Ly Hồn Ký

Chương 66: Ăn Tết

Những ngày vừa qua, Bạch Tuyên vừa cảm thấy hạnh phúc, lại vừa đau khổ. Bởi vì anh vốn thông minh nên mỗi ngày đi làm không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể dễ dàng ghi nhớ những dữ liệu lặp đi lặp lại. Bạch Nghị Quốc rất vui mừng khi thấy anh ngày càng tiến bộ. Nhưng anh cũng vô cùng đau khổ. Gần đây, sáng nào đi làm anh cũng gặp phải Chu Chi. Dù cho thái độ của anh có xấu xa tồi tệ đến đâu cũng không thể thoát khỏi cô ta, lúc nào cũng giữ nguyên điệu cười tươi tắn như cũ khiến anh vô cùng tức giận.

Nhưng mà cũng có chuyện tốt, bây giờ anh không cần phải đợi đến lúc Kim Thu hết giờ làm mới được gặp cô. May mà mỗi tối có Kim Thu nhéo lỗ tai dặn dò một hồi, anh mới không trưng ra dáng vẻ đói khát trước mặt mọi người nữa.

Nhưng mà chỉ cần nhìn thôi..... cũng tốt lắm rồi.

Bạch Tuyên cầm một tập tài liệu thật dày che ở trước mặt, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn về phía Kim Thu. Cô đang hết sức chăm chú ghi chép tiến trình hội nghị, không thèm quan tâm đến anh. Bạch Tuyên cũng không hề cảm thấy tức giận, chỉ cần lén lút nhìn cô cũng làm anh cảm thấy vui vẻ.

Chu Chi đứng trước máy chiếu báo cáo một cách trôi chảy. Trên bàn hội nghị có không ít người tỏ vẻ tán thưởng cô. Nhưng Bạch Tuyên có thể lắng nghe một ít là tốt lắm rồi, phần lớn sự chú ý của anh đều đặt trên người Kim Thu.

Hội nghị kết thúc cũng là lúc hết giờ làm, Lam Như Vân quay qua hỏi Kim Thu: "Cùng đi ăn cơm không?"

Kim Thu đang thu dọn tài liệu, bất đắc dĩ nhìn Bạch Tuyên: "Tôi còn phải về nhà."

Lam Như Vân liền hiểu: "Ôi, thiệt là, tôi cũng phải đi tìm bạn trai để ăn cơm đây." Bạn trai mới của Lam Như Vân cũng không phải là người lạ, chính là người con trai cô đã gặp khi đi du lịch lần trước, vừa tốt nghiệp đại học năm nay, còn rất ngây ngô non nớt. Hai người chính là kiểu tình yêu chị em, hoàn toàn khác với suy đoán của mọi người. Có điều, nếu đã có thể bắt đầu một cuộc tình mới, có thể chứng minh Lam Như Vân đã hoàn toàn buông bỏ được Vệ Thiên Hành. Con người trước đây vì tình cảm mà bị ma quỷ bám vào người, cũng biến mất rồi.

Mà Bạch Tuyên đã không thể chờ đợi được nữa, kéo lấy tay Kim Thu: "Vợ, về nhà ăn cơm."

"Không về nhà ông nội ăn cơm sao?" Chu Chi nghe anh nói, quay đầu lại hỏi. Mấy ngày nay, tất nhiên cô cũng nhìn ra chuyện giữa Kim Thu và Bạch Tuyên, nhưng cô ta không hiểu tại sao hai người có thể ở bên nhau hơn nữa, tình cảm còn sâu sắc đến thế.

Bạch Tuyên lườm cô ta một phát, ghét bỏ nói: "Tôi về nhà vợ ăn cơm, không được sao?"

Từ sau khi anh đi làm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng thay đổi. Cách ba ngày anh mới đến chỗ Bạch Nghị Quốc ăn cơm tối một lần, còn bình thường, anh mong muốn mỗi ngày tan sở đều được vợ nấu cơm giặt quần áo cho. Anh cảm thấy chuyện này với chuyện đi làm ở công ty đều quan trọng như nhau.

Ăn cơm tối xong, Bạch Tuyên liền dây dưa muốn kéo Kim Thu lên giường. Mới có bảy tám giờ, Kim Thu cũng không còn gì để nói: "Quá sớm."

Bạch Tuyên tỏ vẻ không vui.

Kim Thu liền nói: "Khoảng một tuần nữa là nghỉ rồi, những gì cần học thuộc lòng anh đã nhớ chưa?"

Sắp đến ngày về nhà thăm cha mẹ, Kim Thu lo lắng, Bạch Tuyên còn lo lắng hơn. Trước khi về thì phải học thuộc đủ mọi điều nếu không muốn bị lộ. Nói dối cha mẹ cũng là việc bất đắc dĩ. Dù sao ly hồn là một việc quá mức kì lạ, nói ra rất khó có thể khiến người khác tin tưởng. Còn gia thế của Bạch Tuyên, cũng khiến cho Kim Thu vô cùng phiền não. Nếu nói thật, cô cũng không biết Bạch Nghị Quốc xuất thân từ đâu. Thế nhưng chuyện nói dối cha mẹ cũng khiến cô vô cùng đau đầu.

Cuối cùng mọi thứ liền biến thành một câu chuyện cũ rích.

Bạch Tuyên ngồi một chỗ nhẩm thuộc lòng: "Cháu cùng vợ gặp nhau ở Hải Thành. Lúc ấy cháu đi du lịch, bất cẩn đánh mất túi tiền. May mà cô ấy đã tìm thấy và trả lại cho cháu. Sau đó chúng cháu quen nhau, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên... rồi hẹn hò. Cháu cảm thấy tình cảm đã bền vững thì cũng nên kết hôn."

Kim Thu an ủi anh: "Đừng lo, cha mẹ em không đáng sợ như vậy đâu. Nếu anh không trả lời được thì cứ nói thật."

Bạch Tuyên gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

Dịp Tết nhanh chóng đến, công ty đã cho nghỉ, Bạch Tuyên cũng thuyết phục được Bạch Nghị Quốc cho anh ăn Tết ở nhà Kim Thu. Mà sau đó cha mẹ Kim Thu cũng nhận được điện thoại, đã chuẩn bị trước từ sớm. Đầu tiên phải gọi cho bạn bè tốt, sau đó mời khách đến ăn cơm, rồi quét dọn nhà cửa, ít nhất cũng phải gọn gàng sạch sẽ.

Trước hết Kim Thu cùng Bạch Tuyên đi máy bay về Hải Thành, sau đó bắt xe về nhà Kim Thu, đại khái phải đến tận buổi chiều mới đến nơi. Thế nhưng mẹ Kim Thu cũng đã đi chợ từ sớm, mua sắm đồ ăn, để có thể trổ tài năng nấu nướng.

Ước chừng đến ba giờ chiều, mẹ Kim mới nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng chìa khóa. Bà liền vội vàng liếc nhìn cha Kim, rồi chủ động đứng ra mở cửa.

Người đến chính là Kim Thu đã lâu không gặp. Cô mặc áo khoác gió màu đỏ thẫm, đội mũ còn đi bao tay, thấy bà liền cười: "Mẹ, con về rồi..."

"Vào đi..." Mẹ Kim đau lòng nhìn con gái, nhưng khóe mắt lại hướng ra phía sau cô.

Thấy Bạch Tuyên, phản ứng đầu tiên của mẹ Kim chính là: một đứa nhỏ thật đẹp trai khôi ngô. Khó có thể tìm được một đứa con trai nào có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, nhưng cũng không hề nữ tính, lại giống như một bức tranh thủy mặc thanh nhã. Dáng người cũng không tồi, không gầy cũng không lùn, chân dài có thể so với ngôi sao Hàn Quốc trên TV. Nhưng tính tình lại có vẻ thẹn thùng, thấy bà nhìn như vậy, lại đỏ mặt: "Con chào dì."

Đối với đứa nhỏ như vậy, phụ nữ trung niên như bà không hề có năng lực chống cự, nhất thời vui mừng nói: "Vào mau." Sau đó bà nhìn thấy anh lôi kéo tay con gái mình, Kim Thu buồn cười kéo anh: "Vào thôi."

Mười ngón tay hai người đan xen vào nhau, điệu bộ thân mật, vừa nhìn đã biết.

"Cha."

Trong nhà mở điều hòa, Kim Thu liền cởi mũ, bắt đầu cởi nút áo khoác. Bạch Tuyên giúp cô chỉnh tóc rối trên mặt, rồi lại cởi áo khoác thay cô.

Cha Kim nhìn thấy toàn bộ

"Về rồi à?"

"Vâng."

Về đến nhà Kim Thu cũng thả lỏng hơn nhiều, không còn tâm tư cẩn thận như ở nhà họ Bạch, bù lại, bây giờ Bạch Tuyên lại là người lo lắng: "Chào chú"

Cha Kim nhìn anh một lúc rồi ừ. Thấy bên ngoài trông anh rất xuất sắc, trong lòng cũng yên tâm phần nào.

"Đây là bạn trai của con, tên là Bạch Tuyên, Bạch trong màu trắng, Tuyên bên cạnh chữ Vương." Kim Thu vỗ vỗ nhẹ vào tay anh, ý bảo anh đừng quá khẩn trương.

Mẹ Kim ôn tồn mang hoa quả và đồ ăn vặt đến, cười tủm tỉm hỏi anh: "Tiểu Bạch, cháu là người ở đâu?"

Đây chỉ là thói quen tra hỏi của người lớn, Bạch Tuyên cũng không dám nói dối, lo sợ trả lời: "Bắc Kinh ạ."

"Cháu bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi sáu"

"Bây giờ cháu đang làm công việc gì?"

"Cháu đi theo ông nội học kinh doanh."

"Vậy... nhà cháu còn có những ai?"

" Dạ có ông nội, ông bà ngoại, cậu và cha cháu."

"Còn mẹ cháu...."

"Mẹ cháu sức khỏe không tốt, đã qua đời rồi."

Tất cả câu hỏi anh đều trả lời đâu vào đấy, mẹ Kim tạm thời cũng hài lòng, tạm tha cho anh. Bạch Tuyên liền vụng trộm thở phào nhẹ nhõm. Kim Thu nhéo nhéo tay anh, có phần buồn cười, cũng nói giúp anh: "Mẹ à, A Tuyên có mua quà tặng mẹ, mẹ xem."

Tất nhiên là mẹ Kim vui mừng, trong lòng cũng đánh giá anh cao hơn, tuy vậy ngoài mặt vẫn nói: "Khách khí quá, còn mua quà tặng."

Bạch Tuyên sớm đã muốn đem quà tặng được chuẩn bị từ lâu ra. Anh tặng cho mẹ Kim một bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền cùng một chiếc khăn quàng cổ, tặng cho cha Kim một chai rượu quý và thuốc lá vào loại tốt nhất. Tuy rằng quà tặng không quá xuất sắc nhưng cũng hết sức thân mật.

Cha Kim cũng cười nhiều hơn, mấy thứ này giá trị bao nhiêu cũng không quan trọng, quan trọng là..... có thể thấy Bạch Tuyên đã để tâm, đối với con gái mình cũng rất coi trọng.

Trò chuyện một lúc đã đến giờ cơm tối. Vì muốn tránh để lại cho cha mẹ Kim Thu ấn tượng không tốt về mình, Bạch Tuyên liền ngoan ngoãn ăn đồ ăn trong bát của mình, ngược lại Kim Thu lại luôn luôn kẹp một đũa cho anh, bữa cơm diễn ra rất hòa thuận vui vẻ.

Ăn cơm xong Kim Thu và Bạch Tuyên cùng xem TV với cha mẹ trong phòng khách, mẹ Kim lại thích xem thể loại phim tình cảm Hàn Quốc nhàm chán. Cha Kim thì ngược lại, kéo Bạch Tuyên lại nói chuyện phiếm, chủ đề tất nhiên xoay quanh những chuyện mà đàn ông cảm thấy hứng thú, như bóng đá, tình hình chính trị hiện nay. Kim Thu cũng để ý theo dõi đến bên này.

Quả nhiên, cha Kim đột nhiên phát hiện, đối với chàng rể tương lai này ông chẳng có tiếng nói chung. Hỏi anh đối với xxx thấy thế nào, anh liền mờ mịt: "A?" Hỏi anh có quan tâm đến tình hình chính trị hiện nay hay không, anh áy náy nói với ông: "Cháu mỗi ngày đều xem phim truyền hình cùng vợ." Nói qua nói lại, cha Kim phát hiện Bạch Tuyên chính là thê nô điển hình.

Lúc đầu Mẹ Kim còn sợ anh không quen ăn hoa quả phương Nam, nhưng Bạch Tuyên lại nói: "Vợ ăn gì cháu ăn nấy, cháu không kén chọn." Sau đó quan sát cẩn thận, sẽ thấy tuy trước mặt anh đầy vỏ hạt dưa, thế nhưng toàn bộ dưa đều do con gái bà ăn hết...... Vỏ quýt cũng vậy, trừ khi Kim Thu đem quýt nhét vào miệng anh, anh cũng không định ăn.

Đây chính xác là trung khuyển.

Nhưng mẹ Kim lại rất yêu thích, con gái cùng con trai có nhiều điểm khác nhau. Đối với con gái mà nói, không có gì quan trọng hơn chồng mình, địa vị tiền tài đều là giả. Nếu như đàn ông về nhà mà đối xử lạnh lùng với vợ mình thì dù có nhiều tiền đi chăng nữa cũng chẳng ích lợi gì. Người đàn ông mà biết yêu thương vợ mới là đàn ông tốt. Mẹ Kim âm thầm đánh giá Bạch Tuyên cao hơn vài phần.

Nhưng khi đến giờ đi ngủ lại xảy ra nhiều rắc rối. Trong nhà vốn không có phòng cho khách, vì vậy muốn để cho Bạch Tuyên ngủ cùng với cha Kim, mẹ Kim ngủ cùng với Kim Thu, nhưng mà....... Kim Thu nhìn sang Bạch Tuyên đáng thương một chữ không cũng không dám nói: " Chuyện này.....hay để anh Tuyên ngủ cùng con đi."

"Như vậy làm sao được?"

Mẹ Kim lập tức phản đối, theo bà hai đứa chưa kết hôn mà đã ngủ chung thì có chút quá....

Bạch Tuyên giương mắt nhìn mẹ Kim, cũng không dám nói gì. Dù sao anh cũng muốn cưới con gái của họ, làm cha mẹ vợ không vui liền xong đời.

"Không có việc gì đâu mà mẹ..."

Mẹ Kim trong lòng nóng nảy, liền trực tiếp kéo Kim Thu vào trong phòng: "A Cửu."

"Mẹ."Kim Thu không biết phải làm sao "Không cần gấp gáp."

"Không phải, mẹ hỏi con."Mẹ Kim nghiêm túc nói: "Con cùng Tiểu Bạch có phải đã..."

Kim Thu sáng tỏ, mặt đỏ lên, ừm một tiếng: " Vâng ạ."

"Vậy cậu ta không nói gì chứ?"

Mẹ Kim một mực không dám hỏi liệu Bạch Tuyên có biết chuyện Kim Thu từng bị gạt bán hay không. Thực ra chuyện đó ban đầu cũng là hiểu lầm lớn.

Lúc đầu chính là Từ Triết ngầm nói ra, mục đích chính là để cha mẹ Kim quan tâm hơn đến Kim Thu, để tránh cô nghĩ đến. Cha mẹ cô cũng hiểu ý tốt của anh, nhưng cũng bởi vì cố kỵ Kim Thu nên cũng không dám nói, chỉ có thể âm thầm lo lắng. Nếu chỉ có như vậy thì cũng không có chuyện gì, nhưng chỗ cả nhà Kim Thu ở chính là nhà cao tầng, cũng không phải chỉ có mỗi nhà bọn họ mà có mấy nhà hàng xóm nữa. Trong đó có một nhà hàng xóm rất thích đi hỏi thăm chuyện nhà khác, nhìn thấy Từ Triết đưa Kim Thu về, liền nghe ngóng đại khái, trở về rồi thêm mắm thêm muối thổi phồng câu chuyện lên. Phố huyện cũng nhỏ bé, tin tức cũng nhanh nhạy, không giấu được bí mật gì. Ví dụ như con gái của một gia đình nào đấy, bị người ta cưỡng hiếp trên đường, sau đó liền mang thai, rồi phá thai đến phát điên. Mọi người ai cũng biết, ai cũng góp một chân. Cha mẹ bên trong còn chưa biết hết, bên ngoài dư luận đã xôn xao. Đương nhiên tin vịt càng đồn thì càng to, mà Kim Thu lúc đó bị đả kích sâu sắc, căn bản không chú ý, đồng thời cũng không muốn nghe đến chuyện lừa gạt bán người. Cho nên mặc dù thấy thái độ của mẹ khác thường, cô cũng không nghĩ nhiều.

Cho nên hôm nay thấy mẹ nhắc đến, cô cũng không hiểu: "Nói cái gì ạ?"

Mẹ Kim cắn răng, đem tất cả mọi chuyện nói ra. Kim Thu nghe xong cũng sửng sốt, hồi lâu mới nói: " Lần đó con bị người ta bắt, có một cô gái.... cô ấy bị bọn họ làm, nhưng còn con thì trốn ra được."

Nghe con gái nói, Mẹ Kim cũng thở phào nhẹ nhõm. Kim Thu cũng áy náy trong lòng: "Con xin lỗi mẹ, đều là con không tốt không nói rõ ràng mọi chuyện, để cho cha mẹ lo lắng."

Đây cũng là lỗi tại cô, lúc ấy chỉ biết lo cho mình mà không thấy được sự lo lắng của cha mẹ, thật sự là bất hiếu.

Nhưng cho dù như vậy, mẹ Kim cũng xụ mặt: "Nhưng cũng không thể chưa kết hôn đã ngủ chung."

"Dù sao cũng đã ngủ rồi..."

Kim Thu nhắm mắt giải thích cho mẹ

"Cũng không cần gấp đâu ạ."

"Sao có thể như vậy."Mẹ Kim vẫn không đồng ý.

Kim Thu thở nhẹ, cũng không tranh cãi với mẹ nữa: "Vậy để anh ấy ngủ ở phòng khách đi."

"Cũng được."

Ghế sô pha trong phòng khách khá lớn, cũng có thể so sánh với một cái giường. Mẹ Kim suy nghĩ một lúc cũng gật đầu đồng ý. Kim Thu cũng thở phào, lại nghe mẹ cô nói: " Mẹ ngủ cùng con."

Như vậy làm sao cô có thể lén lút đưa Bạch Tuyên vào phòng lúc nửa đêm được?

Kế hoạch Kim Thu tính toán hoàn toàn bị phá nát, cô chỉ có thể cười khổ.