì làm được cái gì nên hồn mà bắt chúng nó. Ăn còn chưa gọn ấy chớ ngồi chờ chúng nó hầu hạ!.

- Gớm khổ cái thằng ngu này!. Bớt cái mồm đi không ai biết mày ngu đâu!. Im họng nghe tao nói đây này!.

- Ờm, đang nghe đây!.

- Ông bà đang lo cho tương lai của họ Nguyễn, sau này đám quan lính ngoại quốc tràn về, ai mà biết được chính sự sẽ ra sao. Cho nên ông bà đi trước một bước vẫn hơn, tìm thầy về giúp việc bảo toàn gia sản cho dòng họ. Mày thử nghĩ đi, lâu nay tao với mày nhờ làm thân nô dịch cho phú gia mà không bị đói bị rét, lại có tiếng thân cận với tầng lớp đại địa chủ, ít nhiều cũng hơn khối người ngoài kia. Giả như bây giờ bọn quan tây về đây, gây khó dễ cho Nguyễn gia vì lai lịch có dính dáng đến triều đình, thì mấy người chúng ta thoát được chắc. Thế nên, mày với tao tốt nhất là cố mà hoàn thành nhiệm vụ, phục vụ Nguyễn gia cũng là tự cứu lấy thân mình đấy!. Hiểu chửa!.

- Ờm...ờ, ờ!. Hiểu, hiểu rồi!. - Thằng Ba há mồm nghe một tràng giải thích của thằng bạn, rồi lắp bắp trả lời như còn chưa tiêu hoá hết mấy lời ấy. Xong rồi cũng hỏi:

- Vậy cụ thể giờ phải làm gì?.

- Trước mắt tao với mày đi thám thính khắp cả làm, rà xoát xem nội trong làng còn nhà nào có nhiều trẻ con, là anh chị em ruột thịt với nhau không. Độ tuổi hai đứa cần bắt đứa lớn nhất là 12 tuổi, chênh lệch nhau không quá 3 tuổi. Đấy, nghĩ đi, xem có nhà ai không.

- Gớm!. Bắt người đã khó rồi giờ còn chọn lọc nữa!. Tao chịu, tạm thời chả nhớ đếch đâu ra, mày nghĩ đi!. - Thằng Ba khoanh tay dựa lưng vào thân cây nhún vai đáp.

- Mẹ cái thằng nhác nhớn này!. - Thằng Đinh lại bặm môi đập bốp vào vai thằng bạn. - Để tao xem!.

Nó nheo mắt vểnh mặt lên suy nghĩ, đưa tay xoa cằm. Trong cái làng nhỏ như lỗ mũi này thì không khó để rà xoát ra. Nhưng cụ thể từng nhà ra sao thì nó cũng chịu không nhớ hết được, bèn nhăn trán thở ra một câu:

- Kể trong làng còn con gái thì tốt, đỡ tốn công đi bao nhiêu!.

- Sao tự dưng lại nhắc đến đám con gái!. Chả phải chúng nó bị phú bà đẩy đi hết rồi còn gì!.

- Thì thế mới khó!. Ban đầu thầy Độ bảo ông bà đi tìm đồng trinh nữ kìa, nhưng cũng vì cái vụ riêng mà bà sai chúng ta làm nên đâm ra bây giờ mới khổ vậy!.

- Haizz!. Sau này có muốn lấy vợ chắc cũng khó!. Kiểu này ế tới già mất!. - Thằng Ba buồn bã thở dài rồi than tiếp:

- Chậc!. Mà cũng trần đời có một, ghen gì thì ghen, giữ gì thì giữ, chứ cách của bà phú hộ nhà này tao chưa thấy bao giờ, đúng là triệt tận gốc đỡ lo sau này, mày nhể!. Mấy đứa con gái ấy vào lầu xanh coi như không lo đói rét thì cũng tàn dưới tay mấy lão nhà giàu. Còn những đứa bán qua làng khác làm kẻ ở đợ thì cũng khổ như chó chết. Đúng là, chỉ vì giữ chồng mà làm bao nhiêu người điêu đứng. Tao ghét mà không dám nói ra. Haizz!. Bà ấy đẹp rồi thì sợ cái gì mà phải làm như vậy cơ chứ!.

- Đẹp thì cũng có hạn!. Già rồi thì có cửa so với bọn trẻ chắc!. Với lại, núi cao còn có núi khác cao hơn!. Mày chưa nghe bao giờ à!. Huống chi, nhà họ Nguyễn giàu có là thế, xểnh một cái ra là đầy đứa bâu vào phú ông ngay, bà phú không lo giữ mới là lạ!. May mà làng ta cách biệt với mấy làng còn lại vì có con sông, ông phú hạn chế đi lại bao nhiêu, chứ không thì á, rước bà hai, bà ba về cho tao với mày hầu hạ cũng không chừng!.

- Thôi thôi, tao xin. Phục vụ một bà đã bết lắm rồi!.

- Mà thôi,tán phét nấy đủ rồi!. Lo đi tìm đồng tử đi!. Ông bảo phải tìm được nội trong chiều nay!. Không xong việc là ốm đòn đấy!. Đi!.

Nói xong, thằng Đinh kéo tay thằng Ba đi ra, bước nhanh trên con đường làng hai bên rợp bóng tre ngà và cây xà cừ. Ánh nắng xuyên qua những tán lá in bóng xuống mặt đường đất đỏ đất vàng những hình thù lom nhom. Khuất sau một cây xà cừ cao, cậu Khanh đang đứng ngóng theo bóng hai tên gia nô nhà họ Nguyễn vừa kéo nhau đi. Ánh mắt cậu chất đầy sự băn khoăn, vội rời chỗ đuổi theo bọn họ ngay.