Ly Rượu Pha Vội

Chương 69

Tôi lấy hồ sơ của Scott ra và trong gần một giờ, tôi đọc lại các báo cáo tôi viết, từng cái một. Rồi tôi định đọc lại lần nữa. 

Tin tôi có thai và vận may của Paul là cái cớ cho tôi xin nghỉ hưu sớm, nhưng sẽ có một số cặp lông mày hoài nghi nhướn cao. Dứt khoát là những anh chàng IAB. Trước khi chính thức xin nghỉ, tôi cần chắc chắn gấp ba cho vỏ bọc của mình. Chưa kể những dấu vết của tôi. Và của Paul. 

Tôi bận rộn mất bốn mươi phút vào việc giấy tờ thì trung úy ra khỏi phòng làm việc, mang cái máy cắt khóa và một hộp các tông. Ông quẳng đánh sầm cả hai thứ lên bàn tôi.

- Tôi vừa nhận được điện thoại của sếp phó, - ông nói. - Brooke, vợ Scott đề nghị cử ai đó dọn hết các thứ trong tủ Scott và mang đến nhà cho cô ấy. Cô là người được chọn. 

Trời ạ, cứ làm như tôi muốn gặp lại Brooke Thayer lần nữa. Lại phải đầm mình vào sự tàn phá mà tôi đã gây ra cho gia đình đó. 

- Còn những người khác trong đội đặc nhiệm của anh ấy? - Tôi nói. - Nhỡ Roy, cộng sự của Scott thích làm việc này? 

Sếp tôi lắc đầu. 

- Còn ông thì sao, thưa sếp? - Tôi nói. - Có khi ông ra khỏi văn phòng lại tốt. Hưởng ít nắng trời.

Keane nghiêng vầng trán khắc kỷ của người Ireland về phía tôi.

- Cảm ơn cô quan tâm đến sức khỏe của tôi, - ông nói, - vợ Scott đề nghị dành riêng việc này cho cô. 

Tôi gật đầu. Lẽ tất nhiên cô ta sẽ phải thế. Tôi cũng không nghĩ sẽ dễ dàng thoát được việc này.

- Thế nào? Làm xong, cô sẽ nghỉ nốt phần ngày còn lại, - sếp tôi nói. - Nếu cô muốn biết ý kiến của tôi, thì dù sao tôi vẫn thấy cô trở lại đi làm quá sớm. Ai mà biết được mấy gã IAB có thể trở lại vào lúc nào. Nếu tôi là cô, tôi sẽ lấy cớ hoa mắt chóng mặt để nghỉ thêm ít nhất là một tuần nữa.

- Xin tuân lệnh, thưa sếp, - tôi nói và đứng nghiêm chào. 

Tôi không biết vì sao, nhưng tôi sẽ nhớ Keane. May mắn thay, tầng hai của Đội Đặc nhiệm chống ma túy vắng tanh. Hay quá, tôi nghĩ lúc trở lại phòng thay quần áo và cắt Master Lock của Scott bằng máy cắt. Tôi bắt đầu hiểu vì sao cảnh sát khiến dân chúng căng thẳng. Nhất là người có tội. 

Tủ của Scott không có gì nhiều. Tôi lấy bộ đồng phục dự trữ, hai hộp đạn 38 ly, một áo chống đạn Kevlar. Sau một cái dùi cui đầy bụi, tôi tìm thấy một lọ nước hoa Le Male của hãng Jean Paul Gaultier. 

Tôi ngoảnh nhìn để chắc chắn chỉ có mình tôi, rồi chấm nhẹ lên cổ tay. Tôi choáng váng dựa đầu vào cửa. Phải. Đây chính là thứ nước hoa Scott dùng trong đêm ở với tôi. 

Lúc nhấc đôi giày lễ phục khỏi sàn tủ, tôi phát hiện ra một phong bì dày bên dưới.

Ôi, lạy Chúa! Tôi không bị lừa, tôi buông rơi đôi giày như chúng là những hòn than hồng. 

Tôi không muốn nhìn vào bên trong phong bì, nhưng tôi biết là phải nhìn. 

Tôi lấy đầu bút chì mở nắp phong bì. Đầy tiền, đúng như tôi ngờ. Rất nhiều. Bốn hoặc năm tập dày, toàn những đồng tiền cũ buộc dây cao su. Phần lớn là một trăm và năm chục đô, nhưng số tiền bằng tờ hai chục và mười đô cũng rất ấn tượng. 

Mười, có khi mười lăm ngàn đôla, tôi nghĩ lúc mắt trái tôi đau nhức. 

Làm sao trong tủ cá nhân của một cảnh sát chống ma túy lại có tới mười lăm ngàn đôla? Scott không tin các nhà băng? Nàng tiên răng[32] lượn nhiều vòng ư? 

Hoặc, lẽ nào, Scott là kẻ xấu? Scott là một cảnh sát tha hóa? 

- Scott, - tôi thì thầm lúc nhìn trừng trừng vào mép những đồng bạc màu xanh nhàu nhĩ, bẩn thỉu. - Tên Thánh của anh là gì vậy?

Bây giờ tôi nên làm gì đây? Nộp số tiền này cho sếp? Quan tài Scott vừa đóng lại. Có thật cần thiết để tôi bật nắp, mở ra lần nữa? Lúc đó, tôi nghĩ ra một giải pháp đơn giản.

Tôi nhét cái phong bì vào chiếc giày bên phải và cho vào trong hộp.

Nếu Brooke muốn mở hộp xua gián, nhậy, thì sẽ thấy, tôi nghĩ lúc đóng sập tủ lại. Nó là của cô ấy, chứ không phải của tôi. 

Phanh phui những sự thực bẩn thỉu chắc chắn không còn là việc của tôi nữa.

_______________